Đầu ngón tay nhúc nhích một chút, tiếp theo là cánh tay, cuối cùng, người nọ mở bừng mắt. Phương Việt ôm đầu ngồi dậy, trước mắt biến thành màu đen, một hồi lâu mới thấy đỡ hơn, cảnh sắc dần dần hiện ra.
Anh nằm ở một đoạn tường, tầm mắt đều là một mảnh đổ nát thê lương. Ngầm lăn xuống rất nhiều đá vụn, rác rưởi khắp nơi. Phương Việt không biết khi nào đã lại mất đi ý thức, lần thứ hai tỉnh lại, chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn. Anh vuốt sau cổ, nghiêng ngả lảo đảo từ mặt đất đứng lên, nhìn quét một vòng, liền phát hiện Bạch Phong cách đó không xa nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
“Bạch Phong!” Amh vội chạy đến đỡ lấy bả vai cậu, đỡ cậu ngồi dậy, “Cậu không sao chứ?”
Vốn tưởng rằng Bạch Phong đang lâm vào trạng thái hôn mê, không ngờ lại nghe thấy một câu đáp lại mỏng manh: “Không chết được.” Lại nhìn qua, thấy người kia nửa híp mắt, tựa hồ thần chí đã thanh tỉnh.
Phương Việt đầu tiên là vui vẻ, rồi lại lập tức cảm thấy không thích hợp. Bạch Phong thoạt nhìn hữu khí vô lực, đôi mắt vô thần. Tuy rằng bình thường sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này tựa hồ lại rất nghiêm trọng. Chính Phương Việt cũng chưa chịu nhiều trọng thương, anh không tin Bạch Phong không cẩn thận hơn so với mình.
Phương Việt trầm xuống: “…… Cậu làm sao vậy?”
“Cậu dùng dị năng?”
Thấy không đáp lời, Phương Việt không tự chủ được tăng lớn âm lượng: “Giờ là chuyện như thế nào! thân thể cậu làm sao vậy?”
Vô luận vấn đề là gì, Bạch Phong vẫn không lên tiếng, lúc này mới mặt vô cảm ném ra một câu: “Đừng đùa, để tôi ngủ một giấc.”
Ngủ một giấc? Ở nơi này?
Có lẽ khoảng cách với nơi nổ bom quá xa, phụ cận bị hủy hoại cũng không quá nghiêm trọng, có thể mơ hồ thấy bóng dáng trước kia. Nhưng cứ như thế, nơi này là bên ngoài, không biết khi nào sẽ lại có dị hình xông đến……
Không biết vì sao lại thế, chính phủ từ bỏ thành phố này ư? Nhưng nơi này lại không phải nơi nguyên nhân gây bệnh, lại còn không biết có bao nhiêu người sống sót. Dứt khoát mang vũ khí huỷ diệt ra, cũng thật quá đáng.
Lúc này Bạch Phong lại nhắm mắt lại, tựa hồ đã kiệt sức. Phương Việt nghiêng người, bắt lấy bàn tay cậu thiếu niên. Tuy sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảm giác lạnh băng kia làm cho hoảng sợ. Cho dù là thi thể cha mẹ Ngô Giang, còn ấm hơn so với Bạch Phong.
Phương Việt thấp thanh hỏi: “Cậu sẽ không chết chứ?”
Mày Bạch Phong phồng lên, không đáp lời.
“Anh sẽ không chết.” Phương Việt như là đang nói cho mình nghe, lầm bầm lầu bầu một phen, tay kẹp nách Bạch Phong nâng cậu lên.
Mày Bạch Phong nhăn lại, đầu ngón tay run nhè nhẹ, nhưng cuối cùng không thể nâng lên: “Anh làm gì vậy, thả tôi xuống.”
Phương Việt mắt điếc tai ngơ, trực tiếp ôm Bạch Phong đi vào gần chỗ một căn nhà. Tuy rằng khung cảnh trong tiệm cũng không tốt, nhưng có mái hiên che đậy, có thể miễn cưỡng chắn gió. Anh đặt Bạch Phong xuống, ngồi xếp bằng ngồi vào bên cạnh: “Cậu ngủ đi.”
Bạch Phong không rõ nguyên do, nhắm mắt. Trong chốc lát lại không kiên nhẫn mà mở: “Anh đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy, có cái gì đẹp.”
Phương Việt ngẩn ra, anh thật ra không ý thức được mình vẫn đang nhìn Bạch Phong. Sau đó người bị nhìn chằm chằm cũng bắt đầu biệt nữu: “Xin lỗi.” Tiếp theo quay lưng lại, lại không nói lời nào.
Anh kỳ thật có rất nhiều nghi vấn. Giữa người vốn dĩ đã rát khó xử, sau khi tỉnh lại lại thấy đang nằm giữa ngoại ô, là do Bạch Phong sử dụng dị năng. Nhưng hiện tại Bạch Phong sợ là làm gì cũng sẽ mất đi lực lượng, hơn nữa…… nhưng vì sao lại cứu anh. Chỉ bởi vì cậu ta tuỳ hứng tiện tay cứu luôn tuỳ tùng của mình? Tên này sẽ không phải bởi vì ngày thường chịu áp bức, lúc này sẽ nhân cơ hội rời đi, hoặc là dứt khoát một đao giải quyết phiền toái?
Trong phòng một mảnh lặng im, chỉ nghe thấy tiếng hít thở vững vàng dài lâu. Phương Việt ngồi ở phía dưới cửa sổ, một chân đứng lên, một tay tùy ý đặt ở đầu gối. Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, đầu hồ nhão hỗn loạn.
Lúc này, ngoài cửa hàng vang lên động tĩnh. Anh cho rằng mình nghe lầm, không nhúc nhích, kết quả chẳng được bao lâu, thanh âm kia càng lúc càng lớn, rõ ràng ở hướng bên này tới gần. Anh nhìn lướt qua Bạch Phong, giấc ngủ của Bạch Phong rất ngắn, lúc này lại mở to mắt, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ.
Phương Việt lộn nhào đến bên cửa sổ, thật cẩn thận đến gần, lại thấy một người đàn ông mặc thường phục nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên này.
“Cứu mạng……” Người nọ bị nước miếng sặc, lại liên tiếp nói, “Có ai không, cứu tôi!”
Phương Việt từ cửa sổ nhảy ra, không lại gần: “Đứng lại! Anh làm sao vậy?”
“Người, là người đúng không?” Người đàn ông vui mừng khôn xiết, đôi tay giơ lên hướng đến bên này, “Tôi, đôi mắt tôi bị dính lại, cái gì cũng nhìn không thấy, anh có nước không, giúp tôi!”
“Nơi này không có nước.” Phương Việt thấy là người bình thường, không cảnh giác như ban đầu. Nhưng khi thấy rõ bộ dáng của anh ta, lại lộ ra khuôn mặt kinh hãi.
Mắt người nọ căn bản không phải bị dính lại, mà là bị thũng vào thành hai lỗ đen. Huyết lệ dọc theo hốc mắt chảy xuống, làn da thối rữa, da thịt tràn ra, làm người không đành lòng nhìn.
“Cầu xin anh, giúp tôi tìm xem xem, đôi mắt tôi thật là khó chịu. Da tôi cũng rất ngứa.” Người đàn ông nâng hai tay xoa mặt, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được xương tay trắng. Huyết nhục cứ thế rơi ra, huyết tinh chảy xuống vô cùng kinh tởm.
Bộ dạng đó không khác gì zombie, nhưng người đàn ông rõ ràng vẫn giữ được thần chí, hơn nữa cũng không rõ mình đã bị biến thành bộ dạng như vậy.
“Anh……” Phương Việt giật mình nói không ra lời.
Người đàn ông cứ ngã trái ngã phải, cuối cùng giọng nói cũng như bị tan ra, rốt cuộc nói không nên một chữ. Người nọ kinh hoảng múa may hai tay, miệng mở rộng, từng bước một nhích lại gần, cuối cùng té ngã trên đất.
Phương Việt đợi một hồi lâu cũng không thấy người này nhúc nhích. Anh nhìn khắp nơi, nhặt một mảnh bố trên mặt đất, che miệng mũi lại thật cẩn thận tới gần, cúi người xuống chọc chọc anh ta, vẫn không có phản ứng.
Đã chết.
Con đường bị huỷ, chỉ thấy ánh lửa. Lộ Tiếu theo bản năng ôm chặt con trai, còn chưa kịp hoàn hồn, cảnh trí trước mắt đột nhiên biến đổi, biến thamhf một nơi hoàn toàn khác. Hoa thơm chim hót, nước suối róc rách. Ruộng lúa mạch xanh bay theo gió thành từng lớp sóng. Nếu so sánh với mạt thế thì nơi này không khác gì thế ngoại đào nguyên.
“Đây là không gian.” Lúc này, giọng nói Trần Cảnh Tông đột nhiên vang lên, “Là năng lực của riêng tôi.”
Lộ Tiếu giật mình. Thật không ngờ tới, Trần Cảnh Tông lại có được năng lực nghịch thiên như vậy. Nhưng hắn đã có nơi ẩn núp, vì sao còn muốn ở bên ngoài?
“Ngoài cha mẹ tôi, người đầu tiên được vào là anh.”
Lộ Tiếu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Trần Cảnh Tông. Ánh mắt hắn lập loè, khuôn mặt đào hồng. Y không biết nên nói cái gì, lại dời tầm mắt, làm bộ không chú ý tới khuôn mặt thất vọng của người nọ.
Trong tiểu thuyết huyền huyễn thường xuyên xuất hiện những đồ vật tạo ra không gian. Ở trong ấn tượng của Lộ Tiếu, loại “Không gian” hẳn là chỉ trữ vật, thể tích không lớn. Mà cái Trần Cảnh Tông gọi là “Không gian”, lại có thể so với một thế giới song song. Có đất, núi non, không khí, không gì không có, tầm mắt có thể nhìn được không giới hạn.
Cha mẹ Trần thấy con tiến vào, kích động chạy nhanh tới. Tuy rằng nơi này sinh hoạt áo cơm vô ưu, nhưng không ai có thể giao lưu, vậy nên tâm tình buồn bã như tích lại. Con trai lo lắng năng lực bị bại lộ, thường xuyên mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, mỗi lần ly biệt đều tâm như quặn đau. Không nghĩ tới lần này lại về nhanh như vậy, cách lúc trước chỉ có một ngày thì đã lại có thể nhìn thấy thân ảnh của con trai.
Sự khác biệt chính là, có một người đàn ông xa lạ mặc áo đen và một đứa trẻ cũng được vào. Đã hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy người sống.
Mẹ Trần nhiệt tình kéo con trai, hỏi đông hỏi tây. Cha Trần đứng ở một bên, thỏa mãn mà nhìn mẹ con gặp mặt, thấy người sống kia vẫn luôn không nói một lời, không khỏi muốn hỏi: “Anh là ai? Là bạn của Cảnh Tông sao.”
Lộ Tiếu lễ phép gật đầu: “Vâng, chào ông.”
“Ai nha, ông nhà thật là. Người Cảnh Tông có thể mang về nhà, có thể không phải bạn bè sao.” Mẹ Trần ghét bỏ liếc mắt nhìn chồng, lực chú ý lại bị đứa trẻ đứng trong lòng y hấp dẫn, kinh hỉ nói, “Đây là con trai nhà ai vậy? Sao có thể đáng yêu như thế.” Nói rồi đưa tay bóp bóp lấy khuôn mặt đứa trẻ.
Lộ Nhiên sợ người lạ, như thuấn di khỏi trạng thái mông lung, lại thấy một bác gái không quen biết thò tay qua, theo bản năng né tránh. Nụ cười trên mặt mẹ Trần cứng lại, không khí tức khắc trở nên xấu hổ.
“Nhiên Nhiên.” Lộ Tiếu nhẹ nhàng quát con trai một tiếng, lại nói gới bà, “Xin lỗi, thằng bé có chút sợ người lạ.”
“Sợ cái gì, ta cũng đâu có ăn thịt nó.” Mẹ Trần hậm hực thu hồi tay, sắc mặt có điểm khó coi.
“Cái bà này, còn thích cố chấp với trẻ con.” Cha Trần vẫn khí định thần nhàn, lại nói với Lộ Tiếu, “Cảnh Tông chưa từng dẫn người trở về, xem ra anh ở trong lòng nó có địa vị rất cao.”
Lộ Tiếu nghĩ nghĩ, buông đứa trẻ để nó qua một bên chơi. Đưa trẻ đi được ba bước quay đầu một lần, thấy cha không phản ứng, đành phải ủy khuất mà tránh ra một khoảng cách, ngồi xổm dưới đất nắm cỏ.
“Bên ngoài tình hình rất không ổn, nếu không phải Trần Cảnh Tông đưa tôi vào, chỉ sợ tôi lúc này đã chết.” Lộ Tiếu dừng một chút, “Hai người hẳn là cũng rõ ràng, bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều dị hình.”
Đề tài dễ dàng kéo sang. Vợ chồng liếc nhau, cuối cùng cha Trần mở miệng nói: “Chúng tôi đều nghe Cảnh Tông nói, nhưng cũng chưa chính mắt thấy qua.”
“Rất nhiều người đều đã chết.” thần sắc Lộ Tiếu ngưng trọng, “Hơn nữa doanh trại của chúng tôi, vừa bị bom nổ tan……”
“Anh nói cái gì! Chính phủ dám làm như thế?” Mẹ Trần kinh ngạc vô cùng.
Lộ Tiếu lắc đầu: “Tình hình rõ tàng thế nào thì chưa biết. Chúng tôi tạm thời rút khỏi nơi đó, nói không chừng chính phủ muốn nhổ cỏ tận gốc.”
Một lời nói ra, sắc mặt hai người tức khắc trở nên khó coi. Bọn họ không trải qua quá mạt thế, bởi vậy cũng không biết sự tình nghiêm trọng thế nào. Nhưng nghe nói chính phủ lại không màng đến người sống sót mà công kích thành thị, chỉ cảm thấy phát rồ, vô pháp lý giải.
Mẹ Trần sợ hãi mà bắt lấy tay con trai—— nếu không phải Cảnh Tông có năng lực này, lúc này khẳng định đã chết ở dưới đạn pháo. Không, nói không chừng là tước kia, trước cả mặt thế, bà đã cùng người bạn già của mình chết trong miệng dị hình.
Trần Cảnh Tông trấn an vỗ vỗ mẹ mình, trong lòng có chút oán trách Lộ Tiếu đã nói tình hình thực tế khiến cho cả hai sợ hãi. Mà một giây sau, của mọi người cũng trợn tròn lên
“Lộ Tiếu, mặt anh……”
“?”
Lộ Tiếu nhìn không thấy, lúc này một phần da thịt bị đen dàn lan rộng, làn da hư thối, da thịt tràn ra, cũng lấy tốc độ kinh người lan tràn đến các bộ vị khác.
Hoàn chương 43
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT