"Đây chính là khích lệ, Nhiếp tiểu thư không cần khiêm tốn." Bình tĩnh
mà xem xét, khi không liên lụy đến bất kỳ ích lợi gì, Hạ Liên Phòng phi
thường thưởng thức Nhiếp Phinh Đình.
Giống nhau, Nhiếp Phinh Đình đối với Hạ Liên Phòng cũng là như
thế. Cũng chỉ có người nhà của nàng mới có thể cho rằng nàng là một tiểu bạch thỏ ôn hòa vô hại, nhưng sự thật thì nàng mới là người lãnh khốc
vô tình nhất Nhiếp gia. Buồn cười là người nhà của nàng không phát giác
chút nào, nhưng lại bị một ngoại nhân nhìn ra. "Nếu chúng ta không đứng ở mặt đối lập, công chúa, ta nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn rất thân."
Nhiếp Phinh Đình chân tâm thực lòng nói.
Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Không làm bằng hữu, cũng không có gì
không tốt." Ít nhất khi thành địch nhân sẽ không quá khó chịu.
Nhiếp Phinh Đình cười: "Đúng nha, cũng không có gì không tốt."
Các nàng tuy rằng không phải bằng hữu, nhưng cũng không phải là địch
nhân, thậm chí dưới tình huống nào đó các nàng còn có thể hợp tác. Cho
nên, duy trì trước mắt trạng thái như vậy là lựa chọn tốt nhất, Nhiếp
Phinh Đình cũng cho là như thế.
Nàng cùng Hạ Liên Phòng kỳ thật rất giống nhau, nhưng lại vẫn có
chỗ bất đồng. Hạ Liên Phòng tuy rằng vô tình như nàng, nhưng vẫn có
người cần thủ hộ, còn Nhiếp Phinh Đình —— hoàn toàn không có. Mục tiêu
duy nhất của nàng ta chính là có thể thực hiện khát vọng của mình, trừ
bỏ thân là nữ tử trói buộc nàng, không có bất kỳ thứ gì có thể làm cho
nàng cảm thấy tiếc nuối hoặc là chán nản. Cho dù nàng ở trước mặt Hạ
Liên Phòng vẫn biểu hiện thực dịu ngoan khiêm tốn, nhưng Hạ Liên Phòng
biết, nếu đối phương dốc hết toàn lực đánh cược một phen, bản thân mình
dù không chết, ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng.
Các nàng căn cơ đều còn chưa ổn. Cho nên, đúng vậy, tương lai một ngày nào đó có lẽ các nàng sẽ hoàn toàn đứng ở phía đối địch, nhưng
hiện tại, sẽ không.
"Tín Dương hậu chắc rất nhanh sẽ hồi kinh đi?" Hạ Liên Phòng hỏi.
Nhiếp Phinh Đình giống như lơ đãng hồi đáp: "Đúng vậy, phụ thân
dùng bồ câu đưa tin đến, đại khái nửa tháng nữa có thể trở lại Yến
Lương. Hắn ở đây bị mất hai nhi tử, tất nhiên là không có khả năng
khoanh tay đứng nhìn, không thể lại tìm nhi tử khác trở về xử lý." Nhiếp Thương quyết đoán hung ác, Nhiếp Mang trầm ổn tĩnh táo, hai người lại
nhất tề bị mất tích ở thành Yến Lương, duy độc kẻ cứng đầu nhất là Nhiếp Hàng lại có thể bảo toàn, nghĩ cũng biết giờ phút này Tín Dương hậu sẽ
có tâm tình gì.
Phủ Tín Dương hầu bọn họ, mặc dù có thể đứng sừng sững trăm năm không
ngã là dựa vào cái gì? Đó chính là con cháu! Con cháu có năng lực, có
tiền đồ, có chí khí! Mà các thế hệ trẻ trong Nhiếp gia, mấy nhi tử của
Tín Dương hậu là xuất sắc nhất. Bọn họ không chỉ có diện mạo đẹp, hơn
nữa ai cũng có năng lực hơn người, đều không phải vật trong ao, là bọn
họ chống lên khỏa đại thụ Tín Dương hầu phủ này che trời. Nhưng nếu như
căn cơ dao động, đại thụ có cao lớn mấy cũng sẽ có một ngày sụp đổ.
Tín Dương hậu rất rõ ràng đạo lý này, cho nên cho dù biết mình
rời khỏi biên cương sẽ có khả năng sinh ra biến cố cũng vẫn lựa chọn hồi kinh. Mất đi quân đội hoặc là quân tâm, so sánh với gia tộc hủy diệt,
thật đúng là quá tầm thường!
"Bản cung ngược lại là muốn gặp mấy vị huynh trưởng khác của
Nhiếp tiểu thư." Hạ Liên Phòng có ý khác nói. "Suy nghĩ kỹ một chút, quả nhiên là thấy kỳ quái, rõ ràng đều là nam nhi Nhiếp gia, nhưng tính
tình mấy vị tướng quân lại rất bất đồng, bản cung cảm thấy rất thú vị."
Nhiếp Phinh Đình hoạt bát thè lưỡi: "Mấy vị huynh trưởng cũng
không phải cùng một mẹ sinh ra, tính tình có khác nhau cũng rất bình
thường. Công chúa, nếu công chúa không ngại, ta muốn biết, đại ca cùng
nhị ca ta, bọn họ còn mạnh khỏe không?" Tuy rằng các ca ca chắn đường
nàng, trong lòng Nhiếp Phinh Đình cũng đích thật là muốn phải hảo hảo
giáo huấn bọn họ một lần, nhưng nàng từ đầu tới đuôi đều không nghĩ muốn mạng của bọn hắn. Tuy rằng mỗi người bọn họ đều có dục vọng khống chế
cực kỳ mãnh liệt, nhưng bọn hắn cũng là thực lòng thương yêu Nhiếp Phinh Đình, điểm này Nhiếp Phinh Đình cũng nhìn ra được. Nàng đích xác muốn
đạt được mục tiêu của bản thân mình, nhưng điều đó cũng không đại biểu
nàng sẽ lựa chọn lấy tính mạng gia tộc huynh trưởng để trả giá.
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói, Nhiếp Phinh Đình liền biết nàng kỳ thật là không muốn nói thật với mình, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Sau khi tiễn bước Nhiếp Phinh Đình, Diêu Quang rất tò mò hỏi:
"Công chúa, ngài thật sự tin lời Nhiếp tiểu thư nói? Nô tỳ luôn cảm thấy hình như nàng ta còn có ý đồ khác đấy?"
"Đừng nhìn vị Nhiếp tiểu thư này thoạt nhìn dễ nói chuyện như
vậy, nàng ta chính là một nhân vật hung ác nha." Hạ Liên Phòng cảm khái, "Rất có quyết đoán lại kiên định." Muốn cái gì, liền mặc kệ ánh mắt thế nhân, tự mình đi tranh thủ, người như vậy, Hạ Liên Phòng kỳ thật rất có hảo cảm, đôi khi nàng cũng rất muốn noi theo, chán ghét ai liền tìm
biện pháp khiến người đó chết đi, muốn cái gì liền không từ thủ đoạn đi
tranh đoạt. Vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ ngập ngừng do dự, làm cái gì
cũng không chút nào dây dưa lằng nhằng.
Thật là đáng tiếc nha... Các nàng chú định không thể làm bằng hữu.
"Nhiếp tiểu thư này lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể so được
với công chúa hay sao?" Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Diêu
Quang đối với chủ tử nhà mình có thể nói là lý giải một hai, ai có thể
nghĩ tới, dưới gương mặt mĩ lệ ôn nhu hạ như vậy của công chúa là một
trái tim thất khiếu lung linh cỡ nào! Nhiếp tiểu thư kia liền có thành
tinh cũng phải bại trên tay công chúa.
"Ta chứa tâm tư lợi dụng nàng, sao nàng ta không có tâm tư lợi
dụng ta chứ?" Hạ Liên Phòng cười rộ lên. "Chúng ta cái này gọi là song
thắng."
Tựa như
lời Nhiếp Phinh Đình, nửa tháng sau... Trên thực tế không đến nửa tháng, chỉ có tầm mười một mười hai ngày Tín Dương hậu quả nhiên đã vào kinh.
Hắn là nam nhân cực kỳ nghiêm cẩn lại tuấn tú, có một đôi mắt tựa hồ có
thể nhìn thấu lòng người, nếu không nói, Hạ Liên Phòng thậm chí còn cho
rằng hắn là huynh trưởng Nhiếp gia, mà không phải phụ thân.
Khác với mấy nhi tử của hắn, trên người Tín Dương hậu hoàn toàn
không thấy một chút lệ khí cùng kiêu ngạo nào, thoạt nhìn hắn giống như
là một vị thư sinh ôn văn nho nhã, cái loại như thể một giây sau có thể
rút ra văn phòng tứ bảo từ trong khôi giáp múa bút viết chữ. Nói tóm
lại, chính là đặc biệt đặc biệt có khí chất, mặc dù là lần đầu tiên Hạ
Liên Phòng thấy hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Sớm tại trước đây, nàng nghĩ tới rất nhiều loại tình cảnh nhìn
thấy Tín Dương hầu phủ. Người này đã danh chấn thiên hạ nhiều năm, cho
thấy nhất định không phải một người đơn giản. Sự nghiệp thành công như
vậy, hơn nữa lại có bối phận, lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng - "Người
hiềm nghi" lớn nhất không biết sẽ nói cái gì đây? Hạ Liên Phòng thậm chí đã chuẩn bị xong đối mặt với Tín Dương hậu giận tím mặt. Nhưng mà đối
phương lại thật sự bình tĩnh, đừng nói là đến tìm nàng phiền toái rồi,
căn bản chính là đối với nàng tất cung tất kính!
Chỉ nhìn thái độ của hắn Hạ Liên Phòng thật sự muốn cho rằng phủ
Tín Dương hầu đều là một đám trung thần chân chính. Ai kêu Tín Dương hầu có một gương mặt cực dễ dàng tạo hảo cảm, hơn nữa lại vô cùng có thể
tin cậy!
Kỳ thật
diện mạo của Nhiếp Mang rất tương tự Tín Dương hậu, chỉ tiếc Nhiếp Mang
tuổi trẻ, đến cùng không có có vẻ lắng đọng do tuổi tác, loại hương vị
trải qua năm tháng gột rửa cùng lịch lãm đó. Mặc dù là Hạ Liên Phòng
từng làm quỷ, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tín Dương hậu dưới đáy lòng
vẫn nhịn không được phải tán thưởng một câu: thật là một nam tử nho nhã!
Khác với khí chất cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm của Thanh
vương, Tín Dương hậu thật sự cho người ta một loại cảm giác đặc biệt dễ
dàng thân cận. Nhất là khi hắn cười rộ lên, một nam nhân tuổi gần năm
mươi, thế nhưng lại có một cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện!
Ai có thể tin một nam tử để bộ râu đẹp, ánh mắt ôn hòa như vậy
lại là Tín Dương hậu Nhiếp Vô Tích nghe tên đã sợ mất mật trong lời đồn
chứ?
Chỉ từ biểu
tình của Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đến xem, thái độ cùng ấn tượng của
bọn họ với Tín Dương hậu cũng đều rất tốt, vậy thì vì sao Hoàng Thượng
lại không thể toàn thân tâm tín nhiệm phủ Tín Dương hầu chứ? Hạ Liên
Phòng không nghĩ ra điểm này. Càng tiếp cận sự tình kiếp trước từng phát sinh nàng liền phát hiện thế cuộc trước mắt giống như một cuộn chỉ rối, hỗn loạn đến mức cái gì nàng cũng không nhìn ra được. Cho dù kéo tơ bóc kén cũng vẫn cảm thấy trong cục có cục, vòng vòng đan xen. Mà sau lưng, tựa hồ cũng có bàn tay thần bí lại quỷ dị đang chậm rãi thúc đẩy.
Chỉ là không biết, nàng trùng sinh, có khiến thế cục thay đổi lớn hay không.
Hạ Liên Phòng không chỉ một lần nghĩ tới người đứng đằng sau rốt
cuộc là ai. Nàng từng nghĩ tới, có phải là nhị hoàng tử hay không? Nhưng nghĩ kỹ lại nàng bác bỏ cái ý nghĩ này. Cho dù cuối cùng người thắng là nhị hoàng tử cũng không có thể chứng minh hắn chính là độc thủ kia. Vậy thì, chẳng lẽ lại là Thanh vương? Thế thì càng không thể, nếu Thanh
vương muốn làm Hoàng Đế, không phải Hạ Liên Phòng quá tự tin, mà là nàng thật sự cảm thấy, chỉ cần Thanh vương muốn, hắn căn bản không cần lãng
phí khí lực gì liền có thể đăng lên cái chỗ ngồi kia. Chỉ bằng năng lực
của hắn, bằng quân tâm của hắn liền có thể dưới sự ủng hộ của mọi người
khoác hoàng bào. Huống chi, Thanh vương cương trực ghét dua nịnh, chính
trực nghiêm túc, hắn vô luận thế nào cũng không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Không phải nhị hoàng tử, cũng không phải Thanh vương, như vậy thì các hoàng tử khác càng không thể.
Hạ Liên Phòng quyết định không suy nghĩ nhiều, đi một bước tính
một bước. Chung quy có một ngày nàng có thể đem nhìn thấu hết thảy.
Đang khi xuất thần, một giọng nói ôn nhuận gọi thần trí nàng về: "Công chúa, công chúa?"
Hạ Liên Phòng lấy lại tinh thần mới phát hiện Tín Dương hậu đang
đứng ở trước mặt mình, chỉ cách mấy bước, trên mặt mang theo nụ cười ôn
hòa lễ độ. Nói thật, hắn cười phi thường ôn nhu từ ái, giống như vị
trưởng bối làm ngươi tâm sinh tôn kính. Nhất là đối với một thiếu nữ vừa mới 15 tuổi mà nói, nam tử thành thục tràn ngập nam tính mị lực như
vậy, thật sự là có lực hấp dẫn mười phần. Đối mặt với một khuôn mặt tươi cười, vô luận là ai cũng không thể lạnh mặt đối đáp.
"... Hóa ra là Tín Dương Hậu, không biết Hầu gia có gì chỉ giáo?"
"Ban nãy vi thần ở ngự thư phòng nghị sự cùng Hoàng Thượng, trong lúc đó có sứ giả ngoại tộc yết kiến, Hoàng Thượng liền để vi thần đến
ngự hoa viên tùy ý đi dạo, không nghĩ tới sẽ ở trong này gặp được công
chúa."
Giọng nói
của Tín Dương hậu rất có từ tính, hơn nữa thập phần trầm thấp, hình như
là thanh âm phát ra từ trong lồng ngực, phi thường mê người. Hạ Liên
Phòng nghe lại nhịn không được có một chút thất thần, may mà nàng cực
nhanh phản ứng kịp, sau giờ ngọ Thái Hậu nghỉ ngơi, nàng ở Thọ Ninh cung đợi phát chán mới đi ra ngoài dạo, thấy hoa tươi trong ngự hoa viên nở
rộ liền ngồi ở trong đình hóng mát ngắm hoa, không nghĩ tới lại sẽ tình
cờ gặp được Tín Dương hậu.
Lúc trước nàng đi cùng Thái Hậu cũng từng thấy vị Hầu gia này,
chỉ là vẫn chưa từng nói chuyện, nay nhìn gần mới phát hiện trên mặt Tín Dương hậu ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có, gương mặt bóng loáng căng đầy, khiến gương mặt tuấn mỹ kia có vẻ phá lệ tuổi trẻ lại có tinh thần. Nếu ai không biết còn cho rằng hắn là huynh đệ với các nam nhân
Nhiếp gia đấy! "Hầu gia khách khí rồi, bên trong ngự hoa viên này muôn
hoa nở rộ, nếu Hầu gia có hứng thú, có thể cùng di thưởng thức một
phen."
Tín Dương
hậu lấy một loại ánh mắt không đến mức quá bài xích lại thập phần chuyên chú nhìn Hạ Liên Phòng, cười nói: "Nghe nói công chúa đã cùng Thanh
vương gia định ra hôn ước?"
Hạ Liên Phòng nói: "Đúng vậy."
"Quả nhiên là đáng tiếc, công chúa xuân xanh như thế, vi thần có
mấy nhi tử bất thành khí chưa thành gia, nếu cưới được công chúa, chẳng
phải là một chuyện vui lớn của nhân sinh?" Lúc nói lời này, hắn nhìn
chằm chằm mặt Hạ Liên Phòng, ý đồ từ mặt biểu tình hoặc là trong ánh mắt của nàng tìm ra điều gì khác thường.
Hạ Liên Phòng khẽ cúi đầu, cười thoáng có chút ngượng ngùng, lập
tức nhẹ giọng nói: "Hầu gia nói gì vậy, lệnh công tử đều là nhân trung
chi long, tất nhiên là không lo chuyện thành gia." Nàng biểu hiện vô
cùng hào phóng, hoàn toàn không có chút dấu vết chột dạ hoặc là thấp
thỏm nào.
Trời
biết, khi đối mặt với Tín Dương hậu kỳ thật nàng có chút khẩn trương.
Nếu có người nhìn vào tay áo nàng liền sẽ phát hiện, một đôi ngọc thủ
thon thon trong tay áo đang khẽ run rẩy.
Hạ Liên Phòng rất rõ ràng Tín Dương hậu có bao nhiêu nguy hiểm.
Nam nhân này có thể ở kiếp trước lựa chọn đứng tại bên nhị hoàng tử,
dâng toàn bộ Nhiếp gia vào cuộc chiến, vì tân đế đăng cơ lập được công
lao hãn mã, đủ để có thể thấy được hắn là nam nhân cực kỳ sâu sắc, cơ
trí, sát phạt quyết đoán. Nam nhân như vậy so với Nhiếp nhị ngây thơ
cùng với Nhiếp đại có vẻ thành thục, hắn rõ ràng biết mình muốn cái gì,
lại hẳn là thông qua con đường như thế nào đi được đến —— hơn nữa, vô
luận kết quả thế nào đều quyết không hối hận.
Tín Dương hậu cười nhẹ: "Nghe nói công chúa cùng tiểu nữ nhi của
vi thần là bằng hữu không tồi, Phinh Đình là một hài tử bướng bỉnh hoạt
bát, chắc đã mang đến cho công chúa thêm không ít phiền toái?" Hắn như
là một trường bối đưa ra câu hỏi, nhưng ánh mắt... Lại có loại kỳ quái
Hạ Liên Phòng nói không ra lời.
Nàng lắc đầu, nói: "Nhiếp tiểu thư là một bằng hữu rất tốt, cũng không gây phiền toái gì."
Tín Dương hậu bỗng nhiên cười to, Hạ Liên Phòng không khỏi lâm
vào mê hoặc, người này thật sự là Tín Dương hầu có bảy đứa con sao? Vì
sao thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy? Nàng xưa nay thiện giải lòng người,
nhưng đối mặt với Tín Dương hậu lại cái gì cũng không nhìn ra được.
Phòng tuyến của đối phương rất cẩn thận, vô luận là từ vẻ mặt hay là
động tác thân thể, Hạ Liên Phòng đều không thể phán đoán đây rốt cuộc là một nam nhân như thế nào. Nàng chỉ có thể suy xét từ ký ức kiếp trước
về Tín Dương hậu, hắn là người nói là làm, làm phải ra kết quả, hơn nữa
quyết sẽ không hối hận. Người như vậy ý chí rất kiên cường, tựa như bàn
thạch cứng rắn, không ai có thể đánh ngã.
"Nếu như vậy, vi thần liền không quấy rầy công chúa ngắm hoa, vi thần xin cáo lui."
"Hầu gia đi thong thả."
Sau khi Tín Dương hậu xoay người rời đi, Hạ Liên Phòng xoay
người, bưng lên tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sân viện trong hoàng
cung tất nhiên đều là trà ngon, chỉ là Hạ Liên Phòng trước giờ đều không thích hương vị nước trà, uống có vẻ "Bất đắc dĩ". Cho nên trừ phi tất
yếu, bình thường nàng không động vào nước trà.
Bởi vì quay lưng lại với Tín Dương hậu cho nên nàng hoàn toàn
không nhìn thấy, Tín Dương hậu ở khúc ngoặt ngoái đầu liếc mắt nhìn lại
một cái kia —— hoàn toàn không giống như là một vị trưởng bối ôn hòa từ
ái!
Nhiếp Thương, Nhiếp Mang, Kỳ Ngọc Hà ba người này, ở Yến Lương thành hình như đã
triệt để biến mất, ai cũng không biết tung tích của bọn họ, cũng không
có tin tức của bọn họ. Lúc ban đầu bách tính còn có thể nói chuyện say
sưa về chuyện này, thảo luận khắp đầu đường cuối ngõ, nhưng theo thời
gian một ngày một ngày trôi qua, cuối cùng có tin tức bát quái càng náo
nhiệt phá vỡ đề tài kéo dài không suy, trở thành tân sủng nhi trà dư tửu hậu—— đó chính là, thiếu phu nhân Hàn Lâm phủ, nghe nói sinh non ra một bé trai chỉ có bảy tháng, hơn nữa còn có nhiều hơn hai ngón tay, con
mắt là màu trắng rất đáng sợ!
Nghe nói đứa bé này vừa ra đời đã hút máu, khi thiếu phu nhân cho nó bú nó liền hung hăng cắn, liều mạng mút vào, tận đến khi máu hút ra
hết vẫn không chịu bỏ qua. Vì nuôi sống tiểu quái vật này, nghe nói Hàn
Lâm phủ đã chết hết vài nha hoàn!
Nghe nói những nha hoàn này sau khi chết vẫn không chịu rời khỏi
Hàn Lâm phủ, muốn tìm đứa bé báo thù. Nhưng một đứa bé thì biết cái gì,
cho nên bọn họ liền cả ngày ở hàn lâm phủ bồi hồi đến... bồi hồi đi,
chấp niệm chưa hết, vô pháp đầu thai.
Mà hết thảy, đều là do đại thiếu gia Thượng Quan Ngộ của Hàn Lâm phủ cưới vào một cái sao chổi xui xẻo dẫn đến!
Thanh danh Hạ Hồng Trang càng thối hơn, ngay cả đứa nhỏ nàng sinh hạ cũng không thể để cho nàng vui vẻ, bởi vì —— trải qua bảy tháng mang thai, nàng ta sinh ra một con quái vật!
Quái vật khi ngủ say không mở mắt thì vô cùng giống đứa bé nhân
loại, chỉ khi nào nó tỉnh hoặc là đói bụng liền mở đôi mắt toàn lòng
trắng, nhìn trân trân về phía căn bản không biết người ở đâu, tựa hồ
đang thúc giục đối phương nhanh chóng cho mình bú sữa.
Những tin tức đó càng truyền càng rộng, nhanh chóng biến thành
mọi người đều biết. Thượng Quan Ngộ đối với chuyện này cảm thấy phi
thường vô cùng mất mặt, hắn chẳng thể nghĩ tới, một giai nhân tựa thủy
sinh ra đứa nhỏ lại đáng sợ như vậy!
Cho dù Hạ Hồng Trang vẫn xinh đẹp như hoa thì Thượng Quan Ngộ
cũng không có tâm tư đi thưởng thức, lòng hắn tràn đầy đều là dân chúng
Yến Lương đối phỉ nhổ chán ghét Thượng Quan gia bọn họ, mà Thượng Quan
Tiến lại căm ghét Hạ Hồng Trang.
Tôn nhi quái vật này, hắn đến cùng vẫn lựa chọn lưu lại, tuy rằng Thượng Quan Tiến cũng từng nghĩ tới chuyện muốn đem nó ném vào thùng
nước gạo cho chết chìm, nhưng, rốt cuộc đây cũng là tôn nhi đầu tiên của mình, vô luận thế nào, Thượng Quan Tiến cho tới nay đều không thể quyết định đến cùng muốn xử trí đứa nhỏ này như thế nào.
Bởi vì đứa nhỏ này, Thượng Quan Ngộ càng thêm làm bất hòa với Hạ
Hồng Trang, hiện tại hắn gần như mỗi ngày đều hao tổn tâm tư trên người
Hà Liễu Liễu, mặc kệ làm cái gì cũng như hình với bóng. Khi hạ nhân
trong viện Hạ Hồng Trang đến báo tin nói thân thể phu nhân không ổn muốn gặp thiếu gia hoặc là như thế nào như thế nào bla bla ... ngay cả suy
xét cũng không suy xét, vung tay lên nói: không đi!
Hà Liễu Liễu thỉnh thoảng cũng khuyên bảo muốn hắn đi xem thử
xem, nhưng số lần nhiều, Thượng Quan Ngộ liền sẽ phát giận, không có đi
hay không, nói không đi, chính là không đi!
Hắn hình như là tại bởi vì đứa nhỏ kỳ quái kia mà giận chó đánh
mèo lên Hạ Hồng Trang, nhưng Hà Liễu Liễu rất rõ ràng, Thượng Quan Ngộ
đây là sợ. Hắn sợ hãi trên người Hạ Hồng Trang thực sự có cái gì nguyền
rủa như lời bách tính nói, sợ Hạ Hồng Trang thật sự là sao chổi xui xẻo
hạ phàm, sợ hãi hết thảy điều không tốt trở thành sự thật. Mà chỉ cần
vừa nghĩ đến Hạ Hồng Trang, Thượng Quan Ngộ liền sẽ nghĩ tới những thứ
chuyện không tốt đẹp đó. Đơn giản nhất chính là mắt không thấy tâm không phiền, cho nên Thượng Quan Ngộ căn bản không bằng lòng đi gặp Hạ Hồng
Trang, căn bản không phải là Hà Liễu Liễu không cho hắn đi.
Đương nhiên, về điểm này, Hạ Hồng Trang liền không cảm thấy như
vậy, nàng trước giờ đều không tin Hà Liễu Liễu đối với mình có thiện ý
gì, Hà Liễu Liễu nhất định là muốn hại bản thân mình, chỉ là mình phòng
bị chu toàn cho nên đối phương nhất thời không thể hạ thủ mà thôi!
Nhưng nghĩ theo cách khác, trừ Hà Liễu Liễu còn ai sẽ hi vọng hài tử của nàng bị vậy chứ? Nếu đứa nhỏ này không còn, chỉ cần Hà Liễu Liễu có thể đúng lúc mang thai, sinh hạ ra, như vậy hết thảy của Thượng Quan gia đều sẽ là của nhi tử Hà Liễu Liễu!
Hạ Hồng Trang quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng vấn đề vẫn là từ trên người Hà Liễu Liễu. Bằng không làm sao một sản phụ đang yên đang lành lại đột nhiên khó sinh chứ? Thậm chí suýt nữa ngay cả mệnh cũng mất! Hạ Hồng
Trang cảm thấy, đây nhất định là quỷ kế của Hà Liễu Liễu, đối phương ở
trong bóng tối không biết bày mưu cái gì, sau đó len lén hạ thủ với
mình.
Nhưng nàng không có chứng cớ!
Trên thực tế Hạ Hồng Trang cũng không nghĩ tới muốn đi tìm chứng
cớ, bởi vì tâm tình của nàng đặc biệt nôn nóng cho nên vừa nghe thấy
tiếng đứa nhỏ khóc la liền thấy phiền. Một ngày này, đứa nhỏ kêu khóc
càng lúc càng lớn, Hạ Hồng Trang vốn tâm tình không tốt, bị tiếng khóc
này biến thành càng thêm tức giận, nàng bước nhanh lên mấy bước, một bàn tát lên mặt đứa nhỏ.
Nháy mắt, thế giới đều thanh tĩnh.
Hạ Hồng Trang cảm thấy nàng đã sớm nên phát hiện ra biện pháp tốt này!
Đứng trước chiếc nôi, ánh mắt Hạ Hồng Trang nhìn con mình không
có chút ôn nhu nào. Một nhi tử không thể mang đến bất kỳ ích lợi gì cho
nàng, cần để làm gì? Cho nên Hạ Hồng Trang đối với đứa con trai này có
thể nói là càng nhìn càng phiền chán, thật là hận không thể một phát
đánh chết.
Nàng
liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong tã lót trắng, thậm chí không dám ra tay ôm
nó, bởi vì nàng cũng sợ hãi nhi tử này sẽ mang đến vận đen cho mình!
Nhưng Hạ Hồng Trang cũng không có cách nào, bởi vì đứa nhỏ bị dị dạng,
địa vị nàng ta trước mặt Thượng Quan Tiến có thể nói là thẳng tắp trượt
xuống, trước đây dùng ngọ thiện, nàng còn có thể một mình ở trong sân
viện hưởng thụ tiểu phòng bếp, thuốc bổ gì cũng có, hiện tại thì tốt
rồi, đừng nói là thuốc bổ, ngay cả muốn ăn đồ ngon một chút cũng không
có!
Hạ Hồng Trang giận dỗi vung tay, đi đến trước cửa, dựa khung cửa hướng ra phía ngoài
nhìn ra xa. Nàng hi vọng Thượng Quan Ngộ sẽ xuất hiện, hiện tại hắn
không chịu gặp nàng, càng miễn bàn là nghe nàng giải thích. Hạ Hồng
Trang cảm thấy hết thảy đều là bởi vì có Hà Liễu Liễu tiểu tiện nhân kia ở sau lưng quơ tay múa chân, bằng không Thượng Quan Ngộ tuyệt đối sẽ
không đối xử với nàng như vậy. Bọn họ đã từng có quá thời gian rất vui
vẻ hạnh phúc, nàng còn chặt chẽ nhớ rõ từng khoảnh khắc, chẳng lẽ Thượng Quan Ngộ cũng đã quên hết sao?
Hạ Hồng Trang không nguyện ý tin tưởng sự thật này, nhưng chỉ sợ nàng đành phải chấp nhận.
Tình cảm của nam nhân tựa như sông nước dâng trào không thôi,
nhìn như thâm tình ưu ái, kỳ thật chất chứa dơ bẩn. Rất lâu sau, tình
cảm của bọn họ kỳ thật căn bản không thể hoàn toàn đánh đồng.
Nàng dựa ở cạnh cửa không biết nhìn bao lâu, trong lúc đó đứa nhỏ cũng không còn khóc nữa, Hạ Hồng Trang tưởng đứa nhỏ ngủ liền muốn xem
nó có nhu cầu gì hay không, nói thí dụ như ăn sữa hoặc là bài tiết các
loại, cũng đỡ cho nàng ta phải vào lúc nửa đêm thức dậy... Thượng Quan
Tiến lòng dạ thật là độc ác, sau khi tin nàng là sao chổi xui xẻo liền
lệnh cưỡng chế bắt nàng một mình chiếu cố đứa nhỏ, quyết không thể mượn
tay người khác, liền sợ đem xui xẻo trên người mình ra ngoài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT