“Ngài muốn tắm gội trước không?” Vào phòng rồi Trương Tiểu Oản cởi áo khoác ngoài cho hắn, bên miệng là ý cười nhàn nhạt.
“Ừ.”
Dứt lời Trương Tiểu Oản rũ cái áo trên tay khiến mùi son phấn bay ra. Uông
Vĩnh Chiêu nhịn không được nhíu mày nói, “Mang ra ngoài đi.”
“Hả?” Trương Tiểu Oản quay đầu lại, hơi có chút khó hiểu.
“Mang hết đống quần áo này ra ngoài đi.” Uông Vĩnh Chiêu cởi áo trên người
ném lên đất sau đó cởi cả áo trong đưa lên mũi ngửi ngửi không thấy mùi
lạ mới ném lên trên bình phong.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản lên tiếng.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái, rũ mắt thấy tay nàng nhặt áo hắn lên thì
mới nhàn nhạt nói, “Biên cương có mấy võ tướng hồi kinh, đều là huynh đệ của ta nên mấy ngày nay ta cùng bọn họ ở bên ngoài uống rượu.”
Trương Tiểu Oản mỉm cười gật đầu, thấy thế Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch
khóe miệng sau đó cất bước đi vào nội phòng. Nước ấm nhanh chóng được bê lên, Uông Vĩnh Chiêu kéo nàng vào thùng tắm.
Sau khi xong việc hắn hơi vuốt bụng nàng, có chút không kiên nhẫn nói, “Khi nào thì mới có?”
Trương Tiểu Oản còn đang nhẹ thở phì phò nghe thấy thì giơ tay sờ sờ mặt hắn nhàn nhạt nói, “Có khi tự nhiên sẽ có.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì hừ lạnh một tiếng, “Lại tìm một đại phu tới nhìn xem.”
Ngự y của hoàng đế hắn cũng mời rồi, còn đại phu nào khác sao? Không có
chính là không có, việc này sao có thể miễn cưỡng được? Nhưng lời này
nàng tất nhiên là không dám nói cho hắn nghe. Trương Tiểu Oản nghe xong
lời hắn nói thì chỉ mỉm cười không nói gì.
Uông Vĩnh Chiêu nói là cùng đám anh em uống rượu là thật. Ngày hôm sau có
mấy võ tướng mang theo gia quyến đến bái kiến Trương Tiểu Oản. Trong đó
có hai người không có gia quyến đi theo, bọn họ thực ra chỉ là không có
chính thê nhưng Uông Vĩnh Chiêu ngại mất mặt nên không cho bọn họ mang
thiếp thất tới.
Người có vợ đi theo được
Trương Tiểu Oản cho không ít lễ. Lúc trở về, còn chưa ra khỏi Uông phủ
thì những kẻ được lễ lập tức trào phúng đám người không được. Hai ba câu qua lại thế là đánh nhau. Uông Vĩnh Chiêu lấy quân côn qua đánh mỗi
người mười gậy mới dẹp yên được.
Nam nhân đánh nhau, phụ nhân bị dọa không nhẹ nhưng trong số mấy người này có
người lá gan lớn, ngày thường quen chỉ huy chồng mình nên lúc này còn vỗ tay cười khanh khách, cực kỳ hồn nhiên. Trương Tiểu Oản đến xem náo
nhiệt thấy thế thì vui vẻ, lại gọi bọn họ tới thưởng cho mỗi người hai
cái vòng vàng, còn có trang sức bạc và phong bao. Mấy ông chồng thấy thế thì vui vẻ, cho dù đang bị đánh đau đến nhe răng nhếch miệng thì mắt
vẫn sáng lấp lánh.
Mấy võ tướng này
nghèo, ở biên cương không có bao nhiêu lộc lá, vàng bạc lương thực cướp
được của triều Hạ đều bị triều đình mang về để trong quốc khố của Tĩnh
Hoàng khóa lại. Lần này bọn họ về kinh báo cáo công tác đều là Uông Vĩnh Chiêu cho lô phí, lúc này lại được thưởng bạc thì lòng vui vô cùng.
Kẻ không được Trương Tiểu Oản cho lễ thì lén tới chỗ Uông Vĩnh Chiêu khóc
than. Uông Vĩnh Chiêu đá cho mỗi người một chân nhưng vẫn lấy từ túi
riêng cho mỗi người 500 lượng bạc.
Bọn họ vừa đi, Uông Vĩnh Chiêu đã tới tìm Trương Tiểu Oản tính toán sổ sách, một lần này bọn họ chi gần hai vạn lượng.
Mấy người này là chỉ huy, Uông Vĩnh Chiêu cho bọn họ rồi thì cũng phải để
bọn họ mang một ít về chia cho binh lính dưới trướng. Tiền này chỉ là
tiền thưởng lần này bọn họ vào kinh, đợi tới cuối năm lại phải cấp thêm
một ít cho những người này.
Uông gia kinh doanh ở biên cương cũng phải nhờ những người này hỗ trợ, đợi mấy năm
nữa bọn họ cũng sẽ thành người của hắn. Hiện nay Uông Vĩnh Chiêu để thân tín của mình thành lập đoàn ngựa thồ chạy giữa Đại Hạ, Vân Châu và
Thương Châu. Các ngành nghề khác hắn cũng nhúng tay làm, đợi vài năm nữa quang cảnh kia chẳng ai có thể ngờ được.
Cho dù hiện tại trăm tiền đều đổ vào chỗ đó nhưng Uông Vĩnh Chiêu lại biết
bạc kia có một ngày sẽ thu về hết. Trước mắt hắn chỉ có một đứa con yêu
quý là Hoài Mộ, sau này cả gia nghiệp lớn của hắn chỉ có một mình đứa
nhỏ này quản, thằng anh mắt mọc trên đỉnh đầu của nó cũng chẳng giúp
được bao nhiêu nên sợ là thằng bé sẽ vô cùng vất vả.
Bất kể thế nào phụ nhân này cũng phải sinh ít nhất hai đứa nữa.
Uông Vĩnh Chiêu cầu con đến sốt ruột, phàm là đại phu có chút danh tiếng về
mặt này đều được hắn mời về bắt mạch cho Trương Tiểu Oản. Mỗi vị đại phu đều đưa ra một lý do như nhau đó là Trương Tiểu Oản đã lớn tuổi, có con hay không là việc của Tống Tử Quan Âm quyết.
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì bực bội, cho người đi hỏi thăm những phụ
nhân hơn 40 còn có thể sinh sản xem bọn họ có phương pháp gì. Kết quả là hắn cũng tìm được vài loại bắt Trương Tiểu Oản thử hết.
Trương Tiểu Oản bị hắn lăn lộn đến phát khiếp, trong lòng phiền chán nhưng
ngoài miệng vẫn yếu đuối. Hắn mà bức thì nàng sẽ khóc, khóc đến nỗi Uông Vĩnh Chiêu cũng bị nàng dọa sợ, không dám lăn lộn nàng nữa.
Nhưng khó tránh khỏi có lúc hắn luẩn quẩn trong lòng sẽ nhìn bụng nàng vài
lần, mặt mày đều là không kiên nhẫn giống như ghét bỏ nàng vô dụng, đến
đứa nhỏ cũng không sinh được.
*******
Trong khoảng thời gian này trong triều có việc lớn xảy ra: đương triều Thái
Úy đụng đầu bị thương trên đại điện để phản đối chuyện Ngự Sử Đại Phu vu hãm ông ta tham tiền bạc của võ quan nơi biên cương. Ngự Sử Đại Phu
càng phẫn nộ hơn, trongngayf đã trình hết chứng cứ ông ta tham ô lên cho hoàng thế.
Mà ngày đó lão Thái Úy cũng nằm ở nhà bệnh không tỉnh.
Thái Úy phu nhân đến phủ của Binh Bộ Thượng Thư khóc lóc kể lể, Trương Tiểu
Oản sợ hãi nhu nhược ngồi ở đó thay bà ta lau nước mắt. Nhưng bà ta khóc thì khóc, lúc mở miệng ra hỏi thì nàng lại chỉ mờ mịt ngẩng đầu lắc lắc nói, “Thiếp thân không biết.”
Thái Úy
phu nhân trái một câu, phải một câu hỏi nàng nhưng chỉ nhận được câu trả lời “Thiếp thân không biết”. Đã thế Trương Tiểu Oản lại khóc giỏi hơn
bà ta, người cứ như làm từ nước. Nàng khóc còn kinh hơn bà ta khiến Thái Úy phu nhân chỉ có thể hậm hực rời đi.
Nói đến chuyện Trương Tiểu Oản nhút nhát vô năng lại giỏi khóc thì đám phu
nhân quyền quý ai cũng biết. Trong kinh thành này, các vị phu nhân đều
biết vị phu nhân nghe nói rất hung hãn của Binh Bộ Thượng Thư kia chỉ
cần nhắc đến chuyện của chồng là khóc. Ngoài khóc ra nàng ta trăm triệu
lần không dám can thiệp dù chỉ một chút vào việc của chồng mình. Trong
phủ Binh Bộ Thượng Thư mọi chuyện đều do vị lão gia dung mạo suất chúng
kia định đoạt. Hắn nói thế nào thì vị phu nhân kia sẽ làm thế. Thậm chí
trên phố còn đồi đãi, nếu ban đêm Thượng Thư đại nhân không nghỉ ngơi
trong phủ thì phu nhân hắn có thể khóc từ sáng đến tối rồi lại khóc từ
tối đến sáng. Uông đại nhân bị nàng ta khóc đến phát sợ nên hậu viện
cũng không dám đi, sợ khiến mẹ đẻ của Thiện Vươn khóc hỏng người.
Uông Vĩnh Chiêu ở bên ngoài sớm đã nghe được thanh danh này của nàng nhưng
không dự đoán được nàng lại thật sự có thể dùng bộ dạng này trên người
hắn.
Hôm nay buổi tối hắn về, thấy Thái
Úy phu nhân đi rồi mà mắt Trương Tiểu Oản vẫn còn hồng thì lập tức không suy nghĩ mà tức giận kéo nàng tới trong phòng, thật sự khiến nàng phải
khóc một trận mới coi như giải hận.
Bên
này Ngự Sử Đại Phu và Thái Úy nháo đến túi bụi, trong cung của hoàng đế
cũng có chuyện bêu xấu: Uyển Cùng công chúa ở Khuê Linh giữ đạo hiếu
nhưng bụng lại to ra……
Việc này Uông Vĩnh Chiêu nhận được tin tức thì trực tiếp báo cho Trương Tiểu Oản. Nàng
nghe được thì nửa ngày không nói gì, mãi lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi,
“Việc này sẽ được xử lý như thế nào?”
“Bỏ thai nhi, sau khi qua thời gian để tang thì lập tức thành hôn.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.
Dứt lời, hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt Trương Tiểu Oản, nhìn khuôn mặt nàng hồng hơn thì đạm nhiên nói, “Ngủ đi.”
Triều đình nhiều chuyện, dù Trương Tiểu Oản ngày ngày ngây người ở trong nhà
cao cửa rộng không ra, nhưng có vài trường hợp nàng vẫn không thể không
đi.
Ngày hôm nay Thừa tướng phu nhân mời
Trương Tiểu Oản đi tới nhà mình ngắm hoa, nói là Uyển Cùng công chúa sẽ
đích thân tới vì thế Trương Tiểu Oản không thể không đồng ý. Nàng nhìn
vẻ mặt tươi cười, vinh quang của Thừa tướng phu nhân thì trong lòng nghĩ tới chuyện Uông Vĩnh Chiêu nói. Quả thật chuyện công chúa lớn bụng Thừa tướng phu nhân cũng không biết. Cái này giống hệt những gì nàng đã
đoán. Chắc những người biết chỉ có năm ba người gồm hoàng đế, Thừa tướng và Uông Vĩnh Chiêu.
Hôm trước thấy nàng
lại hỏi, Uông Vĩnh Chiêu cũng bâng quơ nói bên tai nàng, “Người hầu bên
cạnh công chúa đều đã chết, đến bá vú cũng không giữ được. Việc này
trong lòng ngươi biết là được.”
Trương
Tiểu Oản nghe thấy thế thì lắc đầu cười khổ không thôi, Uông Vĩnh Chiêu
thật đúng là tin nàng, loại sự tình này phải chờ nàng hỏi tới hắn mới
nhắc nhở. Nếu đổi lại là người không cẩn thận thì sợ là đã nói ra ngoài, không biết lúc đó sẽ xảy ra việc lớn gì.
Vào hôm đến nhà Tướng gia ngắm hoa, Uyển Cùng công chúa giá lâm, đằng trước có sáu cung nữ, phía sau có sáu người, ai cũng thướt tha, yêu kiều
khiến người ta thích. Vị công chúa kia thì mặc hoa phục, bộ dạng phong
tư tuyệt đại, khí phải tôn quý vô cùng. Lúc nàng ta đi lên chủ vị, cả
người sáng rọi giống như thiên tiên trên cửu trùng thiên.
“Bái kiến công chúa, công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Chúng nữ quyến đồng thời quỳ lạy lúc nàng ta tiến vào. Trương Tiểu Oản
đứng sau mấy vị phu nhân không dấu vết mà liếc nàng ta một cái, thấy
nàng ta hơi hơi ngẩng cao đầu, khuôn mặt cao ngạo không ai bì nổi, quả
thật không nhìn ra trong nội tâm vị công chúa vừa mới phải phá thai này
nghĩ cái gì. Nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra nàng ta rất hưởng thụ việc
được mọi người quỳ lạy như thế này……
Đãi
nàng ta mỉm cười cho mọi người miễn lễ thì Trương Tiểu Oản cũng đứng lên cùng đám phu nhân. Lúc này nàng lập tức nghe thấy công chúa cười tươi
nói, “Vị nào là Binh Bộ Thượng Thư phu nhân? Bổn cung nghe nói đó là một mỹ nhân hay khóc. Mau để bổn cung nhìn một cái, ta ở trong cung đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT