Cảm giác bất thường như bao phủ lấy đỉnh đầu đám “người ngoài tranh” bọn họ, không ai dám ăn nhiều, Viên Nguyên dưới sự giám sát của Đổng Đống cũng kềm nén nỗi đau vứt bỏ khoai tây chiên yêu dấu của mình.

Lại nhìn đám “người trong tranh”, vẫn còn đang ngấu nghiến ăn như điên như dại, giống như chỉ hận tại sao không thể nhét toàn bộ thực phẩm trong phòng vào dạ dày của mình, tình cảnh này khiến Kha Tầm chợt nhớ đến ba mẹ của Chihiro trong “Spirited Away”, cũng nhớ đến câu thoại kinh điển của Chihiro:

“Đừng ăn quá béo nha, sẽ bị giết chết đó”.

Đám “người ngoài tranh” bọn họ yên lặng ngồi nhìn đám “người trong tranh” vẫn cố tiếp tục ngốn ngấu ăn uống, tuy bọn họ biết những người này không phải người ngoài thế giới thật, nhưng ở thế giới trong tranh này, sự tồn tại của bọn họ là chân thật, họ là những con người thật sự. Đã thế thì… là “người trong tranh” hay “người ngoài tranh” có khác gì nhau đâu, chẳng phải cũng giống như người nước ta cùng người nước khác sao, đều là một cơ thể còn sống, có sinh mệnh có máu có thịt, bất luận là chết ở trong tranh hay ngoài tranh, kia đều là một sinh mệnh rõ ràng đã chết đi.

“Này, mấy người ăn ít một chút đi… Mấy người không sợ sao?” Tất Kính còn đang là sinh viên học đại học, trong lòng vẫn giữ lại nét thiện lương thơ ngây của những người chưa đắm mình vào xã hội, nhìn tình cảnh này không kềm được lòng khuyên những “người trong tranh” một câu.

Một tên “người trong tranh” miệng nhồm nhoàm thịt chiên dính đầy dầu mỡ, xoay đầu lại vẻ mặt dữ tợn trừng mắt với hắn “Mày im mồm! Đừng hòng mơ tưởng đến đồ ăn của ông! Coi chừng ông giết chết mày bây giờ!”.

“Đồng chí, bớt hảo tâm không đúng chỗ đi, họ sẽ không nghe đâu, cậu không thấy ánh mắt bọn họ đống nhìn thực phẩm đều rất quái dị sao,” Vệ Đông nói “Như bị bệnh ấy, chẳng khác gì con nghiện cả, cậu khuyên không được đâu”.

“Thức ăn đối với bọn họ mà nói tựa như thuốc phiện, không cai được, cũng không nhịn được.” Tần Tứ nói.

“Cái đựu, vậy chúng ta có khi nào cũng…” Vệ Đông kinh hoảng.

“Cố gắng chỉ ăn mấy cái hạt cứng thôi,” Kha Tầm nói “Mau tìm ra chữ ký rời khỏi chứ sao giờ”.

“Nhưng phải đi đâu tìm mới được chứ.” Viên Nguyên ngửa đầu nhìn lên, vách tường của gian phòng thật sự rất cao, muốn bò cũng bò không được.

Đám “người cũ” bên này không ai lên tiếng, dựa theo kinh nghiệm của họ, chữ ký sẽ không xuất hiện ở gian phòng rộng thoáng chỉ nhìn một cái liền thấy hết mọi thứ này. Mà thông thường, đêm đầu tiên sau khi vào tranh rất khó tránh thoát khỏi tử vong, chỉ là lần này tất cả bọn họ tụ tập ở chung một không gian, không biết điều kiện gây ra tử vong sẽ là cái gì…

Nhìn chung thì “tranh” sẽ không để cho bọn họ toàn bộ chết hết chỉ trong một đêm, chỉ có điều không biết ai sẽ là “kẻ xui xẻo” bị chọn ngay trong đêm đầu này thôi.

Bữa ăn này đám “người trong tranh” bên kia ăn thật lâu, cho đến khi bọn họ ai nấy đều no tới mức bụng phình thành một đống tròn nhô hẳn ra ngoài, mới ngừng lại với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Rồi ngay sau đó, bọn họ làm ra một việc khiến cho đám “người ngoài tranh” tập thể chửi đờ mờ —— đám “người trong tranh” kia ăn xong liền bắt đầu xả thải, xoay mông vào trong góc tường ngồi xổm xuống, không có một chút ngại ngùng hay xấu hổ, ngang nhiên ở trước mặt mọi người xả lũ xả cống, khiến cho đám “người ngoài tranh” bên này suýt nữa là mù lòa hai mắt.

“Cái đệt mẹ——” Viên Nguyên bịt hai mắt la làng lên “Chỗ này không có nổi cái WC công cộng sao!?”.

“Mày đã bao giờ thấy ai xây WC công cộng cho lũ heo trong chuồng heo chưa.” Đổng Đống cũng vẻ mặt tởm lợm nhắm mắt lại.

“Nhưng mà lúc chúng ta vào đây nơi này nhìn khá sạch sẽ” Tần Tứ vốn dĩ quen nhìn vô vàn các kiểu bệnh nhân, trước sau vẫn giữ bình tĩnh “Chứng tỏ chúng nó sẽ quét dọn định kỳ, chúng ta ráng nhịn một chút đi vậy”.

“Đây là trải nghiệm ghê tởm nhất cuộc đời tao…” Vệ Đông hai tay bóp mũi tuyệt vọng ngửa đầu nhìn lên trời.

Còn vẫn đang ghê tởm, liền thấy cái gã người trong tranh vẻ mặt lúc nào cũng như khiêu khích gây sự nghênh ngang đi tới trước mặt Mục Dịch Nhiên, ngồi xổm người xuống, thoạt nhìn như đang muốn xả chất thải, mặt còn kênh kênh nhìn, tặng cho hắn một cái cười khiêu khích như đang muốn nói “Mày làm gì được tao nào”.

Còn chưa đợi Mục Dịch Nhiên ra tay, đã thấy một bóng đen nháy mắt vọt tới trước, giơ lên cái chân thon dài mạnh mẽ đạp một phát ngay giữa lồng ngực, kèm theo một tiếng “Cút” cực kỳ lạnh lùng, gã kia trong tích tắc liền bay vọt ra ngoài, tư thế hết sức khó coi té chỏng vó cách đó chừng ba bốn mét.

Gã lồm cồm tay chân bò dậy, như con gà chọi trợn mắt trừng Kha Tầm “Thằng nhóc, mày muốn chết!”.

Vừa nói xong cũng tung nắm đấm đánh tới, nhưng gã còn chưa kịp tới gần lại một lần nữa bị cái chân dài của Kha Tầm sút bay ra ngoài.

“Còn ngồi nhìn cái gì, lên hết cho tao!” Gã kia phẫn nộ cùng cực hô to một tiếng, mấy kẻ trong tranh —— ngoại từ vài tên còn đang bận xả thải, đều mặt mũi hung tợn bổ nhào về phía Kha Tầm.

“Cái đậu, còn tính chơi lấy nhiều hiếp ít nữa!?” Vệ Đông đã sớm đứng dậy, thấy thế liền phóng tới đứng cạnh Kha Tầm, bày ra tư thế như muốn nhất trí cùng đối địch.

Đổng Đống cùng Viên Nguyên cũng không hề thua kém, một kẻ cao to cường tráng, một người to bự tròn trịa, cùng nhau đứng đó liền tạo thành một bức tường thịt tạo hình thoạt dị hợm, nhưng cũng rất dọa người.

Tất Kính do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không có dũng khí bước lên theo bọn họ, liền rụt người co vào một hóc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Chu Hạo Văn vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đám “người trong tranh” lúc này đã xông đến trước mặt mấy người bên Kha Tầm, cùng ùa lên kẻ vung đấm người tung cước, tổ hợp người ngoài tranh cũng không hề yếu thế, ba gầy một béo dài ngắn đen trắng lẫn lộn đồng loạt tung người, nối tiếp theo đó là âm thanh thân thể va đập vào nhau “bốp bốp chát chát” vang lên liên hồi.

Kha Tầm đang đè cái tên mặt mày kiêu căng nhất đấm cho nó chục phát vào mặt thì đột nhiên cảm giác sau đầu giống như vang lên tiếng gió, ngoái đầu lại xem thì thấy là Mục Dịch Nhiên, đang vươn một tay kìm lại sau cổ một gã “người trong tranh”, cũng chỉ trong nháy mắt vài giây, kẻ nọ thân thể mềm nhũn té nhào xuống đất.

Kha Tầm vung tay đấm cho tên kiêu ngạo trong tay bay sang bên cạnh, rồi mới với tay ra sau ót sờ sờ, thấy tóc ở phía sau hơi vểnh lên liền hiểu được, cái gã lúc nãy Mục Dịch Nhiên bóp cổ hôn mê vốn là tính đánh lén mình.

Liền kềm lòng không được ngoái đầu nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang, trong miệng quát một tiếng “Phía sau.”

Kha Tầm vội vàng quay đầu lại, giơ tay lên ngăn cản nắm đấm của một gã đang đấm tới, lại vung tay đánh ra một quyền thẳng vào bụng hắn, phát ra một tiếng bụp trầm đục, đánh cho hắn mồm miệng há ra “ọc” một tiếng bắt đầu ói mửa.

Kha Tầm lập tức nhảy tránh ra, dù là như thế vẫn bị hắn ói văng một ít lên ngực lên bụng, cảm giác ghê tởm đến nhăn nhó cả mặt mày, bên tai lại nghe được giọng của Mục Dịch Nhiên lạnh lùng móc một câu “Cậu đánh nhau không mang theo não à”.

“Trong não toàn là anh, tôi không nỡ mang theo đánh nhau.” Kha Tầm cũng không thèm quay đầu lại phun ra một câu tỏ tình đầy mùi phèn, túm lấy cái tên đang choáng váng xụi lơ dưới đất, dùng phần tóc xuề xòa trên đầu hắn chùi đi vết ói trên ngực.

Mấy gian phòng bên cạnh giống như cũng nghe được động tĩnh bên này, trong lúc nhất thời toàn bộ đều hưng phấn, tiếng chửi bậy reo hò cũng tùy theo vang lên, thậm chí còn có người bắt chước choảng nhau, toàn bộ …ngục giam? hoặc là trang trại…? rối loạn thành một đoàn.

Mà trận tranh đấu bên gian phòng ở cả người trong lẫn ngoài tranh bên đây cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh liền chấm dứt với chiến thắng nghiền áp đến từ vũ lực của đám “người ngoài tranh”, hơn nữa còn ngoài ý muốn phát hiện cả Đổng Đống lẫn Viên Nguyên nhìn vậy mà đánh lộn rất giỏi, đấm phát nào dữ dội phát đó, vừa mạnh vừa tợn, còn chuyên lựa vào chỗ đau mà đánh, nhìn liền biết hai người này thuộc dạng “bất hảo” từ bé.

Đám “người trong tranh” bị đánh đau, cũng liền biết điều, mấy kẻ đang rụt mình lui vào trong cùng không ai dám hó hé lên tiếng, cái gã đang xụi lơ trên mặt đất cũng bị đám Kha Tầm túm lên ném qua, mấy tên bị ăn đòn mặt mũi bầm dập hoặc ngồi xổm hoặc ngồi bệt dưới đất, thỉnh thoảng lại lén lút giương mắt nhìn Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.

Hai người này là đánh giỏi nhất, tuy Mục Dịch Nhiên chỉ ra tay có một lần, nhưng chỉ vài giây đã làm một gã tráng niên té xỉu, đây cũng chẳng khác gì giết người trong chớp mắt.

Với cả cái tên nhóc thoạt nhìn có vẻ điêu điêu kia nữa, cơ thể gọn gàng mà đầy sức lực quả thật là hoàn mỹ đến khó tin, lại thêm phản xạ thần kinh cực nhạy, sức bền cùng sức bật vô cùng mạnh mẽ, động tác đánh người vừa nhanh nhẹn vừa bạo lực, không có một chút lôi thôi lề mề, thậm chí nhìn giống như đang đi theo tiết tấu.

Đánh không lại, đánh không lại… Đám “người trong tranh” bị đánh lúc này nghĩ thầm, ngay cả tư thế đánh nhau cũng không đẹp bằng người ta.

“Còn dám không biết tự lượng sức nữa ông đánh cho tụi mày phọt  cả kít!” Viên Nguyên theo lệ hù dọa một câu xem như kết thúc.

“Thôi thôi, mùi kít chưa đủ cho chú hít hay sao mà còn muốn thêm nữa?” Vệ Đông vội vàng ngang cản.

“Đánh cho tụi mày phun mật xanh luôn!” Viên Nguyên vội sửa lại.

“…Nói thật đi, cậu với bọn họ là chung bè đúng không?” Kha Tầm nói.

“Đựu, ông đây hù dọa chuyên nghiệp hai mươi năm đến chỗ này mấy người lại nghi ngờ ông, giỏi thì tự mình đi mà hù, không thì im mồm đừng xạo xạo.” Viên Nguyên nói.

“Đông Tử, mày xạo xạo cho cậu ta nghe, cho cậu ta mở rộng tầm mắt xem cái gì mới gọi là chuyên nghiệp.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông đằng hắng mấy cái, sau đó trừng mắt nhìn đám người trong tranh bên kia “Còn dám không biết lượng sức, đánh tụi bây”.

Viên Nguyên “…”

Trận phong ba dần dần lắng xuống, ngoài cửa sổ bóng đêm đã rất sâu, nhưng đám người trong tranh bên kia giống như không ai buồn ngủ, vẫn còn lao nhao xì xào bốn phía trò chuyện, điều này khiến nhóm “người cũ” bỗng sinh ra ảo giác, giống như lệ thường mỗi đêm sau khi tiến vào thời gian cấm kị ắt sẽ có sự kiện khủng bố xảy ra sẽ không trình diễn ở nơi này vậy, đứng giữa rộn ràng huyên náo vây quanh, chẳng hiểu sao lại có được một chút cảm giác an toàn.

“Sự kiện tử vong mà các người nói khi nào thì xảy ra? Sẽ xảy ra theo kiểu nào?” Những người mới không ngừng hỏi đám người cũ từng trải, lúc này bọn họ giống như không còn tin tưởng lắm vào mấy kiến thức vào tranh mà Tần Tứ đã giải thích cho bọn họ trước đó.

“Giữa các bức tranh với nhau đều sẽ không giống nhau,” Tần Tứ vẫn kiên nhẫn như vậy “Có tranh là thời gian ngẫu nhiên, lựa chọn người cũng ngẫu nhiên, nhưng có tranh lại sẽ tồn tại quy tắc sàng lọc, hiện tại chúng ta vẫn chưa rõ bức tranh này dựa vào phương thức nào, chỉ có thể ngồi chờ quan sát, hơn nữa tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác, phải cố gắng tự bảo vệ mình.”

“Cho nên ý của anh là, chỉ có thông qua tử vong mới xác định được tranh sử dụng phương thức nào, đúng không?” Tất Kính mẫn cảm phát hiện ý tứ ẩn sâu trong lời này, ánh mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng Tần Tứ, nhưng bởi do cận thị quá nặng, ánh mắt hắn tự cho là lạnh lùng nghiêm túc trong mắt người khác lại thành ra là ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự.

“Đúng vậy.” Tần Tứ cũng không giấu diếm, thẳng thắng thừa nhận.

“Cũng tức là đám người chúng tôi thực chất đều là vật thí nghiệm của các người!?” Tất Kính giận dữ.

“Không thể nói như vậy” Vẻ mặt của Tần Tứ tràn ngập vẻ lạnh nhạt của một vị bác sĩ “Người đầu tiên chết có thể là tôi, hoặc cậu ta, ai cũng không thể liệu trước được việc này”..

“Nhưng các người có kinh nghiệm!” Tất Kính vội la lên “Các người chắc chắn nắm giữ phương pháp tránh né mà chúng tôi không biết, các người không muốn nói cho chúng tôi biết chính là vì muốn chúng tôi chết trước, để các người có thể từ đó tìm ra phương pháp thoát chết? Các người nhất định là giấu diếm chúng tôi chuyện gì đó, các người coi chúng tôi là bia đỡ đạn chết thay cho các người đúng không?”

“Này,” Kha Tầm vươn tay úp trên đỉnh đầu Tất Kính, xoay cái đầu hắn quay qua đối diện với mình, cũng miễn cho hắn không rõ đang cùng ai nói chuyện “Anh bạn trẻ, tôi cảnh cáo cậu, không có chứng cớ đừng có nói bừa như vậy, cậu có biết trong đội ngũ kiêng kị nhất điều gì không?”.

“Là… là cái gì?” Tất Kính có phần sợ hãi Kha Tầm.

“Đầu tiên, sợ vô cớ nghi kị, hai, sợ có người châm ngòi, ba, sợ có đồng đội heo, bốn, sợ mấy đứa như tôi đây không khống chế được tính nóng nảy của mình” Kha Tầm lạnh nhạt nhìn hắn “Vậy để tôi hỏi cậu một câu, cậu thấy sợ điều nào?”.

Tất Kính vẻ mặt rành rành viết “điều thứ bốn”, run giọng nói “Tôi chỉ là… chỉ là muốn hỏi để biết rõ ràng một chút, nếu không trong lòng hoảng hốt…”

“Vậy cậu cảm thấy lời của Tần bác sĩ lúc nãy nói có rõ ràng chưa?” Kha Tầm hỏi.

“Rõ rồi, rõ rồi.” Tất Kính gật đầu liên tục, nhưng đầu vẫn bị tay Kha Tầm níu lại, chỉ có thể thay bằng chớp mắt.

“Cũng đừng nháy mắt với anh đây, anh có người trong lòng rồi.” Kha Tầm buông đối phương ra.

“Người trong lòng” ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng “Chúng nó đến”.

Mọi người lập tức dỏng tai lắng nghe, nghe được từ cửa ra vào trang trại truyền đến tiếng bước chân đạp trên mặt đất, không nhanh không chậm, từng bước từng bước, đi về phía bên này.

Quả nhiên… bọn họ vẫn là chạy không thoát quy luật phải chết người mỗi đêm sao?

Tiếng chân của bò lớn đi đi ngừng ngừng, giống như đang đứng trước từng gian phòng tỉ mỉ quan sát một lúc, sau đó cứ thế đi thẳng về phía bên này, cuối cùng đứng lại trước gian phòng nhốt đám người bọn họ.

Một con bò hình thể khổng lồ đứng đó, từ khoảng không bên trên dùng ánh mắt đảo quanh quan sát từng người trong phòng.

Tất Kính sợ tới mức trốn sau lưng Kha Tầm, giống như muốn dùng Kha Tầm che lại bản thân mình.

Bò lớn rốt cuộc vươn ra một bên chân cũng cực lớn của nó, đẩy đẩy đám người qua lại, cuối cùng nó kẹp lấy một người xách ra ngoài.

Là Viên Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play