Dùng Nam Châu đổi được ngân phiếu tám vạn lượng, hai vạn lượng còn thiếu kia Trương Chính Thư khẽ cắn môi, lấy thêm hai vạn lượng cón sót lại trong tay mình, gom đủ mười vạn lượng. Lúc cầm ra ngân phiếu hai vạn lượng này Trương Chính Thư thịt đau gần chết, nhưng vừa nghĩ đến phong cảnh sau này lại đành nhịn. Chỉ là khi đem mười vạn lượng ngân phiếu này giao vào trong tay Vu Hằng thì tay hắn cũng run rẩy.

Vu Hằng không khỏi bật cười trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tràn đầy cảm kích: "Trương huynh! Đại ân đại đức như vậy ngu huynh nhất định kết cỏ ngậm vành hồi báo!"

Trương Chính Thư được Vu Hằng hứa hẹn, trong lòng cũng có chút hòa hoãn, nói: "Vu huynh, huynh nói chi vậy? Chúng ta nhất kiến như cố*, tình như huynh đệ, chẳng lẽ ta còn có thể bởi vì mười vạn lượng bạc này mà yêu cầu ngươi báo đáp sao? Huynh không khỏi đã quá mức xem nhẹ ta !" Hắn giả vờ ra vẻ phẫn nộ, trong lòng lại vui sướng, tự cho là nói như vậy sẽ cho thấy bản thân mình trượng nghĩa, còn có thể khiến Vu Hằng càng thêm cảm kích bản thân mình. (*nhất kiến như cố: mới gặp mà thấy như bạn cũ)

Vu Hằng bước lên một bước nói: "Trương huynh, huynh trượng nghĩa như vậy, trong lòng ta thật sự không biết cảm tạ huynh như thế nào mới đủ, ngày mai ta sẽ chuẩn bị hậu lễ đến thăm quý phủ!"

Vừa nghe lời này, Trương Chính Thư lập tức luống cuống, chuyện hắn trộm Nam Châu cùng ngân phiếu không có ai biết, nếu để cho Vu Hằng đi đến nhà, tổ mẫu nhất định có thể nhìn ra dấu vết để lại, nếu bị phát hiện ... Trương Chính Thư quả thực không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì! Vì thế hắn vội vẫy tay cự tuyệt: "Không không không, Vu huynh, đây là ta thân làm bằng hữu trợ giúp huynh, không liên quan đến người nhà ta, hơn nữa... Ta cũng không hi vọng bọn họ biết được việc này, chung quy ta tình huống trong nhà huynh cũng biết ..."

Mấy lời sợ người nhà lo lắng do đó có khả năng dẫn đến chuyện mười vạn lượng này bị bại lộ, sau đó vô pháp trợ giúp Vu Hằng lại bị Trương Chính Thư nói được đường hoàng, đương nhiên, cứ như hắn không có chút tư tâm, một chút cảm giác chột dạ cũng không có, hắn sở dĩ nói như vậy đều là suy nghĩ vì Vu Hằng, còn bản thân của hắn thì là người tốt hiên ngang lẫm liệt lại cam nguyện vì bằng hữu vượt lửa qua sông! Nói như vậy, đợi đến khi Vu Hằng lấy ra bảo bối trong từ đường gia có phải hẳn là sẽ hảo hảo báo đáp hắn một phen hay không?

"Ai, Trương huynh ngươi... Ngươi quả nhiên là đại ân nhân của ta!" Vu Hằng lộ ra vẻ cảm kích, lại nói thêm mấy câu với Trương Chính Thư, khẳng định lần này rời kinh về nhà chuộc tổ trạch sau đó đem gia sản bán đối lấy tiền mặt liền lập tức quay lại Yến Lương tìm Trương Chính Thư, hơn nữa về sau sẽ cắm rễ ở Yến Lương. Trương Chính Thư bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa xoay vòng, một lòng nghĩ sau này có tên Vu Hằng coi tiền như rác này làm hậu thuẫn, bạc mình cần dùng mình ở chốn quan trường cũng sẽ dư dả hơn nhiều, nếu không chỉ bằng Trương gia hiện tại nếu sau này hắn đỗ đạt sợ là cũng bị viêm màng túi, phi thường túng quẫn.

Quan trọng nhất là, Trương Chính Thư hắn nhìn ra được Vu Hằng không phải người bình thường, hắn cho người ta cảm giác thập phần ổn trọng, trung thành cùng thành thực, hơn nữa quen biết mấy ngày nay Vu Hằng cũng đích thật là tiêu tiền như nước phi thường tiêu sái hào phóng, Trương Chính Thư cũng không phải tùy tiện liền đáp ứng cho mượn mười vạn lượng, hắn cũng là trải qua cẩn thận nghiên cứu suy xét, xác định người này thật sự không có vấn đề mới dám đưa ngân phiếu.

Hai người vui vẻ tạm biệt, Trương Chính Thư vẫn làm mộng đẹp về sau đối với Vu Hằng có thể ta cần ta cứ lấy, là đại ân nhân của Vu gia, vào lúc ban đêm liền ăn nhiều hàn thực tán hơn so với bình thường, rồi sau đó ăn món lạnh, dùng rượu đã hâm nóng rồi tản bộ, quả nhiên là rất khoái hoạt! Mấy ngày hôm trước lúc không có hàn thực tán dùng luôn biểu hiện ra vẻ mệt mỏi, tích tụ, dày vò, vào lúc này đều biến mất. Hắn làm giấc mộng tuyệt vời này, cảm giác con đường àm quan rộng mở bày ở trước mặt mình thật đúng là hoa tươi thơm ngát, chim hót véo von, chỉ đợi Vu Hằng trở lại Yến Lương, ngày lành của hắn liền muốn bắt đầu !

Nhưng chờ trái chờ phải, kỳ hạn nửa tháng đã qua mà Vu Hằng vẫn chưa trở về. Trương Chính Thư ngay từ đầu cũng không cảm thấy gì, chỉ nghĩ có thể là trên đường bị trì hoãn, nhưng khi thời gian qua nửa tháng hắn liền nóng nảy.

Muốn đi tìm Vu Hằng, nhưng hắn trước giờ đều không biết nhà đối phương ở nơi nào, lại là người ở nơi nào, chỉ biết Vu Hằng trọng nghĩa khinh tài, thân gia bất phàm, bản thân mình lại vô duyên vô cớ lấy được rất nhiều chỗ tốt nên mới không có hỏi kỹ. Hiện tại Vu Hằng mang theo mười vạn lượng ngân phiếu của hắn rời đi Trương Chính Thư rốt cuộc mới từ trong ảo mộng không thực tế kia tỉnh táo lại, sau đó ý thức được một vấn đề rất lớn—— hắn quá tin tưởng Vu Hằng, thế cho nên ngay cả cái giấy nợ cũng không yêu cầu đối phương viết!

Sắc mặt Trương Chính Thư nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch, hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, đây là một cái bẫy đã bày sẵn từ đầu, mà mình tựa như dã thú thấy mồi liền liều mạng, liên tiếp chui vào bên trong, cuối cùng bị xẻ thịt lóc da còn không tự biết!

Không không không, không có khả năng. Trương Chính Thư ở trong đầu không ngừng tự an ủi mình, Vu Hằng và hắn là bằng hữu, Vu Hằng từng đáp ứng với hắn là sẽ trở lại, Vu Hằng sẽ không nói không giữ lời!

Vì thế hắn lại cố đợi thêm nửa tháng, tỏng cộng chờ hai tháng, Vu Hằng đừng nói là trở về, ngay cả sự hiện hữu của hắn đều bị hai tháng này xóa bỏ! Trương Chính Thư lao tới Thiên Nhiên cư chờ, người bên trong đều nói không biết Vu công tử, lại đi tìm đám hoàn khố đệ tử trước đây cùng nhau lêu lổng với Vu Hằng liền bị đánh ra ngoài cửa, chất vấn hắn là người điên từ đâu tới, thấy bọn họ liền đòi người. Vu Hằng kia là ai, làm sao bọn họ biết?!

Trương Chính Thư cả người đều hỏng mất! Nhưng hắn không dám nói, không dám lộ ra, không dám để cho bất luận kẻ nào biết. Loại cảm xúc đau khổ lại phải kì nén này hành hạ hắn, tất cả mọi chuyện đều chồng chất ở trong lòng, cố tình khi đối mặt với người khác hắn lại phải cười. Bởi vì sợ sự tình nháo lớn sẽ khiến Đại Từ thị biết được hành vi của bản thân mình cho nên Trương Chính Thư ngay cả mượn bạc cho Vu Hằng đều là lén lén lút lút, căn bản không có người thứ ba biết được!

Tâm lý thừa nhận tra tấn như vậy, trên thân thể lại cấp bách cần hàn thực tán an ủi, nhưng mấy tháng nay hắn đã vung tay quá trán tiêu hết bạc, có một ít cũng cần mấy trăm lượng bạc, Trương Chính Thư lại đã bị nghiện nặng, mỗi ngày đều không thiếu phải tiêu hết mấy ngàn lượng, cho dù hắn có nhịn, có khắc chế, ngân phiếu đào lên từ dưới đầu giường gạch của Đại Từ thị cũng đã bị hắn xài hết.

Đỉnh đầu còn sót lại mấy trăm lượng căn bản là không đủ!

Trương Chính Thư lòng nóng như lửa đốt, khổ nỗi lại không có cách nào. Cảm giác mỗi khi lên cơn nghiện mà không được thỏa mãn hắn không bao giờ muốn cảm nhận lại! Nhưng không thừa nhận thì có thể thế nào? Hắn căn bản là không có bạc để mua tiếp! Cuối cùng hắn đích thực không còn biện pháp, đành vụng trộm vào phòng Đại Từ thị, cầm trang sức tương đối đáng giá đi ra ngoài bán đổi lấy tiền mặt, đợi cho đồ của Đại Từ thị bán gần hết lại đi trộm của Trương phu nhân cùng hai di nương , sau này ngay cả hai thứ muội hắn cũng không buông tha!

Nhưng có ăn cắp như thế nào cũng không thể bổ khuyết chỗ hổng lớn hắn đã đào lên.

Ngay vào lúc Trương Chính Thư bị chuyện của Vu Hằng tra tấn trắng đêm khó ngủ, chỉ có dựa vào hàn thực tán mới có thể ngủ an ổn, Đại Từ thị phát giác trong nhà tựa hồ có chỗ nào không được bình thường. Đầu tiên là bạc trong phòng thu chi vô duyên vô cớ thiếu rất nhiều, vốn còn đủ chi phí ăn mặc cho nửa năm, thế nhưng hai tháng liền xài hết! Bà ta quản gia, lại không nói ra được vì sao bạc biến mất, cuối cùng chỉ có thể đến chỗ mình giấu bạc định lấy chút bạc ra tiêu tạm.

Nhưng vừa lật gạch lên, Đại Từ thị nháy mắt trợn tròn mắt, tất cả ngân phiếu đều đã không cánh mà bay!!!!

Giây lát sau, bà ta cho là bản thân mình bị hoa mắt, vì thế dùng sức dụi mắt, nhìn cẩn thận lại, chỗ đó thật sự là rỗng tuếch, không có gì cả. Bạc của bà ta, ngân phiếu mấy chục vạn lượng, cứ thế tất cả đều biến mất!!

Đại Từ thị nhất thời cảm thấy chân mềm nhũn, cả người nháy mắt ngã xuống đất.

Nhưng bà ta dù sao cũng là người cường thế nhiều năm, khủng hoảng cùng phẫn nộ qua đi, Đại Từ thị liền lập tức nghĩ tới đi bán trang sức đồ sứ để giảm bớt khẩn cấp trước mắt. Nhưng đợi đến khi bà ta vừa đem rương nhỏ đựng trang sức mở ra nhìn —— bên trong chỉ còn vài ba chiếc trâm ngọc, nhẫn với khuyên tai, tất cả đều là giá trị thấp.

Bởi vì có tuổi tác, cho nên Đại Từ thị đã rất ít khi đeo trang sức, bởi vậy bà ta đem tất cả trang sức cất trong rương nhỏ, giá trị tất cả trang sức ít cũng có mấy vạn lượng, kết quả tất cả đều không còn!

Mặt nạ bình tĩnh nghiêm nghị của Đại Từ thị rốt cuộc cũng rớt xuống, vẻ mặt vặn vẹo, gầm thét với nha hoàn bà mụ khiến đám người Trương viên ngoại nhanh chóng chạy đến phòng bà ta, hoàn toàn không còn dáng vẻ khí định thần nhàn của lão phu nhân này xưa. Bởi vì Đại Từ thị biết, sở dĩ lúc trước dám ở Hạ phủ lớn lối như vậy cũng là bởi vì, chẳng sợ rời khỏi Hạ phủ, gây sự với Hạ gia, bạc trogn tay bà ta vẫn đủ cho người một nhà sinh hoạt, bởi vì có tiền vốn này cho nên bà ta mới dám đem chuyện Trương Linh Chi thất trinh đẩy lên người Hạ Liên Phòng như vậy.

Kết quả hiện tại bà ta nghèo rớt mồng tơi, ngay cả duy trì chi phí của cả nhà còn là vấn đề, cho nên miễn bàn Đại Từ thị có bao nhiêu hối hận! Bà ta nghĩ, nếu bọn họ còn ở phủ đại học sĩ, những ngân phiếu trang sức đó khẳng định đều còn, chi phí ăn mặc lâu nay của bọn họ cũng không tự mình bỏ ra, cho nên dù không có thu nhập cũng có thể bảo trì gia sản nha!

Đợi đến khi đám người Trương viên ngoại tới, Đại Từ thị phẫn nộ vỗ bàn quát: "Rốt cuộc là ai trộm đi tất cả ngân phiếu cùng vật đáng tiền trong nhà? !" Ngoài miệng tuy rằng khiển trách như vậy, nhưng tầm mắt lại là nhìn hai di nương. Bởi vì ở trog tiềm thức của Đại Từ thị chỉ có loại ti tiện như di nương mới có thể tay chân không sạch sẽ, về phần con trai cháu trai của bà ta, đó đều là người tốt!

Mà trừ bỏ hoài nghi hai di nương này, Đại Từ thị còn chứa tâm tư riêng: nếu ngân phiếu không phải hai người này lấy, bà ta cũng có thể dùng lý do này để bắt chẹt hai người đó, chung quy hai di nương này vừa nhập phủ thì Trương gia coi như có chút tài sản, cho nên trong tay Tôn di nương cùng Vương di nương cũng là có không ít đồ đáng giá, nếu có thể lấy được mấy thứ này, khủng hoảng kinh tế của Trương gia cũng có thể tạm thời giải trừ.

Tôn di nương cùng Vương di nương nghe xong lời của lão thái thái sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống biện giải, còn nói các nàng cũng mất đồ, phàm là trang sức đáng giá đều mất hết, nhưng sợ lão phu nhân quở trách cho nên mới không dám nói ra.

Đại Từ thị nghe vậy ngay từ đầu còn không tin, phái hạ nhân đi thăm dò, kết quả đây hết thảy đều là thật sự! Bà ta cảm thấy trước mắt tối đen, đầu váng mắt hoa, nhìn trang sức trên đầu Tôn di nương Vương di nương đều là mấy thứ không đáng bao nhiêu tiền, cảm thấy bản thân mình quá mức sơ ý, thế nhưng lại không nhận ra được chuyện này.

Đang hận muốn chết, Trương Chính Thư lại thần thái sáng láng từ bên ngoài trở lại, dạo này tinh thần của hắn đều rất tốt, Đại Từ thị nhìn cũng vui vẻ, thấy cháu trai trở về liền thở dài: "Nếu đã như thế, ta cũng không dối gạt các ngươi nữa, trong nhà đã không còn bao nhiêu bạc, ngay cả vật đáng giá tiền có thể đem ra ngoài thế chấp cũng không có, vì thế ta cũng đành phải lấy ra của hồi môn năm đó ta gả vào Trương gia thì phụ thân đưa cho ta. "Nói xong đứng dậy, đi tới chỗ giấu Nam Châu.

Sắc mặt Trương Chính Thư liền trắng nhợt, chỉ là những người khác đều đắm chìm trong rung động "trong nhà không còn bao nhiêu bạc" chưa kịp hoàn hồn, cho nên không ai chú ý đến.

Đại Từ thị vốn còn chút hy vọng, nhưng khi bà ta mở hộp gỗ đựng Nam Châu ra mà bên trong lại chỉ còn lại một khối tơ lụa thì rốt cuộc bà ta không nhịn được nữa, trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play