"Còn phần sau nữa đâu?" Người hỏi câu này không phải Công Tru mà là Chu Hân Hợp.
"Hân Hợp, cậu muốn nghe đoạn nào?"
Mặt Chu Hân Hợp lập tức đỏ lên: "Tớ, tớ không có." Công Tru liền thay Hân Hợp giải thích: "Thả lỏng bản thân đi, Hân Hợp, cậu rõ ràng một hủ nữ thì có gì phải che giấu a, tớ nói thế này tùy cậu tin hay không, cậu bất luận đi tới nơi nào lớn tiếng tuyên bố "Tôi là hủ nữ", tuyệt đối sẽ có cả đoàn người cùng cậu hét om sòm y chang vậy."
"Tớ, tớ thật sự không phải đâu mà." Chu Hân Hợp không phải không muốn thừa nhận, là cô thực sự cho rằng bản thân không phải hủ nữ. Đầu Kha Bố gối trên hai tay: "Nếu người ngoài đường toàn nói mấy câu nguy hiểm như vậy, là tớ, tớ nhất định nửa bước cũng không muốn ra ngoài."
"Vô nghĩa." Vẻ mặt Trương Lạc tràn đầy trào phúng: "Nói đơn giản ra thì là thế này, cũng giống như cậu đó, người như cậu không cách nào tự mình biên đạo một bộ phim kinh dị, nếu quăng cho cậu một loạt máy quay, đừng nói đến việc cậu đi chỉ đạo, cậu nhất định sẽ cầm máy quay dẫm nát bẹp luôn."
"Tớ là loại người đó thì đã sao, nói không chừng sau này sẽ là người cuối cùng được sống từng phút với phim kinh dị." Nói qua nói lại, bọn họ cũng đã tới được Nhân Quả trấn, Kha Bố hưởng thụ cảm giác vừa bước xuống xe gió biển liền ập vào mặt, cậu duỗi cái eo lười biếng, Sở Hạo Vũ vừa mới bước xuống đã quăng tứ tung hành lý: "Ai chạy cuối cùng thì phải xách balo." Kha Bố có muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi, cậu thực sự rất muốn ném mấy bao hành lý của đám người chết dẫm kia ở ga luôn, nhưng nghĩ lại, không chừng lần sau đi cùng nhau bọn họ cũng sẽ đem hành lý của cậu vứt ở đây. Cậu quay lại thấy Chi Lý ngay cạnh mình đột nhiên tiến lên phía trước một bước: "Tớ không phải người cuối cùng."
"Cám ơn cậu đã giúp tớ thành toàn." Kha Bố vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, trên tay xách đủ loại balo, giữ vững khoảng cách 100m cùng Chi Lý, hắn hỏi: "Nặng lắm sao?"
"Đương nhiên là nặng."
"Ừ."
"Ừ? Ừ là ý gì chứ, cậu không muốn giúp còn hỏi tớ làm gì."
"Tớ là muốn biết hành lý có nặng hay không."
"Ngoài cái đó ra không còn suy nghĩ gì khác?"
"Còn, là thể lực của cậu quá kém."
Kha Bố đành nhận mệnh mà tiếp tục đi về phía trước, mới nói vậy thôi, hình như rất lâu rất lâu cậu không có gặp lại Lam Ngân, dù tên của cô thật ra rất thường xuyên xuất hiện, có điều Chi Lý không phải đứa con bảo bối của Lam Ngân hay sao, nếu vậy theo đạo lý phải tới đón Chi Lý mới đúng, nhưng từ lúc bọn họ ra khỏi nhà ga tới giờ vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu, chẳng lẽ không có ở Nhân Quả trấn?
"Chuyện hôm nay chúng ta sẽ tới, cậu có nói cho Lam Ngân biết không?"
"Biết."
"Vậy tốt rồi, thật ra tớ không có mang theo nhiều lắm."
"Kha Bố, cậu có nhanh chân lên không." Ứng Tu Kiệt nóng nảy thúc giục cậu, Kha Bố cãi lại: "Muốn tớ đi nhanh, vậy cậu lăn ra đây tự vác hành lý của cậu."Tới phía sau chân núi, Kha Bố đã thở hồng hộc. Sở Hạo Vũ nhìn cậu một dạng đáng thương, liền hảo tâm nói: "Nếu bây giờ cậu quỳ xuống van nài tớ xách giúp cậu, nói không chừng tớ cũng có thể mang dùm cậu vài bao nha." Kha Bố đem hành lý đặt lại lên mặt đất: "Nói gì được đây, trò vừa mới chơi giờ chúng ta chơi lại đi." Cậu vừa nói sau, một giây sau đã tháo chạy về phía trước: "Ai rớt lại thì neo lưng ra vác hành lý đi." Những người khác cũng lập tức ào đi, trong chớp mắt chỉ còn lại Sở Hạo Vũ, Tô Ấu Ngôn và Chi Lý, Sở Hạo Vũ vừa mới nhấc chân, Tô Ấu Ngôn liền cầm sách trên tay đánh lên đùi Sở Hạo Vũ, Chi Lý chậm rì rì bước lên, theo sau là Tô Ấu Ngôn, Sở Hạo Vũ vừa quát nháo vừa ôm lấy đống hành lý nặng trình trịch: "Hình thức cạnh tranh của một đám các cậu căn bản không hề công bằng." Cơn tức giận trong giây lát liền tắt ngúm, cậu ta cúi xuống dòm coi nội tình bên trong gấu váy của Tô Ấu Ngôn, kết quả phát hiện bên trong có mặc quần đùi liền thất vọng tràn trề.
Hiện tại đã biết lối tắt nên thời gian bọn họ leo lên núi so với lần đầu tiên tới đây đã giảm đi không ít, bốn bề căn biệt thự đều u tĩnh âm trầm, cho dù hiện tại đang là ban ngày, thì thoại nhìn nhìn cũng rất giống nhà ma, hơn nữa Lam Ngân thường bị không ít du khách mê thám hiểm quấy rầy, chung biệt thử ném không ít hình nộm mô phỏng hài cốt, Kha Bố rõ ràng biết đó đều là giả, nhưng nếu tình cờ giẫm phải, toàn tâm cũng đều muốn dựng lông. Không phải có không ít chuyện ma lấy cảm hứng từ mấy ngôi nhà cũ kĩ quỷ dị mà nữ yêu cư trú sao, nữ yêu đó đem so với Lam Ngân cũng chẳng sai lệch lắm.
Cửa chính khép kín, bất luận là tiếng động gì cũng không có.
"Không có ai ở nhà sao?"
"Này! Có ai không!" Ứng Tu Kiệt thập phần can đảm gọi tên chung quanh. Kha Bố vừa muốn bước lên phía trước, đã bị Chi Lý bên cạnh kéo lại, Kha Bố đụng phải người Công Tru, Côn Tru lại đụng phải người Trương Lạc, rồi Trương Lạc đụng phải Chu Hân Hợp, Chu Hân Hợp đứng không vững, kéo cả bốn cùng ngã xuống đất, nhưng rơi xuống đất không chỉ có bọn họ, còn có một cái sofa dùng đơn, Kha Bố còn hoảng hồn, vừa mới ngẩng đầu, đã thấy Lam Ngân từ khi nào đứng trên phía cầu thang tầng hai, biểu tình lạnh lùng lại khinh miệt: "Mấy người tới đây làm gì." Vấn đề này thật khiến người ta ngại ngùng, một đám người lòng còm cõi mong chờ được tới chơi Nhân Quả trấn, nhưng vị chủ nhân duy nhất của nơi đây lại không chào đón bọn họ, bọn họ đành phải nhượng tình trạng xấu hổ này cho Chi Lý giải quyết.
Chi Lý vừa ngẩng đầu lên nhìn Lam Ngân, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một loạt đồ vật liền bị ném lên người Chi Lý: "Cậu còn tới đây làm gì, lâu như vậy không thèm tới thăm tôi, quên tôi luôn rồi, làm tôi thương tâm đến độ này mới vác mặt tới xin tôi tha thứ, dễ vậy sao, còn lâu, tôi rốt cuộc kiếp trước gây ra họa gì, mà kiếp này gặp phải người như cậu cùng tên nam nhân kia." Không xong rồi, Lam Ngân một dạng cáu kỉnh như vậy không thể một chốc là nguôi, Kha Bố nhìn đồ không ngừng bị quăng xuống, có phải sẽ có ngày bị đồ quăng cho bẹp người luôn không, cậu liền kéo kéo góc áo Chi Lý, nhỏ giọng nói: "Cậu mau nghĩ cậu xoa dịu cô ấy đi." Đây là cậu nghiêm túc nói, kỳ thực trong lòng Kha Bố cũng có chút tội lỗi với Lam Ngân, cũng đều tại cậu mà ngay cả kỳ nghỉ đông Chi Lý cũng không về nhà, lần trước gọi điện cho Lam Ngân, tuy rằng cô cái gì cũng không nói, nhưng vẫn là sẽ rất tịch mịch đi, Kha Bố không tài nào tưởng tượng được Lam Ngân yêu Chi Lý nhiều đến thế nào, bởi Lam Ngân cô ấy thực sự rất yêu bản thân, cũng rất yêu Chi Tả Tư nữa, cô cùng Chi Tả Tư sinh ra Chi Lý, chính là đem cả hai tình yêu to lớn này gộp lại với nhau.
Chi Lý thật thà nhìn về phía Lam Ngân: "Chị." Biểu tình của Lam Ngân lập tức thay đổi, cô trụ chân trên lan can, lấy đà bổ nhào tới, ôm chầm Chi Lý: "Bảo bối của chị, chị đã chuẩn bị hết nước tắm cho em rồi nha, lát nữa chúng ta cùng nhau tắm rửa, rồi cùng nhau đi ngủ được không." Chi Lý đẩy cô ra: "Tôi từ chối."
"Tại sao lại từ chối chị chứ!" Bộ dạng tức giận của Lam Ngân cũng thực xinh đẹp, nhưng lời lẽ thoát ra đều là của ác ma: "Từ sau khi em lên năm, cơ thể em thế nào chị đều không được ngắm nhìn, chị chỉ muốn ngắm một chút coi thứ kia năm đó cùng nó của hiện tại đã hoàn mỹ thế nào rồi."
"Nói lại lần nữa, tôi từ chối."
"Xía." Lam Ngân thật giống thiếu nữ ương ngạch mà chép miệng, tà ác liếc Kha Bố một cái: "Cho rác rưởi đó xem lại không cho chị xem, không logic gì hết." Cô nói mới không logic! Kha Bố thật rất muốn hét như vậy a, nhưng chính cậu không có can đảm tới vậy. Lam Ngân kéo cổ áo Kha Bố tới gần phía cô: "Tiểu tử kia, trong thời gian cậu ở Nhân Quả trấn, chị đây muốn cậu miêu tả tỉ mỉ cơ thể tráng kiệt của Chi Lý cho chị."
Cùng mẹ của bạn trai nói về cơ thể của bạn trai, cái này, cái này rốt cuộc là loại cực hình gì chứ hả!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT