*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“…” Ông chủ gọi một cú điện thoại, nhắc đến vấn đề của Kha Tầm, cùng người bên kia nói gì đó khá lâu, ông chủ kiên nhẫn lắng nghe một lát, cuối cùng chờ bên kia nói xong rồi, mới quay sang thuật lại cùng Kha Tầm “Ông nội tôi bảo là, nguyên cái khu ngoại thành này hồi ông còn trẻ vốn là một thị trấn, trước nhà tôi có một con đường cái, bên kia đường cái có một đám cửa tiệm, có bán vải rồi bán lương thực, bán đồ nội thất, bán sách, bán…”

“Bán sách!” Hai con mắt của Kha Tầm giống như nháy đèn pha “Ông chủ, mau hỏi ông nội dùm tôi, tiệm bán sách kia có phải là một thư trai không? Bên trong có phải cũng bán cả tranh vẽ không?”

Ông chủ lại dùng ánh mắt hết sức kỳ lạ ngó Kha Tầm một cái, sau đó mới áp điện thoại vào tai đọc lại câu hỏi của Kha Tầm, rồi bảo “Đúng vậy, ông nội của tôi bảo cái tiệm bán sách kia chính là một nhà thư trai, bên trong có bán sách bán cả tranh nữa, còn bán cả đồ cổ luôn…”

Kha Tầm sốt ruột muốn chết, không kịp chờ cứ nói qua lại hai ba lần vậy, bước tới giật lấy di động trên tay ông chủ liền “Alô” một tiếng rồi nói “Ông nội, ông kể lại cho cháu nghe cái nhà thư trai kia như thế nào á? Ông chủ thư trai tên là gì ông còn nhớ không?”

Ông nội ở bên kia điện thoại rõ ràng là không nhận ra thằng cháu này không phải thằng cháu nhà mình, khù khụ ho mấy cái rồi mới nói “Là một ông béo, họ Lý thì phải, tên gì ông chẳng nhớ nữa… Nhà thư trai kia ông nhớ là cao hai tầng thì phải, ở dưới bán sách, còn ở trên thì bán tranh, treo cả ba cái mặt tường, có vài bức tranh ổng chỉ cho xem chứ không bán, bảo là bút tích thật của ai kia rồi ai đó, ông cũng không hiểu lắm… Chủ nhà thư trai vốn có tiền lắm, tiếc là không hiểu vì sao mà bị điên mất, tông thẳng ra đường cái bị xe ngựa đụng phải, vó ngựa đạp thẳng lên cần cổ của ổng “rắc rắc” một cái liền tắt thở, đi đời nhà ma luôn…”

Kha Tầm sờ sờ gáy, cùng La Bộ rời khỏi tiệm cà phê, sau đó lần lượt gọi điện thoại cho Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông, nói đôi ba câu về kết quả điều tra nghe ngóng của bọn họ, sau đó trên đường trở về lại tranh thủ nhắn trên nhóm chat.

***

Về tới khách sạn, Vệ Đông và Phương Phỉ vẫn chưa trở lại, Chu Hạo Văn nói “Nên cậu cho rằng, từ việc này chúng ta có thể suy ra, toàn bộ những nơi trưng bày mỹ thuật chúng ta từng đi qua, rất có thể là hơn trăm năm trước cũng từng tồn tại dưới một hình thức khác, cũng ép buộc lôi kéo một nhóm người vào tranh như chúng ta, liên tục không ngừng vào tranh rồi lại thoát ra?”

Kha Tầm gật đầu “Tôi cho là như vậy, nhưng mà nếu muốn chắc chắn hơn, chúng ta tốt nhất là vẫn nên đi đến mấy nhà trưng bày ở các thành phố khác điều tra, xác nhận lại một chút.”

“Việc này tôi thấy không dễ làm,” Chu Hạo Văn nói “Chung quy cũng đã là chuyện cả trăm năm trước rồi, ở giữa còn trải qua chiến tranh rồi tai ương, chưa hẳn ở mỗi một chỗ đều trùng hợp có một người cao tuổi có thể cung cấp cho chúng ta thông tin về quá khứ.”

Kha Tầm đưa mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ lại bắt đầu tuyết rơi lất phất, cất giọng trầm trầm nói “Nói đi nói lại, dù cho xác nhận toàn bộ những nơi trưng bày ấy lúc trước cũng từng là điểm vào tranh, cũng có làm gì được đâu. Nếu như bọn họ thật sự là nhóm người vào tranh trước chúng ta, dù cho có người vượt hết toàn bộ, hiện tại cũng đã sớm không còn trên đời nữa, chúng ta không có cách nào kiếm thêm càng nhiều manh mối, có lẽ cuối cùng chỉ là càng thêm bi ai tuyệt vọng mà thôi.”

Chu Hạo Văn cùng La Bộ đều trầm mặc, mãi cho đến khi di động của cả ba người đồng thời vang lên tiếng chuông báo của WeChat.

Mooney: Chúng ta phải cố gắng điều tra xem các nhà trưng bày khác liệu có cùng tình huống tương tự như vậy không.

Corgi: 

Chu Hạo Văn cũng đang cầm di động xem “…” Cảm xúc nặng nề lúc nãy là ảo giác của mình sao ta.

La Bộ cũng đang ôm di động “…” Tốc độ hồi máu sống lại của anh hai khiến ta nhận ra cái gì gọi là “quá gei quá nguy hiểm”.

Mooney: Mọi người tính khi nào rời khỏi C thị?

Corgi: Tụi em tính ở lại một ngày nữa, để xem bên phía bà cố ngoại của Ngô Du có thể tìm giúp chúng ta một vị cao nhân biết xem tướng cốt không.

Mooney: Ok

ZHW: Tại sao phải kiểm tra mấy nơi trưng bày khác?

Mooney: Nếu như các nơi trưng bày khác cũng tương tự như vậy, chứng tỏ vị trí địa lý của những nhà trưng bày này có lẽ có mối liên hệ trực tiếp nào đó với sự kiện vào tranh kia.

Corgi: Rất có lý! Vậy để bên em tiếp tục tra xét!

ZHW: Chỉ sợ thời gian không cho phép, mấy nơi trưng bày này gần như phân bố rải rác khắp nơi trên cả nước, mà chúng ta chẳng bao lâu nữa lại phải vào tranh.

Mooney: Chúng ta chia nhau ra làm việc, mỗi người tự chọn nơi nào cách thành phố mình gần nhất để điều tra.

ZHW: Không dễ điều tra đâu, lần này đúng dịp gặp được chủ tiệm cà phê kia tổ tiên sống ở đấy, mấy nơi khác chúng ta chưa chắc có thể may mắn gặp được trường hợp như vậy.

Mooney: Đi kho lưu trữ tìm đọc tài liệu

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Anh rể, cái này e là khó á, hôm nay tui với anh hai tới cả văn phòng nhà trưng bày cũng chưa kịp vô thì đã bị họ đuổi ra ngoài rồi, người ta vừa thấy mặt anh hai cứ tưởng ảnh đi thu tiền bảo kê không à.

Corgi: 

Corgi: Cơ mà Dịch Nhiên, mấy chỗ như kho lưu trữ tụi em thực sự vô không được na…

Mooney: Tôi sẽ nhờ người viết giấy giới thiệu cho mọi người

Corgi: 

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: 

Corgi: …

Rời khỏi nhóm chat chung, Kha Tầm lại cùng Mục Dịch Nhiên nhắn tin riêng với nhau mấy câu, tới lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối thui, bất giác thấy lạ “Sao Đông Tử với Phương Phỉ còn chưa trở về nữa ta, hồi nãy nhớ lúc cùng Củ Cải ra khỏi tiệm cà phê gọi cho bọn họ thì hai người họ bảo đang trên đường trở về mà nhỉ.”

La Bộ ngồi ở bên cạnh vọc di động nghe vậy nói “Đông ca nãy có bảo chắc sẽ về trễ một chút, bởi vì tuyết rơi nên giao thông hơi tắc nghẽn, bọn họ bị kẹt trên đường.”

“Vậy chờ hai người họ trở về rồi chúng ta cùng đi ăn.” Kha Tầm nói.

Ba người nhất thời không có chuyện gì để làm, đều tự tìm một góc tiếp tục việc trong tay, Kha Tầm và La Bộ ngồi tựa vào đầu giường chơi di động, còn Chu Hạo Văn ngồi ở giường bên kia mở laptop lên mạng.

Đang say sưa cắm đầu làm chuyện của mình thì, chợt nghe La Bộ phun “phụt” một tiếng, Kha Tầm quay sang nhìn hắn, La Bộ bèn cầm di động của mình đưa màn hình đến gần cho Kha Tầm xem “Đông ca với Phỉ ca lên tin tức địa phương rồi nè.”

Kha Tầm chăm chú nhìn vào, nhìn thấy một cái weibo của tài khoản đưa tin địa phương, nội dung thế này: Trời tuyết đường trơn tai nạn liên hoàn, đôi tình nhân gan lớn bình tĩnh đứng nhìn [Hình ảnh có thể gây phản cảm, vui lòng suy nghĩ cẩn thận trước khi xem].

Bên dưới có mấy tấm ảnh tin tức, toàn bộ đều là chụp hiện trường tai nạn xe cộ, tuy rằng mấy chỗ “phản cảm” đều bị xử lý làm nhòe đi, cơ mà thông qua mấy chỗ chưa bị “xen-xò” cũng có thể nhìn ra tình trạng của người gặp tai nạn thảm thiết tới cỡ nào.

Mà, ngay ở chỗ cách nơi xảy ra tai nạn độ chừng vài bước, chính là “đôi tình nhân” Vệ Đông cùng Phương Phỉ, một người tay cắm vào túi quần, một người tay cầm xâu hồ lô ngào đường, đang đứng nhìn sang một cách bình tĩnh

Nơi xảy ra sự cố là một ngã tư đường, nhìn bộ dạng của hai người giống như đang chuẩn bị băng qua vỉa hè, nhưng ngay lúc ấy tai nạn xảy ra, người gặp tai nạn trực tiếp chết ở ngay trước mắt hai người. Tấm ảnh này có lẽ là chụp ngay lúc tai nạn vừa mới xảy ra không lâu, người đi đường xung quanh ai cũng lâm vào trạng thái kinh hoảng tột độ hoặc là há miệng thét to, thành ra biểu tình phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tai nạn cực kỳ bình tĩnh của hai người họ mới trở nên bắt mắt như vậy.

“…” Kha Tầm mở xem bình luận bên dưới cái weibo đó, thấy các vị dân mạng ngoại trừ thổn thức cùng tiếc thương ra, còn lại toàn bộ đều là cái hashtag #đôi tình nhân bình tĩnh nhất lịch sử# kèm theo các dòng bình luận về biểu hiện của Vệ Đông cùng Phương Phỉ.

Đợi đến khi Vệ Đông và Phương Phỉ trở lại khách sạn thì, cái hashtag kia đã như muốn bay lên hot trend…

“Tài xế gây tai nạn sợ tới mức tê liệt luôn, ngồi bất động trên ghế điều khiển không dám nhúc nhích,” Vệ Đông lúc này vẫn còn chưa hay biết gì về việc mình đã trở thành nhân vật của hot trend ngày hôm nay, đang ngồi kể lại cho ba người Kha Tầm chuyện mình và Phương Phỉ gặp được mới nãy “Tao với Phương Phỉ giúp ổng báo cảnh sát, sau đó lấy di động trên người nạn nhân dò tìm số điện thoại nhà hắn, chờ cảnh sát với người nhà tới rồi hai tao mới đi, trên đường lại kẹt cả buổi trời, đói thấy mẹ luôn… Ăn cơm được chưa đi thôi đi thôi đi thôi!”

“Mày ăn hồ lô ngào đường không thấy no à?” Kha Tầm hỏi.

“Hỏi nhảm, hồ lô ngào đường chứ có phải cơm đâu,” Vệ Đông trợn mắt khinh bỉ “Ủa ủa? Sao mày biết tao ăn hồ lô ngào đường?”

“Không chỉ mình tao biết, hơn ba chục triệu dân mạng nước mình cũng biết.” Kha Tầm nói.

Hashtag #đôi tình nhân bình tĩnh nhất lịch sử# lúc này đã có hơn 30 triệu người xem.

“Há?” Vệ Đông vẻ mặt đực ra, La Bộ vô cùng chu đáo dâng di động của mình lên cho hắn cùng Phương Phỉ xem.

Vệ Đông “…”

Phương Phỉ “…”

La Bộ “Đông ca anh xem bên dưới á, có một nhỏ còn khen anh đó, bảo anh rất ngầu rất men na.”

Vệ Đông “…Nhớ kỹ ID của nhỏ đấy cho anh, lát nữa anh dùng di động âm thầm follow.”

La Bộ “…”

***

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ cũng không gợn lên được bao nhiêu ngọn sóng đối với tiểu đội vào tranh bọn họ. Mọi người ra ngoài ăn cơm chiều xong liền trở lại khách sạn. Sau khi vệ sinh rửa mặt, Kha Tầm liền chui vào ổ chăn ngồi xem di động, bởi vì Mục Dịch Nhiên bên kia tắt máy, không có đối tượng tán gẫu nên chẳng mấy chốc liền ngủ mê man.

Vệ Đông ngủ ở giường kế bên cùng La Bộ vốn ngủ ở phòng khác đang cùng nhau lập đội KH(*), thấy Kha Tầm ngủ liền tắt đèn đứng dậy đi sang phòng La Bộ, sợ ồn đến Kha Tầm.

Kha Tầm mơ mơ màng màng nghe được có ai đó từ bên ngoài đi vào rồi đóng cửa, sau đó mới thật sự ngủ say, mãi cho đến sáng sớm bị tiếng gõ cửa từ tốn từ ngoài vọng vào đánh thức.

Kha Tầm nửa người ở trần, mặt mũi lờ đờ đi ra mở cửa, liền thấy Mục Dịch Nhiên đang đứng bên ngoài, toàn thân tràn ngập hơi sương hơi tuyết, trên tay còn kéo một cái vali du lịch.

Kha Tầm trước hết sửng sốt, sau đó vươn tay túm lấy đối phương kéo vào phòng, dang rộng hai tay bổ nhào tới “Sao anh lại tới đây? Hôm qua chẳng phải còn đang ở nước ngoài sao? Chẳng trách sao suốt đêm qua lại tắt máy… Tới đây làm chi á, lo cho em hay gì? Anh thiệt tình, có mệt lắm không? Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cái gì đó cho no đi rồi trở về ngủ một giấc!”

Mục Dịch Nhiên kéo đối phương đang dụi vào lòng mình ra, nói “Trên người của tôi đang dính tuyết, em đi lấy áo mặc vào đi.”

Kha Tầm cười tủm tỉm quay về, vừa tính lấy đồ mặc vào vừa trò chuyện cùng Mục Dịch Nhiên, đã thấy tầm mắt của đối phương đang hướng về phía người vừa mới ngồi dậy ở giường kế bên, sau đó hơi trầm xuống.

Kha Tầm lần theo ánh mắt của hắn nhìn qua, bắt gặp người ngủ ở trên giường kia hóa ra không phải Vệ Đông mà là Chu Hạo Văn!

“…Hạo Văn Nhi? Sao cậu lại ngủ ở đây?” Kha Tầm vừa hỏi vừa cảm giác được trái tim bé nhỏ của mình đang co giật từng cơn.

Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt đáp “Vệ Đông cùng La Bộ bảo muốn chơi game nên đuổi tôi sang đây ngủ.” Hai tên khốn kiếp kia nhất quyết lôi đầu hắn từ ổ chăn dậy sau đó đuổi ra khỏi cửa.

“…” Kha Tầm thầm nghĩ, Đông Tử và Củ Cải hai thằng con bất hiếu hại cha già rồi, lần này tụi bây hại cha thảm quá con ơi!

—— Tất nhiên, đoạn nhạc đệm be bé này “dường như” cũng không ảnh hưởng gì mấy đến hành trình của tiểu đội vào tranh, mọi người cùng nhau ăn sáng, sau đó tập họp cùng Ngô Du, ngồi lại cùng nhau sắp xếp kế hoạch cho nhiệm vụ kế tiếp.

Ngô Du là người địa phương, phụ trách nhờ bà cố ngoại của mình giúp đỡ hỏi thăm xem có vị nào biết xem tướng cốt không.

Những người còn lại đều rời C thị, chia nhau đi đến những nơi trưng bày cách thành phố mình sống gần nhất, sau khi nhận được thư giới thiệu do Mục Dịch Nhiên lợi dụng quan hệ gửi đến, bắt đầu đi đến các kho lưu trữ thành phố đọc tìm hồ sơ cùng tài liệu.

***

Sau khi cùng Mục Dịch Nhiên trở lại nhà ở Z thị, Kha Tầm gần như ba ngày không ra khỏi cửa, đến hôm có thể chống thắt lưng lẹo vẹo bước xuống giường được thì, Mục Dịch Nhiên đã trở lại sau chuyến ra ngoài làm việc.

“Tính đến hôm nay, đã xác định có ba nhà trưng bày có tiền thân trước đó cũng từng là những nơi kinh doanh buôn bán có liên quan đến tranh vẽ,” Mục Dịch Nhiên cởi áo khoác ra, vừa nói vừa thản nhiên nhìn chó cưng nhà mình đang khòm lưng tập tễnh đi lại trước mặt mình “Tôi nghĩ mấy cái về sau không cần phải kiểm tra nữa, tám chín phần mười đều là như vậy, toàn bộ nhà trưng bày này đều giống nhau, việc này cũng góp thêm một bước chứng minh, những địa điểm kia chắc chắn có mối liên hệ rất mật thiết đối với sự kiện vào tranh này.”

“Anh nghĩ liệu có phải liên quan đến phong thủy không?” Kha Tầm cả người mỏi mệt ủn mình vào ghế sô-pha, nhận lấy trà nóng do Mục Dịch Nhiên đưa đến uống vài miếng “Hay là chúng ta đi tìm người nào đó biết phong thủy âm dương gì đó đến xem thử xem?”

Mục Dịch Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ rũ mắt trầm tư một lát, nói “Chúng ta không thể xác định liệu làm như vậy có khiến người vô tội bị liên lụy kéo vào chuyện này hay không, hoặc là vì làm thế mà trái với quy tắc của tranh do đó bị phản phệ, dù cho chúng ta không tiết lộ chuyện về tranh cho kẻ khác, cũng không cách nào cam đoan kẻ đó nếu có thể từ phong thủy mà khám phá ra được huyền cơ rồi, có từ đó sản sinh ra phản ứng dây chuyền nào hay không.”

“Vậy phải làm sao đây,” Kha Tầm vẫn mệt mỏi không có sức nói “Mông em đau, đầu óc không muốn nghĩ.”

Mục Dịch Nhiên cầm máy tính bảng mở ra hình ảnh hiển thị tọa độ tất cả các nhà trưng bày, lặng thinh suy nghĩ thật lâu, mới nói “Tôi có một ý tưởng.”

“Hiện tại chúng ta đã xác định được, có ít nhất ba đến bốn nơi trưng bày mỹ thuật khoảng một trăm năm trước đều đã từng xây dựng các cửa hàng hoặc được dùng làm nơi kinh doanh có liên quan đến hội họa,” Mục Dịch Nhiên nói “Bởi vậy có thể suy ra, địa điểm của các nhà mỹ thuật khác vào khoảng một trăm năm trước, cũng giống như những nơi này vậy, đều từng tồn tại những ngành nghề có liên quan đến tranh vẽ.”

“Từ trùng hợp này lại có thể suy ra, khoảng một trăm năm trước, rất có khả năng cũng từng có một nhóm người giống như chúng ta, bị sức mạnh nào đó khống chế ép buộc, phải qua lại giữa các địa điểm này, không ngừng vào tranh rồi lại thoát ra.”

“Như thế, vấn đề ở đây được đặt ra là, nhóm người này cuối cùng có thành công trong việc hoàn toàn thoát khỏi sự kiện vào tranh này hay không, nhưng việc này chúng ta không thể nào kiểm chứng được, thế nên cũng không cần bận tâm lo lắng nữa.”

“Tiếp theo là vấn đề thứ hai, từ sau đám người kia, sự kiện vào tranh là vẫn tiếp tục tồn tại kéo dài đến sau này, hay là giữa chừng có một khoảng thời gian trống nó không hề xuất hiện? Mà giữa chúng ta cùng nhóm người trăm năm trước, lại cách bao nhiêu nhóm người như vậy?”

“Nếu như sự kiện này vẫn kéo dài liên tục, vậy trước chúng ta mấy tháng hẳn cũng từng có một nhóm người đi đến những nơi trưng bày mỹ thuật này, như vậy chỉ cần chúng ta kiếm được toàn bộ video giám sát của những nơi này nửa năm trước hoặc một năm trước, sau đó đối chiếu với những người từng ra vào các nơi trưng bày trong khoảng thời gian ấy, xem có gương mặt nào xuất hiện với tần suất cao hay không.”

“Còn nếu cách giữa chúng ta cùng nhóm người trăm năm trước không hề có ai khác bị kéo vào sự kiện vào tranh này, chúng ta lại phải suy nghĩ lý do vì sao giữa khoảng thời gian ấy, sự kiện lại bị tạm dừng? Nó tạm dừng bằng cách nào? Hoặc là ai đã làm nó tạm dừng? Chỉ cần tìm ra được phương pháp, có lẽ sẽ giúp chúng ta tự thoát khỏi sự kiện này.”

“Nhưng, chúng ta cũng cần cân nhắc đến một loại khả năng khác, đó là sự kiện vào tranh này không thể nào ngăn cản được, chỉ có khi một đám người vào tranh đều chết hết, sau đó nó mới bị tạm thời ngưng lại—— Đây là khả năng xấu nhất, nhưng tôi nghĩ cũng chưa hẳn là hoàn toàn không có lối thoát, mà việc này lại liên quan đến một vấn đề mấu chốt nhất.”

“Sự kiện vào tranh này, rốt cuộc từ đâu mà sinh ra?”

“Vạn vật trên đời đều phải có một điểm bắt đầu, sự kiện này chắc chắn không thể nào trống rỗng mà sinh ra được, nó nhất định phải có một ngọn nguồn, chỉ cần chúng ta tìm được ngọn nguồn ấy, sẽ có thể tìm được phương pháp phá giải nó.”

_________________

Chú thích

(*) KH: Viết tắt của khai hắc (kai-hei), từ này nghĩa gốc là khai hắc điếm (nghĩa là mở mấy quán chặt chém í), từ này là từ chuyên dùng của dân chơi game bên đại lục, ý chỉ là khi chơi game tổ đội với nhau có thể dùng voicechat hoặc trao đổi trực tiếp bên ngoài cùng nhau, như vậy sẽ ăn ý và dễ chiến thắng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play