Lòng ghen tị của con người có đôi khi thật là một thứ kỳ quái. Mà sự ghen tị của nữ nhân thì sẽ áp đảo hết thảy. Trên mặt tình cảm, Nhiếp Phinh Đình biết bản thân mình không nên làm như vậy, nàng ta sao có thể đối đãi với đệ đệ nhiều năm không gặp như vậy chứ? Nhưng trên lý trí nàng ta lại không thể không làm như vậy, bởi vì nàng ta căn bản không có cách nào khống chế bản thân mình. Chỉ cần vừa nghĩ đến sự sủng ái cùng chú ý thuộc về mình sẽ bị Nhiếp Tĩnh cướp đi, nàng ta liền cảm thấy nôn nóng bất an. Vốn phụ thân đã không muốn mang nàng ta rời đi, sau khi Tiểu Lục trở về càng không có chuyện sẽ mang nàng ta đi theo.

Điều khiến Nhiếp Phinh Đình cảm thấy phẫn nộ cùng ghen tị nhất thái độ là của Nhiếp Tĩnh. Phảng phất vô luận Tín Dương hậu đối tốt với hắn như thế nào hắn đều thờ ơ, vĩnh viễn đều là nụ cười vân đạm phong khinh kia, giống như ngoại trừ chính hắn, cái gì cũng không lọt được vào mắt hắn. Điều này làm cho Nhiếp Phinh Đình cảm thấy bị sỉ nhục, nàng ta cảm thấy Nhiếp Tĩnh tiêu dao đã đủ lâu, mình vì gia tộc phụng hiến nhiều năm như vậy, vô luận thế nào giờ cũng đến phiên có người đến thay thế đúng không?

Nhưng mà Nhiếp Phinh Đình rất rõ ràng, phụ thân sẽ không có khả năng nỡ để Tiểu Lục lại Yến Lương. Thân thể hắn không tốt, không thể ở đây lâu, sớm muộn gì có một ngày cũng phải trở lại trên núi. Nếu không phải trở về, thân thể tốt lên, phụ thân cũng sẽ không để hắn lưu lại Yến Lương thay thế nàng ta làm con tin. Tín Dương hậu thương yêu Nhiếp Tĩnh ra sao, Nhiếp Phinh Đình nhìn ở trong mắt, cũng biết bản thân mình chẳng qua chỉ là một nữ tử, vô luận thế nào địa vị ở trong lòng phụ thân cũng không thể sánh bằng các huynh đệ. Bọn họ sủng ái nàng ta, đó là bởi vì nàng ta không có sở trường. Vì để sự sủng ái đó có thể kéo dài không suy, Nhiếp Phinh Đình phải thời khắc bảo trì mĩ lệ cùng ngọt ngào, nàng ta không có lúc nào là không chú ý đến ngôn hành cử chỉ của bản thân mình, sợ có một chút xíu bất nhã dẫn tới phụ thân và các huynh trưởng phản cảm. Bởi vì thân là nữ tử, nàng ta liền phải nhẫn nhục chịu đựng như thế!

Nhưng Nhiếp Tĩnh thì sao? Nhiếp Tĩnh cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần yêu cầu phụ thân đã đem hết thảy dâng đến trước mặt hắn mặc cho hắn chọn lựa! Dựa vào cái gì?!

Nhiếp Phinh Đình không phục!

Có đôi khi nàng ta sẽ oán niệm Hồng Thượng đại sư lúc trước nhìn trúng người không phải bản thân mình, nhưng sau khi tỉnh táo lại nàng ta lại tinh tường ý thức được bản thân mình không có khả năng an vu bình thản, ở trên núi ăn chay niệm phật mười mấy năm. Nàng ta là một nữ nhân có dã tâm, dã tâm không thua phụ thân cùng các huynh trưởng của nàng ta. Nhưng thực tế tàn khốc không cho nàng ta cơ hội thi triển khát vọng, nàng ta không đường thối lui, cũng không có nơi có thể đi, tiến thoái lưỡng nan.

Nàng đã nhẫn nại đủ rồi!

Nếu chú định không thể ở trên chiến trường kiến công lập nghiệp một phen, Nhiếp Tĩnh dựa vào cái gì còn muốn cướp đi sự độc sủng còn sót lại của nàng ta?! Nàng ta mới là bảo bối trân quý nhất của Nhiếp gia, ai cũng so ra kém nàng ta!

Cho nên, Nhiếp Phinh Đình đã hạ quyết tâm càng xác định mục tiêu, nhìn chung trong số các thế gia ở Yến Lương, không có nữ tử nào hợp với Nhiếp Tĩnh hơn Hạ Liên Phòng, nàng căn bản chính là phiên bản nữ của Nhiếp Tĩnh nha! Nhiếp Tĩnh vVẫn luôn sống ở trên núi, không hiểu tình yêu nam nữ, cũng chưa từng trải thế gian phồn hoa, nếu gặp Hạ Liên Phòng, dù cho không bị mê được thần hồn điên đảo thì cũng sẽ bị thu hút.

Mà hiện nay vấn đề vắt ngang ở trước mặt Nhiếp Phinh Đình chỉ có một, nàng ta phải dùng phương pháp gì mới có thể làm cho Nhiếp Tĩnh nhìn thấy Hạ Liên Phòng đây? Hạ Liên Phòng không thích ra cửa, trừ bỏ vào cung cùng về phủ đại học sĩ thì gần như ở yên trong Thanh vương phủ đóng cửa không ra, nàng ta muốn lấy danh nghĩa gì mới có thể hẹn được người đi ra? Nếu đợi đến Hội hoa xuân Nguyên Tiêu thì phải đến lúc nào nha!

Nhiếp Tĩnh lại không vội, hắn chưa từng trải qua yên hỏa hỗn loạn, tất nhiên cũng sẽ không sinh lòng mong nhớ. Khi ở trên núi, trong cuộc sống của hắn chỉ có Phật, Hồng Thượng đại sư có rất nhiều sách, hơn nữa tất cả đều là kinh Phật cực kỳ trân quý, Nhiếp Tĩnh thậm chí ngay cả mấy vở kịch về tài tử giai nhân cũng chưa từng xem qua cho nên mặc dù có chút tò mò đối với Hạ Liên Phòng nhưng không đến mức không thấy mặt liền không kềm chế được. Rốt cuộc là đã tu thân dưỡng tính nhiều năm, hắn đâu thể là người dễ dàng động phàm tâm như vậy chứ?

Nhiếp Phinh Đình nghĩ không ra biện pháp để gặp Hạ Liên Phòng, tất nhiên Nhiếp Tĩnh cũng liền không có duyên gặp. Tình huống này vẫn liên tục cho đến tiết nguyên tiêu năm sau.

Nay Thái Hậu tuổi tác đã cao, đã sớm đem toàn quyền Hội hoa xuân Nguyên Tiêu giao do Hạ Liên Phòng xử lý, lão nhân gia bà chỉ khi mở đầu thì đến xem một lát, xem xem các thiếu gia tiểu thư hiến nghệ rồi trở về Thọ Ninh cung. Cho nên mọi người cũng đều biết, Hội hoa xuân Nguyên Tiêu này, người cần lấy lòng nhất đã không phải là Thái Hậu nương nương mà là Hạ Liên Phòng.

Không ít người tràn ngập hâm mộ ghen tị trong lòng, nhớ ngày đó, Hạ Liên Phòng cũng giống các nàng, đều là thiên kim tiểu thư bình thường, nhưng ai biết lại không có vận khí tốt bằng người ta, có thể được Thái Hậu yêu quý như thế, không chỉ cơ duyên trùng hợp cứu Thái Hậu một mạng, được Phong công chúa, còn được đến trái tim của đệ nhất Chiến Thần Đại Tụng triều - Thanh vương điện hạ! Điều này làm sao có thể không khiến cho người khác hâm mộ muốn chết chứ? Vài năm trước, Hạ Liên Phòng còn cùng các nàng đều đứng trong Đại điện đầy người, còn cần hiến vũ để lấy lòng quý nhân trên đại điện, ai biết vài năm qua đi, phong thuỷ luân chuyển, Hạ Liên Phòng đã biến hóa nhanh chóng, trở thành một trong những nữ nhân tôn quý nhất Đại Tụng triều này.

Hội hoa xuân Nguyên Tiêu, Nhiếp Tĩnh cũng có trong hàng ngũ khách mời, vốn hắn không định đi nhưng Tín Dương hậu kiên trì đây là làm cho hắn xuất hiện ở trước mặt thế nhân, là cơ hội tốt để thế nhân nhận thức hắn, hơn nữa Nhiếp Phinh Đình ở bên tai Nhiếp Tĩnh vô tình hay cố ý lộ ra năm nay Hạ Liên Phòng là người làm chủ, Nhiếp Tĩnh liền không khỏi tò mò, hắn luôn từ trong miệng đại tỷ nghe lời khen nàng đến mức trên trời không có dưới đất cũng không, hôm nay hắn ngược lại là muốn xem thử, xem xem rốt cuộc là danh xứng với thực, hay chỉ là hư danh!

Khi ở trên núi Nhiếp Tĩnh còn không cảm thấy. Sau khi xuống núi, bởi vì không có vật gì trong người cho nên lộ phí hắn dùng để đi đường đều là do hoá duyên mà đến, dọc theo đường đi không biết thấy bao nhiêu kẻ mua danh chuộc tiếng, ngay cả Chu Dịch cũng đọc không xong đã nơi nơi lừa bịp. Càng là nhân vật được mọi người khen ngợi không thôi thì càng dễ dàng làm người ta thất vọng.

Nhưng mà, cái hắn nhìn thấy lại vượt xa ngoài dự liệu của hắn.

Cái gì gọi là băng tuyết làm cơ ngọc làm cốt, mi như xa đại mắt tựa thu thủy, quả nhiên là tiên khí bao quanh, di thế độc lập. Hạ Liên Phòng hôm nay mặc một thân bạch y, nàng thường ngày đã yêu thích màu sắc trắng trong thuần khiết, hôm nay chúng thiên kim đều muốn nổi bật, chỉ có nàng lại chọn một bộ bạch xam để mặc. Vô cùng có khí chất, có vẻ càng thêm loá mắt, nhất là khi nàng xa xa ngồi bên trên chủ vị, gió nhẹ nhàng thổi bay tà váy tuyết trắng, cả người liền giống như từ trong họa bước ra, quốc sắc thiên hương, không thể giải thích. Một đôi mắt phượng kia không nộ mà uy, nhưng vẫn mang theo ý ôn nhu, chỉ vừa nhìn liền cảm thấy đây là một người đáng được tín nhiệm, hơn nữa còn làm người ta sinh lòng thân cận.

Tín Dương hậu ngồi cách vị trí của Hạ Liên Phòng không xa, Nhiếp Tĩnh đi theo hắn, cũng ngồi xuống gần. Hạ Liên Phòng trong lúc vô tình nhìn thấy bên người Tín Dương hậu có thêm một vị thiếu niên áo trắng đầu trọc tuấn tú, đầu tiên là nao nao, rồi lập tức phản ứng kịp đó chính là thiếu gia nhỏ nhất của phủ Tín Dương hầu, từ nhỏ đã rời nhà, chưa từng trở lại. Trước đó vài ngày xuống núi trở về, khiến không ít người đều rất tò mò, muốn gặp vị Lục thiếu gia thần bí hơn cả Nhiếp gia đại tiểu thư này, rốt cuộc là có dáng vẻ gì.

Nay vừa thấy, đúng là khác một trời một vực với trong tưởng tượng. Không ổn trọng bằng Nhiếp đại, kiêu ngạo bằng Nhiếp nhị, ngay thẳng bằng Nhiếp tứ, cũng không cáo già bằng Tín Dương hậu, Nhiếp lục cho Hạ Liên Phòng một loại cảm giác thập phần sạch sẽ, khi mắt hai người đụng nhau thì nàng cảm giác giống như thấy được bản thân mình kiếp trước—— một bản thân mình thiện lương lại đoản mệnh kia.

Nhiếp Lục có diện mạo tuấn tú tất nhiên không cần nhiều lời, nhưng mà sự tuấn tú của hắn so với hắn các huynh trưởng càng tốt hơn, nhất đôi mắt đen láy kia, lộ ra ánh sáng thông minh, cơ trí, nhanh nhẹn. Hạ Liên Phòng nhìn một chút, mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với hắn, coi như là chào hỏi, sau đó không để ở trong lòng.

Nhiếp Tĩnh lại bị chấn động lớn. Hắn tuy không mấy chung đụng với nữ tử, nhưng ven đường hoá duyên lại từng thấy không ít nữ tử, các nàng cộng lại đều không đẹp bằng một nửa Hạ Liên Phòng. Hơn nữa Nhiếp Tĩnh rất thích ánh mắt của Hạ Liên Phòng, đen trắng rõ ràng, vô cùng kiên định. Cũng chỉ có nữ tử như Hạ Liên Phòng mới có thể làm cho đại tỷ phát ra cảm giác mặc cảm!

Nếu như nói trước đây Nhiếp Tĩnh còn có chút nghi ngờ lời Nhiếp Phinh Đình nói, vậy thì giờ khắc này khi nhìn thấy Hạ Liên Phòng hắn liền triệt để tin tưởng.

Chỉ là, sự thật Hạ Liên Phòng chỉ liếc mắt nhìn hắn làm cho hắn không mấy vui vẻ.

Nhiếp Tĩnh suy sụp cảm xúc rất nhanh bị Tín Dương hậu phát hiện: "Làm sao vậy Tĩnh nhi?"

Đối mặt với người nhà, Nhiếp Tĩnh trước nay không che giấu khát vọng của bản thân mình, hắn nhìn về phía Hạ Liên Phòng đang nghiêng đầu nói chuyện cùng Thái Hậu, hỏi: "Nữ tử kia là ai?"

"Chính là Bình Nguyên công chúa vi phụ trước đây từng nói với con." Tín Dương hậu giới thiệu một câu, ngẫm nghĩ lại nói thêm: "Cũng là Thanh vương phi."

Thanh vương phi?

"Nàng đã gả cho người ta?!" Trong lòng Nhiếp Tĩnh nhất thời thất vọng không thôi.

Tín Dương hậu gật gật đầu: "Không sai. Thanh vương chính là địch nhân cường đại nhất của Nhiếp gia chúng ta, nếu không cần thiết ngàn vạn lần chớ trêu chọc hắn, bằng không àm lớn chuyện thì thua thiệt sẽ chỉ là nhà chúng ta."

Nhiếp Tĩnh lên tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nhưng mà ánh mắt lại không có lúc nào là không không nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng.

Lúc này, Thanh vương bước nhanh đi đến bên người Hạ Liên Phòng, ở bên tai nàng nói gì đó. Nhiếp Tĩnh nhìn thấy rõ ràng, lỗ tai tuyết trắng như ngọc của Hạ Liên Phòng đột nhiên hơi hơi phiếm hồng, ở đây đông người nhưng Thanh vương lại vẫn thân mật xoa lỗ tai nhỏ của nàng, sau đó lấy tốc độ cực nhanh cắn một cái, rồi cười híp mắt ngồi xuống bên người Thái Hậu.

Hạ Liên Phòng cảm nhận được tầm mắt của Nhiếp Tĩnh, ngay từ đầu nàng còn không lưu tâm nhưng qua một thời gian dài nàng liền cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Tiểu hòa thượng này làm sao thế, vì sao luôn nhìn chằm chằm nàng? Chỉ là nàng cũng không tiện chỉ trích, nhưng tầm mắt này không khỏi quá mức vô lễ, nàng cảm thấy mình đã bị xúc phạm.

Cũng may ngay khi nàng nhìn qua thì Nhiếp Tĩnh đã đem tầm mắt dời đi. Hạ Liên Phòng nghi ngờ nhìn thiếu niên tuấn mỹ áo trắng kia, thấy hắn dương dương tự đắc mà ngồi ở trước bàn, thần sắc điềm đạm tự nhiên, không thấy một chút quẫn bách nào, tựa hồ toàn bộ đại sảnh chỉ có một mình hắn "Thông minh tuyệt đỉnh", cũng không làm cho hắn cảm thấy bị cô lập.

Chỉ là thân thể của hắn thoạt nhìn tựa hồ không phải rất tốt, khuôn mặt luôn có vẻ trắng bệch của bệnh trạng, mười ngón vô cùng gầy gò nhưng lại phi thường thon dài đẹp mắt, ít nhất ở trong trí nhớ của Hạ Liên Phòng chưa từng thấy ai có đôi tay đẹp mắt hơn hắn. Tay Thanh vương là tay của nam nhân, ấm áp, khoan hậu, linh hoạt. Nhưng mà tay của Nhiếp Tĩnh lại như bạch ngọc thượng hảo tinh điêu tế mài mà thành, mỗi một độ cong mỗi một đường cong đều đẹp hơn người. Đôi tay này đẹp thậm chí vượt ra khỏi dung mạo tuấn tú của hắn, ít nhất lực chú ý của Hạ Liên Phòng không ở trên mặt hắn, mà ở trên tay.

Nghe nói Hồng Thượng đại sư chính là một thế hệ kỳ nhân, kỳ môn độn giáp Ngũ Hành sổ thuật không gì không biết, không gì không giỏi, mà Nhiếp Tĩnh là đệ tử thân truyền duy nhất của ông, chắc cũng học được nhiều bản lĩnh của ông ta. Tuy rằng không tra được tình huống của Nhiếp Tĩnh ở trên núi nhưng chuyện phát sinh sau khi hắn xuống núi, Hạ Liên Phòng cũng đều biết rõ ràng thấu đáo.

Thật sự là hắn rất nổi bật! Một hòa thượng tuổi còn trẻ tuấn mỹ, thân mặc tăng bào, hoá duyên ven đường, xem bệnh bắt mạch cho bất cứ ai, thậm chí còn tự mình đi vào rừng sâu leo lên vách đá hái thuốc vì bệnh nhân... Nhưng phàm là người trên đường từng gặp hắn đều có ấn tượng rất sâu, chỉ cần vừa hỏi liền có thể biết được.

Như vậy xem ra, Nhiếp lục coi như là một người tốt. Hạ Liên Phòng thật sự cảm thấy kỳ quái, sáu người con trai của Tín Dương hậu, nàng đã gặp bốn, cố tình tính cách bốn người này đều rất khác biệt nhau, thứ duy nhất không thay đổi khả năng là chảy xuôi trong bản chất trời sinh của bọn họ là sự cao ngạo của người Nhiếp gia, chỉ là trừ bỏ Nhiếp Thương, ba người còn lại đều đem loại tâm tình này giấu thật sự tốt, nhất là Nhiếp Tĩnh, hắn cho người ta một loại cảm giác rất ôn hòa rất khiêm tốn, nhưng Hạ Liên Phòng nhìn ra được, hắn hẳn không phải là người như vậy.

Đến chào hỏi Tín Dương hậu không ít người, nhưng mà Nhiếp Tĩnh từ đầu tới cuối đều lặng yên ngồi ở vị của mình, không để ý tới người khác, cũng không chủ động đi tìm người khác bắt chuyện. Hắn chỉ trầm mặc ngồi ở đàng kia liền là một phong cảnh cực kỳ bắt mắt. Không ít cao môn tiểu thư đều chịu đựng ngượng ngùng đi nhìn hắn, thấy hắn vẫn phong độ như cũ, nội tâm liền không khỏi bắt đầu đập mạnh.

Gia thế phủ Tín Dương hầu tất nhiên là không cần phải nói, nhân phẩm bề ngoài của Nhiếp lục, đại gia cũng đều nhìn ở trong mắt, hơn nữa vừa vặn đã đến tuổi thành hôn, ngươi nói xem, làm sao có thể để cho người khác không động tâm chứ?

Thanh vương đang nói chuyện cùng Thái Hậu, dư quang khóe mắt lại vẫn chú ý đến Hạ Liên Phòng. Thấy nàng như có điều suy nghĩ nhìn một cái hướng khác, hắn liền theo nhìn qua. Nhìn như vậy, nhất thời sắc mặt đại biến. "A Phòng."

Hạ Liên Phòng bị hắn gọi hồi thần, vội lên tiếng. "Sao vậy?"

"Nàng đang nhìn cái gì, nhìn đến mức xuất thần như vậy?"

Hạ Liên Phòng nhịn không được lại liếc mắt nhìn Nhiếp Tĩnh, vừa vặn đối phương cũng nhìn về phía này, ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, Hạ Liên Phòng thản nhiên nhìn, rồi sau đó vô cùng bình tĩnh quay mặt đi. Trên cơ bản, trừ Thanh vương có thể làm cho nàng đỏ mặt thẹn thùng, ở trước mặt những người khác nàng chính là người có tâm địa sắt đá. "Thiếp đang nhìn Lục công tử phủ Tín Dương hầu."

Thanh vương hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu bạch kiểm, có cái gì đáng nhìn?"

Nghe vậy, Thái Hậu mỉm cười, Hạ Liên Phòng thấy Thái Hậu cười không khỏi có chút ngại ngùng, liền ngầm lườm Thanh vương một cái, đôi mắt nhỏ nũng nịu kia, nhìn cho Thanh vương cả người ngứa ngáy, hận không thể lập tức ôm nàng về phủ, yêu thương một phen, để an ủi nỗi khổ tương tư —— chung quy mấy ngày nay bận bịu chuyện Hội hoa xuân Nguyên Tiêu, Hạ Liên Phòng vẫn ngủ lại Thọ Ninh cung, đem vị tân hôn trượng phu là hắn quên sạch.

"Thiếp không phải đang nhìn mặt hắn." Hạ Liên Phòng bất đắc dĩ giải thích. "Thiếp chỉ là đang suy nghĩ, vì sao các nhi tử của Tín Dương hậu đều kỳ quái như thế mà thôi." Tính cách nhi tử nhà bọn họ lại không có một ai giống nhau, thật đúng là thú vị.

"Lão thất phu sinh ra tiểu thất phu, có thể không kỳ quái sao?"

Hạ Liên Phòng buồn cười, liếc nhìn Tín Dương hậu một cái. Thấy hắn đang nói chuyện cùng người khác, nhân tiện nói: "Phủ Tín Dương hầu nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vị Nhiếp Lục công tử này thoạt nhìn không phải là vật trong ao nha."

Mặc dù Thanh vương không thừa nhận cũng không được, Nhiếp Tĩnh tạo cho người ta cảm giác rất độc đáo, đó là một loại hảo cảm giống như mưa phùn trong gió, rất khó dùng ngôn ngữ để nói cho rõ ràng.

Bởi vì Nhiếp Tĩnh biểu hiện quá an tĩnh quá cao ngạo cho nên không có bất kỳ người nào nghĩ tới, khi công tử các nhà triển lãm tài nghệ, hắn lại cũng xung phong nhận việc, yêu cầu cùng nhau.

Hạ Liên Phòng cùng Thái Hậu nhìn nhau, cuối cùng Hạ Liên Phòng mở miệng hỏi: "Bản cung nghe nói Nhiếp lục công tử thuở nhỏ thân thể yếu đuối, nếu làm chút vận động kịch liệt chẳng lẽ sẽ không sợ bị thương sao?"

Nhiếp Tĩnh nói: "Sẽ không, ta có chừng mực." Trừ bỏ võ công, trên thế giới không có thứ hắn không học được. Hắn cũng không phải là muốn khoe khoag, hắn chỉ là muốn biểu hiện một chút ở trước mặt Hạ Liên Phòng, muốn nhìn đến nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc hoặc là tán thưởng. Sau đó, hắn liền sẽ rất vui vẻ.

Một khi đã như vậy, Hạ Liên Phòng cũng không hề miễn cưỡng. Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Mở màn là một danh công tử che một băng vải đen ném mũi tên vào bình. Hắn đứng cách chiếc bình chừng một trượng, cầm trong tay một mũi tên, lỗ tai dựng lên nghe rõ tiếng gió, sau đó nhanh chóng ra tay —— mũi tên tinh chuẩn rơi vào trong hồ. Kế tiếp mấy chiếc mũi tên còn lại cũng đều nhất nhất rơi vào, chính xác làm người ta phải sợ hãi than.

Một tay tuyệt kĩ này lệnh mọi người tại đây đều lâm vào tán thưởng, Nhiếp Tĩnh lại nói: "Chút tài mọn như vậy, ai không biết?"

Công tử kia nghe vậy, một phen kéo vải đen trên mặt, lộ ra vẻ không phục. Đang muốn nói chuyện lại nghe được thanh âm ôn nhu trong trẻo của Hạ Liên Phòng truyền tới: "Một khi đã như vậy, không bằng Nhiếp lục công tử cũng thử một lần đi."

Nhiếp Tĩnh cười kiêu ngạo, công tử kia thối lui một bước, nhường vị trí cho hắn. Nhiếp Tĩnh tùy tay nhặt lên một mũi tên, xoay người sang chỗ khác, quay đầu ném một cái —— chính giữa bình! Chỉ một thoáng sau là một tràng vỗ tay, trên đại điện sôi trào. Nên biết trò ném mũi tên vào bình này tuy rằng không coi là trò chơi khó khăn gì, nhưng chơi được tốt người cũng không nhiều, như là vừa nãy vị công tử kia , liền đã là cực kỳ lợi hại . Mà Nhiếp Tĩnh ở trước đó liên thấy đều chưa thấy qua trò chơi này, vừa thượng thủ liền có như thế chính xác, có thể suy ra người này thông minh đến trình độ nào.

Tín Dương hậu vẫn mang theo nụ cười kiêu ngạo, thoạt nhìn như là có lòng tin tuyệt đối với nhi tử của mình.

"Vương gia, võ công của hắn rất cao sao?" Cái này Hạ Liên Phòng nhìn không ra, nhưng nàng ít nhất có thể nhìn ra khi Nhiếp Tĩnh làm chuyện này không tốn chút sức nào. Cho nên hoặc là hắn lúc trước đã từng huấn luyện, hoặc là, hắn chính là một thiên tài cực kỳ đáng sợ.

Theo như lời lão thiên gia là không công bình. Thứ người khác tân tân khổ khổ cần cù chăm chỉ mới luyện ra được, nng]ời có bộ não tốt thì chỉ dùng trong chốc lát liền có thể hoàn toàn nắm giữ, thậm chí có thể làm được càng tốt hơn... Chuyện như vậy, chỉ là nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy muốn nổi giận nha!

Thanh vương lắc đầu: "Người này không biết võ công." Thân hình nhịp bước đều không khác người thường.

Hạ Liên Phòng kinh ngạc: "Một khi đã như vậy, hắn lấy đâu ra khí lực để ném mũi tên đi xa được như vậy?"

Thanh vương không dấu vết nhìn Tín Dương hậu, cười trào phúng: "Tất nhiên là có người tương trợ, bằng không lấy khả năng của hắn, dù cho hắn thêm một tháng hắn cũng ném không vào."

Hạ Liên Phòng nháy mắt mấy cái, cũng nhìn về phía Tín Dương hậu, thấy hai đầu ngón tay đối phương tựa hồ đang kẹp thứ gì, chợt lóe lên, rồi rất nhanh biến mất liền đại khái đoán được cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Lần sau hẳn là phải nói rõ ràng, tuyệt đối không cho có người khác trợ giúp."

Kế tiếp cầm kỳ thư họa thi nhau lên đài, đều do Nhiếp Tĩnh một mình độc chiếm hạng đầu. Hắn dùng năng lực siêu quần của bản thân mình, chứng minh hắn là người ưu tú thế nào. Hắn có trí lực đáng sợ, sức tự chủ cũng siêu quần, người như vậy... Nếu là địch nhân, thật sự rất đáng sợ nha!

Hạ Liên Phòng nặng nề nghĩ.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy Nhiếp Tĩnh lại đi tới bên này. Hắn đi đến trước mặt nàng dừng lại, cúi người hành lễ, rồi sau đó nâng lên đôi mắt đen láy, hỏi: "Công chúa có danh tài đức như sấm bên tai, còn nghe nói, công chúa đánh được một tay cầm tốt, thổi được một tay huyên tốt, nếu có thể, vi thần cả gan kính xin công chúa nể mặt, cùng vi thần tấu một khúc, cầu tiêu hòa tấu."

Thanh vương nhướn mày, liền muốn muốn cự tuyệt. Hạ Liên Phòng lại so với hắn trước một bước mở miệng nói: "Không cần, được Nhiếp lục công tử đề cao rồi, bản cung đã lâu không chạm vào cầm, cầm kỹ sớm đã thành xa lạ, cùng Nhiếp Lục công tử lại cũng không phải bằng hữu hay thân nhân, mặc dù là tấu khúc cầu tiêu hòa tấu thì sợ là cũng không lọt tai."

"Chẳng lẽ công chúa ngay cả chút mặt mũi như vậy cũng không chịu cho sao?" Nhiếp Tĩnh thực kiên trì.

Thanh vương chỉ nghe rõ ràng hắn gọi Hạ Liên Phòng là "Công chúa", mà không phải vương phi. Hắn đứng dậy, đi đến bên người Hạ Liên Phòng, ngăn cản tầm mắt chăm chú của Nhiếp Tĩnh, nói: "Vương phi có chuyện quan trọng cần làm cùng bản vương, nếu Nhiếp Lục công tử muốn cầm sắt hòa minh, nhạc công trong cung này có rất nhiều, bản vương thay ngươi tìm một người là được."

Nhiếp Tĩnh nheo mắt, động tác này khi hắn làm đặc biệt giống Tín Dương hậu, khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy có chút hồi hộp trong ngực. Không hiểu sao nàng thậm chí cảm Nhiếp Tĩnh này càng khó chơi hơn Tín Dương hậu. Bị hắn nhìn chằm chằm, không tính là chuyện tốt gì.

Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: "Vương gia nói đúng vậy, kính xin Nhiếp Lục công tử lượng thứ."

Lúc trước Nhiếp Tĩnh dành hết nổi bật, bất kể là so cái gì hắn cũng đều độc chiếm hạng đầu. Có tiểu thư nào không thích tài tử? Người sinh lòng hảo cảm với Nhiếp Tĩnh không biết có bao nhiêu, nhưng hắn lại chỉ nói chuyện với Hạ Liên Phòng! Điều này làm cho chúng thiên kim cảm thấy thực bi phẫn, Hạ Liên Phòng đã chiếm được Thanh vương điện hạ, chẳng lẽ ngay cả Nhiếp lục công tử cũng muốn độc chiếm sao?

Điều này tuyệt đối không cho phép!

Bởi vậy, giữa bất tri bất giác, Hạ Liên Phòng thu lấy không ít thù hận. Cũng may Nhiếp Tĩnh cũng không phải người thích tử triền lạn đánh, nếu hai vợ chồng người ta song song cự tuyệt, hắn cũng không thể miễn cưỡng. Ngoài mặt xem ra tựa hồ căn bản không có gì vấn đề, cử chỉ trước sau như một ưu nhã thoát tục, cách nói năng cũng vẫn cao quý lịch sự tao nhã, nhưng khi hắn trở lại phủ Tín Dương hầu, trở lại sân viện của mình, vào phòng, sau khi đóng cửa lại mới tựa như nổi điên đem đệm chăn trên giường ném xuống dưới, cũng không biết là phẫn nộ từ đâu tới, chăn gấm rắn chắc mềm mại kia lại bị hắn xé tan thành hai nửa!

Hắn rất phẫn nộ, điểm này phi thường rõ ràng. Nhưng mà trước khi hắn bùng nổ lại như không hề có chuyện gì phát sinh, đợi cho hắn từ trong phòng đi ra ngoài, đối mặt với Tín Dương hậu cùng Nhiếp Phinh Đình thì trên mặt lại là nhất phái ôn hòa lễ độ, hoàn toàn nhìn không ra nửa nén hương trước hắn giống như người điên, xé nát tất cả đệm chăn thành mảnh nhỏ!

Tín Dương hậu không nghĩ tới Nhiếp Tĩnh sẽ thỉnh cầu Hạ Liên Phòng cùng hắn cầu tiêu hòa tấu, cho đến bây giờ hắn ta còn cho rằng, sở dĩ Nhiếp Tĩnh sẽ đối chọi gay gắt với Hạ Liên Phòng là bởi vì hắn biết chuyện Nhiếp Mang Nhiếp Thương mất tích đều có liên quan đến Hạ Liên Phòng, cho nên mới nghĩ biện pháp tiếp xúc với nàng nhiều hơn. Vì thế, Tín Dương hậu còn cảm thấy có chút vui mừng, cảm thấy tiểu nhi tử cũng trưởng thành rồi, nhưng hắn ta đâu nghĩ tới, ý tưởng của Nhiếp Tĩnh căn bản không có một chút dính dáng đến chuyện đó chứ?!

Cứ tưởng rằng bị Hạ Liên Phòng cự tuyệt, Nhiếp Tĩnh thế nào cũng phải có mấy câu oán hận, nhưng vừa gõ mở cửa nhìn vào, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, thần thái phi dương, thế mới thả lỏng tâm tư lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play