Lần này cứ cách vài
ngày Uông Vĩnh Chiêu đều tới, có một ngày hắn đột nhiên không tới nữa
khiến Trương Tiểu Oản cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đợi Uông Hoài Thiện lại trở về, hai mẹ con thực sự mới vui vẻ được một
ngày. Hai người mang theo thức ăn ra bờ sông chơi một ngày, cho dù chỉ
bắt được hai con cá không lớn không bé nhưng không có người ngoài quấy
rầy nên ngày qua thật sự vui vẻ.
Uông
Vĩnh Chiêu bên kia cũng nạp thêm một người thiếp nữa sau khi mới có con
trai không bao lâu. Nghe nói người thiếp kia quốc sắc thiên hương nhưng
xuất thân không tốt, có cha là tội quan. Sau khi được rửa oan trong nhà
nàng ta cũng không có bao nhiêu người. Nghe nói Uông Vĩnh Chiêu thật sự
khuynh tâm với nàng ta nên thậm chí dành riêng nửa sân của mình cho nàng ta ở rồi ngày ngày ở trong phòng nàng ta nghỉ tạm, ân ái vô cùng.
Nhưng đêm đó lúc hai mẹ con thì thầm nói chuyện, Uông Hoài Thiện cười nói với mẹ hắn, “Nếu hắn còn đến làm phiền mẫu thân thì con sẽ cầu Thế Tử lại
thưởng thêm hai mỹ nhân cho hắn.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì buồn cười không thôi. Sau khi cười nàng sờ sờ đầu hắn, cảm thán nói, “Như vậy rất tốt.”
Nàng cùng Uông gia đại công tử qua nhiều năm như vậy đã sớm không còn là vợ
chồng bình thường nữa rồi. Nàng không hận hắn, nhưng cũng không thích
hắn, cùng lắm là ôn nhu đối xử với hắn thôi. Nàng có thể thành toàn cho
dục vọng khống chế và giữ mặt mũi cho hắn thôi. Còn chuyện thân mật hơn
thì Trương Tiểu Oản cảm thấy khả năng này không cao.
Uông Vĩnh Chiêu đối với nàng không có dục vọng, Trương Tiểu Oản cũng biết
điều này. Nàng có thể nhìn thấy từ ánh mắt hắn, nếu không hắn đã qua đêm ở đây. Nhưng có hứng thú với nàng, điều này là không thể phủ nhận và
nàng không thể để loại hứng thú này duy trì lâu dài. Nếu dài quá nó sẽ
biến chất thành một thứ khác.
Lần này Thế Tử ban cho hắn mỹ nhân mà hắn đã từng liếc mắt vài lần, cứ thế nàng bên này cũng rảnh rang hơn. Uông Hoài Thiện nói nếu Uông Vĩnh Chiêu lại đến lẩm bẩm làm phiền nàng thì hắn sẽ lại cầu Thế Tử thưởng thêm mỹ nhân
cho cha hắn.
Lời hắn nói chỉ là lời vô
tri, nhưng Trương Tiểu Oản cảm thấy chỉ cần không phải cố tình thì kỳ
thật đây cũng là biện pháp tốt. Nam nhân ấy mà, có người trong lòng rồi
sẽ khác. Có mỹ nhân ở trong lòng thì người ta sẽ có nhiều việc để làm,
thời gian và tâm tư đều dành ở đó nên sẽ không để ý tới những nơi khác.
*******
Sau khi Uông Vĩnh Chiêu không tới nữa thì Trương Tiểu Oản cũng không bị làm khó, ngày trôi qua càng ngày càng tốt. Mạnh tiên sinh cũng ra khỏi sơn
cốc đến gặp Thế Tử gia. Sau khi gặp gỡ Thế Tử vốn muốn đón ông ta đến
trong phủ nhưng Mạnh tiên sinh nói tuổi tác ông đã cao, nói không chừng
ngày nào đó sẽ đi luôn nên không muốn khiến phủ Thế Tử thêm đen đủi. Ông muốn về thôn Phiến Diệp Tử ở.
Vì thế Thế Tử gia hôm nay gọi riêng Trương Tiểu Oản đến. Sau khi gặp người hắn mới phái người đưa Mạnh tiên sinh đến nhà Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản đi rồi, Thế Tử nhìn tiểu tử đang cười xấu xa ở bên cạnh, hơi
buồn bực hỏi hắn, “Mẫu thân ngươi thật sự không nghĩ tới chuyện về Uông
gia sao?”
“Trở về làm gì? Cùng một đám nữ nhân lục đục với nhau sao?” Uông Hoài Thiện đĩnh đạc mà vung tay lên, không cho là đúng mà nói.
“Ta thấy phụ thân ngươi cũng không tồi, không khác ngươi chút nào mà sao
mẫu thân ngươi lại không động tâm chứ?” Lúc này Thế Tử gia ngồi xuống và để Uông Hoài Thiện cũng ngồi theo.
Uông
Hoài Thiện chắp tay với hắn sau đó ngồi xuống nói, “Cái này sao có thể
so thế được? Tiểu nhân là con nàng nên nàng yêu thương tiểu nhân là
đương nhiên. Còn phụ thân của tiểu nhân thì có quá nhiều nữ nhân rồi,
nàng có thích hay không cũng chẳng quan trọng. Ngài thấy nàng lớn lên
cũng khó coi, lại xuất thân nhà nghèo, nếu nàng thích phụ thân của tiểu
nhân thì có khi hắn đang ngủ còn phải bật dậy nôn hết cơm ra ấy chứ.”
Thế Tử gia nghe xong thì cười ha ha, cười xong mới nói, “Dù sao thì cũng sinh ra người cơ mà?”
“Đó là do cữu lão gia của tiểu nhân bức. Ngài cũng không biết đâu mẫu thân
tiểu thân từng nói đêm đó sợ là vừa ra cửa phụ thân của ta sợ là đã nôn
hết cơm ra.”
“Nào có ai nói mẹ mình như thế chứ?” Thế Tử gia cầm lấy một viên đậu phộng bắn lên đầu hắn cười mắng.
Uông Hoài Thiện lập tức trốn, tránh thoát tập kích. Ngay sau đó, hắn nghiêm
túc nói với Thế Tử gia, “Nói đến đây thì ngài cũng đã gặp mẫu thân của
tiểu nhân, biết người nuôi nấng tiểu nhân lớn lên là ai. Như vậy tiểu
nhân cũng yên tâm, sau khi đi biên cương, tiên sinh và mẫu thân phải nhờ ngài chăm sóc.”
Tĩnh thế tử nghe xong
thì thu lại ý cười, lột mấy viên đậu phộng ăn sau đó hắn như suy tư mà
ngước mặt lên hỏi, “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
“Tiểu nhân nhất định phải đi một chuyến,” Khuôn mặt nhỏ của Uông Hoài Thiện
cực kỳ nghiêm túc, “Mạnh tiên sinh nói tận dụng thời cơ khi nó tới. Thế
Tử gia, lúc trước tiểu nhân nói những lời đó với ngài không phải nói
suông. Ngài bảo vệ chúng ta thì tiểu nhân nhất định sẽ toàn lực phụ tá
ngài.”
“Ngươi vẫn còn quá nhỏ.” Tĩnh thế tử nhàn nhạt nói.
“Vậy ngài phái vài người đi giúp tiểu nhân là được……” Nói đến đây Uông Hoài
Thiện giảo hoạt cười sau đó vươn ba ngón tay nói, “Người cũng không cần
nhiều, ba người là được.”
“Ba người nào?” Tĩnh thế tử thấy thú vị mà cười.
“Binh Tiểu Thất, Binh Tiểu Bát, Binh Tiểu Cửu.”
“Đó đều là tâm phúc của ta.” Tĩnh thế tử lạnh mặt.
“Ngài cho tiểu nhân thôi.” Uông Hoài Thiện cười đến xoa bụng.
Tĩnh thế tử lúc này cũng vui vẻ lên tiếng, “Chưa thấy ai lại ngáng đường chính phụ thân mình như ngươi.”
Uông Vĩnh Chiêu chưởng quản Bạch Hổ doanh, Binh Cửu suất lĩnh 9 đệ tử thống
lĩnh Hắc Lang doanh. Hai doanh này trước đền tranh quân công như nước
với lửa nhưng vì Uông Vĩnh Chiêu nổi tiếng anh minh còn Binh Cửu lại nổi tiếng âm ngoan nên trên triều Uông Vĩnh Chiêu được lòng mọi người hơn.
Hai doanh có cùng quân công thì người được lợi phía trước thường là Uông Vĩnh Chiêu, còn Binh Cửu ở phía sau.
Bởi vậy, hai doanh tuy cùng thuộc Trung Vương phủ, nhưng lại lén bất hòa.
Tuy phụ thân hắn là Trung Vương gia trọng dụng Bạch Hổ doanh nhưng Hắc
Lang doanh lại do hắn nắm trong tay. Hiện nay thấy Uông Hoài Thiện dùng
người đều chỉ dùng người của hắn thì Tĩnh thế tử xác thật là vui mừng.
Cho dù Uông Hoài Thiện không có được tin tình báo hắn muốn thì hắn cũng không tính toán mai một đứa nhỏ khác thường này.
*******
Mạnh tiên sinh vì bảo vệ ưu thế của đệ tử nên đem bí văn che giấu nhiều năm
giao cho Thế Tử, đồng thời quy phục. Việc này khiến Trương Tiểu Oản vô
cùng cảm kích.
Đối với vị tiên sinh này,
Trương Tiểu Oản kính trọng có thêm, hiện giờ vì con trai của nàng được
đến tín nhiệm ông ta thậm chí chủ động thượng kinh diện kiến Thế Tử.
Trong lòng cũng có thẹn với ông ta.
Mạnh
tiên sinh lại là người rộng rãi, chuyện cần làm là làm, chẳng sợ thẹn
với ân sư khi lén giao bí văn kai ra nhưng ông ấy cũng chỉ nói báo ứng
là của riêng ông ấy, không liên quan đến người khác.
Vì Mạnh tiên sinh vào ở nên Trương Tiểu Oản mang theo nha hoàn dọn về hậu
viện ở, đem tiền viện để lại cho tiên sinh. Nhưng mỗi ngày nàng vẫn về
tiền viện nấu cơm, ngồi ở nhà chính xử lý việc nhà. Như thế lúc rảnh rỗi Mạnh tiên sinh sẽ dạy nàng chơi cờ để giết thời gian.
Hai người cũng không thường nói chuyện với nhau, có chăng cũng chỉ là vài
chuyện vụn vặt hàng ngày. Mấy lão nô Thế Tử phái tới chăm sóc Mạnh tiên
sinh cũng rất kỳ quái, nhưng thời gian qua đi thì mọi người cũng quen.
Bên này Trương Tiểu Oản qua ngày cực kỳ bình yên nhưng ở Uông gia lại nháo
thành một nồi cháo. Nhưng vì nhị phu nhân Uông gia quản gia đắc lực nên
người ngoài không thể nào biết được tỉ mỉ. Có điều Uông Hoài Thiện vẫn
nhiều ít có thể biết được một chút tin tức.
Cho nên lúc hắn nghe được hai mỹ thiếp của cha hắn vì tranh giành tình cảm
mà cào cả mặt cha hắn khiến Uông Vĩnh Chiêu mất mặt đến nỗi vài ngày
không dám ra cửa thì hắn lập tức ôm bụng cười lăn lộn trên giường. Hắn
nắm chặt tay đấm lên giường nói, “Ta nhất định phải trở về nói cho tiên
sinh và mẹ ta nghe một chút, để bọn họ cũng vui vẻ.”
Binh Cửu ngồi ở một đầu kia nghe được thì sờ sờ cái bướu thịt trên mặt, nhàn nhạt nói với đứa nhỏ, “Ngươi đừng càn rỡ như thế, để người ngoài nhìn
thấy thì không tốt đâu.”
Uông Hoài Thiện
cười đến đau cả bụng. Hắn nghe thấy lời này thì bò dậy, xoa nhẹ bụng rồi cười nói, “Chỗ này làm gì có người ngoài.”
Hắn vừa dứt lời thì mấy đệ tử diện mạo xấu xí của Binh Cửu ở trong phòng
lập tức sôi nổi cười, trong đó có một kẻ còn đứng lên nói, “Tiểu công
tử, đi đi, nghe xong chê cười ta dẫn ngươi đi săn thú chơi.”
“Được, ta đang muốn chạy vài vòng.” Uông Hoài Thiện vừa nghe đã túm lấy roi
ngựa trên bàn, nhảy khỏi giường rồi hành lễ với Binh Cửu sau đó đi ra
cửa.
Chờ Binh Tiểu Bát dẫn Uông Hoài
Thiện rời khỏi đó, đại đệ tử Binh Tiểu Nhất mới nói với sư phụ của mình, “Nếu tiểu công tử vui khi nghe những lời này thì con sẽ bảo thám tử
nghe ngóng nhiều chuyện khác.”
“Không
cần,” Binh Cửu nhàn nhạt nói, “Hắn cũng chỉ là nghe chút chuyện vui,
đừng phí thời gian vì hắn, Thế Tử gia không thích đâu.”
Binh Tiểu Nhất nghe xong thì gật đầu đáp vâng, lại nhìn sư phụ như đang suy
nghĩ gì thì không quấy rầy nữa mà dẫn đám sư đệ ra cửa.
*******
Đầu mùa đông năm nay thời tiết đặc biệt lạnh. Từ lần cuối Trương Tiểu Oản
nhận được tin của con trai đã là ba tháng, nàng ngẫu nhiên hỏi Mạnh tiên sinh vài câu về thời tiết ở Tái Bắc nhưng thời trẻ ông ta chỉ tới đó
một lần, đã qua hơn 30 năm nên ông ta cũng không nhớ rõ lắm. Ông ta cho
người tìm về một ít sách sau đó đọc cho nàng nghe.
Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ có qua một chuyến, đưa lương thực và thịt
cho chị mình. Nghe nói cháu ngoại vài tháng chưa về nhà, hỏi chị gái hắn đi đâu thì nàng lại không nói. Sau khi hai huynh đệ trở về cũng chỉ
đành dỗ người trong nhà rằng lần này đến thăm chị cả và Hoài Thiện đều
tốt nhưng sau đó hai người đều mất ngủ.
Trương Tiểu Đệ không nhẫn nại được nên lại trở về thôn Phiến Diệp Tử. Hắn nói
trong nhà có Tiểu Bảo rồi, hiện tại hắn còn độc thân nên một mình hắn sẽ đi hỗ trợ Hoài Thiện.
Trương Tiểu Oản
chẳng thèm để ý tới lời hắn, mà Trương Tiểu Đệ lúc này cũng không ngây
ngốc mà đi gặp Mạnh tiên sinh. Đêm đó nói chuyện xong thì ngày hôm sau
Mạnh tiên sinh đi tìm Trương Tiểu Oản nói với nàng, “Để hắn đi thôi,
thêm một người hỗ trợ thì cũng thêm một đường lui cho Hoài Thiện.”
Trương Tiểu Đệ cùng Uông Hoài Thiện lớn lên không hề giống nhau, đặc biệt là
khuôn mặt Trương Tiểu Đệ bình thường, nhưng bộ dáng cao lớn, giống người Tái Bắc. Có hắn đi theo đội buôn bán lên Tái Bắc, lại ở đó chờ ám hiệu
thì nếu có sự tình phát sinh hắn là lựa chọn tốt nhất để bảo toàn Uông
Hoài Thiện rút lui.
“Ta thấy đệ đệ ngươi
đầu óc rõ ràng, nếu thêm chòm râu thì không khác gì người Tái Bắc, cũng
coi như một cách hay.” Thấy Trương Tiểu Oản cúi đầu không nói, Mạnh tiên sinh chỉ đành nói thêm, “Đến lúc đó nếu Hoài Thiện kịp thời rút về thì
hắn có thể mang cái tin về là được. Chuyến này tiện thể để hắn mang theo hàng hóa kiếm chút tiền, cũng là chuyện tốt.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười khổ, “Trong nhà có một người rơi vào hung
hiểm mà lòng ta đã như nấu trên dầu sôi, nếu lại thêm một người nữa thì
phụ nhân sợ là chịu không nổi.”
Dứt lời,
nàng tìm Hồ Cửu Đao định nhờ hắn áp tải Tiểu Đệ về để Tiểu Bảo canh giữ
hắn cho tốt. Nhưng ai ngờ vào ngày thứ hai Tiểu Đệ đã không thấy tăm hơi đâu. Hắn để lại tin cho Trương Tiểu Oản, trên đó chỉ có một hàng chữ
nói: Đệ đi tìm cháu trai, đại tỷ tìm một nàng dâu thật tốt cho đệ, khi
nào đón được Hoài Thiện về đệ sẽ thành hôn luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT