Chìm trong thế giới tối đen không thấy đáy này, Kha Tầm vẫn trăn trở tìm cách để cảm nhận sự tồn tại của mình, thậm chí có lúc sinh ra ảo giác, chẳng lẽ mắt mình đã biến mất không còn nữa rồi.
Ước chừng có khoảng ba phút đồng hồ trôi qua, căn phòng lại phục hồi như lúc ban đầu.
Họa tiết hình thoi lúc nãy có lẽ nhắm mắt nên không phát hiện mấy phút biến hóa lạ kỳ kia.
Họa tiết chấm tròn phát ra âm thanh của Quách Lệ Hà “Mới nãy bị làm sao vậy? Cúp điện hả ta?”
“…” Chị Quách quả thực có vô số nhiều phương pháp làm Kha Tầm nghẹn họng ứ lời.
Họa tiết hình thoi xoay người “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, đi ngủ đi.” Kha Tầm không muốn trước lúc ngủ khiến mọi người khủng hoảng, sợ hãi.
Trong gian phòng, ngoại trừ hai cái giường màu xám ra, còn lại toàn bộ đều tinh khiết một màu đen sẫm không thấy đáy, Kha Tầm cũng không muốn nằm trên sàn nhà như cái lỗ đen kia ngủ qua đêm, nhìn qua lại hai vị nữ tính trên giường, cuối cùng lựa chọn nằm xuống bên cạnh họa tiết chấm tròn.
Quách Lệ Hà dịch người tránh chỗ “Chúng ta nằm ở hai đầu giường ngược nhau đi, sẽ không choáng chỗ nhiều quá.”
Kha Tầm nhận gối Quách Lệ Hà đưa cho, đặt ở đầu giường còn lại nghiêng người nằm xuống.
Khi thị giác của con người không thể mở rộng, những giác quan khác sẽ đột ngột trở nên cực kỳ nhạy cảm, tỷ như khứu giác, Kha Tầm ngửi được trong không khí đầy ắp mùi của thuốc màu, không chút nào cảm thụ được hơi thở sinh mệnh.
Chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy của Quách Lệ Hà.
“Ồn quá đi…” Họa tiết hình thoi ở giường bên kia than thở nỉ non vài câu, lát sau cũng chìm vào im lặng.
Kha Tầm không cảm thấy buồn ngủ, đầu giường của cả hai giường đều đặt ở hướng ngược cửa sổ, Kha Tầm ngủ đầu còn lại, cho nên mắt nhìn ra hướng cửa sổ.
Cửa sổ trong bóng đêm thoạt nhìn chẳng khác gì một cái bóng ảnh.
Song cửa màu xám nhạt với các hoa văn phức tạp… Bóng đêm ở bên ngoài so với bóng tối trong phòng có vẻ nhạt hơn một chút, thoạt nhìn như một miếng vải bố nhuộm màu xanh đen đậm.
Kha Tầm nghĩ không ra lúc nãy “ba phút đen tối” rốt cuộc là như thế nào, là loại sức mạnh nào có thể khiến toàn bộ sinh vật hoàn toàn dung hòa vào bóng tối… hoặc là nói, dung hòa vào một thế giới khác.
Độ ấm trong phòng vừa lúc thích hợp, trên giường cũng không có chuẩn bị sẵn chăn mền cho mọi người, bởi thế trong bóng đêm, ba mảnh họa tiết đại biểu cho ba người trắng đen rõ ràng, cực kỳ bắt mắt.
Họa tiết chấm đen nền trắng trên người chị Quách tùy theo tiếng ngáy phập phồng cao thấp, mà một mảnh hẹp dài họa tiết hình thoi thuộc về Tân Bội Bội lại im lặng bất động, nhìn như một tấm giấy trang trí dán tường.
Kha Tầm dần dần cảm thấy buồn ngủ, cửa sổ tối đen như bóng ảnh, đơn điệu như thôi miên, giống như hết thảy trước mắt đều được lưu vào một bức tranh, chỉ cần bảo tồn thích đáng là có thể lưu truyền lại ngàn năm.
Bởi vì thói quen bảo trì cảnh giác hình thành từ các bức tranh trước, nên Kha Tầm dù đang ngủ cũng giống như mở to một bên mắt —— hơn nữa bên cạnh không có Mục Dịch Nhiên, cũng giống như mất đi phần nào chỗ dựa cùng ỷ lại…
Thế nên, khi trong phòng một lần nữa lâm vào bóng tối tuyệt đối, Kha Tầm lập tức bừng tỉnh.
Cậu trước hết phát hiện khung cửa sổ tựa như bóng ảnh kia chẳng thấy đâu nữa, họa tiết chấm đen của Quách Lệ Hà bên cạnh cũng không thấy, Tân Bội Bội ở giường bên kia cũng không thấy, mà họa tiết cuộn sóng của bản thân cậu cũng giống như bị lấp lên bằng mực tàu, biến mất không thấy.
Cơ mà có chút đáng mừng là, tiếng ngáy đứt quãng của Quách Lệ Hà vẫn như cũ văng vẳng trong phòng.
Mọi người đều còn, chỉ là bị bóng tối đột nhiên che lấp lại mà thôi.
Nếu như nói nước chảy có nguồn nước, ánh sáng có nguồn sáng, vậy bóng tối này hẳn là cũng có ngọn nguồn phát ra, như trong Kha Tầm tưởng tượng, ngọn nguồn của bóng tối có lẽ giống như túi mực của con mực vậy, mỗi khi cần lập tức phun ra, nhuộm đen cả thế giới.
Kha Tầm lẳng lặng không nhúc nhích nằm yên trong bóng tối, cẩn trọng dùng thính giác và khứu giác phân biệt thế giới này, cho nên ngay khi một góc cửa sổ đột nhiên xuất hiện giữa tấm vải đen thì Kha Tầm suýt chút thét lên thành tiếng.
Trong bóng đêm, khung cửa sổ tựa như bóng ảnh đột ngột hiện lên một góc hoa văn phức tạp của song cửa, kế tiếp hoa văn hiện ra càng lúc càng nhiều, tựa như một loài thực vật thần kỳ sinh trưởng trong bóng tối, nửa khung cửa sổ dần dần hiện ra, đến cuối cùng cơ hồ là toàn bộ cửa sổ.
Trong phòng mọi thứ cũng một lần nữa xuất hiện: Hai cái giường màu xám, cùng ba người nằm trên với ba loại họa tiết khác nhau.
Kha Tầm hai mắt chằm chằm nhìn cửa sổ, nếu như cậu đoán không sai, cái thứ “ngọn nguồn” của bóng đêm kia hẳn là đến từ cửa sổ.
Cửa sổ vẫn chưa hiện ra hoàn toàn, ở giữa có một đoạn nhỏ tối đen giống như trong phòng, khoảnh tối đen đó khi rộng khi hẹp, giống như đang dần biến hóa.
Kha Tầm cảm giác như có thứ gì đó che lại cửa sổ, chỉ là vì tầm nhìn không đúng cho nên không thể phán đoán thứ màu đen kia rốt cuộc là ở trong hay ngoài cửa sổ.
Khoảng tối đen trên cửa sổ dần dần thu hẹp lại, cuối cùng trở thành một đường chỉ đen cực hẹp.
Cửa sổ rốt cuộc hiện ra đầy đủ, nhưng Kha Tầm lại phát giác hoa văn trên cửa sổ như không giống với lúc trước.
Hoa văn của nó vẫn đang xảy ra biến hóa ở phần giữa cửa sổ, Kha Tầm mở to hai mắt, bởi vì thị lực tập trung quá độ làm ánh mắt có chút mỏi nhừ —— nếu quan sát tỉ mỉ có thể nhìn ra, hoa văn khung cửa sổ giống như cất giấu rất nhiều loại hoa văn khác, Kha Tầm cố gắng phân biệt ra hình dạng các loại hoa văn bên trong, nhưng bởi vì chúng nó đều là họa tiết trắng đen, cuối cùng khiến cho hai mắt cậu như hoa lên.
Đám hoa văn cực kỳ phức tạp hỗn loạn cũng giống như dải màu đen khi nãy, không ngừng biến hóa lúc hẹp lại phình ra, nhưng nó lại không giống dải màu đen khi nãy biến hóa một cách tự nhiên hài hòa, mà là tràn ngập nguy hiểm như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Kha Tầm bạo gan rón rén bước xuống giường, muốn nhìn hoa văn thật rõ ràng, rốt cuộc theo khe hở của bức màn lờ mờ thấy được một đám hoa văn hình ánh trăng, từng miếng từng miếng trăng khuyết nho nhỏ li ti phủ đầy khe hở trên song cửa.
Kha Tầm nhìn một lát đầu óc đều choáng váng, đợi đến khi trở lại giường thì, mảnh hoa văn phức tạp kia cũng biến mất.
Có một điều cậu có thể đoán chắc, đám hoa văn kia nằm bên ngoài khung cửa sổ, theo đó suy ra, mảng tối đen mới nãy rất có thể cũng là ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ là có thứ gì đó đi ngang cửa sổ? Dựa theo quỹ đạo di chuyển của nó, hình như là từ bên phải đi sang bên trái, như vậy cửa sổ tiếp theo mà nó đi ngang chính là cửa sổ của phòng màu tím cạnh phòng màu xanh —— phòng của Mục Dịch Nhiên và Vệ Đông.
Còn về điểm xuất phát cùng điểm đến của thứ này ở đâu thì… bó tay.
Tóm lại, trong phòng lúc này khôi phục lại hình ảnh vốn có ban đầu.
***
Kha Tầm cảm giác mình giống như vừa trải qua một đêm “Phim hoạt hình ngắn đoạt giải Oscar”.
Trời sáng lúc vừa mở mắt ra, mọi người đều có chút không quen với màu sắc tươi sáng trong phòng, Tân Bội Bội là người đầu tiên rời giường, vỗ vỗ gối đầu màu xanh biếc mấy cái, sau đó đặt chỉnh tề ở đầu giường.
Chiếc quần trắng Tân Bội Bội đang mặt điểm tô rất nhiều họa tiết hình thoi màu xanh da trời, phối hợp với chiếc bóng màu vàng kim dưới chân như lại càng tôn thêm nét đẹp.
Tiếng nhạc quen thuộc một lần nữa vang lên, giọng ngọt ngào của NPC cũng tùy theo sau đó “Xin chào buổi sáng! Hoan nghênh mọi người dời bước xuống đại sảnh lầu một hưởng thụ bữa sáng ngon miệng! Sau khi ăn sáng mời mọi người tiếp tục hưởng thụ lao động vinh quang, nhiệm vụ công tác hôm nay vẫn là tồn trữ ba bình quả mọng! Xin mọi người hãy nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được ô nhiễm màu sắc!” NPC giống như dừng lại một lát, thay đổi sang ngữ khí có chút kỳ lạ “Tát nhiên, những phòng mất đi màu sắc có thể tùy ý ra vào, mọi người cứ tự nhiên.”
Kha Tầm trong lòng trầm xuống, vội vàng xuống giường xỏ đôi giày xanh biển thuộc về mình “Mọi người mau mau rời giường, bên ngoài có thể đã xảy ra chuyện.”
Quả nhiên, ngoài đại sảnh rất nhiều người đang đứng tụ tập trước một cánh cửa, mặt mày ai đấy đều nặng trịch.
Cánh cửa kia chính là cánh cửa đỏ là nằm ở chính giữa năm canh cửa. Mà lúc này, cánh cửa lẽ ra phải là màu đỏ rực rỡ lại biến thành màu xám trắng không chút sinh khí.
Căn phòng màu đỏ, vừa lúc chính là phòng của Hạ Vũ cùng Trương Thiên Vĩ từng phạm quy tắc hôm qua.
Tần Tứ bước đến phía trước chuẩn bị mở cửa.
Tân Bội Bội hét to một tiếng “Đừng tùy tiện sang phòng người khác! Cánh cửa này quá mức cổ quái!”
Thạch Chấn Đông bước tới an ủi bạn gái “Mới nãy NPC đã bảo, cửa mất màu sắc có thể tự do ra vào.”
Lúc này Tần Tứ đã đẩy cửa ra, trước hết đi vào chính là đám “lão nhân” Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, Thạch Chấn Đông cũng đi theo sau, trước đó còn căn dặn bạn gái mình “Mấy cô gái cứ đứng bên ngoài chờ đi, đừng vào nhìn.”
Tân Bội Bội nghe lời liền đứng chờ ngoài cửa, nhưng Quách Lệ Hà xông vào không thèm suy nghĩ, theo sau là Mễ Vi cùng Diệp Ninh Thần Nhất.
Trong phòng ngay sau đó liền bùng lên tiếng thét chói tai của các cô gái.
Tân Bội Bội đứng ngoài đại sảnh sợ đến run lên, dời bước rời xa cánh cửa màu xám trắng kia.
Nếu cô dám bạo gan đi tới xem một cái, sẽ phát hiện căn phòng kia không chỉ là cửa mất đi màu sắc —— mà toàn bộ căn phòng đều trở nên tái xám, tính luôn cả thi thể nằm trên giường.
Thi thể của Hạ Vũ cơ hồ dung hòa làm một thể với chiếc giường trắng bệch, hai mắt hắn mở to, tròng mắt đều trong suốt giống như biến thành quả cầu thủy tinh, tóc cùng lông mi giống như bị trang điểm thành thạch cao, hoàn toàn biến thành màu xám trắng loang lổ.
Mấy cô cậu sinh viên kềm không được khóc nấc lên, trong tiếng khóc giống như xen lẫn thương tâm, nhưng càng nhiều vẫn là sợ hãi.
Quách Lệ Hà nhích người đến cạnh tổ trưởng Kha Tầm “Này có phải làm cái người giả không?”
Kha Tầm “…”
Mễ Vi dẫn đầu ngừng khóc “Học trưởng Thiên Vĩ đâu? Anh ấy ở đâu?”
Đúng rồi, phòng này vốn ở hai người, hiện tại chỉ phát hiện thi thể của Hạ Vũ, chẳng thấy Trương Thiên Vĩ đâu.
Diệp Ninh Thần Nhất dụi ánh mắt đỏ bừng “Chúng ta mau mau đi tìm học trưởng đi, tìm được anh ấy là có thể biết chân tướng mọi chuyện! Có phải là do học trưởng tận mắt chứng kiến hết thảy nên bị bắt đi rồi không?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy phân tích của Diệp Ninh Thần Nhất quá mức khờ dại lại ngây thơ, nhưng không ai đành lòng đi vạch trần.
Kha Tầm đột nhiên nói “Tiểu Diệp nói không sai, Trương Thiên Vĩ có lẽ bị ai đó tha đi rồi.”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt sâu thẳm nhìn Kha Tầm “Cậu cũng phát hiện biến hóa kỳ lạ của cửa sổ tối qua?”
Kha Tầm gật đầu, hỏi mọi người “Mọi người ai còn nhớ họa tiết trên quần áo của Trương Thiên Vĩ là hình gì?”
Mấy cô cậu sinh viên không hổ đều là dân mỹ thuật, đều cực mẫn cảm với họa tiết, thi nhau đáp “Quần áo của anh ấy đều là họa tiết ánh trăng, hình dạng trăng khuyết, màu đỏ.”
Quách Lệ Hà nghe vậy liền bình “lựng” “Dựa theo cách nói cũ, trên trời xuất hiện trăng đỏ là sắp có yêu tinh ra quấy phá.”
Tuy rằng ai cũng biết mặt trời đỏ chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà thôi, nhưng giờ phút lại cảm thấy có chút e ngại cách nói của Quách lệ Hà, dù sao ở Trung Quốc thời cổ đại, trăng máu quả thực tượng trưng cho điềm xấu, mà trong truyền thuyết ở châu Âu, ánh trăng màu đỏ cũng sẽ khơi dậy sức mạnh hắc ám huyền bí.
Chu Hạo Văn nói thẳng “Tôi cho rằng sự kiện tử vong tối hôm qua không có quan hệ gì với họa tiết trên áo, tiền đề hiển nhiên rất rõ ràng, phòng này có người vi phạm quy định, người chết đi sang phòng người khác, hơn nữa lại không rửa tay.”
Nhóm các tân nhân đều trầm mặc không dám lên tiếng, lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy cái giá phải trả khi vi phạm quy tắc.
Miêu Tử Phái đánh bạo nhìn “Hạ Vũ” nằm trên giường “Mọi người chẳng lẽ không cảm thấy trạng thái của thi thể rất kỳ quái sao? Giống như thím đây lúc nãy nói, nhìn giống người giả. Nói người giả cũng không chính xác lắm, thi thể thoạt nhìn giống như một người trên mặt phẳng —— cậu ấy đã mất đi cái bóng của mình!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đánh bạo bắt đầu quan sát thi thể, chẳng trách mới nãy vẫn cứ cảm thấy sáng trưng trưng nhìn rất kỳ cục, nhưng có lẽ là do tâm lý nào đó nhiễu loạn, bọn họ không dám nhìn thi thể kia quá lâu. Hiện tại nhìn kỹ mới thấy, thi thể kia đã mất hết toàn bộ bóng lập thể, giống như một khối dị dạng đột ngột tồn tại, không cùng một chiều không gian với hết thảy mọi thứ xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT