Từ đầu đến cuối, Trần Mỹ Hoa đều là mờ mịt ngỡ ngàng, cổ tay bà bị giật lấy rất đau, nhưng vẫn ráng nhịn xuống không khóc, bởi vì Phương Lạc Dao nói chỉ cần bà không khóc sẽ có kẹo hồ lô ăn.
Lâm Mộ túm lấy tay gã đàn ông, buộc hắn phải buông tay ra, Trần Mỹ Hoa vẻ mặt tội nghiệp bặm bặm môi, nước mắt đong đầy vành mắt.
Gã đàn ông bên kia vẫn còn đang lớn tiếng cãi cọ: “Tiền mụ cũng lấy rồi, việc làm cũng kiếm được rồi, cũng nên viết đơn hòa giải đi chứ? Mụ đi vu khống một ông già như vậy có còn liêm sỉ hay không?”
Phương Lạc Dao sắc mặt tái mét, không rõ là do tức giận hay sợ hãi, cả người đều run lên, dì cắn răng nói: “Tôi không có vu khống ai cả, ba của anh làm cái gì cả nhà anh đều biết rõ, cảnh sát cũng đã lập án, các người ở trước mặt con trai tôi nói mấy lời khốn nạn kia tưởng tôi không biết sao? Nếu tôi cứ thế mà viết đơn hòa giải cho mấy người, chẳng phải có lỗi với bản thân, có lỗi với Phương Nặc sao!”
“Câm miệng! Ba của tao làm gì mày!?” Gã đàn ông không chịu thua, hùng hùng hổ hổ, “Một ông già tê liệt nửa người, cả ngày không nằm bẹp trên giường thì ngồi dí trên xe lăn, ổng làm sao sàm sỡ mày? Rồi còn dâm loạn con trai mày nữa? Mày nói ra lời này mà không thấy xấu hổ hay sao vậy!?”
Da mặt của Phương Lạc Dao vốn trắng, nhưng lúc này làn da đang tái trắng ấy nhanh chóng đỏ bừng lên, vẻ mặt bối rối quay sang nhìn Lâm Mộ cùng Trần Mỹ Hoa, tuyệt vọng nhắm hai mắt, cũng không lên tiếng cãi lại. Gã đàn ông đối diện thấy dì như thế lập tức lộ ra vẻ đắc ý giống như mình vừa chiếm ưu thế, đang tính há mồm bôi bác nhục nhã thêm vài câu thì, tầm mắt đột nhiên đen kịt, nắm tay của Lâm Mộ đã bay thẳng vào mặt.
Lâm Triều không nghe được, nên không rõ lắm bọn họ đang cãi nhau cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Mộ cũng đủ nhận ra được kia hẳn không phải mấy lời hay ho gì, cô kéo tay Trần Mỹ Hoa, bình tĩnh mang bà rời khỏi “chiến trường”, Phương Lạc Dao hoảng sợ đang tính ngăn cản, cũng bị Lâm Triều can ra.
Lâm Mộ đấm xong rút tay về, lắc lắc tay mấy cái. Phía sau gã kia còn có một người phụ nữ đi theo, thoạt nhìn như là chị em, lúc này bà ta đang há mồm rống lên tận trời, may là Lâm Triều không nghe thấy. Phương Lạc Dao dùng tay che kín lỗ tai Trần Mỹ Hoa, cả ba người đều ngoan ngoãn đứng cách đó khá xa, chỉ dám “hóng chuyện” chứ không dám xen vào.
“Mày, sao mày dám đánh người hả thằng nhãi này!” Người phụ nữ kia chỉ tay vào Lâm Mộ bắt đầu mắng chửi “Tụi tao báo cảnh sát! Mày chờ đó đi!”
Lâm Mộ hoàn toàn chả sợ hãi tí nào, thản nhiên đáp: “Nếu chưa ký đơn hòa giải, tức là án kiện này chưa kết thúc, chưa kết thúc mà mấy người dám tới đây quấy rầy người bị hại? Thế rốt cuộc ai mới là người nên báo cảnh sát đây?”
Gã đàn ông vẫn còn nằm bẹp dưới đất, mặt mày đen ngòm, hắn bị đánh một cú khá mạnh bạo, bên dưới hốc mắt rõ ràng xanh lè một cục. Bọn họ đến đây vốn là muốn đe dọa bắt ép Phương Lạc Dao viết cho mình một bức đơn hòa giải, có lá đơn này thì án kiện sẽ giải quyết dễ dàng hơn, chỉ cần bồi thường một chút tiền là xong. Nào ngờ canh chừng bao nhiêu ngày, rốt cuộc mới tìm được cơ hội chặn đường Phương Lạc Dao cùng bà già khùng, vậy mà con mụ kia lại không chịu viết, ương ngạnh tỏ ra không chịu hợp tác, muốn giải quyết theo pháp luật.
Lúc trước Phương Lạc Dao cùng Phương Nặc là mẹ góa con côi, cho nên mới phải tỏ ra yếu thế nhẫn nhịn, lão già khốn nạn kia vẫn luôn quấy rối Phương Lạc Dao, mới đầu Phương Lạc Dao còn ráng chịu đựng, chẳng ngờ lão già khốn kiếp kia được nước làm tới, bắt đầu chuyển sang làm bậy với Phương Nặc. Phương Lạc Dao vì sốt ruột bảo vệ con trai, nên mới phải đâm thủng việc này báo cảnh sát.
Gia đình kia vẫn luôn đinh ninh cho rằng Phương Lạc Dao chỉ là một bảo mẫu không quyền cũng chẳng thế, muốn khống chế hết sức dễ dàng, hơn nữa dì còn điểm yếu là Phương Nặc, chỉ cần nắm chắc điểm yếu ấy thì sợ gì Phương Lạc Dao gây ra sóng gió. Nhưng họ không ngờ là hai mẹ con này cực kỳ thương yêu nhau, Phương Nặc tuy còn nhỏ tuổi nhưng hoàn toàn không bị lời người khác mê hoặc, từ đầu tới cuối đều kiên quyết đứng về phía mẹ mình.
Sau khi chuyện xảy ra, vì không ảnh hưởng đến con trai mình, Phương Lạc Dao có tìm được công việc mới cũng không dẫn con trai theo cùng. Từ lúc nghỉ hè đến giờ Phương Nặc vẫn luôn ở nhờ nhà bạn học, hai người này bám đuôi canh me thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn đi ra đối mặt với Phương Lạc Dao.
“Mụ ta là kẻ vu khống, muốn moi tiền nhà chúng tao!” Gã kia vẫn còn đang mạnh miệng “Sao đây? Mày là chủ mới của mụ ta đúng không? Coi chừng mụ đấy, tay chân mụ không sạch sẽ đâu, bà nội mày là một kẻ ngốc còn gì, đợi tới lúc mụ ngược đãi bà ấy tao coi mày sẽ xử thế nào!”
Lâm Mộ quả thực tức đến bật cười: “Ông chửi ai là kẻ ngốc hả?”
Gã đàn ông nhìn vẻ mặt của Lâm Mộ, khóe miệng giật giật, không dám lặp lại lần nữa, người phụ nữ theo sau nâng hắn đứng dậy, hai người tính bỏ đi nhưng bị Lâm Mộ gọi lại.
“Cảnh cáo hai người, đừng bao giờ xuất hiện nữa.” Lâm Mộ cắm hai tay trong túi quần, vẻ mặt lạnh tanh nói, “Nếu hai người dám ló mặt lần nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, kiện các người uy hiếp tính mạng kẻ khác. Dù sao án kiện này vẫn chưa kết thúc, đơn hòa giải cũng chưa ký, chúng ta đây đọ xem coi ai kiên trì hơn ai, ông già bảy mươi tê liệt nhà các người vẫn còn ở trong kia kìa, biết đâu ngày đẹp trời nào đó bỗng dưng đi đời nhà ma, tới chừng ấy còn cần mấy người lo chuyện hậu sự đó.”
***
Lục Nhung biết được bên ngoài xảy ra chuyện, là nhờ hàng xóm láng giềng xung quanh đến gọi cửa kêu cậu ra ngoài. Bởi vì động tĩnh rất lớn, bên khu Đào Hoa Ổ nhà cửa lại san sát nhau, chỉ cần một nhà ra hóng chuyện là gần như cả khu cũng ra cùng, ai nấy cũng vội vàng hô mấy tiếng “Tiểu Lục ơi!”
Hai người gây chuyện bỏ đi rất nhanh, mà hàng xóm người nào cũng đều nhiệt tình, bu thành bức tường vây quanh đám người Trần Mỹ Hoa. Mạnh ai nấy thi nhau quan tâm hỏi han này kia nọ, Lâm Triều nghe mà vẻ mặt mờ mịt, bởi vì cô nghe không được mà nói cũng không được, liền theo thói quen giơ tay ra dấu thủ ngữ. Có một cụ bà lớn tuổi nhìn Lâm Triều xinh xắn đáng yêu như vậy, càng hùng hổ kích động, vẻ mặt phẫn nộ hô lên: “Hai cái tên quỷ yêu gì đâu không! Dám chạy tới đây ăn hiếp cô bé xinh xắn như vậy!”
Lâm Triều: “?”
Cô bị cụ bà kia đưa tay xoa xoa đầu, nhìn đối phương vẻ mặt tiếc thương, miệng thì mở ra khép lại, giống như sắp sửa muốn ôm cô vào lòng vỗ về mấy cái vậy.
Phương Lạc Dao “vất vả” lắm mới khống chế được tình huống, vừa phải che chở Trần Mỹ Hoa không bị chen chúc xô đẩy, vừa phải đè xuống sự đồng tình cảm thông như muốn tràn ra ngoài của các bạn hàng xóm.
“Không sao, chúng tôi không sao…” Phương Lạc Dao đứng chắn trước người Trần Mỹ Hoa cùng Lâm Triều, “Hai người kia bị bạn Lâm đánh chạy rồi, sẽ không đến nữa đâu.”
Tường người không chịu giải tán, vẫn còn đừng tại chỗ xì xào xì xào, có người hỏi Phương Lạc Dao xảy ra chuyện gì, lại có người quan tâm hỏi Trần Mỹ Hoa và Lâm Triều có sao không. Hỏi đến Phương Lạc Dao cảm thấy không thể đáp kịp, mới thấy Lục Nhung vẹt đám người ra đi vào.
Lâm Mộ đang ngồi xổm dưới đất kiểm tra cổ tay lúc này đã đỏ ửng lên của Trần Mỹ Hoa, bà nội vẻ mặt vẫn đang ra vẻ nhõng nhẽo, miệng cứ trề trề ra, cơ mà may là không khóc, chỉ có liên tục sụt sịt cái mũi thôi.
“Mỹ Mỹ đau không?” Lâm Mộ hỏi.
Trần Mỹ Hoa lắc đầu, lại gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Mỹ Mỹ phải mạnh mẽ.”
Lâm Mộ nghe mà ngây ngẩn, dở khóc dở cười nói: “Bây giờ Mỹ Mỹ không cần mạnh mẽ nữa, nếu Mỹ Mỹ thấy đau cứ nói ra.”
Trần Mỹ Hoa không nói đau, chỉ cúi đầu chu miệng tự thổi thổi cho mình.
Phương Lạc Dao không dám nói chuyện với Lục Nhung, dì tự thấy lần này mình đã gây ra họa lớn, đang đứng cạnh bờ vực bị đuổi việc, vẻ mặt tràn ngập bối rối lo âu không cách nào che giấu được. Lục Nhung trước hết nhìn xem vết thương của Trần Mỹ Hoa, sau đó lại xem tay của Lâm Mộ.
“Tớ không có sao hết.” Lâm Mộ giơ nắm tay lên cho đối phương nhìn, “Mấy này tớ kinh nghiệm lắm, đấm một tên rác rưởi thôi mà, không bị thương đâu mà lo.”
Lục Nhung thở dài: “Nhưng cũng không thể xúc động làm bậy như vậy, lần này may là gã kia không kiếm chuyện với cậu, nhưng lần sau chưa chắc cũng sẽ như vậy.”
Lâm Mộ hừ lạnh một tiếng: “Còn dám có lần sau? Lão súc sinh liệt nửa người nhà họ vẫn còn trong cục cảnh sát kìa, thử quậy lần nữa xem, chờ nhặt xác lão đi.”
Vị này miệng mồm một khi ngoan độc đúng là cái gì cũng dám nói, mà nói còn y như thật mới ghê.
Lúc ngọt thì ngọt đến tan chảy vào tận đáy lòng, mà độc cũng độc tới mức làm người ta sởn cả gai ốc.
Lục Nhung dìu Lâm Mộ đứng dậy, quay lại hỏi Phương Lạc Dao: “Dì Dao có sao không?”
“Tôi có cái gì đâu mà sao.” Phương Lạc Dao nở nụ cười gượng gạo, nhẹ giọng nói, “Lần này gây phiền toái cho mọi người quá.”
Lục Nhung lẳng lặng nhìn đối phương một lát, mới từ tốn nói: “Cháu mới nhận điện thoại của Phương Nặc, em ấy bảo lát nữa sẽ lại đây.”
Phương Lạc Dao chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Nó không phải đang ở nhà bạn học sao?”
Lục Nhung bảo: “Chắc là lo cho dì.”
Phương Lạc Dao há miệng, đột nhiên, hốc mắt đỏ bừng.
Lục Nhung đợi đối phương bình tĩnh lại cảm xúc, mới nhẹ nhàng nói: “Đêm nay chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút, có vài chuyện nên nói ra rõ ràng, có những bậc thang chung quy phải bước qua.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT