"Nếu mày dám ra tay, Phong sẽ không tha cho mày đâu!'' Mộc Thanh thấy hai bàn tay của đối phương vươn về phía cổ mình.
Hắn sợ, mặc dù năng lực phục hồi của dị tộc rất mạnh, nhưng nếu bị thương ở chỗ trí mạng thì nhất định sẽ chết.
''Ông cho rằng người cha đáng kính của tôi sẽ để ông sống qua đêm này sao.''
Ninh Thụy khinh thường liếc nhìn hốc mắt trống trơn trên mặt hắn, như
muốn cố gắng kích thích dị tộc, nó tiếp tục thờ ơ nói: ''Người nhận lệnh đến giải quyết ông đang trên đường tới đây, lần này vào, tôi chỉ định
tiễn ông một đoạn đường mà thôi.''
Bị chém đầu, chết như thế thì quá đơn giản rồi, chỉ trong nháy mắt, một
chút đau đớn cũng không cảm nhận được, đao vừa xuống thì đầu đã rơi, vết thương cùng lắm là lớn bằng miệng chén, vậy đương nhiên là không được
rồi.
Nó muốn khiến những người từng khinh bỉ mình chết đi trong sự giãy dụa tuyệt vọng và sợ hãi đến tột cùng.
''Không thể nào... Mày lừa tao!'' Thân thể Mộc Thanh trở nên căng thẳng, hắn
bây giờ chỉ như một đoạn thịt, chẳng có cách nào tránh được bàn tay đang đưa đến kia.
''Yên tâm,
ông chỉ là đi trước một bước thôi.'' Ninh Thụy vô cùng nghiêm túc mà an
ủi, còn tên Trình Hiểu kia, người đã làm gia đình nó tan cửa nát nhà,
hắn và ấu tể kia, chắc chắn cũng sẽ không sống lâu đâu.
Người nắm trong tay bí quyết, nếu tốt số thì một bước lên trời, còn ngược lại, cũng không ít người tan xương nát thịt.
Tình cờ cứu được vị dị tộc sống ở trung tâm học viên kia thì thế nào chứ,
tin tức nó nghe được từ thuộc hạ của Phong đã đủ để lập nên một kế hoạch tìm kiếm lợi ích cho nó rồi.
Lại nói, nó còn có thể tiện tay giải quyết luôn tên chướng mắt này, Ninh
Thụy lộ ra một nụ cười vô cùng ngây thơ, sẽ không ai ngờ là nó, một ấu
tể bị lãng quên thì có uy hiếp gì chứ?
Huống chi, nó cùng lắm là xe chỉ luồn kim mà thôi...
Mộc Thanh phát hiện cổ của mình bị bóp chặt, tiếng gào thét nghẹn ngào nơi
cổ, cảm giác khó thở nhanh chóng lan tràn toàn thân, đầu lưỡi mới mọc
thè ra ngoài.
Cái mông đặt trên mặt đất của hắn khẽ động đậy, nhưng lại khiến người ngồi bên cạnh cười không ngừng.
Tình cảnh này thật tức cười, Ninh Thụy thầm nghĩ, giống cái thì sao, cũng bị mình dùng tay bóp chết tươi thôi... Loại cảm giác này thật sự vô cùng
tuyệt vời.
Trong nhà giam có một tù nhân đã chết, thật sự chả phải chuyện lớn gì.
Lính canh đã quen dần với việc ngày nào cũng phải lôi một cỗ thi thể ra
ngoài chôn lấp, cái mùi hôi thối cùng cực này chưa bao giờ biến mất ở
nơi đây.
Vào thời đại này, có thể sống tự do bên ngoài, cũng chưa chắc đã tốt hơn so với những người bị giam là bao...
Phong nhận lấy báo cáo do cấp dưới đưa lên, trước khi binh lính nhận lệnh đến thì Ninh Thụy đã tự mình ra tay kết thúc sinh mạng của giống cái kia.
Bị bóp chết tươi sao, vẻ mặt Phong chẳng hề thay đổi, chỉ thờ ơ lên tiếng: ''Đã biết.''
Qua điều tra, trong cơ thể đứa trẻ kia quả thật đang chảy dòng máu của anh, chỉ là thiên phú rất kém, chiến lực trong tương lai chỉ có thể dừng lại ở đó.
Một phế vật vô dụng, anh không cần.
Phất tay cho người hầu lui xuống, Phong rút ra một tập báo cáo từ đống hồ sơ trên bàn, trên đó ghi chép về tính cách và hoàn cảnh sinh hoạt của một
ấu tể khác, tên là Khí sao?
Hình như, anh đã từng đánh rơi một đứa trẻ như thế... Là ở trong lần hỗn
loạn ấy, bởi vì có bệnh mà bất hạnh bị những người bận rộn khi đó quên
lãng, đến khi anh nhớ ra thì đứa trẻ kia đã biến mất.
Anh vốn cho rằng nó đã chết dưới móng vuốt của dã thú, không ngờ, lại còn sống...
Dòng máu đó có độ tinh khiết rất cao, dị tộc cúi mặt xuống, chống cằm, có chút trầm tư... Có thể cân nhắc đến việc đưa về.
Dị tộc trung niên đang cầm trên tay một đống báo cáo kiểm tra thân thể,
miệng cười thật tươi dâng lên cho đại nhân một tách trà thảo dược.
Chất độc đã hoàn toàn bị đào thải, một chút cũng không còn, vết thương đang nhanh chóng khép miệng lại.
Câu hỏi phức tạp làm khó mọi người mấy năm nay, đột nhiên được giải quyết
một cách dễ dàng, khiến đám bác sĩ kia nhìn chằm chằm chén thuốc, hận
không thể đào ra vài cái lỗ trên đó.
Cũng may lúc trước đã trích chút ít để đem đi kiểm tra, hiện tại chỉ có một
giọt duy nhất, thế nhưng lại bị xem là miếng bánh thơm, chỉ thiếu điều
bị đám bác sĩ kia đem đi cũng bái.
Được cái, bọn họ còn nhớ ra phải mang đi nghiên cứu một chút...
Tay không điều chế, tỷ lệ tinh chuẩn, không nói đến việc nguyên liệu hiếm
quý khó tìm, dù có tìm được cũng không đủ số lượng, nếu không có chừng
ấy thuốc thì sẽ cũng chẳng tạo nên tác dụng nhanh như thế.
Bầu bạn do Lam đại nhân lựa chọn quả nhiên không thể bình thường được.
Ah, dù sao đó cũng là Lam đại nhân a...
Táp ngồi trên giường, tuy rằng sau khi độc trong cơ thể được giải, đau đớn
dần giảm bớt, nhưng tối nay, các bác sĩ đề nghị ngài không nên xuống
giường.
Đã kiên nhẫn bao nhiêu ngày như vậy, huống gì chỉ là một đêm.
Trình Hiểu, một người từng bị gọi là phế vật... Táp cầm báo cáo trong tay,
híp mắt lại, Lam là vì báo ân nên mới kết làm bầu bạn với nhân loại này, nhưng xem xét tình huống hôm nay, hình như mọi chuyện không hẳn là vậy.
Từ biểu hiện của Lam, rất dễ để nhìn ra sự quan tâm... Mà người kia, cũng chẳng phải là phế vật.
Ngăn chặn cuộc chiến trong thành, tìm được đường sống ở nguồn nước trong khu nghỉ ngơi, góp sức giết mãnh thú, nghiên cứu thảo dược... Một nhân loại có thể tự mình chống lại dị tộc trưởng thành, đương nhiên không có khả
năng là phế vật.
Huống
chi, đối phương có thiên phú rất cao với thảo dược, vô cùng tuyệt vời,
cho dù là nhân loại tự do cũng hiếm có ai ưu tú như thế.
Táp thả báo cáo xuống, từ từ nhắm mắt lại, tựa nơi đầu giường, nếu Lam đã
xuất hiện thì ông không thể làm như chẳng nhìn thấy được...
Trình Hiểu đi theo Lam về khu tạm trú, còn chưa kịp vào nhà cùng con trai
thân thiết rồi thân thiết, thì đã bị anh tha vào phòng.
Cậu nghi ngờ nhìn gương mặt lạnh lùng của bầu bạn nhà mình, cái biểu cảm
như đang coi thử nên hạ miệng ở đâu khiến cậu có giảm giác rất kỳ lạ.
Mấu chốt là, cậu còn chưa tắm... Trình Hiểu nhịn không được che mặt lại.
Sau khi Lam xác nhận chủ quyền không bị xâm phạm, anh lập tức ôm cậu vào
lòng, hôn nhẹ lên trán đối phương, rồi dần dần di chuyển xuống chóp mũi, sau đó mút mát thật lâu trên cánh môi mỏng của cậu.
Anh thoái hóa thành sói con rồi hử... Trình Hiểu im lặng để dị tộc ôm, hôn nhẹ cắn cắn, giở đủ trò.
Mặc dù thân hình của đối phương không tệ, nhưng có phải sức lực khi vuốt ve hai đồi núi phía sau hơi mạnh rồi không...
Trình Hiểu khó chịu di chuyển cái mông đi.
Nhưng cậu không thể nhúc nhích nổi, cả cơ thể như bị đóng đinh trên giường.
''Ô...'' Trình Hiểu ngồi trên đùi Lam, mặt đối mặt, thắt lưng bị anh nâng lên, hết lên rồi xuống.
Trình Hiểu híp mắt thu hết biểu cảm của đối phương vào đáy mắt, đôi môi mỏng
mím chặt vì động tình, cái cằm khẽ giương lên, ánh mắt bình tĩnh sâu
thẳm,...
Cậu còn tiện thể quét mắt về phía cơ ngực và những đường cong trên bụng đối phương, hơi
thở nam tính lúc có lúc không phả lên cổ cậu.
Thật mê người, Trình Hiểu nhịn không được khẽ liếm khóe môi.
Dị tộc nhíu mày, đôi mắt đong đầy hơi nước của đối phương đột nhiên nhìn
anh không chớp mắt, đầu lưỡi mềm mại còn khẽ đưa ra như mời chào, anh
cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng trở nên nặng nề.
Đây là đang đánh dấu lãnh thổ hở trời? Biếng nhác nằm ở trên giường, Trình
Hiểu bất đắc dĩ quan sát cơ thể mình, trên người mỗi một cm đều trải dài những vết hôn.
Chi chi chít chít, có hôn cũng chả thể đều đặn thế được...
Lẽ nào dị tộc cũng giống với mãnh thú, thích dùng nước tiểu để đánh dấu
lãnh thổ... Cũng may là đối phương không định dùng nước miếng.
Cái tên được gọi là Táp kia, thân thể hẳn đã không sao rồi, sau khi giải
độc, vết thương có thể lành nhanh hay chậm phải dựa vào năng lực của đối phương.
Một dị tộc càng mạnh mẽ thì tốc độ khôi phục càng nhanh, Trình Hiểu nghĩ, người đàn ông kia chỉ cần vài ngày.
Chuyện đối phương đồng ý cũng đã làm được, thân phận cậu không hề bị lộ ra,
sau khi công khai phương pháp điều chế nấm thành thuốc uống thì sẽ chia
tiền thành từng phần đưa đến nhà cho cậu.
Bởi vì đây là loại tiền được sử dụng phổ biến vào thời đại này, nên sau khi rời khỏi đây, đoán chừng một khoảng thời gian sau cậu có thể thoát khỏi những ngày nghèo rớt mùng tơi hiện nay.
Nhưng cũng chỉ có thế, dẫu sao bây giờ đồ ăn vô cùng thiếu thốn, dù cho có tiền, cũng chưa chắc đã có thể mua được đồ tốt.
Chỉ có thể đảm bảo không thiếu những vật dụng sinh hoạt hàng ngày mà thôi...
Thức ăn giao dịch được thường rất ít, nên Lam muốn đi ra ngoài săn bắn.
Dị năng của cậu chuyển hoán được, vậy thì có thể thay đổi một mảnh dất cằn cỗi hay không... Mấy ngày nay, Trình Hiểu luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Không thể trồng trọt và chăn nuôi, thì nhân loại khó có thể ấm no.
Chỉ cần vẫn đi săn, thì không thể tránh khỏi việc bị thương và cái chết,
trong hoàn cảnh ác liệt thế này, dã thú luôn phải cạnh tranh đề sinh
tồn, chúng nó ngày một tiến hóa, chiến đầu cũng ngày một thảm thiết hơn.
Mặc dù việc cậu có thể làm không nhiều, nhưng vẫn nên thử xem, Trình Hiểu
không tính thử nghiệm ở thành trung tâm, nói hơi khó nghe chút là vạn
nhất xảy ra chuyện gì thì khó mà giải thích được.
Cửa thành có trọng binh canh gác...
''Ông ta là cấp trên trước kia của anh hả?'' Trình Hiểu thúc Lam một cái, anh đang khẽ nhắm mắt để nghỉ ngơi, bàn tay vẫn đặt trên người cậu, ánh mắt sau khi mở ra, hình như còn mang theo chút bất mãn.
Cùng lắm là lại đổi một tư thế khác, chả lẽ sinh hoạt về đêm của dị tộc lại
nghèo nàn đến vậy... Trình Hiểu thầm nghĩ, sau đó vô cùng quả quyết hất
cánh tay không an phận của đối phương xuống.
Đương nhiên nếu muốn đổi tư thế, vậy anh không ngại làm xuyên đêm, đại chiến ba trăm hiệp.
Trình Hiểu càng lúc càng quyết tâm rèn luyện thân thể mình, nhờ huấn luyện
trường kỳ trong khoảng thời gian này, cơ thể cậu cũng đã có vài đường
cong cơ bản, Trình Hiểu âm thầm nhéo nhéo cái bụng nhỏ của bản thân,
không có chút sẹo lồi nào.
Cấp trên... Vẻ mặt Lam không hề thay đổi, thanh âm trầm thấp mà hấp dẫn: ''Là đồng đội.''
Thì ra địa vị ngang bằng nhau... Trình Hiểu nhịn không được chớp chớp mắt,
không giống nha, cậu thấy đối phương quyền cao chức trọng nên còn nghĩ
anh vì đắc tội với người ta mà bị đuổi đi.
Qủa nhiên muốn đoán trúng chả dễ dàng gì.
''Bọn họ có định bắt anh lại hay không?'' Trình Hiểu nói ra vẫn đề đáng bận
tâm hiện nay, tên dị tộc kia thoạt nhìn không phải là một nhân vật đơn
giản, nếu ông ta ra tay, vậy sớm rời đi sẽ tốt hơn.
Huống chi, mặc dù là cậu cứu đối phương nhưng chưa hề nghĩ lấy nó làm ''kim bài miễn tử'' cho bản thân.
Ở mạt thế, nhân nghĩa không có khả năng được viết lên các quy định, đối
với tên dị tộc kia, cậu không quá hiểu biết, tùy tiện tâng bốc bản thân
rất dễ trở thành bia đỡ đạn cho kẻ khác.
Lam hơi di chuyển, nghiêng người qua, ôm chặt Trình Hiểu vào lòng, nhìn thẳng vào gương mặt cậu, thờ ơ lên tiếng: ''Sẽ không.''
Trình Hiểu: ''...''
Nói chuyện với dị tộc chả phải là việc dễ dàng gì, cậu vẫn nên tìm sự an ủi từ mấy múi cơ bụng còn hơn.
Dị tộc hình như đã phát hiện hành động lén lút của Trình Hiểu, anh vươn tay nhéo nhéo trên cái bụng nho nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Trình Hiểu rất chăm chỉ rèn luyện, cơ bụng cũng đã xuất hiện, sờ lên có cảm giác rất đã.
''Đã săn chắc.'' Trình Hiểu vô cùng tự hào, cơ thể lúc đầu tuy rằng không
đến nỗi, nhưng cũng chả khá khẳm gì, dưới rất nhiều tình huống chiến
đấu, cậu chỉ có thể dùng kỹ xảo để thắng đối thủ.
''Vẫn có thể trở lại.'' Dị tộc nhíu mày, khéo miệng khẽ cong lên, trong lời nói hình như còn mang theo ám chỉ.
Có thể trở lại? Trình Hiểu khó hiểu nhìn chòng chọc vào bụng của mình, đột nhiên, mặt cậu tối sầm lại.
Là điều mà cậu nghĩ hả...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT