"Nghiệp chướng!" Hoàng Đế đột nhiên nặng nề vỗ bàn một cái, tức giận cả người run rẩy, Hạ Liên Phòng đứng ở một bên nhìn cũng nhịn không được lo lắng một giây sau hắn sẽ bị tức ngất đi. "Ngươi nghiệp chướng này... Nghiệp chướng!"

Thập Lục hoàng tử quỳ ở phía dưới, sốt ruột muốn biện giải: "Phụ hoàng! Nhi thần không có! Nhi thần không có!"

"Ngươi còn nói không có? Chuyện hôm nay là trẫm tận mắt nhìn thấy, tại sao có thể là chuyện giả dối hư ảo?!" Hoàng Đế căn bản không tin hắn nói. Tiểu nhi tử này ở trong mắt hắn tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng thắng tại bản tính đơn thuần, cho nên hắn vẫn rất coi trọng, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, hắn coi trọng như vậy, thích nhi tử này như vậy... Thế nhưng lại gian díu với phi tử của hắn! Nhớ tới màn vừa nãy hắn không cẩn thận gặp phải, Hoàng Đế liền thấy xấu hổ. Kỳ thật phi tử này hắn không có bao nhiều ấn tượng, chủ yếu là do Thập Lục hoàng tử quá làm cho hắn thất vọng rồi. Dù hắn muốn tìm mĩ nhân, trong cung này đầy cung nữ, có ai không phải giai nhân xinh đẹp tuyệt trần? Hắn thì tốt rồi, cố tình chọn một phi tử! Nếu không phải Hoàng Đế biết rõ Thập Lục hoàng tử không có khả năng có tâm tư như vậy, hắn thật sự muốn cho rằng Thập Lục hoàng tử là muốn hưởng thụ lạc thú làm Hoàng Đế!

Thập Lục hoàng tử hết đường chối cãi, bởi vì lúc đó đích xác là bị Hoàng Thượng phá vỡ việc này, nếu không hắn cũng sẽ không mau chóng từ trong ý loạn tình mê tỉnh táo lại.

"Hoàng Thượng!" Thái Hậu vừa kêu một tiếng, Hoàng Đế nhân tiện nói: "Mẫu hậu, chuyện hôm nay dù ngài mà nói gì cũng vô dụng, nếu trẫm ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng không thể xử lý tốt, sao có thể thống trị một quốc gia, sao có thể khiến các thần tử thần phục? Huống chi, hôm nay Thập lục phạm phải tội ác tày trời, quyết không thể nuông chiều!"

Thái Hậu vừa nghe ngữ khí của Hoàng Đế liền biết hắn thật sự sinh khí, cũng thật sự muốn động thủ. Hoàng Đế tuy rằng hiếu thuận với người mẫu thân này, nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng Đế, nếu ngay cả tôn nghiêm của quân vương một nước cũng có thể không cần, tựa như lời Hoàng Đế theo, hắn lấy cái gì đi phục chúng, lấy cái gì đi thống trị thiên hạ chứ? Thái Hậu nhìn Thập Lục hoàng tử, trong mắt lộ ra thất vọng vô tận: "Ngươi đứa nhỏ này... Ai gia từng nói ngươi bao nhiêu lần, muốn ngươi ngoan ngoãn đọc sách tập võ, không cần suốt ngày chơi bời lêu lổng, hôm nay thì tốt rồi, ta xem ngươi có biết sai không!"

Nghe vậy, Thập Lục hoàng tử oa một tiếng khóc ra: "Hoàng tổ mẫu! Tôn nhi biết sai rồi, Tôn nhi thật sự là oan uổng nha! Tôn nhi cũng không biết sao lại xuất hiện trong điện Lệ tần, càng không biết sao sẽ cùng nàng, cùng nàng..." Nói xong, vẻ mặt ủy khuất.

Hoàng Thượng vừa nghe hắn còn muốn biện giải, càng cảm thấy chấn nộ: "Nghiệp chướng! Việc đã đến nước này ngươi lại vẫn không nhận sai!"

Thập Lục hoàng tử nước mắt thi nhau rớt xuống: "Nhi thần thật không có làm loại chuyện này, phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng làm rõ nha!" Nói xong, thùng thùng dùng sức dập đầu.

Ai biết lúc này Lệ tần lại khóc sướt mướt nói: "Hoàng Thượng... Tần thiếp oan uổng, tần thiếp oan uổng nha! Đều là Thập Lục hoàng tử! Là hắn uy hiếp tần thiếp!" Nàng ta vươn tay, thẳng tắp chỉ vào mũi Thập Lục hoàng tử, khóc được một phen nước mắt một phen nước mũi. "Thập Lục hoàng tử say rượu xâm nhập vào điện của tần thiếp, trăm loại đùa giỡn áp chế, tần thiếp vốn muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng Thập Lục hoàng tử lại mượn cơ hội uy hiếp tần thiếp, nói nếu tần thiếp không theo hắn liền giết chết tần thiếp. Tần thiếp thân phận thấp, không dám không nghe theo. Cầu xin Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!" Nói xong, cũng học dáng vẻ Thập Lục hoàng tử dùng sức dập đầu, rất nhanh, máu tươi nhiễm đỏ trán trắng, có vẻ càng kinh tâm động phách.

Thập Lục hoàng tử nghe xong, răng cắn muốn nứt ra, hắn trừng Lệ tần, nói năng lộn xộn nói: "Ngươi! Ngươi! Là ai phái ngươi để hãm hại ta? Ngươi nói! Ngươi nói nha! Bản hoàng tử làm sao có thể để ý ngươi?! Nhất định là ngươi vô liêm sỉ, cứng rắn muốn dán lấy bản hoàng tử! Bản hoàng tử cũng không chạm qua ngươi một đầu ngón tay!"

Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Thập Lục hoàng tử cùng Lệ tần, chỉ có Hạ Liên Phòng luôn luôn tại quan sát Cửu hoàng tử. Khi nàng nhìn thấy khóe miệng Cửu hoàng tử hơi hơi giơ lên một cái độ cong thì liền khẳng định suy nghĩ trong lòng: Thập Lục hoàng tử nhất định là vô tội .

Ngược lại không phải đối với nhân phẩm người này có bao nhiêu tin tưởng mà là biết lá gan của hắn, có lẽ hay gây rắc rối, đùa dai, nhưng chuyện như tư thông với phi tử của Hoàng Đế thì, dù đánh chết Thập Lục hoàng tử hắn cũng không dám làm đi ra! Như vậy vấn đề liền ở chỗ, là ai chụp cái mũ này cho Thập Lục hoàng tử? Vừa vặn làm cho hắn say rượu, vừa vặn làm cho hắn xâm nhập vào cung điện của Lệ tần, trùng hợp nhất là, thế nhưng còn vào thời điểm mấu chốt, dẫn Hoàng Thượng đi qua! Lệ tần chẳng qua chỉ là phi tử tiến cung không quá mấy năm, dung mạo tư sắc ở dân gian xem như tuyệt sắc, nhưng so sánh với hậu cung khổng lồ của Hoàng Thượng cũng chỉ thuộc bậc trung. Tựa như lời Hoàng Thượng, trong cung mĩ nhân vô số, trước đây cũng không phải là không từng có chuyện phát sinh giữa Thập Lục hoàng tử cùng cung nữ, chỉ là hắn làm gì bỏ gần lấy xa, nhất định muốn tìm phi tử của Hoàng Đế chứ?

Dù cho phi tử này đã bị Hoàng Đế quên đi thì cũng không được! Một ngày dán nhãn thuộc về Hoàng Đế, cả đời này đều không thể đào thoát! Thập Lục hoàng tử là một hoàn khố, nhưng không phải là ngốc tử, hắn căn bản không có khả năng đi đùa giỡn Lệ tần!

Từ chuyện Cửu hoàng tử không chút che giấu phản ứng đến xem, chngười đứng sau lưng là hắn không thể nghi ngờ .

Nhưng mà Hạ Liên Phòng thấy buồn bực nhi, Thập Lục hoàng tử này có chỗ nào đáng được Cửu hoàng tử đối chọi gay gắt chứ? So sánh với, vẫn là nhị, tứ, thất tam hoàng tử kia tạo thành uy hiếp lớn hơn một chút không phải sao?

Đúng lúc này, thanh âm lãnh đạm của Thanh vương từ cửa điện truyền đến: "Nam tử hán đại trượng phu, rơi nước mắt khóc nhè còn ra thể thống gì!"

Bị Thanh vương hô như vậy, Thập Lục hoàng tử lập tức thu hồi nước mắt, nhưng lại hít hít xoa xoa cái mũi của mình, vừa nhu vừa nói: "Thập, thập tam Hoàng thúc! Ngài mau cứu ta, mau cứu ta nha! Ô ô ô... Phụ hoàng cứ cứng rắn nói ta cùng Lệ tần không minh bạch, còn muốn chém đầu ta!" Nói xong, càng thêm bi thương trào ra, nước mắt như không lấy tiền thi nhau xuống rớt.

Thanh vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Thập Lục hoàng tử bị dọa lập tức rùng mình, không dám động nữa, một hạt nước mắt cứ thế treo trên lông mi thật dài của hắn, lại có loại đáng yêu không ngờ.

"Hoàng huynh, Thập lục không có khả năng có quan hệ gì với Lệ tần." Thanh vương nói.

Hoàng Đế không dám tin trừng mắt to: "Đông Túc! Sao đệ lại nói giúp nghiệp chướng này?! Hắn cùng Lệ tần, là trẫm tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể giả?!" Nói tới đây, hắn đã cảm thấy Thanh vương là đang cố ý bao che Thập Lục hoàng tử. "Hôm nay mặc kệ đệ nói cái gì, trẫm tâm ý đã quyết, quyết không sửa đổi!"

Thanh vương bình tĩnh nói: "Vẫn là nghe ta nói xong rồi hoàng huynh hãy quyết định đi." Nói xong, đi ra phía trước, đến gần bên tai Hoàng Đế nhẹ bẫng nói một câu, một giây sau liền nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đế đại biến, vốn tràn ngập nộ khí nháy mắt biến mất, hắn nghe xong lời Thanh vương nói, chuyển tầm mắt đi xem Thập Lục hoàng tử, ánh mắt phẫn nộ, thất vọng, giết chóc kia... vô số cảm xúc đều toàn bộ không còn, thay vào đó lại là bi thương, đau lòng... cùng với áy náy. Thập Lục hoàng tử suýt nữa tưởng bản thân mình mù rồi, nếu không sao hắn nào lại nhìn thấy phụ hoàng dùng ánh mắt như khi còn nhỏ nhìn hắn chứ?

Loại ánh mắt tràn ngập từ ái cùng yêu thương kia... Từ sau khi mẫu phi chết, trên cơ bản hắn chưa từng thấy qua ...

Thái độ Hoàng Đế chuyển biến thật nhanh, hắn ngoắc tay gọi Thập Lục hoàng tử đến bên người hắn, sau đó tỉ mỉ quan sát hắn một phen, hốc mắt đột nhiên có chút phiếm hồng, nói: "Là phụ hoàng hiểu lầm ngươi ... Đứa bé ngoan, ngươi đi về trước đi."

Thập Lục hoàng tử không hiểu làm sao, hắn gãi gãi lỗ tai, cuối cùng vẫn là quyết định ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, dù sao phụ hoàng không trách tội hắn, hắn còn ở chỗ này làm cái gì chứ? Về phần Lệ tần hãm hại hắn... A a a a, sẽ có người thu thập giúp hắn. Người nọ không thể dựa theo trong kế hoạch hủy hoại hắn, sao có thể để Lệ tần biết rõ ngọn nguồn còn sống sót chứ? Cho nên hắn căn bản không cần thiết động thủ, sẽ có người giúp hắn làm xong hết thảy.

Nhị tứ thất ba danh hoàng tử đều không có dị trạng, chỉ có Cửu hoàng tử vừa nghe Thập Lục hoàng tử muốn đi, lập tức bước lên một bước, đứng dậy, cúi chào Thanh vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cất cao giọng nói: "Nhi thần cho rằng, hành động này của thập tam Hoàng thúc không ổn! Nếu Thập lục không phạm lỗi trước mặt Hoàng Đế, vì sao Hoàng thúc không thể đem nguyên nhân quang minh chánh đại nói ra? Có thế cũng nên để cho mọi người tại đây hiểu rõ ngọn nguồn!"

Hắn nói lời này thập phần xảo diệu, vừa không có vẻ khí thế bức người, lại biểu hiện như là vì tốt cho Thập Lục hoàng tử.

Thanh vương lại không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn nhìn Cửu hoàng tử, ngay cả nói cũng không bằng lòng nói với hắn, thản nhiên nói: "Không cần, có bản vương làm chứng là được."

Hạ Liên Phòng tò mò nhìn hắn, không rõ hắn đến cùng nói gì bên tai Hoàng Thượng. Thanh vương nhận thấy được tầm mắt của nàng, vì thế nhìn lại, mặt không chút thay đổi, nhưng Hạ Liên Phòng lại đọc ra hắn đáy mắt viết ôn nhu cùng quan tâm.

Cửu hoàng tử ẩn nhẫn giận dữ nói: "Thập tam Hoàng thúc lời ấy sai rồi, hôm nay người ở đây có nhiều, nếu không được biết chứng cứ chứng minh Thập lục Hoàng đệ cùng Lệ tần không có quan hệ, sợ là khó có thể phục chúng đi? Nhất là hoàng tổ mẫu cùng Bình Nguyên cô cô đều ở chỗ này, hay là..." Câu cuối cùng dưới tầm mắt lãnh khốc đến cực điểm của Thanh vương bị dọa phải nuốt trở lại.

Thanh vương lạnh lùng nói: "Gọi Hoàng thẩm thẩm."

"... A?!" Cửu hoàng tử sửng sốt, vẫn là Thập Lục hoàng tử thông minh, hoả tốc nhảy đến bên người Hạ Liên Phòng, kéo lấy một cái tay áo của nàng lắc qua lắc lại, ra sức nịnh nọt: "Hoàng thẩm thẩm, ngài đối với ta có thể nói là vo cùng thấu hiểu! Ngài nói cho Cửu hoàng huynh, ta giống loại người trong miệng Lệ tần sao?!"

Trên thực tế... giống, hơn nữa vô cùng, vô cùng giống. Hạ Liên Phòng mím môi, chỉ cười không nói, Thập Lục hoàng tử không chiếm được đáp án lại càng thêm làm nũng: "Hoàng thẩm thẩm, ngài cũng là biết chuyện của ta cùng Mạt Hồi muội muội, không bằng ngài hãy giúp ta nói vài câu đi!" Nếu hắn không hắn sẽ thật sự lo lắng, Mạt Hồi muội muội chưa qua cửa liền sẽ biến thành quả phụ.

Hạ Liên Phòng bị lời không biết xấu hổ này của hắn làm cho khiếp sợ, hắn cùng Hồi nhi là quan hệ như thế nào, lại dám một ngụm một ngụm Mạt Hồi muội muội gọi thân thiết như vậy? "Thập Lục hoàng tử, lời này cũng không thể nói lung tung, muội muội của ta tuổi tác còn nhỏ, không chịu nổi ngài vui đùa như vậy."

Thập Lục hoàng tử nhất thời lộ vẻ uể oải: "Hiện tại không quan hệ, không có nghĩa là về sau không có!" Nói xong, hắn xoay người đối mặt với Hoàng Thượng, có lẽ là bởi vì có Thanh vương làm chỗ dựa cho hắn, ngay cả thanh âm cũng khí thế mười phần. "Phụ hoàng! Ngài xem xem, ngài xem xem! Nhi thần cũng là người đã gặp qua không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nếu quả thật là tên quỷ háo sắc, vì sao không chọn Hoàng thẩm thẩm, không chọn Hạ nhị tiểu thư? Lệ tần nương nương mặc dù là mĩ nhân, nhưng là so sánh với nữ nhân Hạ gia thì kém một mảng lớn đúng không?!" Hắn lại không phải mắt mù.

Điểm này, mọi người đều thừa nhận, nhưng thế cũng không có thể trở thành lý do để Thập Lục hoàng tử vô tội, ai biết hắn có ăn quen thịt cá, đột nhiên muốn đổi khẩu hay không, chọn chút cháo trắng rau dưa đâu chứ?

"Bởi vì có ta ở đây, ngươi không dám." Thanh vương chậm rãi nói.

Thập Lục hoàng tử rùng mình một cái, ha hả cười gượng vài tiếng, không dám nói thêm nữa.

Kỳ thật sự tình đến nơi này liền có thể kết thúc, chỉ cần xử lý Lệ tần liền giai đại hoan hỉ. Nhưng Cửu hoàng tử lại không chịu để yên như thế, hắn thật vất vả chờ được cơ hội này, trơ mắt bỏ qua thì hắn không cam lòng, nhưng bắt hắn đứng dưới ánh mắt của Thanh vương cùng Hoàng Đế mà ra tay với Thập Lục hoàng tử, hắn lại không có lá gan này —— hắn bây giờ, vây cánh không lớn, đâu phải đối thủ của phụ hoàng cùng Hoàng thúc? Sợ là chưa kịp giằng co đã phải nạp mạng.

Cho nên Cửu hoàng tử nói chuyện đều vô cùng cẩn thận, vừa không làm cho người khác phát hiện mình chán ghét cùng thù hằn với Thập Lục hoàng tử, lại có thể đạt tới mục đích nào đó không thể cho ai biết: "Phụ hoàng, vì sao không thể nói rõ? Chẳng lẽ... Liền bởi vì thập lục Hoàng Đế là nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng liền muốn che dấu chân tướng, để một nữ tử vô tội uổng mạng? Tứ hoàng huynh, huynh nói đi?"

Hắn quay đầu hỏi, ý đồ đem tứ hoàng tử lôi vào.

Tứ hoàng tử là một người rất có ý tứ, hắn tính tình đôn hậu có tính nhẫn nại, cũng không nhìn nổi nhất là chuyện bất công. Thấy Cửu hoàng tử hỏi ý kiến của hắn, liền bước ra khỏi hàng nói: "Phụ hoàng, thập tam Hoàng thúc, nhi thần cho rằng vẫn là nói rõ ra sẽ tốt hơn, chỉ có thanh thanh bạch bạch mới có thể trầm oan giải tội. Phụ hoàng luôn chỉ bảo chúng ta cần bình tĩnh, phải chính trực, nhi thần cảm thấy, một khi đã như vậy, thành thực cũng hẳn là ắt không thể thiếu."

Thái Hậu cũng nói: "Đúng rồi Hoàng Thượng, vẫn là nói rõ ra đi, nếu thật sự là Lệ tần này hãm hại Tiểu Thập lục, ai gia nhất định muốn mạng của nàng ta!" Thái Hậu liên tục vỗ bàn vài cái, Hạ Liên Phòng thấy thế không tự chủ được nhìn về phía Thanh vương.

Cuối cùng, Hoàng Đế ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Kỳ thật..."

"Thập lục không thể hoan ái." Thanh vương nói, giảm bớt xấu hổ cho Hoàng Đế.

...

Cái gì? !

Chứng cớ này không thua gì sét đánh ngang trời.

Ít nhất Hạ Liên Phòng cảm giác bản thân mình bị sét đánh.

Nàng nhịn không được đi trừng mắt nhìn Thập Lục hoàng tử, thế, thế mà còn dám mỗi ngày đuổi theo nàng muốn gặp Hồi nhi? Nàng cũng sẽ không đem bảo bối muội muội gả cho một cái... Một cái...

Cửu hoàng tử triệt để trợn tròn mắt.

Thập Lục hoàng tử xưa nay cà lơ phất phơ mặt đỏ cả lên: "Thập tam Hoàng thúc! Ngài đã đồng ý với ta là không nói ra! Ngài nói chuyện không giữ lời!"

"Tình huống đặc biệt, đối đãi đặc thù." Thanh vương bình tĩnh trả lời, không chút nào vì mình nói ra đáp án này hủy đài của chất nhi mà cảm thấy áy náy cùng bất an. "Nếu không nói ra, ngươi sẽ bị chém đầu."

Trách không được... Trách không được Hoàng Thượng nghe xong lời Thanh vương liền tin tưởng Thập Lục hoàng tử, hắn còn không thể nàm làm nhân thì làm sao có thể dính líu gì đến Lệ tần chứ? Cũng không trách được Hoàng Thượng sẽ cảm thấy áy náy, nhi tử hắn có tật xấu này, hắn làm phụ thân thế nhưng hoàn toàn không biết. Cuối cùng, hắn lắp bắp hỏi: "Thập lục a... Cái này... Ngươi có, có đi gặp qua thái y chưa?"

Thập Lục hoàng tử khó có thể mở miệng, loại tật xấu này hắn nào không biết xấu hổ cho gọi thái y nha? "Bẩm phụ hoàng... Kỳ thật cũng không phải bệnh nặng gì cho nên cũng liền không triệu thái y đến bắt mạch."

Hạ Liên Phòng có chút muốn cười, một màn hôm nay thật sự có thể nói là một màn vô cùng khôi hài. Người muốn đạt tới mục đích mong muốn không thể thành công, người muốn bảo vệ bí mật cũng đều nói lỡ, ha ha ha ha, thật sự rất buồn cười!

Thái Hậu cảm thấy mình không thể ở đây tiếp nữa, tốt hơn là trở về Thọ Ninh cung của mình đi! Mặt khác về sau còn phải nói nói với Hoàng Đế, sau này nếu Tiểu Thập lục lại đùa giỡn xinh đẹp cung nữ, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng coi như xong đi... Dù sao đều đã như vậy ... Ai, thật là quá đáng thương ... Đương nhiên, là chỉ hoàng tử phi về sau của Thập Lục hoàng tử...

Bởi vì Thái Hậu trở về Thọ Ninh cung nên Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng cũng muốn trở về Thanh vương phủ, trong xe ngựa, Hạ Liên Phòng luôn luôn đang trầm tư, một hồi lâu sau đột nhiên bừng tỉnh, hỏi Thanh vương: "Vương gia, vừa nãy lời chàng nói với Hoàng Thượng thật sự đều là sự thật sao?"

Thanh vương thành thực hồi đáp: "Thật sự."

"... Vậy làm sao mà chàng biết được?" Tin tức này khiến Hạ Liên Phòng vô cùng kinh ngạc, cho đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được Thập Lục hoàng tử có danh tiếng phong lưu kia lại là kẻ không thể hoan ái! Nói cách khác, trước đây những nợ phong lưu kia của hắn, tất cả đều là giả?

"Đại khái là năm nó 12 tuổi." Thanh vương hồi tưởng chuyện cũ, bởi vì thời gian lâu lắm mà nhíu mày: "Các hoàng tử đến tuổi đặc biệt, nội vụ phủ sẽ cẩn thận chọn lựa ra cung nữ có dung mạo đẹp để khai trai. Đêm hôm đó, Thập lục chạy đến Tây điện tìm ta, khóc một phen nước mắt một phen nước mũi thì ta mới biết được sự việc này. Chỉ là nó yêu cầu ta giữ bí mật cho nó, cho nên ta không thể nói cho nàng biết. A Phòng, nàng sẽ không trách ta chứ?" Khi nói về Thập Lục hoàng tử ở mấy câu trước biểu tình của Thanh vương vẫn bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ đến Hạ Liên Phòng có thể bởi vậy trách cứ hắn có việc giấu diếm hay không, Thanh vương liền đốn thấy tâm hoảng ý loạn.

Cũng may Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Sẽ không, nếu chàng đã đồng ý với hắn, nên miệng kín như bưng."

"Nhưng A Phòng, nàng cứ yên tâm." Ngữ khí của Thanh vương đột nhiên trở nên ái muội. "Ta không có tật xấu ở phương diện này, nàng rõ ràng nhất không phải sao?"

Hạ Liên Phòng: "..."

Sau khi trở lại Thanh vương phủ, Hạ Liên Phòng liền chuẩn bị đến phủ đại học sĩ một chuyến, một là xem thái đọ của Hạ Mạt Hồi, hai cũng là vì "thăm" Từ thị. Từ thị nay chỉ có thể nằm ở trên giường, miệng mũi nghiêng lệch, nói không ra lời, tứ chi cũng không nghe theo sai sử, tóm lại chính là một phế nhân. Nhưng Hạ Mạt Hồi lại thập phần hết lòng quan tâm giúp đỡ bà ta, dùng đại phu tốt nhất, uống dược liệu tốt nhất, chung quanh phục vụ là tỳ nữ tốt nhất... Tóm lại, Từ thị có thể nói là sống rất thoải mái... Ân, tạm thời, tạm thời rất thoải mái.

Sau khi đến phủ đại học sĩ, Hạ Liên Phòng trước tiên là đi xem Từ thị, nàng lấy cái danh nghĩa này trở về nên tất nhiên muốn đi thăm một hai.

Từ thị đang nằm ở trên giường nhìn chằm chằm đỉnh màn xuất thần, đột nhiên nhìn thấy mặt Hạ Liên Phòng xuất hiện ở trong tầm nhìn của mình, đầu tiên là hoảng sợ, rồi lập tức lộ ra ánh mắt chán ghét cùng thù hận. Hạ Liên Phòng không lưu tâm, cười nhẹ, ân cần thăm hỏi nói: "Nhiều ngày không thấy, khí sắc tổ mẫu còn rất tốt."

Ánh mắt Từ thị nói rằngg: không quan hệ gì đến ngươi, nhanh chút cút đi!

"Nhưng mà, ai biết ngày lành như vậy có thể qua bao lâu đâu?" Hạ Liên Phòng cười khẽ. "Vạn nhất ngày mai sẽ chấm dứt thì làm thế nào?"

Hạ Liên Phòng đây là ý gì? Chẳng lẽ là đang uy hiếp bà ta?! Từ thị kinh hãi trong lòng, mình bây giờ không khác gì cá nằm trên thớt, mà Hạ Liên Phòng lại là cái đao sắc bén, nếu thay vì cứng đối cứng, chịu thiệt bị thương tất cả đều là bà ta nha!

Nghĩ đến đây, Từ thị vội vàng muốn điều chỉnh tâm tính của bản thân, nhưng Hạ Liên Phòng chỉ hỏi bà ta một câu như vậy rồi liền đứng dậy tránh ra, nên muốn lấy ánh mắt biểu đạt bi thương hay xin lỗi cũng khó.

Hạ Liên Phòng ngồi trước bàn tại thư phòng, một tay chống cằm, nhìn muội muội đem một cái bàn tính làm bằng vàng ròng lạch cạch tính toán ròn vang, động tác kia, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ngay cả nàng cũng không sánh bằng. Không lâu trước đây, là nàng ngồi ở trước bàn tính toán, còn đệ muội thì chống cằm chờ ở bên người nàng, nói ba tỷ đệ muốn cùng nhau đi ngủ, như vậy cảm tình mới tốt...

Nàng lắc đầu, đem những trí nhớ xa xôi kia lau đi, quá khứ đã qua, nàng muốn quý trọng là hiện tại, phải bảo vệ là ngày mai.

Hạ Mạt Hồi đối chiếu sổ sách xong, vừa ngẩng đầu nhìn thấy đại tỷ nhà mình một tay chống cằm nhìn mình, không khỏi mặt nhỏ đỏ lên, nói: "Đại tỷ, sao tỷ nhìn muội như vậy, có phải muội làm không tốt hay không?" Nói xong vội vàng đem sổ sách đẩy đẩy đến phía trước, ý bảo Hạ Liên Phòng xem một chút.

Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Cái này muội xem thì tốt rồi, bản lĩnh của Hồi nhi, ta rất yên tâm."

Hạ Mạt Hồi mặt nhỏ đỏ lên, Hạ Liên Phòng thừa thắng xông lên hỏi: "Hồi nhi, mấy ngày nay muội cùng Thập Lục hoàng tử có liên hệ không?"

Hạ Mạt Hồi tự hỏi trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu: "Vẫn luôn có."

"Ta tưởng muội chán ghét hắn."

"Là như vậy không sai nha!" Nàng phản bác nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Nhưng mà... Hắn đang thay đổi, hắn không phải hắn trước đây."

Hạ Liên Phòng ẩn ẩn cảm thấy trong lời này có chút không thích hợp, "Làm sao muốn biết hắn đang thay đổi?"

Hạ Mạt Hồi cứng lại: "Này... Này..."

Thấy nàng nói không nên lời là nguyên cớ gì, Hạ Liên Phòng cũng không miễn cưỡng: "Được rồi được rồi, nếu khó có thể mở miệng, suy nghĩ một chút liền thôi. Muội vui vẻ là tốt rồi, đại tỷ cái gì cũng không bắt buộc muội." Trừ bỏ muốn nàng vui vẻ, bình an sống tốt.

"Đại tỷ, không phải, muội cũng không phải là khó có thể mở miệng." Hạ Mạt Hồi hơi mím cánh môi, "Chỉ là thỉnh thoảng muộ lại gặp hắn, nhưng mỗi lần thời gian đều rất ngắn, hắn tựa hồ có rất ít thời gian đến nhìn muội. Mỗi khi hai chúng ta cùng một chỗ, hắn liền trở nên không giống bình thường, nhưng mà nếu là có người khác ở đây hắn liền vẫn là Thập Lục hoàng tử quen thuộc kia."

Hạ Liên Phòng không rõ giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau một lúc lâu mới nói: "Hồi nhi đã trưởng thành, rất nhiều chuyện đều không cần đại tỷ trợ giúp. Nếu nói như vậy, Hồi nhi chỉ cần theo tâm ý của bản thân mà đi là được rồi." Chỉ cần muội thích, ta đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào mang tới cho muội.

Chỉ cần muội thích.

"Đại tỷ..."

"Đứa bé ngoan." Hạ Liên Phòng ôn nhu đưa tay sờ sờ tóc dài mềm mại của muội muội, cười ôn nhu với nàng. "Mặc kệ về sau thế nào, đại tỷ vĩnh viễn đều sẽ đứng về phía muội."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play