Uông Vĩnh Chiêu cười lạnh mấy tiếng rồi rời đi. Qua một lúc Bình bà tử bưng cháo loãng tới cho nàng.
Trương Tiểu Oản đột nhiên nhớ tới nên hỏi, “Cây trâm trên đầu ta đâu? Đặt ở chỗ nào.”
“Cây trâm?” Bình bà tử sửng sốt.
Trương Tiểu Oản nghe được thì nhắm mắt, miệng giật giật, cố gắng uống cháo rồi cũng không nói gì.
Nàng nằm thêm một hồi thì Hoài Mộ tới. Tiểu nam hài từ nhỏ tâm tính mềm mại
lúc này rớt hạt đậu vàng (khóc) mà nhìn nàng. Trương Tiểu Oản ghé vào
mép giường cười với hắn rồi nhẹ giọng hỏi, “Hoài Mộ nói cho mẫu thân
biết lúc ta không ở đây con có ổn không?”
Hoài Mộ ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ Bình bà tử mang tới cho hắn, sau đó ngoan
ngoãn để Bình bà tử lau nước mắt cho mình rồi mới mở miệng đáp, “Hoài Mộ không phải quá tốt, ăn không ngon. Nhưng phụ thân nói phải ăn cơm ngoan thì mẫu thân mới về thế nên ngày nào Hoài Mộ cũng ăn ba bát, không tin
ngài hỏi Bình bà bà đi.”
Trong khoảng
thời gian này Bình bà tử tự tay chăm sóc hắn nên lúc này nghe hắn nói bà ta trìu mến mà nhìn hắn một cái mới nhẹ nhàng gật đầu với Trương Tiểu
Oản. Trương Tiểu Oản nghe thế thì cười cười, nàng kéo tay nhỏ của Hoài
Mộ tới bên miệng hôn hôn sau đó khẽ thở dài nói, “Vậy thì tốt, Hoài Mộ
thật là ngoan quá.”
Trong hai đứa nhỏ mà
nàng sinh ra có một đứa không vất vả như thế này đã là có phúc khí. Lúc
hắn nói chuyện mềm mại ôn nhu, lại có tâm tình đi thương hại người khác. Đó là vì cha mẹ đều ở bên, người nào cũng yêu thương hắn cho nên hắn
mới có thể ngây thơ thiên chân, tính tình lương thiện như thế này.
Không giống anh trai hắn, hơn hai tuổi đã ngày ngày lo lắng có kẻ điên nào
trong thôn sẽ tới rút trộm mạ nhà bọn họ, rồi có ai lên núi hái trộm rau nhà bọn họ không. Hắn giúp nàng lo lắng đồ nhà bọn họ, lại gánh vác sầu khổ của nàng, đau lòng nàng vất vả. Một đứa nhỏ như thế thì làm gì còn
sức lực mà ngây thơ, thiên chân chứ?
Trong mấy năm nay có nhiều lúc Trương Tiểu Oản cảm thấy mệt mỏi đến không
muốn sống nữa. Nhưng vừa nghĩ đến đứa nhro nàng mang tới thế gian này
thì nàng lại đành cắn răng, một lần nữa cố gắng sống tốt.
Làm sao nàng có thể bỏ được Tiểu Lão Hổ của nàng lại một mình lẻ loi trên đời này. Hắn mới sung sướng được bao lâu chứ?
*******
“Ông ta mắng ngài ư?” Lúc hoàng hôn sắp buông xuống Uông Hoài Thiện rảnh rỗi trở về hậu viện ghé vào mép giường mẹ hắn, khó hiểu hỏi nàng.
“Không.” Trương Tiểu Oản ôn hòa mà nói với hắn, “Chỉ là có chút không thoải mái.”
“Mẫu thân thật sự giữ cây trâm của con lại, đem cầm đồ ông ta đưa để đổi ngựa sao?” Uông Hoài Thiện hỏi lại.
Trương Tiểu Oản cười cười đáp, “Phải.”
Nàng trầm mặc một lúc mới nói, “Mẫu thân làm sai rồi, kim quyết kia là trượng phu yêu thương thê tử lắm mới đưa cho.”
Uông Hoài Thiện nghe được lời này thì sửng sốt một chút, ngay sau đó hắn khinh thường nói, “Ông ta yêu thương ngài chỗ nào chứ?”
Nói xong hắn nhảy dựng lên, chạy về phía cửa nói, “Đợi lát nữa con sẽ tới đây dùng bữa tối.”
Mới vừa chạy ra cửa hắn lại chạy về, quỳ xuống trước giường Trương Tiểu Oản nghiêm túc nói, “Mẫu thân, con đã nói với ngài là con rất nhớ ngài
chưa?”
“Có nói rồi,” Trương Tiểu Oản thật sự buồn cười, “Sợ là con nói nhiều tới mức ta không đếm nổi.”
“Vậy con nói thêm một lần nữa nhé, ngài nhớ cho kỹ.” Uông Hoài Thiện cười.
Trương Tiểu Oản cười gật đầu, lần này hắn mới vừa lòng chạy đi. Nàng ghé vào
trên giường, sau một lát mới nghe được tiếng hắn hoan hô nhảy nhót chào
hỏi hạ nhân. Nàng không nhịn được lại cười.
Có lẽ sẽ có một ngày có người khác thay nàng trở thành người quan trọng
nhất trong sinh mệnh của hắn nhưng thế thì sao chứ? Chỉ cần khi đó hắn
nhớ tới nàng, trong lòng có ấm áp và vui sướng là được.
Uông Hoài Thiện đi đến tiền viện, vào thư phòng của cha hắn. Lúc vào cửa hắn cắn miệng suy nghĩ một chút mới đem những lời lúc trước Trương Tiểu Oản lặng lẽ nói bên tai bảo hắn nói ra, “Mẫu thân nói để người đi chuộc lại kim quyết của nàng, đây là hóa đơn của hiệu cầm đồ.”
Nói xong hắn đưa ra một cái bao vải nhỏ được khâu cẩn thận. Uông Vĩnh Chiêu híp mắt lại sau đó duỗi tay đoạt cái bao vải kia lại, mãnh mẽ xé ra
nhưng vì cái bao được khâu cẩn thận nên hắn không xé được.
Lúc này, hắn duỗi tay nhấc chân, lấy con sao đặt trong ủng cắt chỉ. Lúc ra
tay hắn rất dứt khoát, lực cũng lớn nhưng lại khéo léo cắt đúng hàng chỉ kia……
Uông Hoài Thiện nhìn thấy thì quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường với lão cha khẩu thị thâm phi nhà mình.
Uông Vĩnh Chiêu lại chẳng thèm nhìn hắn, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần hủy cái bao kia. Lúc hắn nhìn thấy đúng là hóa đơn của hiệu cầm đồ, bên
trong có chữ của phụ nhân kia ghi rõ địa chỉ một cách tỉ mỉ gồm tên phố, tên cửa hàng thì lập tức quát to với thủ vệ ngoài cửa, “Kinh Quân, Kinh Chinh……”
Thủ lĩnh ám vệ của hắn là anh
em họ Kinh nghe lệnh thì vội vàng chạy vào, Uông Vĩnh Chiêu đọc lại hóa
đơn một lần mới nói, “Đem đồ về!”
Hai anh em họ Kinh tuân lệnh rồi tức tốc lui ra. Lúc này Uông Hoài Thiện rất
không tình nguyện mà nói, “Mẫu thân nói muốn ngài về hậu viện cùng nhau
ăn bữa tối, nói là Hoài Mộ muốn cùng các người ăn cơm.”
Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh quét hắn một cái rồi chẳng nói gì mà đã phất tay áo đi về phía hậu viện.
“Hiện nay còn chưa đến giờ ăn tối!” Uông Hoài Thiện tức lòi mắt.
Nhưng không đến vài bước Uông Vĩnh Chiêu đã biến mất trong tầm mắt hắn. Uông
Hoài Thiện chỉ đành hừ mũi, nhanh chóng chạy đi làm việc hắn lén muốn
làm, miễn cho đến bữa tối hắn lại chậm một bước khiến lão cha nhà hắn ăn sạch cơm còn hắn thì phải đói.
*******
Lăng gia có phải cấu kết với quân Hạ không thì Trương Tiểu Oản không dám xác định nhưng cha con họ Uông thì không thể không nói với hoàng đế. Nhưng
vì cái này mà gần nửa tháng Uông Vĩnh Chiêu và Uông Hoài Thiện đều bị
hoàng đế giữ lại trong cung nô dịch.
Trong khoảng thời gian này Trương Tiểu Oản cũng coi như nhẹ nhàng một chút.
Thiếu hai kẻ đầu to khiến nàng nhọc lòng thì nàng cũng có thể an tĩnh mà nghỉ ngơi.
Cho dù cuộc sống không phải
quá yên ổn vì trong lúc đó Uông Hàn thị ở bên kia còn tới tìm nàng hai
lần nhưng Trương Tiểu Oản cũng chỉ coi như đây là cào ngứa rồi đuổi
người đi là xong.
Tuy thế hậu viện cũng
vì Uông Vĩnh Chiêu không ở nhà, Uông Hoài Thiện cũng không ở nhà mà nàng thì đang ốm bệnh nên náo loạn vài lần, hô mưa gọi gió khiến toàn bộ
Thượng Thư phủ không yên mấy ngày.
Về
chuyện Uông Hàn thị cố ý tới phủ tìm đen đủi cho nàng thì Trương Tiểu
Oản cũng coi như thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ bà ta. Dù sao thái độ của nàng
với Uông Hàn thị cũng rất rõ ràng. Nếu bà ta làm gì đó nho nhỏ thì nàng
vẫn chịu được nhưng nếu bà ta phạm vào sai lầm lớn thì không cần nàng
phải ra tay. Lúc đó Uông Quan Kỳ và Uông Vĩnh Chiêu, hai kẻ cực kỳ coi
trọng danh vọng của Uông gia sẽ tự ra tay.
Nàng chỉ là con dâu của Uông gia, Uông Hàn thị có lăn lộn cũng làm gì được nàng?
Chờ tới cuối năm, ở trước mặt Uông Dư thị nàng tặng lễ cho Uông Hàn thị là
một bộ kinh viết tay rồi lại tặng Uông Dư thị một bộ trang sức trăm ngàn lượng bạc. Như thế là nàng có thể hoàn trả toàn bộ những ác ý bà ta cho mình. Có lẽ nàng không dám nói có thể quanh năm suốt tháng khiến một kẻ không có bao nhiêu tiền như Uông Hàn thị ăn không ngon ngủ không yên
nhưng ít ra ba tháng nửa năm là có thể được.
Uông Hàn thị nói nàng có được một đứa con là Thiện Vương thì sợ là vui mừng
quá đỗi. Lời này nghe qua đúng là châm chọc nhưng tình hình thực tế đúng là khiến nàng vui mừng quá đỗi. Hiện giờ đừng nói là bạc của Thiện
Vương mà ngay cả bạc của Uông Vĩnh Chiêu nàng cũng biết hết.
Nói đến đây thì cũng phải nói rằng với kinh nghiệm kiếp trước cộng với
những khốn khổ giãy dụa của kiếp này và những sự thật cay đắng nàng nhìn thấy thì đủ để Trương Tiểu Oản không trở thành người ngu ngốc. Nàng
không cho rằng dựa vào tình yêu của nam nhân là có thể qua cả đời, càng
không thể hô mưa gọi gió trong hậu viện toàn nữ nhân này.
Từ cổ chí kim, hồng nhan một khi già đi thì ân ái cũng hết. Những tấm
gương như thế đếm không xuể, huống chi nhìn thái độ của đám di nương sắc nước hương trời trong hậu viện của Uông Vĩnh Chiêu là biết. Lấy sắc thờ người thì chỉ là chuyện may mắn, được vui thích trong nhất thời nhưng
sợ là chẳng ai có thể có được vĩnh viễn.
Nàng không có tư sắc mà lấy sắc thờ người nhưng từ sớm đến tối làm sao để
kéo được ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu thì trong lòng nàng cũng có tính toán.
Ngày sau phải làm thế nào để nắm giữ, để hắn không ghét bỏ nàng thì cũng phải tính toán cho nên so với những kẻ dựa vào thứ tình cảm không nắm
được mà mưu cầu ấm no thì nàng làm sao mà bại được?
Nói trắng ra là nàng có một đứa con là Thiện Vương thì chỉ cần hắn không ngã vậy nàng chẳng phải sợ ai hết.
Mặc kệ là Uông Hàn thị hay đám di nương trong hậu viện, chẳng có ai khiến
Trương Tiểu Oản phải để vào mắt. Hiện thực tàn khốc ở kiếp trước nàng đã thấy nhiều, ở kiếp này nàng càng biết rõ hơn. Ở thời đại nam nhân đứng
đầu, thân phận là quan trọng này thì chỉ có chuyện thư sinh nghèo vượt
Long Môn chứ nữ nhân thì chẳng thể lật người. Bọn họ mà gây sóng gió thì chỉ khiến trong nhà thêm đen đủi, làm gì có mấy người được chỗ tốt nào?
Nữ nhân nhất thời tức giận thì người khổ cuối cùng chính là bọn họ. Các
nàng cứ một hai phải lăn lộn nhưng Trương Tiểu Oản cũng không có tinh
lực để đáng thương bọn họ. Chờ Uông Vĩnh Chiêu về tới nơi nàng đem tình
hình thực tế kể cho hắn rồi đợi hắn có hành động là được.
Mặc kệ là Tịnh di nương hay Lệ di nương có con trai dưới gối, nếu Uông Vĩnh Chiêu còn chút tình với bọn họ thì có lẽ bọn họ còn có thể sống. Nhưng
nếu hắn không còn tình cảm thì Trương Tiểu Oản cũng sẽ đưa hai nữ nhân
dám rắp tâm thiêu quần áo cầm rối gỗ trù ẻo nàng chết sớm này vào am ni
cô. Để bọn họ biết được cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm so với cuộc sống hiện tại nàng cho bọn họ là khác biệt như thế nào.
Trương Tiểu Oản đoán đến khi Uông Vĩnh Chiêu biết được tình huống thì kết cục
của các nàng hẳn sẽ là loại sau. Đáng thương các nàng hiện tại còn đang ở trong phòng chứa củi khóc lóc, chờ nam nhân từng ân ái với mình quay về nhớ lại tình xưa mà cứu rỗi mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT