Họp sĩ cởi dây thừng trên người cô gái xuống, tiếp theo liền đến Phương Việt. Dính trong suốt dịch tích châm chọc lấp lánh tỏa sáng, để sát vào nam nhân cánh tay. Tim Phương Việt đập nhanh hơn —— tuyệt đối không thể bị loại thuốc này tiêm vào, nếu không tìm được Bạch Phong trước kế hoạch thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Đây là tình huống nghìn cân treo sợi tóc, y tá bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, thất thủ đánh rơi ống tiêm.

“Làm gì vậy.” Người đàn ông kia hùng hổ liếc mắt nhìn y tá, lại thấy thân thể run rẩy, chỉ vào cậu bé bên cạnh Phương Việt nói không nên lời. Nhìn cậu bé mới phát hiện làn da cậu phập phồng không ngừng, là điềm báo dị hoá.

“Có gì mà sợ, cho nên tôi mới không muốn loại tay mới này……” Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, đến gần cậu bé, “Còn nói ra lời không.”

—— trả lời gã chính là một lần phun hắc trùng. 

Phương Việt nhân cơ hội đứng dậy đâm đâm vào y tá, áp đảo cô trên mặt đất: “Cởi nó cho tôi.”

Y tá run run rẩy rẩy, liều mạng lắc đầu.

“Nhanh lên, tôi sắp biến dị! Đến lúc đó người chết đầu tiên chính là cô!”

“Không thể cởi bỏ……” Người đàn ông kia muốn bắt Phương Việt lại, lại bị đám sâu cuốn lấy. Bởi vì dây thừng, uy lực hắc trùng suy giảm. Người đàn ông mặc blouse trắng thấy cảnh tượng này, lấy bình thuốc rắc lên liền làm hắc trùng mất đi sức sống, nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích.

Mấy vạn xác sinh vật vây quanh ở bên nhau,  có bao nhiêu ghê tởm thì bấy nhiêu ghê tởm. Người đàn ông kia không vui mà dịch chân, đang định phân phó trợ thủ lấy bật lửa lại đây đốt sạch, lại thấy cô y tá thu lu trong góc phát run, bên chân là một dây thừng thô. 

Gã đoán ra, không khỏi vỗ trán: “Người lây nhiễm đâu.”

“Chạy, chạy rồi.”

“Tôi không phải bảo cô đừng cởi sao!”

“Nhưng anh ta, anh ta……” Cô y tá khóc không thành tiếng, “Anh ta cắn tôi.” Trên cần cổ trắng ngần của cô xuất hiện một vết răng hồng. 

“……”

“Tôi không biết bị cảm nhiễm hay không.” Cô y tá khóc ròng nói.

“Ừ, đầu của cô đã sớm bị cảm nhiễm.”

“Cái, cái gì, nhìn ra được sao!”

Người đàn ông kia trầm mặc thật lâu sau, đá văng cửa cách ly: “Mẹ nó gọi người phụ trách cho tôi, tôi muốn xin đổi trợ lý!”

Phương Việt bước nhanh đi qua hành lang. Nơi này bài trí đại đồng tiểu dị, bối cảnh trên bản đồ căn bản không có tác dụng, anh vẫn không biết mình đang ở đâu —— nhưng mục tiêu lại rất minh xác, tìm được thang lầu hoặc là thang máy, đi tầng chót nhất.

Trên vách tường có thiết bị theo dõi, anh không thể che dấu hành tung, không thể trốn.

Đúng lúc này, phía trước chỗ ngoặt đi ra một người con trai. Phương Việt chạy quá nhanh, không kịp trốn tránh, xuất hiện ngay dưới tầm mắt cậu ta. Người con trai kinh ngạc nói: “Anh, anh là ai? Người lây nhiễm? Sao lại chạy ra đây được!”

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Phương Việt dứt khoát gia tốc một hơi vọt đến, đè đối phương dưới thân, chế trụ đầu đập xuống mặt đất —— đối phương lập tức chết ngất. Đồng hành còn có một người. Người nọ vẫn không động đậy, tựa hồ cũng bị dọa sợ. Mà ngay lúc Phương Việt xoay người phát động công kích, lại đúng lúc nắm tay ngừng lại —— người đến là Dương.

Dương lộ ra thần sắc hoảng sợ, liên tục lui về phía sau: “Anh là ai! Đừng tới đây.”

Ha?

Phương Việt ngẩng đầu, mới phát hiện cameras đang hướng đên chỗ  hai người, mà cách đó không xa cũng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn dồn dập. Anh hiểu ý Dương, đi qua trụ bả vai đối phương, “rầm” một tiếng đè lên trên mặt đất, thuận tiện lấy thẻ ID trong túi Dương. 

Phương Việt vừa bước chân đi, đội cảnh vệ sau lưng liền đuổi đến. Đội trưởng lưu lại một người chăm sóc con trai tiến sĩ và một nghiên cứu viên bị đánh ngất, những người còn lại tiếp tục truy kích.

Thà rằng giết chết, cũng không thể mặc kệ một kẻ lây nhiễm uy hiếp đến sự an toàn của nhóm nghiên cứu viên. Dù sao cũng chỉ là một vật phẩm thí nghiệm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đội trưởng vừa muốn rời đi, lại bị Dương gọi lại. Phần đầu cậu ta đã chịu đòn nghiêm trọng, che lại đầu nhíu mày: “Anh ta cầm thẻ ID của tôi. Tôi không biết mục đích của anh ta, nhưng hẳn là không chỉ đơn giản là đào tẩu. Đừng cho ba biết, mau chóng bắt lấy, nếu không kết cục là gì anh tự biết.”

Trán đội trưởng chảy ra mồ hôi lạnh. Nếu như bị tiến sĩ Dương tính tình âm tình bất định mà biết bọn họ làm việc bất lợi, bọn họ rất có thể sẽ trở thành vật thí nghiệm tiếp theo.

Phương Việt trước khi đi được Dương báo cho chỗ thang máy, rất nhanh tìm được nơi cần đến. Nhưng vẫn do dự, không thang máy, ngược lại lựa chọn sử dụng thang lầu. Rốt cuộc mặc kệ nói như thế nào, quyền khống chế thang máy nắm giữ trong tay địch nhân, nếu như bị bọn họ chặn đứng thang máy, thật sự không còn chỗ che giấu.

Một đường đi xuống, có thể là rất ít người đi thang lầu, vì vậy mà một người cũng không gặp được. Phương Việt rất nhanh tới tầng một, hơi thở có chút không đều, nhưng vẫn còn rất nhẹ nhàng. Không còn bậc thang dẫn xuống, không có gì bất ngờ xảy ra, Bạch Phong có lẽ là ở đây. 

Lòng bàn tay Phương Việt đổ mồ hôi, đẩy cửa —— ánh vào mi mắt chính là…. Một bãi đỗ xe trống trải tối tăm. Số lượng ô tô gọn gàng ngăn nắp mà ngừng ở tuyến nội, chỉ có mấy ngọn đèn chiếu sáng. 

Sao lại thế này, tìm lầm nơi?

Phương Việt chạy vào, nhiệt độ âm lãnh lệnh người không rét mà run. Tiếng bước chân tại không gian trống trải quanh quẩn. Đập vào mắt, chỉ có nhưngx chiếc xe khác nhau, cùng với những cột trụ vuông vắn. Ở trên vẫn có thiết bị theo dõi. 

Phương Việt dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, lại thấy màn hình thang máy nhảy số, cuối cùng ngừng ở “b2”. Cửa thang máy mở ra, bên trong có mấy người cầm súng đang chế trụ một người trẻ tuổi. 

Phương Việt trốn sau một chiếc xe, đưa tầm mắt nhìn, b2…… Cũng chính là tầng phụ. Chẳng lẽ nói phía dưới còn có cái gì sao, nhưng thang lầu đích xác đến cuối. Nói như vậy, thẻ ID của Dương còn chưa dùng đến, đối phương lại chỉ cho mình vị trí thang máy, là ám chỉ tầng đó chỉ có thang máy mới đến được?

Đội cảnh vệ chung quanh xếp thành đội hình, thật cẩn thận đi tới, cũng không bởi vì đối phương chỉ có một người. Bên tai họ đeo tai nghe, xem ra họ đều được ra hiệu lệnh thông qua phòng theo dõi. 

Mấy người chậm rãi tiếp cận chỗ ẩn thân của Phương Việt. Đằng sau xe có góc chết, thiết bị theo chiếu không tới. Nhưng người lây nhiễm lại ở gần đây biến mất, bọn họ có lý do hoài nghi đối phương trốn tránh tại đây. Nhưng mà, coi như đoàn binh chia làm hai đường bọc đánh, tính toán úp bắt ba ba trong hũ, lúc dò —— đằng sau lại không có ai.

Đội cảnh vệ chưa từ bỏ ý định mà ở phụ cận tuần tra vài vòng, lại vẫn không phát hiện mục tiêu, chỉ có thể rời đi. Bọn họ càng lúc càng xa, căn bản không chú ý tới có hắc ảnh từ phía dưới xe bò ra, lặng lẽ đi hướng ngược lại. 

Phương Việt chuẩn bị đi ngồi thang máy. Tuy rằng suy luận có rất nhiều lỗ hổng, nhưng hiện tại không còn biện pháp, chỉ có thể thử.

Vừa tiến vào thang máy, vách tường đối diện chiếu lên thân ảnh một người. Quần jean, ngắn tay, vắt trên vai chiếc áo khoác. Tóc đã lâu không cắt, dài không ít, dùng mũ lưỡi trai che lại. Mặt bởi vì vừa rồi quỳ rạp trên mặt đất dính tro bụi, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện trong ánh mắt che kín tơ máu, đôi mắt quầng thâm.

Cậu ta hơi sửng sốt. Rất lâu không soi gương, không ngờ bộ dạng hiện tại lại uể oải không phấn chấn như vậy. 

Góc trên bên phải treo một cameras, lẳng lặng mà đối diện với Phương Việt. Thang máy không biết vì sao không dừng lại, có lẽ lực chú ý của người phòng điều khiển đã bị dời đến bãi đỗ xe. 

Vô luận như thế nào, đều cần nắm chặt thời gian.

Tần mắt Phương Việt dời về những con số bàn phím, lại nhất thời ngơ ngẩn —— không có. Tầng thấp nhất chính là b2, bên dưới không hề có tầng trệt. 

Sao lại thế này, Dương nhớ lầm? Hay là cậu ta lừa anh? Nhưng không có lý do gì, mình cho dù chết, với người nọ cũng không quan trọng. Mất công để trà trộn vào đây chỉ vì một kết quả này, không phải làm quá vấn đề sao. 

Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Khẳng định còn có nơi khác không chú ý. 

Phương Việt dọc theo các con số trên bàn phím mà tìm, ngoài ý muốn phát hiện ở ngoài cách mấy centimet lại có khu cảm ứng. Màu sắc không hoà với thang máy, không chú ý còn tưởng đó chỉ là một đồ án không quan trọng. 

Anh lấy thẻ ID của Dương đặt lên, thang máy đột nhiên chấn động, tiếp theo liền thấy trên màn hình thang máy nhảy số từ b2 đến b3, b4, không ngừng đi xuống, cuối cùng ngừng ở màn hình “∞”. Nhưng trừ chấn cảm ban đầu, thang máy cũng chưa hề đụng tới, ngay cả cảm giác đi xuống cũng không có. Màn hình như gặp trục trắc, mới ngẫu nhiên nhảy ra ký hiệu này. 

Cửa thang máy mở ra. Phương Việt mặt ánh sáng xanh dương chiếu vào, anh kinh ngạc mở to hai mắt, đồng tử thu nhỏ lại.

Hoàn chương 54

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play