Kinh thành thay đổi
bất ngờ, Uông Vĩnh Chiêu đem việc bên tay giao cho phó tướng thân tín
sau đó chạy gấp về sơn thôn nhỏ nơi Trương Tiểu Oản ở.
Trương Tiểu Oản sốt nhẹ không ngừng, uống không được thuốc vì thế hắn dùng
biện pháp cũ tự mình ngậm thuốc đút cho nàng. Hắn mạnh mẽ tự mình đút
thuốc cho nàng, cứ thế ba lần, đến đêm thứ hai sau khi hắn trở về Trương Tiểu Oản tỉnh lại.
Uông Vĩnh Chiêu trông đến khi nàng tỉnh lại thì vừa tức vừa vội, muốn duỗi tay đánh nàng
nhưng chỉ giưo lên sau đó lại oán hận mà thu hồi.
“Ngài đã trở lại?” Trương Tiểu Oản nhìn thấy hắn thì vươn tay cầm khăn lau mồ hôi bên má cho hắn.
Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở kia nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng chỉ lo duỗi cánh tay yếu ớt lau mồ hôi cho hắn, sửa lại xiêm y thì thê thảm mà hừ cười
một tiếng. Thôi, thôi, tùy nàng thôi. Tim nàng chỉ một lòng một dạ với
đứa con kia, vậy thì tùy nàng chỉ cần nàng còn sống là được.
Hoài Mộ của bọn họ còn chưa đến một tuổi.
Nghe thấy hơi thở của Uông Vĩnh Chiêu đã bình thường, Trương Tiểu Oản mới
ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt gầy nhọn như kiếm sắc của hắn thì nhịn
không được nở nụ cười khổ, nhỏ giọng hỏi hắn, “Ngài có thể ở nhà mấy
ngày?”
“Hai ngày sau phải đi.” Uông Vĩnh Chiêu đút tay nàng vào chăn, lại kéo chăn qua bả vai cho nàng.
“Vậy là tốt rồi, đợi sáng mai ta xuống giường hầm canh gà cho ngài uống.”
Trương Tiểu Oản nói xong nghiêng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu, mí mắt nửa rũ xuống đất.
Uông Vĩnh Chiêu lại hừ cười
một tiếng, nhưng hắn lại vẫn duỗi tay ra che mắt nàng lại nói, “Ngủ đi,
chuyện ngày mai để ngày mai lại nói.”
Lúc Trương Tiểu Oản ngủ rồi, hắn cầm nước suối đi tắm gội, không đợi được tóc khô đã ghé vào bên người Trương Tiểu Oản nhắm mắt.
Hai tùy tùng của hắn ngoài cửa thấy hắn đi ngủ thì một người cũng ôm kiếm
ngồi trên mặt đất ngủ gật, còn người còn lại thì nghiêm túc canh giữ.
Ngày hôm sau Trương Tiểu Oản đã đỡ hơn một chút nên cũng thật sự rời giường, giết hết bảy con gà lúc trước nàng bắt được, hầm ba con, xào bốn con để Uông Vĩnh Chiêu và thân binh của hắn ăn ngon một bữa.
Mấy ngày nay Hoài Mộ được bà vú ôm, hơn mười ngày không gần gũi Trương Tiểu Oản nên có chút lạ nàng. Nhưng đối với Uông Vĩnh Chiêu hắn lại không hề lạ lẫm, chỉ sau một buổi sáng chơi với cha mà hắn đã ôm cổ cha không
bỏ, đến bà vú cũng không cần.
Uông Vĩnh
Chiêu phải ăn cơm, Trương Tiểu Oản muốn ôm hắn để Uông Vĩnh Chiêu có thể rảnh tay ăn cơm cũng không được. Uông Hoài Mộ đã nhận định cha mình, cứ thế ngồi trên đùi cha vỗ đầu, vỗ tay vui tươi hớn hở mà nhìn cha mình
ăn cơm.
Uông Vĩnh Chiêu uống mấy chén
canh gà, gặm hai cái đùi gà lại thấy Hoài Mộ mở to đôi mắt đen lúng
liếng vui mừng nhìn mình thì trong lòng lập tức trở nên ấm áp, sắc mặt
cũng nhu hòa hơn. Lúc này hắn quay đầu hỏi Trương Tiểu Oản, “Tiểu tử kia tuổi này cũng thông tuệ thế này sao?”
Trương Tiểu Oản nghe được thì thoáng sửng sốt, lại gắp mấy khối nhiều thịt ít
xương để vào bát cho hắn sau đó mới gật đầu nói, “Hoài Thiện tuổi này
cũng thông tuệ như thế.”
“Ừ, cũng có chút bộ dạng.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái sau đó vùi đầu ăn cơm. Tốc
độ ăn cơm của hắn nhanh nhưng cũng không tục tằng, hoàn toàn khác bộ
dạng Hoài Thiện hận không thể vùi đầu vào bát cơm. Hắn cũng không giống
bộ dạng Hoài Mộ lúc này đã ăn no, ngồi trên đùi cha hưng phấn nhìn bọn
họ nói chuyện.
“Khi đó cũng không có bao
nhiêu đồ ăn, thi thoảng mới bắt được con thỏ, con gà ở trong núi. Đó đã
được coi là đồ ăn tốt nhất trong thôn nhưng ngày đó ngọn núi chúng ta ở
không có nhiều động vật trên núi, muốn bắt được đồ phải vào sâu trong
núi. Hắn lúc đó không rời được ta, ta lại không tiện mang hắn vào sâu
trong núi nên chỉ đành đi dạo quanh rìa núi xem có thể mỗi ngày đều bắt
được một hai con gà, thỏ cho hắn thêm đồ ăn……” Nói đến đây Trương Tiểu
Oản cười cười hỏi Uông Vĩnh Chiêu lúc này đã thả chậm tốc độ ăn cơm,
“Ngài còn nghe sao?”
Uông Vĩnh Chiêu phun xương trong miệng ra rồi gật đầu.
Trương Tiểu Oản lại iếp tục nhàn nhạt nói, “Lúc hắn một tuổi, bữa tối ăn sớm
nhưng chỉ ăn cháo loãng nên không đủ no. Có hôm nửa đêm hắn đói tỉnh
lại, ta lần đầu làm mẫu thân nên đầu tiên không biết vì sao hắn lại khóc nháo. Lúc đó ta chỉ đành thử nghiệm từng cái một rồi mới biết hắn không thể ăn cháo buổi tối được. Lúc đó ta nghĩ hắn mới một tuổi, răng còn
chưa mọc đủ thì không thể nhai cơm khô nên cũng ăn cháo loãng như chúng
ta cũng được rồi ai ngờ vì thế mà để hắn đói bụng vài ngày. May mà khi
đó vẫn có thể đủ gạo mà ăn cơm khô vì thế mới có thể nuôi được hắn. Sau
đó lúc hắn được 4 tuổi, một bữa phải ăn hai bát cơm lớn, bữa nào cũng ăn rất nhiều. Có lần người khác hỏi hắn vì sao thì hắn nói phải ăn nhiều
mới có thể mau chóng lớn nhanh, mới có thể bảo vệ ta cho tốt, không để
người khác bắt nạt ta. Hắn cũng muốn mau lớn để vào núi bắt thỏ hoang
cho ta ăn, để ta không phải rời khỏi hắn mà vào núi bận việc……”
Nói đến đây Trương Tiểu Oản quay mặt đi, chớp chớp mắt nén nước mắt lại rồi mới quay đầu xin lỗi Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài đừng trách ta sao cứ toàn
tâm vì hắn, vì khi đó chỉ có hai mẫu tử chúng ta nương tựa vào nhau.”
Con nàng mới hơn 1 tuổi, còn chưa biết phải nói chuyện thế nào nhưng nghe
lão nhân trong thôn dỗ hắn nói phải ăn nhiều cơm mới mau lớn thì sẽ ngao ngao khóc lóc đòi ăn nhiều cơm hơn. Hắn không thể nhìn nàng vất vả, cứ
thế khăng khăng muốn bảo vệ nàng.
Uông
Vĩnh Chiêu nghe xong thì hơi rũ mắt, nhìn đôi tay nàng để trên bàn không nói gì. Trương Tiểu Oản cũng cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn.
Lúc này nàng kể chuyện xưa cho hắn là muốn Uông Vĩnh Chiêu biết được nàng
vì con cả của mình dốc toàn lực là có nguyên nhân. Đồng thời nàng cũng
muốn hắn hiểu con cả không thân với hắn là cũng có nguyên nhân.
Năm đó nàng bị đuổi về thôn Ngưu Quy, tất nhiên là do nàng giấu diếm chuyện có thai nhưng năm đó đích thực Uông gia muốn đuổi nàng tới nông thôn để nàng chờ chết. Mà nàng không tin trong lòng Uông Vĩnh Chiêu không biết
gì.
Chuyện tới hiện giờ còn nói tới
chuyện năm đó thì không có quá nhiều ý tứ, nhưng Trương Tiểu Oản không
cho phép Uông Vĩnh Chiêu bạc đãi con nàng chỉ vì hắn không thân thiết
với cha đẻ.
Sau khi Tiểu Lão Hổ về kinh,
Uông Vĩnh Chiêu phải hỗ trợ cho con nàng, không thể vì không thích hắn
nên không cho. Nàng biết Uông Vĩnh Chiêu trong xương cốt là loại người
gì, nàng hiểu rõ nên biết hắn rất bài xích đứa con cả này. Nàng cũng
biết Uông Vĩnh Chiêu sẽ không gây bất lợi gì với Hoài Thiện nhưng nàng
vẫn hy vọng hắn có thể làm tròn mọi việc trong khả năng, không để con
nàng phải trải qua quá nhiều gập ghềnh.
Màn đêm buông xuống Trương Tiểu Oản ngủ đến nửa đêm thì bị Uông Vĩnh Chiêu
đè lên người nên tỉnh lại. Hắn hỏi nàng: “Ngươi biết ngươi là con dâu
của Uông gia?”
“Ta biết.” Trương Tiểu Oản mê mang trả lời.
“Ngươi biết thì tốt.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới cởi cái yếm của nàng, cởi quần lót sau đó nhẹ tiến vào.
Có lẽ nghĩ tới cơ thể nàng chưa khỏe lắm nên động tác của hắn đêm nay rất
nhẹ, tuy thế Trương Tiểu Oản cuối cùng vẫn đổ một thân mồ hôi. Vào lúc
trời sắp sáng, Uông Vĩnh Chiêu đi nhà bếp đun nước mang tới đổ vào thùng tắm sau đó ôm nàng ở trước người để cả hai ngâm nước ấm.
Đợi ánh nắng mặt trời chuẩn bị bò dậy, Uông Vĩnh Chiêu mới nhẹ nhàng ở hỏi
bên tai Trương Tiểu Oản, “Ngươi có bằng lòng đem ta đặt trong lòng ngươi hay không?”
Không có người trả lời hắn,
phụ nhân trong ngực hắn đã mỏi mệt ngủ mất, còn hắn thì tự hỏi tự nói,
“Như thế ta cũng sẽ đặt ngươi ở trong lòng ta.”
*******
Một ngày sau, Uông Vĩnh Chiêu rời đi, một tháng sau Trương Tiểu Oản mới gặp lại hắn khi hắn tới đón nàng về Thượng Thư phủ.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã là Binh Bộ Thượng Thư của triều đình. Năm này
Lưu Lung mới ngồi trên ngai vàng được 2 năm đã thoái vị, mà Tĩnh vương
Lưu Tĩnh có nhiều chiến công hiển hách, tiêu diệt quân Hạ được quần thần ủng hộ ngồi vào ngai vị kia.
Trương Tiểu Oản không biết nội tình như thế nào, cũng không biết sách sử sẽ đánh
giá triều đại này như thế nào, nàng chỉ muốn biết khi nào thì con trai
nàng mới về. Nhưng Uông Vĩnh Chiêu không nói, nàng cũng kiềm chế không
hỏi. Nàng biết hắn sẽ về lúc nên về.
Uông Vĩnh Chiêu đã đồng ý với nàng trong vòng hai năm tất sẽ đảm bảo đưa hắn về. Người này nói là làm được, mà nàng cũng cần báo đáp và cho hắn sự
tôn trọng đáng có vì những việc hắn đã làm.
Nàng không thể hỏi hắn loại câu hỏi này khi mỗi đêm hắn mệt mỏi trở về ngủ
bên cạnh nàng bởi vì điều này sẽ khiến Uông Vĩnh Chiêu phẫn nộ, cũng sẽ
bất lợi với con nàng.
Trương Tiểu Oản
nhẫn nại, rốt cuộc đến cuối tháng 9 năm đó, trước sinh nhật của Tiểu Lão Hổ 2 ngày thì nàng cũng gặp được con trai nàng —— Thiện Vương Uông Hoài Thiện.
*******
Thiện Vương tới Thượng Thư phủ, hạ nhân phía dưới cũng không biết. Hắn trộm
trèo tường, ở ngay dưới mí mắt của đương kim Binh Bộ Thượng Thư Uông
Vĩnh Chiêu lẻn vào viện của Thượng Thư phu nhân.
Hắn lặng lẽ đi tới chỗ đình viện nàng đang ngồi may vá, muốn lén lút tiến
lên dọa nàng nhảy dựng lên. Vì thế hắn nghĩ biện pháp đi tới phía sau
nàng, nhưng lúc nhìn thấy nàng hắn lại ngẩn ngơ. Xiêm y trên tay mẹ hắn
nhìn giống như làm cho hắn.
Hắn nhìn xiêm y, lại nhìn nhìn dáng người mình, sau đó lại dò tới nhìn mặt mẹ mình,
có chút buồn bực mà nói, “Sao mẫu thân biết hiện tại con đã cao như
thế?”
Ngay khi hắn thăm dò tới nàng đã
biết hơi thở của hắn, sau khoảnh khắc kinh tâm động phách, Trương Tiểu
Oản nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, cười nói, “Con đứng trước mặt cho mẫu
thân xem nào.”
Uông Hoài Thiện lập tức
ngoan ngoãn đứng ở trước mặt nàng. Trương Tiểu Oản cầm lấy áo choàng
trong tay, đứng lên ướm thử lên người hắn sau đó gật gật đầu nói, “Xem
ra là không sai.”
“Con đã trở về, sao
ngài lại như thế?” Uông Hoài Thiện đứng ở trước mặt nàng, đôi mắt kia
không hề chớp. Hắn nhìn mắt nàng có ánh sáng, giống như cất giấu rất
nhiều điều muốn nói nhưng không nói được nên lời.
“Như thế là thế nào?” Trương Tiểu Oản kéo hắn ngồi vào cái ghế nàng vừa
ngồi, lại tháo búi tóc hắn tùy tiện búi rồi bỏ dây buộc tóc cũ sang một
bên, cầm một dây cột tóc mới ở trong rổ may tới búi lại tóc cho hắn.
“Ngài giống như không hề muốn nhìn thấy con.” Uông Hoài Thiện hít hít cái
mũi, đôi mắt hoàn toàn đỏ, trong lòng tủi thân đến không được, “Vì tới
gặp ngài mà con còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Thiện Vương phủ mà Tĩnh
Vương thưởng cho con. Chỉnh đốn binh sĩ xong còn đã chạy về gặp ngài.”
“Sao mẫu thân lại không muốn gặp con?” Trương Tiểu Oản buồn cười mà nhếch khóe miệng.
“Mẫu thân nhìn thấy con nhưng không hề vui mừng!” Uông Hoài Thiện lớn tiếng
mà nghẹn ngào nức nở nói, “Có lẽ là ngài cùng con rùa đen kia ở với nhau lâu, còn sinh đứa nhỏ nên không cần con nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT