Ba ngày trước khi thi đại học, toàn bộ học sinh đều được nghỉ, cơ mà Lâm Mộ cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà ôn bài. Mấy hôm nay Giang Uyển đặc biệt tỏ ra “hiền lương thục đức” tới kỳ cục, nào là nấu cơm rồi hầm canh, mỗi bữa đều đổi món vô cùng đa dạng phong phú. Đang giữa mùa hè, trời thì nóng muốn chết mà Lâm Mộ phải húp canh gà mái hầm nhân sâm, tới nửa đêm máu mũi chảy ròng ròng cũng không dám hó hé nửa lời, phải chạy qua phòng chị hai nhờ cầm máu giúp.
Dạo gần đây nhóm Wechat của bọn họ cũng quạnh hiu hẳn. Lớp 12 chuẩn bị thi, thế nên mấy đàn em lớp 11 tỏ ra hết sức biết điều, sợ quấy rầy đến đàn anh đàn chị nên đều im lặng như gà. Lâm Mộ sửa soạn các phần ghi chép ôn tập năm rồi, photo một phần phát cho Lý Tử cùng Mạc Hiểu Hiểu trong nhóm.
Về phần Lục Nhung, chắc chắn là không thiếu được, hơn nữa còn do Lâm Mộ đích thân mang qua tận nhà ngay ngày hôm sau.
Thời tiết tháng sáu ngày càng oi bức, Lâm Mộ chui vào nhà kho ngầm vác xe đạp đi ra, lúc ngang cửa nhà gặp được mẹ mình đứng ở bậc thềm.
Giang Uyển vừa mới bắt nồi canh hầm lên, đang lau tay từ phòng bếp đi ra ngoài, ngước mắt thoáng nhìn thấy Lâm Mộ liền ngạc nhiên nói: “Tính đi ra ngoài à?”
Lâm Mộ gật đầu: “Con sang đưa đồ cho Lục Nhung.”
Giang Uyển lại hỏi: “Đưa cái gì đấy?”
Lâm Mộ giơ tay lên đưa cho mẹ mình xem, Giang Uyển ngắm nghía một lát liền biết là tài liệu học tập, không hỏi thêm cái gì nữa.
Trời đang giữa trưa, mặt trời trông chẳng khác gì quả trứng lòng đào vừa mới được luộc chín, lòng đỏ sềnh sệch tỏa ra hơi nóng rừng rực, nung đỏ cả những đám mây vẩn vơ bên cạnh. Lâm Mộ nhổm người đứng dậy đạp xe, gió nóng mùa hè phần phật thổi lưng áo của cậu căng phồng, trông giống như cái dù nhảy. Bánh xe rẽ qua Đào Hoa Ổ, tầng tầng lớp lớp hoa đào um tùm xanh ngát, hoa nở rộ ngập đầu cành, mùi hương nức không khí, choáng ngợp cả tầm mắt.
Lục Nhung đứng ở ngoài cửa chờ cậu, Lâm Mộ dừng xe ở sân ngoài trời, đầu mướt đầy mồ hôi, lăn dài theo má chảy xuống cằm, Lục Nhung nhìn cậu, chẳng hiểu sao tự dưng lại bật cười.
“Cười gì đó?” Lâm Mộ hỏi.
Lục Nhung khẽ lắc đầu, nói: “Nhớ lần đầu cậu đến nhà tớ, đêm ấy trời đông tuyết lớn, cậu cũng đạp xe chạy đến như vậy, toàn thân như bốc hơi lạnh, cả lông mày cũng biến thành màu trắng.”
Lâm Mộ vẻ mặt hơi xấu hổ: “Thì tại vội chạy tới tặng hoa cho ai đó chứ bộ.”
Lục Nhung: “Rồi hôm nay lại đội mặt trời, khoác mồ hôi chạy tới đây, giống như lần nào cậu đến nhà tớ cũng gặp phải trắc trở gian nan dữ lắm ấy.”
Lâm Mộ cười: “Có khó có khổ, lòng thành mới quý, để cậu còn nhớ tớ mãi nữa chứ.”
Chắc Lục Nhung cũng không ngờ là miệng người nào đó lại ngọt tới như vậy, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, hai người đang nói chuyện, chợt nghe từ trong sân truyền ra tiếng kêu í ới của Trần Mỹ Hoa.
“Tớ mời bảo mẫu trông Mỹ Mỹ.” Lục Nhung nghĩ một chút, nói với Lâm Mộ, “Hôm nay là ngày đầu tiên dì ấy đến.”
Lâm Mộ cũng không ngờ việc này, vừa bước vào sân, quả nhiên thấy được có một dì tuổi trung niên đang giúp Trần Mỹ Hoa cột tóc. Mỹ Mỹ nhìn thấy cậu lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, lớn tiếng hô to: “Mộ Mộ!”
“Dì Lạc Dao, bạn ấy là Lâm Mộ.” Lục Nhung giới thiệu, “Là bạn học của cháu.”
Vẻ ngoài của Phương Lạc Dao thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi, gương mặt dì thuộc kiểu tròn trịa lại thích cười, thế nên trông vừa trẻ tuổi lại dịu dàng, tính tình khà hiền hòa, không phải kiểu thích nói nhiều, dì chỉ mỉm cười với Lâm Mộ, nói một câu: “Chào cháu, cháu uống chè đậu xanh không?”
Trời đang nóng nực, Lâm Mộ cả người đều ướt mồ hôi, uống chè đậu xanh để giải nhiệt là thích hợp nhất. Lâm Mộ cũng không khách sáo, ngồi ở sân ngoài trời, tay cầm bát chè Phương Lạc Dao đưa cho, ừng ực húp một hơi hơn nửa bát.
Tranh thủ lúc Lâm Mộ đang uống nước chè, dì Dao giúp Trần Mỹ Hoa cột cho xong mái tóc.
“Đẹp không?” Dì cầm gương cho bà nội xem thử, còn cẩn thận soi ở phía sau lưng cho bà nhìn, Trần Mỹ Hoa ngó trái ngó phải một hồi lâu, giống như giáo viên đang kiểm tra bài tập vậy, lát sau mới vờ như nghiêm túc hết sức nói: “Cũng tàm tạm.”
Phương Lạc Dao bật cười, cũng múc cho Mỹ Mỹ một bát chè đậu xanh.
Lúc dì Dao đi vào nhà rửa chén, Lâm Mộ không nhịn được mồm thì thầm với Lục Nhung: “Cũng được quá ha.”
Lục Nhung nghía sang cậu một cái, cố nhịn cười: “Cậu đang xét duyệt giúp tớ đấy à?”
Lâm Mộ lại hết sức thật lòng đáp: “Đương nhiên, việc này không thể tùy tiện được, chăm sóc người bệnh alzheimer cũng không phải việc dễ, hơn nữa không phải bảo mẫu nào cũng chu đáo tận tâm, phải để ý kỹ mới được.”
Lục Nhung thở dài: “Tớ cũng không trông mong gì ngay lần đầu đã tìm được người thích hợp, cầu may thôi, chắc từ từ rồi sẽ ổn.”
Thật ra thì Phương Lạc Dao là do Sở Lâm tìm giúp Lục Nhung, bảo là trước đó từng có kinh nghiệm chăm sóc người lớn tuổi bị tê liệt, nhưng mà xảy ra một vài chuyện, không muốn tiếp tục làm ở chỗ cũ nữa, nên Sở Lâm mới mời dì ấy đến giúp đỡ Lục Nhung.
Lục Nhung không phải người thích tò mò, chẳng hề hỏi han vì sao dì Dao lại không tiếp tục làm ở chỗ kia nữa. Trần Mỹ Hoa thuộc trường hợp đặc biệt, mời bảo mẫu phải ở lại nhà, cũng may nhà Lục Nhung mặc dù cũ nhưng cũng là nhà độc lập có sân vườn riêng, muốn dọn ra một phòng trống cũng không phải chuyện khó.
“Dì Lạc Dao có một đứa con trai đang học cấp 2.” Lục Nhung ngồi ở ngoài sân cùng Lâm Mộ tán phiếm, Trần Mỹ Hoa phải đi ngủ trưa, nên Phương Lạc Dao vào nhà trông bà, “Một mình dì ấy nuôi con.”
Trước lúc Sở Lâm dẫn Phương Lạc Dao đến cũng rất có bài có bản đưa cho Lục Nhung một phần sơ yếu lý lịch, thấy phần bạn đời ghi là đã mất.
Lâm Mộ ngồi lật xem một lát, vẻ mặt có chút phức tạp, cậu trầm mặc một hồi lâu, bỗng nói: “Con người ta sống trên đời này, ai cũng khổ hết ha.”
Lục Nhung nhìn cậu một cái, khẽ mỉm cười: “Tớ lúc trước đúng là rất khổ.”
Lâm Mộ thở dài: “Hiện tại cũng có thoải mái đâu, may là mời được bảo mẫu, tớ vẫn cứ lo lắng không biết năm sau cậu lên 12 phải làm sao nữa.”
“Cũng bình thường.” Lục Nhung suy nghĩ một lát, nói “Tớ cảm giác thời gian trôi cứ chậm kiểu gì ấy, muốn nhảy lớp ghê.”
Lâm Mộ: “?”
Lục Nhung hạ giọng thật nhỏ, giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình: “Cậu phải đi Thượng Hải, tớ thấy sốt ruột.”
Lâm Mộ nghe được tiếng tim mình đập có hơi lớn, máu trong người giống như sắp sửa sôi lên, rõ ràng mặt trời đã chẳng còn nóng cháy nữa, vậy mà vẫn cảm giác cứ như có từng dòng lửa nóng đang xối trên đỉnh đầu.
“Hai ngày nghỉ cuối tuần tớ sẽ trở về thăm cậu.” Thiếu niên cảm giác cổ họng như mắc nghẹn, vươn tay phất nhẹ qua ánh mắt như đang che giấu cái gì đó “Nghe cậu nói như vậy làm tớ hết muốn đi học luôn.”
Lục Nhung dở khóc dở cười: “Nói bậy bạ à, không được nói mấy lời như thế.”
Rồi lại hỏi Lâm Mộ tại sao không tranh thủ ba ngày nghỉ ôn bài giải đề, Lâm Mộ nói nếu tiếp tục làm nữa chắc là sẽ ói ra thật mất, xong lại phàn nàn bảo Lục Nhung không biết mẹ mình hầm những loại canh nào cho mình ăn, lúc này đừng nói là bao tử, cảm giác như cả bộ não đều đang lềnh phềnh nổi dầu.
Lục Nhung cười phá lên không dừng lại được, cười xong lại cứ dõi mắt đăm đăm nhìn Lâm Mộ.
Hai người nói chuyện ngồi rất sát nhau, Lâm Mộ ngước đầu, hôn lên cằm của Lục Nhung.
“Cậu phải cố học đó biết không.” Lâm Mộ vươn tay, vuốt ve hai má của Lục Nhung, “Phải thi đại học.”
Lục Nhung nghe vậy trầm mặc một hồi, mới nói: “Tớ nghĩ mình không đậu vào Thượng Hải được.”
Lâm Mộ bình tĩnh đáp: “Tớ biết, không sao cả, dù cho có thi đậu trường ở Nam Cực, tớ cũng không chia tay với cậu đâu.”
Lục Nhung bật cười: “Cũng may là Nam Cực không có trường đại học.”
***
Tới giờ ăn cơm, Giang Uyển gọi điện thúc giục Lâm Mộ về nhà, Lâm Mộ dạ dạ vâng vâng mấy tiếng cho có lệ với mẹ mình, sau đó bỗng nghe mẹ mình nhiệt tình niềm nở: “Con đưa điện thoại cho Tiểu Lộc đi, để mẹ hỏi thăm mấy câu.”
“…” Lâm Mộ nghệch cả mặt ra: “Mẹ hỏi thăm cậu ấy cái gì?”
Giang Uyển ra vẻ đương nhiên nói: “Thì người ta là ‘bạn gái’ của con còn gì, mẹ chồng thăm hỏi con dâu mấy câu cũng không được hả?”
Lâm Mộ thật sự không hiểu được, mẹ mình đây là nói thật lòng hay là chỉ đùa giỡn với mình, nhưng cũng hết cách, đành đưa di động cho Lục Nhung, ý bảo đối phương nói chuyện. Cậu vừa mới quay đầu lại, liền thấy Phương Lạc Dao đang nhìn mình với ánh mắt có hơi quá lạ, vừa thấy cậu nhìn sang thì đối phương lập tức dời mắt nhìn chỗ khác, một lát sau như bình tĩnh lại mới mỉm cười hỏi: “Cháu Lâm không ở lại dùng cơm chiều à?”
Lâm Mộ cũng không nghĩ nhiều, đáp lại: “Ngày mốt cháu còn phải thi đại học, mẹ ở nhà trông nghiêm lắm, nên không ở lại được.”
Phương Lạc Dao hết sức chân thành thật lòng nói: “Vậy cháu phải cố gắng thi đại học, đừng khẩn trương quá.”
Bà cũng có con trai, thế nên gặp những đứa học trò đang tuổi đến trường tự nhiên cũng sẽ cảm thấy yêu thương quan tâm, kềm lòng không đậu lại dặn dò thêm vài câu, nào là “Cố ôn bài nhé”, rồi “Đừng quên số báo danh”, “Nhớ mang thêm mấy cây bút chì để dành dùng..” còn chưa dứt hết câu, ngẩng đầu đã thấy Lâm Mộ nhìn mình cười tủm tỉm, mới chợt nhận ra mình vừa lắm chuyện, có hơi xấu hổ tự giễu: “Thiệt tình, lớn tuổi liền thích lải nhải.”
Nhưng Lâm Mộ lại cười hết sức vui sướng, vội bảo: “Dì Dao đừng nói như vậy, cháu thích nghe mấy lời lải nhải lắm.”
Phương Lạc Dao khẽ mím môi, cũng ngại ngùng mỉm cười.
Lục Nhung cúp điện thoại, ngoái đầu liền nhìn thấy bảo mẫu nhà mình đang nhìn Lâm Mộ cười đến hết sức quái lạ, bèn hỏi: “Sao đấy?”
Lâm Mộ có vẻ rất vui, đáp lời: “Không có gì hết.”
Cậu đi ra ngoài sân lấy xe đạp, choàng một chân ngồi lên yên xe, một chân chống đất, vươn hai tay hướng về phía Lục Nhung, nói: “Lại ôm cái nào.”