Trách móc đồ vật vô dụng, Trần Cảnh Tông thở hồng hộc đứng lên, còn suýt nữa ngã, Lý khiêm vội chạy tới dìu hắn.
Trần Cảnh tông nhìn về phía người đàn ông nghìn cứu hắn một mạng cân treo sợi tóc, nghĩ mà sợ, nuốt một ngụm nước bọt: “Cám ơn.”
Lộ Tiếu không đáp lời, sắc mặt biến đổi —— mới vừa rồi đúng là quái vật bị đánh trúng đại não thế nhưng lại một lần nữa bò dậy từ trên mặt đất. Nó tựa hồ rất sinh khí, há mồm phát ra tiếng hí chói tai hí.
Trần Cảnh Tông hoảng sợ, theo bản năng nhảy vào ngực Lý khiêm. Lộ Tiếu vững vàng nâng súng, liên tục bắn mấy phát đạn, bắn trúng cổ quái vật, và nơi gần trái tym. Nhưng, việc có thể tạm thời ngăn cản hành động đối phương, nhưng vẫn không thể khiến nó chết.
Con quái vật màu than nhảy dựng lên, thi triển công kích. Lúc này Lộ Tiếu chỉ còn một phát viên đạn cuối cùng. Nếu phần đầu, cổ, trái tim đều không phải nhược điểm, như vậy…… Cuối cùng một súng bắn trúng cái bụng to chướng mắt kia. Quái vật từ giữa không trung ngã xuống, như là sợi dây cót bị đứt, không còn nhúc nhích.
Ba người vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cho đến khi tin rằng quái vật đã chết, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lộ Tiếu thu vũ khí, dò hỏi hai người chuyện phát sinh vừa rồi. Hắn vừa lúc đi ngang qua nơi này, lại phát hiện ngoài hành lang nằm hai cổ thi thể, lại nghe thấy bên này truyền đến rất lớn động tĩnh, mới đến điều tra.
Hai người kể lại sự thật. Lộ Tiếu càng nghe, mày càng nhăn càng sâu: Không ngờ rằng ngoại trừ zombie, còn có loại này ký sinh trên thân thể con người.
Bên ngoài là cặp vợ chồng mà hắn biết, hai vợ chồng họ mặn nồng như son. Cô gái mang thai đã bảy tám tháng, trước mạt thế đến bệnh viện làm thủ tục kiểm tra. Lúc ấy hẳn là không thành vấn đề, không biết khi nào lại bị cảm nhiễm. Hơn nữa quái vật lại từ trong bụng chạy ra, đến tột cùng là đứa trẻ trong bụng biến dị, hay là thai nhi bị ký sinh vật ăn mất?
Lộ Tiếu lắc đầu. Tuy rằng không ít vụ án đã qua tay hắn, nhưng tình huống thật khó có tể tưởng tượng.
Hỏi xong, hắn nhìn hai người gật gật đầu, tiếp theo dùng quần áo bao lấy quái vật chuẩn bị rời đi, lại bị Trần Cảnh Tông gọi lại.
Trần Cảnh Tông kinh hồn phủ định, sắc mặt hồng nhuận, giọt nước mắt thấm nhoè trên mi, nhìn không khác gì một chú thỏ con, thành khẩn nói: “Cám ơn.”
“…… Không cần.” Lộ Tiếu mang tâm tình không tốt lắm. Dưới mí mắt mà đã chết hai người, chuyện sau đó cũng sẽ rất phiền toái, đã có kiểu quái vật giả mạo nhân loại xuất hiện, như vậy vì sự an toàn trong doanh tất cả mọi người, họ đến đại kiểm tra, cũng không biết sẽ gây ra vụ xôn xao gì. Hắn vừa ra cửa, hoàn toàn không nhận thấy được phía sau kia là tầm mắt cực nóng.
Trần Cảnh Tông vốn chỉ chăm chú nhìn theo bóng lưng Lộ Tiếu nên không ý thức được, Lý Khiêm bên cạnh đã biến sắc, cùng với ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Phương Việt không thể có được nhiều tin tức hơn từ cô Trịnh, đành phải miệng đáp ứng, nói là sẽ tìm những người đó nói chuyện. Trong khi hai người nói, một cô gái trẻ tuổi trộm tiến đến. Cô là bạn của cô Trịnh, trên vai cõng một cái bao lớn, bên trong căng phồng không biết có cái gì. Thấy cửa hàng có một người đàn ông nữa, cô hoảng sợ, giữ chặt tay cô Trịnh muốn chạy trốn.
Cô Trịnh vội giải thích cho cô nghe, cô gái cũng đã trấn tĩnh hơn, đứng ở bên cạnh cô Trịnh đánh giá Phương Việt.
“Những người đàn ông đó hiện đang ở đâu?”
“Ở……” Cô Trịnh hồi tưởng nửa ngày, “Trước kia chúng tôi tránh nạn ở chỗ Lưu thúc, nhà của ông ta là rộng nhất. Nhưng sau khi chuyện tận thế xảy ra phát sinh kia, không biết bọn họ dọn đi nơi nào.”
Nhưng cứ cho là bọn họ không dọn đi, Phương Việt cũng không biết nhà Lưu thúc ở đâu.
“Tôi dẫn đường.” Cô gái trẻ tuổi chen vào nói. Giọng nói cô rất nhẹ, lặp lại một lần, “Tôi đưa cậu đi.”
“Tử Dung.” Cô Trịnh khẩn trương nói, “Đừng, nếu như bị những người đó bắt được thì phải làm sao bây giờ? Cô tuổi cũng lớn, vẫn nên để cô đi……”
Lưu Tư Dung lắc đầu, gỡ ba lô xuống đưa cho cô Trịnh: “Không sao, cháu còn trẻ, nếu như bị phát hiện trốn cũng nhanh. Cô trước lấy đồ ăn về ăn đỡ, cháu lập tức quay lại.”
“Nhưng……” Người đàn bà còn muốn ngăn cản.
“Được rồi, có tôi đi theo, cô ấy sẽ không sao đâu.” Phương Việt đánh gãy đối thoại thoạt nhìn như vô tận của hai người.
Cô gái trẻ tuổi đi phía trước, khung xương cô khá nhỏ, trên người bẩn hề hề, còn tản mát ra loại mùi tanh nói không nên lời, có lẽ hoàn cảnh hiện tại tồi tệ đến mức ác liệt.
Đi trong chốc lát, cô đột nhiên dừng bước, nhìn trái nhìn phải một lượt, hơi thẹn thùng quay đầu lại: “Hình như…… Đi nhầm.”
Phương Việt không ngờ tới trong trấn người còn có lạc đường, trong lòng sinh nghi: “Cô chơi tôi?” Tuy rằng đích xác chính mắt thấy mấy người đàn ông vây công một người phụ nữ, nhưng khi hỏi nguyên nhân, cô Trịnh lại nói gần nói xa, một mực chắc chắn rằng tinh thần của những chàng trai trong trấn xảy ra vấn đề. Anh cảm thấy có chút không thích hợp. Đối phương có lẽ không nói dối, nhưng nhất định đã không kể lại tình hình thực tế chính xác.
“Tôi……” Lưu Tư Dung cất giọng mang theo ý xin lỗi, “Tôi không phải người trong trấn, chỉ ở nơi đó ở mấy ngày. Tôi chỉ nhớ rõ là con đường này tới……”
“Cô là người bên ngoài?” Phương Việt nhíu mày, “Một khi đã như vậy, vì sao còn chủ động dẫn đường?”
Lời cô còn chưa dứt, đã bị tiếng gầm rú từ xa đánh gãy, đồng thời truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Một chiếc xe moto chạy như bay đến, loé trước mặt hai người. Đuôi xe treo một dây thừng thô dài, dây thừng đang quấn chặt lất tay của một người đàn ông. Toàn thân người nọ quỳ rạp trên mặt đất, thân thể bị kéo lê đến xuất huyết, trên đường lưu lại một vết máu.
Gã đau đớn muốn chết và kêu to, bộ dạng thê thảm đáng thương, người lái xe lại bất vi sở động, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.
Hai người phải thấy loại khổ hình này đều cùng nhau sửng sốt. Người đàn ông xui xẻo kia dường như là người trong trấn, không biết như thế nào lại không có mắt trêu chọc đến trên đầu Bạch Phong. Phương Việt mắt thấy xe ‘làm hơi quá tay’, vội vàng mở miệng gọi Bạch Phong dừng lại.
Nếu người đã tìm tới, cũng có thể cùng nhau làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu không thật không biết sẽ bị cô gái này đưa chạy đi đâu.
Tốc độ xe chậm lại, Bạch Phong gỡ mũ xuống, vẻ mặt vân đạm phong khinh, không chút nào cảm thấy mình đã làm nên chuyện gì kinh dị và đáng sợ.
Lại nhìn người đàn ông kia, đã hoàn toàn thay đổi. Trên mặt đầy vết trầy da, hơn nữa con đường dơ loạn, miệng vết thương lẫn vào không ít tro bụi, có xu thế cảm nhiễm. Phần hạ thể dường như bị trâyd, gã tự che lại bộ vị lăn lộn kêu thảm thiết tại chỗ, rơi lệ đầy mặt.
Phương Việt liếc mắt nhìn gã trên mặt đất, phát hiện là tên lưu manh trẻ tuổi vừa rồi: “Cậu ta làm cái gì?”
Bạch Phong lột giấy gói kẹo, đút que kẹo vào miệng: “Trộm xe.” Cậu ta dùng đao lưu loát cắt đứt dây, đến gần tên lưu manh, ngồi xổm xuống chống cằm đánh giá thảm trạng của đối phương, “Chơi vui không.”
Thằng nhóc hoàn toàn không còn khí phách thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn vừa rồi, Bạch Phong tới gần gã không nhịn run được, co lẽ thực sự rất sợ.
“Mi câm hả?” Bạch Phong giơ tay, tiếp theo găm một đao xuống —— tên lưu manh kêu thảm nhắm mắt lại, trong đầu phóng vô số đèn kéo quân. Sớm biết thì đã không tiện* tay, ai nghĩ đến chủ nhân của xe lại biến thái như vậy!
*: Tiện ở đây là tra.
Nhưng gã đợi nửa ngày, cũng không có cảm giác thân thể bị dao đâm thủng. Chẳng lẽ đau đến mức không còn cảm giác được nữa hay sao.
Tên lưu manh lo sợ bất an hé mi mắt lên, liền thấy thân đao chói lọi treo ở trên đầu mình, vội thật cẩn thận dịch đầu đi. Mà biến thái hình như cũng không quản gã, chờ dịch đến khu vực an toàn, mới phát hiện ra có một chàng trai trong tiệm đang ngăn cản tên biến thái kia.
Giằng co với Bạch Phong, Phương Việt mới cảm nhận rõ ràng được cặp mắt kia có bao nhiêu khủng bố. Mắt đen sâu không thấy đáy, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, giống như một khi bị sa vào đó, thì sẽ chìm trong ấy đến chết không nhắm mắt.
Phương Việt tận đáy lòng có chút hối hận vì đã cản cậu ta, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cậu giết người, huống chi còn cần tên kia cung cấp thông tin. Đang muốn mở miệng giải thích, liền thấy Bạch Phong bỗng nhiên nhếch miệng cười, đao ở trong tay lưu chuyển, mũi đao nhắm ngay anh đâm mạnh tới.
Phương Việt bị dọa nhảy dựng, vội vàng nghiêng người tránh né, còn chưa kịp đứng vững, công kích lại liên tiếp úp đến, không thể nào lưu lại chút khoảng thời gian ngắn để thở dốc.
“Từ từ, Bạch Phong!” Phương Việt giơ hai tay tỏ vẻ mình cũng không muốn đánh nhau, “Cậu bình tĩnh một chút, tôi chỉ muốn hỏi……”
Nhưng Bạch Phong lại như bị ma nhập, những lời này căn bản không lọt tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như hưng phấn muốn động là động.
Phương Việt tuy rằng tận lực né tránh, nhưng vẫn không cẩn thận bị thương, quần áo rách tung, máu tươi ào ạt tuôn ra. Anh chịu đau nhăn chặt mày, lại nhìn thằng nhóc lưu manh, còn định nhân cơ hội hai người ẩu đả rồi trốn đi.
Phương Việt nhưng không muốn vừa mất phu nhân lại thiệt quân, lập tức hô to: “Đứng lại!”
Tên lưu manh cứng đờ, tròng mắt cố sức lưu chuyển, sợ hơi động chút sẽ có thanh đao bay tới. Nhưng mà Bạch Phong tựa hồ đã không có hứng thú đối với người nọ, căn bản không nhìn sang bên kia, vẫn ở dây dưa Phương Việt.
Khốn nạn, thật liều mạng!
Phương Việt phản thủ, không hề trốn tránh đơn thuần nữa. Một quyền đã ra, Bạch Phong nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh đi, lưỡi lê di chuyển, chuẩn bị cắm thẳng vào bụng. Phương Việt nhân cơ hội bắt lấy tay kia, đồng thời cánh tay phải cản lại cổ Bạch Phong, sau lưng dùng sức lấy đà đánh tới phía trước, giam người này dưới khố hạ.
“Đừng nghịch nữa, tôi không muốn đánh với cậu, tôi tìm gã có việc!”
Tròng mắt Bạch Phong biến đen, không mang theo một tia tình cảm. Phương Việt vốn dĩ rất kích động, nhưng đối diện với cặp mắt kia trong chốc lát, liền cảm nhận được thân thể lạnh lẽo, hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn lúc này mới chú ý tới khoảng cách giáp mặt của hai người, cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở mà đối phương thở ra.
“…… Vậy cậu đừng có công kích.” Phương Việt theo lời đứng dậy, biệt nữu dời tầm mắt, lại phát hiện tên lưu manh không còn nữa. Chỉ thấy bốn phía tro bụi, không có một bóng người, mà người con gái trẻ tuổi kia cũng biến mất không thấy.
Phương Việt cảm thấy tay ướt dầm dề, vừa nâng lên, mới phát giác tay đã chảy máu đầm đìa. Hoá ra vừa rồi đấu Phương Việt dùng tay ngăn lại nên mới bị rạch một vết vào tay.
Bạch Phong cũng có nhiều vết thương, kết quả để tên kia chạy mất. Chuyện này cũng dễ hiểu, có lẽ là do Bạch Phong ham chơi một thời gian, sau đó không cẩn thận để mình bị thương.
Phương Việt vừa duỗi vừa nắm chặt bàn tay, xương cốt không có trở ngại, chỉ là chút da thịt bị thương. Lại nhìn Bạch Phong, giống như người không bị trở ngại cản trở, rửa sạch vết máu trên dao, cắm lại vỏ.
Anh thật không am hiểu cách ứng phó loại người như Bạch Phong. Không, chỉ sợ chỉ còn cách bao bọc vỏ M bên ngoài, không ai có thể cùng tên điên này chung sống hoà bình. Tuy rằng ở siêu thị lần đó xem như đối phương đã cứu mình một mạng. Bất quá người này sở dĩ chỉ muốn vui chơi, muốn một người hầu có sức chiến đấu, mà hắn không khéo trúng tuyển mà thôi.
Phía trước từng nghe Bạch Phong nói, trước kia cậu ta có rất nhiều tuyd tùng có tác dụng, có nam có nữ, nhưng tất cả đều đã chết. Một phần táng thân trong miệng quái vật, còn có một phần, là bị Bạch Phong giết chết.
Hoàn chương 25
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT