“Đồng hồ lầu hai hoa văn biến thành màu xanh lơ vào lúc nào?” Mục Dịch Nhiên nhạy bén bắt được mấu chốt trong lời nói của Miêu Tử Phái, lập tức hỏi lại.
“Tôi cũng không rõ lắm thời gian chính xác là khi nào.” Miêu Tử Phái theo bản năng đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường “Sáng hôm nay lúc ra khỏi phòng tôi có ngước nhìn thời gian trên đồng hồ đại sảnh, khi ấy là 6:55. Lúc ấy mặt đồng hồ vẫn là màu cam tươi, sau đó mọi người phát hiện phòng ngủ màu đỏ xảy ra chuyện, rồi cùng nhau vào phòng xem Hạ Vũ… Chờ đến lúc tôi theo mọi người rời khỏi phòng, bởi vì tâm trạng khó chịu nên không để ý, đến đại sảnh lầu một tôi mới ngước lên nhìn đồng hồ, đột nhiên phát hiện nó đã biến thành màu xanh lơ rồi, khi ấy đại khái không tới bảy rưỡi.”
“Đồng hồ đổi màu chắc chắn có quan hệ với toàn bộ sự kiện này.” Mễ Vi nhìn Miêu Tử Phái, như đang oán trách đối phương tại sao không báo sớm cho mọi người biết.
Miêu Tử Phái nói “Khi ấy mọi người đang thảo luận chuyện khác, tôi không có cơ hội…”
Anh chàng chuyên ngành mỹ thuật này tuy có chút chậm nhịp, nhưng năng lực quan sát lại mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Mọi người trong nhất thời không ai lên tiếng, đều đang chậm rãi nghiền ngẫm việc này.
Thạch Chấn Đông lột vỏ trái chuối đưa cho bạn gái mình, bản thân cầm một quả táo xanh ăn, tận lực không đụng tới những hoa quả có màu đỏ tươi.
“Lượng công việc buổi sáng như thế nào rồi?” Tần Tứ hỏi mọi người.
Diệp Ninh Thần Nhất phòng màu tím nói trước “Tôi tồn gần xong một bình rồi.”
Quách Lệ Hà bên phòng màu xanh dương cũng báo cáo khối lượng công việc “Tôi cũng gần xong hai bình.”
Miêu Tử Phái phòng màu vàng nói “Tôi được một bình rưỡi rồi.”
Thạch Chấn Đông phòng xanh lá có chút xấu hổ cười “Tôi thì mới được nửa bình.”
Tần Tứ căn cứ vào khối lượng các phòng tiến hành phân chia công việc lại “Lượng công việc trước mắt không được lý tưởng cho lắm, bởi vì chúng ta cũng không biết trước liệu buổi chiều có xảy ra tình huống bất ngờ nào không. Tôi đề nghị mọi người cùng nhau tranh thủ làm việc trước giờ cơm trưa, ráng cố gắng cho xong hơn phân nửa là được.”
Quách Lệ Hà công tác hiệu suất cao nhất, lúc này cũng là người có quyền lên tiếng nhất “Tổ trưởng tổ tôi tiếp tục tìm đi, tôi với Bội Bội làm là được rồi.”
Tân Bội Bội nhìn Quách Lệ Hà “Chị Quách, chị bảo một mình chị làm…”
Thạch Chấn Đông vội vàng đẩy đẩy bạn gái, không để cô nói hết câu.
Quách Lệ Hà vừa ăn nho vừa nói “Có vài người cũng phải giúp đỡ được chút gì chứ, đã không phát hiện được cái gì rồi còn hô to gọi nhỏ.”
Tân Bội Bội còn tính nói gì nữa, lại nghe Thạch Chấn Đông bảo “Bội Bội, em ở lại làm việc đi, hiện tại cách giờ ăn trưa cũng chỉ chừng một giờ hơn, chúng ta cố gắng tranh thủ thời gian làm việc để hoàn thành nhiệm vụ trước buổi chiều, để buổi chiều có thời gian cùng nhau tìm nhau tìm kiếm.”
Mọi người không ai dị nghị, ăn hoa quả cũng rửa tay sạch sẽ xong đều tự trở về phòng mình tiếp tục công việc.
***
Mục Dịch Nhiên không lập tức trở về phòng ngay, mà là đứng dưới đồng hồ cẩn thận quan sát, Kha Tầm chậm rãi bước đến cạnh hắn “Tối qua anh nhìn thấy cái gì?”
Mục Dịch Nhiên khoanh tay “Trương Thiên Vĩ có lẽ là bị tha đi theo lối cửa sổ, trên song cửa có hiện ra hoa văn ánh trăng của cậu ta.”
Xem ra cảnh tượng Mục Dịch Nhiên nhìn thấy tối qua cũng không khác gì Kha Tầm, phòng màu đỏ nằm ở giữa năm căn phòng, Trương Thiên Vĩ bị tha đi theo hướng từ phải sang trái, cũng tức là trải qua hai căn phòng bên trái phòng màu đỏ là phòng xanh dương cùng màu tím, hai phòng còn lại hẳn là không thấy được.
“Anh cũng nhìn thấy cái đống màu đen kia đúng không?” Kha Tầm kể lại “ác mộng bao trùm” tối qua mình chứng kiến.
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Mang Trương Thiên Vĩ đi hẳn chính là khối màu đen kia.”
“Bản thân thế giới này vốn đã rất kỳ quái rồi, cho dù là ban ngày vẫn luôn có cảm giác như đang ở chiều không gian khác, đến ban đêm cảm giác kia lại càng rõ ràng, quả thực chẳng khác gì thế giới của những cái bóng, bao gồm chính cả bản thân chúng ta.” Kha Tầm muốn cho bản thân một cái lý do đầy đủ để tin tưởng—— rằng Trương Thiên Vĩ là bị tha đi dọc theo cửa sổ trong trạng thái mặt phẳng không trọng lượng.
Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên giống như hiểu rõ vạn vật “Tối qua Trương Thiên Vĩ không phải không có sức nặng, đám hoa văn thuộc về cậu ta di chuyển rất không ổn định, chứ không thành thạo quen thuộc như cái bóng đen kia.”
“Bóng đen?” Kha Tầm túm lấy hai cái từ khóa mấu chốt này, rốt cuộc cũng có người nói đến nó “Nếu cái đống màu đen kia là một cái bóng, như vậy có thể khớp với chủ đề của bức tranh này rồi ——《 Ảnh 》.” (*)
“Nếu kia thật sự là cái bóng, chỉ e là nó khó mà tha vật thể thật đi được, đến ngay cả việc như mở cửa sổ cũng sợ khó mà làm được.” Mục Dịch Nhiên tự mình đưa ra “nút thắt” trong phân tích.
“Giống như Hạo Văn Nhi nói lúc nãy, chuyện mở cửa sổ có thể dựa vào “người” đi làm, nhưng bò tường vượt vách tha “vật thể” lôi đi như kia, sợ là người sống có muốn cũng khó lòng mà giúp được.” Kha Tầm cảm giác cái chất quỷ dị của thế giới này mang theo tính đảo điên, nhất là việc nó có thể biến đổi “chiều không gian” của con người, thật sự khiến người ta cảm thấy sức mạnh của mình còn thua cả con kiến.
“Tôi không dám chắc tối hôm qua có cả thảy bao nhiêu cái bóng.” Mục Dịch Nhiên vô thức nhìn xuống cái bóng của mình và Kha Tầm, vẫn màu tím than, viền ngoài màu xanh chanh “Bất kể sức mạnh đứng đằng sau bức tranh có mạnh tới cỡ nào, nhưng con người cùng sự vật nơi đầy đều phải tuân theo quy tắc của tranh, bao gồm những cái bóng này.”
Quả thực, boss trong tranh cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc tử vong để thực hiện việc giết người, nếu không thì “trò chơi” này khó mà tiếp tục tiến hành được.
Kha Tầm lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ phủ đầy hoa văn màu xanh lơ “Tôi không hiểu lắm mấy chuyện màu sắc, nhưng tôi cảm giác đồng hồ ở lầu một lầu hai chúng ta không cùng một hệ thống với đồng hồ của tòa nhà hình tròn kia, ý nghĩa mà nó đại biểu hoàn toàn khác nhau.”
Đồng hồ ở tòa nhà hình tròn bên kia không có hoa văn, nền của nó là màu đỏ tươi, đỏ đến mức giống hệt như chất lỏng từ trong phòng chảy ra.
Cái đồng hồ kia khiến cho người ta cảm giác rất không tốt, giống như màu sắc mặt đồng hồ là chuyên môn dành cho… người chết.
Còn đồng hồ trước mắt bọn họ lại lần lượt biến đổi thành màu sắc không giống với bất cứ căn phòng nào —— màu cam cùng xanh lơ, cũng không rõ việc này rốt cuộc muốn nói lên điều gì.
Kha Tầm vốn cứ tưởng bức tranh theo trường phái dã thú này sẽ bày ra phong cách quả quyết theo kiểu mạnh mẽ dứt khoát, nào ngờ lại đi theo kiểu logic nghiêm mật như vậy… Kỳ thật muốn rời khỏi tranh cũng không phải khó, chỉ cần phá giải mấy câu đố bí ẩn này, tìm ra tính logic của sự kiện, là có thể thuận lợi tìm ra chữ ký của họa sĩ.
“Sắp 11 giờ rồi, trở lại làm việc thôi.” Kha Tầm chạy một chuyến vào phòng vệ sinh trước khi trở lại phòng xanh dương của mình, phòng vệ sinh nằm ở phía bên kia đại sảnh, cửa phòng màu gỗ thô, màu sắc đại biểu cho tự do cùng vô hại.
Mục Dịch Nhiên giống như vẫn đang trầm tư suy nghĩ, Kha Tầm lại không có thói quen kéo bạn (giới tính) trai hay đồng bọn cùng đi WC, cho nên một mình đi vào.
Đợi đến lúc Kha Tầm ra ngoài, phát hiện Mục Dịch Nhiên đang nhìn chằm chằm phòng màu xanh dương, vẻ mặt cực kỳ quái lạ.
“Dịch Nhiên?” Kha Tầm bước tới trước đưa tay vỗ vai đối phương “Dịch Nhiên!”
Mục Dịch Nhiên lúc này mới giống như giật mình tỉnh lại, ánh mắt hơi rã rời mất tập trung nhìn sang Kha Tầm “Kha Tầm, mới nãy có vấn đề.”
“Anh thấy cái gì?” Kha Tầm chỉ hận không thể tặng cho đối phương một cái “Không cần sợ, ôm cái nà”…
“Bây giờ ngẫm lại mới thấy, lúc nãy tôi nhìn thấy có lẽ là ảo giác,” Mục Dịch Nhiên hai mắt lại đăm đăm nhìn cửa phòng xanh dương, cánh cửa kia bây giờ đã bình thường trở lại “Cánh cửa kia giống như đang kêu gọi tôi đi vào.”
Mục Dịch Nhiên theo thói quen làm lơ lời buột miệng tán tỉnh của Kha Tầm, đứng thẳng người dậy tính quay trở về phòng màu tím.
“Dịch Nhiên Dịch Nhiên,” Kha Tầm lẩm bẩm mấy tiếng, bỗng cảm thấy cái tên này quả thực rất “dễ gây cháy”, như muốn thiêu đốt hormone của mình “Mới nãy rốt cuộc là sao vậy?”
Mục Dịch Nhiên mở cửa phòng màu tím ra nhìn vào trong, vẻ mặt càng thêm khẳng định “Cảnh tượng mới nãy tôi nhìn thấy là… Vệ Đông từ phòng bên tôi đi ra ngoài sau đó trực tiếp vào phòng màu xanh dương, mà cửa phòng xanh dương đúng lúc mở ra, tôi liền thấy được bên trong tụ tập rất nhiều đồng bạn.”
“Cái đựu, Nhiên Nhiên đừng làm tôi sợ chứ.”
“Lúc ấy chỉ có một mình tôi đứng trong đại sảnh, đến lúc cậu xuất hiện ảo giác kia liền biến mất.” Mục Dịch Nhiên vẫn còn cau chặt lông mày.
“Loại ảo giác này quả thật rất đáng sợ,” Kha Tầm ngó quanh đại sảnh sáng ngời có vẻ vô hại “Trong ảo giác mới nãy, anh có chống cự được nó hay không? Hoặc nói anh lúc ấy có còn năng lực tự chủ phán đoán không?”
“Ý thức tỉnh táo, lúc ấy tôi cảm giác cảnh tượng kia rất kỳ quái, cho nên mới không tùy tiện hành động.”
“Nói vậy tức là giả sử đổi thành người khác, rất có thể đã bị cánh cửa phòng màu khác kêu gọi đi vào.” Kha Tầm vừa nói xong lời này, đột nhiên nghe thấy trong đại sảnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười khẽ kia xuất hiện hoàn toàn bất ngờ lại hết sức đột ngột, khiến người ta lập tức rợn cả da gà —— Nhưng nếu lắng nghe kỹ, tiếng cười kia rõ ràng đến từ giọng nói ngọt ngào của NPC.
Sát theo sau tiếng cười là tiếng nhạc vô cùng quen thuộc, mà giọng NPC cũng cất lên “Sau đây sẽ vì mọi người truyền phát một đoạn nhạc, hy vọng mọi người có thể hòa mình trong âm nhạc hưởng thụ lao động.”
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên âm thầm nhìn nhau, cảm giác cho dù đang là ban ngày, mỗi hành vi mỗi lời nói của bọn họ đều không chạy thoát khỏi ánh mắt ẩn giấu trong lâu đài.
Thế nên hai bọn họ chia nhau trở về căn phòng với màu sắc của mình, bắt đầu hưởng thụ lao động…
***
Hai vị nữ tính trong phòng xanh dương lúc này đã sắp sửa hoàn thành toàn bộ khối lượng công việc nhiệm vụ, đương nhiên sức lao động chính vẫn là Quách Lệ Hà, Tân Bội Bội ở một bên lóng ngóng tay chân phụ giúp.
“Chị Quách, hai người nghỉ một lát đi, việc còn lại để tôi lo.” Kha Tầm ngồi xuống cái băng ghế nhỏ, bắt đầu cẩn thận đặt những quả mọng xanh dương đã được xử lý xong bỏ vào bình.
Quách Lệ Hà cũng thấy hơi mệt, ngồi phịch xuống ghế dựa bên cạnh “Chút việc ấy kém xa so với lúc tôi còn làm ở xưởng may, khi ấy đúng thật là đầu tắt mặt tối không biết ngày đêm là gì.”
Kha Tầm đang vùi đầu làm việc, trong lòng cũng không quá muốn hiểu biết về những việc riêng tư hay chuyện gia đình của mấy thành viên này, biết càng nhiều gánh nặng tâm lý cũng càng nhiều, dù sao mọi người phần lớn đều sẽ bị “lưu lại” nơi này…
Những người tham gia vào tranh, có người đối với cậu mà nói chỉ đơn thuần là khách qua đường, nhưng lại có người trở thành dấu vết vĩnh cữu không thể xóa nhòa khỏi sinh mệnh.
“Năm đó tôi vì muốn gom tiền mua cho thằng con cái máy tính hàng hiệu, liên tục tăng ca suốt một tháng trời, hồi đó ỷ vào mình còn trẻ còn sức, chứ như giờ chắc sớm vào viện rồi!” Quách Lệ Hà đưa tay đấm đấm vào lưng, kể lại chuyện cũ đã qua.
Kha Tầm kềm lòng không được đón lời “Con trai chi giờ chắc cũng lên đại học rồi nhỉ?”
Ánh mắt của Quách Lệ Hà cụp xuống, khiến người ta nhìn không ra nét mặt của bà “Đại học rồi, đang ở nước ngoài, ba nó năm đó xuất ngoại, hai ba năm trước ổng đón thằng nhỏ đi theo rồi. Thật ra nó muốn sống với tôi hơn,” Tay đấm lưng của Quách Lệ Hà chợt khựng lại “Nhưng tôi lại không có bản lãnh gì, cũng không thể làm nhỡ tương lai của nó.”
Đề tài có hơi nặng nề, Kha Tầm thoáng cười “Chờ con trai chị về nước là chị có thể nằm nhà hưởng phước rồi.”
Nụ cười của Quách Lệ Hà có chút khổ sở, không nói gì nữa.
Tân Bội Bội đứng dậy đi rửa tay, lái sang đề tài khác “Tổ trưởng, anh có quen với cái gã Chu Hạo Văn kia không?”
“Cùng nhau qua ba bức tranh rồi, sao vậy?”
“Anh ta là gay đúng không?”
“Gay thì àm sao?” Ở trong lòng Kha Tầm thì cái từ này vẫn luôn luôn bị bỏ trong ngoặc kép.
Tân Bội Bội chà chà bọt xà bông trong tay “Không có gì, tại cảm thấy anh ta giống một tên gay âm hiểm thôi, hơn nữa còn là một tên otaku quỷ kế đa đoan.”
Kha Tầm hừ cười một tiếng “Tôi cảm thấy ngộ nha, Hạo Văn Nhi có làm gì cô đâu?”
“Anh không thấy miệng mồm anh ta vô cùng độc địa sao? Lại còn toàn nhắm vào tôi nữa!” Tân Bội Bội trợn mắt coi thường “Tôi cảm thấy anh ta giống như có ý đồ gì đó với anh Thạch nhà tôi, dòm kiểu anh ta đối xử với tôi nghe như có mùi gato ấy!””
“Làm ơn đi cô nương, Hạo Văn Nhi không phải người như vậy.” Tuy Kha Tầm không hiểu lắm về Chu Hạo Văn, nhưng dù cho cậu ta có phải gay hay không, tuyệt đối cũng sẽ không đi ghen ăn tức ở với một cô gái.
Quách Lệ Hà cũng không nhịn được xen mồm “Tuy là tiếng Anh tôi không hiểu lắm, nhưng cũng biết cái gay mà hai người nói nghĩa là gì. Tôi đây lại không hiểu lắm nha, trứng không nứt thì sao ruồi bâu vào, cô lo lắng vớ vẩn làm gì, chẳng lẽ anh Thạch nhà cô cũng không bình thường?”
Tân Bội Bội đột nhiên đỏ mặt, im lặng không lên tiếng.
Quách Lệ Hà cùng Kha Tầm hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ đột nhiên moi được cái tin động trời như vậy…
Kha Tầm: “Mr. Mưu” đây là chuyên gia chọn đám người như mình ra tay sao ta…
__________
Chú thích
(*) Ảnh : nghĩa là “Bóng”, giải thích theo nghĩa thì cái gì có hình liền có bóng, chính là chữ “Ảnh” này.
emmm bởi vì tớ muốn giữ nguyên tên gốc của tranh nên sẽ không dịch mà chú thích ha, nói chung cũng ngại không dám dịch ra, vì nhiều lúc nó mang đa tầng nghĩa ấy, ai thấy khó chẹo thì thông cảm =3=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT