Nghe xong lời Thái Hậu nói, Hạ Liên Phòng không khỏi nghĩ tới lời lần trước
Hồi nhi nói với mình, Thập Lục hoàng tử ở trước mặt người khác, so với ở trước mặt Hồi nhi là hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ... Trong này còn có
ẩn tình gì hay sao?
Nhận thức Thập Lục hoàng tử cũng không lâu, nhưng ở trong lòng Hạ Liên
Phòng, nàng vẫn cho rằng Thập Lục là kẻ không biết chừng mực, chưa lớn,
làm việc không đáng tin cậy, nếu hỏi Thập Lục hoàng tử có chỗ nào có thể làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa thì... thật sự là nghĩ nát óc
cũng nghĩ không ra được.
Nhưng một người như vậy, ở trong miệng Thái Hậu lại còn là một đứa nhỏ cực kỳ ưu tú khi còn bé.
Hạ Liên Phòng đã từng gặp mấy vị hoàng tử khác thâm thụ Hoàng Thượng
coi trọng, cũng có uy tín cực cao trong lòng các đại thần, trong đó luận trí lực thì cửu hoàng tử hiện đang đứng đầu. Nghe ý tứ của Thái Hậu,
tựa hồ khi còn nhỏ Thập Lục hoàng tử còn thông minh hơn cửu hoàng tử.
Nhưng người thông minh như vậy sao lại biến thành cái dạng như hôm nay
chứ?
Hạ Liên Phòng cảm thấy có chút không thích hợp.
Nàng ngẫm nghĩ, Hồi nhi là quyết sẽ không lừa nàng, trước đó bởi vì vẫn có chuyện khác cần làm cho nên nàng cũng không đem lực chú ý phóng tới
trên người Thập Lục hoàng tử. Chẳng lẽ... khi nàng bận làm chuyện khác
đã bỏ quên thứ gì?
Nàng vẫn cảm thấy Thập Lục hoàng tử không đủ tốt, hoặc là nói, không đủ thích hợp Hồi nhi.
Bây giờ hắn thích Hồi nhi, chính là quyết tâm thích. Nhưng người như
hắn cũng có tâm tư khó định nhất, nói không chừng một buổi sáng nào đó
tỉnh lại liền không còn cảm giác, ở trong mắt Hoàng Thượng cùng Thái
Hậu, Thập Lục hoàng tử chỉ là một đứa nhỏ, cho dù gây ra đại họa gì cũng không đáng trách. Bọn họ sủng ái đứa nhỏ này, cho nên vẫn sẽ luôn dung
túng cho hành vi của hắn. Nhưng mà, nếu Thập Lục hoàng tử xúc phạm tới
Hạ Mạt Hồi, Hạ Liên Phòng tuyệt đối vô pháp dễ dàng tha thứ. Đối với
nàng mà nói, quan trọng nhất chính là đệ muội, nếu ai xúc phạm tới bọn
họ một chút nào Hạ Liên Phòng dù phải liều mạng cũng quyết đòi công đạo.
Cho nên, khi Nhiếp tứ thích Hồi nhi, nàng cảm thấy hai người này không
thích hợp, khi Thập Lục hoàng tử thích Hồi nhi, nàng cũng vẫn cảm thấy
hai người này không thích hợp. Ở trong lòng Hạ Liên Phòng, muội muội
nàng là tốt nhất trên đời, nên được đến nam tử tốt nhất xứng đôi. Nếu Hạ Mạt Hồi nguyện ý, dù cả đời không gả nàng cũng ủng hộ.
Mấy ngày nay Hạ Liên Phòng cũng thỉnh thoảng lại từ trong miệng Hạ Mạt
Hồi nghe được tin tức của Thập Lục hoàng tử. Không phải hai người cùng
đi nơi nào du ngoạn thì là Thập Lục hoàng tử lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì chọc giận nàng, nếu không nữa thì chính là Thập Lục hoàng tử nhìn
người nào đó không vừa mắt, hung hăng chỉnh đốn một phen... Nói tới nói
lui, rất khác với lúc trước nhắc tới Nhiếp Hàng.
Đổi thành Hạ Liên Phòng khi chưa gả có lẽ không phân biệt ra trong
chuyện này; nhưng mà, bây giờ Hạ Liên Phòng cũng đã có đầy đủ sức phán
đoán để đối đãi chuyện này. Lúc quen Nhiếp tứ, Hạ Mạt Hồi là thiếu nữ
mầm tình chưa nảy, có lẽ sẽ có chút động tâm, nhưng chính nàng thì lại
không cách nào ý thức được, cũng bởi vậy, khi xác định hai người vô
duyên Hạ Mạt Hồi cũng không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ. Nhưng với
Thập Lục hoàng tử... trong ánh mắt Hạ Mạt Hồi liền giống như có ngôi sao sáng lấp lóe.
Cảm tình với Nhiếp tứ và Thập Lục hoàng tử, là không giống nhau.
Hạ Liên Phòng còn nhớ rõ lúc ban đầu Hạ Mạt Hồi có bao nhiêu chán ghét
Thập Lục hoàng tử. Chán ghét hắn không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi, thật sự là một chút hảo cảm cũng không. Nhưng từ khi đó đến bây giờ mới qua bao lâu chứ? Nàng không chỉ thay đổi thái độ với Thập Lục hoàng tử, thậm chí còn thích đối phương! Hạ Liên Phòng
cảm thấy, đây không phải một sự trùng hợp. Nếu Thập Lục hoàng tử quả
thực như đồn đãi vô năng chỉ biết quấy rối, muội muội kiêu ngạo kia của
nàng quyết sẽ không coi trọng hắn.
Cho nên, Hạ Liên Phòng tất phải đối mặt với một chuyện rất xấu hổ—— thừa nhận nàng nhìn lầm người.
Nhưng mà, dù Hạ Liên Phòng ôm thái độ bàng quan trước quan hệ của hai
người này, chuyện Thập Lục hoàng tử có tật xấu kia thì sao? Chẳng lẽ...
Thật sự muốn Hồi nhi sau khi gả qua, phải thủ tiết mà sống?! Nghĩ đến
đây, mặt Hạ Liên Phòng liền đen. Ngắn ngủi trong chốc lát, nàng đã thiên mã hành không nghĩ đến đây.
Thái Hậu nhìn vẻ mặt nàng không ngừng biến hóa, còn tưởng rằng nàng là không thoải mái, liền muốn nàng đi nghỉ ngơi.
Nếu muốn nghỉ ngơi, Hạ Liên Phòng sẽ không ở Thọ Ninh cung. Tây điện
của Thanh vương cho tới nay vẫ không ai vào ở, từ lúc hai người thành
thân, nàng có tiến cung đều đến Tây điện nghỉ tạm.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, ít nhất Hạ Liên Phòng cảm thấy mình có chút
choáng váng đầu hoa mắt... Có lẽ là bị tự mình nghĩ nhiều dọa cho sợ.
Vừa nghĩ đến Thập Lục hoàng tử hoàn khố bại hoại kia không đơn giản như ở mặt ngoài, nàng liền cảm thấy mình bị gạt. Đồng thời, cũng có một chút
thất vọng với năng lực nhìn người của mình—— nàng không nên phạm phải
lỗi như vậy nha!
Hôm nay Thanh vương cũng ở trong cung, mấy ngày nay hắn thường xuyên tiến cung
bàn chuyện với Hoàng Thượng, lực chú ý của hai nam nhân tôn quý nhất Đại Tụng triều tất cả đều đặt trên đội quân thần bí kia. Thanh vương nhìn
ra được, Tín Dương hậu ở Yến Lương cũng đã sắp không chịu nổi nữa. Nam
nhân kia trời sinh thuộc về chiến trường, cuộc sống hòa bình an dật căn
bản không phải là mong muốn của đối phương. Nhưng tại trước khi đội quân chưa được điều tra rõ, tuyệt đối không thể để cho Tín Dương hậu trở lại biên cương. Đến lúc đó, trời cao Hoàng Đế xa, sẽ rất khó điều tra hắn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Thượng luôn giao rất nhiều nhiệm
vụ cho Tín Dương hậu đi làm—— có việc cho hắn làm, không phải là không
có lý do rời kinh sao?
Tín Dương hậu, giống như lão hổ nuôi trong lồng sắt, khi bị nhốt trong
lồng sắt tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại vẫn có thể khống chế, chỉ khi nào để hắn xuất lồng, nó nhất định sẽ thôn phệ người nuôi nhốt mình.
Giang sơn, vĩnh viễn đều chỉ có thể họ Kỳ, người Nhiếp gia muốn chia một chén canh, đó là chuyện không thể có khả năng.
Sau khi cáo biệt Hoàng Thượng, Thanh vương đi Tây điện. Sáng hôm nay
hai vợ chồng bọn họ cùng đến, buổi tối cũng không tính trở về, Hạ Liên
Phòng muốn bầu bạn Thái Hậu thêm, Thanh vương cũng có chuyện quan trọng
cần tiếp tục thương nghị cùng Hoàng Thượng. Bao lâu nay Hạ Liên Phòng
vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao Hoàng Thượng hết sức cảnh giác với Tề
vương, Lỗ vương, nhưng với Thanh vương lại không có một chút nào chứ?
Chẳng lẽ bởi vì bọn họ là huynh đệ ruột thịt do cùng một mẹ sinh ra?
Trong lịch sử đế vương vì hoàng vị giết huynh giết cha cũng không phải
số ít. Hoàng Thượng tín nhiệm Thanh vương quỷ một cách quỷ dị như vậy,
luôn khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy khó hiểu. Nhưng vấn đề này hỏi ra thì
thật sự quá vô lễ, nếu bị Hoàng Thượng biết, sợ là nàng sẽ rước lấy đại
phiền toái, cho nên Hạ Liên Phòng cũng vẫn luôn không hỏi.
Hạ Liên Phòng vốn định qua giờ ngọ thì đi nghỉ, ai biết chưa ngủ liền
phát hiện có người tay chân rón rén mò lên giường. Nàng tất nhiên biết
người kia là ai liền vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ say, bởi vì khí trời nóng
bức cho nên khi ngủ trưa nàng chỉ mặc bộ trung y thật mỏng, tóc dài đen
nhánh phủ lên gối trúc, người nọ nhẹ nhàng vén mái tóc dài của nàng
chỉnh tề để qua một bên, sau đó ở bên cạnh nàng nhẹ nhàng nằm xuống, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng.
Hạ Liên Phòng định lực mười phần, hoàn toàn coi như không biết. Sau một lúc lâu, người nọ chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng
nhuận của nàng một cái.
Thấy Hạ Liên Phòng không có phản ứng, người nọ càng thêm không kiêng nể
gì, một bàn tay ôm eo thon của Hạ Liên Phòng, một tay còn lại lại lặng
lẽ không tiếng động lần vào trong trung y của Hạ Liên Phòng, cách cái
yếm, cầm một bên mềm mại. Hạ Liên Phòng không giả vờ ngủ nổi nữa, nàng
xấu hổ mở mắt ra trừng Thanh vương: "Chàng, chàng, chàng..."
Chàng chàng chàng nửa ngày trời; cái gì cũng không nói ra, ngược lại tự náo loạn khiến cho mình đỏ bừng mặt, hơn nữa từ đầu tới cuối, Thanh
vương cũng không đem tay từ bộ ngực của nàng rút ra. Hạ Liên Phòng nhanh chóng đi bắt bàn tay to không an phận của hắn, Thanh vương lại cười hì
hì nhẹ nhàng bóp một cái, Hạ Liên Phòng cúi đầu kinh hô, mặt lộ vẻ tức
giận: "Túc lang!"
"Không phải ngủ sao?" Hắn hỏi, ý cười xấu xa từ đáy mắt hắn chợt lóe lên.
Từ lúc Thanh vương tiến vào liền biết Hạ Liên Phòng chưa ngủ, khi nàng
ngủ hô hấp nhịp nhàng, không phải như bây giờ. Nhưng nếu nàng thích giả
bộ ngủ thì hắn liền vụng trộm treu nàng một chút. Quả nhiên, chỉ trong
tức khắc nàng liền phá công.
Hạ Liên Phòng vĩnh viễn không biết biểu tình nàng hờn dỗi có bao nhiêu
kiều mỵ động lòng người. Bởi vì đã làm vợ cho nên trên người nàng trừ bỏ khí chất tinh thuần chỉ có ở thiếu nữ, còn thêm vẻ quyến rũ như có như
không, loại quyến rũ này chỉ ở trước mặt Thanh vương mới có thể biểu lộ
ra, còn hắn, là thật sự bị nàng mê hoặc.
"Không ngủ không ngủ, có chàng ở đây, thiếp đâu ngủ được nha?" Hạ Liên
Phòng liên tục nói hai lần không ngủ, nàng là thật sự không ngủ, bởi vì
nàng không dám cam đoan trong lúc nàng ngủ trưa Thanh vương sẽ làm ra
chuyện gì. Trên chuyện phu thê hắn thật có thể nói là đa dạng chồng
chất, khiến nàng hoa cả mắt, ứng phó không nổi. Nếu ở Thanh vương phủ
cũng còn thôi, giờ đang ở hoàng cung, nếu sáng ngày mai nàng không bò
dậy được... Hạ Liên Phòng cảm thấy, mình nhất định sẽ xấu hổ mà chết!
"Chàng, chàng đã trở lại?"
"Ân." Thanh vương lên tiếng, không cho hắn sờ ôn hương nhuyễn ngọc, vậy hắn sờ da thịt nõn nà này cũng có thể đi?
Nhiều năm luyện võ dẫn đến trên tay Thanh vương có đầy vết chai, chạm
đến làn da non mịn của Hạ Liên Phòng luôn làm cho nàng một loại cảm giác tê dại khác thường. Nàng nhịn không được rùng mình một cái, lại hỏi:
"Vừa nãy thiếp ở Thọ Ninh cung lại gặp Thập Lục ."
Vừa nghe có liên quan đến phiền toái tinh kia, Thanh vương liền khẽ
nhíu mày: "Tại sao nó lại đi Thọ Ninh cung, có phải lại gây họa gì, đi
cầu xin mẫu hậu giúp nó giải quyết hay không?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Lần này không phải là cầu xin mẫu hậu hỗ trợ giải quyết, mà là cầu xin thiếp giúp hắn cầu tình."
Thanh vương nghe xong chân tướng, Hạ Liên Phòng có thể xác định, có như trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Thanh vương gọi là —— xấu hổ. "Ta
thấy Mạt Hồi làm không tệ, loại người tùy ý làm bại hoại khuê dự của nữ
tử như Thập Lục nên loạn côn đánh chết mới đúng!" Đánh cũng đã quá tiện
nghi cho con thỏ chết bầm kia.
Có câu nói là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Hạ Liên Phòng cho nên
Thanh vương cũng đặc biệt chiếu cố Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm. So với
thằng cháu trai cả ngày chỉ biết gặp rắc rối không làm nên trò trống gì, tiểu muội tử cùng tiểu cữu tử thông minh giỏi giang lại cố gắng khắc
khổ tất nhiên càng làm người ta thích.
Nghe xong lời Thanh vương, Hạ Liên Phòng buồn cười nói: "Cũng không đến mức như thế, hôm nay nghe Thập Lục nói chuyện, lại liên tưởng đến lời
Hồi nhi nói với thiếp, Túc Lang, chàng nói xem... Thập Lục có khả năng
là đang giấu tài hay không?"
Nghe vậy, Thanh vương ngạc nhiên nói: "Sao nàng lại nghĩ tới vấn đề
này?" Ngoài miệng nói chuyện với thê tử, tay lại đem nàng ôm vào lòng,
làm cho nàng dán vào ngực mình, hai người mặt đối mặt đối diện lẫn nhau.
Hạ Liên Phòng nói: "Thiếp cũng là đoán vậy thôi, đoán đúng hay không
thiếp cũng không biết. Chỉ là... Trước đây không cảm thấy, hôm nay lại
đột nhiên nghĩ như vậy. Có thể khiến nhân vật như Cửu hoàng tử vậy coi
là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Thập Lục hẳn cũng không phải
là người đơn giản đúng khôgn?" Nếu Thập Lục hoàng tử thật sự là k vô
dụng, Cửu hoàng tử có đủ 1000 loại phương pháp làm cho hắn tử vong
"Ngoài ý muốn". Một hoàng tử không có mẫu phi cũng không có gia tộc ủng
hộ, mặc dù là có Hoàng Thượng và Thái Hậu sủng ái thì có thể như thế nào chứ?
"Từ nhỏ, Thập Lục
cùng Tiểu Cửu đã là đối thủ. Hai người đều nhìn nhau không vừa mắt, từ
nhỏ chính là đấu đến lớn." Thanh vương thản nhiên nói. "Chỉ là Tiểu Cửu
am hiểu tâm kế, Thập Lục lại là kẻ không có tim không có phổi, suốt ngày chỉ muốn ăn uống ngoạn nhạc, lúc đầu so từ mẫu phi ai được sủng ái, đến ai học xong bài Thái Phó giao cho... Hai người này không có lúc nào là
không đang tỷ thí. Sau này Hiền phi mất, Thập Lục mới bỏ bê hết thảy."
Bỏ bê sao? Nếu Thập Lục hoàng tử thật sự là đang giấu tài, như vậy thì, Hạ Liên Phòng liền không cho rằng hắn là đang giấu tài.
"Nhưng mà, A Phòng, nàng có thể yên tâm. Long ỷ kia, kẻ có năng lực
ngồi lên nó, sau này truyền cho ai cũng đều là chuyện hoàng huynh mới có thể quyết định. Dù các hoàng tử ưu tú như thế nào, chiếm được nhiều sự
ủng hộ như thế nào, nếu không có hoàng huynh gật đầu, hết thảy cũng đều
là vô dụng." Thanh vương nhìn được rất xa. "Chỉ cần có thể bảo vệ giang
sơn này, để dân chúng an được cư lạc nghiệp thì ai làm Hoàng Đế cũng có
sao đâu?"
Hạ Liên Phòng
không nghĩ tới Thanh vương có cái nhìn phóng khoáng như vậy. Nàng biết
Thanh vương nói đúng, nhưng nàng không thể quên được những chuyện phát
sinh kiếp trước, ai cũng có thể làm Hoàng Đế, chỉ riêng nhị hoàng tử
tuyệt đối không thể! Nàng vốn cũng định ủng hộ Thất hoàng tử, cùng thất
hoàng tử dù chưa từng ước định, nhưng cũng coi như là hiểu trong lòng mà không nói ra. Nhưng mà, nếu Thập Lục hoàng tử cũng không phải như bề
ngoài, nàng... liệu có muốn phản chiến đi ủng hộ Thập Lục hoàng tử? Nếu
một ngày kia, Thập Lục hoàng tử đăng cơ làm đế, khi đó hắn nhất định sẽ
quảng nạp hậu cung, Hồi nhi của nàng, sẽ giống như Thái Hậu nương nương
năm đó.
Hơn nữa, Thập Lục hoàng này ... còn có bệnh kín chưa trị, sao có thể làm Hoàng Đế chứ?
Trong lúc nhất thời, Hạ Liên Phòng giãy dụa không thôi. Nàng cảm thấy
Thất hoàng tử sẽ là một lựa chọn tốt cho vị trí Hoàng Đế, nhưng cùng lúc đó, nàng lại cảm nhận được sự giãy dụa cùng rối rắm. Thanh vương nhẹ
nhàng vỗ lưng của nàng, Hạ Liên Phòng sợ bị hắn nhìn ra tâm tư của bản
thân mình, liền đem mặt vùi vào hõm cổ Thanh vương, nhắm mắt lại, yên
lặng nói: "Túc lang, thiếp mệt mỏi."
"Mệt mỏi thì ngủ đi, ta sẽ ở chỗ đây bồi nàng."
Thanh âm của Thanh vương vô cùng ôn nhu, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng lại rất loạn.
Rõ ràng, trong chuyện các hoàng tử đoạt vị, Thanh vương không đứng về
phe ai cả, hắn chỉ nguyện trung thành với Đại Tụng triều, nguyện trung
thành với lê dân bách tính, hoàng đế do ai làm cũng được, chỉ cần là
minh quân, chỉ cần quốc thái dân an, hắn đều không can thiệp. Nhưng mà
chấp niệm của Hạ Liên Phòng lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể
để cho nhị hoàng tử trở thành tân đế, bằng không khi đó Phủ Tĩnh quốc
công cũng tốt, phủ đại học sĩ cũng tốt, đều sẽ trở thành đối tượng đầu
tiên hắn động thủ diệt trừ!
Cho tới bây giờ Hạ Liên Phòng vẫn không thể lý giải, vì sao nhị hoàng
tử lại muốn diệt trừ hai nhà Hạ Lam, chẳng lẽ trước đây bọn họ đã từng
đắc tội hắn? Hoặc là từng vô lễ với hắn?
Nàng chính là không nghĩ ra vì sao. Hai nhà Hạ Lam tuy rằng cũng bảo
trì trung lập, nhưng cũng đều là trung tâm ái quốc, tuyệt đối sẽ không
làm ra chuyện phản quốc thông đồng với địch đại nghịch bất đạo như vậy,
nhưng vì cái gì... cuối cùng Nhị hoàng tử lại lấy lý do này để chụp cho
Phủ Tĩnh quốc công chứ? Nếu không phải lúc ấy Hạ Hồng Trang đã là nhất
quốc chi mẫu, sợ là Hạ gia cũng tránh không thoát.
Nàng suy nghĩ kỹ trong chốc lát cũng không thể chỉnh lý rõ ràng rốt
cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Sau một lúc lâu, không để ý nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, quản nó như thế nào làm gì, binh đến tướng
chặn, nước tới đất ngăn cũng được.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hạ Liên Phòng rộng mở sáng sủa ra, nàng nhắm mắt lại, giờ thật sự ngủ say.
Vốn không có ý định ngủ bao lâu, nhưng ai biết vừa tỉnh dậy, màn đêm đã giáng xuống. Hạ Liên Phòng nhìn ánh chiều tà đỏ bừng sắp biến mất, gọi
Cầm Thi tới hỏi: "Vương gia đâu?"
"Bẩm vương phi, vương gia đã đi lâu rồi, trước khi đi, dặn chúng nô tì chớ đánh thức vương phi."
Hạ Liên Phòng gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại hỏi: "Vậy, Thái Hậu có phái người tới gọi ta không?"
Cầm Thi lắc đầu: "Không có, vương gia thức dậy đã nói với nô tì, ngài
ấy sẽ đi trước một chuyến đến Thọ Ninh cung cùng Thái Hậu nương nương
nói rõ ràng, để vương phi không cần lo lắng, còn nói vương phi ngủ đến
bao giờ cũng được."
Hạ Liên Phòng thở dài dưới đáy lòng, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có một ngày, nàng sẽ biến thành heo—— một con heo lười.
Lại một lát sau, Thanh vương phái người truyền tin đến, kêu Hạ Liên
Phòng không cần chờ hắn dùng bữa tối, hắn sẽ về trễ một chút, bảo nàng
chớ để đói bụng. Dùng cơm xong nhớ nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai muốn mang nàng rời cung.
Vì thế
Cầm Thi mệnh đám cung nhân truyền bữa tối, đứng ở bên cạnh bàn bóc vỏ
hạt dẻ cho Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng ngủ say mới tỉnh, cũng thật sự
đã đói bụng, hiến khi thấy thèm ăn. Bởi vì bữa tối hôm nay chỉ có một
mình nàng cho nên trên bàn không có món ăn mặn. Lúc Thanh vương ở cùng
nàng, bởi vì Hạ Liên Phòng quen ăn chay cho nên hắn cũng muốn ăn theo,
vẫn là Hạ Liên Phòng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt hắn mới bỏ đi ý
nghĩ này.
Vừa uống một ngụm trà trên tay Thiên Tuyền liền tiến vào bẩm báo, nói Thập Lục hoàng tử đang ở bên ngoài Tây điện cầu kiến.
Hạ Liên Phòng: "..." Hắn lại tới làm cái gì, nàng không phải đã nói rõ
ràng rồi sao? Hắn bắt nạt Hồi nhi, nếu muốn cầu được Hồi nhi tha thứ thì cũng phải do chính hắn nghĩ biện pháp, nàng quyết sẽ không hỗ trợ. Trên thực tế, Hạ Liên Phòng cảm thấy bản thân mình không bỏ đá xuống giếng
đã rất tốt rồi. Dựa theo suy nghĩ của nàng, đăng đồ tử khinh bạc bảo bối muội muội của nàng, ít nhất phải kéo ra ngoài ngũ xa phanh thây chém eo chém đầu một trăm lần ấy chứ. "Cho hắn vào đi."
Bởi vì đang ngạc nhiên cho nên Hạ Liên Phòng cũng không chú ý đến biểu
tình Thiên Tuyền có chút kỳ quái. Nhưng mà, sau khi nàng nhìn thấy Thập
Lục hoàng tử đi vào, Hạ Liên Phòng liền sợ ngây người —— vì thế, nàng
cũng lộ ra biểu tình không khác Thiên Tuyền là mấy.
Ông trời ơi, đây là Thập Lục hoàng tử đường hoàng ương ngạnh tùy hứng làm bậy kia sao?
Hắn mặc một thân áo choàng màu chàm nhan sắc lịch sự tao nhã, bên hông
treo một khối mĩ ngọc, tóc cũng quy củ trang trọng nghiêm chỉnh, cùng
hoàn toàn tương phản với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Đương
nhiên, nếu như chỉ là thay đổi trên bề ngoài thì Hạ Liên Phòng cũng
không đến mức kinh ngạc như thế, điều thực sự khiến nàng không thể tin
được là biểu tình của Thập Lục hoàng tử. Khác hoàn toàn với ngày xưa,
giờ này khắc này, Thập Lục hoàng tử đứng ở trước mặt Hạ Liên Phòng, trên người lại có loại khí khái nam nhi không thua gì Thanh vương!
Lúc ban đầu khiếp sợ qua đi, Hạ Liên Phòng liền lập tức hiểu, nàng mỉm
cười, buông đũa: "Cho nên suy đoán của ta quả nhiên là đúng, ngươi quả
nhiên không giống như biểu hiện bên ngoài." Nào chỉ là không giống, quả
thực là cách biệt một trời một vực. Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng là bộ mặt giống nhau, Thập Lục hoàng tử ngày thường thoạt nhìn giống như là
một bộ da xinh đẹp nhưng không có giá trị gì. Còn giờ khắc này, dung mạo tuấn tú cũng chỉ như dệt hoa trên gấm cho khí chất của hắn. Sau khi đổi khí chất, cả người đều khác biệt, Hạ Liên Phòng suýt nữa không nhận ra.
"Hoàng thẩm thẩm, van cầu ngài giúp ta đi!" Lần này khẩn cầu không
giống kiểu không để ý như ở Thọ Ninh cung buổi sáng nay, Thập Lục hoàng
tử bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Liên Phòng, "Đồng thời ta cũng
cầu xin Hoàng thẩm thẩm có thể gật đầu, về sau, để cho ta chiếu cố Hồi
nhi!"
Hạ Liên Phòng vẫn
cứ dùng ánh mắt mới lạ nhìn hắn, trong ánh mắt để lộ ra các loại các
dạng cảm xúc. Sau một lúc lâu nàng mới hỏi: "Ngươi ngụy trang lâu như
vậy, hiện tại mới bằng lòng nói thật với ta, sao ta có thể tin tưởng
ngươi sau này sẽ đối xử tốt với Hồi nhi chứ?"
Thập Lục hoàng tử trịnh trọng nói: "Ta dùng sinh mệnh của mình cam
đoan! Nếu một ngày nào đó ta phụ Hồi nhi, sẽ khiến ta không được chết tử tế!"
Hạ Liên Phòng cười lắc đầu: "Lời thề không có tác dụng ước thúc nhân tâm. Cho dù giờ phút
này ngươi phát thề là thật lòng, cũng khó đảm bảo một hai năm sau ngươi
sẽ trở mặt không nhận." Thập Lục hoàng tử hối hận không coi là cái gì,
bởi vì dù sao hắn cũng vẫn là nhi tử Hoàng Thượng thương yêu nhất, nhưng Hồi nhi của nàng thì không có vận khí tốt như vậy, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu ánh mắt khác thường chỉ trỏ, Hạ Liên Phòng quả thực không dám
tưởng tượng. Kiếp trước, chính là bởi vì dư luận xôn xao, lời đồn đãi
nổi lên bốn phía nên bách tính mới tin tưởng Thượng Thư phu nhân thật sự là một "Dâm phụ".
Thập Lục hoàng tử nóng nảy nói: "Vậy ngài muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?"
"Ta tin hay không tin ngươi, có gì quan trọng." Hạ Liên Phòng cười nhìn trên mặt Thập Lục hoàng tử xuất hiện vẻ quyết liệt. "Chẳng lẽ quan
trọng nhất, không phải là chính ngươi sao? Ngươi muốn ở bên Hồi nhi, ta
không phản đối, nhưng ta cũng sẽ không ủng hộ. Nếu ngươi có thể được đến tâm của nàng, vậy dĩ nhiên là tốt; nhưng nếu không chiếm được, cũng
đừng vọng tưởng ta sẽ giúp ngươi."
Thập Lục hoàng tử đứng ở đàng kia một hồi lâu rồi cất giọng kiên định
nói: "Ta sẽ không xa cầu Hoàng thẩm thẩm giúp ta, ta chỉ muốn cho Hoàng
thẩm thẩm biết, ta đối với Hồi nhi là nghiêm túc, nghiêm túc đến mức...
ta nguyện ý bỏ xuống ngụy trang nhiều năm như vậy, quên mất bản thân
mình, đi tranh điều nàng mong muốn."
Hồi nhi mong muốn?
Là cái gì?
Hạ Liên Phòng đang muốn hỏi, Thập Lục hoàng tử khẽ cắn môi, dường như
đã hạ quyết tâm gì đó. Giờ phút này Thiên Tuyền cùng Diêu Quang đều đã
lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Liên
Phòng. Thập Lục hoàng tử biết, Hạ Liên Phòng chỉ là ngoài miệng nói
không can thiệp, nhưng nàng nhất định vẫn sẽ can thiệp, bởi vì Hạ Mạt
Hồi là muội muội nàng thương yêu nhất. Mà nếu hắn muốn có được cô nương
hắn thích, nhất định phải thuyết phục được Hạ Liên Phòng. Nếu không được Hạ Liên Phòng gật đầu, Hạ Mạt Hồi tuyệt đối sẽ không đáp ứng ở cùng
hắn. "Hoàng thẩm thẩm, ngài có thời gian nghe ta nói đôi lời không?"
"Ngươi nói đi."
"Nương ta chết đã lâu rồi, chuyện này, Hoàng thẩm thẩm chắc cũng đã biết?"
Thấy Thập Lục hoàng tử không gọi Hiền phi nương nương là "Mẫu phi",
ngược lại gọi "Nương", Hạ Liên Phòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật gật
đầu. Tên tuổi của Hiền phi nương nương nàng đã nghe qua rất nhiều lần,
nghe nói đó là chí ái cả đời của Hoàng Thượng, chỉ tiếc, nàng mất sớm,
hồng nhan bạc mệnh, không sống đến 30 tuổi đã vội vã ra đi. Hoàng Thượng cho tới nay vẫn thập phần quyến luyến nàng, thỉnh thoảng lại đến cung
điện khi Hiền phi nương nương khi còn sống ở ngồi một lát, đủ để thấy
trình độ si tình của hắn với Hiền phi nương nương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT