“Quả thật, chúng tôi đã từng thảo luận với nhau có nên chủ động đốt sừng tê hay không,” Thiệu Lăng trả lời vấn đề của Kha Tầm “Nhưng bởi vì bảo đảm an toàn, cuối cùng chúng tôi thống nhất với nhau, trừ phi bản thân tự cảm thấy không đốt sừng tê không được, nếu không liền yên lặng quan sát động tĩnh.”
“Một điều nữa, là từ người nào đốt sừng tê, chúng tôi trước đó cũng có tiến hành sắp xếp, thông qua rút thăm chọn người, Lý Ức rút trúng thăm, là người đầu tiên đốt sừng tê, nếu như anh ấy gặp chuyện ngoài ý muốn sẽ do người thứ hai đón việc, người thứ hai là Vu Long.”
“Tôi nghĩ, tối hôm qua Lý Ức đốt sừng tê có lẽ là do xung quanh bốn phía tối đen vô cùng vô tận làm cho anh ấy sinh ra sợ hãi, hoặc là vì bóng tối quá mức dày đặc khiến anh ấy nhìn không rõ, sau đó nghĩ rằng chỉ cần đốt sừng tê lên là có thể giải quyết khốn cảnh ấy.”
“Còn về việc hiện tại cái sừng tê bị đốt kia đang ở đâu, lúc nãy tôi và Mục tiên sinh đã tìm kiếm xung quanh, chẳng những không tìm được xác của cái sừng, đến cả bụi tro cũng không thấy, ước chừng cái sừng tê kia đã theo Lý Ức cùng nhau rơi xuống biển.”
“Cũng tức là đốt sừng tê chiếu yêu quái gì đó căn bản là vô dụng đúng không!” Vu Long bỗng lớn tiếng quát “Đốt xong cũng phải chết, vậy chiếu quái cái mẹ gì nữa mà chiếu! Nó là dùng để dẫn quái vật tới, ai đốt lên ai dẫn quái tới, ai dẫn quái tới kẻ đó chết!”
“Nếu thật sự là ai đốt sừng tê kẻ đó sẽ phải chết, như vậy chẳng cần phải phân biệt chế tạo ảo ảnh đối với mỗi người chúng ta, dụ dỗ chúng ta rơi vào biển.” Chu Hạo Văn lạnh nhạt nói.
“Vậy sừng tê kia là để làm gì?” Lưu Ngạn Lỗi nhìn chằm chằm hỏi.
“Thì chắc là dùng để chiếu yêu quái đó,” Kha Tầm liếc hắn bằng nửa con mắt “Chẳng biết chừng Lý Ức đốt sừng tê mới có thể nhìn ra được bản thể con ‘Quái’ khiến chúng ta rơi vào ảo ảnh đấy.”
“Bởi thế nên vẫn là ai đốt sừng tê kẻ đó phải chết, không phải sao?!” Vu Long lạnh lùng nói.
Kha Tầm nhướng mày “Tại sao không phải là ai đốt sừng tê, kẻ đó có thể nhân cơ hội nhìn ra bản thể của yêu quái ngược lại giết chết nó nhờ?”
Vu Long nghẹn lời, tính há miệng phản bác lại thì bị bạn gái hắn, Phương Phỉ, vươn tay đè lên vai cản lại.
“Anh hai oai quá, khí phách vô địch!” La Bộ đưa ngón tay cái run rẩy tán thưởng Kha Tầm.
“Tôi lại cho rằng lời của Kha tiên sinh cũng khá có lý,” Thiệu Lăng bình tĩnh lý trí lên tiếng “Kẻ đốt sừng tê rất có thể sẽ nhìn thấy được bản thể của yêu quái, Ôn Kiệu trong Ngưu Chử nhiên tê cũng là thông qua đốt sừng tê soi sáng mới nhìn thấy được tinh quái trong nước mà kẻ khác nhìn không thấy.”
“Đó cũng không có nghĩa là ai đốt sừng tê, kẻ đó sẽ phải chết, có thể là Lý Ức nhìn thấy được bản thể của quái, nhưng vẫn bị ảo ảnh mê hoặc mà đánh mất mạng sống.”
“Về vấn đề đốt sừng tê, chúng ta bàn sau vậy. Hiện tại xin mời các vị kể lại một chút chuyện tối qua, để tiến hành tổng kết ra càng nhiều đặc điểm hoặc là manh mối từ ảo ảnh.”
Mấy người mới tối qua theo phe Thiệu Lăng mỗi người một vẻ mặt, cụp mắt nhìn xuống đất, không ai lên tiếng, chỉ có La Bộ ngồi cạnh Kha Tầm lại run run giơ tay lên “Vậy tui nói cho… Tối qua âm thanh trong ảo ảnh giả mạo bạn gái tui gạt tui, ‘cô ấy’ bảo mình băng qua đường bị xe đụng, sau đó không hiểu tại sao linh hồn rời xác bay tới nơi này tìm tui.”
“Mới đầu tui đâu có tin đâu, tui bảo đây là thế giới trong tranh, làm sao em vào được? Làm sao em biết anh ở đây? Cô ấy bèn bảo vì cô ấy không nỡ rời xa tui, có lẽ do chấp niệm quá mạnh nên linh hồn tự mình tìm đến.”
“Ban đầu tui chắc chắn lắm, đây là do cái giống quỷ quái gì đó giở trò muốn lừa gạt tui, nhưng sau đó lại dần dần hết chống cự được, bởi vì ‘cô ấy’ nói y như thật vậy đó, kiểu như lưỡi khéo tới nở hoa, làm tui dần dần thấy do dự.”
“Nhưng tui cũng đâu phải bị ngu đâu, bèn hỏi mấy việc chỉ có hai đứa tụi tui biết thôi, nào ngờ cô ấy toàn bộ đều trả lời được hết, tui… tui liền tin.”
“Cô ấy vừa nói vừa khóc, bảo không muốn bỏ tui, nói mình không muốn chết, nói là cô ấy yêu tui lắm lắm lắm luôn, nhưng mà hết cách rồi, cô ấy bảo cảm giác được bản thân sắp biến mất, trước khi ra đi muốn hôn tui lần cuối.”
“Cô ấy nói, biết tui nhát gan nhát dạ, nên cô ấy không dám đi qua, nếu tui không sợ cô ấy thì tự mình đi qua hôn cô ấy một cái, cô ấy sẽ cố gắng chờ tui có dũng khí đi qua.”
“Tui.. ờ thì, tui nhát gan thiệt, nhưng mà tui nghĩ người đó là bạn gái của tui mà đúng không, cô ấy thế nào tui cũng gặp qua hết rồi, cô ấy tiêu chảy tui còn cầm giấy vô phòng vệ sinh đưa cho cô ấy nữa là, sao… sao nói chết là chết chứ… Lúc ấy trong đầu tui loạn hết cả lên, bắt đầu hiện ra những hình ảnh hồi trước lúc hai chúng tui ở bên nhau.”
“Cũng chính là chỗ này xảy vấn đề nè——”
“Mọi người không biết chứ, tui với cô ấy rất thích rất thích nuôi thú cưng, trong nhà ở chung của hai đứa tui từng nuôi chim nè, nuôi cá nè, rùa nè, rồi hamster, bốn năm con mèo, bảy tám con chó, cô ấy thích nhất cả ngày ru rú trong nhà chăm sóc tụi nó, mà tui bởi vì thường bận này nọ kia nên phải đi ra ngoài hơn chục ngày, thậm chí có khi tới hai ba tháng, trong thời gian ấy có khi mấy con vật mà hai đứa tui nuôi gặp sự cố, tai nạn hoặc bệnh tật gì đó, hay là già đi rồi chết, mà mỗi lần tui gọi điện thoại nói chuyện với cô ấy, hỏi cô ấy về tình hình dạo gần đây của tụi “con” ở nhà, nhưng cô ấy chưa bao giờ báo với tui chuyện tụi nó đã chết hết.”
“Bởi vì cô ấy biết tui chịu không nổi, từ đó tới giờ tui không thích nghe tin báo chết, dù là người hay động vật đều không thích, dù cho kia chỉ là một con chim sẻ hay đậu trước nhà tui thôi cũng vậy.”
“Người như tui đúng là có vô dụng thiệt, tính cách lại không làm người ta thích, cũng hơi bị ngâu xi, nhưng chỉ cần nghe tin người quen hay là vật nuôi của mình chết, tui sẽ khổ sở phiền muộn một thời gian dài.”
“Bạn gái tui biết rõ tính tui lắm, cho nên mấy con vật nuôi trong nhà nếu mà có đứa nào bất hạnh chết đi, cô ấy sẽ không bao giờ nói cho tui biết, mặc dù về sau sớm muộn gì tui cũng sẽ biết.”
“Cô ấy nghĩ là chỉ cần tui ít buồn một ngày thôi cũng tốt rồi, hơn nữa cô ấy không muốn mỗi khi tui nhớ lại về những người quen hay con vật đã qua đời kia, trong đầu lại hiện lên giọng nói báo tin dữ của cô ấy.”
“——bởi vậy lúc ấy tui cảm thấy có hơi… có hơi kỳ lạ, theo tui thì, nếu như cô ấy thật sự chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn của cô ấy thật sự là dựa vào chấp niệm quá sâu đến đây tìm tui, cô ấy cùng lắm cũng sẽ chỉ đứng ở một góc nhìn tui lần cuối cùng, sẽ không tự mình xông ra, còn bảo với tui là cô ấy đã chết, cô ấy thà để tui biết tin dữ này càng trễ càng tốt.”
“Lúc đó tui tự dưng chợt nhớ tới hồi trước, có lần hai đứa tui cùng nhau tán gẫu nói gì về mấy bi kịch tình yêu mà nữ chính bị bện nan y ấy, bạn gái tui từng bảo nếu như có ngày nào đó cô ấy biết mình bị bệnh nan y, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho tui biết, cũng sẽ không giống như mấy người giả vờ như hết yêu tui rồi hoặc là giả bộ quen người khác chia tay với tui, để tui đỡ phải đau khổ.”
“Cô ấy bảo sẽ tận dụng thời gian cuối đời của mình, cố gắng đối xử tốt với tui hơn, chờ tới khi cô ấy gần chết rồi sẽ tự mình chạy đi nơi khác im lặng qua đời. Dù cho biết là cuối cùng tui vẫn sẽ biết cô ấy đã mất, trong lòng vẫn sẽ đau buồn suy sụp, nhưng ít ra mỗi khi hồi tưởng lại những ngày tháng cuối cùng bên cô ấy thì trong trí nhớ sẽ toàn là vui vẻ hạnh phúc…”
“À ờm… mấy lời sến súa này không cần để tâm quá ha, ý của tui là tự tui cảm thấy cô ấy sẽ không chạy tới tận đây báo tin dữ cho tui, cũng sẽ không giống như lúc đó khóc lóc nức nở tới đau khổ tột cùng như vậy, để tui cũng khó chịu khổ sở theo, rồi lưu lại cho tui một cái ký ức cuối cùng đầy khắc khoải.”
“Cho nên tui thấy do dự, tui không dám đi qua, sau đó cô ấy cứ khóc mãi khóc mãi, bảo là cô ấy yêu tui đến cỡ nào, rất muốn tui đi qua với cô ấy, tui liền biết kẻ kia chắc chắn là giả, càng nghe giọng của kẻ nọ tui càng thấy kinh dị, mợ bà nó khi ấy sợ tới mức muốn bay mẹ cái hồn, tè ra quần luôn í chứ lại…”
“Cái đoạn tè quần này cắt dùm đi chú hai, thấy vinh quang lắm hay gì?” Kha Tầm vẻ mặt cạn lời nhìn đối phương, không hiểu sao cảm giác thằng quể này kỳ thật cũng không… ngâu xi cho lắm, sáng nay lúc thấy hắn thì hắn nằm trên sàn khóc đến mặt mũi tèm lem, cứ tưởng là sợ mới khóc, bây giờ ngẫm lại, Kha Tầm tự cảm thấy kia có lẽ là nước mắt hắn khóc vì người bạn gái của mình.
“Như vậy xem ra, ảo ảnh mê hoặc chúng ta đại khái là có cùng một khuôn mẫu,” Thiệu Lăng nói “Dường như cũng chỉ là lợi dụng những người chúng ta tin tưởng để lừa gạt chúng ta, dẫn chúng ta rơi vào bẫy chết. Không biết tối qua khi mọi người tự mình vượt qua ảo ảnh, có phát hiện được manh mối gì không? Hoặc là điểm đặc biệt nào đó về ảo ảnh?”
Mọi người nghe vậy đều tự suy tư nhớ lại, một lát sau, bỗng nghe Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Sức mạnh đứng ở đằng sau điều khiển ảo ảnh, có thể đọc được trí nhớ của chúng ta, thông qua trí nhớ mô phỏng xây dựng ra đối tượng thân cận của chúng ta, bao gồm phương thức hành động cùng cá tính.”
“Ví dụ như ở tình huống như thế nào, đối tượng kia sẽ dùng giọng điệu hoặc cách nói chuyện ra sao đáp trả, hoặc cách xử lý phán đoán vấn đề của họ, cũng cực kỳ phù hợp với bản gốc.”
“Nhưng, hình tượng mà nó mô phỏng ra chỉ là dựa vào trí nhớ trong ‘quá khứ’ trong đầu chúng ta, hay nói cách khác, nó có thể nằm trong tay quá khứ của chúng ta, nhưng nó không thể khống chế chúng ta ở ‘hiện tại tiếp diễn’.”
“Chỉ cần chúng ta đề ra vấn đề mới, nó chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trong ‘quá khứ’ để xử lý cũng như trả lời, nhưng tư tưởng của con người vẫn luôn tùy theo thời gian trôi đi mà không ngừng thay đổi biến hóa, đó cũng là lý do vì sao cứ mỗi khi chúng ta đưa ra vấn đề mới, nó lại để lộ sơ hở ra như vậy, bởi vì sau khi nghe câu trả lời của nó, trong lòng chúng ta mới bắt đầu tiến hành phân tích phán đoán mà cho ra đáp án.”
“Cứ thế, chúng ta có thể từ đó rút ra phương pháp đối phó loại ảo ảnh, chính là…”
“Hỏi nó vấn đề mới nhất, tìm ra sơ hở trong câu trả lời của nó!” Vu Long cướp lời ngắt ngang câu nói của Mục Dịch Nhiên.
“Cá nhân tôi thấy phương pháp kia đã thành phế thải rồi,” Lưu Ngạn Lỗi nói “Chẳng lẽ sức mạnh siêu nhân đứng sau mọi chuyện lại ngu tới thế? Chiêu này tối qua nó đã dùng, nếu đêm nay lại dùng tiếp ai cũng sẽ biết đó là giả, là ảo ảnh, ai ngu mà đi tin nó nữa!”
Nói xong, liền nhìn Mục Dịch Nhiên một cái bằng ánh mắt khinh thường.
“Vậy có lẽ do anh không biết,” Kha Tầm nhìn Lưu Ngạn Lỗi “Tối qua trong ảo ảnh của tôi, giọng nói đã mê hoặc tôi chính là của anh ấy. Làm sao anh có thể xác định đêm nay ảo ảnh sẽ không lợi dụng người bên cạnh lừa gạt mình? Chẳng hạn như bạn gái anh, nếu ở trong bóng tối cô ấy hô to gọi anh cứu mạng, anh có tin không? Có cứu không?”
“Ảo ảnh cách ly toàn bộ chúng ta, nếu trong bóng tối vang lên giọng của Hâm Ngải, kia nhất định là giả rồi!” Lưu Ngạn lỗi phản bác.
“Tần ca có kể cho anh nghe về những bức tranh chúng tôi từng trải qua rồi đúng không?” Kha Tầm nhìn thẳng vào Lưu Ngạn Lỗi “Chẳng lẽ anh không biết, điều kiện tử vong của tranh chưa chắc là đã định ra thì không thay đổi? Có những bức tranh mà điều kiện tử vong của nó sẽ không ngừng được thăng cấp, anh dám đảm bảo đêm nay vẫn sẽ là cách ly một người chứ?”
Lưu Ngạn Lỗi lại một lần nữa bị Kha Tầm bác bỏ, khí thế bất giác cũng hụt hơi theo, tới chừng hắn phát hiện ra liền có chút xấu hổ mà nổi cáu lên, liền lạnh lùng trào phúng “Có một điều tôi biết rõ, kẻ chết đuối hầu hết đều biết bơi, kinh nghiệm không phải thứ vạn năng. Những kẻ bị đánh vào tâm lý mà thất bại đều là những người từng làm chuyện đuối lý hoặc bất chính. Bởi nên kinh nghiệm mà một kẻ đồng tính luyến ái như cậu cung cấp, tôi cho rằng chẳng có chút ích lợi nào cả!”
Lời này vừa dứt, cả gian sảnh bỗng nhiên chìm vào không khí yên lặng đến xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT