Ở lúc Kỳ Tễ còn rất nhỏ, nhìn thấy người khác đều có cha mẹ mà hắn lại không
có, cảm thấy kỳ quái liền hỏi Nga Cô tỷ tỷ bên người: "Nga Cô tỷ tỷ, vì
sao Thuận Tử cùng Nhị Cẩu Tử đều có cha mẹ thương, ta lại không có?"
Thuận Tử là nhi tử của quản gia Phúc bá, Nhị Cẩu Tử là nhi tử của mã phu, đều là bằng hữu rất tốt của hắn.
Nga Cô tỷ tỷ ngẩn ra một cái, rồi ngồi xổm xuống ôn nhu mà vuốt ve đầu của
hắn, nói: "Bởi vì lão gia phu nhân đều quá bận, cho nên không có thời
gian."
Sau phụ thân hắn lại đào vong đến Đại Nguyên, Kỳ Tễ mới biết, hoa ra mình cũng có phụ thân, nhưng là, không có mẫu thân.
Nhưng mà có mẫu thân hay không đều giống nhau, chỉ cần có Nga Cô tỷ tỷ vẫn luôn bồi ở bên người hắn, vậy là đủ rồi.
Kỳ Tễ không nhớ rõ Nga Cô tỷ tỷ là đến nhà minh từ khi nào, chỉ biết từ
hắn có ký ức tới nay, làm bạn ở bên người hắn, dạy dỗ hắn nuôi nấng hắn
yêu thương hắn chăm sóc hắn, đều là nàng. Cho nên dù phụ vương đã trở
lại, hắn đối với ông cũng không mấy thân cận.
Ai biết như vậy lại chọc giận phụ vương, làm hại Nga Cô tỷ tỷ bị phạt
trượng, Kỳ Tễ thập phần áy náy trong lòng, đi xin lỗi Nga Cô tỷ tỷ, nàng lại cười cười nói: "Làm nô tỳ sao có thể nói chủ tử không đúng chứ?
Tiểu thiếu gia, ngài cũng đừng lo lắng cho nô tỳ nữa, nơi này gió lớn,
mau trở về phòng đi, miễn cho bị đông lạnh."
Kỳ Tễ nho nhỏ tràn ngập khó hiểu trong lòng. Vì sao hắn thân cận với Nga
Cô tỷ tỷ lại không được? Vì sao hắn tín nhiệm Nga Cô tỷ tỷ, cái gì cũng
nghe nàng thìhụ vương lại tức giận?
Sau lại qua thật lâu thật lâu, phụ vương trước khi chết đem hắn gọi đến bên người, đem chuyện cũ năm xưa kể cho hắn nghe, khi đó Kỳ Tễ mới hiểu
được, hóa ra là có chuyện như vậy. Hắn do dự giữa báo thù cùng không báo thù, phụ vương nói nam tử hán đại trượng phu phải có thù tất báo, những thứ thuộc về bọn họ, hắn phải không tiếc hết thảy đại giới đoạt lại.
Nga Cô tỷ tỷ lại nói, chỉ cần chính hắn sống hạnh phúc sung sướng thì
tốt rồi, hắn muốn như thế nào cũng được, chỉ cần không miễn cưỡng. Kỳ Tễ thực hoang mang, hắn không biết mình nên làm như thế nào.
Đợi cho hắn trưởng thành thêm, dung mạo xuất sắc khiến hắn được đến không
ít nữ tử khuynh mộ. Nhưng khi đối mặt với những nữ tử đó Kỳ Tễ rất rõ
ràng, hắn cái cảm giác gì cũng không có, những nữ tử đó ở trong mắt hắn
tất cả đều là dong chi tục phấn, vô pháp so sánh với Nga Cô tỷ tỷ của
hắn. Từ lúc còn rất nhỏ đã từng có người trêu ghẹo hỏi hắn về sau muốn
cưới cái cái dạng mỹ nhân gì làm thê tử, hắn không hề nghĩ ngợi liền nói muốn cưới Nga Cô tỷ tỷ. Đúng vậy, ở trong lòng hắn, trừ Nga Cô tỷ tỷ
không ai xứng làm thê tử của hắn.
Cơ duyên xảo hợp, hắn nhận quốc sư Đại Nguyên làm nghĩa phụ, nghĩa phụ là
một nam nhân cực kỳ tàn nhẫn đáng sợ, vì luyện dược, ông ta có thể mặt
không đổi sắc mà mổ lấy ra thai nhi trong bụng một trăm thai phụ, mà nếu đan dược không phù hợp hắn mong muốn liền tùy tay vứt bỏ, sau đó lại
giết một trăm thai phụ khác. Tất cả mọi người sợ ông ta, không có ai dám thân cận với nghĩa phụ, càng đừng nói là có người dám ức hiếp hoặc là
bất kính với ông ta.
Trái lại chính mình, nội tâm ôm tín điều thiện lương cùng khoan dung, lại
nhiều lần bị người khác bắt nạt. Hữu hảo nhượng bộ lại bị cho rằng là
yếu đuối, ôn hòa nhường nhịn bị coi như hèn mọn, thậm chí còn có người
chuyên môn tới tìm hắn gây phiền toái, chỉ bởi vì tính tình hắn ôn hòa!
Làm người tốt có cái gì tốt? Không có tiền tài không có quyền thế, hai bàn
tay trắng, cái gì cũng không chiếm được, hắn ngay cả bảo hộ Nga Cô tỷ tỷ cũng không được! Khi đám háo sắc ác đồ kia kép Nga Cô tỷ tỷ vào bụi cỏ
với ý đồ làm xằng bậy, hắn lại cái gì cũng không làm được!
Chỉ có nghĩa phụ một chưởng bổ tới, kẻ xấu kia bị mổ ngực khai bụng, sống
sờ sờ đau chết, khi đó Kỳ Tễ mới cảm thấy một tia khuây khoả khác
thường. Trong lòng hắn không có thiện niệm, hắn không muốn làm người
tốt, hắn phải làm một người xấu, làm người trong thiên hạ đều sợ hắn!
Chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo vệ tốt cho Nga Cô tỷ tỷ, mới có thể
không để người khác ức hiếp nàng!
Vì thế hắn thay đổi. Trở nên càng ngày càng giống nghĩa phụ, thậm chí còn
trò giỏi hơn thầy, tàn nhẫn hơn ông ta. Bọn hạ nhân trước kia thân cận
hắn không dám tới gần hắn, bạn tốt kết giao với hắn cũng né xa ba thước, nhưng Kỳ Tễ phát hiện mình không cảm thấy mất mát. Tương phản, hắn cảm
thấy cực độ hưng phấn! Nhìn xem! Tất cả mọi người đều sợ hắn! Không ai
dám ngỗ nghịch lời hắn nói, không ai dám ở trước mặt hắn làm càn! Bọn họ ở trước mặt hắn đều hèn mọn giống như bụi bặm trên mặt đất, hắn ngay cả một ánh mắt cũng bủn xỉn cho bọn họ.
Sau khi nghĩa phụ chết, hắn kế thừa vị trí quốc sư, hắn muốn càng nhiều.
Hắn nhớ tới kế hoạch lớn phụ vương kể ra trước khi chết, tựa hồ thấy
cảnh tượng mỹ diệu kia đã triển khai ở trước mặt mình. Hắn muốn có được, muốn làm được như vậy. Vì thế hắn thi triển chút thủ đoạn, dùng chút
hàn thực tán chỉ Đại Tụng mới có liền dễ như trở bàn tay khống chế Mạch
Khả Hãn vương ở lòng bàn tay. Mạch Khả Hãn vương đã từng đánh đâu thắng
đó, có danh xưng Lang Vương kia, ở trong tay hắn lại ngoan ngoãn giống
như một con chó trông cửa. Hắn nói đông thì hắn ta không dám đi tây,
thật sự rất nghe lời.
Hắn thích giết người.
Khi phát hiện ra sở thích đáng sợ đó của mình, Kỳ Tễ không dám gặp Nga Cô.
Đúng vậy, từ sau khi hai người bọn họ có da thịt chi thân, hắn sẽ không
bao giờ gọi nàng là Nga Cô tỷ tỷ nữa. Hắn đã phát lời thề cả đời này chỉ yêu một mình nàng, cho dù nàng lớn hơn hắn mười tuổi.
Nhưng trong thế giới của Nga Cô chỉ có màu trắng, ấm áp, chính trực, thiện
lương. Nàng là người săn sóc động lòng như vậy, hắn chỉ cần có chút
không chú ý là nàng có thể hoàn toàn nhìn thấu hắn. Cho nên Kỳ Tễ xa
cách nàng, không chịu gặp nàng, hắn sợ hắc ám trên người mình sẽ làm
nàng sợ hãi. Nếu ngay cả trong mắt Nga Cô cũng toát ra cảm xúc gống
những người khác thì Kỳ Tễ thật sự không biết mình còn có dũng khí sống
tiếp hay không.
Dần dần hắn liền bị lạc mất bản tính.
Hắn quên mất ước nguyện ban đầu của mình là không dọa đến Nga Cô, cũng quên mất điều mình muốn nhất chính là bảo hộ nàng, hắn chỉ nhớ rõ muốn trở
nên cường đại hơn, cường đại đến mức không ai có thể cãi lời hắn. Phụ
vương từ thời trẻ đã sắp xếp nhãn tuyến ở Đại Tụng, cộng thêm mật thám
của Đại Nguyên, nếu kế hoạch thuận lợi trong vòng mười năm hắn có thể
thâu tóm Đại Tụng. Mà dưới sự cố tình phóng túng của hắn, Mạch Khả Hãn
vương càng thêm ngu ngốc vô đạo, dân gian tiếng oán than dậy đất, đều
oán giận Mạch Khả Hãn vương tàn bạo cùng hà khắc. Kỳ Tễ nghĩ, kế hoạch
của hắn sắp thành công.
Chờ đến khi hắn nhất thống thiên hạ, trở thành hoàng đế, hắn muốn phong Nga Cô làm Hoàng Hậu. Trừ nàng, không ai có tư cách đứng ở bên người hắn,
cùng hắn nắm tay cùng chung non sông gấm vóc này.
Nhưng hắn lại thất vọng rồi.
Sau khi Nga Cô gặp được cảnh hắn giết người đủ kiểu cũng không sợ hãi, cũng không rời đi, nàng chỉ bi thương nhìn hắn, nói hắn sai rồi.
Kỳ Tễ không cho là đúng, hắn sai ở chỗ nào? Hắn chỉ là muốn lấy lại đồ vật của mình mà thôi. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, chuyện làm người tốt bị bắt
nạt chẳng lẽ nàng đều đã quên sao? Hiện tại nàng lại nói hắn sai cái gì
rồi?! Kỳ Tễ cười lạnh, địa vị, quyền thế, vinh hoa phú quý của bọn họ
bây giờ đều là do hắn- người sai rồi được đến!
Nếu không có Hạ Liên Phòng xuất hiện, có lẽ mọi chuyện vĩnh viễn sẽ không
phát sinh thay đổi. Cho dù hắn không thể ý hợp tâm đầu với Nga Cô thì
cũng không đến mức mất đi nàng.
Từ một khắc khi nữ tử gọi là Đường Thanh Hoan kia xuất hiện, Kỳ Tễ nên đoán trước được, thế giới của hắn sắp sụp đổ.
Vốn sai người bắt Đường Thanh Hoan đi là vì uy hiếp Kinh Thiếu Du, Đường
Thanh Hoan thân là một nữ tử, lại có thể ngàn dặm xa xôi thành công đi
theo đoàn khâm sai đến biên cương, nhất định không phải người thường.
Hơn nữa, xuống tay từ trên người nữ tử luôn dễ hơn nhiều.
Sau khi bắt được Đường Thanh Hoan, hắn không chút do dự liền dùng hình với
nàng. Nhưng mà biểu hiện của nữ tử này lại ra ngoài dự đoán của hắn. Dĩ
vãng hắn cũng từng tra tấn rất nhiều người, chưa bao giờ có ai có thể ở
chịu đựng qua nổi, bọn họ luôn sẽ gấp không chờ nổi mà nhận tội, xin
tha, cầu xin hắn thả bọn họ, hoặc là dứt khoát giết bọn họ đi.
Đường Thanh Hoan lại không.
Thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhược đó, lưng lại thẳng hơn so với bất luận nam tử
nào. Mặc kệ hắn dùng khổ hình gì nàng đều không rên một tiếng, kiên
quyết không lộ ra chút tin tức nào có liên quan đến Đại Tụng. Nhưng mà
đúng lúc này Nga Cô lại đánh vỡ hắn sai người cắt đi * của Đường Thanh
Hoan. (* là trong nguyên văn, không biết là bộ phận nào hết)
Sắc mặt Nga Cô lúc ấy trắng bệch mà đời này Kỳ Tễ chưa bao giờ gặp qua.
Nàng biết hắn đã thay đổi, cũng biết trên tay hắn có rất nhiều mạng người.
Nhưng tận mắt nhìn thấy hắn tra tấn một nữ tử yếu đuối như vậy lại vẫn
là lần đầu tiên. Cô nương bị treo trên giá cả người đầy máu, mình đầy
thương tích, áo rách quần manh, chỉ có đôi mắt kia vẫn kiên định trước
sau như một.
Nga Cô khóc.
Nàng không biết vì sao lại muốn khóc, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn cảm thấy,
tiểu thiếu gia của nàng, trượng phu của nàng, rốt cuộc đã không quay về
nữa.
Nàng không thể để hắn tiếp tục sai.
Nhưng nàng lại có thể làm sao bây giờ chứ? Theo thời gian trôi qua giữa nàng
cùng Kỳ Tễ ngày càng xa lạ, tuy rằng hắn đi đến đâu cũng mang theo nàng, nhưng không chịu nói gì với nàng, nàng khuyên giải an ủi cũng ngoảnh
mặt làm ngơ. Nga Cô không biết mình có thể làm như thế nào, Kỳ Tễ bây
giờ là quốc sư đại nhân cao cao tại thượng, không phải tiểu thiếu gia
nghe lời nàng nói kia nữa.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là khi Kỳ Tễ ngừng tra tấn Đường Thanh
Hoan trộm đi vào đút cho nàng chút nước và thuốc, giữ được tánh mạng cho nàng. Có thể là bởi vì đã bị nàng phát hiện cho nên sau đó Kỳ Tễ không
làm gì Đường Thanh Hoan nữa —— nếu không nàng tuyệt đối sống không nổi
đến khi Thanh Vương tới cứu nàng.
Nga Cô không biết mình như vậy có tính là phản bội Kỳ Tễ hay không. Nàng
dẫn đường cho Thanh Vương, để hắn cứu Đường Thanh Hoan đi —— điều này
thật sự là quá ngu xuẩn. Thanh Vương có bao nhiêu uy hiếp với Đại
Nguyên, đây là chuyện mọi người đều biết, nếu lúc ấy nàng hô to một
tiếng, dù mình có thể chết nhưng đám người Thanh Vương lại cũng trốn
không thoát, nếu vậy, có lẽ tiểu thiếu gia của nàng cũng có thể được
toại nguyện, được đến thứ hắn mong muốn.
Nhưng nàng lựa chọn coi như không thấy.
Sau khi Đường Thanh Hoan được cứu đi, trong lòng Nga Cô không có sợ hãi.
Nàng có vẻ phá lệ bình tĩnh, bởi vì nàng biết mình làm đúng. Nói đến
cùng Kỳ Tễ cũng là người Đại Tụng, nào có ai giúp đỡ người ngoài tàn sát bá tánh quốc gia mình?
Bởi vậy, khi Kỳ Tễ phẫn nộ đến chất vấn nàng, nàng thực sự trấn định thừa
nhận là do mình làm. Kỳ Tễ tức giận phất tay áo bỏ đi, từ đó về sau suốt ba tháng không chịu gặp nàng, cũng không nói một lời với nàng.
Chậm rãi, Nga Cô cũng thành thói quen. Nàng không hề phụ trách chuyện hầu hạ hắn ăn, mặc, ở, đi lại, cũng không hề đi theo bên người hắn. Nàng chỉ
suốt ngày đợi ở trong viện của mình, ngắm hoa, đọc sách, thêu thùa, làm
cho hắn rất nhiều quần áo, nhưng không chủ động yêu cầu gặp hắn nữa.
Gặp với không gặp đều giống nhau, Nga Cô hiểu rõ Kỳ Tễ, hắn vĩnh viễn đều
không thể biến trở về hắn của ngày xưa, bây giờ hắn đã cắm rễ ở trong
linh hồn hắn.
Khi phu thê Thanh Vương đến Đại Nguyên ký kết điều ước nghị hòa, Nga Cô rõ ràng hơn bát cứ ai khác rằng đây là một bẫy rập. Kỳ Tễ là hài tử nàng một tay
nuôi lớn, trong lòng hắn suy nghĩ cái gì nàng dù không tính là biết hết
cũng có thể đoán không sai lệch nhiều. Cho nên nàng lớn mật cầu kiến phu thê Thanh Vương, uyển chuyển nhắc nhở bọn họ đồng thời lại nhịn không
được hỏi thăm tin tức về Đường Thanh Hoan.
Biết được cô nương kia còn sống, nhưng sống không tốt, Nga Cô có chút muốn
khóc, nàng vĩnh viễn đều không thể quên được đôi mắt tử khí trầm trầm đó của Đường Thanh Hoan, nhưng cho dù vậy ánh mắt của nàng vẫn trước sau
kiên định như một. Không giống mình, thống khổ Đường Thanh Hoan phải
thừa nhận lớn hơn mình rất nhiều, vậy sao mình lại có lý do gì không
kiên trì tiếp chứ?
Nàng không cầu mong gì, chỉ hy vọng phu thê Thanh Vương có thể cứu tiểu thiếu gia của nàng.
Vì sao xin hai phu thê này giúp đỡ? Nga Cô không biết, nàng chỉ cảm thấy bọn họ thực sự đáng giá tín nhiệm mà thôi.
Nàng vốn chờ đợi Kỳ Tễ có thể thay đổi, cho dù không thâu tóm Đại Tụng thì
hiện tại hắn đã có thể nói là ám đế của Đại Nguyên, hắn còn có cái gì
không thỏa mãn chứ? Vì sao một hai phải giành lấy thứ không nên thuộc về hắn? Chẳng lẽ cái vị trí kia lại loá mắt như vậy, loá mắt đến mức hắn
nguyện ý vứt bỏ tất cả tốt đẹp từ lúc chào đời tới nay?
Nếu là trả giá bằng sinh mệnh của mình có thể đánh thức hắn, Nga Cô quyết không do dự.
Vì cứu phu thê Thanh Vương, cũng vì khiến Kỳ Tễ thanh tỉnh, Nga Cô lựa
chọn chết ở trong lòng ngực hắn. Nàng vuốt ve mặt hắn, hoài niệm tiểu
thiếu gia năm đó túm góc váy nàng, luôn mồm gọi Nga Cô tỷ tỷ. Hắn ngây
thơ hồn nhiên, thiện lương chân thành như vậy, nhưng mà đó chung quy chỉ là dĩ vãng.
Dĩ vãng đã không thể quay về.
Kỳ Tễ ôm Nga Cô đã mất đi độ ấm trong lòng, hai mắt dại ra, không biết mình bị làm sao vậy.
Một màn này, ngày sau mỗi khi nhớ đến đều là đau triệt nội tâm, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Hắn cưỡng bách mình an táng nàng, dựa theo di nguyện của nàng buông tha cho phu thê Thanh Vương, thậm chí thử để mình biến trở về làm một người
tốt. Hắn tận lực không giết người, nỗ lực làm chuyện tốt, dùng hết thảy
sức lực muốn làm chính mình trở lại lúc trước.
Chính là, hắn đột nhiên phát hiện, trở về không được nữa. Trước kia hắn không thể trở về, hiện tại hắn cũng vô pháp trở về, hắn đã trở thành hắn của
hôm nay, không còn có khả năng thay đổi nữa. Kỳ Tễ sợ hãi, trước khi
chết Nga Cô muốn hắn sửa lại, muốn hắn biến trở về ngày xưa, nhưng hắn
không biến trở về được phải làm sao bây giờ? Hiện tại hắn không chỉ
không thể cho nàng thù vinh Hoàng Hậu, còn ngay cả bản thân mình trước
kia cũng bị đánh mất! Người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy tính
cái gì? Đây vẫn là hắn sao? Sao hắn lại biến thành cái dạng như hôm
nay?!
Hắn nhớ tới khi còn nhỏ, nàng nắm tay hắn đi ở trên nền tuyết kể chuyện xưa cho hắn, giảng Hoàng hương ôn tịch (ủ ấm chiếu), Khổng Dung nhường lê*, giảng "Nằm trên băng chờ cá chép" cùng "Y phục
rực rỡ ngu thân"**...... Giảng đều là những câu chuyện về nhân nghĩa,
khi đó hắn còn nho nhỏ nắm nắm bàn tay, lập lời thề hào hùng chí khí,
nhất định phải làm người tốt. Nhưng hiện tại sao hắn lại biến thành cái
dạng này chứ? Hắn đánh mất Nga Cô tỷ tỷ rồi.
(*Là những câu chuyện trong Tam tự kinh-Bài 5
**Câu chuyện về Lão Lai Tử trong tác phẩm Nhị thập tứ hiếu kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn)
Nàng đã nói qua mặc kệ hắn biến thành cái bộ dáng gì đều sẽ trước sau như
một yêu hắn, vậy vì sao nàng lại vì người không liên quan, chết ở trong
lòng hắn? Nàng luôn miệng nói yêu, lại vì sao phải rời hắn mà đi? Kỳ Tễ
không hiểu, hắn càng nghĩ càng không rõ, càng nghĩ trong đầu lại càng
như một cuộn chỉ rối. Hắn không có tâm tư xem tấu chương, không có tâm
tư nói chuyện với thần tử, thậm chí không có tâm tư ăn cơm, ngủ, ngày
đêm không thôi luôn tự hỏi vấn đề này: Vì sao? Vì sao? Nàng vì sao yêu
hắn lại không chịu ở bên hắn? Vì sao cuối cùng vẫn phải đi? Vì sao khi
đi còn muốn cho hắn thương tâm khổ sở?
Kỳ Tễ rất thống khổ.
Hắn không nghĩ ra, liền đến trước mộ Nga Cô, nghiêm túc đem nghi vấn dưới
đáy lòng nói ra hết, sau đó chờ mong nhìn về phía bia mộ của nàng. Bởi
vì khi còn nhỏ nàng đã nói nếu có chuyện gì thương tâm hoặc là không
hiểu đều phải tới tìm nàng, nàng sẽ tìm hết mọi biện pháp giải quyết cho hắn. Hiện tại hắn tới, nhưng vì sao nàng không để ý tới hắn?
Không chiếm được đáp án Kỳ Tễ càng thêm tinh thần sa sút, hắn vô pháp tập
trung tinh lực trong thời gian dài, cả người đều sống ở bên trong thế
giới tự mình nghĩ ra, ảo tưởng Nga Cô còn ở bên người hắn, ảo tưởng hắn
quay người lại là có thể thấy nàng ôn nhu tươi cười, ảo tưởng nàng cầm
khăn vải cười hiền dịu nhìn hắn chơi đùa một thân lấm bùn, ảo tưởng nàng nhẹ nhàng gọi hắn là tiểu thiếu gia......
Giữa vô hạn vô biên tưởng niệm, nước mắt Kỳ Tễ rơi như mưa.
Hắn thật sự không phải một trượng phu tốt.
Lúc trước kết hợp với nàng, nàng vốn không muốn, bởi vì hắn là chủ nàng là
tỳ. Là hắn không màng ý nguyện cưỡng đoạt nàng, sau đó ôm nàng thề cả
đời này chỉ yêu một mình nàng, quyết sẽ không thích nữ tử khác. Hắn thề
phải đối xử thật tốt với nàng, đem những thứ tốt nhất cho nàng, làm nàng hạnh phúc. Hắn còn nhớ rõ nàng cười thỏa mãn như vậy, đôi mắt đen nhánh ôn nhu nhìn chăm chú vào mình, ánh mắt đó tràn ngập dung túng cùng sủng ái. Hắn biết, mặc kệ mình làm sai chuyện gì nàng cũng sẽ không tức
giận, càng sẽ không vứt bỏ hắn, cho nên hắn càng làm trầm trọng thêm,
bởi vì hắn biết người này vĩnh viễn sẽ ở phía sau chờ đợi hắn, biết nàng vĩnh viễn sẽ không rời đi cho nên cũng liền càng ngày càng quá phận,
không ngừng đòi lấy, thẳng đến khi ép khô tâm huyết của nàng.
Sau đó nàng liền ngã xuống.
Kỳ Tễ sau khi lên làm hoàng đế Đại Nguyên sống một ngày bằng một năm. Mỗi
khi hắn nếm được một món ăn ngon liền thấy tiếc nuối vì Nga Cô không
được hưởng qua; mỗi khi hắn thấy một chỗ có cảnh đẹp liền thấy tiếc nuối vì Nga Cô không thể tới xem; mỗi khi hắn nghe đượ một câu chuyện thú
vị, liền thấy tiếc nuối vì Nga Cô không thể nghe được...... Hắn không
màng ngày đêm tưởng niệm nàng, nhớ đến mức tâm can đều đau.
Tại sao lại như vậy chứ?
Hắn rõ ràng đã lên làm hoàng đế không phải sao?
Nhất định là bởi vì được đến còn chưa đủ nhiều! Có lẽ chờ đến khi hắn thâu
tóm được Đại Tụng liền sẽ tốt lên rất nhiều! Vì thế Kỳ Tễ không nói hai
lời liền hạ chiến thư với Đại Tụng, không chút để bụng chiến tranh lúc
trước đã làm dân chúng Đại Nguyên lầm than, quân lương tiếp viện cũng
theo không kịp, phải đánh giặc như thế nào?
Nhưng Kỳ Tễ không quan tâm chuyện này. Tánh mạng của người khác ở trong mắt
hắn căn bản nhỏ bé không đáng kể, hắn chỉ cần mình lấy được, những người khác sống hay chết hắn đều mặc kệ!
Có người nhà họ Nhiếp bán mạng cho hắn, hắn chỉ cần ngồi ở trên long ỷ chờ đợi tin tức mỗi ngày từ tiền tuyến truyền đến là tốt rồi. Kỳ Tễ bắt đầu ảo tưởng đến cảnh sau khi mình chiếm được Đại Tụng, lúc ấy hắn hoàn
thành di nguyện của phụ vương, trở thành quân chủ tôn quý nhất trên đời
này, khi đó...... Hắn sẽ không phải ngày ngày đêm đêm nếm trải nỗi buồn
tương tư này nữa? Có phải khi đó hắn sẽ có thể được bình tĩnh, còn chứng minh cho Nga Cô, hắn tuy rằng là người xấu nhưng hắn là người thắng
cuối cùng hay không?
Ôm hy vọng như vậy, Kỳ Tễ vô cùng chờ mong chiến tranh thắng lợi.
Nhưng sự thật lại không như thế. Dưới tinh binh cường tướng mãnh công của Đại Tụng, người nhà họ Nhiếp binh bại như núi đổ. Vì thế Kỳ Tễ ngự giá thân chinh, lên chiến trường, nhưng lại tựa hồ nhìn thấy nữ nhân ôn nhu kia
đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn, một câu cũng không nói, ánh mắt bi
thương.
Hắn không dám đi
tiếp, hắn trốn về Đại Đa, suốt ngày mượn rượu tiêu sầu. Cuộc chiến này
thắng cũng tốt, thua cũng được, hắn đều không để bụng. Thẳng đến khi đội quân thiết kỵ của Đại Tụng đạp vỡ Đại Đa, một tiểu tướng trẻ tuổi tay
cầm trường kiếm lao vào đại điện thì Kỳ Tễ mới từ cuộc sống mơ mơ màng
màng phục hồi lại tinh thần.
Nhưng vậy thì có ích lợi gì chứ? Hắn thanh tỉnh mà tồn tại còn không bằng dứt khoát chết đi. Có lẽ sau khi chết còn có thể thấy Nga Cô của hắn đang ở bên cầu Nại Hà chờ hắn.
Tiểu tướng chỉ vào mũi hắn mắng một hồi, cũng không biết là mắng cái gì, Kỳ
Tễ vểnh tai nghiêm túc nghe xong mới phản ứng lại, hóa ra gia hỏa này là đệ đệ của Hạ Liên Phòng. Hắn không thích nữ nhân Hạ Liên Phòng kia, hắn đối với bất kỳ ai trong hoàng tộc Kỳ thị một chút ấn tượng tốt cũng
không có. Hắn nhịn không được muốn đi hận phu thê Thanh Vương. Nếu hai
người này không tới Đại Đa, Nga Cô sẽ không phải chết, Nga Cô không
chết, hắn cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Lúc này trong đầu Kỳ Tễ đã hoàn toàn quên lúc trước là hắn bày mưu tính kế
Mạch Khả Hãn vương, mời phu thê Thanh Vương đến Đại Đa.
Hắn triệt để biến thành một kẻ điên.
Kẻ điên này biết đau, biết lạnh, biết tự hỏi, cũng biết cừu hận, lại chỉ
riêng không biết cái gì gọi là hối hận. Hoặc có lẽ, là hắn đã quên mất
cái gì gọi là hối hận. Những gì hắn có được đều đã hoàn toàn rời đi,
chuyện cho tới bây giờ, hắn tồn tại một mình thì có ý nghĩ gì đâu?
Ánh mắt trống không nhìn về phương xa, Kỳ Tễ nhớ tới khi còn nhỏ mình cũng
muốn học theo Thuận Tử cùng Nhị Cẩu Tử, quấn lấy phụ thân chơi đùa.
Nhưng hắn còn không kịp học hai người kia ôm lấy đùi phụ vương, phụ
vương đã mắt lạnh trừng qua, hỏi hắn: Công khóa đã làm xong chưa? Sách
đã đọc xong rồi sao? Võ luyện như thế nào?
Nếu hắn chưa hoàn thành phụ vương sẽ rất tức giận, nói hắn là một đứa con
bất hiếu vô dụng, nói ông ta sớm muộn gì cũng bị hủy ở trên tay hắn, nói hắn không xứng làm con ông ta.
Khi đó Kỳ Tễ không hiểu những điều đó có ý tứ gì, mỗi khi như vậy Nga Cô
đều sẽ xuất hiện ở bên người hắn, khinh thanh tế ngữ dỗ hắn. Kỳ Tễ đỏ
vành mắt hỏi nàng đây là có chuyện gì. Nàng luôn cười nói, tiểu thiếu
gia còn nhỏ, hiện tại còn không hiểu, chờ đến khi tiểu thiếu gia trưởng
thành tự nhiên sẽ hiểu.
Đó là chấp niệm điên cuồng tiếc nuối vì gặp thoáng qua, là cầu mà không được.
Gió rất lớn, Kỳ Tễ mê mang trợn tròn mắt, vừa rồi hắn đã thả thê thuốc độc
vào rượu. Chẳng cần bao lâu nữa hắn sẽ chết. Nghe nói con người trước
khi chết sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp, cả cuộc đời hắn cũng sẽ xẹt
qua trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Kỳ Tễ thấy thống khổ của những người bị mình giết chết. Bọn họ oan khuất,
oán hận, bi thương, tuyệt vọng...... Cùng với người yêu bọn họ điên
cuồng ra sao. Giống như khi hắn mất đi Nga Cô, rất nhiều người sau khi
đau mất người yêu lựa chọn tự sát.
Kỳ Tễ còn thấy mình khi còn nhỏ, hắn lôi kéo làn váy Nga Cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, nghiêm túc lắng nghe nàng nói chuyện, sau đó nói lớn
lên muốn cưới nàng làm thê tử, muốn cả đời thương yêu nàng thật tốt,
quyết không khiến nàng thất vọng.
Hắn còn nói, phải làm người tốt cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT