Đối với hành vi không có lễ phép của Ngụy Lâm Lâm, Hạ Lan Tiềm cũng đã
nói vài lần, nhưng chỉ cần hắn vừa nói, Ngụy Lâm Lâm liền lôi lý do ta
làm việc có phong cách của ta ra, ta vô thân vô cố, nếu ngươi chỉ trích
ta, vậy ngươi chính là không tôn trọng ta. Giữa bất tri bất giác, Hạ Lan Tiềm cảm thấy giữa mình cùng Ngụy Lâm Lâm tựa hồ thật sự có cái gì đó
thiếu sót. Nhưng mà hắn tuổi trẻ khí thịnh nên cũng không thể minh bạch, chỉ cảm thấy lần đầu tiên mình thích một người, vô luận thế nào đều
nhìn không thấu. Cho nên Ngụy Lâm Lâm không lễ phép, lại thành hắn đi
nói lời xin lỗi thay. Cũng may Hạ Liên Phòng cũng không thèm để ý, bằng
không Hạ Lan Tiềm thật sự không biết mình nên nói với Ngụy Lâm Lâm như
thế nào.
Bởi vì Hạ Liên Phòng có bầu cho nên bọn họ cố ý thả chậm tốc độ, ven đường gặp cái gì chơi vui hoặc là náo nhiệt còn có thể tới xem một chút. Đối với
hành vi vui đùa của bọn hắn, trong lòng Ngụy Lâm Lâm cảm thấy phi thường bất mãn, chẳng qua chỉ là mang thai mà thôi, dựa vào cái gì bởi vì một
mình Hạ Liên Phòng lại bắt nhiều người đi theo như vậy? Nàng ta chịu
không nổi mỗi ngày cưỡi ngựa còn phải tản mạn, nếu có thể một mình lao
nhanh đến Yến Lương thì tốt rồi. Hơn nữa, ven đường này có cái gì mà
chơi vui? Chẳng lẽ vị Thanh vương phi này chưa từng trải việc đời sao?
Ngụy Lâm Lâm kỳ thật đã xem thường Hạ Liên Phòng, cảm thấy nàng bị cái gọi là tam tòng tứ đức kia trói buộc lại, thật vất vả ngồi vào
vị trí công chúa, cuối cùng lại bị bắt gả cho một nam tử tuổi tác so với nàng lớn hơn nhiều như vậy, hiện tại chỉ là ở dân gian nhìn thấy chút
trò lặt vặt ngạc nhiên cổ quái mà đã có thể cao hứng như thế, thật là
khiến người ta không biết nên nói cái gì cho phải. Sao người trong thành Yến Lương mà còn không được trải nghiệm nhiều bằng bọn người trong chốn giang hồ như họ sao?
Đối với một ít tập tính sinh hoạt của Hạ Liên Phòng, Ngụy Lâm Lâm cũng thực sự không thuận mắt. Ví dụ như mỗi lần ăn cơm —— à, Hạ Liên
Phòng bọn họ đều nói "Dùng bữa", trước khi dùng bữa cần có người thử đồ
ăn, sau đó trong quá trình Hạ Liên Phòng dùng bữa, các tỳ nữ phải đứng ở một bên hầu hạ, dù chủ tử không phân phó cũng không thể lui xuống, tận
đến khi chủ tử ăn xong mới đến phiên các nàng. Sau bữa cơm Hạ Liên Phòng sẽ muốn súc miệng, nước súc miệng kia phải là nước ấm thêm muối nhạt,
dù đang lặn lội đường xa thì Hạ Liên Phòng cũng mỗi ngày đều muốn tắm
rửa, hơn nữa nàng còn không uống trà, ăn mặc cũng đều thập phần xoi mói. Điều khiến Ngụy Lâm Lâm không thể chịu đựng được là, nàng thậm chí ngay cả xuống xe ngựa đều cần người đỡ!
Chẳng lẽ nàng không có chân sao?
Chẳng lẽ các tỳ nữ không phải là người sao?
Chẳng lẽ không ai hầu hạ, Hạ Liên Phòng sẽ sống không nổi nữa?!
Ngụy Lâm Lâm không rõ, Hạ Liên Phòng tự mình hồ nháo cũng coi
như xong, sao ngay cả Thanh vương điện hạ nổi tiếng thiên hạ cũng nghe
theo nàng chứ? Còn có vị Kinh đại nhân vẫn luôn lãnh đạm với mình lại
đối với hết thảy đều như không có chút cảm giác nào, giống như đây đều
là một chuyện rất đương nhiên! Ngụy Lâm Lâm cũng từng uyển chuyển biểu
đạt một chút quan điểm của mình với Hạ Lan Tiềm, không nghĩ tới vừa đem
bất mãn với Hạ Liên Phòng nói ra một câu, Hạ Lan Tiềm liền sầm mặt ——
hắn chưa từng dùng thái độ như vậy đối diện nàng ta! Đều là tại Hạ Liên
Phòng! Nếu Hạ Liên Phòng không xuất hiện, khẳng định Hạ Lan Tiềm đối với nàng ta vẫn là muốn gì được đó!
Càng là càng nhìn thấy Hạ Liên Phòng, Ngụy Lâm Lâm càng cảm
thấy đối phương khác người, nàng ta cảm thấy mình không phải là thiên
kim tiểu thư, không ai hầu hạ cũng sống được khỏe mạnh khoái khoái lạc
lạc, sao đến phiên Hạ Liên Phòng thì lại không được chứ? Chẳng lẽ Hạ
Liên Phòng đặc biệt cần được chiều chuộng?
Ôm thái độ như vậy, vào một ngày nào đó khi sắp lên đường Ngụy
Lâm Lâm ngầm đến gần Diêu Quang, bởi vì căn cứ quan sát mấy ngày nay, so sánh với tỳ nữ mặt lạnh kia, vẫn là Diêu Quang cả ngày cười hì hì thoạt nhìn tương đối dễ thân cận, hơn nữa cũng có vẻ như rất đơn thuần, lừa
hai câu cũng sẽ không bị phát hiện.
Ngụy Lâm Lâm cũng không ngẫm lại xem, tỳ nữ có thể được Hạ Liên Phòng đưa đến Đại Nguyên, còn rất được nàng tín nhiệm, có thể là một
tiểu bạch thỏ thuần lương vô hại sao? Trong lòng nàng ta tràn đầy những
lời muốn lừa Diêu Quang, lại cũng không biết rốt cuộc là ai lừa ai!
"Diêu Quang cô nương..."
Diêu Quang đang chuẩn bị điểm tâm cho Hạ Liên Phòng ăn trên
đường, tòa thành nhỏ này không có cửa hàng mỹ vị tinh xảo gì, nàng chỉ
có thể ở mỗi nhà mua một ít, hi vọng vương phi có thể nuốt trôi. Giờ
phút này nghe Ngụy Lâm Lâm gọi mình, đầu tiên là sửng sốt một chút,
không biết vị nữ hiệp mắt cao hơn đầu ai cũng không để vào mắt có gì
muốn chỉ giáo, liền cười nói: "Ngụy cô nương không cần phải khách khí,
gọi nô tỳ Diêu Quang là tốt rồi."
"Vậy thì thật ngại quá!"
"Có cái gì ngượng ngùng? Ngài là bằng hữu của đại thiếu gia nhà chúng ta, tất nhiên cũng chính là khách quý của chúng ta, nô tỳ thấy
ngài cũng phải hành lễ đấy." Diêu Quang cười híp mắt nói, nháy mắt quan
sát đến phản ứng của Ngụy Lâm Lâm. Hỉ nộ đều hiện ra mặt, Ngụy Lâm Lâm
thật sự là cô nương không giấu được tâm tư, nàng ta đang suy nghĩ cái
gì, nhìn nét mặt của nàng ta một chút liền biết.
Ngụy Lâm Lâm cười một cái, trong lòng lại bởi vì lời Diêu Quang nói mà không quá thoải mái, bởi vì những lời này của nàng thành công
đem nói ra quan hệ của mình cùng Hạ Lan Tiềm, nhưng lại đem giới hạn
định thật sự rõ ràng. Nhưng Ngụy Lâm Lâm cũng không quá để ở trong lòng, nàng ta cảm thấy Diêu Quang chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn, cười rộ lên ánh mắt híp thành vầng trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn thập phần đơn
thuần cho nên lời này có khả năng chỉ là tình cờ. Nghĩ đến đây, nàng ta
vẫn cười hì hì như cũ hỏi: "Diêu Quang, kỳ thật, ta là muốn hỏi một
chút, vương gia đối với vương phi, có phải đặc biệt tốt hay không nha?"
Vừa nghe Ngụy Lâm Lâm hỏi cái này, Diêu Quang lập tức cảnh
giới, nàng không biết một cô nương gia như Ngụy Lâm Lâm hỏi thăm chuyện
này làm cái gì —— sẽ không phải là coi trọng vương gia nhà bọn họ, chuẩn bị di tình biệt luyến đấy chứ?! Nghĩ tới khả năng này Diêu Quang lập
tức đầy đầu hắc tuyến, chuyện này ngàn vạn không được! Cho nên nàng cân
nhắc câu chữ, quyết định đem chuyện giữa vương gia vương phi có bao
nhiêu ân ái không gì không đủ cho Ngụy Lâm Lâm kiến thức một lần: "Đó là điều đương nhiên! Vương gia nhà ta đối với vương phi tất nhiên là phi
thường tốt, nếu đẻ ta kể ra thì ba ngày ba đêm cũng kể không hết!"
...
Nghe xong lời Diêu Quang nói, Ngụy Lâm Lâm chẳng những không
hết hy vọng mà còn vô cùng cao hứng rời đi, cao hứng đến mức khi đi còn
đưa cho Diêu Quang một ánh mắt thập phần cảm kích!
Thật là khiến Diêu Quang không hiểu ra làm sao, nàng đã nói gì mà có thể khiến Ngụy Lâm Lâm cao hứng như vậy?
Ngoài chuyện vương gia vương phi chim bay liền cánh tình thâm
ân ái, nàng cái gì cũng chưa nói nha! Vị Ngụy cô nương này có phải lại
tự bổ não cái gì rồi không?!
Kỳ thật cũng là Diêu Quang suy nghĩ nhiều, Ngụy Lâm Lâm mặc dù
muốn nói lời khách sáo, nhưng cũng không phải là muốn đi theo hướng phá
hư. Nàng ta chỉ là muốn biết loại nam tử đối đãi với thê tử phi thường
tốt lại phi thường si tình như trong thuyết thư mà tiên sinh kể, trên
đời này đến cùng có tồn tại hay không. Bởi vì nàng cảm thấy Thanh vương
là người phi thường lãnh khốc khó có thể thân cận, Hạ Liên Phòng thoạt
nhìn lại ôn nhu bình thản, hai người khác biệt hoàn toàn như vậy lại ở
bên nhau, chẳng lẽ sẽ không phát sinh mâu thuẫn sao?
Đây cũng là điều Ngụy Lâm Lâm luôn tại lo lắng. Tuy rằng nàng
ta là nữ tử giang hồ, bị trói buộc ít hơn nhiều so với nữ tử nhà dân
chúng tầm thường, nhưng xét đến cùng, bất kể là triều đình hay võ lâm
cũng đều là thiên hạ của nam nhân, nếu nữ nhân muốn có chỗ đặt chân thì
vô cùng khó khăn. Giống như ở trong môn phái của bọn họ, võ công tốt
nhất rõ ràng là đại sư tỷ, nhưng sư phụ lại phá lệ coi trọng mấy vị sư
huynh, bình thường có chuyện gì lớn cũng đều giao cho các sư huynh đi
làm. Về phần mình... Học nghệ không tinh thông cũng không biết lấy lòng
người khác, sợ là sư phụ đã sớm quên mất mình rồi?
Tục ngữ nói rất hay, không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí (làm người phải có khí phách, tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém), Ngụy Lâm Lâm nghĩ, nếu mình không thể ở trên giang hồ xông ra một phen
danh vọng, nàng ta vào triều đình không phải là được sao? Đáng tiếc từ
nhỏ không thích đọc sách, muốn theo văn là không thể nào, nhưng làm nữ
tướng quân cái gì đó, chính là giống như trong thuyết thư, anh tư hiên
ngang, khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, uy phong cỡ nào nha!
Nhưng nàng ta không nghĩ tới tòng quân sẽ phiền toái như vậy,
nàng ta vừa đến quân doanh liền bị bắt coi là gian tế, mặc cho nàng ta
hết lời giải thích cũng không có tác dụng. Nếu không nhờ gặp được Hạ Lan Tiềm, nàng ta sớm đã bị kéo ra ngoài chém đầu. Cuối cùng Ngụy Lâm Lâm
cũng nhận ra được một cái chân lý, nữ tử rốt cuộc sấm không ra sự nghiệp gì, chi bằng tìm một lang quân như ý gả đi, nếu lang quân này có tiền
đồ, thê bằng phu quý, khi đó bản thân mình không phải cũng coi như có
tiền đồ sao!
Hạ Lan Tiềm thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của Ngụy Lâm Lâm. Thân hình cao
lớn, dung mạo tuấn mỹ chọn không ra bất kỳ tật xấu gì, tính cách tốt,
hơn nữa còn tuổi trẻ tài cao. Chính là nhân vật từ trong sách đi ra mà!
Đối với chuyện mình có thể lấy được ưu ái của Hạ Lan Tiềm, Ngụy Lâm Lâm
hết sức cao hứng, nàng ta thoạt nhìn là cô nương không lắm mưu mô, nhưng sự thực đầu óc cũng không đơn giản như vậy. Ít nhất cái gì tốt cái gì
không tốt, nàng ta vẫn có thể phân biệt ra được, mong ước cả đời của nữ
tử không phải là có thể gả cho một trượng phu có bản lãnh sao? Ngươi
xem, chẳng sợ người xuất thân cao quý địa vị tôn quý như Hạ Liên Phòng,
cuối cùng chả phải cũng gả cho Thanh vương tuổi tác lớn như vậy sao, còn mình có thể gặp được Hạ Lan Tiềm, có phải ông trời đã ban phúc khí hay
không?
Nếu không có tâm leo lên, Ngụy Lâm Lâm có thể cùng Hạ Lan Tiềm đến nơi không quen sống như Yến Lương sao?
Chẳng qua cho dù trong lòng nàng ta có chủ ý, tính toán đi theo Hạ Lan Tiềm thì Ngụy Lâm Lâm vẫn còn có chút bất an. Nàng ta nhìn ra ý
nghĩa của Hạ Liên Phòng với Hạ Lan Tiềm, cảm thấy lực ảnh hưởng của vị
đại tỷ này với Hạ Lan Tiềm không khỏi quá sâu. Tuy nói lúc trước Hạ Lan
Tiềm đã từng nói với nàng ta trong nhà có hai vị tỷ tỷ và bốn vị huynh
trưởng, nhưng Ngụy Lâm Lâm không nghĩ tới Hạ Liên Phòng sẽ có hình tượng như vậy.
Dung
mạo tất nhiên là không cần nhiều lời, gia thế địa vị cũng đều không chỗ
xoi mói, còn là Thanh vương phi cao cao tại thượng. Nghe nói vị nhị tỷ
kia còn là Thái Tử phi, nói cách khác, sẽ là Hoàng Hậu tương lai, mẫu
nghi thiên hạ! Có hai vị tỷ tỷ như vậy, Ngụy Lâm Lâm cảm thấy Hạ Lan
Tiềm thật sự là vị hôn phu tốt trăm dặm mới tìm được một!
Nhưng khi còn chưa gặp Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi, Ngụy Lâm Lâm
đối với các nàng đã rất có địch ý. Nguyên nhân không có gì khác, chính
vì số lần Hạ Lan Tiềm nhắc tới các nàng thật sự quá nhiều! Mặc dù có lúc chỉ là ít ỏi vài câu nhưng Ngụy Lâm Lâm vẫn cảm thấy không thoải mái!
Chẳng lẽ Hạ Lan Tiềm không thể chỉ thích một mình nàng ta sao? Hai vị tỷ tỷ kia của hắn có tốt cũng đều đã gả ra ngoài, chẳng lẽ còn có thể ở
bên hắn một đời hay sao? Có đôi khi Ngụy Lâm Lâm khó tránh khỏi sẽ nghĩ, nếu để cho Hạ Lan Tiềm lựa chọn giữa mình cùng các tỷ tỷ, không biết
hắn sẽ chọn ai?
Cái ý nghĩ này một khi hình thành sẽ không ngừng ở trong lòng đung đưa qua lại, đuổi cũng đuổi không đi.
Mà cơ hội, rốt cuộc đã tới.
Tuy rằng bởi vì Hạ Liên Phòng có thai nên hành trình chậm đi
rất nhiều, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bình an đi tới Yến Lương. Ngày đến Yến Lương, Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi ở cửa thành nghênh đón,
sau đó vội vàng đưa bọn họ vào trong cung, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu
đều chờ nóng nảy rồi đấy!
Hạ Lan Tiềm cũng đã rất lâu không gặp Hạ Mạt Hồi, thấy nhị tỷ
sắc mặt hồng nhuận mặt mày hớn hở, thấy được cuộc sống tất nhiên là rất
viên mãn liền hết lo lắng, nhưng lại vẫn giống một đứa bé dán lấy hai vị tỷ tỷ làm nũng nói chuyện, quấn lấy Hạ Mạt Hồi làm điểm tâm cho hắn ăn.
Ngụy Lâm Lâm ngồi ở trong xe ngựa phía sau, thấy một màn như
vậy liền cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời cảm giác
chua xót trong lòng là thế nào. Vừa nãy nàng ta cũng được Hạ Lan Tiềm
dẫn đến bái kiến Hạ Mạt Hồi. Cũng là gặp Hạ Mạt Hồi Ngụy Lâm Lâm mới
biết được, hóa ra Hạ Liên Phòng thật sự đã phi thường phi thường phi
thường hòa ái dễ gần! Hạ Mạt Hồi đứng ở trước mặt nàng ta, nàng ta liền
cảm thấy một trận cảm giác áp bách cường đại, một đôi mắt phượng của đối phương khẽ đảo qua, nàng ta liền cảm thấy chân có chút mềm nhũn. Đối
mặt với Hạ Liên Phòng, Ngụy Lâm Lâm còn dám chủ động nói hai câu, nhưng
đối với Hạ Mạt Hồi, Ngụy Lâm Lâm chỉ muốn đem mình thu nhỏ lại càng nhỏ
càng tốt, nhỏ đến mức đối phương tốt nhất nhìn không thấy mình!
Tỷ đệ ba người đã lâu không gặp, liền chui vào trong một chiếc
xe ngựa nói chuyện, Hạ Mạt Hồi biết Hạ Liên Phòng có thai, vừa mừng vừa
sợ, lập tức đưa tay muốn sờ bụng Hạ Liên Phòng nhưng lại không dám, vì
thế lại thu hồi tay lại. Hạ Lan Tiềm thấy nàng như thế nhịn không được
cười trêu nói: "Nhị tỷ cũng không dám sờ nha, trước đó khi đẹ được biết
đại tỷ có thai cũng như vậy, muốn sờ lại không dám sờ."
Hạ Liên Phòng mỉm cười nói: "Oa nhi còn nhỏ, dù có sờ cũng không có động tĩnh gì."
Tỷ đệ ba người cười một trận, Hạ Mạt Hồi mới liếc mắt nhìn Hạ
Lan Tiềm, nói: "Đệ mau đi ra, ta muốn cùng đại tỷ nói chút chuyện riêng
của nữ nhân gia, đệ đừng có nghe."
Hạ Lan Tiềm nghe vậy hừ một tiếng: "Ta mới không thèm nghe đâu, hai tỷ nói là được, tỷ phu vào hoàng cung gặp Hoàng Thượng, ta cũng
đi." Nói xong mở cửa xe phi thân lên ngựa, giơ roi vung lên, tuyệt trần
mà đi.
"Vẫn còn con nít mà." Hạ Liên Phòng nói, "Bản thân vẫn chưa lớn lên."
Hạ Lan Tiềm vừa đi, Hạ Mạt Hồi liền nói thẳng với Hạ Liên
Phòng —— chung quy có đệ đệ mà nàng đánh giá Ngụy Lâm Lâm cũng khó nói
ra: "Đại tỷ, nhiều ngày nay tỷ cùng vị Ngụy cô nương kia ở chung, tỷ cảm thấy nàng ta thích hợp với Tiềm Nhi không?"
Hạ Liên Phòng hỏi: "Muội nói thử xem?"
Hai tỷ muội rất có ăn ý cùng nhau lắc đầu.
Sau khi lắc đầu, Hạ Mạt Hồi ưu thương nói: "Nhưng mối tình đầu
của Tiềm Nhi, nếu chúng ta can thiệp nhiều, có thể khiến đệ ấy nối tâm
lý nghịch phản hay không? Đại tỷ, Tiềm Nhi xưa nay nghe lời tỷ nhất, nếu không... tỷ thử xem?"
Hạ Liên Phòng liếc mắt nhìn thân muội muội muốn đẩy mình vào hố
lửa: "Muội không tìm chút chuyện tốt cho ta làm. Nay Tiềm Nhi đối với vị Ngụy cô nương kia chỉ là thích, chúng ta tùy tiện chia rẽ sẽ chỉ làm đệ ấy càng thâm tình với nàng ta hơn."
"Nhưng Ngụy cô nương căn bản không thích hợp với Tiềm Nhi!" Hạ
Mạt Hồi nhíu mày. "Cô nương kia ánh mắt ranh ma nhưng lại thiển cận, ta
thấy, dù cho nàng ta thật tâm thích Tiềm Nhi, chỉ sợ trong đó cũng pha
tạp những thứ khác. Chớ nói chi là nàng ta đến từ giang hồ, không thể so với Hiền phi nương nương xuất thân dân gian, Ngụy cô nương ngay cả cha
mẹ cũng không có nha!" Không có hộ tịch để tra, ai biết nàng ta rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Hạ Liên Phòng không đáp lại lời Hạ Mạt Hồi nói, mà quan sát nàng
thật kỹ trong chốc lát, rồi tán dương: "Ta thấy Hồi nhi càng ngày càng
có phong phạm của Thái Tử phi."
Vừa nói đến ba chữ Thái Tử phi này, Hạ Mạt Hồi liền hận không
thể đem nỗi khổ mấy ngày này phải chịu oán giận với Hạ Liên Phòng một
lần! "Đại tỷ, không nhắc đến ta còn không tức giận, ta nói cho tỷ nghe,
tỷ cho rằng sau khi thành hôn Thập Lục sẽ sửa đổi sao? Hắn căn bản là
vẫn không biết chừng mực!"
Xem dáng vẻ thở phì phò kia của Hạ Mạt Hồi, Hạ Liên Phòng không khó đoán ra Thập Lục hoàng tử khẳng định mỗi ngày đều trêu chọc nàng.
Nàng mím môi cười, cảm thấy muội muội nhà mình xác thực là người băng
tuyết thông minh, tại sao lâu như thế vẫn không nhìn ra Thập Lục hoàng
tử đó là cố tình khi dễ nàng, chọc giận nàng chứ? "Ta có một biện pháp,
muội có muốn thử hay không?"
Hạ Mạt Hồi mắt sáng lên: "Biện pháp gì?"
Vì thế Hạ Liên Phòng nhẹ giọng nói vài câu, nghe xong, Hạ Mạt
Hồi cười càng ngày càng sâu, cuối cùng ôm lấy Hạ Liên Phòng luôn miệng
cảm tạ: "Ta biết rồi, cảm ơn đại tỷ!"
Ngụy Lâm Lâm kia đối với các nàng mà nói, so sánh với mẹ con
Thượng Quan thị, hai vị Tề Lỗ thế tử còn có Tín Dương hầu phủ... đều kém xa, cả ba nhó người đó đều bị các nàng đấu ngã, chỉ là một Ngụy Lâm Lâm thì được coi là gì chứ? Nhiều lắm là phiền lòng trong chốc lát rồi sẽ
không thèm để ý. Vì thế hai tỷ muội liền bắt đầu trao đổi mấy ngày này
đã phát sinh chuyện gì.
Đợi đến hoàng cung, Hoàng Thượng biết được chuyện của Kỳ Tế,
trong mắt hắn mang vẻ bất đắc dĩ, nghĩ đến chính là phiền lòng vì chuyện này. Còn Hạ Liên Phòng tiến cung liền bị Giang nữ quan thỉnh đến Thọ
Ninh cung, Thái Hậu đang đứng ở cửa cung nhón chân mong ngóng, vừa nhìn
thấy Hạ Liên Phòng liền một đường chạy chậm lại đây, cầm tay nàng, phá
lệ hưng phấn: "Liên nhi, con, có phải con đã.. hay không."
Thấy lão nhân gia kích động như vậy, Hạ Liên Phòng gật đầu cười.
Thái Hậu liền mừng rỡ, vội vàng kéo nàng đi vào nghỉ ngơi,
không ngừng giao phó có thai nên chú ý những gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
là đem ma ma bên cạnh mình phái đến bên người chăm sóc cho Hạ Liên
Phòng, vậy mới yên tâm. Hạ Liên Phòng nhanh chóng từ chối hảo ý của Thái Hậu, cũng lôi lão thái quân cùng Lục nương ra, Thái Hậu vừa nghĩ lại
thấy cũng đúng, Lục nương bà đã gặp qua, bản lĩnh không thua ma ma trong cung nên cũng bỏ đi ý nghĩ này.
Nhưng bà vẫn cực vui vẻ, liên tiếp nhìn xuống bụng Hạ Liên
Phòng, giống như chỗ đó lập tức có thể nhảy ra một tiểu oa nhi. Cũng may có Hạ Mạt Hồi ở đây, mấy ngày này đều là nàng bàu bạn Thái Hậu, thời
gian qua lâu cũng biết nên chuyển dời lực chú ý của lão nhân gia như thế nào.
Hạ Liên
Phòng có thai lập tức trở thành bảo vật trong mắt mọi người, chính là
không được chạm vào không được chậm trễ, coi nàng thành tiểu tổ tông mà
cung phụng, ngay cả Hoàng Thượng anh minh thần võ khi nói chuyện với
nàng cũng đều cố ý giảm thấp âm điệu xuống, ôn nhu nhỏ nhẹ khiến Hạ Liên Phòng sợ hãi —— nàng chỉ là có bầu, sao mọi người đều khẩn trương như
vậy? Khiến nàng cũng biến thành bắt đầu khẩn trương theo!
Sau khi trở lại Thanh vương phủ, Hạ Liên Phòng cái gì cũng
không làm, Thanh vương một bước cũng không cho nàng đi, cứng rắn ôm nàng đến phòng ngủ, sau đó mặc kệ nàng làm cái gì đều là hắn ôm tới ôm lui,
không chê phiền cũng không chê mệt, cuối cùng biến thành Hạ Liên Phòng
đều xấu hỗ, nàng thật sự chỉ là mang thai chứ có phải là tứ chi đều phế
đi đâu nha!
Khi dùng bữa càng thêm khoa trương, trước đây Thanh vương cũng thương nàng, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, ngay cả ăn khối điểm tâm hắn đều
muốn dùng dao đem điểm tâm cắt thành khối nhỏ vừa miệng, khi bóc quýt
còn ngay cả mấy sợi trắng ngoài vỏ cũng bỏ sạch sẽ, buổi tối còn tự mình rửa chân thay quần áo cho nàng!
Hạ Liên Phòng: "..."
Nàng đã không biết có thể nói gì. Rõ ràng nàng còn có thể làm,
Thanh vương lại không để cho nàng làm, nếu không nhờ Lục nương nói đi
lại moth chút có lợi cho đứa bé, sợ là ngay cả giường nàng cũng không
được xuống! Mặc dù là vậy nhưng Thanh vương vẫn ngày ngày nhắm mắt theo
đuôi theo sát nàng, sợ nàng bị làm sao, hơn nữa tính tình cũng trở nên
phi thường phi thường tốt, trên căn bản chính là đánh không hoàn thủ
mắng không nói lại, ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ.
Đừng nói là mấy người Hạ Lan Tiềm, ngay chính Hạ Liên Phòng
cũng không từng thấy Thanh vương như vậy! Nàng cũng từng kháng nghị,
nhưng Thanh vương căn bản là không nhìn ở trong mắt, vì thế trong một
thời gian dài Hạ Liên Phòng cũng đã thành thói quen, hắn thích đi theo
thì cứ theo đi, bằng không nàng một mình cũng nhàm chán. Tóm lại, hai
phu thê là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, ai cũng không xen vào được.
Trong lòng Lục nương tràn đầy cảm khái, đại tiểu thư bé xíu năm đó được
bà phủng ở trong lòng bàn tay, giờ cũng sắp muốn làm nương, không biết
linh hồn phu nhân ở trên trời biết được có cảm thấy vui mừng hay không?
Nhất định sẽ, bởi vì hai vị tiểu thư cùng đại thiếu gia đều xuất sắc như vậy nha! Phu nhân nhất định có thể nhìn thấy được.
Bên kia Ngụy Lâm Lâm lấy thân phận khách nhân tiến vào phủ Đại
học sĩ. Nói ra thì nàng ta ở trong môn phái cũng là tiểu sư muội, đại
gia đều thương yêu nhường nhịn, có cái gì ăn ngon chơi vui trên cơ bản
các sư huynh đệ đều nhường nàng ta trước, nhưng dù vậy Ngụy Lâm Lâm cũng chưa từng được ở tòa nhà lớn như vậy, chưa từng có được gian phòng xinh đẹp như vậy!
Điều duy nhất làm cho nàng ta mất hứng chính là, Hạ Lan Tiềm rõ ràng có
phủ tướng quân của mình, nhưng sao lại cố tình không chịu mang nàng ta
đến đó ở mà lại để nàng ta ở phủ đại học sĩ chứ?
Khi Hạ Lịch nhìn thấy cô nương này, phản ứng đầu tiên là ánh
mắt của nhi tử nhà mình không tốt cho lắm, đợi đến sau khi nói với Ngụy
Lâm Lâm đôi ba câu, ông cảm thấy nhi tử có khả năng không chỉ ánh mắt
không tốt, thẩm mỹ cùng sức phán đoán cũng có chút vấn đề. Nhưng đây dù
sao cũng là lựa chọn của Hạ Lan Tiềm, dù là phụ thân, ông cũng không thể can thiệp —— chung quy năm đó chuyện của bản thân mình cũng hỏng bét,
lấy đâu ra lập trường đi chỉ trích Hạ Lan Tiềm chứ?
Nhưng đáy lòng Hạ Lịch vẫn có chút bất an, vì thế vụng trộm bí
mật trao đổi thông tin với hai nữ nhi, xác định thái độ của đại gia đều
giống nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ông không cần nghĩ cũng biết
nhi tử cùng Ngụy cô nương này sẽ không kéo dài được lâu —— bởi vì Ngụy
Lâm Lâm căn bản không có một chút thật lòng đáp lại nào!
Nếu chỉ không thích cuộc sống như vậy, không hiểu quy củ thì kỳ thật cũng không có vấn đề gì. Nhưng ý tưởng của Ngụy Lâm Lâm lại là: ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu; ta không biết, ta cũng không muốn
học. Nhưng các ngươi đều phải theo tâm ý ta, ta muốn thế nào thì phải
thế đó, các ngươi ai cũng không thể làm trái ta.
Còn nếu Hạ Lan Tiềm không làm theo lời nàng ta nói thì đó chính là không thích nàng ta, không tôn trọng nàng ta, không đủ nghiêm túc
với tình cảm của hai người.
Mâu thuẫn giữa hai người đã sớm âm thầm chôn xuống, dọc theo
đường đi tuy Hạ Liên Phòng không làm gì nhưng tạo cho Ngụy Lâm Lâm chút
ngột ngạt thì chỉ là chuyện nhỏ. Nếu Ngụy Lâm Lâm thật lòng với Hạ Lan
Tiềm, không có ý đồ khác thì tất nhiên những gì nàng làm sẽ không nguy
hại đến quan hệ giữa hai người, nhưng nếu Ngụy Lâm Lâm vọng tưởng thứ
khác... Hạ Liên Phòng cảm thấy, cuối cùng cũng sẽ chỉ là giỏ trúc múc
nước, âu cũng là Ngụy Lâm Lâm tự làm tự chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT