Thanh vương nói xong mấy chữ này, trong lòng lại bi thương một trận, hắn tuy
rằng "Tuổi tác đã cao", nhưng trên chuyện phòng the vẫn không hề thua
choai choai mao đầu tiểu tử, ban đêm biểu hiện cũng là long tinh hổ
mãnh, ít nhất A Phòng nhà hắn chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn, nhưng tại
sao... Người khác chưa nói cái gì, hắn ngược lại cứ tự mình bôi đen bản
thân chứ?
Nhưng mà nhìn
Hạ Liên Phòng nở nụ cười, Thanh vương lại nghĩ: bôi đen liền bôi đen
đi... Nếu có thể chọc nàng cười là chuyện rất tốt rồi... thế nào cũng
hơn để một mình nàng miên man suy nghĩ: "Nàng cứ nhìn hai vị Tề Lỗ vương thì biết, bọn họ đều là đến tuổi trung niên mới nhi tử, cho nên thập
phần cưng chiều, ta cùng hoàng huynh cũng chênh lệch hai mươi tuổi,
hoàng tộc Kỳ thị đại đa số đều phải có tuổi mới có nhi tử, nàng không
cần để ý."
Hạ Liên Phòng khẽ gật đầu một cái, nàng chống một tay nâng người nhìn xuống phía dưới, quá cao, khiến nàng có chút choáng.
Thanh vương một tay đỡ lấy eo nhỏ sợ nàng rơi xuống, một tay kia thì để ra
sau đầu làm gối, cười tủm tỉm nhìn nàng. Nếu Hạ Liên Phòng nhìn không
hiểu ánh mắt này của hắn là có ý gì thì đúng là bị mù rồi, vội vàng dùng một ngón tay đặt lên môi mỏng của hắn: "Không được, đây chính là đang ở hoàng cung, chàng đừng có xằng bậy." Trước khi thành thân rõ ràng cảm
thấy Thanh vương điện hạ là người bất cẩu ngôn tiếu cẩn tuân lễ pháp,
nhưng hiện tại Hạ Liên Phòng mới hiểu được, hết thảy tất cả đều là hắn
làm cho người khác xem! Thật sự thì hắn rất to gan, luôn nghĩ ra mấy
biện pháp ngạc nhiên cổ quái đến ép buộc nàng. "Nếu bị người khác phát
hiện, cái mặt của thiếp sẽ không biết dấu vào đâu nữa, vương gia, ngài
hãy thương xót cho thiếp một lần đi."
Thanh vương: "..."
Ngài đại hỉ qua đi, Thập Lục hoàng tử sẽ chuyển đến Đông cung của Thái Tử để ở, Hạ Mạt Hồi tất nhiên cũng đi cùng, chỉ khổ Hạ Lịch —— nay phủ đại
học sĩ không có nữ chủ nhân, hết thảy công việc vụn vặt đều cần ông tự
mình xem qua, quả thực khiến ông biến thành sứt đầu mẻ trán, nhưng trước mắt ông đang cười vui vẻ còn chưa nghĩ đến điểm này, sau này chờ ông
nghĩ tới thì... Hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể tự mình một người yên
lặng thừa nhận quả đắng này...
Màn hôn lễ thịnh thế này ước chừng giằng co ba ngày, Hạ Liên Phòng bởi vì
thân thể không chịu được cho nên cũng không ở trong hoàng cung tùy thời
làm bạn. Thân thể nàng vốn đã không tốt, đêm đó bị Thanh vương ôm ở trên cây hơn nửa giờ, cũng hứng gió lạnh hơn nửa giờ, trong thời tiết nóng
bức như vậy mà nàng lại bị nhiễm phong hàn! Đang ngày đại hỉ, nàng cũng
không thể đem bệnh khí lây cho Hạ Mạt Hồi, như vậy sẽ không tốt, cho nên trừ ngày đầu hôn lễ, thời gian còn lại Hạ Liên Phòng đều ở trong phủ
dưỡng bệnh.
Biết tin
Thanh vương phi nhiễm phong hàn, không ít cao môn đều đưa quà tặng đến
tăm hỏi, Thanh vương nhất nhất nhận lấy ——có lợi cho thân thể A Phòng,
cớ sao phải cự tuyệt? Hắn lại không ngốc.
Nhưng có một hộp quà kỳ quái bị lẫn trong đống lễ vật, hộp quà kia làm từ gỗ
trầm hương thượng hảo, tỏa ra mùi hương đặc biệt, nhưng mà lại ngay cả
cái lỗ hở cũng không có, không biết chế ra như thế nào, làm người ta
không có chỗ hạ thủ, căn bản là mở không ra, cho nên tất nhiên không thể nhập vào sổ sách. Mà hộp quà này cũng không có kí tên, chính là nói,
không ai biết đây là do ai tặng. Quản gia cảm thấy rất cổ quái liền báo
cáo Thanh vương. Phản ứng đầu tiên của Thanh vương là xem ai sẽ đưa thứ
kỳ quái như vậy đến, liền kêu quản gia đưa đến thư phòng. Nhưng dù là
hắn cũng không tìm thấy biện pháp mở ra.
Chỉ thấy phù điêu trên hộp quà kia thập phần tinh xảo, còn dùng Phạn văn
khắc ký hiệu kỳ quái, Thanh vương không hiểu Phạn văn, cũng không có mấy am hiểu về Phật pháp nên vạn loại rơi vào đường cùng đành phải đưa cho
Hạ Liên Phòng xem.
Hạ
Liên Phòng vừa nhìn thấy hộp quà này liền cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc, khi nhìn rõ Phạn văn trên hộp quà lại là khóa hồn chú, càng cảm
thấy cả kinh, còn tưởng rằng là ai nhìn thấu mình nên mới cố ý đưa chiếc hộp như vậy đến. Vạn nhất mở ra ... Sẽ không hút mất hồn phách nàng đi
đấy chứ? Liệu đời này nàng có phải chết sớm nữa hay không? Ngược lại
không phải Hạ Liên Phòng sợ chết, mà là nàng vô pháp bỏ xuống thân nhân
cùng trượng phu. Nàng đã không phải là Hạ Liên Phòng biết thế sự chưa mở thất tình lục dục, nàng bây giờ, có người nhà và người yêu, nếu muốn
nàng rời khỏi bọn họ thì nàng không thể làm được.
Thanh vương không có nhiều kiên nhẫn như vậy, thấy Hạ Liên Phòng cũng không
biết mở ra thế nào liền trực tiếp rút bảo kiếm vắt ngang trên tường ra,
một kiếm bổ xuống!
Hạ
Liên Phòng kinh hô một tiếng, muốn dùng tay che đầu lại không nghĩ rằng
nhìn rõ ràng thứ trong hòm. Cầm Thi cùng Sắt Từ là người nhát gan, đều
thê lương hét rầm lên, Lục nương tuổi lớn cũng bị sợ tới mức trợn trắng
mắt hôn mê bất tỉnh, chỉ có Thiên Tuyền cùng Diêu Quang là sắc mặt ngưng trọng. Thanh vương thì biến sắc, đáy mắt bộc phát nộ khí: "Đây là ai
đưa đến?!"
Ngươi hỏi trong hòm đựng gì thế? Đó là một cái đầu người!
Một cái đầu người trắng bệch, còn kết băng sương! Tuy rằng nhìn từ xa nhưng Hạ Liên Phòng vẫn rõ ràng nhìn ra đầu người kia là của ai.
Thượng Quan Vân nương!
Lại là đầu Thượng Quan thị đã sớm lưu lạc thành khất cái!
Ánh mắt của bà ta đóng thật chặt, môi cũng mím lại, không chút nào thấy vẻ
hiêu trương bạt hỗ ngày xưa, cũng không thấy vẻ ôn nhu động lòng người
giả mù sa mưa kia. Lông mày, lông mi, tóc... tính cả lông tơ trên mặt
cũng đều kết một tầng băng sương thật dày, toàn bộ đầu trong hộp gỗ đều
tràn ngập hàn khí (hơi lạnh). Sau khi bị Thanh vương bổ ra hàn khí màu
trắng kia dần dần tản đi, Hạ Liên Phòng mới nhìn thấy dưới cái đầu còn
đặt một đóa hoa sen màu đỏ máu. Xem đầu của Thượng Quan thị thì thấy đã
bị đóng băng một thời gian.
Giờ Hạ Liên Phòng liền biết, lúc trước khi Nhiếp gia rơi đài, đóa hoa sen
máu Nhiếp Tĩnh lưu lại là dùng máu của ai để nhuộm. Chỉ là nàng không
hiểu lắm, sao Nhiếp Tĩnh lại biết Thượng Quan thị ở đâu? Mà bây giờ, hắn đem đầu Thượng Quan thị coi như lễ vật đưa cho nàng là có dụng ý gì?
Mỗi khi giao phong với Nhiếp Tĩnh Hạ Liên Phòng đều thập phần hao phí tinh
thần, người nọ tâm tư bách chuyển thiên hồi, nhưng lại còn tự nhận định
là tâm ý tương thông với nàng, cho nên thường làm ra chút chuyện người
thường không thể hiểu, đối với Hạ Liên Phòng mà nói, một chút nàng cũng
không cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ngược lại còn phá lệ chán ghét.
Chẳng lẽ Nhiếp Tĩnh cho rằng, dùng mạng của Thượng Quan thị có thể lấy
lòng nàng sao? Quan trọng nhất là, cái hộp quà này là ai đưa vào? Vì sao lúc trước lại không ai chú ý, hiện tại cũng không có dấu vết mà tìm?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Liên Phòng cho rằng khả năng lớn nhất vẫn là đến từ Hô Hạo. Trừ hắn ra, không có ai thích hợp hơn để mang vật như vậy vào. Bởi vì biết tin nàng nhiễm bệnh, Hô Hạo làm sứ giả Đại Nguyên quốc tất
nhiên không thể coi như không thấy, cho nên cũng tặng một lượng lớn quà
tặng lại đây, nếu muốn ở trong đó lặng lẽ bỏ thêm vật gì thì... Cũng là
chuyện rất dễ dàng.
Nhưng vì sao Hô Hạo muốn làm như vậy chứ? Nhất định là có người đứng sau bày mưu tính kế!
Bởi vì thân thể không tốt nên Hạ Liên Phòng không thể nghĩ quá nhiều, nàng
sẽ càng thêm mệt mỏi, Thanh vương thấy nàng thần sắc không tốt vội vàng
lệnh Diêu Quang đem đầu nhặt lên đưa tới Yến Lương phủ để Ngụy Hoài Dân
kiểm tra cẩn thận một phen, rồi sau đó lập tức trở lại bên người Hạ Liên Phòng, đem nàng để vào đệm chăn ấm áp, lệnh cưỡng chế nàng không được
nghĩ nhiều.
Trong khoảng thời gian này Hạ Liên Phòng vẫn luôn có cảm giác kỳ quái, giống như
tánh mạng của mình sắp đi đến kết thúc... Trần thái y bắt mạch cho nàng, lại nói dấu hiệu gì cũng không có, ngoại trừ khí huyết hao hụt thì thân thể nàng vẫn thực khỏe mạnh, cho nên, đây chỉ là ảo giác của nàng. Có
Thanh vương làm bạn nên nàng cũng an tâm, liền nhắm hai mắt lại ngủ thật say. Nàng không phải là những cô nương tâm địa hiền lành kia, cho dù
thấy thảm trạng rơi đầu của Thượng Quan thị thảm thì Hạ Liên Phòng cũng
chỉ cảm thấy thống khoái. Kiếp trước, hành vi Thượng Quan thị làm với đệ muội nàng đâu chỉ như thế! Huống chi, kẻ lấy mạng Thượng Quan thị không phải nàng, dù cho Thượng Quan thị muốn báo thù cũng không nên tới tìm
nàng!
Chuyện này Thanh
vương mệnh lệnh ai cũng không được để lộ tiếng gió, coi như cái gì cũng
chưa từng phát sinh, triệt để phong tỏa tin tức. Đáng nhẽ Thập Lục hoàng tử thành hônm xong bọn họ liền phải đi cùng với sứ giả Đại Nguyên quốc
đến Đại Nguyên, nhưng vì Hạ Liên Phòng bị bệnh nên làm chậm trễ chuyện
này, đợi đến khi thân thể Hạ Liên Phòng khang phục thì đã từ giữa hè
tiến vào đầu thu.
Đều
nói nắng gắt cuối thu, tuy rằng đã đến mùa thu nhưng thời tiết lại vẫn
nóng bức trước sau như một, Hạ Liên Phòng thật vất vả mới thấy khá hơn,
Thanh vương lại khẩn trương hề hề, không dám để cho nàng ra cửa cũng
không dám để cho nàng bị hứng gió, hận không thể một ngày 12 canh giờ
đều dính ở bên cạnh nàng, lúc này không cần Hạ Liên Phòng dụ dỗ đe dọa
hắn đã chủ động đưa ra yêu cầu phải tùy thời tùy chỗ đều dẫn theo nàng.
Về chuyện Hạ Liên Phòng vừa khỏe lên liền muốn cùng với Thanh vương đi sứ
Đại Nguyên, Thái Hậu cùng lão thái quân đều không tán đồng, lúc còn trẻ
cấc bà cũng đều là nữ tử không thua kém bậc mày râu, tuy rằng cảm thấy
Hạ Liên Phòng rất thông minh rất có bản lĩnh nhưng lại nhịn không được
đau lòng, bản thân Hạ Liên Phòng thì thật sự kiên trì, nàng không muốn
một mình ở lại Yến Lương.
Vì thế, cuối cùng nàng vẫn cùng Thanh vương lên đường. Bởi vì Cầm Sắt nhị
tỳ không biết võ công, không thể tự bảo về mà lần này đến Đại Nguyên
chưa biết cát hung cho nên Hạ Liên Phòng để hai nàng ở lại Yến Lương,
chỉ dẫn theo Thiên Tuyền cùng Diêu Quang, theo thời gian trôi qua, nay
nhị tỳ này đã hầu hạ nàng tốt không hề kém cạnh Cầm Thi Sắt Từ.
Từ lúc tân hôn qua đi Hạ Mạt Hồi vẫn luôn bận muốn chết. Nàng bây giờ là
Thái Tử phi, mỗi ngày người đến đông cung cầu kiến Thái Tử hoặc là tặng
lễ vật đếm không hết, không chỉ Thập Lục hoàng tử thấy đầu muốn to ra,
ngay cả nàng cũng phiền muốn chết! Lúc đến thăm Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt
Hồi vô cùng ủy khuất, nàng lôi kéo tay Hạ Liên Phòng nói: "Muội hối hận
muốn chết rồi đại tỷ! Tại sao không ai nói cho muội biết, làm Thái Tử
phi sẽ mệt như vậy!"
Hạ Liên Phòng cười khẽ: "Giờ đã sợ mệt rồi? Sau này muội làm Hoàng Hậu, còn có cực khổ hơn đang chờ muội đấy."
Hạ Mạt Hồi hừ một tiếng: "Nếu chỉ tặng lễ hoặc là cầu kiến các loại thì
cũng thôi, mấu chốt là có rất nhiều người đều nghĩ đến lấy lòng muội,
muốn từ trên người muội tìm chỗ hổng, từ đó để muội nhả ra, đồng ý cho
Thập Lục nạp trắc phi!" Nói xong, nàng nhịn không được nghiến răng
nghiến nói tiếp. "Chẳng lẽ muội thoạt nhìn rất khoan dung rất rộng lượng sao? Thế mà lại dám đến tìm muội?!" Chuyện làm cho nàng phiền nhất
chính là chuyện này! Cũng không biết là ai khởi đầu, từ lúc vị thiên kim tiểu thư thứ nhất đưa bái thiếp đến cầu kiến nàng, sau đó liền như măng mọc sau mưa, khắp nơi đều là người muốn tạo quan hệ tốt với nàng! Trên
đời này có nữ tử nào sẽ cho trượng phu của mình nạp thiếp? Dù không muốn bị bêu danh là ghen tị thì nàng cũng không bằng lòng làm chính thất
rộng lượng đâu!
"Việc này cần xem thái độ của Thập Lục, hắn là nghĩ như thế nào, có ý nạp trắc phi không?" Hạ Liên Phòng hỏi.
"Hắn dám!" Hạ Mạt Hồi hừ lạnh. "Nếu hắn dám, muội liền hòa ly với hắn, đến
Vạn hoa lầu bao mấy tiểu quan nhi vừa tuấn tú vừa nhu thuận nghe lời còn có thể tùy thời tùy chỗ bầu bạn với muội!"
Hạ Liên Phòng bật cười, nàng cũng từng uy hiếp Thanh vương như vậy, tuy
rằng bất nhã nhưng hiệu quả thực tế lại siêu quần. "Muội cứ nói thẳng ra với Thập Lục, có thể để Thập Lục tìm cách giải quyết vấn đề, muội chớ
ôm vào người, kiếp hoa đào này là của chính hắn, muội để cho hắn tự mình giải quyết đi... Không phải là muội chưa nói với hắn đấy chứ?" Thấy Hạ
Mạt Hồi chột dạ ánh mắt bay tới bay lui, Hạ Liên Phòng bất đắc dĩ than
nhẹ. "Muội nha đầu này, có phải lại để tâm vào chuyện vụn vặt rồi hay
không? Thập Lục là người không mấy khi chú ý cái gì, nếu hắn không thèm
để ý thì quyết sẽ không đi xem, trong lòng muội nghĩ gì, phải nói rõ
ràng với hắn mới được."
"... Muội không muốn khiến bản thân mình thoạt nhìn rất keo kiệt." Hạ Mạt Hồi xấu hổ nói.
"Chuyện này làm sao lại là keo kiệt chứ? Muội cứ hỏi hắn, nếu hắn muốn nạp trắc phi thì muội liền nuôi tiểu quan nhi, hỏi xem hắn có muốn như vậy hay
không?" Hạ Liên Phòng vuốt ve đầu Hạ Mạt Hồi. "Hắn tất phải chỉ yêu một
mình muội, nếu có nhị tâm, sớm chút tách ra, đau dài không bằng đau
ngắn."
Trong lúc đang
nói, Thập Lục hoàng tử đi vào, vừa vặn nghe được câu kia, sắc mặt hắn
lập tức biến đổi, như mũi tên vọt tới trước mặt Hạ Mạt Hồi, cầm tay nàng cầu xin tha thứ: "Mạt Mạt, Mạt Mạt, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta
thật sự sai lầm rồi!" Coi trời bằng vung cũng phải nhận sai trước, sau
đó nhìn về phía Hạ Liên Phòng, lên án nói: "Đại tỷ! Tục ngữ nói rất hay, thà hủy mười tòa miếu cũng không thể phá một mối nhân duyên, người ta
đều khuyên giải không khuyên cách, sao ngài lại như vậy chứ?" Hắn giờ
còn chưa có nhị tâm đâu, đại tỷ đã muốn khuyến khích tức phụ hòa ly với
hắn, nếu hắn sinh chút nhị tâm... Thập Lục hoàng tử tin tưởng, Hạ Liên
Phòng tuyệt đối có thể lấy bả đao đến chém chết hắn!
Hạ Liên Phòng vẫn chưa trả lời, Hạ Mạt Hồi liền nổi đóa: "Ai cho phép
chàng nói chuyện với đại tỷ như vậy? Chàng cũng dám quát đại tỷ?"
"Ta..." Hai chữ không có dưới ánh mắt của Hạ Mạt Hồi uất ức thu về. Thập Lục
hoàng tử cảm thấy bản thân mình thật là càng sống càng thụt lùi... Lúc
chưa thành thân hắn còn dám trêu chọc nàng, sau khi thành thân... Hắn
ngay cả thở mạnh cũng không dám một tiếng a! Làm người ta giận sôi nhất
là, hắn lại cảm thấy như vậy thực ngọt mật thực hạnh phúc thực thỏa mãn! Ông trời ơi, không phải là hắn có bệnh đấy chứ?!
"Mau xin lỗi đại tỷ!"
"Xin lỗi đại tỷ, ta sai rồi, ta không nên chỉ trích tỷ như vậy, đều là lỗi của ta."
Thấy thái độ Thập Lục hoàng tử nhận lỗi tốt đẹp, Hạ Mạt Hồi mới hài lòng gật gật đầu. Thấy thế, Thập Lục hoàng tử nhanh chóng bám chặt vai của nàng, như con rắn quấn lấy, không để ý Hạ Liên Phòng còn ở đây liền dán lên:
"Mạt Mạt Mạt Mạt ~~~ "
Hạ Liên Phòng từng thấy nữ tử xinh đẹp động lòng người, nhưng chưa từng
thấy nam tử "Dính người quyến rũ" như vậy, từ cổ chí kim đều là nữ tử
làm nũng với nam tử, lúc này nàng thật sự xem như được mở rộng tầm mắt
... Cứ tưởng rằng Thập Lục hoàng tử trước khi cưới đã là kẻ vô sỉ cực
hạn đời này nàng được chứng kiến, không nghĩ tới, Thập Lục hoàng tử sau
khi kết hôn lại phá vỡ cái kỷ lục này... Nàng vẫn còn ở đây mà đã như
con rắn không xương cuốn chặt lấy Hồi nhi như vậy, quả thực đáng sợ!
"Trước công chúng, ban ngày ban mặt chàng chú ý ảnh hưởng một chút có được hay không?!" Thường ngày ở trong cung chết quấn lấy nàng cũng coi như xong, đi ra ngoài mà còn dám như vậy!
Thập Lục hoàng tử bĩu môi, thực không nỡ nhưng vẫn thập phần nghe lời buông lỏng nàng ra.
Hạ Liên Phòng bị hành động của đôi tình nhân này làm cho buồn cười, trong
lòng nàng tiếc nuối thay Thanh vương không có ở đây, bằng không cũng có
thể thưởng thức được kỳ quan trên đời này. Nếu bị những binh lính của
Đại Nguyên quốc luôn coi Thập Lục hoàng tử là hồng thủy mãnh thú nhìn
thấy, thiên địch trong lòng bọn họ, thường ngày đối với thê tử lại là
mặt dày vô sỉ như vậy thì không biết tròng mắt sẽ rớt đầy đất hay không. "Thái Tử điện hạ, sao ngươi lại tới đây?"
"Sau khi hồi cung phát hiện Mạt Mạt không ở, ta nghĩ khẳng định là nàng đã
đến Thanh vương phủ." Thập Lục hoàng tử ngoan ngoãn trả lời, rồi sau đó
thỉnh cầu nói: "Đại tỷ, tỷ có thể không gọi ta là Thái Tử điện hạ được
không? Nghe vào thấy thật dọa người ... Ngài vẫn cứ gọi ta là Thập Lục
đi." Nói xong, nhếch miệng cười.
Hạ Liên Phòng rất nghe lời sửa miệng: "Thập Lục."
Sau khi hắn thành thân với Hạ Mạt Hồi, Hạ Mạt Hồi từng hỏi hắn, sau ngày
hôm nay là nàng theo hắn đổi gọi Thanh vương gia là Thập Tam Hoàng thúc
hay là hắn theo nàng sửa gọi Hạ Liên Phòng là đại tỷ? Thập Lục hoàng tử
không hề nghĩ ngợi nói, xuất giá tòng thê... Không đúng, là phải tôn
trọng thê tử, đương nhiên là hắn gọi theo nàng, cho nên hắn lập tức sửa
lại, Hoàng thẩm biến thành đại tỷ, Thập tam Hoàng thúc liền biến thành
tỷ phu. Cũng may Thanh vương không để ý mấy thứ hư danh đó, chỉ là mỗi
lần nghe thấy Hạ Liên Phòng đều không nhịn được muốn cười.
Tiểu tử Thập Lục hoàng tử này, quả nhiên là không xuất bài theo lẽ thường, cũng không biết trong đầu hắn chứa cái gì.
"Ngày mai liền phải xuất phát cùng với đoàn sứ giả Đại Nguyên quốc, cho nên
ngài ấy đã vào cung nghị sự cùng Hoàng Thượng." Hạ Liên Phòng mỉm cười.
"Ta cũng vừa từ Phủ Tĩnh quốc công trở về, các ngươi tới cũng khéo, bằng không chúng ta sẽ không gặp được."
Thập Lục hoàng tử gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Thập Lục, ngươi có muốn nạp trắc phi không?" Bất thình lình, Hạ Liên Phòng hỏi lên.
Vừa nghe đến vấn đề này Thập Lục hoàng tử liền hoảng sợ: "Ai nói vậy? Ta
nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới!" Nói xong nhanh chóng quay đầu nịnh nọt
lấy lòng Hạ Mạt Hồi, "Mạt Mạt là có phải có người nói linh tinh với nàng hay không? Nàng nói cho ta biết là ai, ta nhất định đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!"
Hạ Mạt Hồi thực bất nhã trợn trắng mắt —— dù sao sau khi quen biết Thập
Lục hoàng tử nàng đã sớm không giống một tiểu thư khuê các nổi nữa.
"Không có."
"Là ta hỏi." Hạ Liên Phòng nói. "Không chỉ có người đi tìm Hồi nhi, còn có người
muốn ra tay từ chỗ ta, lấy lòng ta, sau đó muốn ta chủ động đưa ra đề
nghị nạp trắc phi cho ngươi đấy." Cũng không biết những người đó nghĩ
như thế nào, dù cho nàng có thích họ thì chẳng lẽ sẽ vì người xa lạ
không hề có liên hệ máu mủ mà làm cho muội muội mình thương tâm sao? Lui một vạn bước mà nói, dù sau này Thập Lục hoàng tử tất phải nạp trắc phi thì đó cũng là chuyện Hoàng Thượng cùng Thái Hậu mới có thể quyết định, tại sao nàng có thể tham dự vào chứ? Còn chưa nói đến, dù có tham dự
thì nàng cũng sẽ chỉ nghĩ hết tất cả biện pháp khiến Thập Lục hoàng tử
cả đời đều chỉ có mình Hồi nhi, quyết không thể nào cho hắn nạp trắc phi được.
"Ta không cần!"
Thập Lục hoàng tử không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. "Ta chỉ thích một
mình Mạt Mạt, ta đã hứa với nàng, cả đời này chỉ có mình nàng là thê
tử!"
"Nhưng sau này ngươi phải làm Hoàng Đế, chẳng lẽ hậu cung sẽ không hề muốn có giai lệ khác sao?"
"Đương nhiên không cần!" Thập Lục hoàng tử tưởng nói hiên ngang. "Nếu bọn họ
dám ép ta cưới, ta liền không làm Hoàng Đế!" Dù sao hắn vốn cũng không
muốn làm. Hắn làm vị hoàng đế này, là muốn bảo hộ quốc gia này, thủ vệ
non sông này, cũng là vì có thể bảo hộ người hắn yêu càng tốt hơn, nếu
trái ngược lại, hắn có ngốc đâu, vì sao còn muốn làm Hoàng Đế? Hoàng Đế
vốn là người tôn quý nhất trên đời này, muốn gió được gió muốn mưa được
mưa, nhưng nếu không thể tùy tâm sở dục, hắn điên rồi mới nhảy vào trong lồng sắt đó! "Dù sao nếu có người dám ép ta, ta liền nháo cho gà bay
chó sủa!" Nói xong, hừ lạnh một tiếng, thật sự rất ngạo kiều.
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng nhìn về phía Hạ Mạt Hồi, rõ ràng đang nói: muội xem, ta nói không sai chứ?
Dị cầu vô giá bảo, nan mại hữu tình lang (dễ tìm được bảo vật vô giá, khó
có được phu quân có tình cảm- Danh cú lưu truyền thiên cổ của Ngư Huyền
Cơ), hai tỷ muội các nàng thật sự là đều vô cùng may mắn.
Hạ Mạt Hồi chỉ lo thẹn thùng, hoàn toàn không chú ý đến đáy mắt Thập Lục hoàng tử chợt lóe lên hào quang quỷ dị.
Ngày hôm sau, một tin tức làm người ta khiếp sợ nổ oanh khắp toàn bộ Yến Lương thành!
Thái Tử điện hạ thế mà lại "Không được"!
Cũng không biết đây là do ai truyền ra, tóm lại chỉ dùng không đến thời gian hai canh giờ liền nháo cho dư luận xôn xao! Mọi người đều biết Thái Tử
điện hạ hùng phong không phấn chấn, khiến người ta phải than thở! Lần
này xem ra, các tiểu thư không gả được cho Thái Tử điện hạ nhất tề vỗ
ngực thầm kêu may mắn: may mắn may mắn, thật là trong cái rủi còn có cái may! Vừa nghĩ như thế, tựa hồ Hạ Mạt Hồi cũng không làm người ta ghen
tỵ nhiều nữa, đây chính là sống mà phải thủ tiết như quả phụ đấy! Mà
Thái Tử điện hạ không thể giao hợp, sau này có thể đăng lên hoàng vị hay không thì thật đúng là một ẩn số!
Khi được biết Thái Tử có tật, triều đình vừa mới an ổn không bao lâu lại
bắt đầu gió nổi mây vần, không ít đại thần bắt đầu rục rịch, tiếp tục
như vậy... mẹ kiếp đến cùng bọn họ nên lựa chọn trung thành với ai nha?! Thái Tử đích thật là nhận hết sủng ái, nhưng tật xấu này, có thể trị
hết sao? Về sau Thái Tử có tuổi tác, ai đi kế thừa hoàng vị của hắn?
Bọn họ đều chỉ là mấy đại thần bình thường, có thể không trêu đùa bắt nạt bọn họ như vậy nữa hay không?
Sau khi Hoàng Thượng biết được tin tức này tức giận đến mức cả người phát
run, hận không thể chộp lấy roi hung hăng quất cho Thập Lục hoàng tử một trận. Tiểu tử thối chết bầm này! Chuyện đấy mà cũng có thể tùy tiện nói ra sao? Vốn dĩ nếu lập tức đè xuống cũng có thể, nhưng khiến Hoàng
Thượng tức giận là, khi hắn nói cho Thập Lục hoàng tử chuyện này tên
tiểu tử thối kia lại cà lơ phất phơ bắt chéo chân ngoáy lỗ mũi, sau đó
búng một cái, vô cùng tiêu sái nói: "Úc, nhi thần biết, là nhi thần sai
người thả tiếng gió ra ngoài."
Hoàng Thượng nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu: "Ngươi! Ngươi!" Hắn run
rẩy duỗi một đầu ngón tay chỉ vào Thập Lục hoàng tử, tức giận đến mức
nói không ra lời.
Thấy
cả người Hoàng Thượng đều run rẩy, Thập Lục hoàng tử hảo tâm lại hiếu
thuận đi lên trước, dùng bàn tay không ngoáy mũi cầm ngón tay run rẩy
của Hoàng Thượng, giọng thân thiết nói: "Phụ hoàng, ngài làm sao vậy? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Có muốn nhi thần truyền
thái y cho ngài hay không? Tốt hơn là truyền một người đi, mấy ngày
trước nhi thần nhìn thấy Trần thái y, nghe nói không ít lão nhân có tuổi tác đều sẽ như vậy, vừa tức giận cả người liền phát run, sau đó toàn
thân đều tê liệt, không bò dậy nổi! Phụ hoàng ngài thường ngày toàn dùng sơn hào hải vị, sẽ không bị như vậy chứ? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tuổi
của ngài cũng đích thật đã lớn... Nói không chừng thật sự sẽ sinh bệnh
như vậy, vẫn là gọi thái y đến xem qua thì hơn."
Hắn tuôn một tràng, không phát hiện tay Hoàng Thượng đã nắm thành quyền,
rồi buông ra. Buông ra, rồi lại nắm thành quyền, còn kém không một quyền đánh chết tên tiểu tử thối này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT