Thương tiếc thân mình Hạ Liên Phòng không thích hợp, Thái Hậu không giữ
người lại lâu. Kỳ thật ở trong lòng Thái Hậu cũng không muốn Hạ Liên
Phòng trở về phủ đại học sĩ chướng khí mù mịt kia. Từ thị không hề thật
lòng với Hạ Liên Phòng, ngày đại hôn Thái Hậu đã nhìn rất rõ ràng. Đứa
nhỏ bà một lòng thương yêu, người khác lại không có ánh mắt như thế, nếu có thể, Thái Hậu thật sự muốn tìm lý do thu hồi cáo mệnh của Từ thị.
Cũng để cho Từ thị nhìn rõ ràng, nàng rốt cuộc là nhờ ai mới có địa vị
hôm nay. Nếu không phải cố kỵ mặt mũi của Hạ Liên Phòng, Từ thị đâu có
ngày lành như bây giờ!
Kỳ thật Hạ Liên Phòng cũng không muốn hồi môn, nàng cùng Từ thị coi như đã xé rách da mặt, làm gì cần khiến lẫn nhau đều không thoải mái
chứ. Chỉ là này công phu ngoài mặt vẫn cần làm đủ, Từ thị chú trọng mặt
mũi nhất, chẳng sợ nội tâm không thích nàng cũng quyết sẽ không biểu
hiện ra.
Nhất là dưới tình huống Thanh vương cùng đi.
Từ thị xuất thân cũng tính cao quý, chỉ là lúc còn trẻ không so
được thanh danh cùng tài khí với Lam thị hoặc là Đại Từ thị, cho nên tuy rằng thân ở danh môn nhưng trên thực tế không có chút nổi bật gì ——
điều đó tạo thành bà ta tự ti cùng yếu đuối, nhưng đồng thời cũng xây
đắp tính cách bành trướng cùng hư vinh. Ví dụ đại nhân vật như hoàng tử
thế tử, lúc còn trẻ tuổi chỉ có Đại Từ thị mới có thể gặp qua, Từ thị
trước khi chưa gả không được gặp quý nhân, sau khi kết hôn giúp chồng
dạy con nên càng không có cơ hội gặp mặt. Cho dù là hàng năm một lần tế
tự, tuy bà ta có nhất phẩm cáo mệnh nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu người đến bắt chuyện, càng miễn bàn là để bà ta leo lên. Nói đến
cùng, Từ thị cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, khó tránh khỏi có chút hẹp
hòi.
Ở trước mặt
Hạ Liên Phòng, bà ta ỷ vào thân phận trưởng bối của mình mà diễu võ
dương oai. Nhưng khi người trước mặt biến thành Thanh vương, đừng nói là gây sự, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Thanh vương mặc dù cung kính với bà ta nhưng Từ thị chính là không dám lỗ mãng ở trước mặt hắn. Bà ta vẫn là lần đầu tiên nhận rõ thân phận của mình như thế——
chẳng sợ Thanh vương có cung kính lễ độ thì đó cũng nhờ dính ánh sáng
của Hạ Liên Phòng. Nếu Hạ Liên Phòng nói hết ra những hành vi ngày
thường của bà ta, Từ thị quả thực không dám tưởng tượng đó sẽ là hậu quả như thế nào!
Bà
ta làm sao có thể nghĩ tới Hạ Liên Phòng sẽ có phúc khí như vậy chứ?
Chẳng những được phong làm công chúa khác họ, còn làm Thanh vương phi!
Nếu sớm biết rằng cháu gái này có thể phú quý như hôm nay, dù đánh chết
Từ thị bà ta cũng sẽ không đối xử không tốt với nàng!
Nhưng sự tình đã như thế, mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn.
Trong ánh mắt Hạ Liên Phòng nhìn bà ta luôn mang theo sự lãnh đạm và xa
cách, Từ thị biết, đứa nhỏ này đã không có khả năng thân cận với ình
nữa. Bà ta lại nhịn không được oán hận bản thân mình, sớm biết như thế,
chắc chắn bà ta sẽ liều mạng bảo hộ tỷ đệ bọn họ chu toàn, đâu còn có
thể giao tâm tư đặt trên người Thượng Quan thị làm gì! Nhưng cùng lúc
đó, Từ thị lại nhịn không được cảm thấy Hạ Liên Phòng có chút hẹp hòi,
mặc kệ nói như thế nào, mình cũng đều là trưởng bối của nàng, nào có đạo lý vãn bối tức giận trưởng bối? Hơn nữa, bà ta cũng không phải ngay từ
đầu đã đối xử không tốt với Hạ Liên Phòng, khi bà ta quan tâm Hạ Liên
Phòng đầy đủ, sao Hạ Liên Phòng không nói cho bà ta biết nàng có quan hệ cùng Thanh vương hoặc là Thái Hậu?
Tóm lại ngàn sai vạn sai đều không phải là Từ do thị.
Bà ta cẩn thận liếc nhìn Thanh vương, lôi kéo tay Hạ Liên Phòng
cười nói: "Mấy ngày không thấy, sắc mặt Liên nhi cũng tốt hơn nhiều, xem ra Thanh vương điện hạ quả thật là biết thương yêu người. Có Thanh
vương điện hạ ở đây, tổ mẫu ta cũng có thể yên tâm rồi."
Từ thị đã rất lâu không thân thiết như vậy với Hạ Liên Phòng, Hạ
Liên Phòng không phải người ngu, tất nhiên biết vì sao. Nàng cười như
không cười nhìn Thanh vương, tựa hồ muốn nói: xem, mặt mũi của chàng rất lớn nha!
Thanh
vương đáp lại bằng ánh mắt ôn nhu, nhưng trên mặt lại vẫn lạnh lùng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng khi hắn nhìn người khác cùng nhìn Hạ Liên Phòng không có gì bất đồng, nhưng Hạ Liên Phòng lại có thể cảm nhận
được ấm áp cùng nhu tình ẩn chứa trong đó. Hắn đối với nàng là không
đồng dạng như vậy, không giống bình thường, chẳng sợ trên đời này có vô
số mĩ nhân, có vô số nữ tử mĩ lệ thông tuệ hơn nàng thì hắn cũng chỉ
thích một mình nàng.
Loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt này khiến Hạ Liên Phòng muốn rơi lệ, nhưng nàng nhịn được. Sau một lúc lâu, mỉm cười nói: "Đa tạ tổ mẫu đã
lo lắng, vương gia cũng nói, muốn đa tạ tổ mẫu đã quan tâm chất nữ bao
năm qua. Bằng không trước kia sau khi mẫu thân qua đời, nếu không có tổ
mẫu che chở, Liên nhi làm sao có thể êm đẹp lớn như vậy chứ?"
Từ thị nghe xong, một gương mặt già nua xấu hổ đỏ bừng nên. Bà ta nơi nào giúp qua Hạ Liên Phòng cái gì! Nói đến cùng, phong hào Bình
Nguyên công chúa, vị hôn phu Thanh vương này đều là do Hạ Liên Phòng tự
mình kiếm được, có quan hệ gì với lão thái bà này! Nhưng Hạ Liên Phòng
nói vô cùng ôn hòa chân thành, cũng làm cho Từ thị nhất thời phân không
rõ nàng nói thật hay giả. Cháu gái này của bà ta xưa nay dễ nói chuyện,
tính tình nhuyễn nhu, ngay từ đầu Từ thị chính là cho rằng như vậy. Cho
nên bà ta mới muốn bắt chẹt Hạ Liên Phòng, nhưng sau đó bà ta mới phát
hiện, Hạ Liên Phòng chỉ là thoạt nhìn tương đối dễ nói chuyện mà thôi,
nhưng phàm là chuyện nàng không muốn, vô luận là ai, nói như thế nào
cũng vô dụng, nàng luôn có biện pháp cười híp mắt nhìn ngươi, sau đó
quay người lại liền đem ngươi vứt lên chín tầng mây, còn làm cho ngươi á khẩu không trả lời được, không thể phản bác.
Cho nên Từ thị mới không thích Hạ Liên Phòng. Hạ Liên Phòng ưu
tú, xuất sắc, hoàn mỹ gần như tìm không ra khuyết điểm như vậy, chẳng
phải chính là phiên bản của Lam thị năm đó sao? Thậm chí dung mạo của
nàng còn đẹp hơn cả mẫu thân nàng!
Từ thị thích, là cháu gái nhu nhược, ỷ lại bà ta, đem lời của bà
ta tôn sùng là thánh chỉ—— chẳng hạn như Hà Liễu Liễu. Quả thật, Hà Liễu Liễu có gương mặt cực kỳ tương tự bà ta chiếm một đại bộ phận, nhưng
nhiều hơn là bởi vì Hà Liễu Liễu không bằng mặt mà không bằng lòng giống Hạ Liên Phòng. Chỉ cần là lời Từ thị nói, vô luận đúng sai, Hà Liễu
Liễu đều nhất nhất tuân mệnh đi làm! Hai bên vừa so sánh với, tất nhiên
cao thấp lập phán. Từ thị càng thích Hà Liễu Liễu, liền càng không thích Hạ Liên Phòng. Hơn nữa Hà Liễu Liễu vẫn luôn ở bên tai bà ta giống như
vô tình nói xấu Hạ Liên Phòng, Từ thị càng thêm bài xích Hạ Liên Phòng.
Cũng may Hạ Liên Phòng không thèm để ý. Nếu nàng ngay cả cái này
cũng để ý, sợ rằng đã sống không đến hôm nay. Nàng không đòi hỏi Từ thị
cái gì, cũng sẽ không cho Từ thị bất kỳ thứ gì ngoài phạm vi bà ta có
thể, tốt nhất hai người cứ thế tường an vô sự.
Nhưng mà, Hạ Liên Phòng có ý tưởng này, Hà Liễu Liễu lại không có.
Nàng ta biết hôm nay Hạ Liên Phòng hồi môn, Hà Liễu Liễu vốn còn
rất e ngại ánh mắt Hạ Liên Phòng, giống như mặc kệ trong bụng mình ẩn
dấu cái gì đối phương cũng có thể liếc mắt nhìn thấy rõ ràng. Nhưng
là... Hà Liễu Liễu nhu thuận đứng ở phía sau Từ thị, ánh mắt bay nhanh
nâng lên, liếc mắt qua nhìn Thanh vương, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, phảng phất cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Hạ Liên Phòng đang bị Từ thị lôi kéo nói chuyện cho nên không chú ý đến. Nhưng mà Thanh vương là ai? Đó là nam nhân ở trên chiến trường
đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, được xưng là Chiến Thần! Hà Liễu
Liễu vừa nhìn về phía hắn hắn liền nhận thấy được, chỉ là ngại vì có đám người Từ thị ở đây, hôm nay lại là ngày Hạ Liên Phòng hồi môn cho nên
hắn không có lộ ra mà thôi. Chỉ liếc mắt hắn liền nhìn ra nữ tử mĩ mạo
mặc la quần xanh nhạt phía sau Từ thị đang đeo mặt nạ da người, người
khác nhìn không ra, hắn lại nhìn thấy rõ ràng. Cũng chỉ có Từ thị, mắt
mờ, ngay cả cháu gái đã chung sống mười mấy năm mà cũng nhận không ra,
còn mắt trông mong mà đem thứ xuất cháu gái từng làm mất hết thể diện
của bà ta coi như trân bảo.
Người như vậy, khó trách sẽ không biết hàng.
Sau khi Hà Liễu Liễu liếc mắt nhìn Thanh vương cảm xúc sục sôi,
có thế nào cũng vô pháp khắc chế bản thân không nghĩ đến hắn. Nàng ta đã trải qua một đoạn thời gian sống mơ mơ màng màng, từ bị Hạ gia đuổi đi, trở thành vị hôn thê của Thượng Quan Ngộ, sau đó lại bị thân sinh tỷ tỷ thay mận đổi đào, rồi đến sống chết trước mắt, vứt bỏ tôn nghiêm cùng
tín niệm, liều lĩnh muốn báo thù... Sau đó, phát hiện phu quân tốt mà
mình coi như khúc gỗ nổi khi đang chết chìm, dốc hết sức leo lên kỳ thật lại chỉ là phế vật yếu đuối vô năng!
So sánh với Thanh vương điện hạ, Thượng Quan Ngộ thậm chí căn bản không gọi được là nam nhân!
Nàng ta khó có thể che giấu ánh mắt nhiệt liệt. Hà Liễu Liễu nhớ
tới khi nàng ta vẫn là Hạ Lục Ý, có một lần xông vào thư phòng phụ thân, nhìn thấy Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương đang chơi cờ. Thanh vương ngồi trên trên tháp, sườn mặt nghiêm túc mà tuấn mỹ, mũi cao môi mỏng, khí
độ phi phàm, giống như Thiên Thần. Nam nhân như vậy... Mới là nàng mong
muốn nha!
Mà không phải như Thượng Quan Ngộ gặp chuyện thì rụt đầu rụt đuôi, chần chừ khong quyết nổi, nay Tần mai Sở nhu nhược!
Hà Liễu Liễu luôn nhịn không được muốn đi nhìn thanh Vương, cho
dù chỉ là nhìn được đến sườn mặt của hắn thì cũng si mê không thôi.
Trong lòng nàng hình như có một cây đuốc đang cháy hừng hực, kêu gào,
gầm thét, thúc đẩy nàng ta theo đuổi, đi tranh, đi đoạt.
Nhưng ở đây có rất nhiều người, nàng ta không dám lộ ra tâm tư
lòng mình, đừng nói là Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng, dù là Từ thị biết nàng ta có tâm tư như vậy sợ là cũng không tha cho nàng ta!
Hà Liễu Liễu trước giờ đều không phải loại người ngồi chờ chết.
Nếu nàng ta nổi dị tâm liền vô pháp lại bảo trì nội tâm bình tĩnh. Một
ngày không chiếm được mong muốn, nàng ta liền một ngày không được an
bình. Hà Liễu Liễu cúi đầu, hồi tưởng dung nhan Thanh vương có bao nhiêu tuấn mỹ, dưới trường bào xanh da trời kia là thân hình có bao nhiêu cao lớn, lồng ngực của hắn nhất định không mềm yếu bằng phẳng giống Thượng
Quan Ngộ, khẳng định phi thường cứng rắn, rắn chắc, tràn ngập cảm giác
an toàn... Nếu hắn phủ phục ở trên người mình, nhất định không làm người ta ghê tởm giống như Thượng Quan Ngộ. Nếu có thể làm thê tử của Thanh
vương điện hạ... Nàng sẽ trở thành nữ nhân cao quý nhất, hạnh phúc nhất, làm người ta ghen tị nhất trên đời!
Nghĩ như vậy, Hà Liễu Liễu đã kích động hai tay phát run, giống
như tương lai tốt đẹp đã ở ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay.
Nhưng trước mắt có một cái vấn đề to lớn vắt ngang, đó cính là
nàng phải làm sao mới có thể đem Thanh vương điện hạ từ trong tay Hạ
Liên Phòng đoạt lấy? Hà Liễu Liễu không phải Hạ Lục Ý lúc trước, nàng ta tuy rằng không thể nói là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không tính
ngu xuẩn, ít nhất nàng ta có thể tinh tường nhận rõ biết giữa nàng ta
cùng Hạ Liên Phòng có chênh lệch rất lớn. Hạ Liên Phòng là đích trưởng
nữ Hạ thế gia, lại được Thái Hậu sủng ái, còn là công chúa khác họ, danh dự trong dân gian cũng cực tốt, cộng thêm sinh được một khuôn mặt tuyệt sắc, làm người cũng khó đối phó. Mà so sánh với mình, đâu chỉ là khác
nhau một trời một vực! Nhưng nếu cứ thế buông tha thì Hà Liễu Liễu lại
không cam lòng. Nàng cắn chặt cánh môi, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương, nội tâm có cái gì đó đang rục
rịch, nhưng nàng ta lại chỉ có thể nhẫn nại.
Không có chuyện gì, không vội, không vội , Hà Liễu Liễu tự an ủi
mình như vậy. Nàng có cái gì mà phải nóng nảy chứ? Nhớ ngày đó, Hạ Hồng
Trang đánh cắp hết thảy của mình, nàng dùng thân phận tù nhân đã chết
trọng sinh, cuối cùng cũng thành công giết chết đối phương rồi không
phải sao? Hạ Liên Phòng nay chỉ là cường hơn mình vài phần mà thôi, lại
không có nghĩa là vĩnh viễn đều có vận khí tốt như vậy! Chỉ cần có chút
khe hở, chỉ cần cho nàng một cơ hội, nàng có thể triệt để cắn chết Hạ
Liên Phòng!
Nhưng chuyện cấp bách trước mắt là, nàng ta phải làm sao mới có thể thân cận
Hạ Liên Phòng, từ đó tiếp xúc nhiều hơn với Thanh vương đây?
Từ lúc dục hỏa trùng sinh, Hà Liễu Liễu có loại cảm giác ngạo mạn kỳ dị, thấy ai đều xem thường, giống như người khác đều là kẻ ngu xuẩn, duy độc nàng ta mới là người độc đáo nhất thế gian. Nàng là nàng, lại
không phải nàng, nàng như vậy, chẳng lẽ không đáng để nam tử như Thanh
vương ái mộ sao? Hà Liễu Liễu tin tưởng, chỉ cần cho nàng cơ hội triển
lãm sự ưu tú cùng độc đáo của mình, Thanh vương nhất định sẽ thấy rõ
ràng, ai mới là người xứng đôi với hắn!
Nàng nhìn Thanh vương gần trong gang tấc, phảng phất đối phương
lập tức sẽ thuộc về mình. Hà Liễu Liễu âm thầm nhìn Từ thị, thấy đối
phương đầy mặt lấy lòng nhìn hai vợ chồng Hạ Liên Phòng, đáy mắt sửng
sốt, nháy mắt không thể nhìn nổi Từ thị. Trước đây vô luận mẹ con các
nàng lấy lòng thế nào, lão thái bà này đều bưng cái giá, đã bao giờ thấy bà ta lộ ra vẻ mặt như thế đâu? Hà Liễu Liễu cảm thấy chấn động, nhịn
không được suy nghĩ, như giờ phút này nếu đem Hạ Liên Phòng đổi thành
mình... Thật là tốt biết bao nha!
Rõ ràng trong lòng xao động khó nhịn nhưng Hà Liễu Liễu vẫn khống chế rất tốt. Nàng ta khắc chế ánh mắt bản thân mình không tham lam nhìn về Thanh vương, ẩn nhẫn tất cả hy vọng xa vời dưới đáy lòng, lẳng lặng
đứng ở phía sau Từ thị, an tĩnh như là một cái bóng.
Đợi cho Từ thị tiễn phu thê Hạ Liên Phòng đi, Hà Liễu Liễu mới
tiến lên đỡ nàng, ôn nhu nói: "Tổ mẫu, thoạt nhìn Thanh vương điện hạ
rất tốt với công chúa, như vậy, tổ mẫu ngài cũng không cần phải lo lắng
nữa, sau này chỉ cần công chúa hảo hảo, phú quý Hạ gia ắt không thể
thiếu!"
Từ thị
gật nhẹ đầu như không thể nhận ra, thoạt nhìn, tựa hồ bà ta cũng không
mấy vui vẻ. Đáy mắt Hà Liễu Liễu chợt lóe lên tính kế, nàng ta nâng tay
Từ thị, đỡ bà ta đến trước bàn ngồi xuống, lại giống như lơ đãng nói:
"Lại nói tới, công chúa quả nhiên là tốt số, không chỉ xuất thân cao
quý, còn được Thái Hậu cùng Thanh vương ưu ái, nếu ta có một nửa vận khí tốt của nàng, tất nhiên là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh." Nói xong, nhẹ
nhàng che miệng mà cười, biểu hiện phi thường chân thành —— về phần nội
tâm đến cùng đang suy nghĩ cái gì, vậy thì không được biết rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Từ thị càng ngày càng đen, sau một lúc lâu, từ
giữa môi bà ta hung hăng tóe ra một câu: "Quả nhiên là phản thiên! Cắm
chiếc lông vũ thất thải, chẳng lẽ quạ đen có thể biến thành phượng hoàng hay sao? !" Từ thị càng nghĩ trong lòng càng thêm khó chịu, mà ở trước
đó không lâu bà ta còn hối hận không có hảo hảo đối đãi Hạ Liên Phòng,
nhưng chỉ bằng vài câu của Hà Liễu Liễu, tâm tư của bà ta lại bắt đầu
đung đưa trái phải, cảm thấy bản thân mình thật là đã nhìn lầm Hạ Liên
Phòng, nay Hạ Liên Phòng lại muốn đạp lên trên đầu bà ta, nếu sau này Hạ Liên Phòng có thể vẫn được Thanh vương cùng Thái Hậu sủng ái, vị tổ mẫu này chẳng phải sẽ không còn nơi sống yên ổn sao?!
Hà Liễu Liễu nghe Từ thị nói như vậy, khóe miệng giơ lên nụ cười
cực kỳ mĩ lệ động lòng. Nàng ta tiếp tục ôn nhu nói: "Tổ mẫu nói gì vậy, công chúa vốn chính là phượng hoàng nha! Xuất thân từ Hạ thế gia, lại
là công cháu ngoại nữ Phủ Tĩnh quốc, ai không thích, ai không quý mến?
Lời như vậy, tổ mẫu chớ nói lần nữa, nếu truyền đến trong lỗ tai người
ngoài thì gặp phiền toái rồi."
Từ thị càng nghe càng sinh khí, chẳng lẽ bà ta làm tổ mẫu mà
không thể trách cứ cháu gái vài câu? Chẳng sợ Hạ Liên Phòng làm Hoàng
Hậu, bà ta cũng vẫn là tổ mẫu nàng, Hạ Liên Phòng thấy bà ta vẫn phải
cung kính hành lễ vấn an! "Ngươi nha đầu này! Tại sao vẫn nhẫn nhục chịu đựng như vậy! Chẳng lẽ ngươi nguyện ý một đời bị nàng đè ở phía dưới
hay sao? Lúc trước ngươi chết sống muốn gả vào Hàn lâm phủ, tổ mẫu có
từng ngăn đón ngươi? Hiện tại ngươi nhìn thấy Hạ Liên Phòng nha đầu kia
một bước lên mây, lại không có chút hâm mộ nào?!"
Hà Liễu Liễu gục đầu xuống, chán nản nói: "Đây đều là mệnh, vận
mệnh cháu gái đã như vậy, tổ mẫu vì sao không thể tiêu tan chứ?"
Từ thị nghe xong lời này, càng cảm thấy Hà Liễu Liễu tính tình
mềm mại, là kiểu mình thích. Nhớ năm đó, dưới bóng ma của Đại Từ thị,
bản thân mình lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao? Vì thế Từ thị chuẩn bị tinh thần, cầm tay Hà Liễu Liễu, cẩn thận nói: "Hài tử ngoan, rất lâu
trước đây tổ mẫu cũng như ngươi vậy, đối với chuyện gì cũng nhất nhất
vâng dạ, người khác nói cái gì thì làm cái đó, nhưng ngươi nhìn xem, như vậy hữu dụng sao? Nhiều năm qua, nếu ta không đi tranh, không chém
giết, làm sao có thể được đến địa vị hôm nay chứ? Người nếu không ước
mong, vậy sống còn có lạc thú gì?"
Hà Liễu Liễu há miệng thở dốc, sau một lúc lâu cái gì cũng không nói ra.
Thấy mình tựa hồ đã thuyết phục được Hà Liễu Liễu, Từ thị mắt
sáng lên, lại đốt thêm cây đuốc: "Ngươi đứa nhỏ này, ngươi đã thấy được
Thanh vương điện hạ, qua nhiều năm như vậy, đừng nói là ngươi, dù là tổ
mẫu cái bà già này cũng chưa từng thấy qua nam tử tuấn mỹ lại ưu tú như
vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn lại không động tâm?"
Nghe vậy, Hà Liễu Liễu bỗng dưng sửng sốt, nàng nhìn mạnh về phía Từ thị, hoài nghi bản thân mình có nghe lầm hay không, hay là nói Từ
thị chỉ là hỏi nàng ta đúng theo mặt chữ, không có ý tứ khác.
Từ thị thấy Hà Liễu Liễu khiếp sợ đang nhìn mình, cười đắc ý nói: "Tổ mẫu nha, chỉ nhìn ánh mắt của ngươi liền biết, thấy Thanh vương
điện hạ, ngươi không hối hận đã gả cho Thượng Quan Ngộ hoàn khố không
tiền đồ kia sao?"
Một lát sau, Hà Liễu Liễu thành thực gật gật đầu, trong mắt đã có nước
mắt: "Phu quân hắn... Mặc dù đối với ta rất tốt, nhưng ta biết, nếu có
một ngày, ta giống Lục Ý tỷ tỷ như sinh ra một đứa nhỏ không hoàn chỉnh
như vậy, hắn liền sẽ không thích ta nữa." Nước mắt giống chiếc vòng trân châu bị chặt đứt rơi xuống. "Nhưng mà... Nếu là Thanh vương điện hạ thì nhất định sẽ không giống như vậy. Tổ mẫu, ngài nói xem, vì sao ta không sớm ngày gặp được Thanh vương điện hạ chứ? Vì sao, vì sao ta luôn chậm
một bước?" Nàng ta cầm ngược tay Từ thị, ưu thương không thôi hỏi.
Thấy Hà Liễu Liễu lê hoa đái vũ như thế, Từ thị giống như thấy
được bản thân mình nhiều năm trước, bà ta vô cùng đau lòng, vội vàng đem Hà Liễu Liễu kéo vào trong ngực an ủi: "Hài tử ngốc, chỉ cần ngươi đúng lúc tỉnh ngộ, vĩnh viễn đều không coi là muộn! Nếu ngươi muốn cái gì,
tổ mẫu giúp ngươi là được!"
Hà Liễu Liễu nằm mơ cũng không nghĩ tới điều nàng ta mong muốn có thể dễ dàng được đến như vậy. Điều này làm cho nàng ta càng tin tưởng
vững chắc bản thân mình là độc nhất vô nhị, nhưng đồng thời, tâm lý của
nàng ta cũng không có bao nhiêu cảm tạ với Từ thị, chung quy nếu không
phải do lão thái bà ngu ngốc này, nàng ta cũng sẽ không đi đến mức như
hôm nay. Nếu một ngày nào đó nàng có thể được toại nguyện, đến lúc đó
chuyện thứ nhất nàng ta phải làm chính là giết chết lão thái bà này!
Nàng ta ngay cả thân tỷ tỷ của mình còn có thể giết, huống chi là một Từ thị căn bản cũng không phải là tổ mẫu ruột của nàng ta?! Nếu
không phải cho tới bây giờ Từ thị vẫn còn có chút tác dụng đối với nàng
ta thì sợ là sớm đã bị Hà Liễu Liễu độc chết!
Từ thị đau biết, cháu gái bà ta tâm tâm niệm niệm thương yêu muốn chết kỳ thật lại là bùa đòi mạng của bà ta chứ!
Vừa ly khai phủ đại học sĩ, ngồi trên xe ngựa, Hạ Liên Phòng liền cười hỏi Thanh vương: "Tại sao hôm nay vương gia không cưỡi ngựa, đổi
thành cùng thiếp thân ngồi chung một xe?"
Thanh vương nhìn nàng cười, bản thân mình cũng cười, thân mật hôn những ngó tay thon dài của nàng: "Muốn ở bên nàng trong chốc lát, như
thế nào cũng không đủ."
Hạ Liên Phòng bị lời ngon tiếng ngọt của hắn làm cho đỏ bừng mặt, khẽ đấm hắn một cái, ai biết một tay còn lại cũng bị cầm, cả người chậm rãi áp đảo ở dưới thân, xe ngựa rộng lớn trong nháy mắt trở nên phi
thường chật chội, tràn đầy không khí mập mờ.
Rõ ràng hai người đã có quá da thịt thân thiết, nhiều ngày triền
miên, cũng thật là mở rộng kiến thức, nhưng Hạ Liên Phòng lại vẫn nhịn
không được mặt đỏ. Nàng nghĩ, nàng sợ là cả đời cũng không có cách nào
thích ứng với chuyện âu yếm như vậy. "Suốt ngày chỉ biết nói mấy lời dễ
nghe để khiến ta vui vẻ."
Thanh vương trầm thấp cười ra tiếng, "Có thể thấy được nụ cười A
Phòng, dù muốn ta phóng hỏa đùa giỡn chư hầu cũng là cam tâm tình nguyện nha."
"Vậy ta
chẳng phải trở thành Bao Tự hại nước hại dân?" Hạ Liên Phòng giống như
oán trách nói. "Hóa ra ở trong lòng vương gia, ta có hình tượng như vậy
nha?"
"Không giống, thật sự không giống." Hắn nhanh chóng hôn nàng. "Nàng đẹp hơn Bao Tự."
Mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc trong truyền thuyết kia, nàng
không thể so nối. "So với Chu U Vương, vương gia cũng thật sự anh minh
hơn."
Hai người
nhìn nhau cười, nói vài câu bình thường dí dỏm, giữa hai kẻ lưỡng tình
tương duyệt, có làm gì cũng vô cùng vui sướng. Đang vành tai và tóc mai
chạm vào nhau, Thanh vương đột nhiên nhớ tới cái gì nói tiếp, "Đúng rồi, nữ tử đứng ở sau lưng Từ thị chính là Hạ Lục Ý?"
Hạ Liên Phòng kinh ngạc nhướn mày: "Ánh mắt Vương gia thật sự là sắc bén nha."
"Chỉ là một cái mặt nạ, cũng chỉ có kẻ ngu dốt mới nhìn không
ra." Thanh vương cười nhạo một tiếng. "Nhìn nàng cùng Từ thị tổ tôn tình thâm, ta liền cảm thấy thật sự châm chọc. Từ thị kia quả nhiên là không có ánh mắt, để A Phòng tốt như vậy qua một bên, cố tình muốn đem củi
mục xem như trân châu."
Hạ Liên Phòng xấu hổ cười, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói: "Thiếp
chỉ muốn làm trân châu của một mình chàng, những người khác, ta không
coi trọng."
Thanh âm của nàng mềm mại, tựa như thanh tuyền chảy vào trái tim Thanh vương. Lòng hắn tràn đầy tình ý ôn nhu, lại không biết nên kể ra thế nào.
Thiên ngôn vạn ngữ hóa làm một câu dặn dò: "Phải cẩn thận một chút, trên chiến trường, bọ chó tuy rằng không tổn thương đến đến tính mạng tuấn
mã, nhưng lại sẽ tạo thành sự bất ổn của bọn chúng, không bằng sớm giải
quyết cho xong."
"Thiếp thích mượn đao giết người hơn." Hạ Liên Phòng thở dài. "Lúc này
cũng như thế, thiếp không muốn hai tay dính máu không sạch sẽ."
Thanh vương nói: "Ta đi giết giúp nàng là được."
Hạ Liên Phòng nhanh chóng ngăn cản: "Chớ có làm bẩn đao của
chàng." Đối phó Hà Liễu Liễu, đâu cần Thanh vương ra tay? Nàng sở dĩ giữ mạng Hà Liễu Liễu lại chẳng qua là muốn khiến hàn lâm phủ quậy đến long trời lở đất mà thôi, hơn nữa Hà Liễu Liễu cũng không cô phụ kỳ vọng của nàng. Nhưng mà... Có thể là ngày tốt quen rồi, dẫn đến Hà Liễu Liễu đã
quên mất chính mình là ai, do đó thèm thuồng thứ không thuộc về mình.
"Chỉ là, nếu muốn trừ bỏ Hà Liễu Liễu, sợ là còn cần vương gia giúp một
tay nha."
"A Phòng đã có lời, sao dám không nghe chứ?" Hắn cười, chợt cúi xuống hôn môi của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT