"Điều này không quan trọng, quan trọng là, con là người thừa kế duy nhất của Yến gia, nếu cô cô con còn sống, tỷ ấy cũng sẽ không hi vọng con có nguy hiểm gì." Yến Huy Âm trầm giọng nói. "Tóm lại, chuyện này để ta
làm, con không cần quan tâm." Nói xong, hắn nhìn về phía Hạ Liên Phòng,
"Trong thời gian ta chuẩn bị vật liệu, ngài phải cam đoan Yến gia tuyệt
đối an toàn, còn có, trong đoạn thời gian này, ngài cần chọn ra một
người ngài có thể tín nhiệm, đến biên cương truyền tin tức cho Thanh
vương điện hạ, bằng không đến lúc đó sợ là sẽ bị người khác giành trước
một bước."
Hạ
Liên Phòng gật đầu: "Ta biết. Lần này xin ngươi giúp một tay, rất có khả năng sẽ khiến toàn bộ Yến gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, gia chủ,
trong lúc trù bị vật liệu, mong ngươi ngàn vạn lần nhớ rõ, phải chú ý an toàn của bản thân."
Yến Huy Âm gật đầu: "Đa tạ vương phi quan tâm, nhưng mà việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Tụng ta, dù ngài không cầu ta, ta
cũng sẽ thấy việc nghĩa không lùi bước." Nói xong, sắc mắt hắn thản
nhiên mờ đi, nếu tỷ tỷ còn sống, nhất định cũng hi vọng hắn làm như vậy. Yến gia bọn họ đời đời đều là con dân Đại Tụng, quốc nạn ập đến, tất
nhiên không thể chỉ lo cho bản thân mình, mà phải không tiếc bất cứ giá
nào bảo vệ quốc gia. "Ta không phải võ tướng, cũng không có bản lĩnh như vậy, nhưng dựa vào chút lực ít ỏi, vì những tướng sĩ ở trên chiến
trường đẫm máu chém giết làm chút gì đó, thì vẫn có thể."
Hạ Liên Phòng vốn cũng không thích Yến Huy Âm, luôn cảm thấy
người này tuổi tác một bó to lại còn tùy hứng như thế, làm hại Yến Vân
Kỳ đau thương mà chết, nhưng hôm nay hắn nói lời này lại làm cho nàng có đôi chút giật mình, có thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ có giác ngộ
như vậy. "Yến gia chủ nói đúng, điểm này, ngược lại là ta sơ sót."
Thấy yêu cầu của mình bị bác bỏ, Yến Kỳ Vân không mấy vui vẻ. Hắn cau mày, tỏ vẻ bất mãn. Kỳ thật tuổi của hắn không kém Hạ Liên Phòng
mấy, đáng tiếc từ bối phận mà nói, Hạ Liên Phòng lớn hơn hắn cả một thế
hệ, liên quan Hạ Lan Tiềm cũng vậy, điều này làm cho Yến Kỳ Vân phi
thường mất hứng. Hắn nhìn Hạ Liên Phòng, lại nhìn Yến Huy Âm, biết phụ
thân một khi đã quyết định thì tuyệt không có khả năng sửa đổi, nghĩ đến đây không khỏi thở dài, ai thán mạng của mình thật khổ.
Từ sau khi rời khỏi Yến gia, Hạ Liên Phòng liền chuyển đến Phủ
Tĩnh quốc công. Tĩnh quốc công vẫn tĩnh dưỡng ở trong phủ, đối với động
tĩnh của phủ Tín Dương hầu, sau khi ông biết liền phẫn nộ mắng to Nhiếp
Vô Tích lòng muông dạ thú, đáng tiếc Yến Lương đã đều ở trong tay Nhiếp
Vô Tích, hổ phù của Phủ Tĩnh quốc công khi Lam Chiến rời khỏi Yến Lương
đã mang đi, nói cách khác, Tĩnh quốc công không có quyền điều động bất
kỳ quân đội nào. Đại quân đóng quân ngoài thành, tuy rằng trên danh
nghĩa là của Đại Tụng, nhưng ai ngờ bên trong bọn họ có bao nhiêu người
nguyện trung thành với Nhiếp gia, mà không phải hoàng tộc Kỳ thị đây?
Rốt cuộc từ thời điểm nào Nhiếp Vô Tích lại nổi tâm tư như vậy?
Tĩnh quốc công có nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông. Ở trong ấn tượng
của ông, tuy rằng Nhiếp Vô Tích không phải người tốt lành gì nhưng cũng
không phải loạn thần tặc tử mưu quyền soán vị. Bằng không, tại sao lúc
tiên đế băng hà, đoạn thời gian loạn lạc kia hắn không thừa cơ mà lên,
mà nhất định muốn chờ đến bây giờ? Đương kim hoàng thượng ở dân gian có
thanh danh cực tốt, văn nhân cũng đều khen hắn là nhất đế thiên cổ, dù
Nhiếp Vô Tích có thể bức cung thành công, chẳng lẽ sẽ không sợ người
trong thiên hạ chê cười sao?
Tĩnh quốc công luôn cảm thấy chuyện phủ Tín Dương hầu tạo phản,
bên trong hẳn là còn có chút lý do khác không muốn ai biết. Nhưng ông
cùng Nhiếp Vô Tích trước nay không lui tới, hai nhà lại là kẻ địch mấy
đời, đâu thể biết được chân tướng chứ?
Hạ Liên Phòng đến mang theo một tin tức tốt, vấn đề quân nhu của
tiền tuyến đã được giải quyết, đây là chuyện tốt. Nhưng nếu muốn lao ra
khỏi vòng vây của Phủ Tín Dương hầu, bình an đến biên cương, còn bắt
được liên lạc với Thanh vương thì không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, trước mắt bọn họ không có người thích hợp. Tỳ nữ bên cạnh Hạ Liên Phòng đều không thích hợp, tất cả người bên cạnh bọn họ đều không thích hợp,
bởi vì chỉ cần có bất kỳ một ai biến mất, lão hồ ly Nhiếp Vô Tích kia có thể nhanh chóng phát giác ra. Môt khi bị hắn nhìn chằm chằm, tựa như
con mồi bị sói cắn, dù không chết cũng phải rơi miếng thịt.
Cho nên, lần này Hạ Liên Phòng đến chính là vì cùng Tĩnh quốc công thương lượng chọn người ra khỏi thành.
Nhiếp Vô Tích khẳng định sẽ cho là người bọn họ phái đi liên lạc
với Thanh vương nhất định thân có tuyệt kĩ, cho nên trông coi cửa thành
sẽ cực kỳ sâm nghiêm, thậm chí nghiêm khắc hạn chế số người ra khỏi
thành, nhất là nam tử, càng là đối tượng nghiêm gia kiểm tra.
Vậy thì bọn họ liền dùng phương pháp trái ngược, Nhiếp Vô Tích
càng cho rằng như vậy, bọn họ càng cố tình không như vậy. Muốn tìm đến
một người thông minh hơn người, lại hiểu cách tùy cơ ứng biến, có năng
lực tự vệ, còn tuyệt đối trung thành... Không phải là chuyện dễ dàng.
Người Hạ Liên Phòng nhìn trúng là Thanh Nô.
Thanh Nô là tỳ nữ bên người Yến Vân Kỳ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội. Yến Vân Kỳ yêu quốc gia này, tất nhiên tỳ nữ củ nàng
cũng sẽ không làm ra chuyện thông đồng với địch bán nước. Hơn nữa Thanh
Nô có trí tuệ, đầu óc linh hoạt, thật sự là không ai thích hợp hơn. Chỉ
là... khiến một nữ tử yếu đuối một mình lên đường, không khỏi có chút
không ổn.
Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ, chi bằng để Hoàng Thượng cho một lý do quang minh chánh đại.
Vì thế ngày hô sau nàng liền vào cung "Thăm" Thái Hậu .
Ba ngày sau Hoàng Thượng liền hạ chỉ, mệnh lệnh tân khoa văn võ
Bảng Nhãn Kinh Thiếu Du làm khâm sai tuần tra, mang theo ngự chỉ của
Hoàng Đế, đến biên cương thị sát tình hình chiến đấu.
Lý do này quang minh chính đại, không chỗ xoi mói, trừ bỏ hơi có
chút dị nghị về người được chọn. Nhưng Tín Dương hậu biết, đây là Hoàng
Thượng cố ý, bởi vì chỉ có để thư sinh không có chức quan lại không kéo
bè kết phái với ai đi thì hắn mới có thể yên tâm. Tín Dương hậu cẩn thận điều tra Kinh Thiếu Du một phen, thấy người này chọn không ra tật xấu
gì, lại có quan hệ thân mật với Đường Lý nên đương nhiên đem hắn nhét
vào dưới trướng của bản thân mình—— chung quy Đường Lý cũng xem như quân cờ của Nhiếp gia, người có liên quan đến Đường Lý, tất nhiên cũng là
thuộc hạ của Nhiếp gia.
Kinh Thiếu Du không cự tuyệt Tín Dương hậu mời "Tới phủ bàn
chuyện", từ lúc rời khỏi Phủ Tín Dương hầu, khuôn mặt tuấn tú của hắn
luôn ửng đỏ, dáng vẻ rõ ràng cho thấy đã hơi say.
Vào ngày Kinh Thiếu Du mang theo thị vệ lên đường, Hạ Liên Phòng
cũng theo đó tiến đến. Chỉ là nàng không xuất hiện ở cửa thành, mà lựa
chọn một tửu lâu gần đó, ngồi trên bao phòng ở lầu hai nhìn ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì Kinh Thiếu Du cùng Tín Dương hậu đã "Xâm nhập
trao đổi" nên quan binh trông coi cổng thành cũng không ngăn cản nhiều
liền thả đi, Hạ Liên Phòng hơi hơi nheo lại mắt, lựa chọn Kinh Thiếu Du, đây là chủ ý của Hoàng Thượng, toàn bộ trong triều đích xác không ai
thích hợp hơn Kinh Thiếu Du. Bọn họ bây giờ làm gì đều phải xem sắc mặt
của Tín Dương hậu, nếu người được chọn làm khâm sai không thể khiến cho
Tín Dương hậu buông lỏng cảnh giác, nói không chừng hắn sẽ lấy các loại
lý do khuyên Hoàng Thượng "Thu hồi" mệnh lệnh đã ban ra.
Đối với Hạ Liên Phòng mà nói, vấn đề lớn nhất chính là ở chỗ Kinh Thiếu Du. Năng lực của hắn Hạ Liên Phòng sẽ không hoài nghi, nhưng nhân phẩm thì... Tuy rằng Thanh vương từng đánh giá hắn rất tốt, nhưng vừa
nghĩ đến thái độ của hắn đối với Đường Thanh Hoan, Hạ Liên Phòng sẽ rất
khó lòng sinh ra hảo cảm với người này. Nàng lẳng lặng nhìn đội khâm sai rời đi Yến Lương, đang định dẹp đường hồi phủ, dư quang khóe mắt lại
đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đặc biệt quen thuộc.
Kỳ thật nàng cũng không có thấy rõ ràng mặt của người kia, nhưng
chính là có một loại cảm giác quen thuộc vô cớ. Thân ảnh kia mảnh mai
tinh tế, đi trong đòan đội khâm sai, tuy rằng ăn mặc đều không có gì đặc biệt nhưng Hạ Liên Phòng chính là liếc mắt nhìn nhận ra được.
Đường Thanh Hoan!
Nàng lại trà trộn vào đoàn khâm sai?!
Hạ Liên Phòng mạnh đứng lên, Thiên Tuyền thấy thế vội hỏi: "Vương phi, làm sao vậy?" Nàng theo tầm mắt Hạ Liên Phòng nhìn qua, nhất thời
cũng kinh ngạc há to miệng, "Đó, đó là Thanh Hoan cô nương?!"
"Sao nàng lại sẽ xuất hiện ở chỗ này?"
"Vương phi, nô tỳ sẽ đi đem nàng mang về ngay..."
"Không được!" Hạ Liên Phòng ngăn nàng lại, thần sắc ác liệt. "Nếu giờ phút này đoàn khâm sai xảy ra sự cố, lấy tính nết của Nhiếp Vô
Tích, nói không chừng liền không cho qua, chúng ta quyết không thể hành
động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng mà..." Thiên Tuyền không rõ. "Thanh Hoan cô nương vì sao lại có trong đoàn khâm sai?!"
Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ, ra lệnh: "Ngươi nhanh đến nơi ở của
Thanh Hoan xem một cái, xem xem thanh nô cùng di nương của nàng có còn ở đấy hay không."
Thật không xong mà, nàng vừa giao phó cho Thanh Nô, vốn định ra ngày lên đường là ngày mai, nhưng Đường Thanh Hoan xuất hiện làm rối loạn hết
thảy.
Khi trở về, sắc mặt Thiên Tuyền dị thường khó coi: "Thanh Nô cùng di nương của
Thanh Hoan cô nương đều nằm mê man ở trên giường, nô tỳ phát hiện ra cái này." Nói xong, nàng đem một phong thư trình lên, trên nền giấy trắng,
viết bốn chữ nhỏ "Thân gửi Liên tỷ" xinh đẹp.
Là nét chữ của Đường Thanh Hoan.
Nàng dùng vài câu ít ỏi biểu đạt sự áy náy vì đánh thuốc mê Thanh Nô, cũng thuận tiện cho thấy nhất định sẽ gặp Thanh vương, truyền đạt
lại tàn bộ chuyện Hạ Liên Phòng giao phó, mong Hạ Liên Phòng không cần
lo lắng. Mặt khác, còn nhờ Hạ Liên Phòng thay nàng nói câu xin lỗi với
Thanh Nô.
Xem xong thư Đường Thanh Hoan để lại, Hạ Liên Phòng trầm thấp thở dài: "Đúng là ý trời."
"Vương phi, trên người nô tỳ mang theo thuốc giúp thanh tnhr,
Thanh Nô đã tỉnh, nô tỳ kêu nàng đến phủ công chúa chờ ngài."
Hạ Liên Phòng gật gật đầu, đứng lên nói: "Vậy chúng ta liền trở về đi."
Thanh Nô vừa thấy được Hạ Liên Phòng liền bùm một tiếng quỳ
xuống, nàng áy náy không thôi cầu xin Hạ Liên Phòng giáng tội: "Nếu
không phải nô tỳ đem sự tình nói cho Thanh Hoan tiểu thư, nàng cũng sẽ
không, cũng sẽ không..." Nàng vốn không muốn nói, nhưng tín vật Hạ Liên
Phòng đưa cho lại bị Đường Thanh Hoan nhìn thấy, rơi vào đường cùng,
nàng đành phải kể hết ra, nhớ đến Thanh Hoan tiểu thư cùng vương phi
tình như tỷ muội, bằng không dù đánh chết nàng thì nàng cũng sẽ không
nói thật. Lúc ấy Thanh Hoan tiểu thư cái gì cũng chưa nói, chỉ gật gật
đầu tỏ vẻ đã hiểu, Thanh Nô còn tưởng rằng nàng biết rồi sẽ cứ thế cho
qua, đâu nghĩ tới đối phương lại cho thuốc mê vào trong đồ ăn, sau đó
cầm tín vật, thay thế nàng rời đi chứ? "Lần này núi cao thủy xa, nô tỳ
vốn đã ôm một lòng muốn chết, nhưng Thanh Hoan tiểu thư lại đi thay nô
tỳ..." Nàng nói xong lại nghẹn ngào, một chữ cũng nói không nên lời.
Hạ Liên Phòng nhìn nàng rơi lệ, nói: "Ngươi không cần khóc, đứng lên mà nói đi."
Thanh Nô đâu chịu đứng dậy, Diêu Quang chỉ phải cường ngạnh đem
nàng từ mặt đất kéo lên, thấp giọng nói: "Vương phi bảo ngươi đứng lên,
ngươi cứ đứng là được, có chuyện gì, vương phi chắc chắn sẽ làm chủ cho
ngươi."
Hạ Liên
Phòng bưng chén trà, nhưng cũng không uống, Cầm Thi nhìn ra tâm tình
nàng không tốt, liền tiến lên hỏi: "Vương phi la đang lo lắng cho Thanh
Hoan tiểu thư sao?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Nàng là một cô nương thông minh, muốn làm cái gì, trong lòng nàng nhất định sẽ có tính toán."
"Nhưng mà..." Thanh Nô còn muốn nói cái gì nữa, Hạ Liên Phòng lại tiếp tục nói: "Nàng không muốn ngươi đi mạo hiểm, lại muốn hoàn trả ân
tình cho ta nên làm ra lựa chọn như vậy, cũng không có gì kỳ quái. Ta
chỉ lo lắng... lần này nàng đi, còn có một bộ phận nguyên nhân là vì
Kinh Thiếu Du."
Kinh Thiếu Du, người làm Đường Thanh Hoan tâm tâm niệm niệm thích, nhưng lại luôn thương tổn nàng.
Đường Thanh Hoan ngốc khiến Hạ Liên Phòng đau lòng. Biết rõ đối
phương đối với mình, không bằng bản thân mình đối với hắn lại vẫn liều
lĩnh trả giá. "Trong thư, nàng nhờ ngươi thay nàng chăm sóc di nương,
đồng thời, để ta thay nàng tạ lỗi với ngươi."
Thanh Nô ngây ngốc đứng tại chỗ, sau một lúc lâu đột nhiên rào
rào rơi lệ. "Kinh Thiếu Du kia có gì tốt nha... Đáng được nàng cố chấp
như vậy..." Giống như là tiểu thư nhà nàng, cho đến chết cũng chưa từng
hối hận, trong lòng đều vẫn nhớ kỹ tên Liên Sinh không đáng kia. Kinh
Thiếu Du này so với Liên Sinh còn không bằng, đâu có tư cách có thể
Đường Thanh Hoan phải trả giá cho hắn chứ? Liên Sinh tuy rằng chưa bao
giờ đáp lại tiểu thư, nhưng ít nhất hắn cũng an tĩnh sống bên người tiểu thư 20 năm, nhưng Kinh Thiếu Du thì sao? Kinh Thiếu Du đã cho Đường
Thanh Hoan cái gì?
Vừa thấy Thanh Nô rơi lệ, Hạ Liên Phòng liền biết nàng lại nhớ tới Yến
Vân Kỳ, lập tức nhẹ giọng nói: "Chỉ cần bản thân các nàng không hối hận, vậy là được."
Thanh Nô lại vẫn đứng ở đàng kia, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Từ lúc tiểu thư chết, kỳ thật nàng cũng không sống được như ý, trung phó
tuẫn chủ, nàng không nguyện ý lưu lại Yến phủ không có tiểu thư kia,
cũng không nguyện ý nhìn thấy đại thiếu gia không có lương tâm, càng
không muốn để ý tới Liên Sinh nhìn như ngây thơ ôn nhu, kì thực vô cùng
lãnh khốc bạc tình. Cho nên nàng mặt dày chạy tới phủ Bình Nguyên công
chúa, cầu xin Hạ Liên Phòng thu lưu, nàng cũng từng vì Hạ Liên Phòng làm một vài chuyện, nhưng trong lòng nàng lại biết, Hạ Liên Phòng vĩnh viễn vô pháp thay thế địa vị của tiểu thư ở trong lòng mình, giống như nàng
vĩnh viễn đều không quan trọng bằng tứ tỳ với Hạ Liên Phòng.
Nhưng mà, trong lòng Thanh Nô lại vẫn cảm tạ Hạ Liên Phòng. Cảm
tạ nàng không bắt buộc, cảm tạ nàng thu lưu khi mình cùng đường. Lần này đến biên cương, đường xá xa xôi không nói, còn có nguy cơ trùng trùng,
Thanh Nô sớm đã chuẩn bị cho cái chết. Nàng từng đồng ý với tiểu thư sẽ
là sẽ sống thật tốt, nhưng nếu chết ở trong tay người khác thì cũng
không tính bản thân mình đã hủy hoại lời thề. Nhưng Thanh Hoan tiểu thư
lại thay thế mình lên đường... chân Thanh Nô mềm nhũn, liền quỳ gối
xuống đất, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Hạ Liên Phòng thản nhiên nhìn nàng, nói: "Ngươi chăm sóc di nương Thanh Hoan cho tốt chính là báo đáp nàng."
Thanh Nô khịt khịt mũi, dùng sức gật đầu: "Nô tỳ nhất định sẽ!"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, nụ cười kia lướt qua giây lát. Nói không
lo lắng, đó là giả, nhưng nếu như nàng cũng biểu lộ ra lo lắng, vậy thì
những người khác chẳng phải sẽ càng thêm bối rối hay sao? Cũng may Đường Thanh Hoan là đi theo đoàn khâm sai, như vậy thì an toàn coi như là
được bảo đảm, vốn phái Thanh Nô đi Hạ Liên Phòng đã chuẩn bị huyền y vệ
đi theo bảo hộ, nay xem ra, cũng không cần dùng nữa. Chỉ là... Nàng
không lo lắng Đường Thanh Hoan, lại muốn lo lắng Kinh Thiếu Du một chút.
Ngày đêm ở chung với Kinh Thiếu Du, Đường Thanh Hoan có thể mãi
bảo trì sơ tâm, bất vi sở động sao? Theo Hạ Liên Phòng thấy, chỉ cần
Kinh Thiếu Du lộ ra một chút thiện ý với Đường Thanh Hoan, nàng sẽ tựa
như thiêu thân lao đầu vào lửa, cái gì cũng không quản không để ý, chỉ
muốn lao vào trong ngực đối phương.
Kinh Thiếu Du làm người tựa hồ khuyết thiếu một loại gọi là cảm
tình, hắn đối với ai cũng lãnh đạm xa cách, trước nay không thân cận với ai, Hạ Liên Phòng nhịn không được đi suy nghĩ, ở trong lòng hắn, Đường
Thanh Hoan đến cùng chiếm một cái vị trí như thế nào chứ? Lần này hành
trình đến biên cương, quỷ dị khó lường, cũng không biết cuối cùng sẽ là
cái kết quả gì.
Vô luận thế nào, nàng chỉ chờ đợi Đường Thanh Hoan có thể bình an trở
về. Chuyện kia đả kích Đường Thanh Hoan lớn bao nhiêu không cần nói cũng biết, Hạ Liên Phòng thật sự không có cách nào không hướng nghĩ theo
chiều hướng xấu.
Ngay khi Đường Thanh Hoan rời kinh, đi cùng đoàn khâm sai được năm ngày, biên cương lại truyền đến tin dữ: Thập Lục hoàng tử chết!
Nhất thời, Hoàng Thượng bị đả kích lớn, Thái Hậu hộc máu hôn mê
bất tỉnh, còn Hạ Mạt Hồi... Hạ Mạt Hồi là người bình tĩnh nhất. Nàng
tĩnh táo hoàn toàn không giống như là người có hôn ước với Thập Lục
hoàng tử, nàng biểu hiện đâu vào đấy, không nhanh không chậm, Hạ Liên
Phòng bận rộn chăm sóc Thái Hậu, gánh nặng trên vai Hạ Mạt Hồi cũng nặng hơn rất nhiều, nhưng nàng tựa hồ không cảm giác được chút nào, vẫn vô
cùng tỉnh táo. Có đôi khi, dù là Hạ Liên Phòng nhìn cũng cảm thấy nàng
có chút tĩnh táo hơi quá.
Sau khi Thái Hậu tỉnh lại, tựa hồ nháy mắt già cỗi đi mấy chục
tuổi, tóc bà vốn đen nay hiện thêm không ít hoa râm, tuy rằng Thập Lục
không có bản lãnh gì, lại hay gây chuyện thị phi, nhưng vẫn là chất tử
tri kỷ nhất của bà, cũng là đứa bà thương yêu nhất, vốn mất đi Xương
Bình công chúa đã làm cho Thái Hậu tâm lực lao lực quá độ, nay lại là
người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Thái Hậu làm sao có thể không cảm
thấy như ruột gan đứt từng khúc chứ?
Nhưng biên cương chỉ truyền đến tin tức, di thể của Thập Lục
hoàng tử vẫn chưa được chuyển về, cho nên, cho dù Yến Lương thành đã
truyền tin khắp nơi nhưng Hạ Mạt Hồi vẫn không tin!
Nàng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không tin!
Không ai rõ hơn nàng cái tên Thập Lục kia có bao nhiêu lợi hại,
năng lực của hắn đều che dấu dưới mặt nạ bất cần đời, nếu hắn lựa chọn
lên chiến trường, thì nhất định sẽ giống như hắn nói, quang minh chánh
đại trở về cưới nàng, khiến tất cả nữ nhân trên đời này đều hâm mộ nàng
gả được cho phu quân tốt, cho nên, hắn quyết sẽ không một câu cũng không nói liền rời đi nàng!
Nhưng rất nhanh, ảo tưởng của nàng đều bị phá vỡ.
Bởi vì Thanh vương từ biên cương gửi về thư, trong thư lại thật
sự nhắc tới Thập Lục hoàng tử đã chết, mà giờ hắn đang giao chiến với
Đại Nguyên, vô pháp đem di thể của Thập Lục hoàng tử về, chỉ có thể chôn hắn tại đó, gửi áo giáp của hắn lại!
Bộ áo giáp màu bạc kia, toàn thân đẫm máu, đã nhìn không ra màu sắc vốn có.
Hạ Mạt Hồi quỳ trên mặt đất, run rẩy thò tay nâng nó lên, ôm vào trong lòng.
Sau đó, gào khóc.
Trong tiếng khóc lộ ra chua xót cùng bi thương tuyệt vọng, nghe xong làm người ta thấy mũi cũng nhức nhối.
Đã nói muốn cho nữ tử khắp thiên hạ đều hâm mộ nàng có thể làm Thập Lục hoàng tử phi đâu?
Đều là lừa nàng, thế nhưng tất cả đều là lừa nàng!
"Ai cho phép ngươi chết chết ? Ai cho phép ngươi chết?!" Hạ Mạt
Hồi hung hăng cắn áo giáp băng lãnh cứng rắn, đột nhiên, nàng như là
nhận thấy được cái gì, tay run run thò vào chỗ ngực áo giáp, từ trong
lấy ra một cái hà bao, chính là tín vật đính ước lúc Thập Lục hoàng tử
xuất chinh nàng đưa cho hắn. Hạ Mạt Hồi chậm rãi mở ra, hà bao đã dính
đầy máu, nhưng lọn tóc đen bên trong lại vẫn đen như lúc đầu.
Trừ thứ đó ra, trong hà bao còn có một đóa hoa lài đã khô héo vàng.
Nàng rốt cuộc không còn thấy hắn, từ nay về sau, nàng chỉ còn một mình sống qua những tháng ngày còn lại. Nàng đâu biết, ngày đó chính là vĩnh biệt, nếu biết, nàng sẽ sớm gả cho hắn, làm thê tử của hắn, cũng
tốt hơn là sau này ngày đêm tưởng niệm, lấy nước mắt rửa mặt.
Ngay cả thi thể của hắn nàng cũng không thấy được, chỉ có một
thân áo giáp đẫm máu này. Nàng có, lại chỉ có nhiều như vậy.
Hạ Mạt Hồi tự giam mình tại trong phòng, suốt ba ngày không đi ra.
Ba ngày sau, ánh mắt nàng sâu hoẳm, tựa hồ như đã thay đổi một
người. Trước đây mặc dù nàng luôn lãnh đạm, nhưng còn thường xuyên lộ ra nụ cười. Nhưng mà nay cho dù là Hạ Liên Phòng cũng ít khi thấy nàng
cười. Hoàng Thượng thấy nàng một lòng say mê, liền đem áo giáp của Thập
Lục hoàng tử cho nàng, rồi sau đó giúp Thập Lục hoàng tử lập một cái mộ
chôn quần áo và di vật.
Hạ Mạt Hồi bình tĩnh dọa người.
Lại qua mấy ngày, trừ tịch đến, cái năm này là năm hai nhà Hạ Lam vượt qua bi thương nhất.
Nay không có tin tức chính là tin tức tốt, không có tin tức, liền cho thấy bọn họ tạm thời vẫn an toàn. Nhiếp gia tuy rằng chặt đứt liên
hệ giữa Yến Lương cùng ngoại giới, nhưng lại không ngăn cản thư biên
cương báo nguy, nhất là bẩm báo Thập Lục hoàng tử chết, cái chết của hắn là đả kích thật lớn với quá nhiều người, vẫn có thể xem là một cái gai
đả kích Hoàng Thượng.
Mồng một đầu năm, ai cũng không có tâm tình giăng đèn kết hoa chúc
mừng năm mời. Trừ bỏ dân chúng cái gì đều không biết, bọn họ vẫn vui vẻ
khoái lạc đốt pháo uống rượu mới, cầu phúc một năm mới quốc thái dân an
mưa thuận gió hoà, hoàn toàn không biết thời tiết đã sắp thay đổi.
Hội hoa xuân Nguyên Tiêu năm nay, tinh thần Thái Hậu không tốt,
tất nhiên là không có tinh lực cử hành, hơn nữa hai quốc đang giao
chiến, dân chúng lầm than, đâu còn tâm tư thanh nhàn hưởng lạc chứ? Dạo
này Hạ Liên Phòng cũng bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, Nhiếp Tĩnh chưa
bao giờ đình chỉ khiêu chiến cước bộ của nàng, có đôi khi nàng bận rộn
đến mức một ngày chỉ có thể ngủ mấy canh giờ, những thời gian khác đều
đang bôn tẩu khắp nơi. Yến gia còn chưa gom góp đủ vật tư, dưới sự giám
thị của Phủ Tín Dương hầu, bọn họ tất phải thật cẩn thận. Mà vì mê hoặc
Nhiếp Tĩnh, Hạ Liên Phòng tất phải dây dưa với hắn, để bảo đảm cho Yến
Huy Âm có đầy đủ thời gian.
Nàng vội đến mức đã quên bây giờ là năm nào, tận đến khi Hạ Mạt Hồi tìm tới cửa, nói cho nàng biết, nàng(Mạt Hồi) phải tiếp nhận nhị hoàng tử, chuẩn bị làm chính phi của nhị hoàng tử.
Bút lông trong tay Hạ Liên Phòng lạch cạch một tiếng rớt xuống, ở trên giấy Tuyên Thành vạch ra một vết mực lớn. Nàng kinh ngạc nhìn Hạ
Mạt Hồi, có chút không thể tin bản thân mình nghe được cái gì, lại hỏi
một lần nữa: "Vừa nãy muội nói cái gì?"
"Muội muốn làm nhị hoàng tử phi." Hạ Mạt Hồi nói.
"... Muội điên rồi sao?" Hạ Liên Phòng không dám tin nhìn chằm
chằm nàng. "Nhị hoàng tử là hạng người gì, sao muội lại không biết? Hắn
căn bản là không thể ccho muội hạnh phúc!"
"Muội không cần hạnh phúc, đại tỷ." Hạ Mạt Hồi bình tĩnh nói. "Muội muốn báo thù."
Hạ Liên Phòng không hiểu nhìn nàng.
"Hắn đi tìm muội." "Hắn" này, tất nhiên là chỉ nhị hoàng tử.
"Không lâu sau khi Thập Lục xuất chinh, hắn liền cầu thân muội, muội cự
tuyệt hắn. Hắn nói sớm muộn gì có một ngày muội sẽ phải đồng ý hắn, hiện tại muội tin rồi." Hạ Mạt Hồi cắn răng. "Đại tỷ, Thập Lục chết, nhị
hoàng tử có trách nhiệm cực lớn, lúc trước hắn chính là dùng Thập Lục để uy hiếp muội!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT