Sau khi bước ra bên ngoài, Tưởng Khởi nói Lý Trung lên xe trước, hắn có chuyện cần nói riêng với Cố Minh Châu.
Hai người họ đi đến con đường nhỏ, dưới một bóng cây mát, xung quanh vẫn là hoa bi hồng phấn.
Lý Trung nhìn thấy hai người kia đứng đó, đúng là một bức tranh đẹp mắt.
Cố Minh Châu nhìn người nào đó một mực kéo cô đến đây thì im lặng không thèm nói thêm lời nào nữa.
Ờ đúng là nơi này rất đẹp, tâm tình rất thoải mái, nhưng mà đứng cạnh cái tên này thì..
Nếu anh còn im lặng, tôi sẽ không có kiên nhẫn đâu nhé cô giọng khó chịu lên tiếng..
Tưởng Khởi bất chợt thoát khỏi suy nghĩ của mình quay sang nhìn cô gái đứng bên cạnh, hôm nay mới chịu nhìn kỹ cô hơn một chút. Đúng là cũng có chút tư sắc..mắt hết sức lanh lợi, đột nhiên hắn có một cảm giác muốn sờ mặt cô..
Nhưng thấy ánh mắt nguy hiểm của cô đang bắn vào trực diện hắn.....
...
Tôi muốn nói rõ việc hôm trước .. tôi tôi rồi hắn nhìn tay mình nói lắp
A.. anh còn dám nhắc .. anh mà nói gì thêm xem bà đây đánh chết anh không ?
Tôi... Tôi muốn .. lại nói lắp, hắn biết trước giờ mình không hề có bệnh này, bệnh này từ đâu mà ra vậy ? sao lại phát lên lúc này chứ !!!
Tên này.. anh có bên nói lắp à tại sao mắt đã giống, cái bệnh kia cũng giống vậy ? Thế giới này cần chơi ác với cô vậy không ? Cho một người giống đến vậy xuất hiện cạnh cô làm gì chứ.
Tưởng Khởi hít một hơi sâu bình tĩnh nhẹ giọng nói : Thật ra thì mắt tôi có bệnh với ánh sáng mạnh, nên tôi luôn đeo kính, lúc cô tháo kính thì sợi dây chuyền của cô chói thẳng vào mắt tôi, khiến tôi không nhìn thấy mới lỡ chạm vào ngực cô hắn nói xong mấy lời này đúng thật là giới hạn cuối cùng rồi. Lỗ tai hồng lên, bàn tay thì vô thức giấu ra sau.
Cố Minh Châu lần này im lặng không có bất cứ hành động nào. Thì ra nguyên nhân là vậy. Người này nói với cô tất cả, hắn không sợ cô đi nói với kẻ khác sao..
Anh không sợ tôi đi nói bí mật này với người khác sao ? Vậy thì anh sẽ gặp nguy hiểm đó !! Cô hỏi thử xem hắn trả lời thế nào
Tưởng Khởi đột nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt hắn có chút nguy hiểm, có chút tìm tòi, đột nhiên hắn kéo cô lại ôm vào lòng ..
Cố Minh Châu : ... CMN hắn ta điên à
Chỉ được vài giây, Tưởng Khởi liền buông ra..
Mùi vị cũng không tệ, tôi nghĩ rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, nên tôi sẽ để cô làm người phụ nữ bên cạnh tôi hắn nói xong rất tâm đắc những lời vừa thốt ra.
Anh ta lấy đâu cái tự tin và sự ảo tưởng trong mắt thế kia..
Cố Minh Châu chóng hai tay lên hong không biết nên khóc hay nên cười.. Tên này, tên này đúng là ngây thơ đến đáng yêu..
Hắn thấy cô không trả lời, lại nhìn mình với ánh mắt trào phúng thì có chút khó hiểu
Cô không đồng ý sao ? Thật ra hỏi lời này thì rất dư thừa, trên đời này có cô gái nào đứng trước hắn lại nói tiếng không chứ ? Không có khả năng..
Đúng vậy .. Tôi là không đồng ý .. nét mặt nghiêm túc trịnh trọng
Tưởng Khởi bị lời vừa rồi làm cho bất ngờ, sao đó nheo mắt lại.. Khí tràn liền xuất hiện...
Tại sao ? giọng thật âm trầm
Vì tôi đã có người mình yêu rồi.. Tưởng thiếu gia này, tôi biết anh rất đẹp, rất tài giỏi nhưng mãi mãi cũng không thể so sánh với người trong lòng tôi được.... Mà quan trọng nhất tôi yêu anh ấy, không một ai có thể chen vào tình cảm đó.. Xin lỗi.. Cô nói xong lập tức quay lưng đi...
Còn nói vọng lại một câu hết sức nhẹ nhàng : Chuyện hôm nay coi nhưng tôi chưa từng nghe thấy điều gì cả ? cũng không nói ra ngoài.. Còn việc anh mạo phạm tôi xem như là một hiểu lầm, tôi bỏ qua cho anh.. trể rồi.. chúng ta nhanh về thôi ..
Tưởng Khởi đứng đó, hai tay siết chặt thành nắm đấm.. Cô ta thế mà cự tuyệt hắn, còn so sánh hắn thua kém người đàn ông khác. Rốt cuộc hắn cũng muốn biết người đó có hình dáng ra sao ?
Cả hai nhanh chóng im lặng trở về Tưởng Gia như không có việc gì .. Cả Lý Trung thấy những việc kia rất kinh hoàng nhưng vẫn giữa sự chuyên nghiệp, kéo chặt khóe miệng.
Khi về tới Tưởng gia thì thấy cả đại sảnh rất đông người, Cố Minh Châu hơi nhướng mày..
Chuyện gì thế ? cô hỏi Lý Trung
Lão gia cùng hai vị thiếu gia về
À ..
Tưởng Khởi cũng không có tâm tình gì đi thẳng đến bọn họ.
Tưởng Thanh Vũ vui mừng đến muốn khóc, ông ôm lấy thằng con trai cưng. Lúc nghe tin hắn tỉnh, ông tưởng là mình đang mơ.
Tốt rồi, tỉnh là tốt rồi
Tưởng Thục và Tưởng Bình là anh cả và anh hai cùng mẹ cùng cha với Tưởng Khởi, họ cũng đứng cạnh vỗ vỗ vai thằng em trai.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi, em trai tỉnh thì nhiệm vụ lớn lần này nên giao lại cho em rồi Anh cả Tưởng Thục lên tiếng..
Tưởng Khởi nhìn anh cả : Chuyện đó để sau đi giọng nói rất lạnh...
Tưởng Thục liền rút tay lại, tư thế chỉnh chỉnh vest cố tỏ ra vẻ tự nhiên..
Được rồi .. được rồi.. mọi người đầy đủ rồi, chúng ta cùng ăn cơm thôi nào !! Cao Tổ Nhi lên tiếng
Cố Minh Châu thấy gia đình người ta lâu ngày họp mặt, cô là người ngoài nên đi về phòng trước thì hơn, đang định quay lưng thì Cao Tổ Nhi liền kéo tay cô..
Con bé này, lại đây ngồi, chúng ta cùng ăn cơm đoàn viên nào ..
Dì Cao.. con cô hình như không thích hợp cho lắm
Tưởng Thanh Vũ biết cô nên cũng tươi cười, cô đúng là có bản lĩnh giúp con trai ông tỉnh lại.
Là ân nhân nhà họ Tưởng.
Tưởng Thục và Tưởng Bình đúng lấy làm ngạc nhiên, không ngờ trong nhà lại có thêm một người phụ nữ. Họ nên biết, không có phụ nữ nào có thể bước vào Tưởng Gia mà không có danh phận. Bên ngoài họ có rất nhiều tình nhân, nhưng chưa từng dám đem ai về. Nhanh chóng liền hướng mắt về cô. Hai người họ vốn không biết việc cô giúp Tưởng Khởi tỉnh lại.
Tưởng Bình ngồi cạnh Tưởng Khởi, liền quay sang hỏi hắn, do lúc nãy thấy hai người họ liền bước vào cùng nhau.
Vị tiểu thư này là bạn gái của em sao ? Đột nhiên Tưởng Khởi liền thay đổi sắc mặt, hắn sắp điên lên thật rồi..
Tưởng Bình thấy nét mặt sắp bùng nổ kia thì nhìn về phía mẹ mình cầu cứu..
Cô ấy là ân nhân của gia đình ta, con biết vậy là được rồi Tưởng Bình liền gật gật đầu không hỏi thêm..
Cao Tổ Nhi để Cố Minh Châu ngồi cạnh bà, cũng là cạnh Tưởng Khởi.. Không biết hôm nay hai đứa nó xảy ra chuyện gì, bà cảm thấy, Tưởng Khởi hơi né tránh cô.. Thường ngày nó tuy có chút ghét bỏ, nhưng cũng không bày ra vẻ mặt kì lạ này.. Bà phải hỏi Lý Trung mới được.
Cố Minh Châu ngồi xuống chỉ cúi đầu ăn, ăn cho xong cái bửa ăn lạ đời này.. Thật khó
nuốt mà..
Đột nhiên Cao Tổ Nhi đưa một chén canh đến trước mặt Cố Minh Châu, cô cám ơn cầm lấy, sao đó liền thấy mọi người đều có canh, chỉ Tưởng Khởi bên cạnh cô không có.
Cô quay sang thì thấy hắn nhìn chén canh nhíu mày.. Bộ dạng thế này là sao ? Cô lại sai cái gì à ?
Cao Tổ Nhi cười nói : Thằng con này của Dì rất kén ăn, nó ghét mọi loại cà, ghét nhất cà rốt nên canh này nó sẽ không ăn đâu
Vừa nghe xong Cố Minh Châu liền hóa đá tại chổ .. Trong đầu cứ hiện lên ghét tất cả các loại cà .. hắn ta ghét cà.. Tại sao lại thế chứ.. nhìn chén canh, cô không tài nào uống nổi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT