Đêm hôm ấy tựa như một chiếc xe im ắng chạy trong bóng đêm, không ai biết đích đến ở nơi nào, cũng không ai rõ trên đường đi sẽ gặp phải cái gì.
Kha Tầm nhìn cả gian phòng dần dần hiện ra màu sắc, nếu phải đặt tên cho loại biến hóa này, vậy tạm thời có thể gọi nó là “rạng đông”.
Kha Tầm cố ý đi đến kiểm tra cửa sổ bị đóng đầy ván gỗ, kẽ hở sót lại thật sự rất nhỏ hẹp, đến cả chiếc đũa cũng khó mà xuyên qua lọt.
Quách Lệ Hà rốt cuộc ở đâu? Sống không thấy người, chết không thấy xác, thật sự kỳ quái.
Cuối cùng, Kha Tầm thấy được dưới chân tường nơi cửa sổ có một cục giấy vò, nhìn như một khối giấy vụn vứt đi bị tùy tay vò lại thành một cục vậy.
Kha Tầm thật sự nhớ không ra trong phòng này có ai từng dùng giấy hay không, thế nên vẻ mặt nghi hoặc cúi đầu nhặt cục giấy kia lên, nó nặng ước chừng cỡ một tờ giấy A4 thông thường.
Kha Tầm mở cục giấy kia ra, phát hiện hình dạng của nó có hơi kỳ quái, cũng không phải hình góc cạnh như truyền thống, mà cảm giác vuốt trên tay cũng mượt mà khác lạ.
Trang giấy dần dần mở ra, trái tim của Kha Tầm cũng mỗi lúc một trĩu xuống, đến khi cả trang giấy được trải rộng hoàn toàn ở trên bàn, tim cậu giống như té ngã vào hồ nước lạnh dưới vực sâu.
“Kha Nhi! Mày không có việc gì chứ? Mau ra đây!” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Vệ Đông.
Kha Tầm đáy lòng phức tạp cuốn tờ giấy kia lại, cầm trong tay, sau đó đi mở cửa phòng.
Sắc mặt của mọi người đều vô cùng phức tạp, không còn vẻ sợ hãi như ban đầu, thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ buông xuôi cho số mệnh.
“Mễ Vi gặp chuyện đúng không?” Kha Tầm cũng đoán được kết quả.
Giọng của Miêu Tử Phái nặng nề vang lên “Mễ Vi không phải chịu khổ, cậu ấy ra đi giống như Diệp Ninh Thần Nhất vậy.”
Thạch Chấn Đông ngước mắt nhìn vào căn phòng xanh dương “Quách… Tiểu Quách thế nào?”
Kha Tầm vẻ mặt trầm trọng đi đến cạnh bàn ở đại sảnh, trải tờ giấy trên tay lên mặt bàn.
Vệ Đông trước hết bước tới nhìn “Đây là cái gì? Một cái hình người? Đây là…?”
“Là chị Quách.” Kha Tầm không dám nhìn tờ da người thu nhỏ thoạt nhìn đáng sợ lại buồn cười kia.
Vừa nghe như thế, Vệ Đông sợ tới mức run lên, cả gan đưa mắt quan sát “hình người” trên bàn, đúng hơn mà nói đó là một tấm da người đã bị hút sạch phần bên trong, dài chừng 30cm, mềm oặt rũ rượi nằm trải rộng trên bàn, nhìn hình dạng ngũ quan quả thật là thuộc về Quách Lệ Hà.
Bọn họ trước đó từng nhìn thấy hoặc từng nghe kể về tình cảm thảm thiết của Trương Thiên Vĩ cùng Tân Bội Bội ngâm trong bình pha lê, nhưng kia cũng không khiến cho bọn họ chấn động bằng “Quách Lệ Hà” trước mắt lúc này đây.
Một khối “thi thể” khiến người ta không biết mô tả thế nào hiện đang im lặng nằm trên bàn, không cần phải đi lên tòa nhà hình tròn kia, cũng không có bình thủy tinh to lớn đặc thù, chỉ có một… miếng da lạnh lẽo, giống như một tờ giấy bình thường mà người ta có thể xem nhẹ bất cứ lúc này, cứ thế rõ ràng bày ra trước mắt họ.
“Lúc cậu phát hiện thứ này, nó đã trải ra như vậy sao?” Người hỏi là Mục Dịch Nhiên.
“Không, là một cục giấy như bị ai đó vò thành một nắm…” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn cũng cẩn thận quan sát “Quách Lệ Hà” trên bàn “Hóa ra là vậy, bóng đen kia có lẽ cũng dùng biện pháp như lúc trước kéo con mồi của mình lôi qua cửa sổ, nhưng cơ thể con người không thể kéo xuyên qua được khe hở, mà nó cũng không muốn lãng phí tài nguyên màu sắc có sẵn trước mắt, nên đành lấy màu ngay tại chỗ.”
“Lấy màu tại chỗ? Làm sao lấy?” Miêu Tử Phái hỏi.
Chu Hạo Văn khẽ lắc đầu “Việc này có lẽ chỉ có nó mới nói rõ được.”
Cho dù bọn họ không biết được phương pháp cụ thể, nhưng có thể tưởng tượng ra được tình cảnh tối qua: cơ thể Quách Lệ Hà là bị mạnh mẽ ép lấy màu sắc, phương pháp có lẽ không khác gì mấy với cách ép màu trong bình pha lê, chỉ là thủ đoạn dã man tàn nhẫn hơn rất nhiều, khiến cho cả cơ thể trực tiếp bị rút nhỏ lại, đến cả lớp da bên ngoài cũng nhăn nhúm, cuối cùng vò lại thành một nắm giấy vụn.
Giống như chúng ta cầm lấy một túi đựng thức uống, khi cố hết sức hút lấy nước bên trong, túi đóng gói bên ngoài sẽ nhăn nhúm lại.
Kha Tầm bất chợt nhớ đến tiếng thở nấc vì đau đớn thống khổ của Quách Lệ Hà tối qua.
“Nếu phương pháp này cũng có hiệu quả, tại sao trước đó bóng đen lại phải cất công lôi người đi?” Thạch Chấn Đông bạo gan quan sát thi thể Quách Lệ Hà, phát hiện thi thể lúc này tuy bẹp như tờ giấy, nhưng vẫn còn màu sắc nhàn nhạt, mặt mũi cùng tóc vẫn có thể nhận ra được, họa tiết chấm tròn trên áo cũng loáng thoáng còn chút màu xanh nhạt.
Tần Tứ cũng lập tức phát hiện ra việc này “Phương pháp này không thể hấp thụ hoàn toàn màu sắc của đối phương, tra tấn người ta thành như vậy có lẽ đã là cực hạn của nó.”
Kha Tầm giống như nhớ ra cái gì, trong lòng sốt sắng, liền quay lưng chạy xuống dưới lầu “Mau mau xuống hồ nước xem đồng xu của chị Quách còn ở đó hay không!”
Mọi người lập tức nhớ ra, trái tim đều căng chặt, liền nghe thấy Mục Dịch Nhiên dặn dò “Chia làm hai đường đi, một nhóm xuống hồ nước, nhóm còn lại đi xem bên tòa nhà tròn kia, sau đó tập họp ở đại sảnh.”
Đám người nhanh chóng chia ra hai tổ, Miêu Tử Phái đang tính theo Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông xuống lầu, lại nghe Mục Dịch Nhiên nói “Cậu lên lầu sáu, chỗ đó cần cậu phân biệt màu sắc.”
Miêu Tử Phái không hiểu cho lắm, nhưng vẫn gật đầu theo đám người Tần Tứ đi lên lầu.
Kha Tầm đến cạnh hồ nước, tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi tận mắt thấy mấy đồng xu có họa tiết chấm đen nằm dưới đáy ao thì vẫn cảm giác không cách nào chấp nhận được.
Cả Mục Dịch Nhiên lẫn Vệ Đông đều im lặng, thật sự khó mà tưởng tượng ra được lúc này Quách Lệ Hà vẫn còn sống.
“Để chị ấy ra đi thanh thản đi.” Giọng của Kha Tầm khẽ đến mức khó mà nghe thấy.
“Quách Lệ Hà” lúc này đang bị Mục Dịch Nhiên cầm trên tay, hắn trầm mặc đi đến cạnh hồ nước, cầm tấm da người nho nhỏ trên tay thả vào mặt nước, mãi đến vài phút sau, mấy đồng xu chấm tròn dưới đáy mới dần dần biến mất.
Da người vẫn còn phập phềnh trên mặt nước, tựa như một mảnh rác trôi.
Kha Tầm dùng tay đào một cái hố bên cạnh hồ nước, vùi “Quách Lệ Hà” vào, miệng lẩm nhẩm mấy câu khẽ đến không ai nghe thấy “Chị ráng chịu thiệt thòi một chút ha, chờ con trai chị ở nước ngoài trở về để cậu ta thắp nhang dập đầu trước mộ chị.”
Vệ Đông đứng bên cạnh, trong lòng cũng rất khó chịu, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh hai ngày trước lúc vừa mới vào tranh, Quách Lệ Hà chỉ là một người vô tội bị lôi kéo vào, chị ấy vốn dĩ chỉ muốn tìm một chỗ rót nước nóng mà thôi.
Nhưng mà… những người lần này vào tranh cùng những người trước đó trước đó nữa, có ai mà không phải kẻ vô tội đâu?
Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn mê cung, tựa như nghĩ đến điều gì, hắn bước tới bên cạnh mê cung, đứng ở góc đông bắc, dõi mắt nhìn ra xa.
“Dịch Nhiên, phát hiện được gì?” Kha Tầm quay đầu lại hỏi.
Mục Dịch Nhiên nheo mắt, giống như muốn nhìn cho rõ thứ gì đó ở đằng xa, nghe Kha Tầm hỏi mới trả lời “Không có gì, mới nãy tôi nghe thấy trong mê cung có tiếng động, nên đến xem thử thôi.”
Kha Tầm cau mày “Hôm qua anh bảo Minotaur là ai?”
Vệ Đông ngó thằng bạn thân của mình một cái: Hiếm ghê nơi, thằng cu này có thể nhớ được cái tên dài ngoằng như vậy.
“Minotaur là một kẻ thân người đầu bò, sống trong mê cung, truyền thuyết ghi lại phải dùng đồng nam đồng nữ làm tế phẩm dâng lên cho nó,” Mục Dịch Nhiên rời xa mê cung, cùng hai người họ đi về phía lâu đài “Say này khi các nhà khảo cổ học tiến hành khảo cổ trên đảo Crete, thật sự đã khai quật ra di tích mê cung, các bản đất sét bên trong có ghi lại rất nhiều chữ viết tuyến tính, trong đó có các ghi chép như: Athens tiến cống bảy phụ nữ, đồng nam cùng ấu nữ mỗi cái một người, những ghi chép này vừa vặn khớp với truyền thuyết tế tự Minotaur.”
Kha Tầm nhìn mấy vị thành viên đang đi dọc theo hành lang lộ thiên ở bên trên, ánh mắt nhìn sang tòa nhà hình tròn thì tạm dừng một lát “Hai người có cảm thấy, việc bóng đen kia ép màu chúng ta, có giống như một kiểu tế tự không?”
Vệ Đông nhìn sang hồ nước giống như bảng ghi chép sinh tử “Với cả cái hồ này nữa, tao thấy rất có cảm giác nghi thức.”
“Nếu thật sự là tế tự màu sắc, vậy thì tế tự cho ai?” Mục Dịch Nhiên thử đi sâu vào phân tích “Những màu này hòa vào nhau sẽ thành màu đen, nó muốn dùng màu đen để cường hóa cho bản thân mình mạnh hơn, hay là có mục đích nào khác?”
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ một điều, có thật thể mới có bóng, hai thứ này vốn dĩ cộng sinh với nhau, thiếu một thứ cũng không được,” Kha Tầm cúi đầu nhìn cái bóng của mình “Quy luật của thế giới này cũng là thế, kẻ chết đi sẽ mất mọi màu sắc, đồng thời cũng mất luôn cái bóng của mình ——tôi cho rằng quy luật này cũng sẽ áp dụng đối với nó.”
“Bóng đen kia vốn đã mạnh dữ lắm rồi, thật thể của nó phải dữ dội tới cỡ nào!” Vệ Đông thật sự không dám tưởng tượng.
“Trường phái dã thú thông thường sẽ phóng đại thứ mà mình muốn biểu đạt, nói thí dụ như bức tranh này muốn biểu đạt về cái bóng.” Lúc này bọn họ đã trở lại đại sảnh, Mục Dịch Nhiên vẫn nói tiếp “Tuy là bóng lớn đến mức có thể bao trùm lấy mói thứ, nhưng thật thể của nó có lẽ cũng không lớn.”
Đúng lúc mấy thành viên của nhóm còn lại cũng vừa xuống lầu đi vào đại sảnh, Chu Hạo Văn nghe thấy lời của Mục Dịch Nhiên, có chút tự hỏi “Nếu bóng cũng có thật thể, như vậy động tác mà thật thể làm ra có lẽ là nhất trí với bóng của hắn, dựa theo phân tích trước đó của chúng ta, cái bóng khổng lồ kia có thể khống chế bóng của chúng ta, từ đó khống chế cơ thể của chúng ta, như vậy thật thể của nó lúc ấy đang làm cái gì?”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt đột nhiên sáng lóe lên, nhưng hắn không nói gì, chỉ quay sang nhìn Miêu Tử Phái “Mọi người có phát hiện gì mới không?”
Miêu Tử Phái nói “Tầng bốn tầng năm vẫn như vậy, màu đỏ cùng xanh dương, nhưng cái cửa tượng trưng cho màu trong phòng bị đóng kín lại, lầu sáu là màu tím thuần khiết, bất luận là đồng hồ treo tường hay là bình thủy tinh chứa chất lỏng đều là màu tím tinh khiết, đỏ xanh cân bằng.”
Tần Tứ hỏi Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm “Màu tím hôm qua hai người thấy cũng là như vậy sao?”
Kha Tầm đưa tay gãi đầu, tự thấy mình rất khó mà báo ra tin tức chính xác về mấy cái vụ phân biệt màu sắc này.
Mục Dịch Nhiên “Hôm qua màu tím chúng tôi thấy có hơi ngả đỏ.”
Miêu Tử Phái chợt giật mình hiểu ra “Hóa ra là vậy! Xem ra có kẻ đã bỏ thêm một chút màu xanh dương pha vào chất lỏng màu tím, khiến cho hai màu đỏ xanh trở nên cân bằng, từ đó tinh luyện ra màu tím với độ tinh khiết tuyệt đối nhất!”
Còn về màu xanh dương kia đến từ đâu, ai nấy trong lòng đều hiểu rõ, đều nhớ lại “mảnh giấy” xác đáng thương của Quách Lệ Hà.
Thanh âm của NPC lại vang lên, tuyên bố nhiệm vụ hôm nay vẫn là tồn trữ ba bình quả mọng, sau đó mời mọi người dùng bữa sáng.
Hiện tại chỉ còn lại bảy người, lượng nhiệm vụ liền trở nên nặng nề, hơn nữa phòng xanh dương lại chỉ còn một mình Kha Tầm, dù cho cậu làm không ngừng nghỉ thì ít nhất cũng cần nửa ngày mới hoàn thành được.
“Mọi người có từng nghĩ đến không, vì sao NPC chưa bao giờ lộ mặt, mấy bức tranh trước đó chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.” Lên tiếng chính là Chu Hạo Văn.
Trong đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng cười giễu cợt, rõ ràng đến từ NPC.
“Chắc là xấu quá không dám vác mặt cho người ta nhìn.” Kha Tầm giơ ngón giữa chỉa vào không khí.
“…” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm một cái “Hoặc có lẽ là do kẻ nọ không thể hiện hình, chỉ có thể nói cho chúng ta nghe thông qua loa phát thanh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT