Tháng 11 biên mạc đột nhiên lạnh đến lợi hại. Sáng sớm hôm nay tỉnh lại Trương Tiểu Oản đột
nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm nhiều. Bất chấp việc Uông Vĩnh Chiêu bảo
nàng đừng xuống giường nhưng nàng vẫn khoác chăn bông đi xuống lật
thùng, tìm quần áo dày mang ra.
“Ngươi làm gì?” Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn.
“Bên ngoài lạnh lắm.”
“Ta không sợ.”
“Vẫn nên mặc nhiều chút.” Trương Tiểu Oản đặt quần áo qua một bên rồi lại
tìm một cái áo khoác đen dày, dây lưng cũng chọn cái thêu hoa văn chỉ
vàng, rất là lóa mắt.
Nàng bọc chăn bông
mặc quần áo cho Uông Vĩnh Chiêu từ đầu đến chân rồi mới thở dài, ngáp
một cái đi đến giường. Đợi ngồi xuống mép giường rồi nàng lại vuốt mép
giường sau đó quấn nguyên chăn như thế mà ngủ trên giường ấm.
“Không quy không củ.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng nói.
“Ngài ăn cháo rồi hẵng đi, ta cho người hầm cháo sâm, ngài uống hai bát nhé.” Trương Tiểu Oản dứt lời lại dựa đầu vào gối ngủ say.
Uông Vĩnh Chiêu đứng tại chỗ nửa ngày, nghe thấy tiếng hô hấp nhợt nhạt của
nàng thì mới bước nhẹ chân đi tới mép giường dịch chăn cho nàng, lại vén tóc rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đợi đi tới bên cửa, hắn đạm mạc nói với bà tử, “Qua một nén hương thì vào dịch chăn cho nàng, đừng để phu nhân bị lạnh.”
“Vâng.” Bình bà tử hành lễ đáp.
Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng sau đó quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng rồi mới đi tới nhà chính.
Đợi đến tháng 11 Trương Tiểu Oản mới hiểu biên mạc là nơi khổ hàn, nàng
không dám ra ngoài dù chỉ một bước. Gió lạnh thổi khiến xương nàng cũng
thấy đau. Nàng lường trước Uông Vĩnh Chiêu bị bệnh nặng khỏi thì thân
thể cũng không tốt như dĩ vãng nên nàng cũng cẩn thận chăm sóc hắn. Có
Uông Vĩnh Chiêu và Hoài Mộ phải lo lắng cho nên cuộc sống của Trương
Tiểu Oản cũng không nhẹ nhàng được.
Có
khi nàng nghĩ có lẽ mình quá lo nghĩ nên mới không bỏ xuống được nhưng
có khi nàng lại trăm triệu lần không dám lơi lỏng. Chuyện trong nhà nàng không buông tay được, bằng không có chuyện xảy ra thì sợ là đã muộn.
Trách nhiệm của người làm vợ, làm mẹ nàng vẫn phải gánh, không thể buông
bỏ. Nàng chăm sóc một nhà già trẻ, còn có đứa nhỏ trong bụng nên tốn rất nhiều tâm tư. May mà bên ngoài lúc này đang thái bình, trong tin Hoài
Thiện gửi tới chỉ có vui vẻ nên nàng cũng yên tâm.
Tuy mơ hồ nhưng nàng cũng biết sở dĩ mọi thứ bình yên là do Uông Vĩnh Chiêu giấu diếm nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng ép chính mình tin. Nàng cũng
tự biết mình không thể quá lo lắng nữa, nếu không đứa nhỏ càng ngày càng nghịch ngợm trong bụng nàng sẽ không thuận theo. Nàng sẽ không thể sinh hạ đứa con quá mức cường tráng này.
Tết
đầu tiên ở biên mạc Trương Tiểu Oản cũng không bước ra khỏi cửa. Nhưng
đến ngày 30 tết nàng vẫn ngồi trong nhà chính ấm áp tiếp đãi nữ nhân
trong nhà quan viên của Uông Vĩnh Chiêu, nói với bọn họ vài câu, thưởng
ngân lượng và đồ lặt vặt.
Chịu đựng một
ngày rồi, đến đêm đó nàng nằm trên giường nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Năm
nay chỉ có thể làm được đến đây, đợi năm sau ta sẽ làm tốt hơn.”
Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng, chờ nàng ngủ rồi hắn mới nương ánh đèn nhìn
mặt nàng một lúc lâu. Hắn không hiểu sao rõ ràng nàng đã làm rất tốt
nhưng vẫn nói bản thân không làm được nhiều lắm. Nhưng đợi năm sau nàng
sẽ làm tốt hơn ư? Vậy hắn sẽ chờ.
Trương
Tiểu Oản sinh Hoài Nhân vào ngày 18 tháng 2. Đêm đó lúc bụng bắt đầu đau nàng vẫn trấn định vẫy tay gọi Bình bà tử đang đứng ở góc đến đỡ mình
tới phòng sinh. Lúc ấy Uông Vĩnh Chiêu ngồi bên cạnh chờ nàng đứng lên
rồi mới đứng lên theo. Hắn khẩn trương đến mức quệt tay đánh đổ ngọn đèn dầu trên ban, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối. Vẫn là Trương Tiểu
Oản ra bên ngoài gọi bà Bảy vào đốt lại đèn.
Hoài Nhân sinh ra vào giờ Tý, sau khi ra đời hắn há miệng lớn tiếng gào nỉ
non, vang vọng cả nhà. Trương Tiểu Oản đau đến nỗi mắt không mở được
nhưng nghe thấy hắn gào hưng phấn như thế thì lập tức cười.
Đợi nàng tỉnh lại mới được Bình bà tử nói từ khi đứa nhỏ ra đời, ngoại trừ
một lần được bà vú cho ăn sữa thì Uông Vĩnh Chiêu cứ ôm hắn trong tay
chưa bao giờ rời.
“Ôm Hoài Nhân tới đây cho ta nhìn.” Trương Tiểu Oản dặn dò không bao lâu đã thấy Uông Vĩnh Chiêu ôm đứa nhỏ vào trong phòng.
Quy củ của Đại Phượng triều là trong vòng ba ngày sinh sản, nam tử không
được vào phòng sinh. Thế nên lúc thấy hắn tiến vào Trương Tiểu Oản giật
nảy mình vội nói, “Không thể vào, không được vào.”
Uông Vĩnh Chiêu lại chẳng để ý tới nàng, miệng cười vui đi tới ngồi xuống
mép giường, lại ôm đứa nhỏ đến trước mặt nàng nói, “Ngươi nhìn xem……”
Trương Tiểu Oản nhìn cái mũi nhỏ, môi nhỏ và đôi mắt nhắm lại cùng cái mặt hơi đỏ của đứa nhỏ hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
“Có nhìn thấy không, đôi mắt, môi và mũi của Hoài Nhân đều giống ngươi như
đúc.” Uông Vĩnh Chiêu nói lời này rất chậm, nhưng đôi mắt lại sáng rực
rỡ.
Trương Tiểu Oản nhìn đôi mắt cơ bản
còn chưa mở của đứa nhỏ, cái mũi và khuôn mặt còn chưa nảy nở của đứa
nhỏ thì chỉ đành cười gật gật đầu. Thấy nàng không nói gì Uông Vĩnh
Chiêu nhìn nàng một cái, Trương Tiểu Oản thấy thế thì vội mỉm cười với
hắn.
Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng cười tươi, trong mắt đều là bóng dáng hắn thì lập tức không nói gì nữa. Hắn đặt
đứa nhỏ bên người nàng, sau đó cúi người ở trước mặt nàng nhẹ giọng nói, “Tên hắn là Hoài Nhân, tự là Tử Chí.”
Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt của hắn thì nhẹ nhàng gật đầu, “Ta biết.”
Tử Chí nghĩa là chân thành tha thiết, nhiệt thành. Nàng từng nghe Mạnh
tiên sinh nói qua về từ này. Từ Chí này ở Đại Phượng triều cũng tốt, ở
Đại Hạ, hay Hiên Viên triều ở phía nam Đại Phượng thì đều là một từ cực
kỳ quan trọng. Người bình thường không bao giờ dám dùng từ này. Nghe nói thật lâu trước kia có một vị tiên hoàng thống nhất tam quốc có chữ
“Chí” này trong tên của mình.
Uông Vĩnh
Chiêu dùng từ này đặt tên tự cho Hoài Nhân đã là cực kỳ cả gan làm loạn. Cho dù ngày sau chưa chắc Uông Vĩnh Chiêu sẽ nói cho đứa con trai này
của hắn tên tự hắn đặt cho đứa nhỏ, mà nàng cũng không thể nói cho đứa
nhỏ được.
Hiện tại Uông Vĩnh Chiêu nói
cho nàng nghe đơn giản là nói với nàng hắn yêu quý đứa nhỏ nàng sinh cho hắn thế nào, và rằng hắn vui mừng thế nào.
Thế này là đủ rồi.
Sau khi vượt qua sống chết có thể đổi được phần tình nghĩa này của hắn cũng không uổng nàng liều mạng một hồi.
Trong lúc Trương Tiểu Oản ở cữ mới lục tục biết được một ít chuyện bên ngoài. Có một số việc là nghe Thính quản gia nói với Uông Vĩnh Chiêu, có một
vài việc là do Manh đại phu lải nhải cho nàng, còn có chút việc là do
Giang Tiểu Sơn oán giận nói cho nàng.
Nghe tới nghe lui nàng cũng coi như biết được trong lúc nàng sinh con thì
bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện lớn: ví như Uyển Cùng công chúa đã tới Vân huyện của Vân Châu, sau đó lập tức có tin vui truyền ra. Mà phường
vải của Thái gia nổi danh Giang Nam đã mở phường vải ở Sa Hà trấn. Thiện Vương ở Hạ triều giết được một đám phản tặc được Hoàng Thượng phong
thưởng, lúc này hắn đang tới Vân Châu và Thương Châu.
Sau khi ở cữ đã là cuối tháng ba, thời tiết biên mạc không lạnh giá như hồi tháng giêng nữa. Hôm nay Trương Tiểu Oản xuống đất, tắm gội xong lại
trang điểm nhẹ. Lúc nàng đứng trước mặt Uông Vĩnh Chiêu thì hắn lập tức
choáng váng.
Hắn không biết qua mấy tháng này, phụ nhân ngày xưa thô lỗ đã biến thành bộ dáng mềm mại, uyển chuyển thế này.
“Làm sao?” Trương Tiểu Oản lúc này mặc một bộ áo váy mày xanh nhạt xen hồng
phấn. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, sau đó không nhịn được cười nói, “Vẫn
không lọt được vào mắt ngài sao?”
Uông
Vĩnh Chiêu vừa nghe đã bực, mày nhíu lại. Trương Tiểu Oản lại đi qua chỗ hắn, sửa sang lại áo bào dày dặn màu xanh trên người hắn sau đó nhìn
hắn nói, “Ta biết Tư Mã tướng quân đã gửi thư mời ngài tới cùng bàn bạc
việc quân tình lại thuận đường để ta đi theo ngài tới thỉnh an công
chúa. Năm trước vì ta sinh Hoài Nhân nên ngài đã thoái thác giúp ta
nhiều lần, bây giờ để ta đi cũng ngài thôi.”
“Hoài Nhân còn nhỏ, không cần ngươi đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhéo cằm nàng nâng
mặt nàng lên, bàn tay to chui vào trong váy nàng, túm lấy quần lụa của
nàng xé rách.
Trương Tiểu Oản khẽ kêu một tiếng, lại nhỏ giọng khẽ kêu một tiếng khi hắn tiến vào. Sau đó nàng bị hắn áp lên giường.
Đêm đó Trương Tiểu Oản không rảnh nghĩ tới chuyện khác. Ngày thứ hai, Uông
Vĩnh Chiêu thức dậy, cả người sảng khoái, còn thưởng cho Giang Tiểu Sơn
túi tiền của mình khiến Giang Tiểu Sơn mừng đến nỗi cả ngày vì hắn chạy
trước chạy sau mà không hề oán hận một câu. Cho dù hắn vì tay chân quá
chậm bị Uông Vĩnh Chiêu lùng lừng lườm vài lần nhưng vẫn thiệt tình cảm
thấy đại nhân nhà mình thật là anh minh.
Cùng ngày Trương Tiểu Oản nằm trên giường cả ngày, đến chiều mới ra ngoài
dùng cơm sau đó đi nhà chính đón Uông Hoài Mộ học xong về.
Đến cuối giờ Dậu Uông Hoài Mộ mới chạy tới hậu viện, thấy Trương Tiểu Oản
hắn cung kính thành lễ với nnagf sau đó mới để Bình bà tử ôm hắn ngồi
trên ghế, lại để bà vú ôm Hoài Nhân tới cho hắn bế. Hắn cẩn thận ôm Hoài Nhân, lại nhỏ giọng dỗ dành, “Hoài Nhân ngoan, để nhị ca ôm một lát,
đợi đệ lớn hơn chút nhị ca sẽ dạy đệ tập viết.”
Hắn nhỏ giọng nói chuyện với Hoài Nhân một hồi, sau khi nói xong Hoài Nhân
mở to đôi mắt đen bóng trong suốt nhìn hắn, lại ê a kẽo kẹt nói với hắn
vài lời chẳng ai hiểu gì hết. Cái miệng nhỏ của hắn lúc đóng lúc mở
khiến Hoài Mộ vui mừng liên thanh gọi tên hắn vài lần, còn khen hắn
ngoan ngoãn thông tuệ. Lúc này Hoài Mộ mới lưu luyến trả Hoài Nhân cho
bà vú ôm. Bà vú cẩn thận bế đứa nhỏ, lại đưa cho Trương Tiểu Oản bế.
Chưa đến một lúc thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đi từ tiền viện tới, ôm lấy Hoài Nhân đến tận lúc ăn cơm vẫn không buông.
Đêm đó bình bà tử cùng bà vú ở phòng bên cạnh chăm sóc Hoài Nhân, Trương
Tiểu Oản lại bị Uông Vĩnh Chiêu đè ép nửa đêm. Đợi cả người nàng ướt đẫm mới khẽ vuốt khuôn mặt đẫm mồ hôi của Uông Vĩnh Chiêu nói nhỏ, “Khiến
ngài nghẹn lâu quá sao?”
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nghỉ ngơi nghe được thì hừ một tiếng, sau đó hắn lại cúi đầu nặng nề mà hôn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT