Cuộc sống rất khổ cực, nhưng lúc nhìn Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ ăn xong bánh bao, uống xong canh nấm rồi thỏa mãn vuốt cái bụng nhỏ thì Trương Tiểu Oản cảm
thấy mọi thứ đều đáng giá.
Nàng không
phải người tốt gì, kiếp trước lúc mới khởi nghiệp nàng cũng tính toán
chi li. Người không tốt với nàng thì nàng chưa bao giờ tha thứ. Người
không thích nàng thì nàng cũng không muốn thân cận. Lòng dạ của nàng
không lớn, lại rất thực tế. Nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng hai đứa nhỏ ăn no, ngực Trương Tiểu Oản cảm thấy tràn đầy.
Nàng nghĩ có lẽ phụ nữ trời sinh đều có mẫu tính, không thể nhìn những người nhỏ yếu chịu khổ, đặc biệt khi người đó lại có chung huyết thống với
thân thể mới này của nàng.
Nàng là chị cả của bọn họ, đó không phải lựa chọn của nàng nhưng nàng nguyện ý gánh vác trách nhiệm này.
Giống như biết Trương Tiểu Oản nhường phần bánh bao của mình cho hai đứa nhỏ
kia, Trương A Phúc đem cái bánh ông vẫn không ăn đưa cho Trương Tiểu
Oản.
Trương Tiểu Oản ôm bát nước nóng lắc đầu nói, “Con ăn khi ở trong trấn rồi, phụ thân ăn đi.”
Trương A Phúc chỉ lắc đầu nói, “Con ăn đi, phụ thân không đói bụng.”
“Phụ thân ăn đi, ăn xong còn phải ra ruộng làm việc. Qua mấy ngày nữa chúng
ta còn phải vào trong núi.” Trương Tiểu Oản cố gắng nói thật rõ ràng.
Người cha này của nàng phải dưỡng cho tốt. Tuy ăn nhiều một chút cũng
không tốt lên ngay được nhưng cũng sẽ đỡ hơn. Cho dù chỉ để an ủi tâm lý thì cũng tốt hơn. Nếu ông ấy còn không thể khỏe bằng một đứa nhỏ như
nàng thì bọn họ sẽ không thể mang về được bao nhiêu đồ.
“Chàng ăn đi.” Lưu Tam Nương lúc này nói thêm lời, sau đó cầm lấy một bát canh nấm còn lại đưa cho Trương A Phúc, “Ăn no mới có sức làm việc.”
Trương A Phúc do dự một chút rồi cũng cầm cái bát, cắn một miếng bánh bao, mắt nhìn mấy người các nàng……
Trương Tiểu Oản vội vàng cười với hắn, khóe miệng Lưu Tam Nương cũng hơi nhếch lên. Trương A Phúc thấy thế thì cúi đầu ăn ngấu nghiến.
“Ăn chậm một chút……” Lưu Tam Nương vươn tay vỗ lưng cho ông ta, giọng điệu ôn nhu nhất mà Trương Tiểu Oản từng thấy.
Nàng nghĩ kỳ thật mình cũng có chút tình cảm với hai người này.
Đáng tiếc, vợ chồng nghèo thì trăm sự thê lương. Cuôc sống quá khổ khiến
trên mặt, trogn lòng bọn họ đều là sầu khổ. Người một nhà cũng không có
được mấy thời khắc chân chính nhẹ nhàng.
********
Rất nhanh đã đến lúc gặt lúa. Ruộng của Trương gia ở quá xa sân phơi
chung cả cả thôn vì vậy khi kéo lúa đến thì các nhà khác đã chiếm hết
chỗ rồi.
Nếu không nhân mấy ngày này thời tiết tốt mà phơi thóc thì sẽ rất phiền toái. Thấy không còn chỗ phơi
thóc, ban ngày Trương Tiểu Oản mang theo mấy cái chiếu của nhà mình ra
cạnh cánh đồng để phơi lúa. Nàng còn dạy hai đứa em trai cách đảo hạt
lúa. Còn bản thân nàng thì gánh nước rửa sạch mất tảng đá lớn gần đó,
sau đó đem bớt một phần thóc để lên đó phơi.
Làm như thế cực kỳ phiền toái, nhưng cũng không khiến hạt lúa bị ẩm.
Trương gia cũng chỉ có hai mẫu ruộng, hai vợ chồng mang theo ba đứa con ở
ngoài đồng làm việc hai ngày đã xong. Hai ngày này Trương Tiểu Oản đều
cướp việc mà làm, cố gắng để Lưu Tam Nương ít việc hơn. Mà mấy ngày nay
nàng cũng đem gà hầm lên, có điều Lưu Tam Nương chết sống đều không chịu ăn một mình. Thế nên Trương Tiểu Oản dứt khoát đem gà chia làm bốn
phần, mỗi ngày nấu một nồi canh gà nấm thật to, vừa dinh dưỡng lại ngon. Người một nhà ăn đến nỗi tinh thần hưng phấn lên rất nhiều, mỗi ngày
làm việc cũng cố gắng hơn.
Sau ba ngày,
hạt thóc đã khô được một nửa. Lúc này bọn họ mang thóc về, ban ngày tìm
ván gỗ để phơi, ban đêm để bên cạnh giường lò. Cứ thế bốn năm ngày thì
đám thóc cũng khô hết.
Trương Tiểu Oản đã hỏi thăm nên biết mấy ngày nữa thôn trưởng sẽ mang theo mọi người trong thôn lên trấn trên nộp thuế, sợ không có thời gian. Nàng thấy thời tiết tốt, ngày dài, cũng hỏi qua cha mẹ thì biết khoảng một tháng sau khi
thu hoạch ngày sẽ rất dài. Nhưng sau đó chính là mùa đông lạnh buốt, khi đó không ra khỏi cửa được.
Nàng nghĩ dứt khoát dành mấy ngày này cùng Trương A Phúc đi đến ngọn núi kia kiếm chút đồ ăn đổi lấy tiền cho mùa đông.
Lần này Lưu Tam Nương không cự tuyệt nữa. Nửa đêm, lúc Trương A Phúc và
Trương Tiểu Oản phải đi, bà còn làm cho hai người một nồi nấm, nhìn bọn
họ ăn xong mới tiễn ra cửa.
*********
Đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Oản ở một mình với cha mình lâu như
thế. Chờ đi được nửa ngày Trương A Phúc muốn để nàng nghỉ ngơi một chút. Trương Tiểu Oản thiệt tình cảm thấy người cha thân thể chẳng ra gì này
về bản chất vẫn là một nam tử hán.
Chẳng qua thân thể ông không tốt, muốn vực cái nhà này dậy cũng lực bất tòng tâm.
“Con không mệt, cha, nếu cha không mệt thì chúng ta đi thêm một chút, nếu
sớm đến được chỗ nghỉ qua đêm thì chúng ta có thể nhặt thêm chút củi
lửa.” Trương Tiểu Oản thiệt tình mà kiến nghị với người cha đi nhanh
cũng thở dốc này của mình.
“Cha không
mệt……” Trương A Phúc cõng cái sọt lớn mà Lưu Tam Nương mượn của nhà
khác. Ông sờ sờ đầu Trương Tiểu Oản, sau đó rảo bước nhanh hơn, cũng
không nói chuyện nữa.
Trương Tiểu Oản đi
theo phía sau ông, vừa đi vừa giảng cho Trương A Phúc những thứ lần
trước nàng đã gặp qua. Đợi tới chỗ cây quýt dại kia, nàng chỉ vào nói,
“Cái kia mẫu thân thích ăn lắm, lúc về chúng ta hái nhiều một chút.”
Trương A Phúc có chút vui sướng mà nhìn cây quýt kia. Dù khoảng cách hơi xa
nhưng ông vẫn luôn nhìn nó, thậm chí còn không để ý tới đường đi nên
suýt thì ngã. Mãi đến khi bọn họ đi xa ông mới lưu luyến không rời mà
quay đầu.
Đây là một người đàn ông tốt, trong lòng Trương Tiểu Oản lại nghĩ thầm.
Lần này có thêm Trương A Phúc nên Trương Tiểu Oản không còn sợ hãi nữa.
Nàng có thêm nhiều tâm tư để đánh giá mọi vật ven đường đi. Ngẫu nhiên
gặp một vài chỗ nguy hiểm nàng cũng có dũng khí đi qua nhìn một chút. Cứ cẩn thận quan sát như thế cũng có chút thu hoạch: Nàng nhìn thấy một
mảnh đầm lầy, nơi đó có khoai sọ.
Khoai
sọ kia không quá lớn, mỗi củ đều nho nhỏ. Trương Tiểu Oản lập tức bất
chấp mặt trời đã sắp xuống núi, nàng đào mười mấy củ khoai sọ, rửa sạch, nấu chín, bản thân ăn trước, chờ nửa canh giờ không có vấn đề gì mới
bảo Trương A Phúc cùng nhau ăn.
Trương A
Phúc đã được Lưu Tam Nương dặn dò không cần hỏi han hành động của con
gái nên cho dù nghi hoặc ông ta vẫn ở bên cạnh giúp nàng làm việc mà
không hỏi gì nhiều. Thái độ lúc Trương Tiểu Oản nói nàng sẽ ăn thử trước quá bình tĩnh nên ông ta chỉ nghĩ rằng Trương Tiểu Oản đói bụng nên ăn
trước, mà không biết Trương Tiểu Oản muốn thử xem đồ này có ăn được hay
không.
Khoai sọ nấu lâu một chút thì rất
thơm, hơn nữa thứ củ này có tinh bột nên dễ no. Trương Tiểu Oản lại ăn
thêm một bát, còn dưa lại thì Trương A Phúc ăn đến không còn chút gì,
thẳng đến khi ợ vì no. Sắc mặt ông lúc này cũng có thêm chút huyết sắc.
“Lúc trở về chúng ta nhớ phải đi qua đây nhặt một ít về.” Trương Tiểu Oản
xoa bụng, vừa lòng mà nói với người cha ít lời của mình.
“Ừ.” Trương A Phúc là người thật thà chất phác. Ông liên tục gật đầu nhưng cũng không nói gì hơn.
Ăn xong Trương Tiểu Oản và ông lại đi thêm một đoạn. Vì vụ khoai sọ nên
bọn họ đi hơi chậm, nhưng vẫn kịp đi tới chỗ sườn núi mà Trương Tiểu Oản đã ở lại lần trước. Mấy cành củi khô lần trước còn thừa vẫn ở đó, nàng
vui mừng ra mặt, đống lửa đêm đó cũng đượm hơn.
Nhưng ngày hôm sau nàng vẫn dậy sớm, đi nhặt ít củi lửa về, tính để dùng cho
lượt quay về. Là người thì đều cảm thấy ỷ lại vào nơi quen thuộc, nếu
phải ở lại chỗ xa lạ thì khó tránh khỏi cảm thấy kinh hoàng. Trương Tiểu Oản quyết định đem chỗ này phát triển thành nơi nghỉ chân của nàng, về
sau mỗi khi vào rừng nàng sẽ nghỉ ở chỗ này.
*********
Lần đi xa “Mưu sinh” này, trên mặt Trương A Phúc đều là biểu tình vui vẻ.
Lần này bọn họ bắt được ba bốn con gà rừng, còn tìm được một động thỏ,
trong đó có bảy con. Trương Tiểu Oản mừng rỡ cảm thấy cái tên của cha
nàng đúng là có ý nghĩa. Phúc khí của ông quả thật khiến bọn họ thu
hoạch tăng lên nhiều.
Vì bắt được quá
nhiều thỏ, con nào cũng to dài nên Trương Tiểu Oản lập tức xử lý đống
thỏ. Nàng mang theo dao phay, vì thế rất nhanh đã mổ đầu, lột da một
cách lưu loát. Trương A Phúc ở một bên nhìn đến choáng váng.
Trương Tiểu Oản cảm thấy vô cùng vui mừng với đống thịt thỏ vì thế cũng không
để ý đến ánh mắt đánh giá của ông ta, cứ để ông ta nghĩ thế nào thì
nghĩ. Chỉ cần không coi nàng là yêu nghiệt thì nghĩ thế nào cũng chẳng
sao hết.
Phải biết rằng nếu con gái ông ta vẫn là đứa bé yếu đuối trước kia thì cả nhà bọn họ sợ là sẽ không qua được mùa đông này.
Trương Tiểu Oản cũng hy vọng cả nhà bọn họ có thể một lòng. Nếu không đồng
lòng thì chỉ cần cái hoàn cảnh nghèo túng này cũng đủ để cả nhà bọn họ
đi đời nhà ma.
Nếu thật sự đến nông nỗi
kia, thì nàng cũng coi như đã tận lực, không nhận mệnh cũng phải nhận
mệnh. Dù sao nàng cũng không phải ông trời, cũng không phải thần tiên
chúa trời gì. Nàng chỉ là một người có chút năng lực xuyên qua thế giới
này, nhưng dù sao nàng cũng không có sức lực để ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng biểu hiện của Trương A Phúc giống với Lưu Tam Nương khiến nàng yên tâm. Lúc nhìn nàng xử lý con thỏ, người cha kia chỉ sửng sốt một chút, sau
đó lập tức nhận lấy con thỏ đã xử lý xong mà đưa đi rửa. Ông ta còn dặn
dò Trương Tiểu Oản, “Làm chậm một chút, đừng để đứt tay.”
Lần này tóm được không ít thỏ, còn có gà rừng nên Trương Tiểu Oản để lại
hai con thỏ sống để trong giỏ của mình, còn những con còn sống thì để
vào giỏ của Trương A Phúc. Vì lần này bắt được nhiều thứ nên thời gian
xử lý cũng lâu hơn. Bọn họ ở trong rừng cây nhỏ một đêm, buổi sáng hôm
sau đi kiểm tra bẫy rập thì thấy có thêm mấy con thỏ còn sống. Lần này
Trương Tiểu Oản không giết thịt nữa mà trói lại bằng dây cỏ, muốn đợi
tới lúc về mà chúng không chết thì sẽ nuôi làm lương thực dự trữ.
Trên đường trở về hai cha con nàng tóm được không ít cá. Cá một khi rời nước thì sẽ chết ngay, hơn nữa hiện tại nhiệt độ cũng không quá cao, vì vậy
Trương Tiểu Oản cũng xử lý đống cá tại chỗ. Tất cả được đặt trong cái
sọt của Trương A Phúc, dù sao thì với thời tiết này có để thêm hai ngày
cũng không hỏng. Thời tiết chính là tủ lạnh thiên nhiên mà.
Bởi vì lần này có thêm Trương A Phúc nên Trương Tiểu Oản rảnh tay chân làm
thêm nhiều thứ. Cá ở dòng suối nhỏ bị nàng đuổi tận giết tuyệt. Lúc rời
khỏi dòng suối nhỏ kia, Trương Tiểu Oản cảm thấy cả người mình đầy sát
khí, nhiệt huyết thì sôi trào.
Lần này
trở về thời gian lâu hơn lần trước một ngày. Có điều lúc bọn họ về sắc
trời còn sớm, vì thế bọn họ không về nhà mà Trương Tiểu Oản đề nghị cha
nàng đi vào trấn bán thịt trong sọt trước.
Lúc vào đến trấn, Trương Tiểu Oản đúng là phải công nhận người cha này tuy
không được cha mẹ ruột yêu thương nhưng vận khí quả thực không tồi. Bọn
họ đến khách điếm lớn nhất trong trấn, trong lòng thấp thỏm chuẩn bị bán đống hàng hóa của mình. May sao đúng lúc có lái buôn đi qua vào trong
tiệm ở trọ. Bọn họ có hai mươi mấy người, ở đầy cả khách điếm, cũng yêu
cầu tiểu nhị mang hết đồ ăn ngon trong trấn lên cho bọn họ nếm thử……
Ông chủ khách điếm đang lo không đủ đồ ăn để chiêu đãi khách vì thế một hơi mua hết thỏ của hai cha con. Vì thỏ của bọn họ vừa béo vừa to nên mỗi
con ông ta trả 30 đồng tiền. Bốn con gà kia ông ta cũng mua ba con, mỗi
con trả 40 đồng. Đây là số tiền lớn, bởi vì gà ngày thường chỉ bán được
15 đồng một con, nhưng gà của cha con Trương Tiểu Oản to hơn gà thường
một phần, ông chủ cũng đang vui mừng nên mới có giá đó.
Ông ta nghe nói cá của họ được bắt trong suối nhỏ nên cũng lấy hơn một nửa
với giá 50 đồng. Tổng cộng hai cha con kiếm được 380 đồng. Lúc Trương A
Phúc nhận tiền thì tay cũng run lên. Đến khi lấy xong tiền, ông ta mang
theo Trương Tiểu Oản tìm một chỗ không có ai qua lại mà ngồi xổm xuống
run run đếm đi đếm lại ba lần mới chịu đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT