Tâm
tư của Nhiếp Sở, không hẳn Nhiếp Tĩnh không đoán ra được, trong lòng của hắn cũng hết sức mâu thuẫn. Một mặt, hắn hi vọng Hạ Liên Phòng có thể
bình an, mặt khác, lại hi vọng càng không ngừng có người có thể khiến
nàng nhớ tới hắn, cho nên ngẫu nhiên chế tạo chút phiền toái nhỏ nà đó,
kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Vấn đề chính là ở chỗ, Nhiếp
Sở vô pháp nắm chắc mức độ nặng nhẹ của vấn đề. Ngươi xem, hắn vì giết
Hạ Liên Phòng cũng không thèm không để ý, lúc ấy nếu không có Thanh
vương ở đây, Hạ Liên Phòng có thể còn sống hay không vẫn là cái ẩn số.
Cho nên, dù muốn tìm chút phiền phức cho Hạ Liên Phòng thì Nhiếp Tĩnh
cũng quyết sẽ không lựa chọn Nhiếp Sở đi làm.
Nhưng mà, để người khác xuống tay luôn sẽ có chút băn khoăn, chỉ có loại phấn đấu quên mình như Nhiếp Sở mới có thể khiến cho tinh thần Hạ Liên Phòng căng thẳng cao độ. Vừa phải để Nhiếp Sở liều lĩnh ra tay với Hạ Liên
Phòng, lại muốn tuyệt đối cam đoan Hạ Liên Phòng được an toàn, chuyện
này thoạt nhìn không khó, nhưng khi làm lại không dễ dàng.
Bên này Nhiếp Sở rốt cuộc cũng nhặt về được một cái mạng nhỏ, bên kia Thanh vương lại vẫn chưa tan nộ khí. Sao hắn có thể nuốt trôi được khẩu khí
này?! Giữa ban ngày ban mặt, có hắn ở bên người mà lại có người dám can
đảm muốn làm hại thê tử của hắn, đây là sự khiêu khích lớn mật cỡ nào!
Thế cho nên hắn phi thường bất mãn với quyết định của Hạ Liên Phòng, nắm tay nàng đem nàng mang về doanh trướng của mình, sau đó liền bắt đầu
một mình sinh hờn dỗi, ngồi ở trước bàn, mặc cho Hạ Liên Phòng gọi thế
nào cũng không chịu quay đầu, cũng không chịu để ý đến nàng. Lúc đầu Hạ
Liên Phòng cũng không nghĩ tới Thanh vương giận thật, còn tưởng rằng hắn vẫn đang cảm thấy phẫn nộ vì lúc trước có người ám sát mình. Nhưng sau
khi nàng gọi hắn vài tiếng đều không được đáp lại, Hạ Liên Phòng mới
hiểu: nàng làm như "Thiện lương" như vậy, sợ là Thanh vương điện hạ
không thể chấp nhận!
Nàng ngồi ở trên giường, cười híp mắt nhìn người đang đưa lưng về phía mình. Có lẽ là sợ bản thân sẽ mềm lòng cho nên hắn ngồi đối mặt với vách
tường, hơn nữa cả người thập phần cứng ngắc, tựa như khối đầu gỗ ngồi ở
đằng kia, nếu không phải do Hạ Liên Phòng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thì ngược lại sẽ thật sự cho rằng hắn đã làm việc gì sai đang hối
lỗi.
"Vương gia." Thanh vương không đáp lại.
"Vương gia." Vẫn là không để ý đến nàng.
"Vương gia!" Lúc này tăng lớn thanh âm, nhưng mà Thanh vương lại vẫn một bộ
không nghe thấy gì cả, ta thực phiền lỗ tai ta có vấn đề ngươi không nên gọi ta.
Hạ Liên Phòng
không nhịn cười được, nàng chân trần nhảy xuống giường đi tới chỗ Thanh
vương, từ phía sau đưa tay ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ chỗ cổ
hắn, giống như một con mèo đang làm nũng: "Chàng giận ta sao?"
Thanh vương làm bộ như không nghe thấy, bởi vì lần này hắn là giận thật sự!
Đối với Nhiếp Sở, thái độ của hai phu thê bọn họ đều nhất trí —— diệt
trừ trước sau này đỡ mệt! Vậy mà hôm nay có một cơ hội tốt như vậy, A
Phòng lại trơ mắt chắp tay nhường người ta! Bỏ qua lần này, khi nào mới
có thể đợi đến lần thứ hai đây? Cơ hội chỉ thoáng chốc, một lần bắt
không được, đừng nghĩ có một lần nữa!
"Túc lang ~" lần này kêu gọi trở nên phá lệ ôn nhu yêu kiều, Hạ Liên Phòng
cực ít dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, từ khi thành thân tới nay, số
lần dùng giọng nũng nịu như vậy, năm đầu ngón tay cũng có thể đếm được
hết, lần gần đây nhất chính là nàng dùng mĩ nhân kế muốn cùng đi sứ Đại
Nguyên. Thanh vương không chịu nổi cái này nhất, Hạ Liên Phòng đối với
hắn có một loại lực hấp dẫn trí mạng. Thường ngày một nụ cười của nàng
cũng có thể khiến cho hắn cả người sôi trào nhiệt huyết, nếu cố ý buông
thấp dáng người, thả mềm ngữ điệu, hắn căn bản là không thể chống đỡ
được. Nhưng hắn ngẫm lại chuyện lúc trước đã phát sinh, trong lòng lại
không vui nổi. Cố gắng ngăn chặn xúc động dưới đáy lòng, hắn ra vẻ lạnh
lùng nói: "Lần này nàng dùng mỹ nhân kế cũng vô dụng. A Phòng, cùng một
chiêu số dùng hai lần, nàng có xấu hổ hay không?"
Hạ Liên Phòng coi như chuyện đương nhiên nói: "Chỉ cần hữu dụng thì tốt
rồi, ai quan tam đây là lần thứ mấy chứ?" Nàng thân mật cắn cắn vành tai Thanh vương, hai tay mò vào vạt áo của hắn, cảm giác được thân thể nam
tính cường tráng dưới tay run một cái, ý cười xấu xa nơi đáy mắt chợt
lóe lên. "Túc lang, chàng thật sự muốn giận thiếp, còn không nghe thiếp
giải thích vì sao lưu lại tính mạng của Nhiếp Sở sao?"
Thanh vương hít sâu một hơi, cố gắng đè ép xao động mênh mông muốn tào dâng ở bụng dưới: "Nàng hãy nói nghe một chút."
"Không thả hắn, chúng ta phải dẫn dụ Nhiếp Tĩnh thế nào?" Hạ Liên Phòng khéo
cười tươi đẹp, "Đám người Nhiếp gia này thiếp không để vào mắt, đối với
ta mà nói kẻ duy nhất tương đối có sức uy hiếp, chỉ có Nhiếp Tĩnh."
Nhiếp Tĩnh ngày nào chưa chết, nàng liền ăn ngủ không yên, tương tự, đối với Nhiếp Tĩnh mà nói, chỉ cần nàng ngày nào nàng còn chưa thần phục
thì ngày đó con dã thú trong lòng hắn liền không thể thoả mãn.
Thanh vương nhíu mày: "Muốn dẫn dụ Nhiếp Tĩnh đi ra còn có rất nhiều loại
phương pháp, không hẳn phải chọn cái này. Nếu có thể diệt trừ Nhiếp Sở,
tất nhiên là càng sớm ngày trừ bỏ càng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng." Hắn làm việc xưa nay đều dứt khoát, chưa từng có khi nào kéo dài, đối
với Thanh vương mà nói, Hạ Liên Phòng lựa chọn như vậy đến cùng không đủ nghiêm cẩn, có vẻ xúc động.
Hạ Liên Phòng lại càng cười tươi: "Vương gia, chẳng lẽ ngươi không nhìn
ra, hôm nay cho dù chúng ta kiên trì muốn giết chết Nhiếp Sở, cuối cùng
nhất định Nhiếp Sở cũng không hết sao." Chỉ là hắn quá lo lắng cho nàng, bằng không, lấy sự minnh mẫn của hắn, làm sao có thể không nhìn ra điều này?
"Chỉ giáo cho?"
"Chàng xem Mạch Khả Hãn vương kia, khắp nơi bị quản chế bởi Tế quốc sư, Tế
quốc sư vừa xuất hiện hắn liên thở mạnh cũng không dám, thời thời khắc
khắc lấy Tế quốc sư làm chủ, sai đâu đánh đó, điều này không khỏi làm
cho ta hoài nghi, Đại Nguyên quốc bây giờ, người làm chủ rốt cuộc là ai. Nhưng mà có thể nhìn ra, Tế quốc sư cũng không muốn làm cho chúng ta
biết thế lực của hắn lớn bao nhiêu, nếu không hắn cũng sẽ không tân tân
khổ khổ che dấu như vậy." Hạ Liên Phòng mỉm cười. "Theo tình hình trước
mắt mà nói, Tế quốc sư chắc chắn sẽ không để Nhiếp Sở chết. Nhiếp Sở
ngàn dặm xa xôi vứt bỏ hết thảy từ Đại Tụng tìm đến hắn làm nơi nương
tựa, tất nhiên là tâm phúc của hắn, nếu chúng ta cứng rắn là muốn mạng
của Nhiếp Sở, lại không nể mặt Tế quốc sư, đắc tội người như vậy thiếp
cũng không nhận ra đó là lựa chọn tốt. Chi bằng thuận theo ý hắn, vừa
cho hắn thể diện, cũng làm cho hắn nợ chúng ta một cái nhân tình."
Được Hạ Liên Phòng nhắc nhở như vậy Thanh vương mới nhớ tới chỗ không thích
hợp khắp nơi trong chuyến đi sứ Đại Nguyên lần này. Sao hắn lại bỏ quên
nhiều chi tiết như vậy! Từ lần đầu nhìn thấy Tế quốc sư, khi Mạch Khả
Hãn vương nói chuyện cùng hắn khắp nơi đều bị hắn nắm giữ trong tay,
chuẩn xác mà nói, là Mạch Khả Hãn vương thập phần nghe theo lời Tế quốc
sư. Tuy nói Tế quốc sư ở Đại Nguyên có địa vị tôn quý, tinh thông bói
toán, nhưng đến cùng hắn cũng chỉ là một thần tử. Nhưng mà nhìn từ cảnh
Tế quốc sư cùng Mạch Khả Hãn vương ở chung, ngược lại là Mạch Khả Hãn
vương càng giống kẻ dưới hơn!
Thấy sắc mặt Thanh vương ngưng trọng, Hạ Liên Phòng biết hắn đây là đã nghe
lọt được, vì thế từ sau lưng hắn đi đến trước mặt, kéo tay hắn ra, ngồi
vào trên đùi hắn, tiếp tục choàng tay ôm cổ của hắn, ôn nhu nói: "Chẳng
lẽ chàng còn chưa tin thiếp sao? Từ khi chúng ta quen biết tới nay,
thiếp đã từng buông tha kẻ đắc tội với mình bào giờ chưa?" Rốt cuộc là
đã phát sinh chuyện gì, ngay cả người bên gối ngày đêm chung đụng cũng
theo bản năng cảm thấy nàng là nữ tử thiện lương ôn nhu?
Khóe miệng Thanh vương khẽ run rẩy, thế nào cũng không nghĩ tới có thể từ
trong miệng Hạ Liên Phòng nghe được lời tự phân tích bản thân như vậy.
Sau một lúc lâu, hắn ôm lấy mặt Hạ Liên Phòng, khuôn mặt nàng thật nhỏ,
còn không lớn bằng bàn tay hắn, dung mạo lại tinh xảo mĩ lệ, một đôi mắt phượng ẩn tình mạch mạch càng thêm nhu tình như nước. Nữ tử như vậy,
tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh, không dính chút bụi trần. Cho
nên, dù biết nàng có đầy đủ năng lực tự vệ, nhưng hắn vẫn theo bản năng
muốn bảo hộ nàng. "Là ta quá khẩn trương , A Phòng làm việc, đều có lý
do của A Phòng. Chỉ là... chuyện có liên quan đến an nguy của nàng, ta
thật sự vô pháp coi như không quan trọng." Cho nên, hắn nhất định phải
trừ bỏ Nhiếp Sở.
Nghe
vậy, Hạ Liên Phòng cười thần bí: "Muốn trừ bỏ hắn cũng không phải không
thể, chỉ là, hoàn toàn không cần làm bẩn đến tay của chúng ta."
Giờ Thanh vương mới nhớ tới tiểu thê tử của hắn am hiểu nhất là mượn đao
giết người, từ đầu đến giờ, có kẻ nào đắc tội nàng mà nàng phải tự mình
hạ thủ đâu? Kỳ Ngọc Hà cũng tốt, Kỳ Hoài Húc cũng thế, thậm chí còn có
cả Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý, toàn bộ đều là do người khác gây nên,
một chút quan hệ tới nàng đều không có! Kẻ nhất có thể nói được là nàng
tự mình động thủ, cũng chỉ có Nhiếp nhị xui xẻo kia. Đương nhiên, đối
với Thanh vương mà nói, A Phòng làm việc vĩnh viễn đều đúng, cho nên
nhất định là Nhiếp nhị đụng phải mũi dao của A Phòng, nói trắng ra, tất
cả đều là hắn tự tìm.
"Ý của nàng là?"
"Nhiếp Sở một kích không trúng, nhất định sẽ lại đến hại ta, làm cho hắn thành công là được."
"Cái gì? Không được!" Thanh vương không hề nghĩ ngợi liền phản đối, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho nàng lọt vào trong nguy hiểm!
"Biết rõ người nọ sẽ không để yên, nàng còn buông tha cho hắn!" Nói tới nói
lui, hắn lại bắt đầu tức giận. Hạ Liên Phòng bị biểu hiện như đứa bé của hắn chọc cười: "Vương gia, thả lỏng một chút, ý thiếp không phải như
vậy."
Hắn vẫn thở phì phò như cũ: "Vậy nàng có ý gì?!"
"Nhiếp Sở muốn giết ta, trừ chàng lo lắng, còn ai lo lắng cho ta nữa?"
Thanh vương ngẩn ra, lập tức nghĩ tới một người: "... Nàng là nói, Nhiếp Tĩnh?"
"Không sai." Nụ cười trên mặt nàng càng sâu không lường được, rõ ràng là ánh
mắt tràn ngập tính kế như tiểu hồ ly, nhưng ở trong mắt Thanh vương lại
là vô cùng đáng yêu động lòng người."Ở trong lòng Nhiếp Tĩnh, thiếp là
vật phẩm riêng của hắn, sinh tử của thiếp chỉ có thể do hắn quyết định,
cho nên, nếu Nhiếp Sở Nhược ra tay với thiếp, hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản. Nhưng đồng thời, hắn lại không hi vọng thiếp sống qua an nhàn, bởi vì
như vậy hắn sợ thiếp sẽ quên mất hắn, cho nên, hắn cũng sẽ không ngăn
cản Nhiếp Sở nho nhỏ trả thù. Nhưng mà... Nếu sự trả thù quá đáng thì
sao?"
Thanh vương nháy
mắt liền hiểu ý nàng: "Nàng là nói... Giả chết?" Nghĩ đến đây, sắc mặt
hắn liền biến đổi. "Không được, ta tuyệt đối không đồng ý! Lần Thập Lục
giả chết, ta đã thấy được đại gia có bao nhiêu thương tâm, lần này ta
tuyệt không đồng ý để nàng làm như vậy!" Dù cho biết là giả, hắn cũng
không thể chấp nhận!
Hạ Liên Phòng: "..."
"Ta không đồng ý!" Lần đó Thập Lục là làm cho địch nhân xem, chúng ta chỉ là làm cho Nhiếp Tĩnh xem mà thôi."
"Vậy cũng không được." Thanh vương đứng lên, nhanh chóng phủ quyết. "Tóm lại ta không đồng ý." Nói xong, ôm Hạ Liên Phòng dậy đặt tới trên giường,
xoay người nhanh chóng rời khỏi lều trại. Hắn không dám ở đây tiếp, bởi
vì hắn sợ bản thân mình sẽ không thể khống chế bị Hạ Liên Phòng thuyết
phục. Công phu miệng lưỡi của nha đầu kia hắn sớm đã được lĩnh giáo rồi, hắn nhất định sẽ bị nàng đánh bại, cho nên... Nếu biết trước sẽ bị
thuyết phục, vậy hắn thà không nghe còn hơn.
Còn Hạ Liên Phòng bị bỏ lại ngồi ở trên giường há hốc mồm, đây, đây là tình huống gì? Ít nhất cũng phải chờ nàng nói hết lời hắn hãy đi chứ? Này
này, như vậy rất không có lễ phép nha!
Tế quốc sư chỉ lộ một lần mặt, rất nhanh liền rời đi, tựa hồ sự xuất hiện
của hắn chỉ là vì cầu xin cho Nhiếp Sở. Sau khi phu thê Thanh vương cũng rời đi, toàn bộ trường săn bắn tựa hồ đột nhiên vắng lạnh rất nhiều,
xảy ra chuyện người Đại Nguyên ám sát Thanh vương phi hoang đường như
vậy, trong lòng Mạch Khả Hãn vương cũng rất bất an, không biết có tạo
thành ảnh hưởng gì đến việc nghị hòa của hai nước hay không, cho nên
liền phái một phi tử hắn sủng ái nhất đến lều của Thanh vương, nghĩ nữ
tử các nàng khẳng định sẽ có tiếng nói chung, cho nên hi vọng phi tử có
thể ở trước mặt tại Hạ Liên Phòng nói mấy lời hay, tốt nhất có thể khiến Hạ Liên Phòng tiêu tan hiềm khích lúc trước, bỏ xuống phẫn nộ với
chuyện Hô Hạo ám sát, nối lại tình xưa.
Nhưng hắn lại phái nhầm vị phi tử ở mặt ngoài nhiệt tình hào phóng, kì thực
trong lòng lại không thích Hạ Liên Phòng đến! Không biết Thanh vương đi
chỗ nào, Hạ Liên Phòng một mình ở trong lều trại cũng không có việc gì,
nghe Thiên Tuyền nói phi tử của Hãn vương tới cầu kiến, nàng liền nghĩ
gặp mặt cũng không có việc gì, vì thế liền cho người tiến vào.
Phi tử tên Tái Nhã mặc một bộ kỵ trang thập phần tinh xảo, nàng ta có dáng
người thon dài kiện mỹ, anh khí bừng bừng, cưỡi ngựa săn bắn không gì
không giỏi, vẫn luôn tự hào vì chuyện bản thân mình là nữ tử Đại Nguyên, cho nên vô cùng coi thường nữ tử phương Nam nhu nhu nhược nhược phảng
phất như một đầu ngón tay có thể đẩy ngã như Hạ Liên Phòng, thấy trong
lều trại đốt chậu than, dưới đất trải thảm thật dày, Hạ Liên Phòng lại
vẫn bọc mình trong ngoài ba tầng, cũng không biết tính sao, rõ ràng Hãn
vương mệnh lệnh nàng ta tới nói lời hay, nhưng vừa thấy Hạ Liên Phòng,
mấy lời kẹp thương mang côn liền không tự chủ được văng ra ngoài: "Vương phi cũng thật biết hưởng thụ, than củi ở Đại Nguyên chúng ta còn trân
quý hơn hoàng kim đấy nha! Lúc trước Hãn vương nhiễm phong hàn, đại phu
nói không thể bị lạnh, phải chú ý giữ ấm, dù vậy Hãn vương cũng không nỡ đốt nhiều bồn than củi như vậy đâu! Bởi vậy có thể thấy được, Hãn vương hết sức xem trọng vương gia cùng vương phi." Ngụ ý chính là, Hãn vương
của nước ta cũng không nỡ phô trương lãng phí như vậy, ngươi một kẻ
ngoại quốc đến làm sứ giả lại dám xa hoa như thế, ngươi không biết xấu
hổ sao?
Khổ nỗi Hạ Liên
Phòng lại như nghe không hiểu nàng ta đang trào phúng, mỉm cười nói:
"Hóa ra là có chuyện như vậy, bản cung còn tưởng là làm sao, than củi
này đích thật đốt có hơi nhiều, nhưng khí hậu Đại Nguyên rét lạnh, thổ
nhưỡng cằn cỗi, không có than củi thượng hảo cũng là chuyện đương nhiên. Nếu Hãn vương có ý, đợi bản cung trở lại Yến Lương sẽ sai người đưa một chút lại đây cũng được." Ngữ khí tràn đầy bố thí khiến Tái Nhã nghe mà
giận trong lòng, cảm thấy Hạ Liên Phòng này quả nhiên là không có giáo
dục, lời như vậy mà cũng có thể nói ra miệng, một chút lễ phép cũng
không có, thế mà vẫn dám nói là người Đại Tụng am hiểu lễ nghi? —— lúc
này, nàng ta dĩ nhiên đã đem chuyện mình khiêu khích trước quên mất, dù
sao cũng đều là lỗi của Hạ Liên Phòng.
"Vậy thì thật đúng là đa tạ ý tốt của Thanh vương phi." Tái Nhã nhìn chung quanh một chút, làm bộ như rất kinh ngạc.
"Ha, như thế nào, Thanh vương gia không có ở đây sao?"
Hạ Liên Phòng cười như không cười nhìn nàng ta: "Nếu ngài ấy ở đây, không phải là ngươi sẽ không dám tới sao?"
Tái Nhã không nghĩ tới sẽ bị đối phương dùng một lời nói toạc ra suy nghĩ
trong lòng, lại nhìn biểu tình bình thản của Hạ Liên Phòng, một cỗ lửa
giận ở trong lòng vô hình sinh ra. Nàng ta đích xác là ghen tị Hạ Liên
Phòng! Cho nên nàng ta không muốn thấy Thanh vương, càng nhìn thấy Thanh vương thì sẽ càng nhìn ra chênh lệch giữa Mạch Khả Hãn vương cùng hắn,
cũng sẽ càng cảm thấy bi ai cho mình! Đang độ tuổi hoa, dung mạo kiều
mỵ, thân thể mê người như vậy, lại chỉ có thể bị một lão nam nhân ngồi
không mà hưởng hưởng dụng! Vốn muốn sinh con trai rồi sau này cũng có
bảo đảm, nhưng Mạch Khả Hãn vương có ba nhi tử đã trưởng thành, Đại phi
lại có thân thể cường tráng khỏe mạnh, dù 20 năm nữa cũng không đến lượt bản thân mình nổi danh nha! Đợi đến khi Mạch Khả Hãn vương chết, nàng
ta không có nhi tử thì chỉ có thể đi theo người khác! Nghĩ đến đây, Tái
Nhã không thể chịu đựng nổi! Cho nên, dù cho cuộc sống bây giờ có ngăn
nắp xinh đẹp, nàng ta vẫn không thể thấy đủ!
"Thanh vương phi đúng là có cái miệng khéo, không biết Thanh vương gia có biết hay không, thê tử của hắn, lại là nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy?"
Đối với chuyện
Tái Nhã dùng Thanh vương để uy hiếp, Hạ Liên Phòng tỏ vẻ ngươi cứ tùy ý, dù sao nàng có dáng vẻ gì, không ai rõ ràng hơn so với hắn: "Ngươi hỏi
hắn chẳng phải sẽ biết."
Tái Nhã cảm thấy ánh mắt Hạ Liên Phòng có chút kỳ quái, tựa hồ như đang xem kịch vui. Bỗng dưng, cảm giác lạnh lưng cuốn tới, nàng ta cứng đờ xoay
người sang chỗ khác liền nhìn thấy Thanh vương cao lớn tuấn mỹ đứng ở
sau lưng, đang dùng một đôi con ngươi lãnh khốc như băng nhìn chằm chằm
nàng ta. Trước nay nàng ta thấy đều là dáng vẻ nhã nhặn lễ độ của Thanh
vương, cho nên Tái Nhã vẫn cảm thấy, tuy rằng Thanh vương thoạt nhìn có
chút lãnh đạm, nhưng dung mạo khí độ lại đều là độc nhất vô nhị, cho nên có chút phương tâm ám hứa, nhưng biểu tình xơ xác tiêu điều như vậy,
vẫn là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy. Lập tức hít sâu một hơi, sợ tới
mức cả người đều phát run, vô luận thế nào cũng không dám đối diện với
Thanh vương, cúi thấp đầu, lời nói ân cần thăm hỏi cũng bị phá thành
mảnh nhỏ: "Bái, bái, bái kiến Vương... Vương gia." Bốn chữ thật đơn giản lại nói run thành mấy chữ liên tiếp không ý nghĩa.
Thanh vương hoàn toàn không để ý tới nàng ta, mà đi đến trước mặt Hạ Liên
Phòng, nhìn chằm chằm đôi chân trần lộ ra ngoài của nàng, nói: "Lại
không mang giầy?" Hắn vốn muốn đi xa một chút, nhưng không đi được bao
nhiêu xa liền nhớ đến hình như bản thân mình đã quên cái gì, linh quang
chợt lóe mới nhớ tới là nhìn thấy Hạ Liên Phòng không mang giày, vì thế
lại mau chóng trở về xem xét —— nàng quả nhiên không mang!
Hạ Liên Phòng chuyên chú nhìn hắn: "Thiếp chờ chàng đeo cho ta nha!"
Những lời này vừa nói, Tái Nhã liền có tinh thần, nàng ta không quen nhìn Hạ
Liên Phòng sai sử Thanh vương như vậy, rồng giữa biển người như Thanh
vương làm sao có thể nhân nhượng hạ mình đeo giày cho một nữ tử chữ? Vậy cũng quá tổn với đến hình tượng anh minh thần võ của hắn rồi! Vì thế
một cái xúc động, lời chỉ trích liền không trải qua đại não đã ra khỏi
cửa: "Vương phi, làm sao ngươi có thể để vương gia đeo giầy cho chứ? Nữ
tử Đại Tụng các ngươi, không phải đều chú trọng tam tòng tứ đức sao? Vì
sao người khác đều là thê tử hầu hạ trượng phu, đến chỗ Thanh vương phi
lại trái ngược? Ngươi làm thê tử, không khỏi cũng quá không xứng chức
rồi!" Lời nói của nàng ta tràn đầy khiển trách, tỏ vẻ suy nghĩ vì Thanh
vương.
Hạ Liên Phòng
nghe xong, cười cười, không nói gì, nghĩ thấy đến cùng vẫn là tuổi trẻ,
không biết Mạch Khả Hãn vương có ý gì, lại để một con mèo con có đầu óc
bao cỏ như vậy lại đây, thật sự không sợ bị nàng ta làm hỏng chuyện sao?
Chuyện này thì đúng là
Hạ Liên Phòng đã hiểu lầm Mạch Khả Hãn vương rồi, bởi vì ở trước mặt
Mạch Khả Hãn vương, Tái Nhã chính là một tiểu dã miêu thiện giải nhân ý
lại mĩ lệ cuồng dã, có thể phục vụ mình ở trên giường thoải mái như vậy, mỗi câu nói đều nói đến đáy lòng của hắn, Mạch Khả Hãn vương tất nhiên
sẽ cảm thấy Tái Nhã biết ăn nói. Hơn nữa Tái Nhã cùng Hạ Liên Phòng có
tuổi tác xấp xỉ nhau, cho nên mới chọn nàng ta, nhưng hắn lại xem nhẹ
lòng ghen tị của nữ nhân, nó luôn thình lình xảy ra hơn còn một cách nữa mạc danh kỳ diệu—— ai bảo hắn đã tuổi lớn, sớm đã không còn phong thái
hơn người của thời trẻ chứ?
Hạ Liên Phòng không có phản ứng gì, Thanh vương lại tức giận không thôi,
hắn còn không nỡ nói cô nương của hắn nửa lời nói nặng, nữ nhân này xem
như cái thứ gì, cũng dám ở trước mặt hắn thuyết tam đạo tứ? "Cút!"
Tái Nhã sửng sốt, không kịp phản ứng là đang nói bản thân mình, Thiên Tuyền đi lên trước, một phen bóp chặt cánh tay của nàng ta, không nói hai lời liền đem người vứt ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức đám thị nữ của Tái
Nhã cũng chưa kịp phản ứng. Vì thế những quà tặng kia còn chưa kịp đưa
ra đã bị mang trở về, Tái Nhã bị quăng ngãthập phần chật vật, may mà
quần áo mùa đông mặc được dày, bằng không không bị trầy một lớp da mới
lạ. Rõ ràng là Thanh vương bảo nàng ta cút, rõ ràng là Thiên Tuyền động
thủ, nhưng nàng ta lại không oán hận hai người này mà đổ hết lỗi lên
người Hạ Liên Phòng!
Hạ
Liên Phòng tỏ vẻ vô tội: từ đầu tới đuôi, nàng cái gì cũng không làm
nha! Trong doanh trướng, Thanh vương đã trở lại nên Thiên Tuyền tất
nhiên sẽ không ở đây quấy rầy phu thê người ta thân thiết, đợi cho trong doanh trướng chỉ còn lại hai người, Thanh vương đi qua một bên, dùng
chậu đồng đựng nước ấm đem đôi chân có chút lạnh lẽo của Hạ Liên Phòng
bỏ vào.
Nước ấm có chút
nóng, Hạ Liên Phòng bị bỏng giật mình, muốn nâng chân lại bị Thanh vương nắm thật chặt đặt ở trong nước. Nàng bị bỏng dớm nước mắt, hai tay níu
chặt thảm lông dưới thân, một đôi mắt phượng ngập nước, lên án nhìn
Thanh vương: "Chàng làm cái gì vậy?!"
"Lạnh như thế, ngâm chân rồi vào ổ chăn."
Hạ Liên Phòng phồng miệng: "Thiếp không vào."
"Ngoan, không được tùy hứng." Năm chữ này vừa trầm thấp vừa có từ tính, Hạ Liên Phòng nghe được cả người nổi da gà, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân mình không có định lực, ngoài mặt lại vẫn lãnh đạm nói: "Thiếp cứ tùy
hứng." Từ nhỏ đến lớn, sống cả hai đời nàng đều chưa từng tùy hứng, hôm
nay nàng cứ muốn tùy hứng một lần chẳng lẽ không được sao?
Thanh vương bị lời nói dỗi của nàng làm cho tức cười: "A Phòng..."
"Chàng trở về làm cái gì nha? Không phải chàng đang giận thiếp sao?" Hạ Liên Phòng nhìn hắn, "Chàng cứ tiếp tục đi nha."
"Ta sai rồi, ta sai rồi vẫn không được sao?" Thanh vương nhận thua. "Ta
không nên bỏ đi, ta nên nghe nàng nói chuyện." Nói xong, cầm một cái
chân nhỏ như Bạch Ngọc của nàng, để tới bên miệng, cũng không để ý còn
có vệt nước mà nhẹ nhàng hôn một cái.
Hạ Liên Phòng hoảng sợ, khi hắn hôn chân nhỏ của nàng rất buồn nha..."Đừng, bẩn..."
"Không bẩn." Như là muốn nghiệm chứng lời bản thân mình nói, Thanh vương khẽ
hôn một cái, còn đem ngón chân bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, Hạ Liên
Phòng theo bản năng muốn đá hắn, lại sợ thật sự đá trúng, dùng hết khí
lực nhịn xuống, cả người lại run run một chút, nhanh chóng đưa tay đẩy
hắn ra, cũng không để ý hai chân còn chưa lau khô liền nhanh chóng giấu
vào trong chăn.
Thanh
vương nhìn nàng dáng vẻ như lâm đại địch của nàng, lắc đầu cười nhẹ: "A
Phòng, ta sẽ không ăn nàng." Vừa nãy đi ra doanh trướng, chỉ là đầu não
nhất thời bị nóng lên, gió lạnh thổi qua liền thanh tỉnh rất nhiều. Hắn
không muốn nàng mạo hiểm, nói không lại nàng thì hắn sửa dùng những
phương pháp khác không phải là được sao? A Phòng của hắn luôn đối nghịch với hắn, chỉ có khi phu thê thân thiết mới ngoan muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT