Tưởng Khởi mấy ngày liền biểu hiện kỳ lạ. Ở trong chính nhà mình mà cứ đi lại một cách lén lúc, hắn giống như né tránh điều gì đó. Nhưng nét mặt hết sức do dự. Lý Trung lần này thật sự không đoán ra được.
Lý Trung đi tìm bọn Lạc Tuấn Lạc Vu thuật lại biểu hiện của thiếu gia cho họ nghe toàn bộ.
Cả ba cũng cùng im lặng..
Có khi nào là di chứng sao vụ tai nạn ? Lạc Vu lên tiếng trước
Không thể nào .!! Bác sĩ đã kiểm tra rất kỹ lưỡng rồi .. Lý Trung khẳng định không liên quan đến việc đó.
Lạc Tuấn cũng nghĩ không ra là tại sao. Hắn không tiếp xúc thiếu gia nhiều như Lý Trung.
[...]
Cao Tổ Nhi mấy nay thì không quan tâm con trai cưng mấy, vì bà đang nghiên cứu một số loại độc dược mới và thuốc giải.
Sắp tới đây chồng bà Tưởng Thanh Vũ cùng hai đứa con trai lớn Tưởng Thục Tưởng Bình sẽ trở về nước, họ nhận một mối làm ăn lớn, bà cũng muốn giúp họ chút ít việc, nên bào chế ra thứ này để họ phòng thân.
Cố Minh Châu sau buổi bị sàm sở thì không hề có ý định nhìn thấy mặt của tên yêu tinh nào đó.
Cô đi tìm Cao Tổ Nhi giúp bà điều chế một số nguyên liệu. Nhiều ngày liền hai người thân thiết như mẹ con, cùng nhau trao dồi kinh nghiệm.
Tiểu Châu, Dì không ngờ kiến thức của con lại uyên thâm đến thế ?
Cố Minh Châu đang tập trung lựa chọn một số mẫu để thử nghiệm thì ngẩn đầu lên cười ..
Do sư phụ trước đây của con giỏi thôi, con không học được nhiêu đâu ạ
Cao Tổ Nhi nghe vậy thì hứng thú..
Có thể giới thiệu với Dì không ?
Cố Minh Châu thở dài một tiếng, nếu được cô cũng muốn, nhưng mà ông ta đã chết từ đời cái vị diện nào rồi, giờ ở thế giới này căn bản cái mộ cũng không biết tìm ở đâu nữa đấy.
Cao Tổ Nhi thấy cô suy tư liền lên tiếng : Ta hiểu, nếu con không tiện , thì ta không ép.. bà nhẹ giọng, cũng biết là có nhiều thế ngoại cao nhân rất không thích tiếp xúc người ngoài, bà không muốn làm khó con bé.
Cố Minh Châu ngước nhìn người phụ nữ vừa đẹp vừa đáng yêu kia : Không phải con không muốn giới thiệu với Dì, có điều sư phụ con đã mất nhiều năm rồi ạ cô nói xong cũng chợt nhớ ra ông lão la bàn, rãnh phải đi tìm ông ấy đàm đạo.
Cao Tổ Nhi vuốt vuốt đầu con bé : Ta xin lỗi
Cố Minh Châu vội lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.
A..!! Dì Cao à, con ở đây cũng được nhiều ngày vậy rồi.. Con muốn..
Không được.. con đã hứa với dì ở một thời gian, sao lại ..
Cô xua xua tay : Ý con không phải vậy !! Con vẫn ở đây phụ giúp dì, con thấy cùng dì bào chế cũng rất vui, nhưng vừa nãy nhắc đến sư phụ đã khuất của con, con lại nhớ đến một vị sư phụ khác vẫn còn sống, nên muốn đến thăm ông ấy thôi ạ..
Cao Tổ Nhi Để ta kêu Khởi nhi đi chung với con cho an toàn
Cô vừa nghe xong tên người nào đó, liền muốn học máu tại chổ.
[...]
Tưởng Khởi cuối cùng cũng lấy can đảm đi gặp Cố Minh Châu nói rõ. Hắn đã vì việc hiểu lầm này khó chịu mấy ngày qua.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng của cô thì liền do dự.
Phía sau Cố Minh Châu từ xa đã thấy bóng người thập thò trước cửa phòng mình, cô liền nhướng mày. Tên yêu tinh này đứng đó có ý gì ?
Chưa kịp lên tiếng thì Cao Tổ Nhi đã cất giọng trước
Tiểu Khởi, con ở đây làm gì thế ? con trai bà, bà rất hiểu ý, không có việc quan trọng gì hắn sẽ không tự mình đi tìm ai. Đây lại là phòng của Tiểu Châu, không lẻ nó đến muốn gây khó dễ..
Cố Minh Châu thì đang kìm nén lửa giận nhìn ai đó, đừng có mà đến gần bà đây, đến gần bà sẽ làm thịt anh ngay.
Tưởng Khởi tuy trong lòng có chút giật mình nhưng hắn với nét mặt ngàn năm không đổi sắc vẫn có thể ứng phó được.
Không có gì , con tình cờ đi ngang thôi lý do hơi khập khiển, khiến hai người kia nghe qua đều nhìn nhau.
Cao Tổ Nhi liền liếc thằng con cưng : con đừng có mà làm bừa đó, coi chừng mẹ
Tưởng Khởi liền hiểu ý, có hơi nhìn sang Cố Minh Châu một tí, nhưng nhanh chóng thu hồi tầm mắt chỉ gật đầu.
À..!! Mai con đưa tiểu Châu đi đến một nơi giúp mẹ, nhớ giữ an toàn cho con bé đấy, không được lơ là đâu
Mặt hắn liền đen lại , đi cùng cô ấy, chẳng phải sẽ cạnh cô ấy cả ngày sao, còn chuyện hôm đó.. Đang suy nghĩ thì nghe giọng mẹ mình quát
Con thất thần làm gì ? Có được không ?
Tưởng Khởi : Vâng sau đó không nói lời nào, bước thật nhanh bỏ đi.
[...]
Ngày hôm sau hai người ngồi cùng băng ghế phía sau cạnh nhau. Lý Trung lái xe đưa bọn họ đến nên Cố Minh Châu yêu cầu.
Cả một đoạn đường thật sự rất kỳ quái, Lý Trung liếc kính chiếu hậu thì thấy Tưởng Khởi mắt chỉ nhìn lên bàn tay, còn Cố Minh Châu ngồi cách xa thiếu gia một khoảng như muốn ép mình vào cửa xe luôn.
Không khí thật không tài nào đoán ra được.
Tưởng Khởi muốn nói gì đó mà hắn không thốt nên thành lời. Nhìn thấy cô dùng ánh mắt kì thị nhìn hắn, hắn càng nóng lòng hơn. Hai tay đột nhiên bóp chặt.
Cố Minh Châu thì lại nghĩ, nhìn nét mặt của hắn giống như đang rất kìm chế, có khi nào muốn giết người diệt khẩu không.. Sợ cô nói ra hắn là tên biến thái, yêu quái đẹp trai nhưng có râu xanh. Địch bất động ta bất động, xem tên khốn đó sẽ làm gì, tuỳ cơ ứng biến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT