*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong số mấy sinh viên đại học có một nam sinh đeo kính vóc dáng cao ráo, thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi nhất đứng ra làm người đại diện giới thiệu với mọi người “Tôi là Trương Thiên Vĩ, nghiên cứu sinh năm nhất của học viện mỹ thuật, mấy người chúng tôi là tình nguyện viên của lần triển lãm này, Hạ Vũ và Miêu Tử Phái là sinh viên năm ba, Mễ Vi cùng Tân Bội Bội năm hai, Diệp Ninh Thần Nhất nhỏ nhất, là đàn em năm nhất của chúng tôi.”

Nói chung đều là sinh viên đại học, hơn nữa còn là tình nguyện viên, tố chất cũng cao, bọn họ giống như đã bắt đầu chấp nhận sự thật trước mắt.

Diệp Ninh Thần Nhất gật đầu nhìn đám người Kha Tầm “Chúng ta lại gặp nhau, bây giờ tôi mới hiểu tại sao trước đó mấy anh cứ đuổi khéo tôi đi.”

Chỉ cần đối mặt với con gái, Vệ Đông liền chủ động nhiệt tình hẳn ra “Mục đích chủ yếu của chúng ta là tìm ra chữ ký hoặc là ấn chương, lúc trước tui nhớ cô còn tính giải thích cho chúng tôi về phòng triển lãm K mà đúng không, vậy chắc là mọi người hiểu biết rất rõ mấy bức tranh này rồi?”

Diệp Ninh Thần Nhất đưa mắt nhìn cảnh sắc xinh đẹp nhưng không giống nhân gian trước mặt “Mới nãy bởi vì quá sợ hãi nên không thấy rõ là bức tranh nào, nhưng mà dựa theo kinh nghiệm của tôi thì thứ cần tìm chắc là chữ ký —— hôm nay trưng bày đều là tranh sơn dầu, hẳn là sẽ không có ấn chương.”

“Bức tranh này tên là 《 Ảnh 》, tác giả là Dung Nhượng.” Kha Tầm nói ra những gì mình thấy được.

Mấy sinh viên đại học quay mặt nhìn nhau, sau đó hơi gật đầu, Trương Thiên Vĩ là đại biểu lên tiếng nói “Dung Nhượng là một họa sĩ trẻ, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cực kỳ ngưỡng mộ trường phái dã thú, ở trong giới cũng có chút danh tiếng, buổi triển lãm lần này có tổng cộng năm bức tranh của anh ấy, mỗi một bức đều được niêm yết giá 5 vạn tệ trở lên, nhất là bức 《 Ảnh 》, giá niêm yết lên đến 12 vạn tệ, xem như tác phẩm có giá bán khá cao trong buổi triển lãm lần này.”

Mọi người vừa nói vừa đi đến tòa kiến trúc trước mặt, Chu Hạo Văn nhét di động vào túi, hỏi Trương Thiên Vĩ “Bức tranh này biểu đạt cái gì?”

Kha Tầm ngó sang người vừa mới lên tiếng, thường xuyên có cảm giác cái anh chàng toàn thân không có chút cảm giác tồn tại này thi thoảng lại thoắt hiện ra.

Trương Thiên Vĩ giống như bị hỏi đến nghẹn lời, dõi mắt ra xa quan sát thế giới kỳ lạ trong tranh trước mặt “Tôi nghĩ, những màu sắc kia chính là điều muốn biểu đạt.”

“Điều gì?” Vài người đồng loạt lên tiếng hỏi, xen lẫn bên trong còn có giọng nói của người phụ nữ trung niên.

“Màu sắc của tự do tự tại, những vệt sáng cùng chấm tròn tràn ngập màu sắc sinh mệnh kia có thể cấu thành vạn vật trên thế gian này!” Giọng của Trương Thiên Vĩ bỗng trở nên kích động “Đây tuyệt đối là một lời chào vĩ đại!”

Nam sinh có mái tóc dài vóc dáng gầy gò sạch sẽ đứng bên cạnh giống như đang nghiền ngẫm những lời kia, vẻ mặt cũng bỗng trở nên hưng phấn “Đây có lẽ chính là ánh nắng trong suốt tinh tế nhất thế gian theo như lời Matisse nói, những sắc màu tự do tự tại kia là nơi trú ngụ linh hồn Matisse! Chúng nó có thể tụ hợp tạo nên “Luxe, Calme et Volupté”, cũng có thể chạy đến tổ hợp thành “Ảnh” trước mắt chúng ta đây!” (*)

Mọi người đều nhìn hai thanh niên trẻ tuổi kích động, chỉ có mấy vị thuộc nhóm sinh viên mỹ thuật là gật gù tỏ vẻ đồng ý, những người còn lại mỗi người một vẻ mặt, người phụ nữ trung niên Quách Lệ Hà nói thẳng toẹt một câu “Đúng là không nên cho tụi nhỏ đi học vẽ, học riết điên hết rồi.”

Mục Dịch Nhiên cũng không lắng nghe những lời của bọn họ, chỉ đưa mắt nhìn kiến trúc trước mặt, theo bước chân bọn họ dần dần tiếp cận, tòa kiến trúc to lớn hùng vĩ kia cũng dần dần lộ ra.

“Đây… là một lâu đài sao?” Tân Bội Bội ngừng khóc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tòa lâu đài với màu sắc ảo mộng trước mắt mình.

Thị giác đến càng gần, mới thấy tòa kiến trúc kia không còn vẻ sặc sỡ lóa mắt như lúc đầu nhìn đến, mà dần dần bày ra các sắc màu làm người ta nhìn cảm thấy thoải mái: xám hoa hồng, xanh đậm, xanh thông, vàng mù tạt…

Kha Tầm đứng bên cạnh Mục Dịch Nhiên “Bất kể này có phải lâu đài hay không, nhìn chung có rất nhiều phòng, trên dưới trái phải đại khái có hơn trăm căn phòng, điều kiện tử vong có lẽ có liên quan đến mấy thứ này.”

Bất luận bị vây vào hoàn cảnh thế nào, bất luận những hoàn cảnh ấy tràn ngập tính mê hoặc cỡ nào, thì nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ ở nơi ấy chỉ có một—— phân tích tử vong, ấy cũng là chủ đề vĩnh hằng của thế giới trong tranh này.

“Có lẽ, nơi này là một cái mê cung.” Mục Dịch Nhiên hai mắt nhìn về phía vườn hoa ở phía trước lâu đài, trong vườn có một góc với các kiểu cây xanh vây quanh thành một cái mê cung. Lúc này hồ nước hình tròn bên cạnh đột nhiên phun nước lên cao, chấm nước tựa như vụn kim cương rải đầy trên người bọn họ.

Ai cũng đều bị nước suối phun đột ngột làm cho hoảng sợ, chờ đến lúc bình tĩnh trở lại, mấy cô gái đều tỏ ra kích động, Tân Bội Bội còn nói với Mễ Vi đứng bên cạnh mình “Đây có phải hồ ước nguyện không?”

Mễ Vi lại khẽ lắc đầu “Tốt nhất đừng ước nguyện với những thứ không rõ lai lịch này, nói không chừng nó sẽ bắt chúng ta dùng linh hồn hoặc là mạng sống đến trao đổi.”

Tân Bội Bội cảm thấy Mễ Vi đang hù dọa mình, nhưng trong lòng lại thật sự thấy sợ hãi, cũng chủ động cách xa cái hồ xinh đẹp kia.

Trong không trung bỗng chốc vang lên một điệu nhạc ưu nhã, giống như hòa vào khung cảnh duyên dáng xung quanh lẫn nhau tôn lên, một giọng nữ tính ngọt ngào từ tiếng nhạc truyền đến lỗ tai mọi người “Hoan nghênh mọi người đã đến, mời mọi người đến đại sảnh tập hợp.”

Lần đầu tiên bọn họ mới thấy có NPC ngọt ngào dịu dàng đến như vậy.

Một đám 13 người lục tục đi vào đại sảnh trong lâu đài, trang trí bên trong thoạt nhìn cũng không xa hoa, nói đúng hơn là nhìn cổ xưa mà hoa mỹ: đặt rất nhiều bộ bàn ghế bằng gỗ thô, trên bàn bày các vật đựng bằng gốm thô, bên trên đựng một ít hoa tươi cùng trái cây thoạt nhìn giống như tranh tĩnh vật, và một mặt đồng hồ thuần thủ công trên vách tường, giống như mang người ta đi vào thế giới cổ tích.

Bởi vì cả thế giới này đều lấp lánh sáng, cho nên mọi người không thể xác định rõ nguồn sáng đến từ đâu, hiện tại nhìn thấy được bóng của hoa quả trên bàn, ấy là một mảng màu đậm hết sức rực rỡ, đổ thành từng mảng từng mảng tím đậm cùng xanh chanh, độ bão hòa của màu sắc ấy không thua kém một chút nào so với sắc màu tươi sáng của những hoa quả trái cây.

“Trời ạ,” nam sinh tóc dài cao gầy phát ra một tiếng than sợ hãi “Toàn bộ căn phòng này quả là một tác phẩm nghệ thuật hi hữu! Chúng ta hoàn toàn có thể đem nơi này làm phòng vẽ tranh!”

Mễ Vi liếc nhìn nam sinh nọ một cái “Hạ Vũ, đừng nói mấy lời không thực tế nữa, hiện tại chúng ta cần làm là mau chóng rời khỏi nơi này.”

Quách Lệ Hà đặt cái bình thủy tinh tạo hình kỳ quái lên bàn, nhấc mông ngồi xuống ghế gỗ “Mệt muốn chết, nặng dữ ôn!”

Quách Lệ Hạ dựa người vào ghế, ngước mắt đánh giá hoàn cảnh trong phòng cùng hoa quả trên bàn, lại lướt nhìn đám người một cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Kha Tầm “Chỗ này tối đa ở được mấy ngày?”

Kha Tầm cũng không rõ bà chị hai này tại sao lại nhìn chằm chằm vào mình “Nhiều nhất bảy ngày, vượt qua kỳ hạn bảy ngày mọi người đều chết hết.”

Thật ra là do Quách Lệ Hà cảm thấy Kha Tầm dễ thân nhất, lại hỏi thêm câu nữa “Tới chừng ra được rồi chỗ này ăn ở ngủ nghỉ có cần phải trả tiền không? Mấy ngày này chúng ta đều là ăn không uống không miễn phí hả?”

Kha Tầm chỉ cảm giác không thể câu thông với người phụ nữ này “Đúng vậy, ăn không uống không miễn phí hết, với cả không chừng khuyến mãi luôn mạng mình.”

Quách Lệ Hà nghe bảo không cần trả tiền, cả người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, cực kỳ không biết khách sáo là gì vươn tay cầm lấy một cái quả đào to mọng đặt trên đĩa gặm lấy gặm để “Nãy giờ khát muốn chết.”

Mọi người… kỳ lạ là không một ai thấy phản cảm đối với bà chị Quách Lệ Hà này, giống như toàn bộ “mùi vị thế gian” ở nơi đây đều phải dựa vào bà chị này mà có.

Ngay sau đó, tiếng âm nhạc quen tai lại một lần nữa vang lên, giọng nữ ngọt ngào nói “Hy vọng mọi người sẽ có được những trải nghiệm đẹp khi ở nơi đây, mời mọi người dựa theo màu sắc cùng hoa văn trên áo chia thành năm tổ, sau đó chia nhau tìm ra phòng của mình, thỏa thích trải nghiệm cảm giác vui sướng do lao động mang đến.”

Kha Tầm cúi nhìn hoa văn trên áo mình, là từng mảnh từng mảnh hoa văn sóng gợn màu xanh biển, còn Mục Dịch Nhiên lại là hoa văn cỏ cuốn màu nho —— hình như đây là lần đầu tiên mình không thể cùng tổ với người ta…

Tân Bội Bội nhìn hoa văn màu xanh da trời trên quần áo của mình, lại nhìn sang bạn trai Thạch Chấn Đông với hoa văn sọc màu xanh lá cây đậm, bước tới trước mặt Kha Tầm “Anh gì ơi, có thể cùng bạn trai tôi đổi quần áo không? Áo của anh cũng là màu xanh, tôi… tôi không muốn với anh ấy tách ra.”

“Tôi cũng muốn đổi quần áo với người khác lắm, nhưng thế giới này sẽ không cho phép.” Kha Tầm nhìn thoáng qua Vệ Đông cùng Diệp Ninh Thần Nhất đang tụ lại bên cạnh Mục Dịch Nhiên, cả ba người họ đều là “tổ màu tím”.

Tân Bội Bội tính nói tiếp gì đó, bị Thạch Chấn Đông vỗ vai “Chúng ta tốt nhất đừng nên vi phạm quy tắc nơi này.”

“Được rồi.” Tân Bội Bội tỏ vẻ rất nghe lời bạn trai, chậm rãi bước đến bên cạnh Kha Tầm “Tổ chúng ta còn ai nữa?”

Quách Lệ Hà với quần áo phủ đầy hoa văn chấm tròn màu xanh ngọc vừa cắn trái đào vừa đi đến…

Mọi người chẳng mấy chốc chia xong tổ, sau đó dưới sự chỉ dẫn của giọng nữ ngọt ngào kia, từ đại sảnh tiến vào “phòng làm việc”, mắt nhìn một đống trái cây xinh đẹp chất thành ngọn núi trong phòng, ai nấy cũng đều sợ ngây người.

“Loại bỏ lá cây của quả mọng trong phòng, bỏ hột, rửa cho sạch sẽ, đặt vào lọ pha lê lớn để tồn trữ.” Giọng nói ngọt ngào đột ngột gằn mạnh “Tuyệt đối không được mang màu sắc của phòng mình sang phòng khác! Tuyệt đối không được phép làm ô nhiễm màu sắc!”

Mễ Vi và Miêu Tử Phái nhìn đám quả mọng vàng óng giống như cà chua bi, nghe Tần Tứ cùng tổ nói “NPC ý nói là không cho chúng ta sang các phòng khác, nhất định phải nhớ kỹ những lời này, đây là điều kiện tử vong cơ bản nhất.”

Mễ Vi cầm lấy một khỏa trái cây màu vàng đưa lên mũi ngửi ngửi, hương vị vị cực kỳ tươi mát “Tần bác sĩ, mới nãy anh vừa nói là tử vong thường sẽ chỉ xảy ra vào ban đêm, vậy tại sao giờ đang là ban ngày mà NPC đã bắt chúng ta tuân thủ quy tắc?”

“Lần này quả thực có hơi đặc biệt, nhưng tốt nhất chúng ta nên tuân theo lời nó, có lẽ Boss phía sau sẽ sàng lọc lúc ban ngày để tìm ra mục tiêu tử vong ban đêm.” Tần Tứ lúc này đã xắn lên tay áo, đến bồn rửa tay trong phòng rửa tay thật sạch sẽ, sau đó ngồi xuống băng ghế gỗ nho nhỏ bắt đầu tiến hành xử lý các quả mọng trong phòng, nhìn giống như đang nhặt rau vậy….

Hai sinh viên đại học còn lại cũng làm theo hắn, rửa tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh Tần Tứ, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

“Mỗi lần NPC đều xuất hiện kiểu như vậy sao?” Mễ Vi tò mò hỏi.

“Không, đây là lần đầu tiên NPC xuất hiện dưới dạng âm thanh như vậy.” Tần Tứ mắt nhìn gian phòng với sắc điệu sáng ngời, phối hợp với màu vàng của trái cây, cùng với bóng đổ màu xanh chim công của chúng nó trên mặt đất, càng làm cho người ta cảm giác nơi đây giống như một bức tranh.

Tần Tứ vô thức nhìn về phía bóng của mình, cũng là màu xanh chim công tuyệt đẹp, không có một chút loang màu nào, cứ thế thành một vệt nồng đậm nguyên vẹn tích tụ dưới chân…

Cùng lúc đó, Kha Tầm cũng cúi đầu nhìn bóng của mình, cái bóng vàng óng ánh lấp lánh ánh sáng tựa như cát vàng, cũng giống như mấy cái quả mọng màu xanh lam rơi trên mặt đất, bên dưới mỗi một quả trái cây đều có một vũng “nước đọng” màu vàng như vậy.

Quách Lệ Hà làm việc hết sức nhanh nhẹn lưu loát, lượng công việc của một mình bà còn nhiều hơn cả Kha Tầm cùng Tân Bội Bội gộp lại, mà miệng bà cũng không nhàn rỗi “Mấy đứa nói xem trái cây này có thể ăn không? Này có phải là quả việt quất biến chủng không? Nếu chúng ta ăn thử một trái, phía trên chắc là không nói gì đâu đúng không?”

“Trời ạ, dì Quách, dì không sợ nó có độc sao?” Tân Bội Bội ngạc nhiên nhìn Quách Lệ Hà.

“Kêu chị Quách!” Quách Lệ Hà trừng mắt nhìn Tân Bội Bội “Bạn trai cô còn già hơn tôi nữa.”

Tân Bội Bội đang tính phân bua, lại nghe Quách Lệ Hà nói “Anh ta không phải sau 75 đúng không? Chị đây là chuẩn 75 đấy!”

Vẻ kiêu căng của Tân Bội Bội lập tức xì hơi, sắc mặt khi đỏ khi trắng, đột nhiên nghe Quách Lệ Hà nói “Anh ta ly hôn chưa? Cô cứ như vậy không rõ không ràng đi theo anh ta, tưởng mình chiếm được hời, nhưng mà coi chừng cuối cùng lại là mình chịu thiệt thòi đấy!”

__________

Chú thích 

(*) Luxe, Calme et Volupté (Luxury, Calm and Pleasure – Tạm dịch: Lộng lẫy, Êm đềm và Sướng vui) Một tác phẩm trứ danh của họa sĩ Henri Matisse

Matisse-Luxejpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play