Lúc Trương Tiểu Oản
biết chính mình đã được đại phu lang thang đến khám và bốc cho sáu thang thuốc, tốn gần một trăm đồng thì lập tức thấy đau lòng vô cùng. Vì đau
lòng nên lúc uống thuốc nàng một hơi uống không còn thừa một giọt. Uống
xong nàng còn nhìn cái bát xem còn dính nhiều thuốc không, may mà không
dính bao nhiêu chứ không nàng cũng dám liếm lắm.
Tốn rất nhiều công sức mới kiếm được tiền, thế mà lúc này đã bay mất một phần tư.
Nhưng Trương Tiểu Oản cũng rất cảm động khi người nhà chịu bỏ số tiền này để
chữa bệnh cho nàng. Ở cổ đại này đa phần là trọng nam khinh nữ. Thôn Ngô Đồng nghèo như thế, sợ cũng chỉ có Trương gia dám bỏ số tiền đó ra để
chữa bệnh cho con gái.
Thân thể Trương
Tiểu Oản quá suy yếu, nhưng vẫn không ngăn được sự kiên cường của linh
hồn bên trong. Cho dù không có sức xuống giường làm việc nhưng nàng vẫn
cố cắn răng uống thuốc, uống nước, và uống cả một chén cháo gạo tinh Lưu Tam Nương mua về. Sau khi đổ một thân mồ hôi thì nàng mới thấy dễ chịu
hơn.
Cả người nàng ướt đẫm, Trương Tiểu
Oản biết mình không thể mặc bộ quần áo này nữa, nếu không sẽ càng ốm
thêm. Nhưng nhà bọn họ không có ai có thừa quần áo, vì thế Trương Tiểu
Oản đành phải cắn răng bảo Lưu Tam Nương đi mua một bộ quần áo có sẵn.
Lưu Tam Nương cũng không nói gì, chỉ đi ra ngoài, hai canh giờ sau đã mang
về một bộ quần áo bông thật dày, đường may cũng rất chắc chắn, vừa nhìn
đã biết không rẻ.
“Tốn bao nhiêu tiền vậy mẫu thân?” Trương Tiểu Oản nhận lấy mà thấy đau lòng.
“Không đáng bao nhiêu, con mau thay đi.” Lưu Tam Nương đi tới giúp nàng cởi
áo. Trương Tiểu Oản đã hết sốt, nếu không thay quần áo thì sẽ chuyển
sang bị cảm mạo. Vì thế nàng cũng không nhiều lời, chỉ mím môi, nhờ sự
hỗ trợ của Lưu Tam Nương mà thay quần áo.
“Nhà ta còn bao nhiêu tiền?” Thay quần áo xong, Trương Tiểu Oản dù vẫn yếu ớt nhưng cũng không thể nằm được nữa.
Lúc này lại đến lúc nàng phải uống thuốc, Trương Tiểu Đệ cẩn thận bưng bát
thuốc vào cửa, ngẩng đầu thấy Trương Tiểu Oản thì cười nói, “Đại tỷ,
thuốc nấu xong rồi, tỷ mau uống đi.”
“Đệ nấu thuốc ư?” Trương Tiểu Oản kinh ngạc.
Lưu Tam Nương đón lấy cái bát trong tay hắn, đưa cho Trương Tiểu Oản sau đó dùng giọng nói không có cảm xúc giải thích, “Nước nóng mấy ngày nay đều do hắn nấu đó.”
Trương Tiểu Oản đón lấy cái bát uống một ngụm, sau đó lại hỏi: “Tiểu Bảo đâu? Mới vừa rồi còn thấy hắn ở nhà.”
“Đi cắt cỏ rồi, phải cho thỏ ăn mà tụi nó cũng ăn không ít. Hắn phải đi tận bên kia núi mới có.”
“Xa quá……” Hơn nửa ngày sau Trương Tiểu Oản mới nghẹn ra được một câu như
thế. Chỗ cỏ mọc tốt nhất là ở cạnh hồ nhỏ trên núi, nhưng đi đến đó cũng xa như đi lên trấn trên.
Lưu Tam Nương không trả lời, mà Trương Tiểu Oản mới vừa hăng hái lên được một tí thì lại héo rũ ra.
Đúng vậy, con nhà nghèo sớm phải làm việc. Ở hoàn cảnh nghèo đến không đủ no này thì có đứa nhỏ nhà ai bảy tuổi rồi còn không giúp làm việc chứ?
Lúc trước là do ruộng của Trương gia ít, cho nên công việc cũng không
nhiều. Chỉ cần hai vợ chồng Trương A Phúc ra đồng làm việc là đủ, hơn
nữa mấy đứa nhỏ cũng nhỏ gầy. Tiểu Bảo bảy tuổi mà chỉ bằng đứa nhóc 4
tuổi nhà khác, vì thế làm gì có ai dám để hắn đi làm việc?
Nhưng hiện tại trong nhà có việc, sao hắn có thể ngồi chơi? Đừng nói đường xa bằng lên trấn, cho dù xa tới kinh thành hắn cũng phải cắn răng mà đi
làm.
“Đại tỷ……” Thấy Trương Tiểu Oản ngẩn người, Trương Tiểu Đệ ở một bên kéo kéo áo mới của chị gái, ngước khuôn mặt nhỏ dính đầy bụi than hỏi nàng, “Tỷ đỡ hơn chưa?”
Trên tay hắn đen đen, dính không ít tro bụi, Lưu Tam Nương đi đến cầm lấy
tay hắn thì Trương Tiểu Oản mới lấy lại tinh thần. Nhìn ống tay áo dính
tro bụi của mình, nàng không thèm để ý mà cười cười, vươn tay lau bồ
hóng trên mặt hắn nói, “Sắp khỏe rồi, đêm nay tỷ nghỉ một đêm là ngày
mai có thể làm việc.”
“Tỷ phải nghỉ thêm
mấy ngày, phụ thân nói tỷ mệt muốn chết rồi……” Trương Tiểu Đệ có chút sợ hãi mà nhìn Lưu Tam Nương một cái, nhưng thấy đại tỷ cười thì hắn cũng
không sợ nữa mà nhỏ giọng nói nàng.
Nàng
thấy Trương Tiểu Đệ nói chuyện như người lớn, rành mạch rõ ràng, hơn hẳn cái hồi nàng mới xuyên qua. Lúc đó hắn chỉ biết khóc, nửa ngày cũng
không nói một câu. Nàng biết hắn không phải ngốc, chẳng qua đứa nhỏ lớn
lên trong đói khát đa phần đều nhát gan. Nàng không nhịn được vui vẻ,
kéo Trương Tiểu Đệ lên giường ngồi cùng mình, sau đó nói với hắn, “Tỷ
không sao, uống thuốc vào là khỏi.”
Nàng
cũng không hy vọng hai đứa em trai này quá thông minh, chỉ cần trí lực
không có vấn đề là được. Bởi vì nàng chỉ có thể che chở bọn họ khi ở
nhà, chứ ra ngoài thì vẫn phải dựa vào bọn họ.
Trương Tiểu Oản vui vẻ, tinh thần cũng tốt lên. Lúc này nàng nhìn thấy Lưu Tam Nương đang cầm kim chỉ sửa lại bộ quần áo ướt của mình thì không khỏi
ngây người.Nhìn bàn tay tràn đầy vết chai, thô ráp của Lưu Tam Nương
đang lưu loát mà khâu quần áo, nàng ngừng một chút rồi há mồm ra nói với Lưu Tam Nương, “Mẫu thân, ngài mua chỉ ư?”
“Ừ.” Lưu Tam Nương gật gật đầu, mắt nhìn quần áo chứ không nhìn nàng.
“Phụ thân đi đâu rồi?” Trương Tiểu Oản đột nhiên nhớ tới hỏi.
“Đi ra ngoài.”
“Thuế lương đã nộp chưa?”
“Ngày hôm qua đã nộp rồi.” Lưu Tam Nương hỏi gì đáp nấy, nhưng hết câu này
thì quần áo cũng sửa xong, vì thế bà ta liền mang chúng ra ngoài.
Trương Tiểu Oản vốn định bảo bà để đó ngày mai nàng sẽ giặt nhưng nhìn bóng
dáng Lưu Tam Nương, nàng lại cảm thấy không cần cậy mạnh làm gì.
Nàng cũng là người nhà này, nàng không phải chúa cứu thế. Năng lực của nàng
là có hạn, thế nên nàng cần sự hỗ trợ của người khác. Có nâng đỡ nhau
thì cả nhà này mới có thể đi ra từ đói khổ lạnh lẽo.
Dựa vào một mình nàng thì chắc chắn sẽ không làm được gì.
Nếu nàng cậy mạnh thì cho dù đổi một thân thể khỏe mạnh hơn cuỗi cùng cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Lần bị bệnh này đã khiến Trương Tiểu Oản nghĩ thấu đáo.
*********
Đến tối hôm đó Trương A Phúc không trở về Trương Tiểu Oản mới biết được ông ra ngoài đào khoai sọ. Nàng tức khắc cảm thấy cái gì đó dâng lên cổ họng. Nếu Trương A Phúc……
“Ta đã thêm
cho phụ thân con một kiện áo bông, cùng với vài cái bánh. Ăn no mặc ấm,
đi đường chậm một chút thì sẽ không có việc gì.” So với phản ứng mãnh
liệt lần đầu tiên, lần này Lưu Tam Nương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản chỉ có thể gật đầu, vội vàng ăn cháo khoai sọ Lưu Tam
Nương nấu với gạo trắng sau đó hỏi, “Nhà ta còn bao nhiêu tiền?”
“120 đồng.” Đầu tiên Lưu Tam Nương không nói lời nào, nhưng mãi sau bà cũng thấp giọng đáp.
Bọn họ kiếm được 380 đồng, nàng bệnh hai ngày còn lại 120 đồng. Trương Tiểu Oản hít hà một hơi ở trong lòng, cảm thấy nếu mình tỉnh dậy muộn một
ngày nữa thì chỉ sợ 120 đồng này cũng chẳng giữ được.
Ở bên ngoài dãi gió dầm sương gần bảy ngày mới kiếm được từng ấy tiền,
thế mà chỉ hai ba ngày nàng đã tiêu hết! Nàng còn muốn giữ lại chút tiền để Lưu Tam Nương dùng lúc sinh kìa.
Như thế này quả là chẳng còn gì để nói. Thời tiết càng ngày càng lạnh, sợ là không thể ra ngoài nữa……
Trương Tiểu Oản cũng lập tức hiểu được vì sao Trương A Phúc lại phải đi một
chuyến này. Nếu không nhân lúc thời tiết chưa lạnh hẳn mà lấy chút khoai sọ về thì chỉ sợ mùa đông này nhà bọn họ không qua được.
Bọn họ nộp thuế lương, rồi trả lại số lương thực lúc trước đi vay thì cũng không còn lại bao nhiêu, chẳng đủ cả nhà ăn một năm.
“Phụ thân sẽ không đi vào núi sâu chứ?” Trương Tiểu Oản hơi do dự mà hỏi.
“Ta không cho phụ thân con đi, mà trong lòng ông ấy cũng biết rõ.” Lưu Tam
Nương đón lấy cái bát nàng ăn xong, nói một câu này rồi đi ra ngoài.
Trương Tiểu Oản nằm lại trên giường, nghe tiếng nói chuyện của Lưu Tam Nương
với Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ, nhịn không được cười khổ.
Cuộc sống này thật quá khó khăn……
Ngày hôm sau Trương Tiểu Oản đã có thể xuống đất, sức lực cũng mạnh hơn một
chút. Nàng đi nhóm lửa nấu cơm, nhưng cũng không dám chạm vào nước lạnh
vì sợ ốm lại.
Buổi tối hôm đó Trương A
Phúc đã trở lại mang theo một sọt khoai sọ. Trương Tiểu Oản nấu cho ông
một bát canh gừng lớn. Nhìn người cha có vẻ gầy hơn nhưng cũng vui vẻ
hơn của mình, trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang.
Người đàn ông này vẫn cố chống đỡ gia đình vào những thời điểm cần thiết. Kỳ
thật nghĩ lại thì ông ấy cũng không phải vô dụng. Ông bà nội nàng chê
đứa con này không ra gì nhưng Trương Tiểu Oản quan sát một tháng thì
thấy chỉ cần có việc, Trương A Phúc còn một hơi thì sẽ đi làm, không hề
trốn tránh.
Chẳng qua thân thể của ông
yếu ớt nên việc gì làm cũng chậm, lại không tốt bằng người ta thế nên
trong mắt người khác thì ông là một người có cũng như không. Có điều ông còn tốt hơn những kẻ lười biếng trong thôn nhiều.
Thân thể tốt thì sao? Đừng nói giúp đỡ vợ con làm việc, bọn họ thậm chí còn
không làm việc nên làm của người đàn ông, cả ngày chỉ đánh vợ, chửi con. Những kẻ đó còn không bằng một phần Trương A Phúc.
Những nhà đó cho dù có chút của cải, đất đai tổ tiên để lại thì cũng không
làm ra được bao nhiêu lương thực, sinh kế vẫn khó khăn. So với gia đình
không có bao nhiêu ruộng như Trương gia thì bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Nhìn Trương A Phúc đi tới bên cạnh
Lưu Tam Nương cười ngây ngô vài cái sau đó giúp đỡ bà sửa sang đống đồ
rồi mới ngồi xuống bên đống lửa sưởi ấm, lại nghĩ tới hai đứa nhỏ cả
ngày mệt mỏi vì đi cắt cỏ đang ngủ ở phòng bên, tâm tình Trương Tiểu Oản cũng trở lại bình thường —— nghĩ tích cực thì ông trời để nàng xuyên
tới đây có lẽ là để nàng cùng bọn họ đồng tâm hiệp lực, nương tựa vào
nhau.
Vận khí của nàng cũng không quá tệ.
*********
Trương Tiểu Oản bị bệnh là chuyện lớn ở trong thôn. Đặc biệt là việc
Trương gia mời đại phu lang thang, còn bốc thuốc, rồi việc Lưu Tam Nương mua quần áo cho Trương Tiểu Oản đều bị người ta biết được. Có không ít
người ngầm đoán tiền nhà bọn họ từ đâu ra. Đến cả mẹ đẻ của Trương A
Phúc mấy ngày trước đến đòi lại số lương thực cho mượn, nhân tiện biết
được Trương Tiểu Oản không chết thì hôm sau cũng tới hỏi.
Hiện tại đồ ăn của Trương gia đều giấu trong phòng ngủ của ba đứa nhỏ vì thế cũng không lo lắng bị Trương Đại Nương phát hiện.
Nhưng Trương Tiểu Oản thấy Trương Đại Nương vừa vào nhà bọn họ đã đánh giá khắp nơi thì trong lòng vẫn không nén được lo lắng.
Lưu Tam Nương mời bà ta ngồi xuống cái bàn ở nhà chính. Nơi đó chỉ có một
cái bàn đất, mấy cái ghế, bên cạnh đốt một đống lửa nho nhỏ.
“Muốn chết sao mà ban ngày cũng nhóm lửa, thật tốn củi lửa……” Trương Đại
Nương nhìn thấy đống lửa thì đôi mắt trừng lớn. Bà ta vỗ đùi, liếc đống
lửa một cái sau đó đi tới trước mặt Lưu Tam Nương chửi ầm lên, “Ngươi
quản gia thế nào vậy? Con gái ngươi là cái thứ phá gia, ngươi cũng thế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT