Lăng Sương đạo sĩ nói, y đã xác định
được vị trí các phần thi thể bị Vạn gia phân li cách đây bảy năm của Đào Thị,
Dương Thiết nghe xong, ngoài kinh ngạc còn có vẻ mừng rỡ. Mặc dù không nghi ngờ
đạo hạnh cùng pháp thuật trong tay lão đạo sĩ, nhưng tìm ra thứ ẩn mình, chôn
vùi trong trời đất ngần nấy năm chỉ qua hai tuần nhang, hiệu suất làm việc của
y quả thật không thể xem thường. Dương Thiết mặt mày bừng tỉnh vội hỏi.
- Thật sao, vậy xương cốt của nàng
ấy bị chôn ở đâu, có mấy phần?.
Lăng Sương đạo sĩ nhìn hắn, thẳng
thắn trỏ tay chỉ vào gốc một cây trúc mây.
- Ở đây!.
"..."
Hắn trân mắt nhìn vào gốc cây trúc
mây, không biết có phải do ám thị cảm giác hay không, hắn liền mơ hồ cảm thấy sống
lưng mình lạnh toát. Nuốt một miếng nước bọt lấy khí lực, Dương Thiết mới bình
tĩnh hỏi tiếp.
- Thật sự bị chôn dưới gốc mấy cây
trúc mây này sao?.
- Đúng vậy, thi thể Đào Thị bị
phân làm ba phần, lần lượt chôn dưới gốc ba cây trúc mây trên khoanh đất này.
Có điều này phải nói cho ngươi, chỗ đất trống chúng ta đang đứng chính là chôn
của cái phễu.
Dương Thiết ngây ngẩn nghe Lăng
Sương đạo sĩ chỉ điểm, không biết thì không sợ, biết rồi sẽ thấy sợ không ngừng
được, quả đúng là tâm lý con người. Ám thị cảm giác tác động vào, hắn liền cảm
thấy bầu không khí ở đây rất ngột ngạt, lạnh lẽo, vậy nên khi tới gần khoảnh đất
này, đầu hắn có hơi chếnh choáng. Nhìn sắc mặt thiếu gia chủ họ Dương ngày càng
trắng nhợt, Lăng Sương đạo sĩ lẳng lặng lấy ra một chuỗi vòng nhỏ màu nâu, nói.
- Nơi này âm khí cực vượng, thiếu
gia chủ ngươi không quen, dễ bị tà khí thâm nhập, tổn thương nguyên khí, đeo
chuỗi trầm này vào trước đã.
Dương Thiết nhận chuỗi hạt trầm từ
tay lão đạo sĩ, đeo vào tay mình nói "đa tạ", cũng nâng chiếc ngọc bội
đeo bên thắt lưng lên cho y xem.
- Thật ra ta cũng có vật hộ thân,
miếng ngọc này là của phụ thân ta.
Lăng Sương đạo sĩ nhìn miếng ngọc
hình đồng điếu trơn bóng trong như cao băng trên thắt lưng Dương Thiết, nheo mắt
đáp.
- Ta có nhìn thấy, nhưng nơi này
âm khí đặc thù, tốt nhất ngươi cứ thủ cả hai cho chắc.
- Vậy, đạo sĩ ngươi không cần đồ
phòng thân sao?.
Dương Thiết ái ngại hỏi, lão là đạo
sĩ thế nhưng cũng không sợ bị âm khí xâm nhập?.
Lăng Sương đạo sĩ đã xoay người
đi, nghe hắn hỏi han chỉ quay đầu, khoé miệng lộ ý cười nhàn nhạt.
- Ta là đạo nhân, tự biết cách hộ
thân, thiếu gia chủ ngươi yên tâm.
Dương Thiết gãi đầu cười trừ. Hắn
quên mất điều này.
Nhắm chừng chính Ngọ cũng sắp tới
gần, Lăng Sương đạo sĩ không chậm trễ bắt đầu hành thủ. Y đem xẻng chuyên dụng
mang theo phân phó cho Dương Thiết đào một gốc cây trúc mây, còn mình quản hai
cây còn lại. Sau một hồi đào bới, hòm gỗ đầu tiên nằm dưới lòng đất bấy lâu
cũng được đào lên, lộ ra ngoài sáng. Lần lượt đào tiếp, rốt cuộc quy tập được
ba hòm gỗ dài từ dưới gốc ba cây trúc mây đem lên mặt đất. Lăng Sương đạo sĩ phủi
phủi đất ẩm bám xung quanh các hòm, ngưng thần quan sát. Y chưa thể mở ba cái
hòm ra ngay, Dương Thiết nhìn ra điều này, bèn hỏi.
- Đạo sĩ, ba chiếc hòm này như thế
nào vậy?.
Lão đạo sĩ nói.
- Không thể mở vội vàng, mỗi hòm
này, bên trong đính một nguyên hồn của Đào Thị. Hơn nữa, có một cái đã bị ngoại
lực phá hỏng, cho nên một nguyên hồn của nàng ta mới thoát ra được.
Dương Thiết không khỏi trấn động
trong đầu, trên đời lại còn có loại pháp thuật chia tách linh hồn tương tự như
chia tách cơ thể con người hay sao?. Nhưng chẳng phải lão đạo sĩ cũng nói,
trong ba cái hòm này chứa ba phần thi thể của Đào Thị, lẽ nào, có thể đồng thời
phong ấn linh hồn trong mỗi phần cơ thể của bản thân cùng một chỗ như vậy?.
Dương Thiết không nhịn được sự rối
rắm phức tạp này bèn đem hỏi lão đạo sĩ, y chỉ trầm giọng đáp.
- Tuy không phổ biến nhưng quả thật
có loại phương pháp này, mỗi một đạo nhân sẽ có một cách thức tu tập riêng, sự
lĩnh ngộ huyền pháp cũng không giống nhau, xưa nay có rất nhiều tán tu tự chế
cho mình nhiều phương pháp trong hành thủ, mà các phương pháp này đều là độc nhất
vô nhị. Có thể cách thức phong ấn linh hồn này là của một tán nhân, có điều,
cũng quá tàn nhẫn rồi.
Lão đạo sĩ nhìn ba hòm gỗ dài nằm
trên đất, ánh mắt phức tạp, thanh âm nói chuyện cực trầm thấp, xem ra lão cần bỏ
chút tâm tư để tìm cách lấy ra hai phần nguyên hồn còn lại của Đào Thị sao cho
an toàn và nguyên vẹn nhất.
Dương Thiết đối với vấn đề này
không giúp được gì, chỉ có thể ở một bên khích lệ tinh thần Lăng Sương đạo sĩ.
Y nhìn lên trời, mặc dù ánh sáng bị tán cây dày che kín, bọn họ thật ra từ đầu
đến cuối đều là đứng dưới một vùng bóng râm khổng lồ, nhưng bằng kinh nghiệm
lăn lộn lâu năm, y nhận ra thời khắc chính Ngọ sắp đến. Ngồi xổm bên cạnh ba
chiếc hòm gỗ, lão đạo sĩ hạ túi vải, lấy ra một số đồ nghề, Dương Thiết quả thật
không biết tên gọi của chúng là gì, chỉ nghe y nói.
- Giờ Ngọ ba khắc, ta sẽ bắt đầu động
thủ, phá phong ấn, thiếu gia chủ ngươi giúp ta một tay.
- Tất nhiên rồi!.
Dương Thiết không cần nghĩ ngợi,
quả quyết đáp. Lăng Sương đạo sĩ vừa phân bố các dụng cụ vừa giải thích sơ qua
cho hắn. Hiện tại bọn họ sẽ phải giải phong ấn trong hai chiếc hòm kín còn lại,
trong số ba chiếc hòm, đã có một chiếc bị vỡ cạnh, lộ ra một lỗ hổng to bằng nắm
tay. Lăng Sương đạo sĩ quan sát chốc lát, liền nói.
- Vùng đất này vượng âm, không khỏi
thu hút nhiều loài côn trùng cùng thú ưa thổ cư, chiếc hòm này có lẽ bị bọn chuột
đào trúng. Bản thân chiếc hòm là vật phong ấn, nó bị vỡ, một nguyên hồn Đào Thị
nhân cơ hội mà thoát ra.
- Có điều ta không hiểu, ngươi đã
nói nơi này âm vượng, chướng khí mịt mùng, linh hồn mắc cạn trong nó giống như
sa vào một đầm lầy, không cách nào thoát ra...
- Ta hiểu khúc mắc của ngươi,
nhưng đó là thiếu gia chủ ngươi đối với thông tin ta nói hiểu chưa thấu đáo.
Môi trường vượng âm thu hút yêu ma quỷ quái, là nơi ưa thích của chúng cô hồn,
dã quỷ, nhưng để triệt để nhốt một âm hồn lại trong đó, bắt buộc phải có sự
phong ấn, trấn nhiếp. Bản thân môi trường vượng âm là một chất xúc tác cho quá
trình này. Nếu không, họ Vạn đã không cần kì công phân xác, đặt hộp và trồng
trúc mây để chôn các phần thi thể của Đào Thị.
Lăng Sương đạo sĩ giữa chừng giơ
tay ngăn lại lời nói của Dương Thiết, trực tiếp sửa chữa kiến thức cho hắn.
- Người chết oan oán khí vô cùng nặng,
nếu đem một oán linh ném vào nơi có nhiều âm khí, không chỉ không nhốt được nó
mà còn giúp nó ngày càng mạnh lên. Nhưng nếu đem linh hồn tách thành ba nguyên
hồn riêng biệt, đem chôn cùng phong ấn thì lại là chuyện khác. Ta phỏng chừng,
Vạn gia làm vậy bởi vì có ý đồ sâu xa khác, mặt là trấn nhiếp linh hồn của Đào
Thị nhưng sống lưng lại là ngầm xây âm trạch, tính nước lâu dài cho gia tộc
mình.
- Nói vậy, Vạn Thẩm Thương không
chỉ nhốt lại linh hồn Đào Thị, còn lợi dụng nguyên hồn của nàng ta cho mục đích
cá nhân sau này của gia tộc?.
- Chính là như vậy.
Lăng Sương đạo sĩ trầm ngâm gật đầu,
chuyên chú quan sát chiếc hòm bị vỡ cạnh. Hòm nhiếp hồn bị vỡ, đã không còn tác
dụng nhiếp hồn, y trực tiếp dùng dụng cụ cạy nó ra. Nắp hòm bật mở, bên trong
phả ra một luồng khí lạnh, ngoài một khối thuôn dài được bó trong một tấm vải đỏ
dệt đầy hình vẽ cùng chú tự chằng chịt đen xì thì không còn gì khác. Lăng Sương
đạo sĩ cẩn thận nâng thứ ấy ra ngoài, chầm chậm lật mở tấm vải màu đỏ như máu
đã bị thủng một lỗ, có lẽ cũng đã bị chuột gặm rách. Trong tấm vải thì ra đặt
những khúc xương thuộc hai tay, hai chân của Đào Thị. Toàn bộ xương cốt đều sạch
sẽ, không có dấu hiệu phân hủy. Ngoài ra, trên bề mặt xương trắng còn được khắc
chìm chú văn.
Dương Thiết không khỏi kinh ngạc
khi nhìn thấy điều này. Lăng Sương đạo sĩ nâng lần lượt những khúc xương lên tỉ
mỉ quan sát, không những nhìn thấy chú văn mà còn phát hiện ra bề mặt mấy khúc
xương này được phủ một chất không màu hơi bóng. Y chau mày suy nghĩ, Dương Thiết
ngồi bên cạnh hỏi.
- Đạo sĩ, có nhìn ra được gì
không?.
Lão đạo sĩ ngưng thần giây lát rồi
đáp.
- Xương cốt của Đào Thị không bình
thường, xem ra, mục đích chúng bị phân chia, nhét vào ba chiếc hòm này là để
đính hồn.
- Đính hồn?.
Ánh mắt Dương Thiết mơ hồ, khó hiểu
chằng chịt nổi lên. Lão đạo sĩ trầm mặc.
- Ta nghe nói trong giới tán tu từ
lâu lưu truyền một cổ thuật trấn linh vô cùng phức tạp, trong đó xương cốt của
đối tượng bị đem đi trấn nhiếp linh hồn được chế luyện thành pháp cụ thuộc dạng
Đinh Án Hồn, đồng thời dùng hòm đóng từ gỗ Linh Hoè Thụ làm quan tài nhiếp hồn.
Ba cái hòm này là gỗ của Linh Hòe Thiên Thụ trường niên. Hoè xưa nay là loài
cây có tính thông linh cực mạnh, có tác dụng trấn tà, rất phù hợp đem làm Nhiếp
Linh Quan.
- Vậy còn xương cốt con người, quả
thật có thể luyện thành thứ gọi là Đinh Án Hồn sao?.
Dương Thiết đối với thông tin vừa
nhận được tràn đầy sự hồ nghi. Lăng Sương đạo sĩ gật đầu xác nhận.
- Xác thực. Xương cốt của người bị
trấn nhiếp hồn phách sau khi được róc hết thịt, rửa sạch, ngâm trong các loại
tinh chất thuần túy cùng dầu thơm sẽ tiến hành khắc chú văn, đem đi trì chú
trong bảy bảy bốn mươi chín ngày. Kết quả nhận được là Cốt Án Hồn, một loại
pháp cụ thuộc dạng Đinh Án Hồn trong huyền thuật, có thể găm chặn linh hồn lại
một chỗ. Vị tán nhân này, sau khi tách linh hồn Đào Thị thành tam hồn độc lập,
liền đưa vào Nhiếp Linh Quan, sau đó dùng Cốt Án Hồn găm nguyên hồn cố định vào
Nhiếp Linh Quan. Cuối cùng đem Nhiếp Linh Quan chôn xuống, hoàn thành tất cả
các công đoạn này, chính là Định Táng Hồn.
- Chôn linh hồn sao?. Có khả năng
như vậy?. Làm tới triệt để như vậy, rốt cuộc Vạn Thẩm Thương này có ý đồ gì?.
Dương Thiết sắc mặt chuyển xấu, miệng
khẽ lầm bầm. Huyền môn quả thật không có sự giới hạn về khả năng pháp thuật, đến
linh hồn cũng có thể bị đem chôn xuống dưới ba tấc đất. Lăng Sương đạo sĩ lúc
này đã đem phần xương tay chân của Đào Thị đặt trở lại Nhiếp Linh Quan, nói.
- Có rất nhiều mục đích khác nhau
khi thực hiện Định Táng Hồn, hoặc là xây âm trạch, hoặc là dưỡng quỷ, hoặc cũng
có thể xây dựng trận pháp hãm hại người, một câu khó nói hết.
Dương Thiết im lặng chau mày, hai
mắt hắn bị tấm vải màu đỏ thẫm vẽ chằng chịt chú văn đen xì kia thu hút, bèn
giương tay chỉ, hỏi lão đạo sĩ.
- Tấm vải này hẳn cũng không phải
đồ bình thường nhỉ?.
- Tất nhiên, tấm vải này là lớp bảo
vệ Cốt Án Hồn cùng nguyên hồn bên trong khỏi các tạp khí bên ngoài. Nhưng nó bị
chuột gặm rách một miếng, chú văn không còn nguyên vẹn hoàn chỉnh nên linh pháp
bị mất đi. Ngươi thấy không, dẫu đã chôn dưới đất vượng âm bảy năm, nhưng xương
cốt cùng mảnh vải bên trong hòm gỗ hoàn toàn khô ráo, không một vết ẩm mốc, đó
là nhờ Phòng Sấm Bố này đó.
Dương Thiết mở to mắt gật gật đầu
biểu ý đã bị thuyết phục. Mỗi một thứ được đặt trong chiếc hòm gỗ này đều là một
pháp cụ của huyền môn, chứa đựng huyền cơ trấn động. Lăng Sương đạo sĩ đóng lại
nắp hòm gỗ để gọn qua một bên, tiếp tục nghiên cứu chiếc hòm tiếp theo. Vì hai
chiếc còn lại đều nguyên vẹn, cho nên muốn mở, cần phải dùng đến đồ chuyên dụng.
Y thủ sẵn hai lá tử phù, dưới mỗi ống
tay áo đều có một lá. Tiếp đến, lão đạo sĩ dùng một chiếc búa nhỏ, cùng với một
thanh đồng dài chừng hơn một gang tay, có một đầu dẹt được mài sắc mảnh, trông
thanh thoát lại vô cùng cứng cáp. Y tìm khe tiếp nối giữa nắp hòm khớp với thân
lách lưỡi thanh đồng vào, dùng chiếc búa gõ mấy cái chắc chắn. Nắp hòm theo ngoại
lực tác động dần dần bị cạy lên non nửa.
Dương Thiết ngồi nhìn không khỏi
ngạc nhiên, mấy cái hòm này gọi là quan tài chôn linh hồn nhưng cấu tạo không
giống quan tài chân chính, mà giống mấy cái hộp thì chính xác hơn. Thực tế là
không có đinh đóng trên nắp hòm, cái nắp hòm này chỉ có cạnh gờ đậy khít vào
thân hòm mà thôi. Dùng đồ mảnh nạy một chút liền bật ra. Dù sao kích thước hòm
cũng không lớn lắm. Lăng Sương đạo sĩ hồ như đọc hiểu được nội tâm vị thiếu gia
chủ này, tay vừa làm, miệng vừa nói.
- Ngạc nhiên phải không?. Mấy cái
hòm này chỉ nhiếp linh, không phải trấn thi, cho nên không cần đóng chắc chắn cố
định, sau này cần là có thể nhẹ nhàng mở ra. Hơn nữa bên trong đã có Cốt Án Hồn.
- Ta minh bạch!.
Dương Thiết gật gật đầu cảm thán.
Theo trò chuyện vụn vặt, lão đạo sĩ đã đem nắp chiếc hòm thứ hai tách ra khỏi
thân hòm, nhưng y không lấy hẳn nắp hòm, chỉ đẩy ra một khe hở nho nhỏ, nhanh
chóng rút từ ống tay áo ra một lá tử phù kẹp trước mặt, lập tức niệm chú. Nương
theo tia nhìn hung hiểm, khẩn trương của lão đạo sĩ, Dương Thiết chạm tới khe hở
tối thui trên chiếc hòm kia, chính hắn cũng có điểm hồi hộp, ngưng thần theo dõi
lão đạo sĩ làm phép. Nhưng là, từ đầu đến cuối chẳng nhìn ra cái gì, điều duy
nhất hắn thấy là sau khi giương phù niệm chú giây lát, Lăng Sương đạo sĩ liền
thu tay, phẩy lá bùa thu vào tay áo, miệng nói nhanh.
- Được rồi!.
"..."
Dương Thiết ù ù cạc cạc ngơ ngác
nhìn y, cái gì cũng chưa thấy, sao có thể nói "xong rồi" trơn như vậy?.
Lão đạo sĩ cất tử phù cẩn thận
xong mới giương mắt nhìn hắn, biết rằng vị gia hoả này lại không hiểu chỗ nào rồi,
khoé mắt ẩn hiện ý cười nói.
- Này, đừng nhìn nữa. Ngươi chưa
được khai nhãn, có nhìn tới mắt lồi ra cũng không thấy được đâu.
Nói xong lại cười khà khà. Dương
Thiết cảm thấy lão đạo sĩ có điểm xem nhẹ mình, giọng điệu còn pha chút châm chọc,
không khỏi nhíu mày, chỉ là chấp nhận rằng y nói không sai, nhưng vẫn cố biện
luận.
- Phải không?. Nếu như ngươi nói,
ta thế mà lại nhìn thấy vị tân nương âm hồn kia sờ sờ ra đấy.
Lão đạo sĩ không chừa thời gian trống,
đã tiếp tục đem nắp hòm hoàn chỉnh nhấc ra, miệng đồng thời nói.
- Đó là âm hồn nàng ta chủ động
cho ngươi thấy, bằng không, ngươi cái gì cũng không thấy được. Ma trêu người
đâu phải là chuyện hiếm lạ gì chứ.
Y nói đúng. Dương Thiết ngậm miệng
gật gật đầu, hắn cũng không có hứng thú tranh luận mấy chuyện vụn vặt, đồng thời,
tầm mắt lúc này lại bị thứ trong hòm thu hút.
Lăng Sương đạo sĩ thò tay nhấc ra
một bọc vải. Vẫn là tấm vải đỏ vẽ chằng chịt chú văn màu đen, nhưng coi bộ bọc
này đầy đặn hơn bọc thứ nhất. Lão đạo sĩ lật từng góc vải ra, bên trong lộ ra một
khung xương ngực, cùng với xương cột sống, xương chậu, xếp tầng lên nhau một
cách có quy luật. Dương Thiết mở miệng nhanh hơn lão đạo sĩ một chút.
- Xem ra, đây chính là phần thân
giữa của Đào Thị!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT