Long ca “Ác” một tiếng: “Mày nói cũng có lý, dẫn nó đi.”
Lời này khiến Phương Việt sửng sốt, đối phương gióng trống khua chiêng đưa Ngô Giang đến, thế nhưng lại dễ dàng thả người như thế, chẳng lẽ là cái bẫy?
Dường như nhìn ra Phương Việt đang do dự, Long ca châm chọc cười: “Mày xem mày đi, ông đây không thả người là mày dây dưa không thôi. Thả thì lại nghi thần nghi quỷ.” Gã bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm người tốt thật mẹ nó khó làm.”
“Được, được rồi, cám ơn Long ca.” Tuy rằng lòng nghi ngờ, nhưng có thể thoát nhanh như vậy thật cầu còn không được. Phương Việt đến gần Ngô Giang, vứt miếng vải ở miệng cậu, không ai cản anh.
“Phương ca!” Ngô Giang lệ nóng doanh tròng. Cậu hoàn toàn ở vào không hiểu tại sao, đột nhiên bị người đưa đi không nói, còn bị đánh một trận, may mắn Phương ca tới cứu cậu. Nháy mắt, sắc mặt Ngô Giang biến đổi, kêu lên, “Phương ca cẩn thận!”
Một cây gậy lớn đập mạnh vào ót Phương Việt, Phương Việt còn chưa kịp bỏ dây thừng, trước mắt tối sầm ngã trên mặt đất. Chỉ nghe thấy Long ca cười to: “Ha ha ha, đúng là đồ ngu! Mày cho rằng tao sẽ thả người hả!” Đám đàn em chung quanh cũng ha ha cười rộ lên, cùng nhau bàn luận chỉ số thông minh cuat Phương Việt.
Long ca đưa chân dẫm lên ót của anh, đế giày dính vết máu, không lưu tình nghiền qua nghiền lại: “Con mẹ nó dám xuất hiện ở trước mặt ông, không phải là đến giờ chết của mày sao.” Gã lại đạp Phương Việt một cái, “Xem ra có không ít người trộm giúp mày, nói, ai giúp mày chữa thương?”
Phương Việt úp mặt nằm bò, đột nhiên tay bắt lấy mắt cá chân của gã, chậm rãi tăng lực đạo. Anh sử dụng lực lớn, cơ hồ đã đem xương cốt đối phương bóp nát. Long ca không nghĩ tới người này còn có thể phản kháng, mặt đau đớn vặn vẹo, quát lớn đám em quanh mình: “Ngốc cái gì, còn không mau chỉnh nó cho tao!”
Nhóm côn đồ lúc này mới phản ứng lại, giơ súng muốn bắn. Long ca vỗ mạnh vào đầu chúng: “Bắn mẹ mày, chúng mày nghĩ ky thuật bắn của chúng mày tốt lắm sao, bắn trúng tao thì sao bây giờ!?”
Đâm đàn em đành thu súng tay đấm chân đá Phương Việt. Phương Việt lộ ra một con mắt, hung hăng trừng Long ca. Gã ta bị ánh mắt khủng bố kia làm hoảng sợ, mắt cá chân bị túm, lập tức ngã sõng soài trên mặt đất. Phương Việt hoàn toàn làm lơ đám kia, nhảy ngồi trên người Long ca liều mạng đánh.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, lúc này một kẻ lớn giọng hô: “Đừng nhúc nhích, bằng không tao bắn nát đầu thằng này!”
Phương Việt theo tiếng nhìn lại, thấy một gã đầu trọc đang dùng súng đặt lên huyệt Thái Dương Ngô Giang. Vô luận đối phương có kỹ năng kém đến đâu cũng k xong, lúc này cũng không thể bắn không trúng.
“Phương ca! Đừng lo cho em!” Ngô Giang chỉ hận mình vô lực.
Nhưng Phương Việt không dám động, tình thế lại lần nữa nghịch chuyển, đâm đàn em đè anh trên mặt đất, tuỳ Long ca xử lý.
“Đệt ——” Long ca lau khóe miệng, phát hiện chảy máu, lập tức giận dữ, trở tay đánh Phương Việt. Nhưng vô luận gã có đánh bao nhiêu lần, đánh có bao nhiêu ngoan, người con trai này trước sau cũng không rên một tiếng.
Long ca rất nhanh cảm thấy không thú vị, lắc lắc bàn tay, nhìn thấy thủ hạ còn ở dùng súng đặt trên đầu Ngô Giang, tròng mắt vừa chuyển, tâm sinh một kế. Gã không thể thả Ngô Giang, sở dĩ chưa không động thủ, chính là muốn làm nhục mặt Phương Việt xương gỗ này một phen. Ten thối tha này đã đánh gã còn không nghe lệnh lệnh gã, gã đã sớm muốn cho anh quỳ gối trước mặt khóc lóc xin lỗi.
Long ca vặn cằm Ngô Giang, sách một tiếng nói: “Mày vì thằng nhóc này liều sống liều chết, quan hệ không đơn giản như vậy chứ?”
Phương Việt nhíu mày, không rõ gã muốn nói cái gì.
“Hừ, ông đây tuy rằng ghê tởm, nhưng có người vẫn luôn có tâm thần không bình thường đi thích đồng tính, đành phải tìm một em trai xinh đẹp để làm lễ gặp mặt.” Long ca chậc chậc một tiếng, đá đá Ngô Giang, “Bọn mày cũng vậy, đúng không?”
“Mày nói bậy gì đó!” Ngô Giang kích động, “Phương ca là anh trai tao, tao vô cùng tôn kính anh ấy, còn lâu mới có loại quan hệ xấu xa như vậy!”
“Ông đây không hỏi mày!” Gã đá vào cẳng chân Ngô Giang, không màng cậu có đau như nào, ngược lại nới với Phương Việt, “Xem ra mày là đơn phương. Ông đây, cho mày một cơ hội.” Gã đẩy vài bước, lông mày nhíu: “Làm nó ngay ở đây.”
Phương Việt nhíu nhíu mày, rốt cuộc mở miệng: “Đầu óc mày bệnh hả.”
Long ca phỏng chừng là đánh mệt rồi, lúc này cũng không động thủ, chỉ đưa mắt cho đầu bóng lưỡng. Đầu bóng lưỡng hiểu ý, ngón cái mở chốt tách một cái. Ngô Giang chảy một thân mồ hôi lạnh, môi trắng bệch.
“Từ từ!” Phương Việt thấy như thế, đành phải ngoài miệng chịu thua, “…… Long ca, là tôi sai, nhưng tôi và Ngô Giang thật không phải cái loại quan hệ này, anh đến tột cùng là muốn cái gì?”
Long ca thấy Phương Việt rốt cuộc mềm mỏng, hơi chút chút hưng phấn. Nhưng gã biết đây chỉ là ngoài mặt thỏa hiệp, bởi vậy bất động thần sắc lặp lại yêu cầu một lần nữa: “Làm nó, hoặc là giết nó.” Phương Việt không đáp lời, lại ra lệnh cho đám đàn em, “Lột quần nó ra.”
Cổ quần đàn ông không có gì vui. Mập mạp tuy rằng bài xích, nhưng không dám cãi lời đại ca, chỉ có thể theo. Ngô Giang bị cởi một nửa, chỉ còn một cái quần lót, ót vẫn bị súng chĩa vào. Bởi vì cậu thật sự quá ồn, đầu bóng lưỡng lại lấy vải nhét trở lại miệng cậu.
Long ca cùng đàn em nhìn Phương Việt, cười lạnh nói: “Ssúng không có mắt, nghĩ cũng đừng nghĩ phản kháng.”
Phương Việt đứng tại chỗ bất động: “Long ca, tôi thật sự……”
Gã mang thần sắc lạnh lùng: “Nổ súng.” Gã muốn đó là tuyệt đối phục tòng, mà không phải mặt ngoài tôn kính. Đừng nói là ‘làm’ con trai, bảo phải đi ‘làm’ một con heo, cũng không được nửa câu oán hận.
“Đừng nổ súng! Tôi làm!” Trước mắt nhiều lời vô ích, nếu muốn mạng sống chỉ có thể làm theo lời gã nói. Anh đi đến gần Ngô Giang, thấy mắt cậu ướt nhoè giàn giụa muốn chống cự, trong lòng bất đắc dĩ.
Phương Việt chậm rãi cởi đai lưng, liếc mắt nhìn cái phía dưới —— mềm oặt. Quả nhiên, sao có thể ngạnh lên.
Di chuyển thân dần dần đến gần, một tay ấn trụ bả vai Ngô Giang, một tay vuốt ve phía dưới của cậu. Ngô Giang tuy bị trói, lại giãy giụa lợi hại, ghế dựa liều mạng lay động.
“Ô ô, ô ô ô!”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng súng, hấp dẫn lực chú ý mọi người. Long ca chỉ chừa một tên ở bên ngoài, lường trước là người nọ khai súng. Gã nhíu mày, đạn không nhiều lắm, đã sớm nói cho toàn bộ mọi người là những tình huống bình thường thì không được nổ súng. Cho nên trừ bỏ ngày đầu tiên ra oai phủ đầu dùng súng bắn chết hơn mấy người, về sau cơ bản không dùng đến nó quá nhiều. Toà siêu thị sớm đã là thiên hạ của gã, cái tên ngốc kia đến tột cùng là đang làm gì.
Hôm nay tất cả mọi người thực an tĩnh, cô gái nghĩ. Lúc sau nơi này quả nhiên thành địa ngục, tất cả mọi người không thôi liêm sỉ, chỉ thích tính dục, khiến cô cảm thấy bản thân cả đêm cũng chỉ đang chống cự cho mảnh thân yếu ớt này.
Cách đó không xa nhìn thấy một đôi nam nữ tựa hồ đã xảy ra tranh chấp, người con trai vọt xuống tầng 1, thật lâu cũng chưa lên.
Hiện tại không ai đối với chuyện người khác cảm thấy hứng thú, tất cả mọi người đều chỉ chú ý bản thân, cô gái cũng vậy. Cô cảm thấy có chút khát nước, bên cạnh là những bình nước khoáng rỗng không. Thở dài đứng dậy, chuẩn bị đi xuống tầng ngầm lấy chút nước uống.
Nhiều lắm là bị sờ vài cái thôi, cô gái cảm thấy không sao cả.
Mới xuống tầng, cô gái kinh ngạc phát hiện thế nhưng không ai giữ cửa. Không, cách đó không xa thật ra có một người đang nằm, bất quá đã chết ngất rồi. Nói cách khác, hiện tại có thể đi vào, lấy nhiều hay ót đồ đều không sao cả —— đáy lòng cô nhảy nhót, không chút do dự vượt qua thân thể gã kia, mang theo túi đựng đi lấy đồ, bỗng động tác dừng lại.
Cô suy xét, cứ cho lúc này đây có thể lấy rất nhiều, cũng chỉ có thể ăn xong một ngày. Chẳng lẽ cả đời này đều phải chôn thân ở chỗ này hay sao.
Cô gái lại lần nữa hồi tưởng lại chuyện đêm đó, mặt biến đen. Lại lắc lắc đầu, ném những tạp niệm đó. Buông túi, đến gần tầng ngầm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang đánh nhau, cô không đi vào, ngược lại đẩy một phiến cửa ra. Hai gian ngầm này liền nhau, nơi này cô đêm đó đã tới, lúc ấy có chú ý tới bên trong cất giữ vũ khí. Cô cầm lấy cây gậy sắt của Phương Việt, ước lượng một chút. Đây đối với cô mà nói có chút nặng, nhưng không sao.
Cô gái kéo cây gậy trở về lầu một, ma xát trên mặt đất gây ra tiếng vang. Những người sống sót không ít này đêm điên đảo còn đang mơ ngủ, bọn họ quần áo không chỉnh, dựa sát vào nhau, bị thanh âm đánh thức lại nhìn cô gái một cái, tiếp tục thờ ơ nhắm mắt ngủ.
Nữ hài đến gần một phiến cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ có một bồn hoa, có thể rõ ràng thấy cách đó không xa có đám zombie đang du đãng. Tay cô xoa cửa sổ nhìn ra xa, phát ngốc trong chốc lát, tiện đà lui ra phía sau vài bước, giơ cây gậy lên —— “Ầm” —— đập mạnh vào kính.
Những người đó rốt cuộc bị kinh động, không thể tưởng tượng nhìn chăm chú hành động của cô. Lần 1 kính không vỡ, nhưng xuất hiện vết rạn. Cô gái cũng không nản lòng, thứ 2, thứ 3 rồi thứ 4.
Có người con trai tiến đến cản cô: “Cô điên rồi sao, muốn gọi quái vật tới sao!” Gã đối với sinh hoạt hiện tại rất vừa lòng, tuy rằng ban đầu có chút sợ hãi Long ca, nhưng chỉ cần để vợ đi bán mình là có thể ăn uống không lo, còn có thể ngủ với mỹ nữ khác, sao lại không thể.
Cô gái không thèm để ý, thấy gã ta tiếp tục động tay động chân, một gẫy đập lên ót gã, tiếp theo lạu một gậy đập lên cửa kính. Ngay sau đó, kính “choang” một tiếng vỡ tan.
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, cả đám thét chói tai cùng chạy tân loạn. Đầu gã vừa rồi bị ăn một kích, giờ này hãy còn đầu váng mắt hoa, gã còn muốn kéo cô ta, lại bị tay ai đó bắt lấy.
“Buông tay, cô ta điên rồi, tôi muốn ngăn cản cô ta!” Gã muốn tránh thoát nửa ngày cũng không thành công, ngược lại có càng nhiều đôi tay nắm lấy. Gã không nhịn được quay đầu lại, cả người cương ngay tại chỗ, mấy cái miệng đầy máu đang úp đến cả người gã.
Cô gái một bước chạy đi, lại đi đập vỡ những cửa kính khác. Cánh tay của cô bị cắt, mặt cũng bị rạch vết, nhưng cô cười vô cùng vui vẻ, có lẽ đây là nụ cười vui vẻ nhất kể từ khi tận thế giáng xuống. Tất cả mọi người chạy xuống tầng ngầm, chỉ có cô một mình chạy đến cửa, mở khóa. Ánh mặt trời chói mắt, chiếu sáng toàn thân cô. Cô gái vét cây gậy đi, giang hai tay nghênh đón đàn zombie đang đến, trên mặt lưu lại nụ cười nhẹ nhàng.
Long ca nghe thấy tin tức do một tên đàn em báo lại, biết toàn bộ zombie đang vào, đại kinh thất sắc: “Mau! Đi đóng toàn bộ cửa nhanh lên!”
Một đám người liên tiếp kéo từ trên tầng 2, tầng 1 xuống, thạt khó thu hồi cục diện. Tên đàn em khóc không ra nước mắt: “Long ca, không còn kịp rồi a, quái vật đều lao xuống rồi!”
Hoàn chương 18
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT