* * *

Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ kỳ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Mục Dịch Nhiên, cùng nhau chờ đợi bí mật một lần nữa được bật mí.

Để tiện cho mọi người dễ hiểu hơn, Mục Dịch Nhiên cầm lên giấy bút, vẽ trên tờ giấy trắng một đường thẳng kéo dài: “Giả sử đây là một dòng thời gian, từ điểm A đến điểm B, là dòng thời gian đang tiếp diễn của chúng ta.” Mục Dịch Nhiên ở đầu hai bên đường thẳng viết vào A cùng B, lại vẽ một mũi tên thuận chiều “Mà một dòng thời gian khác, độ dài cũng tương đương với dòng thời gian của chúng ta, nhưng phương hướng của thì lại khác với chúng ta, thậm chí hai dòng thời gian này bản thân của nó là trùng lên nhau —— tựa như trên một con đường quốc lộ, chia ra hai làn xe chạy, xe của cả hai làn đều chạy ngược hướng nhau, trong mắt của cả hai bên thì đối phương đều là kẻ đi ngược chiều với mình.”

Tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, cho dù trong lòng có thắc mắc hoài nghi cũng cố chờ đợi đến khi nghe xong rồi mới hỏi.

Mục Dịch Nhiên vẽ một đường mũi tên nằm ở bên dưới đường thẳng, mũi tên này là đi ngược hướng từ B đến A, hoàn toàn đối ngược với mũi tên nằm ở trên.

“Dù cho thời gian trong tranh rối tung cỡ nào đi chăng nữa, nhưng ắt hẳn không thể nào xáo trộn quy tắc tổng thể của nó được, thời gian của chúng ta ở trong tranh trước giờ vẫn luôn là bảy ngày, từ đó đến nay vẫn luôn cố định, cho nên ở bức tranh《Nghịch Lữ》này, thời gian bảy ngày cũng vẫn sẽ không thay đổi.” Mục Dịch Nhiên dùng bút vẽ ra những vạch nằm trên đường thẳng, chia đường thẳng thành bảy phần bằng nhau, “Bảy đường gạch trên vách tường hẳn là đại biểu cho bảy ngày, đây là một nhóm “chúng ta” ở thời gian khác cố hết sức nhắc nhở cũng nhấn mạnh cho chúng ta.”

“Điều duy nhất tôi nghĩ mãi mà không ra, điểm giao thoa giữa hai dòng thời gian rốt cuộc là cái gì, việc đốt đèn và dập đèn, cả việc cưỡng chế chìm vào giấc ngủ khiến tôi suy đoán sai lầm thật lâu, mãi cho đến khi… Kha Tầm mang ra hai con vịt gỗ, đây chính là tin tức mà nhóm “chúng ta” ở dòng thời gian bên kia cố hết sức trong phạm vi cho phép lưu lại để nhắc nhở chúng ta!”

“Hai con vịt gỗ chỉ có một con có thể nổi trên mặt nước, bất luận thay đổi hay xoay chuyển như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có một con sống sót.” Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên bỗng có chút đau thương, “Phát hiện này cũng khiến tôi tìm ra được điểm giao thoa giữa hai dòng thời gian, chính là tử vong.”

“Thiệt sự là… nghe hổng hiểu gì hết trơn,” La Bộ than thở một câu, “Ông chú béo kia bảo sau khi tử vong có thể gặp được một bản thân khác của mình, chính là ý này sao?”

Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, dù cho sớm hay muộn thì cả hai “chúng ta” nhất định đều sẽ hợp lại cùng nhau ở điểm tử vong, hiện tại thì Hề Thịnh Nam cùng Lục Hằng đã hoàn thành việc này.”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, cứ cho là hai bên xuất phát từ hai hướng khác nhau đi, nhưng thời gian là đồng thời xảy ra sao? Tại sao tôi có cảm giác như bọn họ ở bên kia đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi vậy.” Mạch Bồng nói.

Mục Dịch Nhiên nhìn Mạch Bồng “Cậu khỏi cảm rồi đúng không?”

Mạch Bồng lúc này mới giật mình phát hiện, vì nghiệm chứng hắn còn ra sức hắng giọng mạnh một cái: “Kỳ lạ thật đó, rõ ràng lúc nãy trên đường đưa tang tôi cảm thấy cả người choáng váng đau đầu đến muốn ngất đi, lúc ở bên cửa sổ cột dây treo quan tài đưa ra ngoài, gió lạnh thổi tới tôi suýt nữa là tê liệt cảm giác luôn… Sao bây giờ lại thành ra như không có gì như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đây là ảnh hưởng mà một dòng thời gian khác gây ra cho chúng ta, một “cậu” khác ở bên kia vì đỡ quan tài cho Lục Hằng, đứng cạnh cửa sổ bị gió lạnh thổi mà cảm nặng, thế nên cơn cảm cúm của cậu mới hiện ra trạng thái đi ngược kỳ quái như vậy,” Mục Dịch Nhiên nói, “Đó là do giữa hai dòng thời gian sinh ra một loại từ trường nào đó gây ảnh hưởng lẫn nhau, sự cảm nhiễm lẫn nhau này cũng không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị chúng ta lần ra manh mối, tôi tin chắc “bọn họ” ở dòng thời gian bên kia cũng bị chúng ta ảnh hưởng phần nào, nhưng “bọn họ” có vẻ như ngộ ra sớm hơn chúng ta nhiều lắm.”

“Điều này cũng khớp với lời Mạch Bồng vừa nhắc đến mới nãy, cảm giác như hành động của đối phương đều sớm hơn chúng ta một bước, bên phía bọn họ rất nhiều chuyện đã xảy ra từ trước. Thật ra thì ở đây chẳng có sớm hay muộn, cũng chẳng có nhanh hay trễ, mà quyết định bởi vị trí chuyển động trên dòng thời gian của chúng ta.”

“Mọi người tiếp tục nhìn xem, chúng ta xuất phát từ điểm A, đêm ngày đầu tiên đã xảy ra sự kiện Hề Thịnh Nam tử vong, đến đêm thứ hai lại đến Lục Hằng gặp nạn,” Mục Dịch Nhiên dùng đầu bút chấm vào vạch thứ hai nằm trên đường thẳng, “Khi dòng thời gian của chúng ta tiến đến ngày thứ hai, thì bên kia đối phương đã ở ngày thứ năm, khi thời gian của chúng ta diễn ra ngày thứ nhất, bên đối phương đã là ngày thứ sáu, ngay khi chúng ta vừa mới vào tranh, bên đối phương đã chấm dứt ngày thứ bảy, điều này cũng là lý do tại sao trong tấm ảnh chụp đầu tiên khi chúng ta mới vào đây lại xuất hiện Đỗ Linh Vũ đang ngồi xổm bên vách tường gạch đường thẳng, tuy rằng vì mơ hồ nên nhìn không rõ, nhưng có thể kết luận khi ấy Đỗ Linh Vũ là đang gạch đường thẳng thứ bảy.”

Đỗ Linh Vũ bởi vì lúc nãy không có mặt, cho nên cũng không biết chuyện về tấm ảnh chụp đầu tiên, nhưng nghe Mục Dịch Nhiên nói lời này vẫn là gật đầu đồng ý: “Đúng thế, tôi vẫn luôn cảm giác đường gạch thứ bảy trên vách tường rất giống với nét chữ của tôi.”

Chu Hạo Văn đứng dậy, vẻ mặt có phần phức tạp, muốn ngồi xuống trở lại nhưng rồi lại không có tâm tư này, liền chậm rãi đi tới đi lui trong phòng: “Tức là số thọ mệnh của mỗi người ở thế giới này, đều là giống nhau, đúng không?”

Mục Dịch Nhiên thở dài trong vô tức “Đúng thế, về chuyện số thọ mà Phương Phỉ nghe được từ cô gái Vu của Huỳnh Thạch Lữ kia, dù cho NPC của thế giới này thọ mệnh dài ngắn ra sao, thì đám người ngoài tranh chúng ta ở nơi đây chỉ có bảy ngày thọ mệnh, một khi vượt quá bảy ngày, coi như là hết cách xoay chuyển.”

“Tử vong, được người ở nơi đây cho rằng là viên mãn, bởi vì hai người trên hai dòng thời gian sẽ vì tử vong mà gặp gỡ nhau, tựa như hai đầu dây thừng rốt cuộc gặp gỡ vòng lại thành một nút thắt, biến thành một vòng dây hoàn chỉnh. Dựa theo cách nói này thì, Hề Thịnh Nam cùng Lục Hằng, đã viên mãn rồi.”

Mục Dịch Nhiên lại lấy một cái bút mới ra, phết chu sa: “Đường đỏ tượng trưng cho dòng thời gian của chúng ta, đường đen là dòng thời gian của “bọn họ”, như vậy sẽ trực quan dễ nhìn hơn.”

Mục Dịch Nhiên viết tên của Hề Thịnh Nam, sau lưng lại vẽ một đường thẳng dài chia làm bảy phần bằng nhau, màu đỏ chỉ chiếm một phần ngắn ngủi, mà màu đen thì lại dài đến sáu phần.

Mục Dịch Nhiên lại vẽ một đường tương tự viết tên Lục Hằng, của hắn màu sắc chia ra thành hai năm, màu đỏ chiếm hai phần, màu đen chiếm năm phần.

“Nếu đổi một cách nói khác chính xác hơn thì, dòng thời gian thật ra cũng chính là dòng sinh mệnh của chúng ta.” Mục Dịch Nhiên nói.

Tất cả mọi người giống như chợt tỉnh ngộ, kỳ thật nếu xét theo một khía cạnh nào đó mà nói thì dòng thời gian này cực kỳ công bằng, mỗi người bọn họ ở thế giới này chỉ có bảy ngày, bất luận hai dòng thời gian chuyển động như thế nào đi nữa, một người dù cho có trốn tránh ở hai dòng thời gian kiểu gì đi nữa, đều không thể chạy thoát khỏi vận mệnh bảy ngày này, thời gian của cả hai dòng thời gian cộng lại với nhau vĩnh viễn đều là bảy ngày.

Tần Tứ giống như không dám tin tưởng: “Nói vậy tức là “bọn họ”… kỳ thực là đang tranh giành thời gian với chúng ta, để đoạt lấy thọ mệnh? Thọ mệnh, thọ mệnh chẳng phải cũng chính là thời gian sao…”

Kha Tầm đứng một bên lắng nghe cả buổi, cuối cùng cũng hiểu được đại khái: “Tôi thì không cho là như vậy, “chúng ta” chỉ là ở một dòng thời gian khác chứ không phải người khác, cũng không phải NPC, “bọn họ” chính là chúng ta, “bọn họ” sẽ không tranh giành với chúng ta cái gì, điều bọn họ cần là làm ra lựa chọn chính xác nhất.”

Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn Kha Tầm, trong đáy mắt như đọng lại bi thương.

Kha Tầm vẫn nói tiếp: “Tại sao cứ phải là tranh nhau, mà không phải là nhường nhau?”

Hiển nhiên ai cũng bị lời này của Kha Tầm khiến cho sửng sốt, đều dùng vẻ mặt không dám tin nhìn cậu.

Mục Dịch Nhiên trầm giọng nói: “Thế nên, “bọn họ” không mất nhiều thời gian đã phát hiện ra được việc này, hơn nữa cũng ngộ ra cả việc “ảo” và “thật” —— Ít nhất có một nhóm người trong số “bọn họ” đoán được dòng thời gian mình đang tồn tại vốn là “ảo”, bên kia mới là “thật”, chỉ có những người ở bên ấy mới có thể tìm ra chữ ký để thoát ra ngoài! Thế cho nên…”

Chẳng hiểu sao Mục Dịch Nhiên lại không thể tiếp tục nói nên lời.

Kha Tầm hít sâu một hơi, tiếp lời của đối phương: “Thế cho nên, con vịt ở dưới đáy cam tâm tình nguyện chìm xuống nước, để cho con vịt nổi bên trên ra sức bơi đến bờ bên kia.”

“Thế nên bọn họ mới dùng hết mọi cách để lại vô số bằng chứng cùng manh mối, hi vọng có thể đánh thức chúng ta.” Thiệu Lăng cũng hiểu ra: “Mà bọn họ, dứt khoát không hề do dự, hy sinh chính mình, lấy lui làm tiến.”

Kha Tầm mắt nhìn Đỗ Linh Vũ đứng ở trong góc, bỗng đột nhiên hiểu ra được những lời cô gái từng nói —— Cái gì là “Quyết tâm nghiền nát hết thảy mọi thứ để xông tới, tuyệt đối không có một chút do dự hay thỏa hiệp nào”, cái gì là “Chúng tôi đều sẽ ở bên cô”, rồi “Lùi một bước ngắn để có thể đi tới một bước dài”

—— Tất cả chúng ta đoàn kết mới có thể cùng nhau đi đến bước này, mặc dù nó có thể là một bước lùi, nhưng lùi một bước ngắn để có thể tiến lên một bước dài! Dẫu cho một bước này lùi lại có làm chúng ta rơi vào vực sâu vạn trượng, nhưng đổi lấy sẽ là ánh sáng vĩnh hằng!

Trong phòng bỗng vang lên tiếng nức nở khẽ khàng, phát ra từ Đỗ Linh Vũ, cô ngước ánh mắt sưng húp của mình lên, đứt quãng nói “Tôi lại mơ hồ nhớ ra một vài thứ, đúng thế, chính là như vậy, tôi là kẻ cuối cùng, bởi vì tôi hèn nhát, tôi không dám chết… Kha Tầm là người đầu tiên, sau khi mọi chuyện được phơi bày, Kha Tầm là người đầu tiên tự hy sinh chính mình… Anh ấy nói với tôi: Đừng sợ, tất cả chúng tôi đều sẽ ở bên cô… Anh ấy đã nói với tôi như vậy… Nhưng lúc ấy tôi không chịu nghe…”

Đỗ Linh Vũ nói đến đây đã nức nở để không nói thành lời.

Chu Hạo Văn nghe được lời này, ánh mắt bỗng chốc đỏ lên, hắn nhìn Kha Tầm “Người đầu tiên… Kha Tầm, cậu… Mẹ kiếp, cậu thực sự rất khốn nạn!”

Mục Dịch Nhiên cố gắng tự điều chỉnh tâm trạng của chính mình: “Nếu, nếu như “Kha Tầm” của dòng thời gian khác chỉ giữ lại cho bản thân hai ngày thọ mệnh, như vậy Kha Tầm của hôm nay sẽ đạt được năm ngày thọ mệnh, đạt được càng nhiều thời gian để tìm ra chữ ký.”

Tất cả mọi người ngay lập tức hiểu ra được hình ảnh của tấm phim bọn họ xem tối qua, vẻ mặt của những thành viên cũ bên trong ảnh đều là bi thương đau đớn, ấy có lẽ là lúc Kha Tầm vừa ra đi.

“Làm sao chúng ta có thể không ở bên nhau?” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.

“Có lẽ do tôi là kẻ nhát gan.” Chính bản thân Mục Dịch Nhiên cũng không thể tin được, ngay lúc này mà hắn lại có thể trêu đùa một câu nhứ thế, hắn bước lên phía trước, ra sức ôm chầm lấy Kha Tầm, giống như muốn vò lấy người thanh niên trước mắt để đối phương dung hòa vào trong mình, như vậy hai người họ sẽ mãi không rời xa nhau, “Chúng ta khi đó nhất định đã đặt ra kế hoạch, mỗi người nhiệm vụ khác nhau… Chúng ta hãy học tập bọn họ, bọn họ thực sự rất tuyệt vời.”

Vệ Đông dùng mu bàn tay dụi dụi nước mắt: “Mau hành động thôi, bọn họ giúp chúng ta tranh thủ thời gian, chúng ta không thể hoang phí như vậy, mau mau nghĩ cách tìm ra chữ ký! Đi Hàn Dạ Lữ thôi!”

“Đi Hàn Dạ Lữ?” Đám người Mạch Bồng khó hiểu.

Vệ Đông đã bắt tay thu dọn đồ đạc: “Vừa thu dọn vừa nói đi, mau tranh thủ thời gian!”

“Đông ca, vẫn còn mấy tấm phim cá trắng chưa xem.” La Bộ nói, thanh âm nghèn nghẹn.

“À phải rồi, xem tấm phim trước!” Vệ Đông lập tức dừng tay, nhanh chóng nhét bốn tấm phim kia vào máy chiếu, “Tắt đèn, đều xem màn sáng này!”

Đèn trong phòng tắt đi, hình ảnh trên màn sáng vách tường dần dần rõ ràng hiện lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play