Trong căn phòng của mình, Trương Trụ đương đi
đi lại lại, lúc này đã nửa đêm, hắn thế mà vẫn chưa tắt đèn lên giường, rõ ràng
vì suy tư mà mất ngủ. Thở dài ngồi xuống bàn, hắn mơ hồ nhớ lại từng lời vị đạo
trưởng đã nói lúc ban ngày. Những lời ấy như thế nào, chẳng phải lại là về con
chó quan huyện đương cung sủng đó sao. Con vật quái dị thôi không cần bàn nữa, nhưng điểm không ngờ chính là, lai lịch của nó còn khiến
người nghe được phải giật mình trấn kinh gấp bội. So với đặc tính thích ăn quỷ
quái, thì nguồn gốc của nó có vẻ còn quái dị hơn thế trăm lần.
Lúc hắn hiếu kỳ hỏi, Tống đạo trưởng đã nói, muốn xác nhận một chuyện. Hắn vì
mục đích ban đầu mời vị đạo trưởng này đến, đành thành thật trả lời, nói rằng,
con chó sau mỗi lần ăn xong đều "cật bất lạp thỉ", có vào mà không có
ra. Trước nay đều như vậy, chưa từng xảy ra ngoại lệ. Chính bản thân hắn cũng
như Kim lệ mục đều có vài lần khó hiểu cùng thắc mắc, nhưng đâu ai giải thích
nổi, cũng chẳng có người giải đáp hộ, đành tặc lưỡi bỏ qua. Suy cho cùng, nó đã
là giống dị hợm, vậy thì có ăn không có thải, cũng không cần phải kinh ngạc quá
đáng, dần dần sẽ quen thôi. Không ngờ có ngày, Tống đạo trưởng kia lại là người
giúp bọn hắn giải đáp những câu hỏi đau não đó. Chỉ có điều, sau khi minh bạch
rồi, lại chẳng lấy làm vui vẻ gì, ngược lại, ưu tư còn nhiều hơn.
Mặc dầu có thể xếp con chó vào hàng dị vật, nhưng chơi dị vật còn xét đến
phương diện tư vị, phong thái của mỗi vị quan gia. Có người ưa thanh cao, nhã
nhặn, có người thích mạnh mẽ, bá cuồng, có người lại thích thông tuệ, tinh anh.
Dị vật tìm kiếm cũng dựa trên tiêu chuẩn sở thích cá nhân này mà chọn lọc.
Nhưng bất kể là cái nào, phàm là quan nhân, tuyệt đối cần phải lấy chính đạo
làm tuyến. Con Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ kia, tên nghe thì có vẻ oai hùng, là mãnh thú
thiên địch của loài quỷ, song thực chất có phải thế hay không, quan tri huyện
rõ ràng không thấu đáo. Nếu cứ ôm mộng tưởng cùng Dạ Khuyển Tuyệt Quỷ lên đàm
hội, đến lúc sự thật phanh phui, mặt mũi quan chỉ sợ còn chưa kịp thu về, đã bị
tầng tầng lớp lớp quan gia khác tẩy chay, xa lánh, đạp ở dưới chân, bởi, đâu có
ai đem một thứ không sạch sẽ tới tham gia đàm hội thanh nhã như vậy.
Điều mà bấy lâu nay cứ chờn vờn trong đầu đám thuộc hạ bọn hắn như một màn
sương muối, lại không cách nào lĩnh ngộ ra, chỉ có thể âm ỉ mơ hồ chính là, con
chó vốn không phải mãnh thú thiên địch diệt quỷ gì cả, ra là cùng một duộc cả
thôi. Trương Trụ đem đầu mình gối lên nắm tay chống trên bàn, nhắm mắt phiền
muộn. Ngày mai, e rằng hắn phải làm quan huyện mất hứng thêm lần nữa. Quyết
định cũng xong rồi, Trương Trụ đứng dậy, thổi đèn, hạ rèm ngả lưng. Bên ngoài,
tiếng mèo hoang tìm tình tru tréo, kêu gào tới đau cả óc, nghe rất giống tiếng
trẻ con réo rắt khóc. Trong màn, Trương Trụ bất giác nghe tiếng mèo gào trên
mái nhà, lại nhớ tới cái đầu tròn ngoạc mồm ra khóc của qủy hài tử kia, cáu
tiết bực bội.
- Mẹ chúng bay, lão gia gia còn chưa thành hôn, chúng bay đã hứng tình cả rồi.
Đúng là súc sinh!.
Chửi xong, mắng xong, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhắm mắt.
…
Như đã định, sáng hôm sau, Trương Trụ chạy tới phủ đệ của quan tri huyện, đương
đem sự tình Tống đạo trưởng đã nói cho hắn biết về Dạ Khuyển Tuyệt Qủy nói rõ
cho quan hay. Gặp được gia nhân nhà quan, Trương Trụ vội níu lại hỏi.
- Này tiểu đệ, lão gia gia nhà ngươi có nhà không?.
- Huynh tìm lão gia nhà ta có chuyện chi, lão gia đang ở trong thư phòng, đợi
ta vào báo nhé.
Gia nhân chạy đi, lát sau quay trở lại, Trương Trụ nét mặt trầm trọng đẩy cửa
thư phòng bước vào. Quan tri huyện biên sổ sách bên bàn, thấy hắn ngẩng đầu tươi
cười hỏi ngay.
- Sao rồi, lão mỗ đợi ngươi từ lâu, chuyện kia hẳn xong rồi chứ?.
Trương Trụ khom lưng nghiêm túc nói.
- Đại nhân, đã làm xong, nhưng có chuyện…không được tốt cho lắm…
- Sao thế?.
Quan tri huyện lại tắt nụ cười, bao lần cứ quan đương cao hứng, cái đám thuộc
hạ chết dẫm này lại y như rằng dội cho quan một gáo nước lạnh, chán ghét vô
cùng. Trương Trụ khó xử thưa.
- Vị đạo trưởng thuộc hạ tìm lấy thai quỷ, hôm qua có tới xem xét Dạ Khuyển
Tuyệt Qủy một chuyến, không ngờ lại tra ra được lai lịch của con thú…
- Như thế nào?.
Quan huyện càng thêm chau mày, nét mặt hồ nghi.
- Con chó ấy không phải…
Trương Trụ đương một đường báo cáo lên, đột nhiên ngoài cửa tiếng gia nhân
thiếu niên lại vọng vào.
- Lão gia, có Kim lệ mục muốn kiến báo!. Chuyện rất gấp!.
Quan tri huyện sắc mặt bắt đầu khó coi, vội nói.
- Cho hắn vào!.
Giây sau, lệ mục đẩy cửa tới, dáng bộ hết sức khẩn trương, nhớm thấy Trương
thông lại đã có mặt ở đây từ trước, gã hơi ngạc nhiên, cười miễn cưỡng.
- Ồ, Trương thông đã tới đây rồi?.
- Có chuyện gì mà ngươi gấp thế?.
Quan huyện chau mày nóng ruột giục, mới sáng sớm, cả hai tên thuộc hạ này đều
nháo nhác chạy tới đây tìm, dự báo cho quan có chuyện chẳng lành. Mà rất không
lành chính là, nó có liên quan tới con chó quan cung sủng. Trương Trụ quay đầu
nhìn dáng vẻ căng thẳng của Kim lệ mục, dừng lại chuyện của mình, trầm ổn nói.
- Kim mục, có chuyện gì ngươi còn không báo đi!.
Kim lệ mục “à” một tiếng, vội vàng nói.
- Đại nhân, Dạ Khuyển Tuyệt Qủy không có trong phòng giam!.
- Cái gì?.
Quan tri huyện giật mình, đứng bật dậy, mặt mày tối sầm. Trương thông lại cũng
bất ngờ không kém, trợn mắt hỏi lại.
- Nó sao có thể thoát ra khỏi buồng giam đó chứ?. Ngươi mau nói rõ ràng cho
ta!.
Kim Sỹ Liên nhăn nhó đáp.
- Ngươi cáu ta làm gì, sáng nay đến tuần tra, mở cửa ra ta đã thấy trong phòng
trống không rồi. Hỏi hai tên lính đứng canh, chúng đều ngơ ngác nói không biết,
đêm qua không xảy ra chuyện gì cả. Ta bèn vội chạy tới đây báo cho đại nhân.
Trương Trụ tức giận phản bác.
- Nói dối!. Ta nghĩ hai tên lính kia có vấn đề, không tự nhiên con chó thoát ra
khỏi phòng thế được!. Để ta nhốt cổ chúng nó lại, tra khảo một hồi liền ra!.
Kim Sỹ Liên đương mở miệng khuyên ngăn hắn, không ngờ quan tri huyện đã tức
giận quát trước.
- Câm miệng, ngươi nói chúng nó làm ăn cẩu thả, không bằng trách ngươi làm việc
tắc trách đi!. Con chó ta đã trực tiếp giao cho ngươi quản, bất kể xảy ra
chuyện gì, chính ngươi chịu trách nhiệm trước tiên!.
Trương Trụ quay đầu mở to mắt nhìn quan huyện, hắn nín nhịn cơn giận dữ, vội
vàng khom lưng.
- Thuộc hạ vô dụng!. Đại nhân nương tay!.
Kim lệ mục đứng bên, cũng vội vàng góp lời.
- Đại nhân bớt giận, chuyện này cũng không thể trách Trương thông lại, thuộc hạ
nghĩ, bên trong còn có quái sự cần điều tra.
Quan huyện vẫn chưa hạ hỏa, trừng mắt quát luôn lệ mục.
- Không trách hắn lẽ nào trách ngươi?.
Kim lệ mục tái mặt ngậm miệng, quan huyện trỏ tay tức giận mắng cả hai.
- Các ngươi, tốt nhất tìm nó về đây cho ta!. Không tìm được, các ngươi không
cần mặc quan phục nữa!.
“…”
Trước cơn thịnh nộ không kiềm chế của quan huyện, Trương thông cùng Kim mục
nhất thời đều đỡ không kịp, chỉ biết ngậm miệng chịu trận. Lát sau, không thấy
quan mắng nữa, Trương Trụ rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Đại nhân, chúng thuộc hạ sẽ đi tìm Dạ Khuyển Tuyệt Qủy ngay, chỉ có một thỉnh
cầu, ngài có thể hay không cho phép vị đạo trưởng kia tới giúp chúng ta?.
Quan tuy mặt mày vẫn hết sức khó coi, song đã thôi quát mắng, vuốt râu hỏi
ngược lại.
- Ngươi tin tên đạo trưởng đó làm được việc?.
- Đúng vậy, lão xem chừng pháp lực rất cao thâm, tính tình cũng ôn hòa.
- Vậy cứ như vậy đi!. Đây là cơ hội duy nhất cho hai ngươi…
Nói rồi phất tay đuổi người. Trương thông, Kim mục khổ sở đành phải cáo lui. Ra
khỏi phủ đệ quan huyện, bọn họ vội vã chạy tới nha môn. Trương Trụ vừa đi vừa
ngưng trọng hỏi.
- Hiện trường có gì khác thường không?. Hai tên lính chính xác nói thế nào?.
Kim Sỹ Liên liếc mắt nhìn hắn rồi đáp.
- Không có gì khác thường. Buồng vẫn chốt, cửa vẫn khóa, xích sắt còn nguyên
không đứt. Mà hai tên lính nói, lúc chúng nó đổi phiên trực có vào kiểm tra
qua, vẫn thấy con chó ở đó, mới yên tâm ra gác cửa mà.
Trương Trụ thở dài một tiếng, lộ vẻ phiền não. Tới căn phòng, hai tên lính trực
phiên đêm qua vẫn còn ở đó, run run sợ sợ, chúng nó đâu biết trong căn phòng
kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mắc đúng vào phiên của chúng thế chứ, rõ quá
là đen đủi đi thôi. Trương thông nắm chuôi kiếm, hỏi ngay hai tên lính.
- Các ngươi khai báo lại quá trình trực ca của mình lại lần nữa cho ta xem!.
Một tên lính mặt trắng bệch sợ sệt thưa.
- Trương thông lại, lúc chúng tiểu nhân tới nhận phiên, có mở cửa phòng vào xem
xét, rõ ràng Dạ Khuyển Tuyệt Qủy vẫn còn ngồi trong buồng giam, có thấy gì đâu
cơ chứ!. Một đường đứng canh gác ngoài này, cũng không hề nghe bên trong có
động tĩnh gì hết, vậy, vậy mà, sáng nay Kim lệ mục tới nhìn, con chó đã biến
mất rồi. Đúng là yêu quái rồi đó Trương thông lại!.
Tên lính nha sợ hãi không kềm nổi hoang mang, liền lỡ lời. Trương thông trừng
mắt.
- Câm miệng!, Nói nhăng nói cuội, coi chừng ta gô cổ nhà ngươi!.
- Tiểu nhân không dám!.
- Cút!.
Trương Trụ thô lỗ quát, chống nạnh thở phì phò, mặt mày đen như đít nồi, hắn
còn chưa xử lý xong nội tình kia, đã lại ập ngay đến biến sự mới, còn đe dọa
tới miếng cơm của hắn, hận không tìm được nơi phát tiết cơn khó chịu trong
người, mới vô lý rống giận với tiểu tốt như vậy. Đạp cửa bước vào, Trương Trụ
tự mình kiểm tra tình hình trong phòng, nhưng nó đúng là đơn giản y như lời Kim
lệ mục nói tới phát giận, chẳng có lấy một chút manh mối. Con vật to lớn như
thế, thoát ra được khỏi dây xích thì làm sao chứ?. Hàng rào sắt kín kẽ như vậy,
trừ phi nó hóa thành con muỗi, mới tạm thời chui lot được. Trương Trụ âm trầm
suy tư, ý nghĩ đó làm hắn lòng thoáng nẩy lên một cái. Hắn yên lặng đi ra giữa
phòng, giả như có như không vô tình, kín đáo liếc mắt một chút. Kim lệ mục đứng
ở cửa phòng nhìn vào, gã vẻ như tò mò không biết Trương thông đang nghĩ gì, vô
tư hỏi.
- Ngươi có suy tính gì không?.
Trương thông đương đứng chống nạnh âm trầm, nội tâm khó đoán, bị câu hỏi của
Kim lệ mục đánh thức, lạnh nhạt đáp.
- Không có, ngươi có sao?.
Kim lệ hơi ngẩn ra, khẽ cúi đầu cười cười tự giễu.
- Đúng là không có!.
- Ta thấy ngươi, Kim mục, dẫu có trong tình huống nguy cấp cỡ nào, cũng đều bình
tâm mà cười được, có phần bội phục đó!.
Trương thông hai tay vẫn chống hông, nheo mắt chậm rãi đi ra cửa, câu nói kia,
đối phương nghe liền hiểu có ý gì. Nhưng Kim lệ mục đúng như câu nói, mặt chữ
tưởng chừng như khen mình kia, lại lắc lắc đầu cười giả lả rồi cũng nối đuôi
Trương thông đi ra ngoài.
Dọc hành lang, Trương Trụ trầm ngâm nghĩ tới lời Tống đạo trưởng, rồi lại nghĩ
về gì đó, ngẫm nghĩ tới lợi hại, cuối cùng hai mắt mở to như bừng tỉnh đại ngộ,
hắn tung mình vội vã rời khỏi nha môn. Kim lệ mục đi ngay sau hắn, thấy hắn
không nói không rằng chạy mất, khoát tay níu lại không kịp.
- Ấy, Trương thông, ngươi đi đâu vậy?.
Trương Trụ vừa gia tăng cước bộ vừa nói vọng về sau.
- Ta tới nơi này chút, ngươi cùng lính đi thám thính bên ngoài trước đi, xem
con chó ở nơi nào!.
Lời dứt xong, bóng tử y cũng mất hút sau cổng nha môn.
...
Thiếu niên giúp việc nhà quan huyện loẹt xoẹt xách chổi ra quét cổng, vừa mở
cửa đã trông thấy từ xa bóng bạch y thanh đạm, bèn vui vẻ chào hỏi.
- Kìa, Kim lệ mục, mới đi đã quay lại rồi hả?. Lại có chuyện chi tìm lão gia
nhà ta sao?.
- Quả đúng như vậy, phiền tiểu huynh đệ vào báo một tiếng...là chuyện cấp
bách!.
Kim lệ mục bình thường đối giao với người khác sẽ hoà nhã mà cười, nếu gã không
cười, hẳn là có chuyện nghiêm trọng làm cho gã bận tâm tới mức quên cả cười.
Gia nhân thiếu niên nghĩ như vậy, vội vàng chạy đi bẩm báo. Quay trở lại, liền
mở rộng cửa cho Kim lệ mục vào. Thanh niên kia dẫn gã tới hoa viên, quan huyện
đang ngồi ở bàn đá hoạ một bức tranh, gã vội khom lưng hành lễ. Quan huyện
thoáng ngưng nét bút, một liếc cũng không, nhàn nhạt hỏi.
- Lại chuyện gì?. Ngươi không phụ Trương thông tìm Dạ Khuyển lại chạy tới đây?.
Kim lệ mục liếm môi, cẩn thận thưa, dáng vẻ vô cùng khẩn thiết.
- Đại nhân, Tô huyện thừa bên Liêm Khê vừa biên thư về, nói tình hình đê vỡ bên
đó ngày càng nghiêm trọng, đã ngập lụt sâu mấy thôn, hoa màu, ruộng điền đều bỏ
cả, dân chúng vô cùng chật vật, một mình huyện thừa e rằng không xử lý nổi,
ngài ấy muốn ngài qua bên đó một chuyến, trực tiếp quán xuyến công chuyện, cũng
là làm yên lòng dân.
Quan huyện đương đưa bút vẽ một đường uyển chuyển, nghe vậy thì dừng tay, thô
lỗ quăng bút lên khiên mực, bực bội mắng.
- Ta biết không đến tay ta thì không xong mà!. Cái tên Tô Tử Huyên đó có phải vô
dụng cũng lợi hại được hay không?. Uổng công bản quan cất nhắc hắn, sai sử
chuyện gì là làm không xong chuyện đó, đúng là vô dụng tới tới hại!. Tức chết
ta!.
Quan huyện mới sáng ra đã liên tiếp đón bao nhiêu chuyện không vui, đã sớm dồn
nén khó chịu trong lòng, định bụng ra hoa viên hoạ tranh bình ổn tinh thần, nào
ngờ vẫn thoát không được. Lần lượt ba tên thuộc hạ, tên nào cũng làm quan thấy
thất vọng ghê gớm, không nhịn được bức xúc lại nóng mặt quát tiếp.
- Tất cả các ngươi, đều một lũ vô dụng!.
Kim lệ mục đứng gần đó cũng phải giật mình, không ngờ quan lại giận đến vậy. Gã
vội vã khom lưng sâu hơn nữa, khẩn trương thưa.
- Đại nhân bình tĩnh, nghe thuộc hạ nói một chút. Công sự đê điều bên Liêm Khê
đã nhùng nhằng mấy năm nay, chưa có biện pháp hiệu quả để giải quyết, khó trách
Tô huyện thừa làm không như mong đợi. Đó là một xã lớn, địa hình phức tạp mà,
cho nên, bổn thuộc hạ nghĩ, ngài nên đích thân tới một chuyến, một là giúp Tô
huyện thừa khắc phục đương sự, hai là trấn an lòng dân, nếu đặng ổn thoả, sẽ là
một công trạng lớn giao cho bố chính.
Quan huyện mím môi nghĩ ngợi hồi lâu. Mặc dầu rất trông đợi vào Quan Đàm Dị
Hội, nhưng cũng không thể dồn hết tâm trí vào đó, bê tha chuyện công. Nếu dị
vật làm kẻ khác ngưỡng mộ mình, thì thực lực quan trường lại khiến kẻ khác công
nhận mình. Cái nào cũng cần phải quản tốt. Hơn nữa, đúng là tình hình đê điều
bên Liêm Khê rất đáng quan ngại, từ lâu vẫn chưa tìm được giải pháp hiệu quả,
để quan cũng cực kỳ đau đầu. Suy tư nửa ngày, rốt cuộc quan huyện cũng thở dài,
tâm tình dần bình tĩnh trở lại, quay sang nói với tên thuộc hạ.
- Chiều nay ta sẽ sang đó luôn, giải quyết sớm, về sớm. Trương thông hẳn đang
đi tìm Dạ Khuyển, không cần làm phiền hắn. Ngươi truyền lệnh ta tới là được,
hai ngươi nhất định phải tìm được con chó về đây, bản quan muốn sau khi trở về,
Dạ Khuyển phải ở nha môn như cũ.
Kim lệ mục không biết vì thuyết phục được quan hay do thấy quan đã bớt giận, gã
vui mừng vội vã khom lưng đáp.
- Thuộc hạ tuân mệnh!. Xin đại nhân an tâm!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT