13 kilogram.

13.000 gram.

Không ai biết cái thứ có cái tên “thú sắc đỏ tươi” kia sức nặng như thế nào, thể tích ra sao, hay thậm chí là hình thái tồn tại kiểu gì.

Chử Chi Dung không hề nói thêm một lời nào nữa về việc này, đứng lên đi thay quần áo thường, sau đó rời khỏi chỗ làm.

“Chúng ta tạm thời trở lại đơn vị xem hoàn cảnh công tác cùng chỗ ở, sau đó tập trung lại cùng nhau ăn cơm, thế nào?” Đề nghị của Tần Tứ được mọi người nhất trí đồng ý, sau đó cũng thương lượng quyết định địa điểm “liên hoan” tổ chức ở một nhà hàng buffet nằm cạnh cục cảnh sát.

Thế là, Tần Tứ mang theo đám “học trò” nóng hổi vừa mới ra lò gồm Trí Thuần, Tô Bản Tâm cùng Dư Cực đi đến bệnh viện trung tâm.

Còn Triệu Yến Bảo thì dẫn Trì Lôi cùng Chu Hạo Văn đi báo danh ở cơ quan trinh thám Trừu Kiển.

Còn lại đều là nhân viện cục cảnh sát, gồm: Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên bên phòng hình sự, Lion cùng Tiêu Cầm Tiên phòng pháp y, và Vệ Đông phòng hộ tịch.

“Cậu bị bỏ sót á? Mới nãy sao cậu không ới lên một tiếng!?” Vệ Đông thậm chí nghĩ tới việc lợi dụng chức vụ quản lý hộ tịch của mình để xếp cho đồng bạn một công việc tạm thời.

La Duy lại cầm giấy chứng nhận của mình ra đưa cho hắn xem, chỉ thấy trên dòng ghi nghề nghiệp có viết mấy chữ: Nghề tự do.

Không giống với giấy chứng nhận của mọi người, đều được đóng một cái dấu hình tròn ghi “Sở cảnh sát khu vực trung tâm Tâm Thành”, thẻ công tác của La Duy ngược lại là một con dấu hình vuông rất nổi bật, bên trên có một dòng chữ đỏ viết: Khu vực ngoài Tâm Thành.

“Tại sao lại như vậy? Sao mới nãy cậu không chịu hỏi?” Vệ Đông sốt ruột hô lên.

La Duy trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh đặc trưng của mình “Tôi có hỏi, nhưng lúc ấy mọi người giống như không ai nghe thấy tôi nói.”

Kha Tầm cũng cảm thấy việc này kỳ quái, mới nãy lúc bác cảnh sát già kia phân phối công việc, cậu còn đếm ngón tay tính số người, rõ ràng đã đếm mười ba người rồi, vậy mà cuối cùng lại bỏ sót La Duy.

Mục Dịch Nhiên trầm ngâm “Xem ra, trong “trò chơi” lần này, La Duy đóng vai một nhân vật đặc biệt.”

Đặc biệt ở chỗ nào, hiện tại không ai đoán ra được, bản thân La Duy cũng không rõ, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến tâm tình của mọi người bỗng chốc nặng nề “Chử Chi Dung cũng không nói cho chúng ta biết, cái loại “thú sắc đỏ tươi” kia rốt cuộc ở trong thành hay ngoài thành.”

“Nếu chúng ta đều được phân chia công việc ở trong thành, thú đỏ kia tự nhiên nằm trong phạm vi công tác của chúng ta.” Kha Tầm nhìn các đồng bạn của mình “Dù cho nó chạy ra ngoài thành, không phải còn nghề tự do cậu đây sao.”

Tiêu Cầm Tiên ôm hai cánh tay gầy gò của mình đứng bên cạnh nói “Nếu đây thật sự là một trò chơi mang tính chất kiểu vô hạn, như vậy con mồi rất có thể ẩn nấp ở bên trong chúng ta, hơn nữa có được đặc điểm ẩn giấu khác với chúng ta.”

Lời này tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.

“Nghi ngờ là việc tối kị nhất trong sự hợp tác giữa đoàn đội với nhau.” Mục Dịch Nhiên không hề nhìn Tiêu Cầm Tiên, nhưng giọng điệu nghiêm túc lại khiến đối phương phải ngậm miệng im tiếng “Mọi người trở lại ký túc xá trước đi.”

***

Ký túc xá tổng cộng có ba gian, phân chia dựa theo phòng làm việc của bọn họ, mỗi gian đều có hai cái giường đơn.

“Người anh em, không ngại ba người một phòng chứ.” Vệ Đông hỏi Lion, trong lòng dự tính dời một cái giường qua đây làm thành phòng ba người.

Lion dùng giọng nói có chút lơ lớ đáp lại “Sao cũng nượt, toi từng cùng một bầy hươu tuyết ngủ chung một đêm trên cánh đồng băng, so ra mà nói thì noi nài điều kiện chẳng khác gì thiên đường.”

Tiêu Cầm Tiên âm thầm run rẩy khóe miệng, mới nãy cô ta vừa mới oán giận căn phòng này quá mức đơn giản sơ sài, hơn nữa còn đầy mùi thuốc lá.

Cuối cùng, Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm hai vị đồng nghiệp phòng hình sự ở chung một gian, một mình Tiêu Cầm Tiên ở một gian, ba người đàn ông còn lại ở một gian.

Kha Tầm nhìn trên tường ký túc xá treo quần áo cảnh sát, bên trên không biết từ khi nào đã được đeo lên thẻ bài công tác, được viết tên tuổi cùng một chuỗi mã hóa, Kha Tầm cầm quần áo ướm thử lên người, kích cỡ có vẻ khá vừa vặn.

Tiếc là trong phòng không có gương soi, Kha Tầm cài nút áo xong, tự mình đánh giá chính mình “Lần đầu tiên em mới được mặc đồ cảnh sát đó, coi như cũng tròn được một ước mơ hồi còn bé…”

Kha Tầm mãi không thấy Mục Dịch Nhiên lên tiếng, liền xoay người lại, thấy đối phương đang nhìn mình không chớp mắt.

“Anh cũng mặc vào cho em xem xem.” Kha Tầm không chờ đáp lại, đưa tay lấy bộ quần áo còn lại trên tường khoác lên người Mục Dịch Nhiên, mặc dù còn chưa được mặc vào đàng hoàng, nhưng vậy cũng đủ khiến hắn như toát lên vẻ anh tuấn khí phách, làm cho người ta mặt đò bừng, tim đập thình thịch.

Mục Dịch Nhiên đưa tay mạnh mẽ ngăn lại động tác của Kha Tầm muốn mặc bộ đồ kia vào người mình, thanh âm có chút khàn khàn nói “Lát nữa còn có việc chính sự phải làm.”

“Tự kềm chế” kiểu Mục Dịch Nhiên chính là một trong những đặc điểm hấp dẫn Kha Tầm nhất, hiện tại đối phương trên người khoác quần áo cảnh sát, trong đáy mắt rõ ràng có tình dục, lại dùng giọng điệu dứt khoát rõ ràng nói ra những lời cấm đoán, chỉ số rù quến quả thực là muốn đội lên nóc nhà vũ trụ.

Kha Tầm đưa tay sờ sờ thắt lưng, tính làm ra động tác móc súng để “hiếp bức” ép đối phương đi vào khuôn phép, nào ngờ lại thật sự rút ra một cây súng, cảm xúc cứng ngắc lạnh như băng làm người ta nháy mắt giật mình tỉnh lại.

Mục Dịch Nhiên bên kia cũng móc súng của mình ra, xem xét cẩn thận “Súng thật đạn thật.”

“Có thêm súng càng cảm giác hưng phấn hơn đúng không?” Kha Tầm sờ sờ súng, cố tình xoa dịu cảm xúc khẩn trương.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa thật mạnh, ngay sau đó liền thấy Vệ Đông đẩy cửa bước vào, vừa đi vào vừa che mắt lảm nhảm “Hai đồng chí cảnh sát hư hỏng đang làm gì đấy, dân lành ta đây không thấy chi cả.”

Kha Tầm đứng phắt dậy “Chúng tôi có súng, yêu cầu anh giơ tay lên!”

Vệ Đông len lén đưa mắt dòm qua khe hở ngón tay “Cái đù má sao bất công quá vậy, tại sao tụi bây có súng còn tao chỉ có một cây bút đầu bi! Đã thế còn sắp hết mực mới ghê!”

Kha Tầm lúc này mới nhận ra Vệ Đông cũng mặc quần áo cảnh sát “Nhìn mày vậy thấy có mùi Tiểu Trương đó.”

“Tiểu Trương nào cơ?” Vệ Đông đang suy tư là Trương Đông Kiệt (Jang Dong-Gun) hay là Trương Nghệ Hưng thì, lại nghe thằng bạn mình nói “Thì mới đầu gặp đó, nữ cảnh sát phòng hộ tịch ấy, nhớ là họ Trương mà.”

Oke fine, khó lắm mới có dịp mặc vào đồ cảnh sát, vậy mà lại mặc ra được khí chất của nữ cảnh sát phòng hộ tịch, cũng xem như hiếm có trên đời.

Lion cũng đứng ngoài cửa với giọng xen vào “Trúng toi hơn mới cầu cái áo blouse trắng, thêm một đôi beo tay cao sâu dô chùn.”

Vệ Đông gật gù “Dậy là trún cậu lời hơn trún tớ rồi.”

Tới lui lộn xộn một phen, cuối cùng bọn họ vẫn là đổi trở về bộ quần áo trước đó của mình, sau người bọn họ nối đuôi nhau đi đến nhà hàng buffet cạnh cục cảnh sát.

“Nếu phân tích cẩn thận sẽ thấy, rất nhiều thứ ở nơi đây được đặt ra không quá quy chuẩn,” La Duy đưa ra ý kiến của mình “Chẳng hạn như cục cảnh sát này, cơ cấu nội bộ quả thực là lộn xộn vô cùng, không rõ nó là đồn công an hay là đội hình sự, đồng phục cùng huy chương cũng không đúng lắm.”

“Nơi đây là Tâm Thành, không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh với nó.” Kha Tầm nói.

Nơi này là thế giới trong tranh, hết thảy những thứ không hợp lý đều có cách giải thích riêng.

La Duy chợt nhớ tới thế giới hoạt hình với vô số thứ khó mà tưởng tượng trước đó, lại nhìn thành phố với cảm giác vô cùng chân thật trước mắt, bỗng thấy mình như mất đi phương hướng.

“Toi cảm giác như toi vẫn còn đang ở Trung Quốc,” Lion đưa mắt đánh giá nhà hàng trang trí theo kiểu Trung Hoa “Toi muốn ăn Luosifen với sữa đậu nhành.”

“Ăn cũng mặn dữ hen.” Vệ Đông vỗ vỗ bả vai anh chàng ngoại quốc.

Mấy phút sau, hai nhóm người còn lại cũng đều đến nơi, Tần Tứ nhìn quầy thu ngân “Chúng tôi không có tiền mặt, trong túi của mỗi người đều có một tấm thẻ.”

Tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ đành tự dùng thẻ của mình thanh toán.

Nhân viên phục vụ nhận thẻ của Tần Tứ quẹt một cái “Thẻ của ngài tổng cộng có 39 lần thanh toán, nhà hàng chúng tôi có chính sách miễn phí thanh toán đối với khách hàng lần đầu tiên, cho nên thẻ của ngài vẫn còn lại 39 lần.

39 lần, nếu bắt đầu tính từ sáng ngày mai, dựa theo tiêu chuẩn một ngày ba bữa cơm, tổng cộng có thể ăn được 13 bữa.

“Mọi người có để ý không? Chỗ này không có cái gì dán giá hết, toàn là dùng số lần thanh toán thôi.” Trì Lôi nhỏ giọng nói “Cũng tức là sau 13 ngày, khi chúng ta dùng hết số lần thanh toán trong thẻ, ăn uống liền trở thành nan đề.”

Mục Dịch Nhiên ở quầy thu ngân chờ một lát, nghe được số lượt thanh toán giới hạn của La Duy cũng giống với mọi người, mới dời bước đi đến bàn ăn.

Hiện tại đã quá giờ cơm, trong nhà hàng rất ít khách dùng bữa, mọi người tìm một cái bàn tròn lớn ngồi xuống, vừa ăn vừa nói.

Tuy rằng tình hình trước mắt cảm giác có phần ly kỳ, nhưng mấy tân nhân dù sao còn chưa trải qua nguy hiểm thật sự, bởi vậy bọn họ cảm thấy mệt nhọc, cũng rất đói bụng muốn ăn cơm.

Khi Tiêu Cầm Tiên biết được ký túc xá của bệnh viện là chung cư cao cấp, còn ký túc xá của bên cơ quan thám tử nằm trong một tòa biệt thự có vườn hoa hai tầng thì, lập tức than thở “Chỗ của chúng tôi vừa nhỏ lại còn tối nữa, mùi cũng khó ngửi.”

“Tốt nhất tranh thủ trước lúc trời tối tìm ra được một chút manh mối gì đó, hoặc là lần ra đầu mối cũng tốt.” Tần Tứ lái sang chủ đề chính.

Tuy rằng đêm đầu tiên tử vong thường là tân nhân, nhưng đám người cũ bọn họ cũng không hi vọng phải thông qua tử vong để phỏng đoán quy tắc.

“Phạm vi công việc của chúng ta thoạt nhìn có vẻ khá tập trung: cục cảnh sát, bệnh viện, cơ quan trinh thám,” Người lên tiếng là La Duy “Rất rõ ràng, nơi này sắp tới sẽ xảy ra án mạng, hơn nữa có lẽ là án mạng hình sự có liên quan đến phòng hình sự và pháp y.”

Mọi người đều cho rằng lời này cũng khá có lý, chỉ có Tiêu Cầm Tiên cười khẩy “Nói gì thì đây cũng chỉ là suy đoán thôi, nhiệm vụ chúng ta cần hoàn thành đã sớm được nói rõ rồi, tìm cho đủ số thú đỏ,” Nói xong, cô ta đưa mắt nhìn La Duy, vẻ mặt không hề có một chút khách khí “Trước đó tôi cứ chẳng hiểu sao ông cảnh sát già kia nói chuyện với chúng ta cứ phải che che giấu giấu, mãi cho đến khi biết được người nào đó không phải là người địa phương, bởi vì có mặt kẻ ấy ở đó, tự nhiên có mấy lời không thể nói toẹt ra được rồi.”

Lời này nói ra làm cho đám người không phải nhân viên cảnh sát đều bất ngờ, chỉ có Triệu Yến Bảo nói “Mới nãy tôi có thử tính nhẩm một chút, được phân phối công tác chỉ có mười hai người, người còn lại đâu?”

Tiêu Cầm Tiên lại cười lạnh “Tôi cũng chẳng rõ mắc cái chứng gì mà đám người này lại che giấu thay cho hắn ta, giấy chứng nhận của hắn rõ rành rành ghi là người bên ngoài, tôi cũng chẳng biết xem hắn ta như người phe nào nữa. Cả đám chúng ta ngồi đây nói chuyện khi không lại lòi ra một kẻ bên ngoài, thiệt không thể hiểu nổi.”

La Duy cũng không tức giận, vô cùng thoải mái lấy giấy chứng nhận của mình ra cho mọi người xem.

Triệu Yến Bảo cầm lấy nhìn kỹ một hồi “Khu vực bên ngoài Tâm Thành? Nghề tự do? Hay là đề phòng trường hợp, giả như con “thú đỏ” kia rời khỏi Tâm Thành, chúng ta cũng có biện pháp ra bên ngoài truy bắt nó? Bởi vì La Duy là người có thân phận đặc thù có thể ra ngoài?”

Tiêu Cầm Tiên cắt ngang lời của Triệu Yến Bảo “Bộ cô tưởng “thú đỏ” kia là mấy con dã thú như hổ báo sư tử vân vân à? Tôi đây cho rằng đây là một trò chơi giống như X-man (*) vậy, việc chúng ta cần làm là tìm ra kẻ khác loài.”

Kha Tầm cùng Vệ Đông nghe cô ta nói lời này đều khó chịu, đang tính móc mỉa trở về bỗng nghe Chu Hạo Văn chầm chậm lên tiếng “Hiện tại điều duy nhất có thể xác định, là thú đỏ nặng 13k, tương đương 26 cân, nếu đúng theo như lời quý cô này nói, “thú” là ẩn nấp bên trong chúng ta, vậy sức nặng của nó hẳn là sẽ không nặng lắm, người nào nhẹ nhất kẻ đấy mới đáng nghi.”

Tiêu Cầm Tiên cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé gầy ốm của mình, tức giận đến ngây ra như phỗng.

Trong lúc nhất thời mỗi người mỗi vẻ mặt, không ai lên tiếng nữa, đều tự cắm đầu ăn cơm.

Cuối cùng, người phá vỡ trầm mặc là Mục Dịch Nhiên, hắn đưa mắt nhìn về phía Tô Bản Tâm ngồi ở đối diện, nói “Bà chủ Tô, cô hiểu biết được bao nhiêu về họa sĩ Vu Bắc Quốc? Bức tranh《 Thú sắc đỏ tươi 》này trong phòng trưng bày ghi là hàng không bán, là có nguyên nhân đúng không?”

Tô Bản Tâm không trả lời ngay, ánh mắt cô thoáng đượm buồn “Vị họa sĩ này đã qua đời rồi, bức tranh《 Thú sắc đỏ tươi 》này là tác phẩm cuối cùng của anh ấy.”

“Qua đời?”

“Đúng vậy, Vu Bắc Quốc đã quyên sinh vào hai tháng trước.”

__________

Chú thích

(*) X-MAN : Một show truyền hình của Hàn Quốc, nhiệm vụ là tìm ra vị x-man được ẩn giấu trong số các người tham gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play