Nhiếp Sở chột dạ một chút, lập tức bày ra thái độ cường ngạnh: "Dù vậy,
chủ tử của chúng ta là quốc sư đại nhân, điểm này ngươi phải nhớ rõ! Phụ thân lo lắng hết lòng, chính là vì nguyện trung thành với quốc sư đại
nhân, vô luận thế nào, người Nhiếp gia chúng ta đều không được phép phản bội!"
Nghe vậy, Nhiếp
Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Tam ca chỉ mới gặp qua quốc sư đại nhân vài lần mà đã trung thành với hắn như vậy? Nhớ lại Hoàng Đế Đại Tụng kia, thập phần coi trọng ngươi, những năm gần đây, ngươi lại
luôn lòng mang ác ý với hắn, cũng thật là kỳ quái."
Nhiếp Sở lạnh lùng nói: "Nhiếp gia chúng ta chưa bao giờ nhận Hoàng Đế
Đại Tụng là chủ thì tại sao lại cói là phản bội? Quốc sư đại nhân mới là chủ nhân chân chính của Nhiếp gia, nếu ngươi có nhị tâm, Tĩnh nhi, dù
ngươi là thân đệ đệ của ta, ta cũng quyết sẽ không nương tay!"
"Thay vì lo lắng ta sẽ phản bội hay không, tam ca, ngươi vẫn là cẩn
thận nghĩ cách, đem tỳ nữ bên người quốc sư đại nhân kia trừ bỏ đi."
"Tỳ nữ?"
"À, ta ngược lại là quên mất, tam ca còn không biết." Nhiếp Tĩnh lộ ra
một nụ cười tỏ vẻ trong dự liệu——nụ cười của hắn thấy thế nào cũng lộ ra trào phúng nhàn nhạt, nhưng Nhiếp Sở quá mức quan tâm lời hắn nói cho
nên căn bản là không nhìn thấy. "Bên người Quốc sư đại nhân có một nữ tử gọi là Nga cô, là từ lúc quốc sư đại nhân còn nhỏ đã đi theo bên người
hầu hạ hắn. Những năm gần đây, tuy rằng quốc sư đại nhân càng thêm có
phong phạm, nhưng chỗ sâu trong lòng lại vẫn đối với nàng ta thập phần
không muốn xa rời, cũng mặc kệ nữ tử kia lớn hơn hắn mười mấy tuổi. Nếu
ta là ngươi, nhất định muốn trừ bỏ nàng ta trước, bằng không, sợ là quốc sư đại nhân vĩnh viễn cũng không thể được toại nguyện." Lòng mang thiên hạ, nhưng lại bị tư tình nhi nữ ràng buộc, vừa không bỏ xuống được dã
tâm, lại không bỏ xuống được giai nhân... Trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Giang sơn cùng chân ái, từ cổ chí kim đều là không thể cùng tồn
tại.
Nhiếp Sở vừa nghe liền hỏi: "Nga cô?"
"Như thế nào, tam ca đã nghe qua tên tỳ nữ này?"
"Ta từ trong miệng phụ thân nghe nói qua, nàng ta đối với quốc sư đại
nhân trung thành và tận tâm, quyết sẽ không phản bội." Đối với lời Tín
Dương hậu nói, Nhiếp Sở luôn tin tưởng không nghi ngờ.
"Phải không?" Nhiếp Tĩnh cười. "Nếu không phản bội, ban đầu là ai giúp
Thanh vương dẫn đường, để hắn thành công cứu Đường Thanh Hoan đi chứ? Nữ nhân kia mặc dù thập phần trung tâm với quốc sư đại nhân, nhưng dù sao
cũng là nữ nhân. Mà nữ nhân có cái tật xấu không chấp nhận được nhất
chính là mềm lòng. Tam ca, nếu ngươi chưa diệt trừ nàng ta, sau này sẽ
phải hối hận."
Nhiếp Sở
bị Nhiếp Tĩnh thuyết phục, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, xét thấy Nga cô nói
đến cùng cũng chỉ là một tỳ nữ, muốn lấy mạng của nàng còn không phải là một bữa ăn sáng hay sao? Chỉ là không thể để lại dấu vết quá rõ ràng,
nhất quyết không thể để cho quốc sư đại nhân tra được đến trên đầu của
mình. "Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn."
"Chuyện gì?"
Cùng với câu hỏi này, một người nam nhân cao lớn tiến vào, một đôi mắt
hổ sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Nhiếp Sở Nhiếp Tĩnh. Nhiếp Tĩnh nhìn thấy hắn chỉ cười cười, Nhiếp Sở lại là vui vô cùng: "Ngũ đệ, ngươi đã
trở lại!"
Nhiếp Chấn,
cũng chính là con thứ năm của Nhiếp gia, lộ ra một nụ cười rực rỡ như
ánh dương —— hắn có gương mặt như con nít, thoạt nhìn tuổi tác vô cùng
nhỏ, nếu không phải đã nhìn thành quen, quả thật muốn cho rằng hắn vẫn ở tuổi thành niên. "Tam ca, lục đệ, các ngươi đang nói gì vậy?"
Vì thế Nhiếp Sở đem sự tình chân tướng nói một lần lại cho Nhiếp Chấn
nghe. Nghe xong, Nhiếp Chấn không hề nghĩ ngợi nhân tiện nói: "Chuyện
này có cái gì mà do dự? Người muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu
tiết, nếu quốc sư đại nhân vì nhi nữ tình trường mà thụt lùi, chúng ta
cần gì bỏ xuống vinh hoa phú quý ở Đại Tụng, tới Đại Nguyên để chịu tội
như vậy?" Làm lại lần nữa thống khổ thế nào không có bao nhiêu người
biết được, bởi vì chuyện đó thật sự quá khó khăn. Bọn họ sở dĩ vứt bỏ
hết thảy Nhiếp gia, chuyển tới Đại Nguyên, không phải là vì nâng đỡ quốc sư đăng lên Đại Bảo hay sao? Vì không phải là đến nguyện trung thành
với vị chủ tử chân chính này sao? Muốn làm chủ tử của bọn hắn, tất nhiên phải có lòng dạ và khí phách rộng lớn, nếu một tỳ nữ cũng có thể làm
hắn thần hồn điên đảo, chủ tử như vậy, không cần còn hơn!
Nhiếp Sở cũng cảm thấy Nhiếp Chấn nói có lý, lập tức gật gật đầu nói:
"Ta cũng cảm thấy như vậy, một khi đã như thế, chúng ta liền nghĩ biện
pháp loại trừ nàng ta, rồi lại tận lực tránh cho bị tai mắt của quốc sư
đại nhân phát hiện!"
"Muốn mệnh của một nữ tử còn không đơn giản?" Nhiếp Chấn tùy ý nói,
"Trong tay Lục đệ có vô số kỳ dược, mượn một loại đến dùng chút không
được sao? Nga cô kia chỉ là một nữ tử yếu đuối, tuổi tác lại lớn, cứ thế mãi, bạo bệnh mà chết cũng là chuyện rất bình thường."
Hắn dùng một gương mặt con nít ngây thơ đáng yêu, nói ra một phen lời
nói đáng sợ như vậy, cố tình Nhiếp Sở còn thấy là chuyện đương nhiên.
Nhiếp Tĩnh cười nhìn hai vị huynh trưởng ở trong này nói được lửa nóng, khóe miệng gợi lên một mạt độ cong tự tiếu phi tiếu. Hắn bưng chén trà
ưu nhã nhấm nháp, trong con ngươi đen láy lóe ra quang mang khoái hoạt.
Bởi vì khách quý từ phương xa đến, lại đúng lúc sắp tới ngày đông, cho
nên Mạch Khả Hãn vương liền đem thời gian săn bắn chuyển sớm lên mấy
ngày, hơn nữa đặc biệt mời Thanh vương làm khách quý, tham dự lần săn
bắn này. Các phi tử của hắn cũng đều thay nhung trang, một đám mười phần anh khí ngồi trên lưng ngựa, giương cung lắp tên, nóng lòng muốn thử.
Mấy vị vương tử càng mong mỏi có thể hiển lộ bản lĩnh ở trước mặt phụ
hãn, có như vậy, khả năng sau này được kế thừa hãn vị cũng sẽ cao hơn
một chút.
Hạ Liên Phòng
lại là lần đầu tiên mặc kỵ trang. Nữ tử Đại Tụng phần lớn tính tình dịu
dàng nhu nhược, thường ngày ở nhà hoặc là thêu thùa đánh đàn, hoặc là
ngắm hoa bắt bướm, dường như loại vận động trên diện rộng này, rất nhiều nữ tử cả đời cũng không hề nếm thử, vậy mà hôm nay nàng lại cảm nhận
được.
Khác với khi mặc
mặc la quần mềm mại, bộ kỵ trang này thập phần đơn giản gọn gàng, khiến
người mảnh khảnh như nàng thoạt nhìn tựa hồ cũng thêm vài phần anh khí.
Đáng tiếc... Chỉ là thoạt nhìn, bởi vì nàng căn bản là không biết cưỡi
ngựa, chỉ có thể kỵ cùng Thanh vương.
Thanh vương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Liên Phòng mặc xiêm y như thế, nàng thay xiêm y xong xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn đầu tiên
là kinh diễm một phen, rồi sau đó mới nói: "Dáng vẻ này của A Phòng,
thật sự là có thể lên được chiến trường, làm một nữ tướng quân."
Hạ Liên Phòng hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thiếp không có dã tâm đó như Nhiếp Phinh Đình." Nàng cũng không so sở thích như vậy. Luận hậu
trạch tranh đấu, thành phủ tâm cơ, nàng không kém bao nhiêu, nhưng nếu
luận chinh chiến sa trường, bày mưu nghĩ kế, nàng vạn vạn không kịp."Nếu vương gia đổi thành trường bào thư sinh, chẳng lẽ liền muốn mỗi ngày
ngâm mấy bài thi từ cổ hủ, cẩn thủ lễ giáo, từng tiếng gọi ta là nương
tử phu nhân sao?"
Theo
lời Hạ Liên Phòng nói, Thanh vương tưởng tượng một chút, rồi mỉm cười
nói: "Cái này thì ta lại không làm được." Lúc trước sở dĩ lựa chọn bỏ
văn theo võ, cũng là bởi vì làm võ tướng có thể càng thêm tùy tâm sở
dục, Thanh vương kỳ thật rất chán ghét kiểu nói chuyện kẹp thương mang
côn ngươi tới ta đi, một câu ít nhất phải quải hơn mười cái ngoặt mới
nghe hiểu được.
Hạ Liên
Phòng cười khẽ, hai vợ chồng lên ngựa, nàng giật giật, sau đó dựa vào
trong ngực Thanh vương. Hôm nay gió lớn, Đại Nguyên khí hậu rét lạnh,
không mặc áo khoác lông cừu thật dày căn bản là vô pháp ra cửa, Thanh
vương biết tiểu thê tử sợ lạnh, liền đem cả người nàng nhét vào trong áo khoác của bản thân mình, một tay cầm dây cương, một tay kia lôi kéo áo
khoác, giúp nàng che cuồng phong. Hắn vốn muốn Hạ Liên Phòng ngồi xe
ngựa, chung quy thân mình xương cốt nàng kém, lần trước nhiễm phong hàn
ước chừng bị bệnh vài tháng! Nếu lần lại nhiễm bệnh, không khiến hắn đau lòng chết mới lạ.
Nhưng Hạ Liên Phòng lại không bằng lòng, vì sao chứ? Bởi vì trừ nàng ra,
không có một nữ tử nào ngồi xe ngựa! Mạch Khả Hãn vương có một phi tử 18 tuổi, đang có thai, cực kỳ được sủng ái, lần này cũng đi theo đội ngũ
săn bắn, bụng đã nhô cao lại vẫn dứt khoát cưỡi ngựa, thậm chí không cần có ai hầu hạ!
Mặc kệ
nói như thế nào... Nàng cũng không thể biểu hiện quá yếu đi? Hơn nữa nếu nàng ngồi xe ngựa sẽ khiến toàn bộ đội ngũ bị giảm tốc độ, chắc chắn
khi đó sẽ lại bị chỉ trích.
Trường săn bắn ở trên một ngọn núi ngoài thành Đại Đa năm dặm, nay sắp
đến mùa đông, cây cối cỏ xanh trên núi sớm đã khô vàng, chính là thời
tiết tốt để săn bắn. Các nam tử Đại Nguyên ai cũng nóng lòng muốn thử,
thập phần nhiệt tình, đều ngóng trông có thể săn được một con thú lớn,
nở mày nở mặt trước người Đại Tụng.
Đến nơi đóng quân, đầu tiên là an doanh trát trại, vào ban đêm Hạ Liên
Phòng còn may mắn được thưởng thức màn múa lửa trại của Đại Nguyên. Bọn
họ tay nắm tay, không phân biệt nam nữ, vây quanh lửa trại thành một
vòng tròn nhảy múa, cảnh tượng thập phần náo nhiệt. Mẫn Mẫn công chúa
còn muốn đến kéo Hạ Liên Phòng cùng nhau nhảy, lại bị Thanh vương uyển
chuyển cự tuyệt —— hắn không bằng lòng nhìn đến người khác nắm tay thê
tử hắn, dù cho đó là một nữ hài tử. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không đi
nhảy.
Sáng sớm ngày hôm
sau, săn bắn mới chính thức bắt đầu, Hạ Liên Phòng ngồi ở bên cạnh Thanh vương, lặng lẽ đem mấy vị vương tử chung quanh Mạch Khả Hãn vương cẩn
thận quan sát một phen. Mạch Khả Hãn vương có bề ngoài đẹp, cưới được
cũng đều là mĩ nhân bại hoại, cho nên sinh ra nhi tử cũng đều anh tuấn
bất phàm. Bọn họ đều mặc đồ truyền thống của Đại Nguyên quốc, đầu đội mũ lông cừu, trên mũ gắn bảo thạch vô giá, bên hông đeo chủy thủ, lưng đeo Trường Cung. Hạ Liên Phòng cẩn thận đếm qua, Mạch Khả Hãn vương tổng
cộng có ba nhi tử, ba vương tử này nhìn qua rất giống nhau, nhưng cẩn
thận nhìn lại mới phát hiện bọn họ đều có chỗ đặc biệt riêng. Đại vương
tử thân hình vô cùng cao lớn, bất cẩu ngôn tiếu; nhị vương tử lại là kẻ
nham hiểm, nụ cười trên mặt mãi không biến mất; tam hoàng tử mặt lộ vẻ
nhát gan, tựa hồ lá gan rất nhỏ, nhưng diện mạo cũng là cực kỳ ưa nhìn.
Ba vị hoàng tử này, bộ tộc mẫu hệ cũng là vọng tộc nổi danh ở Đại
Nguyên, mà Đại Nguyên không giống Đại Tụng, hãn vị sẽ do người có năng
lực ngự trị, chỉ cần bọn họ có thể chứng minh là bản thân mình có năng
lực, vậy thì cái hãn vị này, liền hoan nghênh bọn họ đi tranh thủ!
Điều khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy chú ý, lại là huynh đệ Nhiếp gia.
Đương nhiên, Nhiếp Tĩnh không xuất hiện, người này xưa nay không thích
gặp ngoại nhân, nơi nhiều người nhất định không nhìn thấy hắn. Nhớ lại
ngày đó nếu không phải muốn gây sự chú ý với nàng, Nhiếp Tĩnh chắc cũng
sẽ không tham dự Hội hoa xuân Nguyên Tiêu đi? Điều thực sự khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy tò mò là thiếu niên mặt con nít ngồi bên người Nhiếp Sở.
Thanh vương chú ý đến tầm mắt của Hạ Liên Phòng, khẽ cúi đầu giải thích cho nàng: "Chớ bị bề ngoài không lớn của kẻ đó lừa, bên trong ngũ tuấn
Nhiếp gia, hắn chính là kẻ có tâm tư ác độc nhất, nụ cười trên mặt hắn
nhìn thì sáng lạn, nhưng đáng tiếc lại là có độc."
"Hắn thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn."
"Sinh một trương mặt con nít, trời sinh nhìn liền giống đứa bé." Thanh
vương như như nhớ tới cái gì đó, mỉm cười. "Chính là dựa vào gương mặt
này, không biết bao nhiêu người đã bị hắn hại chết."
Chỉ nhìn mặt của người kia, Hạ Liên Phòng thật sự không cách nào tưởng
tượng "Ác độc" trong miệng nói Thanh vương sẽ xuất hiện tại trên dung
mạo như vậy. Nếu nói Nhiếp Tĩnh cho người khác cảm giác như là Thiên
Thần, vậy thì Nhiếp Chấn giống như là kim đồng luôn mỉm cười bên người
quan thế âm bồ tát, làm cho ai cũng có cảm giác muốn thân cận, nếu có
thể thấy hắn cười, sợ là ngay cả mệnh cũng nguyện ý hai tay dâng lên.
"Đám người Nhiếp gia này, thật đúng là mỗi người một vẻ."
Thanh vương xốc hạ mí mắt, thản nhiên nói: "Đáng tiếc đều sẽ chết hết."
Hạ Liên Phòng xì một tiếng cười ra, nụ cười này của nàng có lực sát
thương rất lớn, lập tức đưa tới vài đạo ánh mắt! Đều nói nam nhân háo
sắc, những lời này một chút cũng không giả. Mặc dù nam tử Đại Nguyên xem thường những nữ tử Đại Tụng yếu đuối búng tay một cái là có thể ngã,
nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ không biết thưởng thức mĩ mạo
nữ tử Đại Tụng! Nụ cười này của Hạ Liên Phòng, thật sự giống như hoa
xuân đang nở khắp nơi, hết sức kiều mỵ động lòng người, không ít kẻ nhìn đến ngây người.
Trong
đó cũng bao gồm Nhiếp Chấn. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng một hồi,
lau nước miếng bên miệng, cảm khái nói: "Mẹ ơi, trách không được lục đệ
si mê nữ tử này như thế, đổi lại là ta, ta cũng nhịn không được nha!"
Nhiếp Sở trừng mắt nhìn hắn một cái: "Có thể có chút tiền đồ hay không? Trừ cái mặt, Hạ Liên Phòng kia có gì tốt? Các ngươi một cái hai cái,
đều bị nàng đổ thuốc mê! Ngươi quên lời đại ca nói rồi? Nữ tử này chỉ là nhìn qua mĩ mạo ôn hòa, kì thực tâm cơ thâm trầm, ngươi coi trọng nàng, cẩn thận cũng bại ở trong tay nàng!"
"Tam ca ngươi nói vậy là không đúng ròi, lòng thích cái đẹp, mọi người
đều có, huống chi, ngựa hoang cương liệt mấy ta cũng có thể thu phục,
chẳng lẽ còn không khống chế được một nữ nhân? Ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta!"
Nghe ra trong lời nói Nhiếp Chấn có vẻ không phục, Nhiếp Sở sợ hắn xúc động đi
xuống tay với Hạ Liên Phòng, vội nhiều lần dặn dò: "Ngươi phải nhớ kỹ
cho ta, tuyệt đối không nên đánh chủ ý lên Hạ Liên Phòng, có nghe thấy
không? Sáu huynh đệ chúng ta, bẻ gãy hai người ở trên tay nàng, đại ca
còn bị phế hết võ công, hết thảy đều là do nàng ban tặng! Nếu ngươi vẫn
là người Nhiếp gia, phải giữ một khoảng cách với nàng!"
Nhiếp Chấn bĩu môi: "Đại ca đó là vì bản thân hắn ngu ngốc." Lại đi
chọn cách ban đêm đến thăm khuê phòng cô nương người ta, bị bắt là đáng. Nhiếp Chấn vẫn không biết ngượng ngùng nói, chung quy đại ca nhà hắn bị đả kích đã rất lớn. "Thế mà lại bị một cô nương bắt lấy, những gì học
được đều cho cẩu ăn hết rồi."
Nhiếp Chấn xưa nay là kẻ phản nghịch trong Nhiếp gia, hắn thích khiêu
chiến quyền uy của bất cứ ai trong Nhiếp gia, cho dù là Tín Dương hậu
cũng thường xuyên bị hắn chọc tức gân xanh đập loạn. Nay Tín Dương hậu
chết, Nhiếp Thương bị phế, Nhiếp Mang tung tích không rõ, Nhiếp tứ chết, chỉ còn lại Nhiếp tam, người có thể quản được Nhiếp Chấn lại càng ít
đi. Nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ gặp chuyện không may. Nhiếp Sở cũng biết bản thân mình không quản được ý nghĩ của Nhiếp Chấn, chỉ đành phải ghé vào lỗ tai hắn lải nhải nhắc đi nhắc lại nhiều lần: "Ta không
quan tâm ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của quốc sư đại nhân là được, nhưng nếu ngươi làm bại lộ dù chỉ
một chút thì chớ trách ca ca ta không nể mặt!"
Nghe ra sự nghiêm túc trong lời Nhiếp Sở nói, Nhiếp Chấn gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, đồng thời lại liếc mắt nhìn Hạ Liên Phòng, thấy nàng đã thu hồi nụ cười tuyệt mỹ thoát tục, trong lòng không khỏi tiếc hận: nụ cười xinh đẹp như vậy, hắn còn muốn nhìn lâu thêm lát nữa cơ! Sao lại không
cười nữa vậy?
Nghĩ đến
đây, trong lòng bất giác thấy buồn bực, châm cốc rượu uống một mình, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Liên Phòng. Cho dù Thanh vương đã
chú ý đến tầm mắt của hắn thì Nhiếp Chấn vẫn không chút nào thu liễm.
Hiện tại hắn đã không phải người Đại Tụng, chẳng lẽ Thanh vương còn dám
tiến lên tìm hắn gây sự hay sao? Nay hắn (NC) không phải binh tướng dưới tay hắn (TV), Thanh vương muốn gây phiền toái cho hắn cũng phải xem bản thân mình đang ở trên địa bàn của ai!
Mạch Khả Hãn vương nói vài câu sau đó tuyên bố săn bắn bắt đầu, vì thế, đám nam nhân như tên rời cung bắn đi ra ngoài, bọn họ đều mơ ước có thể thắng lợi trở về, bởi vì Hãn vương nói , ai đứng hạng nhất có thể được
phong làm Bách phu trưởng! Còn nếu là các vương tử lại càng có thể nhận
được phần thưởng lớn!
Trong đám người, trừ bỏ kia mấy kẻ kia dám quang minh chánh đại trộm
nhìn Hạ Liên Phòng, còn có một trung niên nam tử ngồi không mà hưởng,
nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, thực sự nước miếng cũng sắp tràn cả ra,
dáng vẻ bụng phệ kia thật sự là vô cùng ghê tởm.
Bởi vì cố kỵ Thanh vương cho nên hắn không dám nhìn không chút kiêng
kỵ, nhưng mà càng không nhìn thì lại càng muốn đem dung nhan xinh đẹp
kia ấn vào trong đầu một lần. Trên đời sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ? Mấy tiểu thiếp kia của hắn gộp vào cùng một chỗ cũng so ra kém
tiên nữ này nha!
Không biết 5000 dê đầu đàn có thể đổi được một đêm của mỹ nhân hay không?!
Hạ Liên Phòng thấy Diêu Quang đứng sau lưng mắt to không ngừng tò mò
nhìn bốn phía, liền cười nói: "Ngươi cũng đi đi, nếu hôm nay có thể lấy
giành vị trí thứ nhất, ta liền đáp ứng cho ngươi một cái điều kiện."
Diêu Quang hưng phấn trừng lớn mắt: "Nô tỳ muốn gì cũng được sao?"
Hạ Liên Phòng rất hào phóng nói: "Chỉ cần không quá phận, liền tùy ý ngươi."
"Được rồi! Cám ơn vương phi!" Được đến câu khẳng định của Hạ Liên
Phòng, Diêu Quang kích động hỏng rồi, nàng suýt nữa nhảy cẫng cao ba
thước, nhanh chóng chạy lên trước, sau đó phi thân lên ngựa, rất nhanh
liền biến mất ở trong tầm mắt của Hạ Liên Phòng.
"Nha đầu kia hôm nay vui vẻ như vậy không biết là vì cái gì?" Thanh vương cười.
"Tất nhiên là có tâm nguyện, cần ta thay nàng hoàn thành." Hạ Liên
Phòng cũng cười, Diêu Quang xưa nay tính tình hoạt bát, nhưng bởi vì là
ám vệ nên vẫn luôn rất khắc chế, như hôm nay thật sự là lần đầu thấy.
Thấy Thanh vương vẫn ngồi tại nguyên vị không động, Mạch Khả Hãn vương
cười ha ha, hỏi: "Vương gia không tham gia đi luyện một tay sao?"
Thanh vương thản nhiên nói: "Thê tử ta theo Phật, không nhìn được cảnh
sinh linh đồ thán." Cho nên trừ khi ở trên chiến trường, Thanh vương
trước nay không hề lạm sát kẻ vô tội, vạn vật đều có linh tính, hắn
không thể ăn chay niệm Phật nên cũng chỉ có thể chú ý nhiều hơn trong
phạm vi năng lực.
Mạch Khả Hãn vương thở dài: "Vương gia thật đúng là thương yêu vương phi a."
Thanh vương cúi đầu nhìn Hạ Liên Phòng, chỉ cười nói. Trên đời này có
thể làm cho hắn động tâm như thế, đời này cũng chỉ có một mình Hạ Liên
Phòng. Trân bảo như vậy, tất nhiên phải cẩn thận cất giấu, che chở,
thương yêu, làm sao có thể nhẫn tâm làm cho nàng có một tia một hào đau
đớn nào chứ?
Lúc này,
một danh phi tử bên cạnh Mạch Khả Hãn vương không khói có chút ghen tỵ
nói: "Đúng vậy! Cũng không biết vương phi nương nương có chiêu số gì, có thể nắm chặt vương gia như vậy, nếu ta cũng có bản lãnh đó, Hãn vương,
ngài chắc chắn sẽ ở trong lều trại của ta, một hai năm cũng không ra
được đâu!"
Mạch Khả Hãn
vương nghe vậy ha ha cười lên, nói: "Ngươi sao có thể so với vương phi!
Người ta là đích nữ thế gia xuất thân cao quý, lại là Bình Nguyên công
chúa của Đại Tụng được Thái Hậu khâm phong, thân phận tôn quý, cách nói
năng bất phàm, tất nhiên là không đồng dạng như vậy."
Phi tử kia nghe xong, đáy mắt lóe qua vẻ xấu hổ, không nghĩ tới Hạ Liên Phòng không phản kích, ngược lại lại là Mạch Khả Hãn vương mở miệng
trước. Nàng nhịn nhục nhìn về phía Hạ Liên Phòng, thấy mình vừa nói ra
lời như vậy mà nàng lại vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh mãn bất tại
hồ như cũ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận: rõ ràng đều là nữ
nhân, dựa vào cái gì Hạ Liên Phòng có vận khí tốt như vậy, được đến
Thanh vương vô vi bất chí yêu cùng chiếu cố, còn mình đúng độ tuổi hoa
lại phải cùng một đám nữ nhân tranh đoạt sủng ái của một lão nam nhân?
Vì sao ông trời lại không công bằng như thế?!
Nhưng nghĩ vậy thì nàng ta cũng không dám đem bất mãn trong lòng phát
tiết ra, Mạch Khả Hãn vương nhìn như sang sảng hào phóng dễ nói chuyện,
nhưng mà một khi nóng giận thì hết sức kinh người, từng có một thiếu nữ
mười bốn tuổi thập phần được hắn sủng ái, sắp được phong làm phi tử
nhưng lại bởi vì tùy ý chửi bới một thần tử tâm phúc của Hãn vương mà bị tươi sống nắm cho sói ăn thịt!
Ở bên nam nhân già cỗi mập mạp thô bạo như vậy, làm sao có thể so được
với Thanh vương trẻ tuổi lực tráng lại săn sóc ôn nhu chứ?
Thật là khiến người ta ghen tị nha...
Cũng cùng ghen tị còn có Mộ Lâm công chúa từ sau lần trước hiến vũ liền say mê Thanh vương. Nàng ta cách ở xa đã nhìn thấy Thanh vương chăm sóc Hạ Liên Phòng, nhớ tới khi hắn đem Hạ Liên Phòng bọc trong áo khoác của mình, thật sự có thể nói là hết mựci cẩn thận thương yêu, Mộ Lâm cảm
thấy Hạ Liên Phòng không khỏi cũng quá quái đản, nữ tử Đại Nguyên các
nàng đều chịu đựng được phong sương như vậy, dựa vào cái gì nữ tử Đại
Tụng lại chịu không nổi? Các nàng ai cũng đều mảnh mai như vậy, có phải
do đã quen đi chiếm đoạt nam nhân hay không?
Lúc này, Mộ Lâm đã thành thói quen bỏ quên chuyện Thanh vương cùng Hạ
Liên Phòng là phu thê, hơn nữa thân thể Hạ Liên Phòng không tốt mới là
nguyên nhân chính. Nàng ta cảm thấy là bởi vì mình bày tỏ tình yêu khiến Hạ Liên Phòng có cảm giác nguy cơ, cho nên cố ý ra oai phủ đầu với
mình! Muốn uy hiếp nói cho mình biết, Thanh vương không phải người nàng
ta có thể mơ tưởng!
Nghĩ đến đây, Mộ Lâm càng thêm oán độc Hạ Liên Phòng, nữ nhân này thật đúng
là ích kỷ, bản thân mình hạnh phúc, liền muốn cản trở người khác hạnh
phúc, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống, bị ông trời trừng phạt sao!
Ngay trong giờ phút này, Mộ Lâm đột nhiên phát hiện có ánh sán bạc chợt lóe lên. Nàng ta cũng là nữ tử lớn lên trên lưng ngựa, tất nhiên hiểu
rõ đó là cái gì, đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó lập tức đại hỉ —— Hạ
Liên Phòng cũng sắp xong đời rồi!
Ngay lập tức nàng ta rả vẻ như hoàn toàn không chú ý đến, cúi đầu uống
nước, cố ý cúi thấp người xuống để người nào đó núp trong bóng tối nhìn
thấy càng rõ ràng —— xem, nàng ta đã có ý tốt nhường cái vị trí tốt nhất này ra rồi đấy!
Một giây sau, một mũi tên nhọn phá không mà đến, thẳng tắp bắn về phía Hạ Liên Phòng!
Mũi tên kia thập phần sắc bén, lấy thế phá không, quét ngã không biết
bao nhiêu cốc trên bàn, mục tiêu chính là ngực Hạ Liên Phòng!
Thiên Tuyền nhìn thấy rõ ràng, đang định rút nhuyễn kiếm ra chắn, Thanh vương lại đã xuất thủ bắt lấy thân mũi tên, lập tức quét mắt gọi:
"Thiên Tuyền!"
Thiên
Tuyền lập tức hiểu ý chủ tử, phi thân tiến lên, đem kẻ đang lẩn trốn bắn tên túm ra, sau đó một cước đá đến trước mặt mọi người!
Thanh vương nắm mũi tên kia, sắc mặt khó coi trước nay chưa từng có. Hạ Liên Phòng cũng hoảng sợ, có thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có người
muốn giết nàng. Ngươi nói nếu là ở Yến Lương, người từng bị nàng hố vô
số kể, có người muốn giết nàng cũng coi như xong, sao đến Đại Đa mà vẫn
còn có người nhìn nàng không vừa mắt chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT