Sở lão phu nhân cho rằng mình nghe lầm nên trừng mắt, há miệng ngơ ngác mà hỏi lại một lần nữa: “Dịch nhi, con nói cái gì thế?”
“Con nói mẫu thân ở huyện Bình an tâm vì phụ thân thủ tiết đi.” Sở Dịch nhàn nhạt nói sau đó duỗi tay đỡ bà ta lên xe.
Sở lão phu nhân cảm thấy cánh tay bị kéo sau đó cả người bị hắn mạnh mẽ
kéo lên xe. Trong nháy mắt đó bà ta bám lấy cửa xe, vừa khóc vừa nói, ai oán vô cùng: “Con vẫn cảm thấy mẫu thân làm phiền ngươi đúng không? Con chuẩn bị ném ta ở đó rồi không thèm quan tâm nữa đúng không?!”
“Không, chỉ cần mẫu thân yên ổn ở huyện Bình, đợi con xong quân vụ sẽ đến thăm ngài.”
Sở lão phu nhân lắc đầu không hề tin. Sở Dịch lại không kiên nhẫn nói
nhiều với bà ta, thám báo đã nói sứ giả Bắc Hồ nửa canh giờ nữa sẽ tới
vì thế hắn lệnh cho binh lính hộ tống đóng cửa xe, còn mình xoay người
đi tới quân doanh cách vách.
Ánh sáng
trong xe ngựa dần tối đi, Sở lão phu nhân trơ mắt nhìn con trai rời đi,
tầm mắt cuối cùng cũng bị ván cửa ngăn cản, cách biệt với tất cả bên
ngoài.
Trong tối tăm, Sở lão phu nhân rốt cuộc cũng bừng tỉnh: con trai đã hạ quyết tâm đưa mình đi!
Xe ngựa từ từ đi đến cửa thành, Sở lão phu nhân im lặng hồi lâu lúc này
bắt đầu làm ầm ĩ ở trong xe ngựa. Bà ta mở cửa xe muốn nhảy xuống, trong miệng thì mắng: “Sở Dịch, ngươi là đồ khốn nạn! Ngươi và phụ thân ma
quỷ của ngươi giống nhau lúc nào cũng ghét bỏ ta. Hôm nay ta sẽ chết ở
đây để ngươi khỏi phải bẩn mắt!”
Binh
lính ngồi ở càng xe nghe thấy động tĩnh thì nhanh tay đóng cửa xe lại.
Sở lão phu nhân đang định xông ra ngoài bị đụng đầu lập tức ngã ngồi ở
trong xe đau đến hít một hơi.
Tạ Tinh
đứng ở cửa thành đưa tiễn nghe thấy tiếng mắng này thì cả người run lên. Hắn nghiêng đầu nhìn bóng dáng nghĩa huynh cũng cứng đờ một lát đứng ở
nơi đó. Tạ Tinh nhìn nghĩa huynh rồi lại đau lòng thay hắn. Bị mẹ ruột
máu lạnh vô tình sát muối vào tim đúng là không dễ chịu.
Sở Dịch cũng chỉ dừng một chút rồi rất nhanh lại rời đi. Mẹ hắn là người ham sống nhất, sao có thể thật sự đi tìm chết.
Một đội binh lính đi tuần của Cơ gia đúng lúc đi qua trước cửa thành, sau
đó không lâu có một người rời khỏi đội ngũ quay lại quân doanh trước Sở
Dịch để gặp Triệu Nhạc Quân.
“Sở gia lão
phu nhân tức giận vô cùng, còn mắng Sở tướng quân cực kỳ khó nghe. Lúc
ấy còn có rất nhiều binh lính cũng ở đó, không biết trong lòng Sở tướng
quân nghĩ thế nào nữa.”
Triệu Nhạc Quân nghe nói xong thì như suy nghĩ gì đó rồi để binh lính kia lui xuống trước.
Đêm qua Sở Dịch có biểu hiện quái dị, nàng lại biết chuyện cha hắn mất năm đó thì trong lòng vẫn luôn không thoải mái.
Nàng nghĩ Sở lão phu nhân ở quân doanh Thượng Quận thì vốn định hỏi thăm có
chuyện gì mới khiến hắn thất thường như thế, ai ngờ lại nghe thấy một
màn này.
Lão phụ nhân này lợi hại thế nào nàng rõ ràng hơn ai hết. Lúc trước ở tướng quân phủ nàng không nói gì
không phải vì bị mẹ chồng bắt chẹt mà vì nàng căn bản không để ý tới. Bà ta giống Ngô Liên Nương, không phải đối tượng để nàng phí tâm tư.
Nhưng không ngờ bà ta đối xử với con trai và trượng phu của mình cũng như
người ngoài. Hiện tại Sở Dịch đã quyết tâm tiễn bà ta đi, có lẽ nguyên
nhân bên trong có một nửa là vì nàng.
Suy nghĩ đến đây nàng liền thở dài một tiếng.
***
Qua nửa canh giờ, sứ giả Bắc Hồ và chủ tướng Nạp trực tiếp đi vào quân doanh của Cơ gia.
Triệu Nhạc Quân không lộ diện lần này, chỉ có Sở Dịch ngồi bên người Cơ lão
thái gia, trên người hắn mặc một bộ huyền bào khiến thân thể cường tráng càng thêm uy vũ.
Nạp đã biết đến sự lợi
hại của Sở Dịch trên chiến trường, lần trước người của hắn bị lột sạch
treo ở đầu tường hắn vẫn còn nhớ rõ nên lúc này gặp mặt hắn rất cẩn thận trong hành vi và lời nói.
Trong lúc hắn nói chuyện Sở Dịch đảo mắt qua rèm cửa, sau đó mới chậm rì rì mà đáp một câu “À”.
Nạp bị thái độ của hắn làm cho cả mặt cứng đờ, Cơ lão thái gia cũng nghiêng đầu liếc hắn một cái, không biết hắn đang hoảng hốt cái gì.
Chờ đến khi hai bên ngồi xuống, sứ giả Bắc Hồ đưa phong thư mà Thiền Vu tự
tay viết cho hai người. Vì Cơ lão thái gia là trưởng bối nên Sở Dịch
vươn tay ra nhận rồi cung kính đưa cho ông.
Trên thư nói điều kiện mà Bắc Thiền Vu đưa ra: Bọn họ là bên bại trận nên
tất nhiên sẽ nhún nhường. Sở lão thái gia xem từng điều một thì thấy vừa lòng nhưng một câu cuối muốn hai bên kết bang giao lại khiến ánh mắt
ông thâm trầm.
Cái gọi là kết bang giao giống như kết thân hai họ. Đối phương quả nhiên muốn chiếm lợi ích ở chuyện hòa thân.
Triệu Quốc gả công chúa cho Bắc Hồ, sau này vì mặt mũi công chúa nên bọn họ cũng có thể thương lượng chuyện tiến cống.
Cơ lão thái gia đưa tin cho Sở Dịch xem, ngón tay chỉ vào dòng chữ kia. Sở Dịch chỉ quét mắt liếc qua thì ngón tay lập tức siết chặt lá thư nói
với sứ giả đang vểnh tai chờ nghe kết quả: “Thứ cho ta nói thẳng, Triệu
Quốc chugs ta không muốn công chúa gả thấp.”
Hai chữ gả thấp này và thái độ ngạo mạn của hắn khiến sứ giả Bắc Hồ hơi
nghẹn. Hắn ta xấu hổ buồn bực mà cất cao giọng: “Sở tướng quân, lời này
ta không dám gật bừa, Thiền Vu của chúng ta cầu thú công chúa cho Gia
Hạo Vương Tử. Gia Hạo Vương Tử sau này chính là Thiền Vu mới, công chúa
Triệu Quốc đương nhiên cũng sẽ có địa vị cao quý, làm gì có chuyện gả
thấp như ngươi nói? Huống chi, hai bên kết tình bang giao, quan hệ thông gia từ trước đến nay đều là tượng trưng của tình hữu hảo.”
“Hữu hảo?” Sở Dịch cười nhạo, ngón tay hơi hơi động đã khiến lá thứ kia bay
xuống đất. Sắc mặt sứ giả Bắc Hồ lập tức thay đổi, vội xoay người nhặt
bức thư kia lên. Nhưng hắn còn chưa kịp khiếu nại hành động vô lễ này
thì đã nghe Sở Dịch lạnh giọng nói: “Công chúa Triệu Quốc chúng ta khinh thường hậu vị của Bắc Hồ. Huống chi các ngươi đã bại trận trên chiến
trường, bây giờ chẳng qua chỉ muốn lợi dụng công chúa Triệu Quốc để làm
điều kiện có lợi cho mình.”
“Sở tướng
quân ăn nói cẩn thận, chớ có vặn vẹo ý tốt của Thiền Vu. Thiền Vu của
chúng ta có nói nếu Triệu Quốc nguyện ý giao hảo thì công chúa của chúng ta cũng nguyện ý phụng dưỡng Triệu Quốc quân chủ.”
Sở Dịch nghe vậy thì thấp giọng cười hai tiếng, mày dài nhướng lên sau đó
lập tức đập bàn, há mồm là mắng: “Con mẹ nó đừng có mà đánh rắm ở đây!
Thiết lập quan hệ ngoại giao thì có liên quan mẹ gì đến nữ nhân. Công
chúa của các ngươi hạ tiện, muốn lấy sắc thờ người nhưng mà ta thấy còn
không bằng đám tướng sĩ các ngươi cắt cái của quý kia của mình mang đến
cầu hòa đâu! Nếu thế lão tử còn có thể coi trọng mà liếc mắt nhìn các
ngươi một cái!”
Không ai nghĩ hắn sẽ mắng người, lại còn mắng thô tục như thế. Sứ giả Bắc Hồ nghẹn đến xanh cả
mặt, còn Nạp vẫn giữ yên lặng nãy giờ cũng trầm mặt xuống.
Cơ lão thái gia lại suýt thì phì cười. Tuy lời hắn hơi thô lỗ nhưng nghe
cực kỳ hả giận. Đám người Bắc Hồ đúng là tự dát vàng lên mặt mình, còn
mở miệng là nói dối, coi bọn họ là đồ ngốc chắc?!
Doanh trướng lúc này lập tức yên tĩnh, sứ giả Bắc Hồ bị mắng thì nửa ngày
không nói nên lời. Cơ lão thái gia không nhanh không chậm mà uống một
ngụm trà sau đó mới đưa một cây thang cho bọn họ. Ông nói với Nạp: “Nạp
tướng quân, triều đình ta bao nhiêu năm nay gả công chúa đến Bắc Hồ các
ngươi nhưng ai cũng hồng nhan bạc phận. Nếu thật sự muốn theo đuổi
chuyện này thì quả thật quá kỳ quặc. Trong số những người đi hòa thân có trưởng tỷ của bệ hạ, hiện giờ các ngươi lại nhắc lại cái này thì thật
sự không giống bộ dạng muốn hòa hảo.”
“Lão tướng quân……” Nạp lúc này đã hoàn hồn, nghĩ đến lúc trước chính mình
khơi mào tranh chấp thì rất thức thời mà nói, “Lão tướng quân nhắc nhở
rất đúng, chúng ta cần phải thương lượng lại chuyện này.”
Dứt lời hắn kéo sứ giả đang tức đến đỏ mặt tía tai ra ngoài, sau đó lẩm bẩm một trận mới lại tiến vào lần nữa.
Bọn họ cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, nói là sẽ nhanh chóng truyền tin về
cho Thiền Vu, tỏ rõ nguyên nhân kết quả của việc này. Cuối cùng Nạp còn
nói thêm: “Chúng ta được hai vị tín nhiệm mới có thể hạ trại ngoài
thành. Trước khi đi ta đã dặn dò tối nay chuẩn bị rượu ngon, và đặc sản
để đặc biệt cảm tạ hai vị tướng quân.”
Bọn họ chỉ dẫn theo trăm người hạ trại ở bên ngoài, lễ tiết này cũng bình
thường lúc nghị hòa. Bọn họ cũng sẽ không dám gian dối, không dám mưu
tính chuyện gì.
Cơ lão thái gia hơi trầm ngâm rồi cũng sảng khoái đồng ý.
Đám người kia rời đi rồi, Sở Dịch cũng cáo lui: “Bắc Hồ cuối cùng chỉ có
thể đồng ý, chắc chắn sẽ không dám nhắc lại chuyện hòa thân. Yến hội tối nay ngài cũng nhắc nhở Nạp một lần rằng người còn ở trong tay chúng ta, để hắn cho ngài thêm một ít ngựa giống.”
Ông lão gật gật đầu, còn hắn thì chắp tay dứt khoát xoay người.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, ông lão nhìn rèm cửa đong đưa mà ngây
người một lát. Tiểu tử này hôm nay thế mà không đi quấn quýt si mê cháu
ngoại ông?
Màn đêm buông xuống rất nhanh, quân doanh Bắc Hồ ở ngoài thành Thượng Quận đang đốt lửa trại để nghênh đón khách quý.
Sở Dịch đến trước chờ Cơ lão thái gia, lại thấy bên người ông lão chỉ có một thân binh thì vô thức mím môi.
Người Hồ giỏi ca vũ, hai người được mời đến một lát thì đã có vũ cơ tiến vào
cam múa theo tiếng nhạc. Ngọn lửa hừng hực cháy, trên giá là một con sơn dương được nướng tỏa mùi thơm phức. Mọi người giống như đã quên mất
những chuyện không thoải mái ban ngày, tất cả đều cực kỳ thân thiện.
Nạp liên tiếp kính rượu cho hai người, cũng không nói đến những chuyện gây
mất hứng mà chỉ nói đến những hiểu biết và thần thoại của tộc bọn họ.
Cơ lão thái gia cũng hiểu không ít về người Hồ vì thế cũng thường đáp hai câu, coi như cho Nạp chút mặt mũi.
Nạp ở bên này thấy thái độ của ông như thế thì trong lòng nhẹ nhàng không
ít. Bọn họ đều là người thông minh, biết mình đã thoát một kiếp, chỉ còn đợi ngày hào hảo.
Nhưng buổi sáng nay sứ giả bị Sở Dịch mắng đến câm nín lại hận hai người đến ngứa răng. Sau
khi kính Sở Dịch một ly hắn đột nhiên nói: “Nghe nói Sở tướng quân mười
sáu tuổi đã ra sa trường, mười bảy tuổi đã thành danh, là dũng sĩ trong
dũng sĩ! Không biết tộc của ta có vinh hạnh để dũng sĩ của mình học hỏi
bản lĩnh của Sở tướng quân không?”
Sở
Dịch nghe vậy thì lười nhác liếc hắn một cái, nhếch miệng lộ ra một nụ
cười khó lường: “Hử? Dũng sĩ trong miệng ngươi không biết là chỉ ai,
không thể là kẻ đã từng bại trận trên sa trường được.”
Hắn vừa há mồm là có thể khiến người hận đến muốn đâm một đao, sắc mặt sứ
giả lúc này vừa xanh vừa trắng. Sở Dịch của Triệu Quốc quả thật quá mức
cuồng vọng!
Sứ giả chịu đựng khuất nhục,
ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Vậy tức là Sở tướng quân đồng ý? Vậy xin thỉnh giáo.” Dứt lời hắn không cho Sở Dịch cơ hội cự tuyệt
đã cao giọng gọi một tráng hán cao lớn đi ra.
Người kia trực tiếp đi tới giữa sân, vừa nhìn thì thấy hắn còn cao hơn Sở
Dịch một cái đầu, cơ bắp cả người khiến quần áo căng chặt.
Đây rõ ràng là có chuẩn bị, Sở Dịch híp híp mắt đánh giá.
Lúc này người Hồ ở bốn phía đã phất tay vui vẻ mà hoan hô rất to. Cơ lão
thái gia ngẩng đầu nhìn tên dũng sĩ ở trong sân, mày hơi nhíu lại, duỗi
tay đè Sở Dịch đang muốn đứng lên.
Nhưng
Sở Dịch vẫn đứng lên, dưới cái nhíu mày của Cơ lão thái gia, hắn đi về
phía sân. Tiếng hoan hô bốn phía càng lớn hơn, đinh tai nhức óc.
Một nữ nhân người Hồ, eo nhỏ mông to đi bước nhỏ lên nâng một chén rượu cho dũng sĩ kia để cổ vũ cho hắn.
Nạp nhìn về phía này thì đột nhiên phản ứng lại, trưởng công chúa Triệu
Quốc rõ ràng đang ở Thượng Quận nhưng lại không tham dự buổi hôm nay.
Hắn đang nghĩ ngợi thì bên người Cơ lão thái gia lập tức có một bóng dáng
rực rỡ, một bàn tay mảnh khảnh trắng ngần cầm lấy ly rượu Sở Dịch để
trên bàn.
Sở Dịch đứng ở giữa sân, những
tiếng quát tháo ầm ĩ khiến người ta phiền nhiễu lúc này như biến mất.
Lúc bóng dáng kia càng ngày càng đến gần thì những người khác xung quanh hắn cũng dần dần biến mất.
Triệu Nhạc
Quân cầm ly rượu, chậm rãi đi về phía hắn. Sở Dịch bình tĩnh nhìn nàng
đưa ly rượu đựng đầy rượu gạo màu nguyệt bạch đến trước mặt hắn.
Mỹ nhân gần trong gang tấc, khuôn mặt như ngọc, chói mắt như nắng gắt mùa
hạ. Nàng ôm ly rượu chậm rãi cười nói với hắn: “Kính dũng sĩ của ta.”
Hắn…… Trái tim hắn lập tức nảy lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT