Đợi đến tháng tư Lệ
di nương mang thai bảy tháng, phủ Tổng Binh cho người đến mời Uông Vĩnh
Chiêu hồi phủ nhưng hắn lại đuổi người về nói đợi đến lúc sinh thì Nhị
phu nhân chăm sóc là được.
Mỹ thiếp này
hắn từng rất sủng ái. Năm kia ăn tết trong phủ Trương Tiểu Oản từng nghe hạ nhân nói Uông Vĩnh Chiêu từng vì nàng ta mà vào núi bắt hơn trăm con chim quý, thế mà hiện giờ hắn chỉ được một câu: Nhị phu nhân chăm sóc
là được.
Tình yêu của nam nhân như hoa
trong gương, trăng trong nước. Hắn đã có được thứ mình muốn thì lập tức
sẽ quên ngay, nữ nhân cũng nên dễ từ bỏ như nam nhân mới tốt. Nếu không
một khi lầm lỡ thì sẽ lầm lỡ cả đời.
Trương Tiểu Oản đại khái cũng đã sớm chết lặng nên sau khi nghe Uông Vĩnh
Chiêu nói lời này nàng cũng chỉ có chút châm chọc, sau đó lại gợn sóng
vô lo, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.
Bên
này Uông Vĩnh Chiêu mặc kệ mỹ thiếp trong phủ có bao nhiêu trông mong
hắn trở về, hôm nay hắn cũng vì chuyện này mà tìm đại phu tới bắt mạch
cho Trương Tiểu Oản.
Hôm nay đại phu tới
Trương Tiểu Oản hoàn toàn không biết. Chờ đến khi đại phu được Uông Vĩnh Chiêu dẫn vào hậu viện nàng mới hỏi ai đây. Sau khi biết đó là ai, cả
người nàng thiếu chút nữa cứng lại.
Nàng cố nén cảm xúc, lập tức căng thẳng thần kinh, phải cố gắng lắm mới không kích động lên.
“Ngươi mau ngồi để đại phu nhìn xem.” Lúc Uông Vĩnh Chiêu nói lời này thì ánh
mắt nhu hòa, vươn tay vén lọn tóc bên tai cho nàng ra sau tai.
Trương Tiểu Oản cười cười, nuốt tiếng cự tuyệt xuống, không nói nữa. Vào loại
thời điểm này nói nhiều cũng chỉ sai nhiều mà thôi. Đại phu kia bắt mạch cho nàng từ tay trái sang tay phải, mất nửa canh giờ mới xong.
Lúc sau đại phu kia đứng lên, cong eo nói với Uông Vĩnh Chiêu nãy giờ không thèm hé răng, “Uông Tổng Binh đại nhân, mời ngài ra ngoài nói chuyện
một lát.”
Trương Tiểu Oản biết nàng đại
khái là xong rồi. Nàng bình tĩnh nhìn Uông Vĩnh Chiêu hồ nghi liếc đại
phu kia một cái rồi lại nhìn thoáng qua nàng, thậm chí còn cười cười
trấn an nàng.
Nàng không cười đáp lại hắn mà chỉ bình tĩnh nhìn hắn mang theo đại phu kia ra khỏi cửa nhà chính,
chuyển qua cửa hiên, biến mất trước mặt nàng. Một khắc kia nàng nhắm
mắt, không biết cái gì đang chờ đợi mình.
Nàng hy vọng đây là một lang băm, nhưng ánh mắt đại phu kia nhìn nàng đã viết rõ mọi thứ.
*******
“Mạch của nàng hư hàn không dễ thụ thai sao?” Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cười.
Nụ cười tàn bạo mang theo huyết tinh của hắn khiến đại phu sợ đến mức lùi
một bước, căng da đầu nói, “Đại nhân, thật là như thế, còn có một lời
lão hủ không biết có nên nói không.”
“A,” Uông Vĩnh Chiêu cười khẽ một tiếng, nhắm mắt lại, đại thể cũng biết ý ông ta là gì, “Nói đi, nói đi.”
“Mạch của phu nhân không giống nữ tử vốn có thân thể hàn, mà giống như trong thời gian ngắn……”
“Giống như trong thời gian ngắn ăn hàn dược mà thành đúng không?” Sau khi nghe được lời này Uông Vĩnh Chiêu vươn ngón tay từng kiểm tra thuốc kia lên
mũi ngửi, tựa như vẫn ngửi được cái mùi kia.
Tiểu Sơn tới báo nói bọn A Sam thấy buổi sáng phu nhân đổ rác thấy có bã
thuốc. Hắn đã xem qua bã thuốc kia, không biết là cái gì, còn tưởng hắn
quá ra sức khiến nàng bị đau nên không thể không lén uống thuốc.
Đợi mang đến hiệu thuốc hỏi thì lại nghe là hàn dược, sau khi uống xong cơ
thể sẽ càng lạnh hơn. Nhưng lúc đó hắn vẫn không tin. Hiện nay đại phu
chuyên khám phụ khoa tới, hắn có muốn lừa mình cũng không được nữa rồi.
Hắn thích nàng như thế, nhưng nàng thì sao? Hết thảy đều là giả, nàng ôn
nhu săn sóc, nàng ấm áp, dùng sức ôm hắn đều là giả. Cũng phải thôi, đến con hắn nàng còn không muốn sinh thì có cái gì là thật?
Uông Vĩnh Chiêu nghĩ đến đây thì buồn rầu mà nở nụ cười, cười cười một lát trong mắt hắn lại có ánh nước.
Giang Tiểu Sơn đứng ở sau lưng cũng lau nước mắt, cẩn thận mà kéo góc áo đại
phu kia, dẫn ông ta ra ngoài, để lại mình Uông Vĩnh Chiêu đứng ở trước
cổng vòm. Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, hắn ngửa đầu cười ha ha, sau đó lắc đầu thở dài, “Thật là vớ vẩn, ta tính kế người khác nửa đời
thế nhưng không nhìn thấu một nông phụ, không nhìn thấu mà……”
Cười xong hắn đi tới tiền viện, cản đại phu đang cõng hòm thuốc đi về sau đó mời ông ta tới nhà chính, để Giang Tiểu Sơn đóng cửa còn mình ở bên
trong hỏi vài chuyện sau đó mới để Giang Tiểu Sơn theo ông ta đi bốc
thuốc.
Đợi đại phu đi rồi hắn ngồi ở nhà
chính nửa ngày mới chậm rãi đứng lên, đi về hậu viện. Trong phòng ở hậu
viện, phụ nhân kia đang ngồi trong nhà chính, thấy hắn vào cửa nàng cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt là một mảnh trầm tĩnh, trong mắt là
một mảnh nước lặng.
Nàng vẫn luôn có bộ
dáng này. Giờ khắc này Uông Vĩnh Chiêu mới thấy rõ mặt nàng và biểu tình trong mắt nàng…… Hắn không thể không thừa nhận với bản thân, ở trong
mắt phụ nhân này sợ là hắn vẫn chẳng là cái gì hết.
Không, không phải thế, hắn là phu quân, là trời là mọi thứ của nàng…… Nghĩ đến đây, Uông Vĩnh Chiêu không cam lòng bước nhanh vào trong nhà chính sau
đó cười nhìn phụ nhân kia. Hắn giơ tay lên, muốn xé nát nàng, đánh nàng
sống không bằng chết, hung hăng tra tấn nàng để nàng biết kết cục khi
làm trái lời hắn.
Nhưng cuối cùng hắn lại chỉ hung hăng đập lên mặt bàn trước mặt nàng. Tiếng động đinh tai nhức
óc kia khiến phụ nhân trước mặt nhắm mắt. Thấy lông mi của nàng nhảy
lên, giống như một con bướm thất kinh, giờ khắc này Uông Vĩnh Chiêu nghĩ sao nàng lại có thể đẹp như thế?
Hắn
nghĩ nàng đẹp như thế, hắn thích nàng như thế, hắn lại là phu quân của
nàng, hắn còn phái người che chở đứa con của nàng. Sao nàng lại không
sinh con cho hắn chứ? Nếu nàng chịu sinh con thì hắn sẽ cho nàng tất
cả. Hắn cũng sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ, cho hắn hết thảy, sẽ không giống như khi đối xử với nàng và Uông Hoài Thiện lúc trước.
Hắn sẽ cho con của nàng mọi thứ hắn có.
“Ta muốn hài tử, ta muốn hài tử……” Trái tim Uông Vĩnh Chiêu xoắn thành một
đoàn, hắn lôi nàng lên ôm chặt vào lòng, cắn răng nói ra từng câu từng
chữ, “Ngươi phải sinh con cho ta, nếu ngươi không sinh ta sẽ giết hắn,
ta sẽ giết Tiểu Lão Hổ của ngươi. Ta sẽ giết con của ngươi, ta chắc chắn sẽ giết hắn.”
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, nuốt nước mắt vào lòng. Đầu vai nàng ướt nước, nam nhân kia đang chôn
mặt vào vai nàng mà khóc không nên lời.
Nàng không thể làm gì khác là vươn tay ôm lấy đầu hắn, nghẹn ngào nói, “Ngài đừng nói như vậy, ngài đừng nói thế.”
Nàng đi từng bước đến bây giờ vậy nhưng nàng còn phải làm thế nào nữa? Trên chiến trường còn có con của nàng.
“Ta sinh con cho ngài,” Trương Tiểu Oản khóc nức nở, vùi đầu vào cổ Uông Vĩnh Chiêu, khóc nấc lên nói, “Ta sinh con cho ngài.”
Nếu như có thể nàng thật sự muốn chết. Nàng quá tuyệt vọng, cũng quá mệt
mỏi, một năm nay nàng cực khổ không có điểm cuối, cuộc sống này quá vất
vả. Không ai biết đi tới nước này nnagf đã sắp sống không nổi nữa rồi.
Nàng không tiếng động mà khóc đến cuồng loạn, Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì
ngẩng đầu lên, trong mắt lại không có ánh nước. Hắn nâng mặt nàng lên,
nhìn thấy vẻ thống khổ trên mặt nàng thì nhẹ nhàng nói, “Ta tha thứ
ngươi lần này, ngươi đừng có lại gạt ta. Nếu không ta sẽ chém hắn ngay
trước mặt ngươi, đến lúc đó ta muốn nhìn xem ngươi sẽ làm thế nào.”
Dứt lời hắn nhìn nước mắt nàng rơi như mưa, trên môi là nụ cười tàn nhẫn.
Hắn hôn lên nước mắt của nàng, đợi nếm được chua xót hắn mới ôm nàng vào lòng.
Tim hắn cũng đau, đau cực kỳ nhưng có ai biết? Hắn gôm chặt lấy nàng, muốn khảm phụ nhân luôn làm trái ý
hắn này vào trong xương cốt của mình……
Lúc này nàng thế nhưng cũng ôm hắn. Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy nàng nức nở
nói bên tai mình, “Phu quân, ta cũng khổ, lòng ta cũng khổ sở không
thôi. Ngài đối xử với con ta như thế thì ta làm sao dám sinh thêm con
cho ngài, ta làm sao dám?”
Nói xong nàng
lại khóc rống lên, Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe nàng gọi một tiếng phu quân
kia thì trong khoảnh khắc đôi mắt hắn như một tấm màn đen lập tức sáng
chưng. Hắn khẽ buông lỏng tay đỡ lấy đầu vai nàng, nhịn không được có
chút vội vàng giải thích với nàng, “Sẽ không, sẽ không, ngươi sinh con
cho ta, sinh một đứa nhỏ giống ngươi như đúc. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ hắn trong lòng bàn tay, không bao giờ đối xử tệ với hắn. Hắn muốn gì ta sẽ
cho hắn.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời
này thì lại khóc. Nàng nhắm mắt, vươn một tay che mắt hắn lại, một tay
che mắt mình lại, mơn trớn dòng nước mắt nóng bỏng chảy ra sau đó lại
nói dối hắn, “Ngài chớ có gạt ta.”
“Làm
sao?” Uông Vĩnh Chiêu lại cười, giờ khắc này trong lòng hắn thật sự vui
mừng vô cùng. Hắn cầm lấy tay nàng, nhịn không được kéo tới bên miệng
hôn. Hắn không nhịn được muốn cười, lại hôn lên bàn tay không xinh đẹp
trắng nõn kia sau đó mới chậm rãi nói với nàng, “Ngươi đừng sợ, ngươi ăn thuốc kia chỉ khiến thân thể lạnh hơn chứ không tổn hại. Chỉ cần điều
dưỡng hai tháng là được, đến lúc đó ngươi sẽ có con của chúng ta.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười rưng rưng gật gật đầu. Lúc này nàng rốt
cuộc không chống nổi nữa mà mềm chân, ngã vào trong lòng Uông Vĩnh
Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu cho rằng nàng bị hắn dọa, vì hắn từng giết nhiều
người nên mùi máu trên người quá nặng, hiện tại thân thể nàng còn thể
hàn vì thế không chịu được dọa. Lúc này hắn tức khắc ôm nàng lên, đi vào phòng ngủ.
Hắn vừa đi vừa nhìn nàng, ở bên tai nàng đảm bảo, “Ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, ngươi cứ nhìn mà xem.”
Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại gật gật đầu, sau đó vùi đầu vào ngực hắn, nghe
tiếng trái tim hắn kích động đập. Nàng chậm rãi nín khóc, trong lòng đơn giản không có cảm xúc.
Chuyện tới hiện
giờ, hắn còn đang uy hiếp muốn giết đứa con cùng nàng nương tựa lẫn
nhau, vậy làm sao lòng nàng không lạnh cho được?
Dù khóc nàng vẫn phải chiến đấu tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT