“Chiều nay chúng ta đi tìm bà lão đó thử xem sao.” Tần Tứ đề nghị.
Tô Bản Tâm nói “Chúng ta tốt nhất chia nhau ra hành động, tất cả mọi người đều đổ xô đến chỗ bà lão đó cảm giác rất lãng phí nhân lực.”
“Vậy buổi chiều tự do hành động, trước bữa tối tập họp ở trước cửa nhà hàng buffet chỗ cũ.” Mục Dịch Nhiên đã giải quyết xong bữa trưa của mình.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Tần Tứ cả người mệt mỏi, ăn xong cơm trưa quyết định đi ngủ một giấc ngắn.
Nhưng mà thời gian ngủ trưa quý giá này cuối cùng vẫn bị Tiêu Cầm Tiên vô tình đạp đổ, Tần Tứ vừa mở cửa liền thấy Tiêu Cầm Tiên đứng cạnh cửa, y tá đứng bên cạnh lập tức giải thích “Trải qua mấy giờ quan sát, Tiêu tiểu thư đã tỉnh táo khôi phục lại bình thường, cho nên chúng tôi mới chấp thuận để cô ấy tự do hoạt động.”
“Không có gì, cô ấy là bạn của tôi.” Tần Tứ xua tay ý bảo y tá rời đi.
Tiêu Cầm Tiên khôi phục trở lại vẻ cao ngạo như lúc đầu, mái tóc cũng trở về hình đầu nấm “Đây là một cái bẫy.”
“Vào trong ngồi đi.” Tần Tứ dẫn Tiêu Cầm Tiên vào phòng trong, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh thản nhiên nhưng lại âm thầm quan sát cô gái này.
“Đám người chúng ta toàn bộ đều bị bắt ép bước đi theo quy tắc của thành phố này, chẳng hạn như anh là bác sĩ, Kha Tầm là cảnh sát, La Duy là một người bên ngoài, còn nhân vật của tôi, mẹ nó… lại là một bệnh nhân.” Tiêu Cầm Tiên khoanh tay đứng ở một góc.
“Tối hôm qua tình huống của cô thật sự có phần đáng sợ, trước tiên là ngất xỉu, sau lại nổi điên làm ầm ĩ.” Tần Tứ nhắc nhở những việc Tiêu Cầm Tiên đã làm.
Ánh mắt của Tiêu Cầm Tiên bỗng chốc mịt mờ “Mấy việc đấy tôi nhớ không rõ lắm… Tối qua chuyện của Lion làm ai nấy cũng sợ hãi, tôi không tin mấy người kia không thấy sợ.”
Tần Tứ không nói gì nữa, mà bước tới cầm một xấp tài liệu về bệnh án đưa cho Tiêu Cầm Tiên “Cô xem thử cái này đi, xem viết trên đấy có phải thật không.”
Tiêu Cầm Tiên cầm bệnh án, ánh mắt lướt nhìn tên bệnh nhân là Tiêu Cầm Tiên thì có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn xuống phần thông tin cá nhân thì, bỗng nhiên hừ một nụ cười mỉa mai “Biết ngay là lầm mà, đây căn bản không phải bệnh án của tôi.”
Vẻ mặt của Tần Tứ tràn đầy nghi vấn.
“Nhóm máu của tôi là nhóm B, trên đây lại viết là nhóm O, ngay cả nhóm máu cũng sai thì mấy thứ phía sau làm sao khiến người ta tin tưởng chứ.” Tiêu Cầm Tiên cầm bệnh án ném lên bàn.
“Cô là nhóm máu B?” Tần Tứ nhấn mạnh giọng hỏi lại —— vấn đề này tuyệt đối không thể xem nhẹ được, bệnh viện tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm đơn giản như vậy được.
Tiêu Cầm Tiên nhún vai, cười lạnh nói “Mấy thứ như nhóm máu không giống mấy cái khác, nói sửa là có thể sửa, nhóm máu sinh ra thế nào là ở yên thế đấy rồi, giống như vân tay vậy, không thể sửa được.”
“Cô có phiền nếu tôi đề nghị cô thử máu một lần nữa không?”
Tiêu Cầm Tiên trong lòng cảm thấy yêu cầu của đối phương quả thực rất giống như đang gây sự, nhưng vì muốn chứng minh chỉ có thể gật đầu “Muốn thử cứ thử, tôi cũng không muốn bị các người xem như bệnh nhân, còn là bệnh tâm thần mới đau.”
Tần Tứ lúc này đã cầm theo bệnh án đi ra ngoài hành lang, Tiêu Cầm Tiên theo sau “Thế giới này đúng là độc ác, chắc nó muốn biến toàn bộ chúng ta thành bệnh nhân tâm thần mới vừa lòng.”
Tần Tứ giống như không nghe thấy mấy lời phàn nàn của Tiêu Cầm Tiên, vẫn dựa theo suy nghĩ của mình nêu ra câu hỏi “Cô có hút thuốc không?”
“Thi thoảng có hút, cơ mà không bị nghiện.”
“Có từng thử dùng ma túy không?”
“…” Tiêu Cầm Tiên trợn mắt khinh bỉ kèm theo cái cười lạnh “Xì… Đúng là bệnh viện chó má thích phán bậy phán bạ! Dùng ma túy? Ông trời của tôi ơi…”
Thế là, Tiêu Cầm Tiên một lần nữa được thử máu, nhưng nhân viên phụ trách phân tích máu lại nói phải đợi ba tiếng nữa mới có kết quả.
Tần Tứ nhíu mày “Chỉ là xét nghiệm nhóm máu thôi mà, sao lại chờ lâu như vậy?”
Nhân viên phụ trách xấu hổ cười “Xin lỗi nha Tần bác sĩ, hôm nay mẫu thử máu hơi nhiều, chúng tôi phải dựa theo thứ tự xét nghiệm.”
“Vậy được rồi,” Tần Tứ cũng không tính dùng thân phận bác sĩ của mình đòi đặc quyền gì, cùng Tiêu Cầm Tiên đi ra đại sảnh chờ đợi, sau đó đụng phải đám người Kha Tầm.
Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông và La Duy, đều là mấy gương mặt quen.
“Hạo Văn Nhi đâu rồi?”
“Anh ta bảo mình không tin mấy thứ lèm bà lèm bèm kia, nên cùng Triệu Yến Bảo đi tham quan nghi thức siêu độ, Tô Bản Tâm cũng đi theo rồi.” La Duy nói.
Tần Tứ nở một nụ cười hết sức phức tạp —— bởi vì không tin mấy thứ lèm bà lèm bèm cho nên lựa chọn đi tham quan nghi thức siêu độ? Thiệt tình chứ…
Chu Hạo Văn chắc là không yên tâm Tô bản Tâm, Triệu Yến Bảo với Tô Bản Tâm cũng xem như có quen biết nhau, trình độ quen biết giữa họ cũng na ná như Tô Bản Tâm và Lion, Chu Hạo Văn cũng lo ngại hai người họ cùng nhau sẽ xảy ra chuyện.
“Cái gì là lèm bà lèm bèm? Chúng ta tính đi đâu?” Tiêu Cầm Tiên hỏi, từ khi bị lầm tưởng là “con mụ thần kinh” tới nay, cứ cảm giác đám người này đang âm mưu gì đó với mình.
Kha Tầm ngắn ngọn một câu “Đại khái là ở nhà ga xe lửa có một bà lão có mắt âm dương, không chừng có thể thấy được chữ ký.”
“Ồ.” Cách nói này của Kha Tầm quả thực rất hấp dẫn, Tiêu Cầm Tiên gật đầu, quyết định đi cùng mọi người.
Đám người ra bệnh viện liền gọi taxi, Kha Tầm lên ngồi ở ghế phụ, Vệ Đông, Tần Tứ cùng Tiêu Cầm Tiên ngồi ở phía sau.
“Hai người kia không đi à?” Tiêu Cầm Tiên hỏi.
“Chúng tôi chia nhau hành động, hai người họ muốn đi tìm hiểu về quy định của nhà ga xe lửa.” Kha Tầm cũng không muốn giải thích nhiều.
Sau giờ cơm trưa hôm nay, đám bọn họ mở một cuộc họp nho nhỏ, đều cho rằng bên nhà ga xe lửa hẳn là có giá trị tin tức khá lớn —— thành phố này cực kỳ coi trọng phân ra bên trong cùng bên ngoài thành, như vậy biết đâu nơi khu vực đường biên giới thành phố kia có manh mối gì đấy, hoặc thậm chí là chữ ký cũng nên.
“Không có La Duy đi theo, lỡ như chúng ta tìm không thấy bà lão kia thì sao.” Tần Tứ nhìn cảnh thành phố chạy dọc cửa sổ xe, có chút lo lắng nói.
“Cậu ấy đã ghi lại địa điểm cho tôi rồi, không sai được đâu.” Kha Tầm lập tức kêu tài xế dừng xe “Tôi thấy bà ta rồi.”
***
Ở bồn hoa bên cạnh cửa ngoài đại sảnh bán vé của nhà ga xe lựa, có bày một sạp xem bói nho nhỏ giản dị, một tấm vải bố đỏ được trải trên mặt đất, chứng tỏ nơi này đang mở cửa làm ăn.
Sạp xem bói tựa hồ có hơi vắng, không đắt khách như mấy tiệm bán đồ ăn hoặc đồ chơi hoặc là bán trang sức bên cạnh.
Kha Tầm, Tần Tứ cùng Vệ Đông bước chậm tới phía trước, sau lưng là Tiêu Cầm Tiên lóc cóc theo đuôi.
Ở phía sau mảnh vải đỏ, có một bà lão đầu đầy tóc bạc khoanh chân ngồi, nhìn nếp nhăn trên mặt bà, nói bà ta 120 tuổi chắc cũng có người tin.
Bà lão lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó bằng loại ngôn ngữ không ai nghe hiểu.
Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, bà lão từ từ mở mắt, tuy trước đó có nghe nói ánh mắt của bà lão hai bên hai màu khác nhau, nhưng đám bọn họ nhìn thấy vẫn không kềm được mà giật cả mình—— trên gương mặt già nua cằn cỗi ấy có một đôi mắt cực kỳ trong trẻo, quả thực chẳng khác gì ánh mắt của trẻ sơ sinh. Mà đôi mắt sáng ngời trong suốt ấy lại mang theo màu sắc hết sức kỳ lạ, bên mắt trái là màu xám, mắt phải lại là màu đỏ.
Mà giữa hai con mắt ấy, chỉ có màu xám là đảo tới đảo lui, còn màu đỏ bất động như đã chết.
Ánh mắt màu xám liếc nhìn Kha Tầm đứng cách gần nhất “Xem bói không? 10 đồng xem chỉ tay, 30 đồng bói quẻ.”
May là trong đám bọn họ có Tần Tứ vừa được dự chi tiền lương từ bệnh viện, số tiền cũng khá hậu hĩnh, nên mấy hôm nay mới có thể tiêu xài trong thành phố này.
Kha Tầm xổm người ngồi xuống, ánh mắt đối diện với con mắt màu xám của bà lão, im lặng không nói.
Con mắt màu xám lại đảo tới đảo lui “Bản đồ 5 đồng một tờ, giá chỗ tôi rẻ hơn so với trong nhà ga bán đấy.”
Kha Tầm vẫn im lặng không nói.
Bà lão lấy cái túi đồ cũ nát bên cạnh mở ra, bên trong là mấy tấm bản đồ thành phố, còn có mấy bình thủy tinh nhỏ.
Bà lão kề mặt đến gần Kha Tầm, khẽ thì thào ra vẻ thần bí nói “Chỗ tôi có mấy món báu bở này, tiên sinh có muốn xem thử không?”
Kha Tầm nhìn cái bình thủy tinh bà lão cầm trên tay, bên trong có một con thú nho nhỏ.
Kha Tầm cùng Tần Tứ đứng bên cạnh liếc nhìn nhau: Không phải bà lão này có thể nhìn một cái là xem thấu người khác sao? Hiện tại sao không thấy nhắc gì đến người bên ngoài? Chẳng lẽ là hối hận vì lúc sáng lộ ra quá nhiều bí mật sao?
Tiêu Cầm Tiên thấy trong tay bà lão có thú, lập tức tràn ngập hứng thú ngồi xổm xuống nhìn nhìn “Bà có bao nhiêu thú? Nặng bao nhiêu? Bán bao nhiêu tiền? Dùng thú khác đổi được không?”
Con mắt màu xám đang mưu đồ kiếm chác của bà lão trong nháy mắt ngừng tỏa sáng, lực chú ý lập tức tập trung lên người Tiêu Cầm Tiên, nhưng càng khiến người ta sợ hãi là con mắt màu đỏ như máu của bà ta bỗng chốc xoay tròn chuyển động, tựa như đang quan sát Tiêu Cầm Tiên từ trên xuống dưới.
Tiêu Cầm Tiên thấy vậy tất nhiên sợ hãi, suýt chút nữa té ngửa xuống đất, theo bản năng níu lấy Kha Tầm đứng bên cạnh, lùi về phía sau vài bước, muốn cách xa bà lão quái dị kia.
Con mắt đỏ như máu của bà lão lại vẫn nhìn chòng chọc vào Tiêu Cầm Tiên, vài phút sau, bà lão đột nhiên phát ra tiếng cười nghe như tiếng chim cú đang kêu “Ha ha ha… Nếu cô sẵn lòng dùng thú của cô đổi, tôi có thể giới thiệu cho cô mấy vị khách hàng cao cấp.”
Tiêu Cầm Tiên nháy mắt toát mồ hôi lạnh, co ro cả người núp sau bóng lưng cao lớn của Kha Tầm.
Kha Tầm che lại đồng bạn ở sau lưng, hỏi bà lão “Cụ bà, cụ nhìn thấy cái gì? Cụ có thể thấy được thú trong cơ thể cô ấy sao?”
Bà lão không đáp, con mắt màu đỏ của bà ta tựa như cái móc câu bám theo Tiêu Cầm Tiên không tha, nhìn đến muốn lồi cả ra ngoài.
Vệ Đông đứng ở bên cạnh kinh hãi đến há hốc mồm: Này thực méo khác gì một con tắc kè hoa đội lốt người… Chỉ có mắt của tắc kè hoa mới có thể xoay chuyển tới mức này…
“Theo lý mà nói chỉ có lúc người ta chết đi mới xuất hiện thú ký, mà cũng chỉ có lúc ấy thiết bị của bệnh viện mới có thể kiểm tra vị trí của thú trong cơ thể người chết.” Tần Tứ lên tiếng.
“Cái tôi đây nhìn thấy là thú của người chết, tôi là người của thành phố này, làm sao mà có thiên nhãn chứ.” Bà lão đáp.
“Thú của người chết? Nhưng…” Tần Tứ cảm giác lời nói này quả thực rất khủng bố.
“Các người giàu to rồi đấy.” Bà lão cười khanh khách, đốt một điếu thuốc lá cuốn tự chế, giọng nói khàn khàn “Các người tay không mà kiếm được một con thú người chết, còn là một cực phẩm nữa.”
“Bà có thể nói rõ ràng hơn một chút không?” Kha Tầm hỏi thẳng.
Bà lão nghiêng đầu, tròng mắt đỏ của bà ta vẫn còn đang truy đuổi Tiêu Cầm Tiên núp sau lưng Kha Tầm “Cô ta không phải chỉ có một người, trong cơ thể cô ta có hai linh hồn, linh hồn ả kia nhìn khá giống cô ta, theo cô ta nhiều năm rồi. Tôi thạo nhất là xem mấy việc này, từng giúp người ta trừ tà rất nhiều lần.”
Tiêu Cầm Tiên núp sau lưng Kha Tầm run lên.
“Hiện tại không phải cô ta, là ả còn lại trong cơ thể cô ta,” Bà lão ngậm thuốc lá cuốn, vẻ mặt đầy ngạo mạn “Thời trẻ tôi từng hàng phục vô số cô hồn dã quỷ như vậy.”
Tần Tứ đại khái nghe hiểu được lời này, hỏi lại “Cũng tức là nói, hiện tại nếu dùng thiết bị chuyên môn kiểm tra thú của bệnh viện, sẽ có thể kiểm tra được vị trí chính xác của thú trong cơ thể cô ấy, đúng không?”
Bà lão mò mẫm trong túi tiền ọp ẹp của mình lấy ra một con dao găm rỉ sét “Cần gì phiền toái như vậy, tiền thuốc men đắt chết đi được, tôi có thể giúp các người cắt ra ngay tại chỗ này cũng được, nhưng phải chia một nửa thú cho tôi… Ha ha…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT