Hạ
Lịch thân là nhất phẩm đại quan triều đình, thâm thụ Hoàng Đế coi trọng, ông tiến cung, tin tức liền nháy mắt truyền khắp lỗ tai văn võ bá quan. Không ít người đều cầm danh thiếp muốn đến nhà bái phỏng, bởi vì nhân
số quá nhiều, cho nên Hạ Lịch sai người đem danh thiếp toàn bộ nhận lấy, thiết yến khoản đãi đông đảo đồng nghiệp. Tuy ông rời triều ba năm,
nhưng Hoàng Đế vẫn để trống vị trí của ông, đủ để thuyết minh ông chính
là cánh tay đắc lực chi thần, trong triều đình muốn lấy lòng ông có khối người. Nhưng Hạ Lịch người này có cái đặc điểm, chính là xương cứng,
chuyện ông không muốn làm, dù gặp phải uy hiếp lớn cỡ nào cũng kiên trì
nguyên tắc. Điểm này rất giống tính tình cũ kỹ Tĩnh quốc công, cũng
chính bởi vì vậy, ông mới có thể trở thành con rể của Tĩnh quốc công.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, gia đinh tỳ nữ đi lại nối liền không dứt,
thỉnh thoảng còn có thể theo gió truyền đến tiếng nam tử nói chuyện. Hạ
Liên Phòng an tĩnh ở tại U Lan các, một bên bồi Hạ Lan Tiềm một bên thêu thùa, kiếp trước nàng ở Phật đường, thường ngày trừ bỏ sao kinh Phật
liền là đọc sách thêu thùa, cho nên nữ công rất tốt, ngay cả Chu nương
thấy cũng khen không dứt miệng.
Hạ Lan Tiềm giờ phút này có chút hưng phấn, cậu năm nay vừa đúng 10
tuổi, tuy đến học đường vài năm, nhưng yến hội như vậy lại chưa từng
tham gia. Thứ nhất vì ba năm trước cậu còn nhỏ tuổi, thứ hai Hạ Lịch
cũng không phải người thích bày yến tiệc đãi khách, đường đường đại học
sĩ, ngay cả một cái phụ tá cùng môn sinh đều không có. Ông không theo
phe ai, cũng không kết bè kết cánh, làm việc quang minh chính đại không
thẹn với lương tâm, đây đúng là nguyên nhân vì sao Hoàng Đế tín nhiệm
ông như thế .
Kim thêu
linh hoạt xuyên qua xuyên lại vải lụa, Hạ Liên Phòng vội nhưng vẫn bớt
chút thời gian liếc mắt nhìn Hạ Lan Tiềm, thấy cậu do dự mãi, liền đề
nghị: "Không bằng xuyên bộ xanh da trời kia thử xem?"
Hạ Lan Tiềm trên tay đang cầm kiện ngoại bào màu xanh, cậu vừa giải độc xong, dù tiền sảnh đốt chậu than không tính lạnh, Hạ Liên Phòng cũng
không cho cậu mặc quá mỏng. Cho nên cậu có chút không vui ném xuống,
theo lời Hạ Liên Phòng cầm lấy áo khoác màu xanh da trời để ở một bên
mặc vào. Hạ Liên Phòng thấy cậu phụng phịu, không khỏi buồn cười, buông
kim chỉ trong tay đi tới, lại chọn kiện áo lông cáo phủ thêm cho cậu,
dặn dò: "Nếu cảm thấy thân mình không thích hợp, liền lập tức trở về
nghỉ ngơi, nhớ sao?"
Hạ Lan Tiềm ngoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: "Đại tỷ không muốn cùng đệ đi xem náo nhiệt sao?"
"Tiền viện có nhiều nam tử, ta là nữ quyến, sao có thể dễ dàng đi lại?
Hôm nay tỷ sẽ đợi ở U Lan các, đến khi phụ thân yến khách xong lại về
Hạm Đạm trúc." Nàng ôn nhu mỉm cười, cẩn thận giúp đệ đệ cài lên một
khối noãn ngọc Hòa Điền bên hông, rồi sửa sang lại áo choàng, thấy cậu
sắc mặt như ngọc, hai má có phần hồng nhuận khỏe mạnh, thế này mới có
chút yên lòng. "Nhanh đi thư phòng tìm phụ thân, cùng ông đi tiền sảnh.
Hôm nay đến trong phủ không chỉ có đại thần trong triều, nhất định còn
có hoàng hoàng thân quốc thích, nhớ rõ không nên nói chuyện lung tung,
bất cứ việc gì đều phải nhìn kỹ nghe nhiều, hiểu không?"
"Vâng!" Dùng sức gật đầu, Hạ Lan Tiềm ghét bỏ đưa lò sưởi tay đẩy về
trong tay Kiều nương. "Ta là nam tử hán, ôm cái lò sưởi tay khó coi chết được?"
Kiều nương ai
nha một tiếng: "Đại thiếu gia của ta, ngài mới khỏi bệnh, vạn nhất lại
bị nhiễm lạnh thì làm sao được? Đại tiểu thư, ngài nói nói đại thiếu
gia, để cậu ấy ôm đi!"
Hạ Liên Phòng lại cười nói: "Nó không muốn ôm thì thôi, cứ theo nó thích đi."
Đang khi nói chuyện, Yên Nhiên từ bên ngoài đi tới, trong tay bưng cái
khay, bên trong là các loại kim thêu mà Hạ Liên Phòng muốn, bẩm báo:
"Đại tiểu thư, tứ tiểu thư ở bên ngoài nháo muốn vào gặp ngài ạ!"
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng nao nao. "Sao nàng biết ta ở trong này?"
"Nói là đến Hạm Đạm trúc, thấy ngài không ở, lại đi Mạt Lỵ uyển, bị nhị tiểu thư đuổi đi nên mới đến chỗ đại thiếu gia." Yên Nhiên cung kính
trả lời, đáy mắt tất cả đều là chán ghét với Hạ Lục Ý. Nàng là nha hoàn
bên người Hạ Lan Tiềm, đối với Hạ Lan Tiềm tất nhiên là trung thành và
tận tâm, trong ba năm Hạ Liên Phòng ở Phật đường không ra, mấy vị thứ
xuất kia khi dễ đại thiếu gia như thế nào, nàng nhớ rất rõ, tất nhiên sẽ không cho Hạ Lục Ý sắc mặt tốt gì. "Nô tỳ hỏi nàng tìm ngài làm cái gì
nàng cũng không nói, chỉ nháo muốn tới gặp ngài."
"Có mang theo nha hoàn bà mụ?"
"Không có, nàng ta đến một mình."
"Nếu đã như thế, liền cho nàng ta vào đi." Hạ Liên Phòng khẽ nhăm mày,
rất nhanh liền buông lỏng ra, vẫn là bộ dáng dịu dàng nhu hòa.
Yên Nhiên buông khay xuống rồi lại đi ra ngoài truyền tín, rất nhanh Hạ Lục Ý liền nghênh ngang đi vào, thấy Hạ Liên Phòng, trực tiếp hỏi: "Đại tỷ, nương không cho ta cùng tam tỷ đi tiền sảnh tham gia yến hội, ngươi có thể nói giúp chúng ta một tiếng với phụ thân hay không?"
Hạ Liên Phòng ôn ngôn đáp: "Nhị phu nhân không chịu, đều có lý do của bà, muội muội vẫn là về trong sân đi thôi."
"Ta mới không cần! Suốt ngày ở trong phủ, một tháng cũng khó được đi ra ngoài dạo một lần, hôm nay thật vất vả trong phủ tới nhiều người như
vậy, ta nghe Tề nương nói, không chỉ có là đồng nghiệp của phụ thân,
ngay cả Tề vương thế tử cùng Lỗ vương thế tử, còn có nhị hoàng tử đều
tới đâu!" Chỉ nói vậy, Hạ Lục Ý đã hưng phấn không thôi. Đây đều là quý
nhân khó gặp! Cho dù là được bất kỳ một ai trong đó nhìn trúng, nàng
liền lập tức có thể gả vào hoàng thất, từ đó có thể đem Hạ Liên Phòng
cùng Hạ Mạt Hồi đạp ở dưới chân nha! "Ta thật sự rất muốn đi xem náo
nhiệt, đại tỷ, ngươi giúp ta cùng Hồng Trang đi nói một tiếng đi!" (Mia: danh con não tàn!!!)
"Chuyện này..." Hạ Liên Phòng ra vẻ lúng túng. "Cũng không phải đại tỷ
không muốn giúp ngươi chuyện này, mà là bây giờ phụ thân đang ở trong
thư phòng chuẩn bị tiếp khách, nếu quấy rầy đến ông thì không tốt đâu.
Hơn nữa, muội muội muốn đến tiền sảnh, vậy Hồng Trang muội muội đâu?
Nàng cũng muốn đi sao?"
"Nàng đương nhiên cũng muốn đi nha! Nhưng nương không cho phép, bằng
không ta làm cái gì vụng trộm chuồn ra sân viện đi cầu ngươi? Vốn tưởng
ngươi có thể giúp ta, sau đó ta sẽ đi nói với Hồng Trang!" Nghe khẩu khí Hạ Liên Phòng không giống như muốn giúp đỡ, Hạ Lục Ý lúc vốn miễn cưỡng biểu hiện ra hữu hảo nháy mắt tan thành mây khói. "Thôi, ngươi không
muốn giúp ta, ta còn lười van xin ngươi đấy, hừ!" Nói xong, ngay cả cái
chào cũng không làm, xoay người bước đi, khí phái kia, sự ương ngạnh
kia, khiến Hạ Lan Tiềm nhìn mà đáy mắt muốn bốc lửa, hận không thể bắt
lấy đánh cho một trận.
Trước khi Hạ Lan Tiềm tức giận bắt được tay áo của cậu, Hạ Liên Phòng
trầm ngâm xuống, giao phó Kiều nương nói: "Ngươi đi giúp ta làm một
chuyện." Nói xong đến gần bên tai Kiều nương nói vài câu, Kiều nương lập tức lĩnh mệnh mà đi. Không nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Hạ Lan Tiềm, Hạ
Liên Phòng làm cho cậu nhanh chóng đi thư phòng tìm phụ thân hội hợp,
theo sau lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Cầm Thi thấy nàng cười thần bí, không khỏi hỏi: "Tiểu thư, ngài cười gì vậy?"
Hạ Liên Phòng liếc nhìn nàng một cái, "Chờ chút nữa chúng ta trở về Hạm Đạm trúc đi."
"A?" Ở đây vài tên nha hoàn mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không rõ Hạ Liên Phòng đang nói cái gì.
Tiền viện, tiếng nói chuyện uống rượu thủy chung không ngừng, giằng co
mấy canh giờ, Hạ Liên Phòng thủy chung im lặng ngồi thêu hoa, thỉnh
thoảng uống trà đọc sách, tóm lại thập phần thích ý. Một lúc sau Kiều
nương trở lại, nhỏ giọng nói vài câu, Hạ Liên Phòng nghe xong, khẽ gật
đầu một cái. Đến tận khi một hồi tiếng đàn du dương vang xa đến, Hạ Liên Phòng mới chậm rãi đứng dậy, vừa đúng lúc thêu xong một bức điệp luyến
hoa. Nàng đem tú phẩm bỏ lên trên bàn, nói: "Hảo một khúc Tương phi
oán."
Cầm Thi, Sắt Từ
hai người hai mặt nhìn nhau, đều không rõ đại tiểu thư vì sao cảm thán
như thế. Theo các nàng nghe, tiếng đàn kia mặc dù không tệ, nhưng cũng
không đến mức làm cho người ta thần hồn điên đảo, tại sao đại tiểu thư
lại đột phát cảm khái? "Tiểu thư, mới vừa rồi không phải nói muốn trở về Hạm Đạm trúc sao?"
"Trở về, tất nhiên là muốn trở về, nhưng mà... Không phải chúng ta chủ động trở về, mà là muốn có người đến mời."
... Các nàng càng là nghe không hiểu !
Vừa dứt lời, liền thấy Hạ Lan Tiềm giận đùng đùng trở lại, vừa vào
phòng liền vọt tới bên cạnh bàn, rót chén trà uống một hơi cạn sạch, căm giận nói: "Ta liền biết nàng ta là kẻ không biết xấu hổ !"
"Sao lại tức giận thành cái dạng này?" Hạ Liên Phòng không khỏi cảm thấy buồn cười, tuổi không lớn, tính tình cũng không nhỏ.
"Đại tỷ! Tỷ không biết đâu! Vừa nãy chúng ta dùng thiện xong, có người
đưa ra ý đi dạo chung quanh phủ học sĩ, phụ thân đồng ý, đoàn người liền đi chung quanh phủ, tỷ biết không, hậu viện là nơi gia quyến ở, không
được đi, nhưng ai ngờ đột nhiên liền có người đánh đàn! Tề vương thế tử
kia tính háo sắc, nhất định muốn đi xem xem là ai đang đàn, không biết
tại sao lại đem đề tài lôi tới trên người bốn nữ nhi của phụ thân. Đệ
thấy sắc mặt phụ thân không tốt, còn tưởng rằng là tỷ, hoảng sợ, may mắn không phải! Là Hạ Hồng Trang!" Cậu nhớ tới vẫn thấy tức giận. "Thật là
không biết xấu hổ! Nào có tiểu thư chưa cập kê ở hậu viện đàn Tương phi
oán!"
Hạ Liên Phòng thấy cậu tức giận thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không thôi,
lắc đầu nói: "Nàng ta muốn náo động, đó là chuyện của nàng ta, đệ tức
giận làm cái gì?"
"Đệ,
đệ chính là không nhìn nổi bộ dạng đắc ý kia của nàng ta!" Hạ Lan Tiềm
hừ lạnh một tiếng. "Còn chưa cập kê đã muốn leo lên quyền quý, vừa nãy
mọi người đi đến hậu viện, liền nhìn thấy nàng ở trong lương đình đánh
đàn, quay lưng lại phía mọi người, phụ thân lên tiếng, nàng ta mới óng
ẹo quay đầu, đại tỷ, tỷ không nhìn thấy đâu, lúc ấy bao nhiêu người mắt
đều nhìn thẳng! Đệ liền không rõ, Hạ Hồng Trang kia có đẹp như vậy sao?
Ngay cả nhị hoàng tử cũng sửng sốt một chút, chẳng lẽ cung nữ trong
hoàng cung đều xâu hơn Hạ Hồng Trang? Theo đệ thấy, nàng ta so với đại
tỷ nhị tỷ, kém xa lắc!" Một phen lời nói như pháo liên châu, nói xong
lại khát, liền rót thêm ly nữa, một ngụm uống hết vào bụng.
"Xem đệ xem, nào có ai uống trà như vậy? Một ngụm lớn như ngựa uống
nước, có thể nào phẩm ra vị trà gì? Thật đúng là khó coi chết đi được."
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng nàng lại vẫn ôn nhu dùng khăn
quyên lau mồ hôi trên đầu Hạ Lan Tiềm.
Còn Lục nương ở bên cạnh cười xì một tiếng: "Đại thiếu gia, đó là do
ngài cả ngày đều thấy dung mạo của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, cho
nên mới không cảm thấy tam tiểu thư tứ tiểu thư đẹp. Nhưng nếu là so
sánh với mĩ nhân bình thường, tam tiểu thư tứ tiểu thư cũng được coi là
tuyệt sắc đấy!" Mĩ nhân làm sao có thể khắp nơi đều có? Mặc dù dung mạo
như Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, đưa vào cung cũng là số một số hai.
Hạ Lan Tiềm nghe xong, phi thường khinh thường: "Kia coi như tuyệt sắc
cái gì! Còn không đẹp bằng ta!" Nói xong như là nhớ tới chuyện cười gì,
đến gần bên người Hạ Liên Phòng hiến vật quý. "Đại tỷ, ngươi không biết, lúc đệ cùng phụ thân đi vào tiền sảnh, ánh mắt của Tề vương thế tử kia
liền thẳng tắp trừng đệ, giống như đệ là nữ tử ấy!"
Cậu nói giọng nhẹ nhàng, hiển nhiên hoàn toàn coi như không có việc gì, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng lại cả kinh! Vội bắt lấy cậu hỏi: "Sau
đó thì sao? Hắn không làm ra chuyện gì chứ?"
"Tỷ nói cái gì vậy đại tỷ? Tề vương thế tử sẽ làm ra chuyện gì chứ?" Hạ Lan Tiềm không hiểu ra sao.
Đúng rồi, người nọ, xưa nay đều giỏi ngụy trang, thế nhân đều bị hắn
lừa. Từ trước khi thỉnh phụ thân hồi phủ, Hạ Liên Phòng liền sớm nghĩ
tới điểm này, chỉ cần phụ thân trở về, bình thường xã giao quyết sẽ
không thiếu, gặp phải những người đó cũng là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là lúc này đây, bọn họ muốn mơ ước Tiềm Nhi, cũng phải xem nàng có cho hay không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT