Trời vừa tờ mờ sáng, những người muốn vào thành đã xếp một hàng dài, vô cùng quanh co khúc khuỷu, đến mức không thể thấy điểm cuối ở nơi nào.

Trình Hiểu tìm được mấy cái lá tương tự lá chuối, bọc con ''bích ngư'' đang thoi thóp trong tay lại, có của không thể để lộ ra ngoài, ai đoán trước được trong những người đứng ở đây có người biết nhìn hàng hay không.

Bởi vì đến sớm, nên việc muốn xếp phía trước không phải là không được, nhưng sau khi Trình Hiểu cân nhắc đến hàng hóa trong tay, cậu quyết định đợi hàng ngũ dài hơn chút rồi mới từ từ đến xếp hàng.

Rất nhanh, sau lưng cậu đứng đầy người, vị trí này ngay lập tức trở thành giữa hàng, là một địa phương tốt để quan sát.

Lần đầu vào thành vẫn nên khiêm tốn một chút, Trình Hiểu cố ý dùng tro bụi bôi lên mặt, ngụy trang sơ qua một chút, giả thành người đường xa mới đến, vì để được ăn no mà phải dằm mưa dãi nắng.

Mọi người đối với kẻ yếu luôn có sức nhẫn nại đặc biệt, việc này có liên quan đến sức uy hiếp của đối phương, ở thời đại này, đồng tình là thứ chả còn lại bao nhiêu, nhưng tính cảnh giác cũng tùy người mà có sự thay đổi.

Mặc dù nói thành phố này là thánh địa của nhân loại, nhưng ngược lại, việc xét duyệt diễn ra vô cùng nghiêm khắc, ngoại trừ phù hợp với những điều kiện bên ngoài, còn cần phải chú ý rất nhiều các chi tiết khác.

Người có thể đến nơi này, phần lớn đều từng thân kinh bách chiến, khi xếp hàng không hề ồn ào, ngược lại còn có chút yên ắng, bình tĩnh nhìn về phía cổng thành.

Một đường gian nguy, ước mơ đang ở ngay trước mắt!

Nhưng có những thói quen do lặn lội đường xa mà thành nhất thời không thể thay đổi được.

''Bên kia, đừng chen ngang, ở đây không cho phép đánh nhau!''

''Còn cậu nữa, lấy mũ xuống, vén tóc lên, để lộ mặt mũi ra coi!''

''Loại thuốc này có chứa chất độc được đánh dấu, chưa nói giá cả, nếu như cậu bỏ vào giếng nước thì chúng tôi biết tìm ai tính sổ?!''

Đương nhiên, nếu nhóm lính gác thấy thuận mắt, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện thiện ý hơn.

''Loại sản phẩm này đi thẳng quẹo trái, sẽ có người chuyên thu mua.''

''Cầu người chữa bệnh? Bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi ở trong phủ thành chủ, đó là một nơi đối ngoại công khai, cậu cứ trực tiếp qua đó sẽ có người hướng dẫn.''

''Muốn ở lại? Đến phủ thành chủ xét duyệt, thông qua hay không phải dựa vào thực lực của cậu, chúc may mắn!''

Trình Hiểu vừa xếp hàng vừa vểnh tai lên, nghe ngóng đoạn đối thoại của người trước mặt và lính gác, đúng là thu được không ít tin tức có tác dụng.

Ba chữ ''phủ thành chủ'' được nhắc đến rất nhiều lần, cầu y hỏi thuốc, giải đáp thắc mắc, xét duyệt định cư, báo cáo buôn bán, tuyển chọn binh lính, xây dựng thành phố, ... Qủa thật là một vại dầu, bên trong chứa đầy dầu có giá trị ngàn vàn.

Trình Hiểu thầm nghĩ, Qúy Vũ đã từng nhắc tới, phủ thành chủ không phải là một khu vực tư nhân không thể xâm nhập, mà là một hệ thống phân phối công việc trong thành phố, đồng thời cũng là nơi đối ngoại công khai.

Tuy rằng những người đứng xếp hàng, sau khi thấy những khẩu pháo trên tường thành, rất ít ai có can đảm đi gây chuyện, nhưng luôn có những việc ngoài ý muốn xảy ra.

Trình Hiểu thấy rất nhanh sẽ đến lượt mình, bình tĩnh chuẩn bị lấy đồ trên người ra, việc này để tránh người bên ngoài mang những thứ cực kỳ nguy hiểm vào trong thành phố.

Người đàn ông xếp hàng trước mặt cậu đang tươi cười nhận lấy đồ do lính gác đưa trả, hành lý hắn mang theo không có vấn đề nên được cho phép đi vào.

''Chờ một chút!''

Người đàn ông hơi sửng sờ, phát hiện lính gác thu lại đống đồ.

Vương Thạch nắn bóp bọc muối ăn duy nhất trong đó, cảm giác không đúng lắm, hắn chẳng chút khách khí xé ra, đổ muối vào trong một cái chậu nhỏ, đây là để ngừa trường hợp không có vấn đề gì thì trả lại cho người đàn ông kia.

''Tại sao cậu lại xé đồ của tôi?!'' Người đàn ông kích động, giận dữ hét lên, gần như muốn xông tới cướp lại, nhưng bị binh lính quanh đó ngăn cản.

''Sau khi kiểm tra xong, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ tìm một cái túi khác đóng gọi lại, đảm bảo một hạt muối cũng không mất.'' Vương Thạch lạnh lùng nhìn gã, dùng một phiến trúc sạch sẽ gẩy gẩy đống tạp chất lẫn trong muối.

Bôn ba bên ngoài đã lâu, việc bổ sung muối cho cơ thể là bắt buộc, mặc dù một ít thực vật như rễ cây hay lá có thể dùng để thay thế muối, nhưng so với loại muối tinh khiết này hiển nhiên là không bằng.

Bởi vì trình độ tinh lọc của người này không cao, nên có rất nhiều tạp chất xen lẫn với muối trắng, thoạt nhìn rất khó coi, đương nhiên khi ăn vào cũng chẳng ngon lành gì, nhưng thứ hàng hóa này lại có giá cực kỳ cao.

Vương Thạch kiểm tra đã nửa ngày cùng chưa thấy phát hiện gì, người đang ông kia rất mất kiên nhẫn.

''Cậu lính, cậu đã kiểm tra xong chưa, đây là thành phố tự do, chẳng lẽ lại dự định chèn ép những người bôn ba đường xa đến đây tìm nơi nương tựa sao?'' Người đàn ông tỏ vẻ tức giận, dường như muốn khơi mào bất mãn của những người khác: ''Có thể đi đến đây, ai mà không từng trải qua cửu tử nhất sinh, cậu cũng đừng khiến chúng tôi lạnh tâm a!''

''Mấy thứ này, chúng tôi cần mang đi kiểm nghiệm.'' Vương Thạch quyết định tin vào phán đoán của mình, hắn luôn cảm thấy thứ này không bình thường, nhưng lại chẳng thể chỉ rõ.

''Cái gì, cậu muốn thu đồ trái pháp luật sao, đây là độc chiếm!'' Người đàn ông chống hai tay lên bàn, lớn tiếng hét: ''Giữa ban ngày ban mặt, cậu cũng quá vô pháp vô thiên rồi, lẽ nào thành phố tự do lại để cho một tên thối nát như vậy tồn tại sao?!''

Những người đứng ngoài thành đều im lặng xem diễn biến của sự việc, nhưng rất hiếm ai phụ họa theo, trong lòng bọn họ đều có lo lắng, không biết danh tiếng của thành phố tự do có thật như lời đồn hay không, nhân cơ hội này có thể thử xem.

Vương Thạch thờ ơ, hẵn phất tay, vài binh lính khỏe mạnh xung quanh nhanh chóng tiến lên: ''Đây là quy trình xét duyệt, muốn vào thành thì phải tuân theo.''

''Tao nhổ vào! Bọn mày nghĩ gì trong đầu tao còn không biết sao?'' Người đàn ông rút vũ khí ra, tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi: ''Nếu bọn mày không nói rõ lý do, tao không phục!''

Đúng là không có lý do gì để thu giữ đồ vật này, đây không phải là phong cách làm việc như những lời đồn đẹp đẽ bên ngoài về thành phố tự do, khoan nói đến nguyên nhân trên, thì ai có thể không chút nghi ngờ mà tình nguyện dâng đồ của mình lên.

Vương Thạch cau mày, bây giờ hắn còn chưa biết bao muối có xảy ra vấn đề hay không, nhưng vì lý do an toàn, nhất định phải đến phủ thành chủ kiểm tra lại, chỉ là làm trò trước mặt nhiều người ở bên ngoài như vậy, nếu không nói được lý do, chỉ sợ việc này khó mà giải quyết xong.

Thoạt nhìn, đống muối này cũng không có vấn đề gì...

''Những hạt nhỏ màu xám đen kia có phải là hạt giống thuốc phiện bị biến dị hay không?'' Trình Hiểu đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

Thuốc phiện biến dị?!

Một tiếng kích động hàng ngàn cơn sóng, đây là loại thực vật bị các thành lớn nghiêm cấm, một khi bị phát hiện và tra ra thì tuyệt đối không nhân nhượng!

Sau khi biến dị, loại thức vật này vô cùng có hại, không chỉ khiến thần kinh tê liệt, gây nghiện, mà ngay cả đối với dị tộc cũng có tác dụng như thế, thậm chí còn rút ngắn sinh mạng nhân loại, hút xong cũng chỉ có thể sống thêm được vài năm.

Đúng, chính là nó! Vương Thạch vỗ gáy, trước kia hắn đã từng điều tra một lần, ký ức khắc sâu, thế nhưng lúc nãy lại không thể nhớ nỗi!

''Tôi nghi ngờ trong túi muối có chứa vật có độc, xin hãy phối hợp kiểm tra.'' Vương Thạch nói với người đàn ông kia, thấy đối phương đột nhiên thay đổi sắc mặt, tròng lòng càng thêm chắc chắn.

''Khốn kiếp!'' Gã bỗng dưng nổi điên, trường đao trong tay vung về phía trước, nhưng bị những binh lính mạnh khỏe ngăn lại.

Người lữ hành có kinh nghiệm chiến đấu cao không dễ chọc, nhưng họ cũng là những quân nhân được huấn luyện nghiêm khắc, làm sao có thể ngồi không? Vương Thạch cười lạnh, có can đảm buôn bán thuốc phiện, tội đáng chết!

Người đàn ông bị phản kích lùi về sau vài bước, hơi nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với Trình Hiểu.

Tên thanh niên này, nếu không phải vì đối phương, những hạt giống thuốc phiện gã trăm đắng vạn cay mang đến nhất định sẽ bán được với giá rất cao! Nói không chừng còn có thể thử khống chế người trong phủ thành chủ, sau này quan to lộc hậu sao có thể ít được?!

Gã đỏ mắt, không chút khách khí quơ đao về phía Trình Hiểu, dù là ở đâu, nếu bị phát hiện buôn bán thuốc phiện đều là tội chết, ít nhất, gã cũng phải mang theo một cái đệm lưng!

Trình Hiểu khẽ nghiêng người, làm cho thân hình tên đàn ông đang lao tới mất thăng bằng, lảo đảo một cái.

Đây là muốn kéo người chết cùng hở? Trình Hiểu âm thầm lắc đầu, dù sao cũng không phải cuộc thi kiểm tra kỹ năng giết người, vì để sau này tiện hành động, tạo chút danh tiếng là được rồi.

Tuy rằng nói khiêm tốn chút sẽ không bị người khác chú ý, nhưng có đôi khi, bánh bao mềm rất dễ hấp dẫn móng ngựa đến dẫm.

Vì vậy cậu đạp một cú lên mông đối phương, gã trực tiếp nhào về phía trước với tư thế chó cạp bùn rồi té xỉu...

Có thể đạp người ngất xỉu cũng là một loại kỹ thuật, Trình Hiểu hài lòng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vương Thạch: ''Đến tôi.''

Trình Hiểu nhắc rồi đưa con ''bích ngư'' lên.

Có của không để lộ ra ngoài, kiểm tra hành lý được tiến hành trong một căn phòng nhỏ ở bên trong, việc túi muối là ngoài ý muốn, vốn định trả cho người đàn ông kia, nhưng nếu thu lại gã nhất định không chịu, nên Vương Thạch đành mở ra công khai trước mặt mọi người.

Tháo những phiến lá lớn bao bọc kín kẽ bên ngoài ra, ''bích ngư'' thở ra một hơi, xuýt nữa thì nghẹn chết...

Vương Thạch nhìn chằm chằm con cá cả nửa ngày, lúc con ''bích ngư'' cho rằng đối phương định biến nó thành thịt nguội vừa lạnh vừa cứng thì hắn ngẩng đầu hỏi: ''Đây là 'bích ngư'?"

Thành phố tự do quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả một lính gác cổng cũng biết nhìn hàng!

Trình Hiểu thờ ơ gật đầu, nếu có thân thủ tốt, thì việc bắt một con cá cũng chẳng tính là gì.

Vương Thạch che dấu sự khiếp sợ trong lòng, con cá này là do dị tộc đưa hay là do chính người này bắt... Nếu là vế trước thì vô cùng bình thường, chỉ cần chú ý xem nhân loại này có liên hệ với dị tộc không là được, bọn họ cũng không phải không tiếp nhận những người đã từng sống chung với dị tộc.

Nhưng nếu là vế sau... ''Bích ngư'', là một loại cá hiếm thấy sống trong các hồ nước, có rất nhiều tác dụng trong việc chế thuốc, hơn nữa tính cách hung hãn rất khó bắt được.

Hiện nay trên thế giới, chỉ mới phát hiện ra cò trắng là thiên địch của nó, nhưng loại chim này không có cách nào để thuần phục, nên chỉ có thể tự mình đi bắt, đây chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Thấy vẻ mặt của người tên Trình Hiểu này, hình như... cũng không quá quan tâm, Vương Thạch thầm nghĩ, chẳng lẽ chiến lực của đối phương còn trên cả hắn sao?

Trình Hiểu khoanh tay, hơi lộ vẻ bất cần, toét miệng cười với lính gác, chủ động bày tỏ thiện ý đôi khi rất có tác dụng.

''Hàng hóa không có vấn đề gì.'' Vương Thạch gật đầu, đem đồ gói lại kĩ càng, sau đó đưa trả cho Trình Hiểu: ''Vừa rồi rất cảm ơn cậu, không ngờ lại là hạt giống thuốc phiện, xem ra kiến thức về y học của cậu rất khá.''

''... Anh khách khí rồi.'' Trình Hiểu nhận lấy đồ của mình, cầm lên con ''bích ngư'' đang thoi thóp kia.

''Thân thủ cũng không tệ.'' Vương Thạch vui vẻ tán thưởng, rồi thuận miệng nhắc nhở một câu: ''Nếu như cậu muốn bán con ''bích ngư"" kia, tôi đề nghị cậu nên đến phủ thành chủ, những chỗ thu mua tư nhân khác sẽ làm cậu lỗ vốn đấy.''

''Cảm ơn anh.'' Trình Hiểu thản nhiên cong khóe môi, biểu lộ lòng biết ơn.

Trước khi đi, hắn đưa cho cậu một tấm bảng nhỏ, trên đó viết hai chữ ''cho phép''.

''Cậu cầm lấy cái này, sau khi đến phủ thành chủ cứ trực tiếp đi vào là được, nếu không thì phải xếp hàng lâu lắm.'' Vương Thạch thấy vẻ mặt đối phương ngay thẳng, lúc nãy giúp đỡ hắn nhưng không hề đòi trả ơn gì cả nên sinh lòng hảo cảm.

Ở mạt thế, lòng người khó dò, nhưng hắn cũng có mắt nhìn người, huống chi thực lực đối phương khá tốt, nếu kết bạn được thì quả thật may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play