“Vậy tại sao họa sĩ không trực tiếp vẽ chó, mà lại vẽ bò?” Kha Tầm hỏi.
“Chó là bạn của con người, họa sĩ lại yêu chó, hắn không hi vọng bởi vì bức tranh có vẻ quá mức dữ tợn sắc bén này của mình mà khiến người khác sinh ra phản cảm với chó, hoặc là hắn cho rằng, chó đối với con người vô cùng trung thành lại thân thiện, dù cho con người từng tổn thương hay ngược đãi, chúng nó cũng sẽ không làm ra chuyện tương tự với con người.”
Mục Dịch Nhiên nói “Cho nên hắn liền tìm một kẻ thay thế cho chó trong tranh, vừa có vẻ ngoài trung thành, lại có tính cách thiện lương ôn hòa. Chỉ có như vậy, khi nó hoán đổi vị trí với con người, mới càng tạo cảm giác tàn nhẫn cùng gây chấn động mạnh hơn.”
Kha Tầm giật mình “Còn về mèo, hắn vốn không nuôi mèo, nên cũng không cần vì mèo bảo vệ hình tượng, thêm vào đó có rất nhiều sự kiện ngược đãi mèo, mà vốn dĩ bộ dáng của loài mèo đã có vẻ lạnh lùng sẵn, cho nên cũng liền giữ nguyên hình dạng của nó trong tranh, nhằm gia tăng một ít sắc thái tàn nhẫn âm u.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Đây cũng là vì sao không gian bức tranh này vẽ ra lại rộng lớn hơn so với các bức tranh trước, cả tòa thành phố này đều là nơi chúng ta có thể đi lại. Điều hắn muốn thể hiện là, những “tội ác” của nhân loại tồn tại ở khắp mọi nơi trong thành phố, hành hạ chó mèo, bạo lực sát hại, trộm cắp làm thịt… Hắn muốn cật lực lên án toàn bộ mọi ngõ ngách có thể xảy ra các sự kiện tương tự như vậy.”
“Vậy theo anh thì, một họa sĩ như vậy sẽ để chữ ký của mình ở đâu?” Kha Tầm hỏi.
“Có lẽ lần này chữ ký cũng không phải nằm ở đâu đó.” Mục Dịch Nhiên ngước lên, trong đáy mắt lấp lánh ánh sáng “Bức tranh này là thế giới động vật, họa sĩ chủ yếu thể hiện chính là sự tương phản cùng xung đột giữa động vật —— và cả con người, cho nên “động vật” là trọng điểm. Mà theo chúng ta phỏng đoán, ý muốn ban đầu của họa sĩ khi vẽ tranh là vì khiển trách những hành động tổn hại những loài động vật mà hắn yêu thích xảy ra trong hiện thực, mà loài động vật này…”
“Trọng điểm là chó!” Kha Tầm chớp chớp mắt.
Mục Dịch Nhiên gật đầu, nhìn chú “chó” lông bù xù trước mắt mình “Họa sĩ thích chó, hắn không đành lòng để cho chó hóa thân vào hình tượng kẻ bạo hành, hoặc là hiện ra ở bức tranh với ý tưởng kịch liệt mà cực đoan này, nhưng nếu hắn vốn dĩ muốn lên tiếng vì loài chó, như vậy rất có thể sẽ dành một chỗ ở vị trí trung tâm cho nó. Vì muốn khiến người xem tranh càng thêm xem trọng với cách nói chó là người bạn trung thành của loài người, cho nên trong bức tranh này, rất có thể chó—— sẽ xuất hiện với hình tượng chúa cứu thế của loài người.”
“Rất có lý!” Kha Tầm hai mắt sáng rực lên, khiến Mục Dịch Nhiên không hiểu sao chợt nhớ tới một cụm từ —— puppy eyes.
Mục Dịch Nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, thản nhiên nói tiếp “Mà chữ ký hoặc ấn chương xem như là đại biểu cho tác giả ở trong mỗi bức tranh, thến nên tại thế giới mà mọi thứ đều bị đảo điên này, nó sẽ không xuất hiện với hình thái nhân loại. Tác giả hổ thẹn vì những kẻ tàn nhẫn ác độc, sẽ không để con người ở trong này làm những việc ngược đãi các loài động vật khác. Hắn thích chó, muốn vì chó mà lên tiếng, hắn muốn “con người” chỉ có thể nhờ chó mới được cứu sống, cho nên, đại biểu cho chữ ký cũng tức là bản thân hắn, rất có thể, là một con chó.”
“Vậy chúng ta phải đi đâu để tìm con chó kia? Thường thì trong thành phố sẽ có rất nhiều nơi nuôi chó, vậy chúng ta thuận nước giong buồm đi theo hai con bò kia vào thành phố sao?” Kha Tầm hỏi.
“Chúa cứu thế vẫn sẽ luôn chỉ có một.” Mục Dịch Nhiên cụp mắt trầm tư, sau đó ngước lên “Dựa theo kinh nghiệm những lần vào tranh trước đây, chữ ký chắc chắn sẽ không cách chúng ta quá xa, cũng sẽ không nằm ở những nơi chúng ta không thể tìm kiếm, mà tôi cùng cậu bị mang đi thành phố không phải chỉ đơn giản là tình tiết ngẫu nhiên, mà chủ yếu chính là tôi với cậu là hai kẻ bị lựa chọn tử vong tiếp theo. Nếu như tôi đoán không sai, chuyến đi này chúng ta sẽ rất khó mà sống sót, dù cho đánh nhau thì thực lực chiếm ưu thế, chúng ta cũng sẽ vì hao sạch thể lực kiệt sức mà chết, cá nhân tôi cho rằng thành phố không phải là tuyến đường chính xác.”
“Nếu chữ ký cách chúng ta không quá xa, như vậy chỉ có thể là đâu đó ở gần trang trại.” Kha Tầm sờ cằm suy nghĩ, hai mắt lại sáng ngời “Đúng rồi, bình thường trang trại đều có nuôi chó mà, chúng ta phải trở về!”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Phải nghĩ cách.”
“Anh giả bộ bất tỉnh đi, tôi náo động lên để chúng nó chú ý.” Kha Tầm quái chiêu nháy mắt liền bắn ra một cái “Chúng nó sẽ không thể đem một kẻ hôn mê chạy đến đấu trường đánh bạc, chắc chắn phải quay lại.”
Mục Dịch Nhiên cuối cùng miễn cưỡng đồng ý cách này, nằm vật xuống nhắm nghiền hai mắt.
Kha Tầm lướt ánh mắt tiếc nuối hết sức vòng vo mấy lần trên người “hoàng tử ngủ say” trước mắt mình, sau đó mới tung chân đạp cửa một cái, sau đó hô hoán lên.
Đầu bò khổng lồ ngồi ở ghế phụ nghe tiếng liền ngoái đầu nhìn, thấy được hai tên người trong lồng lúc này quấn lấy nhau, đúng hơn mà nói là một trong hai đứa đang ngồi cưỡi trên người đứa còn lại, hai tay bóp cổ kẻ nằm dưới, vẻ mặt hung ác, giống như chỉ có chết mới chịu ngừng.
Mà kẻ nằm dưới lại im lặng không nhúc nhích, nhìn cũng không rõ là sống hay chết.
Đầu bò kia “Um” lên một tiếng, đầu bò lái xe lập tức dừng lại, chúng nó đi xuống mở cửa sau xe ra, cầm lồng sắt xách ra, đưa mắt quan sát một lát, lại cùng nhau trao đổi mấy câu, còn thò chân túm lấy Mục Dịch Nhiên kéo ra ngoài lắc lắc mấy cái, cuối cùng lại lên xe, quay đầu trở về.
Kha Tầm cúi người nằm nghiêng bên cạnh Mục Dịch Nhiên vẫn đang tiếp tục giả chết, kề sát tai hắn nhỏ giọng “Done, đại lão hành động xịn như vậy mà không làm ảnh đế tiếc ghê.” Nói xong vươn tay, chấm nhẹ lên chóp mũi Mục Dịch Nhiên một cái.
Mục Dịch Nhiên hai mắt nhắm chặt, gân xanh trên trán âm thầm giật đùng đùng.
Đầu bò lái xe trở về nông trường, xách Mục Dịch Nhiên ra khỏi lồng liền tính ném hắn vào phòng giết mổ, lúc này Mục Dịch Nhiên đúng lúc giật giật cơ thể, đầu bò phát hiện, lại dùng chân lắc lắc, Mục Dịch Nhiên liền “sống” lại.
Thấy trạng thái Mục Dịch Nhiên có vẻ ỉu xìu, bò khổng lồ ném hắn trở lại bãi cỏ.
Lúc này vẫn đang thời gian hóng gió buổi sáng, bầy người đều nằm trên cỏ phơi nắng.
Kha Tầm thừa dịp Mục Dịch Nhiên bị xách ra ngoài liền nhân cơ hội trốn ra khỏi lồng sắt, may là hai đầu bò cũng mặc kệ hắn, giống như cũng dẹp luôn ý định đi thành phố đánh bạc, để mặc Kha Tầm chạy về bãi cỏ.
Kha Tầm âm thầm lén lút nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Vệ Đông Tần Tứ Chu Hạo Văn đâu, chờ hai quản lý bò trở về phòng quản lý, cậu cùng Mục Dịch Nhiên kẻ trước người sau chạy tới chỗ hôm qua bọn họ đào hố.
Theo hố bò ra chính là bên ngoài hàng rào, bên ngoài hàng rào là rừng cây rậm rạp cao lớn.
“Anh nghĩ con chó kia sẽ ở đâu?” Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên thảo luận.
“Theo lý thì thông thường sẽ nuôi trong trang trại, nhưng chúng ta từ đầu đến giờ đều chưa từng thấy qua.” Mục Dịch Nhiên cũng không rõ lắm.
Kha Tầm ngẫm nghĩ, lại nhìn hắn “Mấy vị nữ tính bên kia tính sao?”
Đây là một vấn đề rất khó trả lời.
Mục Dịch Nhiên hơi rũ mi, sau đó ngước lên nhìn cậu “Lượng sức mà làm.”
“Vậy đi” Ánh mắt puppy eyes đen láy lấp lánh ánh sáng “Anh dọc theo ký hiệu đi tìm bên Đông Tử, nếu chữ ký nằm ở xung quanh khu vực này, chúng ta cũng không cần phải chạy đi quá xa, gần bên đây đều là cây cối, chi bằng chúng ta liền bò lên cây trốn, dù sao mấy con bò cũng không biết bò cây. Tôi chạy qua trang trại bên nữ, giúp bọn họ đào cái hố ở hàng rào để bò ra, còn có thể thuận lợi chạy thoát hay không đành trông chờ vào vận may của họ vậy, sau đó tôi trở về hội họp với mọi người?”
Mục Dịch Nhiên không có đáp lời ngay, chỉ dùng mắt nhìn đối phương, tựa hồ như đang đắn đo xem có được hay không.
Kha Tầm cười “Không có thời gian suy nghĩ đâu, cứ vậy đi, không cần lo tôi chạy nhanh lắm, nhân tiện khoe một cái, kỷ lục từ hồi tôi đi học tới giờ chưa có ai phá luôn á, yên tâm.” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Mục Dịch Nhiên nhìn theo bóng lưng của thanh niên, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thật sự là một kẻ tùy hứng.
Nhưng mà…
Không thể phủ nhận, có người như vậy ở bên cạnh, thường thường sẽ khiến cho bản thân cảm thấy… trong lòng ấm áp.
Mục Dịch Nhiên cũng không chậm.
Men theo ký hiệu mọi người lưu lại trên đường đi, Mục Dịch Nhiên mất khoảng nửa giờ liền đuổi theo đám người Vệ Đông Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn.
“Ế? Hai người trở về rồi!?” Vệ Đông ngạc nhiên “Kha Nhi đâu!? Nó đâu rồi!?” Lập tức kinh hoảng nhìn Mục Dịch Nhiên.
“Cậu ta đi sau, lát nữa sẽ hội họp với chúng ta.” Kế tiếp, Mục Dịch Nhiên thuật lại suy đoán của mình và Kha Tầm về chữ ký.
“Nếu chữ ký là một con chó thật, tôi có một ý tưởng…” Tần Tứ trầm tư một lát, nói “Dù cho nó ở đâu đi nữa, có một cách có thể dẫn dụ nó đến, chỉ là… khả năng nguy hiểm sẽ rất cao.”
Mục Dịch Nhiên tựa hồ đoán ra được ý tưởng của hắn, sắc mặt có chút trầm trọng.
“Nếu nông trường có nuôi chó, như vậy vai trò của nó có lẽ tương tự với chó chăn cừu hoặc chó săn” Tần Tứ nói “Mà một khi trang trại phát hiện có người đi lạc, rất có thể sẽ thả chó ra để tìm kiếm giúp bọn nó, như vậy…”
“Chúng ta không cần chủ động đi tìm chó, chỉ cần ngồi yên chờ nó đến tìm chúng ta là được.” Chu Hạo Văn vẻ mặt bình tĩnh tiếp lời “Nhưng như vậy rất có thể sẽ gặp phải một trường hợp xấu, chính là chó chưa tới, bò đã tới trước.”
Lời này nói ra hiến mọi người đồng loạt rùng mình, trầm mặc một lát, Tần Tứ lại nói “Chịu thôi, cũng hết cách rồi, cơ hội cùng nguy hiểm thường đi song song nhau. Tôi thậm chí hoài nghi, chúng ta chỉ có thể thông qua biện pháp duy nhất này để rời khỏi tranh, dù sao “nó” chắc chắn sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy, đây là con đường nhất định phải trải qua, không sống thì chết. Thậm chí rất có thể nếu như bị đám bò bắt trở về, sẽ bị ném thẳng vào phòng giết mổ.”
“Điều này cũng đương nhiên.” Chu Hạo Văn biểu tình vẫn bất động như thế “Muốn đạt được cái gì, trước hết phải đặt cược cái giá tương xứng. Tôi đồng ý biện pháp này.”
Tần Tứ nhìn sang Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông “Tôi cũng đồng ý.”
Vệ Đông nhìn ba người bọn họ “Tui chờ Kha Nhi đã.”
“Lên cây chờ đi,” Mục Dịch Nhiên nói “Cậu ta sẽ trở lại.”
***
Dựa theo phán đoán của Kha Tầm, mấy người nữ ở ngoài tranh kia vẫn giống hệt như lần trước cậu thấy bọn họ, tụm thành một đoàn tránh né rời xa đám nữ nhân ở trong tranh, thế nên sau khi hì hụi dùng một nhánh cây thô to đào ra một cái hố, Kha Tầm liền chui vào bên trong, cẩn thận dò tìm ở gần quanh đó.
Mấy người nữ này cũng rất may mắn.
Kha Tầm tìm ra được bọn họ ở sau một đồn cỏ gần đó, bọn họ đang ngồi ôm nhau khóc nức nở.
Kha Tầm tung đám lá cây đang ôm trong lồng ngực cho bọn họ “Che xong liền theo tôi.”
Mấy cái lá cây này là cậu nhặt dọc theo đường đi, cũng lâm thời bện thành vật để che lại thân thể, hồi còn học đại học mấy ngày học quân sự ngày nào cũng phải lăn lộn ở bên ngoài, trên đầu phải úp một bụi cỏ hoặc lá cây bện thành bụi làm ngụy trang, chiêu này chính là học được từ lúc đó.
Trước hết bện cho mình một cái vây quanh lưng, che lại bộ phận nhạy cảm, sau đó lại bện cho mấy vị nữ tử mấy cái che lại thân thể, cũng dễ bề hành động.
Mấy cô gái run rẩy nối đuôi đi theo cậu chui ra ngoài, vừa tính chạy vào rừng cây, đột nhiên nghe thấy bên trang trại truyền đến một tiếng huýt còi sắc lẹm.
“Bị phát hiện!” Một cô gái kinh hoàng bối rối kêu lên sợ hãi.
Lúc này đã đến giữa trưa, Kha Tầm đào hố mất khá nhiều thời gian, trước đó một đám nam nhân bọn họ đào hố còn mất cả buổi chiều, huống hồ gì lần này lại chỉ có mỗi mình cậu, cũng may là tìm được cành cây làm công cụ, nhưng hai bàn tay cũng bị phồng rộp cả lên.
“Lên cây!” Kha Tầm quyết định thật nhanh.
Nhưng mấy cô gái làm sao biết leo cây, mấy gốc cây nơi này lại cao to tráng kiện hơn ngoài thế giới thật nhiều lắm, mấy cô gái bấu víu ở gốc cây cả buổi trời cũng không bò lên được.
“Làm sao đây—— Làm sao đây ——” bọn họ hoảng loạn khóc rống, bối rối ôm lấy nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT