Xe ngựa chạy một đường tới thành Thương Châu, đi vào một tòa nhà. Bọn họ vừa tới đã có nước ấm, Trương Tiểu Oản dặn các bà tử tắm gội cho Hoài Mộ, còn nàng thì hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu tắm gội, mặc quần áo cho hắn đi gặp Tổng Binh đại nhân ở Thương Châu.

Uông Vĩnh Chiêu dẫn người vội vàng rời đi, không bao lâu lại có vài vị phu nhân tới bái kiến, đều là nữ quyến quan viên của thành Thương Châu. Trước khi tới đây Trương Tiểu Oản đã nghe Uông Vĩnh Chiêu giới thiệu vài người, lúc này nhìn thiệp đưa tới thì trong lòng nàng cũng có tính toán. Nàng gọi Thính quản gia tới thương lượng một hồi rồi đáp lời mấy người nàng muốn gặp.

Sau khi gửi câu trả lời, Trương Tiểu Oản hỏi Thính quản gia: “Ngài nói xem mấy nhà này có nhà nào có con gái xinh đẹp không?”

Thính quản gia thấy nàng hỏi thẳng như thế thì cũng tinh tế nói, “Đinh Tổng Binh phu nhân có một nữ nhi mới tròn 16, nghe nói nàng ta thêu khăn sống động như vật thật. Lý tri phủ phu nhân có con gái nhưng mới chỉ 14, nhưng cũng không phải người bình thường, nàng ta có tài làm thơ, được bá tánh Thương Châu lưu truyền, là tài nữ khó lường……”

Trương Tiểu Oản nghe ông ta nói thì cười rồi thôi. Chờ Thính quản gia lui ra rồi nàng mới nhẹ giọng cười nói với Bình bà tử, “Thiện Vương của nhà chúng ta đúng là chạm tay phải bỏng mà.”

Bình bà tử thấy nàng cười thì cười nhưng khóe mắt lại lạnh lẽo thì không khỏi thấp giọng nói: “Lão gia cũng muốn ngài chọn trước, nếu ngài không thích thì ai có thể nói gì ngài?”

Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, gật đầu một cái. Qua một hồi bà Bảy ôm Hoài Nhân mới được cho bú, nàng ôm lấy con, lúc này trái tim mới bình tĩnh lại. Người khác muốn nhăm nhe con cả của nàng thì khó tránh khỏi nói nhiều lời bên tai Uông Vĩnh Chiêu. Chắc hẳn hắn cũng đã giúp nàng chắn không ít, những người không chắn nổi hắn mới để nàng làm chủ. Hắn cũng coi như đủ tốt với nàng rồi.

Trương Tiểu Oản nghĩ thông suốt rồi thì mới chuyên tâm chơi đùa với Hoài Nhân, qua một hồi Hoài Mộ có được đồ chơi mới cũng trở về. Hắn đưa cho Hoài Nhân đồ chơi bằng đường kia. Đáng tiếc Hoài Nhân hiện nay không ăn được vì thế Trương Tiểu Oản để Hoài Mộ ăn thay hắn.

Nửa đêm Uông Vĩnh Chiêu say khướt trở về, Trương Tiểu Oản mới vừa xuống giường thì hắn đã để bà Bảy đỡ nàng đi ngủ. Một lúc lâu sau hắn mới bê nguyên tóc ướt đi vào, sau đó đè lên người nàng.

Lăn lộn xong Trương Tiểu Oản đổ một thân mồ hôi mà Uông Vĩnh Chiêu lại đã ngủ say. Nàng chỉ đành gọi người cầm khăn đến lau người cho cả hai, đổi chăn mới rồi lại thay hắn lau tóc. Trong lúc đó Uông Vĩnh Chiêu mở mắt một lần, thấy là nàng thì lại nghiêng đầu qua một bên. Trương Tiểu Oản lau xong một bên cho hắn lại lau bên kia rồi mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai nàng tỉnh dậy rất muộn, lúc này bên người đã không có ai. Bình bà tử đỡ nàng xuống giường, lại nhẹ giọng nói với nàng, “Tối hôm qua đại nhân được tặng hai mỹ nhân nhưng sáng sớm nay đã thưởng ra ngoài.”

“Thưởng ra ngoài?” Trương Tiểu Oản hơi kinh ngạc.

“Nói là thưởng cho hai vị Ngàn Tổng đại nhân.”

Trương Tiểu Oản không lên tiếng, Bình bà tử giúp nàng mặc áo thì thấy dấu vết trên cổ nàng nên không nhịn được cười cười.

“Lão gia lại đi ra ngoài rồi hả?” Trương Tiểu Oản mặc quần áo xong thì tự mình thắt dây lưng, miệng hỏi bà ta.

“Vâng, ngài ấy mang nhị công tử cùng tiểu công tử đi ra ngoài, nói là buổi chiều trở về.”

Rửa mặt xong Trương Tiểu Oản ngồi xuống trước kính, nhìn mặt gương được mài giũa tinh xảo hồi lâu mới cầm phấn dặm lên cổ, che đi dấu vết.

“Đợi quàng khăn lên sẽ không nhìn thấy gì.” Bình bà thấy vậy thì nói.

“Vẫn phải cẩn thận chút, cũng đâu phải cứ đeo khăn được. Hơn nữa mắt của đám phu nhân kia cực độc, vẫn nên che một chút.”

“Cũng là, vẫn là ngài cẩn thận.”

“A.” Trương Tiểu Oản cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu dặm phấn vài lần mới tạm che được dấu vết kia. Nàng nói, “Hôm nay trang điểm đậm một chút.”

“Vâng, để nô tỳ chuẩn bị đồ cho ngài.” Bình bà tử mở hết các hộp trang điểm ra để trước mặt nàng.

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ sau đó bắt đầu trang điểm cho mình, phấn đánh dày, môi cực đỏ. Bình bà tử nhìn nàng trang điểm xong thì nhịn không được nói, “Ngài thật sự có đôi tay khéo léo.”

“Có thể lên mặt bàn là được rồi.” Trương Tiểu Oản cười cười với bà ta, lại để bà ta đeo khăn che mặt cho mình.

Việc trong nội trạch nàng đều đã tìm người đáng tin cậy để hỏi, lại cẩn thận quan sát. Nhưng trước kia lúc gặp mấy phu nhân quan viên, nếu không cần nói thì nàng cũng không nói để tránh nói sai. Cho nên có người ở sau lưng nói nàng ngốc. Sau này quen rồi nàng lại học được cách khóc lóc kể lể với người khác, trong lòng cũng nắm chắc hơn cách ứng đối với đám phu nhân này. Nhưng cho dù là qua ngần ấy năm, đối với việc giao lưu với đám nữ nhân này Trương Tiểu Oản cũng không dám coi khinh. Cho dù là gặp gia quyến thuộc hạ của Uông Vĩnh Chiêu thì nàng cũng chỉ nói lời nên nói, trước đó nàng đều nghĩ kỹ.

Hiện nay phải gặp đám phu nhân quan lớn ở biên cương, trong đó có Tổng Binh phu nhân cùng cấp với nàng nên Trương Tiểu Oản không thể không toàn lực ứng phó.

Đến giờ Tỵ, ba vị phu nhân được mời cũng tới, Trương Tiểu Oản mang theo bà tử ở cửa đón các nàng. Lý tri phủ phu nhân là người đầu tiên tới, nàng ta chỉ làm nửa lễ với Trương Tiểu Oản mà nàng cũng đỡ nàng ta lên cười nói, “Thật là mong ngài tới.”

“Ngài nói gì chứ……” Tri phủ phu nhân là một phụ nhân thanh tú, dáng người có chút đầy đặn, nhưng nhìn rất đáng yêu, cũng không lộ tuổi. Nàng ta nói xong thì cũng tò mò nhìn cái khăn trên mặt Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản cũng mỉm cười, chờ đón nàng ta vào nhà chính rồi mới tháo khăn cho nàng ta nhìn thoáng qua rồi mới để Bình bà đeo lại cho mình. Chờ đeo khăn xong nàng mới cười nói, “Bên này gió cát lớn, ta sợ thổi rát mặt. Nếu ta không phòng trong ngoài thế này thì sợ là đã bị thổi già rồi.”

Tri phủ phu nhân thấy nàng trực tiếp như thế thì không nhịn được sờ sờ mặt mình rồi cười nói, “Vẫn là ngài nghĩ chu toàn, cũng biết chăm sóc mình.”

Lúc này bà tử đi vào báo có kiệu tới. Trương Tiểu Oản lại đứng lên, mang theo tri phủ phu nhân đi ra ngoài đón Tổng Binh phu nhân và Sử Tham phu nhân. Tổng Binh phu nhân là người tướng mạo nghiêm túc, Sử Tham phu nhân là người kiều diễm, tướng mạo cực kỳ xuất sắc.

Trương Tiểu Oản lại nhiệt tình đón các nàng tới ngồi trong hoa đình, trên đường này nàng lại lặp lại lời vừa rồi nói với tri phủ phu nhân. Lúc nàng buông khăn, mấy vị phu nhân nhìn thấy nàng rồi thì yên lặng liếc nhau một cái.

Đợi ngồi xuống rồi Trương Tiểu Oản rõ ràng nghe được vị Sử Tham phu nhân nhỏ giọng nói với Tổng Binh phu nhân, “Uông phu nhân thật là người xinh đẹp.”

Nàng ta nói tiếng phổ thong lưu loát dễ nghe khiến Trương Tiểu Oản nghe được thì cười với nàng ta. Chờ bà tử dâng trà lên nàng lại cười đón tiếp bọn họ dùng hoa quả và điểm tâm. Dứt lời nàng lại nói tới việc bảo dưỡng với các vị phu nhân. Nói được vài câu nàng lại đem những đạo lý dưỡng nhan kể ra. Nàng còn gọi Bình bà tử lên để bà ta tinh tế nói đến mấy thực đơn dưỡng nhan.

Các vị phu nhân này vừa nghe thaáy thì vội gọi nha hoàn tới để các nàng giúp đỡ ghi nhớ. Những phương thuốc này cực kỳ hữu dụng vì thế bọn họ cũng ghi lại trên giấy bút mà Trương Tiểu Oản chuẩn bị giúp.

Không được bao lâu thì đã tới buổi trưa, Trương Tiểu Oản vội giữ bọn họ lại dùng cơm nhưng đây không phải buổi chào hỏi chính thức gì, bọn họ cũng không mang quà nên làm sao dám ở lại ăn cơm. Mấy vị phu nhân lập tức uyển chuyển cự tuyệt.

Chờ lên kiệu rồi mấy vị phu nhân mới nhớ ra việc chính còn chưa thăm dò được. Vị Uông phu nhân kia có hỏi cũng không trả lời bọn họ thẳng vào vấn đề. Có điều bọn họ thấy hôm nay cũng không phải về tay không nên trong lòng cũng phóng khoáng hơn một chút. Tương lai còn dài, chờ ngày mai bọn họ lại tặng lễ tới rồi hỏi thăm là được.

Bọn họ vừa đi thì Trương Tiểu Oản chờ được mấy cha con về nên cũng đi hầu hạ bọn họ dùng bữa. Lúc này nàng tháo khăn xuống khiến Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng vài lần, đến Uông Hoài Mộ cũng không tự chủ được mà nhìn mẹ mình vài lần, khuôn mặt nhỏ cũng có chút ngây ngốc.

“Mẫu thân không giống ngày thường.” Uông Hoài Mộ nhìn rất nhiều lần, cuối cùng mới nghẹn ra một câu này.

“Khó coi sao?” Trương Tiểu Oản vỗ về mặt kinh ngạc hỏi.

Uông Hoài Mộ không biết là nàng đang chọc hắn nên gấp đến độ vội lắc đầu như điên, muốn mở miệng phủ nhận nhưng lại bị sặc nước miếng đến ho khan. Trương Tiểu Oản thấy thế thì cười ra tiếng, duỗi tay vỗ lưng cho hắn sau đó cúi đầu cùng hắn cười nói, “Mẫu thân rất đẹp phải không?”

Uông Hoài Mộ nghe thế thì gật đầu một cái, sau đó hắn uống nước nàng đút rồi mới thở dài nói, “Sắc đẹp lầm người mà, tiên sinh đã nói với con, quả là không giả.”

Lời hắn nói không sai, lúc này cha hắn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm đậm của mẹ hắn, ánh mắt nhìn đôi môi đỏ rực của nàng thì không hề chuyển tầm mắt. Lúc này Giang Tiểu Sơn đứng ở một góc rũ đầu thấy đại nhân nhà mình, lại nhìn nhìn bàn tay căng thẳng của hắn thì vội thở dài hộ phu nhân.

Đêm nay, Trương Tiểu Oản lại bị xoa nắn nửa đêm, may mắn là sáng sớm ngày thứ hai nàng nói bị đau đầu nên Uông Vĩnh Chiêu cũng tìm đại phu tới bắt mạch cho nàng. Hắn cũng theo ý nàng nói nàng bị phong hàn, mệt nhọc nên không tiện tiếp khách, cứ thế cự tuyệt bái thiếp.

Đợi đến ngày rời đi Trương Tiểu Oản đã ở trong phòng ngốc được ba ngày sau đó lên xe ngựa bịt kín mít rồi dẹp đường hồi phủ.

Vừa trở lại phủ Uông Vĩnh Chiêu đã thu được cấp báo, lúc ấy Trương Tiểu Oản cũng ở đó nên Uông Vĩnh Chiêu cũng mở phong thư ra quét qua rồi mới đạm nhiên nói với nàng, “Uyển Cùng công chúa gặp phải kẻ cắp trên đường, bất hạnh đẻ non. Phò mã thương tâm muốn chết, tạm thời không có tâm tình dẫn dắt binh sĩ thao luyện, vì thế ta phải tới đó thay hắn làm việc, tránh để lỡ mất thời cơ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play