Chương 41: Yêu tinh bị phong ấn

Xe nhanh chóng tiến vào bên trong, sau đó đậu sau hậu viện. Hai người trong xe bước xuống, quản gia nghênh đoán thật trịnh trọng. Một lúc sau cảm giác an toàn Cố Minh Châu cũng theo lối đó mà lén đi theo sau.

Lão gia, phu nhân hai người đến rồi ..

Người đàn ông được gọi là lão gia đó gương mặt thật sự uy nghiêm nha. Vị phu nhân cũng rất quyền quý chắc là chủ nhân của biệt thự siêu to này.

Thiếu gia hôm nay có tiến triển gì hơn không ?

Lý Thành đang rót trà liền trầm mặt cúi đầu. Tất cả mọi người liền rơi trạng thái u buồn.

Người phụ nữ khóc thúc thích đau lòng nghẹn ngào nói : Vụ tai nạn đã hơn một tháng rồi, có khi nào .. có khi nào ..

Người đàn ông vỗ vỗ vai cau mày nói : Đừng suy nghĩ bậy bạ..

Bà ta lại tiếp tục khóc không ngừng.

Đứa con số khổ của tôi

Cố Minh Châu liền hiểu ra, người nghe điện thoại và gặp cô trước cổng chỉ là trợ lý mà thôi, không phải là người gây tai nạn cho cô, người gây tai nạn hiện tại còn chưa tỉnh lại.

Ở trong biệt thự này có linh khí, theo đó cô có thể thi triển ít thuật để ẩn thân, kèm với kỹ năng học được trước đó chắc không bị camera hay ai dễ dàng phát hiện đâu. Cô theo bọn họ đến một căn phòng.

Bên trong xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không biết. Đứng phía ngoài phòng đợi một lúc lâu. Cuối cùng bọn họ cũng đi ra. Cô liền lẻn vào nhìn trộm thử.

Vừa đóng cửa phòng lại, đi tới bên cạnh giường xem xem.

Sau khi nhìn thấy người nằm bất động trên giường to, Cố Minh Châu lấy tay che miệng mình lại tránh phát ra âm thanh gì. Rồi nói trong miệng :

Yêu tinh ngàn năm chỉ có yêu tinh mới đẹp đến vậy, cô quả quyết.

Tên nằm trên giường thật sự đẹp trai một cách quá đáng. Cô vô thức lại gần hơn nhìn kỹ gương mặt sắc sảo tinh tế đến từng gốc cạnh, ánh trăng chiếu vào mờ ảo trên gương mặt đó, càng làm tăng vẻ đẹp một cách huyền bí.

Nhìn cho đã,cho no con mắt Cố Minh Châu mạnh miệng khẳng định :

Dù cho có đẹp cấp mấy, đẹp hơn nữa thì đã sao ? Nếu đem so với A Mãnh nhà tôi cũng không thể bằng. Hứ..

Cô quay sang nhìn thêm tí nữa công tâm mà nói thì .... thật sự là có chút bằng bằng. Thực tế cho thấy cô đã ngắm người ta quá lâu. Có một loại cảm giác gì đó ở người đàn ông này, không nói thành lời. Nó rất thu hút cô, cảm giác quen thuộc đến sợ hãi.

Cố Minh Châu liền tán vào mặt mình một phát cho tỉnh táo : Mày đang nghĩ cái ngu ngốc gì vậy ? Đều mày nghĩ căn bản không thể .

Phải tập trung làm việc chính thôi, có đẹp cấp mấy cũng thành người thực vật rồi. Cố Minh Châu quay nhìn xung quanh một lúc thì thấy chiếc hộp, mở ra đúng là sợi dây chuyền yêu quý của cô.

Là mày rồi.. haha.. cuối cùng đã tìm được

Bên ngoài có nhiều tiếng bước chân bước đến, Cố Minh Châu phản xạ nhanh định nhảy ra ngoài cửa số tẩu thoát.

Rầm.. cửa sổ đóng lại

[...]

Đại sảnh nguy nga như một hoàng cung..

Hai người ngồi trên ghế chính nếu không lầm là hai vị phụ huynh của nam nhân yêu tinh đang bị phong ấn trong phòng kia.

Xung quanh là một vị quản gia và ba chàng trai trong đó có một người là Lý Trung cô biết mặt.

Ngoài ra còn rất nhiều người mặc đồ đen chỉnh tề như mật vụ phim hàn.

Đóng phim cũng không cần hoành tráng thế này cô tưởng mình lạc vào đoàn làm phim nào chứ.

Video trên màn hình mở lên cho cô xem. Cố Minh Châu cau mày, sao mỗi lần lâm vào tình thế quan trọng thì lại bị bắt ngồi xem video thế kia.

Đoạn video quay lại cảnh cô đột nhập không sót ngõ ngách nào.

Cố Minh Châu : !!! cô dùng thuật ẩn thân lúc ẩn lúc hiện trong video trong thật khó coi. Nhìn mặt mũi của những người xem video ở đây đi, đều nhìn cô một cách dị thường, giống như cô không phải người vậy á. Tất cả là do linh khí chập chờn kiểu wifi cuối tháng gây ra hết.

Người đàn ông có uy quyền nhất hiện tại, người đứng đầu tưởng gia Tưởng Thanh Vũ lên tiếng :

Từ lúc ngoài cổng ta đã phát hiện cô, ta cố tình cho cô vào đây, xem xem ý đồ của cô là gì ? . Tại sao lại đến đây trộm đồ của Khởi nhi..

Thì ra tất cả đều bị phát hiện, mà cô cứ tưởng số mình may mắn. Sao về thời hiện đại này cô bỏ quên não ở lại mấy vị diện kia rồi hả. Uổng công cô sống chừng ấy lần.

Thấy cô gái im lặng, thái độ tự trách chính mình.. Cao Tổ Nhi nhẹ nhàng đi lại gần bên nói :

Cô bé, con hãy giải thích mọi chuyện đi, nếu cứ im lặng chúng ta sẽ giao con cho cảnh sát, lúc đó sẽ phiền phức hơn.. lời nói thật nhẹ nhàng, nhưng toàn thân người phụ nữ này có đủ mùi vị của độc dược, là độc chết người thật đấy. Cô từng học qua còn độc chết Chu Miên nên mũi rất nhạy cảm với độc.

Để ta nói.. phu nhân đây đừng độc chết ta là được cô đang ở thế yếu, nên phải thật thành tâm, làm một con mèo nhỏ đáng thương.

Cao Tổ Nhi nghe xong liền nhíu mày, con bé này....

Cố Minh Châu nhìn Lý Trung rồi đưa ngón giữa lên khiêu khích hắn. Lý Trung định tiến lên đối chấp thì bị một cánh tay của Lạc Tuấn kéo lại.

Cô nhanh chóng thuật lại việc từ vụ tai nạn đến nguyên nhân tìm đến lấy lại sợ dây chuyền. Cô mở hộp ra cho mọi người xem sợi dây, sau đó mở điện thoại lên lấy vài tấm hình selfi chụp khi đeo nó. Tất cả liền sáng tỏ.

Tưởng Thanh Vũ và Cao Tổ Nhi nhìn nhau, thì ra mọi việc đơn giản như thế, là do hiểu lầm tất cả, cũng không trách Lý Trung được không phải ai cũng có thể vào đây, đặc biệt là lúc này.

Tưởng Thanh Vũ liền quay sang nhìn cô với ánh mắt sắc bén.. Cố Minh Châu ngước mắt lên nhìn thẳng lại ông.. ông đột nhiên bật cười :

Hảo.. lần đầu tiên có cô gái nhỏ dám nhìn thẳng ta như vậy.. nhưng mà cô tuy lý do chính đáng, nhưng đột nhập bất hợp pháp, nếu giao cô cho cảnh sát chỉ đơn thuần phạt một ít rồi thả ra, nhưng những việc cô thấy không dám chắc sẽ không đi nói ra bên ngoài... thế cho nên.. nói đến đây ông ta lại ngừng, trầm ngâm.

Ông định giết người diệt khẩu à

Sau khi cất lời thì xung quanh mọi người đều đưa mũi súng về cô. Tốt lắm ..!! cô đoán đúng rồi. Vừa có cái mạng quay về được liền mất đi một cách hết sức ngu dại.

Trong lúc họ đợi lên sắp bớp cò :

Nếu tôi nói, tôi có cách giúp con trai ông tỉnh dậy thì sao ? cô nhắm mắt la to lên

Tưởng Thanh Vũ nghe xong liền thay đổi sắc mặt lập tức, ra hiệu xung quanh thu súng lại.

Cách gì nói mau, nếu dám lừa ta, cô bé, cái mạng này của cô không đủ để đền tội đâu câu này nghe như hoàng đế cảnh cáo vậy.

Cô nhướng vai, vểnh miệng, không tin thì thôi, kiểu vậy..

Cô cần bao nhiêu thời gian ? Cao Tổ Nhi lên tiếng, không biết vì điều gì, bà tin, cô bé này có thể..

Bà.. Tưởng Thanh Vũ quát.

Ông biết vợ mình quá thương con, nên lúc này hầu như mất hết lý trí cùng phán đoán rồi. Nhưng mà đâu thể nào tuỳ tiện tin một người không hề biết rõ lai lịch như vậy được. Lỡ cô ta nói

bừa để được thoát thân thì sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play