Nam
nhân trước mặt là vị thượng giả, thân phận tôn quý, tay cầm đại quyền,
xuất thân cao quý, được phong là Vương, thiếu niên thành danh, được thế
nhân sùng bái kính sợ, trong nhân sinh của hắn căn bản không có khả năng suy sụp tồn tại. Người giống như vậy sao có thể hiểu được nàng chứ?
"Thần nữ chỉ là nữ tử khuê các bình thường, chỉ biết thêu thùa đánh đàn, tay trói gà không chặt, chẳng lẽ vương gia còn tưởng rằng thần nữ có
thể họa quốc hay sao?" Nàng mang vài phần mỉa mai nhìn Thanh vương, biểu hiện trên mặt cùng ngữ khí trong miệng lại không chỉ ra được chút sai
lầm nào. "Vậy thì vương gia không khỏi cũng quá coi trọng thần nữ rồ."
Nếu vị trí kia cuối cùng vẫn là Kỳ Vấn Sơn ngồi lên thì nàng thật sự
muốn làm một nữ nhân họa quốc đấy!
Thanh vương nheo mắt, hơi có chút không biết nên khóc hay cười: "Bản
vương chỉ là nói ngươi một câu, trái lại ngươi đáp trả không ít câu. Cái gì họa quốc, lời này nếu bị người khác nghe được, cái đầu của ngươi còn cần nữa hay không?"
Hạ
Liên Phòng chấn định ương ương nhìn hắn, nói: "Vương gia cảm thấy thần
nữ rắp tâm hại người, thần nữ cũng chỉ đành thừa nhận." Ngụ ý là lời này ta nói trái lương tâm, chẳng qua là theo ý ngươi nói tiếp mà thôi.
Kỳ thật nàng nói chuyện cùng Thanh vương như vậy là đại bất kính. Nhưng cũng không biết trực giác từ đâu tới, Hạ Liên Phòng chính là biết đối
phương sẽ không gây tổn thương cho mình nên nàng có làm càn hpn nữa cũng có thể.
"Bản vương cũng không phải là đến để phân tích ngươi, bản vương chỉ là muốn biết, ngươi còn nhỏ tuổi, lấy đâu ra thâm cừu đại hận?"
"Thứ thần nữ ngu dốt, không biết vương gia tại sao lại nói vậy." Nghe
thế, tim Hạ Liên Phòng đập nhanh vài phần. Nàng tự nhận đã ẩn nhẫn đủ
sâu, nhẫn nại đủ mức, Thanh vương làm sao lại nhìn ra được? Tính cả hôm
nay hai người cũng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, Lục nương cùng đệ muội
sớm chiều chung đụng cũng không nhìn ra được, Thanh vương này đúng là có ánh mắt sắc bén.
Thấy
tiểu cô nương này còn đang vòng vo với mình, Thanh vương không khỏi có
chút buồn cười: "Bản vương chinh chiến nhiều năm, có dạng người gì mà
chưa thấy qua, tử khí trên người ngươi tuy bản vương nhìn thấy không rất rõ ràng, nhưng cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu ngươi là tướng sĩ vào sanh ra tử, trên người có khí tức này thì thực bình thường, nhưng ngươi lại chỉ là một tiểu cô nương 13 tuổi, nên không thể lý giải được. Dạo trước bản vương gặp Hạ đại nhân, trong lời nói nghe được tình hình gần đây của tỷ đệ ba người ngươi, nếu nói bị đối xử không tốt thì tại sao chỉ một mình ngươi có lệ khí?"
Hạ
Liên Phòng lại cười nói: "Lời của Vương gia thật thú vị, ngoại tổ phụ
của thần nữ cả đời chinh chiến trên ngựa cũng chưa từng nói trên người
thần nữ có cái gì mà... tử khí, lệ khí, ngược lại là vương gia có nhãn
lực tốt, chỉ gặp hai mặt liền nhìn rõ ràng thấu đáo thần nữ."
"Tĩnh quốc công là ngoại tổ ngươi, tất nhiên sủng ngươi yêu ngươi,
người trong cuộc thì u mê chính là cái đạo lý này." Thanh vương liếc
nàng một cái. "Ngươi coi bản vương cũng là thân thích của ngươi hay
sao?" Hắn cùng Tĩnh quốc công không giống với, sức quan sát cùng lực sâu sắc của hắn càng hơn Tĩnh quốc công, biến hóa của Hạ Liên Phòng, người
nhà của nàng có lẽ không nỡ chất vấn, không đi hoài nghi, nhưng hắn lại
không giống với.
"Thần nữ phúc mỏng." Không chịu nổi vị thân thích như ngài.
"Ngươi không nói cũng không sao, chỉ là... không sợ bản vương cản đường của ngươi, chặt đứt hậu chiêu của ngươi sao?" Nha đầu kia thông minh
thì thông minh, nhưng đáng tiếc tuổi tác quá nhỏ, lại không có thế lực
gì, nếu hắn muốn nhúng tay vào thì nàng chỉ có gặp tao ương.
Lời này chọt trúng điểm yếu của Hạ Liên Phòng. Bình tĩnh mà xem xét,
nàng nhất quyết không muốn đối địch cùng Thanh vương, lúc trước trở mặt
với Triệu Khê Nhược đã là cực hạn, nếu cùng 1 ngày đắc tội với hai
người, một người trong đó lại là quyền khuynh triều dã Thanh vương điện
hạ, vậy thì nàng đừng mong báo thù nữa! Nghĩ đến điều này Hạ Liên Phòng
liền biết mình quyết không thể để Thanh vương trở thành chướng ngại vật, không thể tranh thủ lôi kéo hắn thành đồng minh cũng coi như xong, nếu
còn kết thù thì con đường báo thù rửa hận của nàng chẳng phải càng thêm
gian nan sao?
Qua vài
giây, nàng mới trầm tĩnh hỏi: "Vương gia có từng nguyện ý liều lĩnh, cho dù thịt nát xương tan cũng muốn bảo hộ chu toàn cho ai không?"
Thanh vương trầm mặc một hồi mới đáp: "Tất nhiên là có."
"Là thân nhân, bằng hữu, hay là người yêu?"
"Có gì khác nhau hay sao?"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, đáp lời: "Thần nữ cũng có, chỉ là thần nữ không giống vương gia địa vị tôn quý, quyền khuynh triều dã như vậy, cho nên
nếu muốn bảo hộ người trong lòng thì nhất định phải yên phận sống tạm.
Nhưng xin vương gia yên tâm, thần nữ cũng không phải là thế vật, cũng
hiểu được đạo lý đạo cao thì an, quyền cao thì nguy*. Cho nên vương gia
không cần phải lo lắng thần nữ sẽ gây ra nguy hại gì cho Thái Hậu hoặc
là Hoàng Thượng đâu, huống chi, thần nữ chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử
lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy chứ?" Nàng rất rõ ràng nam nhân ngồi đối diện này nhìn như bình hòa nhưng có bao nhiêu nguy hiểm, hắn có thể
liếc mắt liền nhìn thấu ngụy trang của nàng cho nên ở trước mặt hắn nàng đương nhiên không thể nói dối, bằng không sẽ chỉ khiến hắn phản cảm. (đạo cao thì an, quyền cao thì nguy*: Đây là câu danh ngôn triết lý được
người đời ngợi ca là tràn ngập trí tuệ. Nguyên văn của câu ấy là: "Đạo
cao dịch an, thế cao ích nguy. Cư hách hách chi thế, thất thân thả hữu
nhật hĩ". Ý tứ là: Người có đạo đức càng cao thượng thì càng biết suy
nghĩ cho người khác. Người như vậy sẽ càng về hậu vận càng được bình an. Trái lại, người quyền thế càng cao thì càng dễ lạm dụng quyền lực. Họ
dùng quyền lực để mưu cầu cho cá nhân mình, người như vậy sẽ càng về hậu vận càng gặp nguy hiểm.)
Nàng muốn bảo hộ đệ muội, không cho bi kịch kiếp trước tái diễn, cũng
hy vọng có thể ngăn cơn sóng dữ, một lần nữa sửa lại vận mệnh Phủ Tĩnh
quốc công, nàng không muốn phải nhìn thấy ngoại tổ mẫu lão lệ tung
hoành, càng không muốn phải nhìn thấy đại cữu phụ người đầu bạc tiễn
người đầu xanh, bốn vị biểu ca thì mất ba vị nữa. Còn những thế lực tiểu nhân kia lại đứng ở đỉnh cao quyền lực dương dương đắc ý cười nhạo bốn
phía.
Con ngươi đen như
điện của Thanh vương nhìn chằm chằm nàng, Hạ Liên Phòng không chút nhát
gan nhìn lại, đến tận khi khóe môi Thanh vương cong lên cười nói: "Bản
vương còn muốn ở kinh thành một khoảng thời gian nữa, vậy hãy để bản
vương xem thử, ngươi dùng loại thủ đoạn nào để bảo hộ người chí thân
trong lòng ngươi."
Ngụ ý là... sẽ không đối địch với nàng? Tuy rằng Thanh vương không nói thẳng, nhưng Hạ Liên Phòng lại nghe ra được ý tứ này. Nàng không xa cầu có thể được đại nhân vật như Thanh vương giúp đỡ, nàng chỉ mong đối phương
không cần đối nghịch với mình thì đã là chuyện tốt thắp hương khấn phật
mới có rồi. "Đa tạ vương gia, vừa nãy thần nữ đi vội nên thất lạc đệ
muội, giờ muốn trở về tìm bọn họ, kính xin vương gia ân chuẩn thần nữ
rời đi."
Thanh vương gật đầu, Hạ Liên Phòng liền cũi người chào rồi xoay người rời đi, hoàn toàn không biết sau lưng có ánh mắt thâm thúy xa xăm vẫn nhìn chăm chú vào
nàng, đến tận khi bóng lưng nàng biến mất tại cuối đường mòn.
Kỳ thật Hạ Liên Phòng nói dối, bởi vì lúc trước nàng dã dặn đệ muội
chơi đủ liền tự mình trở về. Sở dĩ nói dối Thanh vương chỉ là bởi vì ở
chung với hắn làm cho nàng cảm thấy có chút thở không nổi. Hạ Liên Phòng phi thường không quen đem suy nghĩ trong nội tâm mình nói cho một người khác nghe, chẳng sợ đối phương quyền thế ngập trời, một cái không hài
lòng có thể lấy đi mạng nhỏ của nàng. Một ván cờ trong lương đình vừa
nãy, nàng đem tình huống của mình nói ra không ít, nhưng nàng lại hoàn
toàn không biết gì cả về Thanh vương, loại cảm giác vô lực cùng hèn mọn
khi đối mặt với thượng vị giả này khiến Hạ Liên Phòng cảm nhận được áp
lực cùng uy hiếp. So sánh với Thanh vương, Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà
quả thực chính là trình độ trẻ con căn bản không có gì đáng e ngại!
Nếu Thanh vương hứa hẹn sẽ không là địch với mình, vậy thì nàng cũng
không cần phải lo lắng sẽ chọc giận đối phương, thế nhân ai chẳng biết
một lời nói của Thanh vương điện hạ đáng giá ngàn vàng, nói là làm?
Đợi đến khi Hạ Liên Phòng trở lại bên cạnh Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm thì
hội thơ cũng đã gần đến hồi kết, chỉ nghe Hạ Lan Tiềm hưng phấn kể lại
những chuyện vừa phát sinh cho nàng, còn không ngừng tiếc hận sao hiện
tại nàng mới trở về. Đại biểu ca đề ra một câu "Rảnh rỗi muốn cùng thần
an ngày, đến chết không có ngủ đủ khi" khiến Hoàng Đế cười ha ha, xưng
đây là câu hay nhất hội thi hôm nay. Mà nhị biểu ca thì viết ra một câu
tuyệt diệu: "Cố uyển hoa không yên khóa liễu, xuân sầu chưa tỉnh là hòe
ấm", được Hoàng Thượng khen không dứt miệng, nói Lam gia đều là hiền
nhân, sau này nhất định là rường cột nước nhà.
Hội hoa xuân Nguyên Tiêu hôm nay có thể nói là Hạ gia cũng Lam gia nổi bật nhất.
Hạ Liên Phòng nhớ tới kiếp trước, bởi vì Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đến
đây, các biểu ca không muốn có liên quan gì đến cái gọi là "Biểu muội"
vì thế dứt khoát đều cáo bệnh không thể đến, ngược lại cho Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý cơ hội tốt để đứng đầu ngọn gió. Nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa, nàng cùng Hồi nhi Tiềm Nhi đều thân mình khoẻ mạnh, hai người
kia căn bản ngay cả tư cách vào hoàng cung cũng không có.
Có lẽ, cả đời này đều sẽ không có .
Sau khi Hội thơ kết thúc Hạ Liên Phòng lại được gọi tới bên người Thái
Hậu, Hoàng Đế có chính sự cần xử lý nên đã rời đi trước, mà Hoàng Đế
cùng Thanh vương đều không ở đây, Hoàng Hậu cùng Triệu Khê Nhược tất
nhiên cũng không nguyện ý chờ tiếp. Sau khi hai người này đi, không khí
cuối cùng cũng thoải mái hơn hẳn, đám tiểu thư công tử cũng đều sôi nổi
trò chuyện đến gần nhau, nên biết mặc dân phong Đại Tụng phóng khoáng,
nhưng cơ hội quang minh chính đại nói chuyện cùng các tiểu thư thế gia
như vậy thì không nhiều, trường hợp này ai mà không muốn nắm chắc.
Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi tất nhiên là điểm nóng lớn nhất. Đáng
tiếc Hạ Liên Phòng tại bên cạnh Thái Hậu, bọn họ không dám tiến lên, còn Hạ Mạt Hồi thì bị Lam gia tứ kiệt vây quanh ở trung tâm, phàm là có
người muốn tiến lên liền sẽ bị bốn đầu sư tử trừng trở về, cho nên nhất
thời chung quanh Hạ Mạt Hồi lại chừa ra một khối đất trống thật lớn.
Thái Hậu lôi kéo tay Hạ Liên Phòng, trên căn bản hỏi hết một loạt ngày
sinh tháng đẻ, ăn, mặc ở, đi lại của nàng, Hạ Liên Phòng cũng không khác gì người thường, Thái Hậu hỏi cái gì liền nói cái đó, nói năng tao nhã
có độ lại biết tiến thoái, còn rất hoạt bát linh hoạt, Thái Hậu thích
nàng thích ghê gớm, nói thẳng muốn cùng Hạ Lịch thương lượng một chút,
để Hạ Liên Phòng vào ở trong cung làm bạn với mình.
Hạ Liên Phòng lại nói, tổ mẫu tuổi già đệ muội tuổi nhỏ, nếu mình không ở trong phủ thì sợ không có ai chăm sóc họ. Thái Hậu kỳ quái hỏi, không phải còn có cái Thượng Quan thị thanh danh hiền hậu sao?
... Ngay cả Thái Hậu đều nghe nói qua tên tuổi của Thượng Quan thị, có
thể thấy người này duy trì mặt ngoài công phu giỏi đến cỡ nào.
Mia: Chờ mọi người cổ vũ mà khó qua đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT