Đương nhiên không thể nào là lạc đường, Kỳ Ngọc Hà cắn răng, trong lòng
lập tức hối hận, hắn hẳn phải nên cẩn thận hơn nữa! Đều trách mấy ngày
nay luôn có tin tức của Hạ Liên Phòng truyền vào trong lỗ tai của hắn,
ngay từ đầu hắn cũng nghĩ tới muốn khắc chế, nhưng theo thời gian trôi
qua, hắn càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng phẫn nộ. Từ nhỏ, phụ
vương liền dạy hắn, nhất định không nên trêu chọc Thanh vương thúc, bởi
vì đối phương là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm và bất cận nhân tình, từ
nhỏ đến lớn, Kỳ Ngọc Hà cũng vẫn luôn làm như vậy, đối với Thanh vương
luôn kính nhi viễn chi, trước nay không dám đối nghịch. Nhưng hắn đã
trải qua quá nhiều chuyện bi thảm như vậy, chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp
tục trơ mắt mặc cho Thanh vương leo lên trên đỉnh đầu nhà mình? Lỗ vương tuy rằng thân thể không tốt, nhưng lại phi thường lý giải con trai của
mình. Hắn từng gặp Hạ Liên Phòng, biết thiếu nữ như vậy chính là loại
hình mà nhi tử thích, cho nên dặn đi dặn lại, quyết không cho phép Kỳ
Ngọc Hà đem chủ ý đánh tới trên người Hạ Liên Phòng. Một mặt, bọn họ
kiêng kị Thái Hậu, mặt khác, cũng sợ Thanh vương sẽ bởi vậy giận tím
mặt.
Nhưng Kỳ
Ngọc Hà lại chỉ biết nghĩ vì sao phụ vương sẽ e ngại Thanh vương thúc
như vậy chứ? Vậy hắn càng muốn làm ra chuyện lớn, giúp phụ vương xả
giận, để Thanh vương thúc cũng biết, hắn không phải không gì không làm
được, trên đời này tùy thời đều tràn ngập biến số!
Càng lý giải tình huống Hạ Liên Phòng, Kỳ Ngọc Hà càng kích động. Hắn không có cách nào lượng giải, bản thân mình biến thành dáng vẻ như
bây giờ, gặp phải đối đãi như vậy, nhưng Hạ Liên Phòng vốn là con mồi
của hắn lại không có chút tổn thương nào, thậm chí trôi qua càng ngày
càng tốt! Ai có thể chịu được một món đồ chơi leo lên trên đỉnh đầu của
mình chứ? Kỳ Ngọc Hà nghĩ, thời điểm lúc ban đầu gặp nhau, Hạ Liên Phòng còn phải hành lễ với hắn, nhưng bây giờ gặp lại, người phải hành lễ,
thậm chí phải gọi một tiếng Bình Nguyên cô cô, là hắn!
"Thế tử không nói lời nào, chẳng lẽ là đầu lưỡi bị mèo cắn mất
rồi?" Hạ Liên Phòng cười rất khoái hoạt, thanh âm của nàng êm tai giống
như chuông bạc. Kỳ Ngọc Hà nghe thấy, khuôn mặt tuấn tú trướng đỏ bừng.
Nhưng ai ngờ Hạ Liên Phòng thoạt nhìn ôn nhu, mở miệng nói ra lại ngoan
độc đòi mạng, từng câu từng từ đều chọc trúng chỗ đau của Kỳ Ngọc Hà.
"Thật đáng tiếc hôm nay chỉ có Lỗ vương thế tử một mình tới, nếu Tề
vương thế tử còn ở nhân gian, nhất định là sẽ không nỡ để Lỗ thế tử lẻ
loi một mình, chung quy... Các ngươi là huynh đệ "tốt" không phải sao!"
Hạ Liên Phòng thở dài, tựa hồ thật sự cảm thấy thở dài thay Kỳ Ngọc Hà.
Điều kiện tiên quyết là, giữa Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà chưa từng phát sinh loại chuyện đó!
Bị Hạ Liên Phòng chọc trúng vết sẹo, sắc mặt Kỳ Ngọc Hà nhất thời trở nên phi thường khó coi, hắn mạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Liên
Phòng, tựa hồ muốn trên người từ nàng cắn xuống một miếng thịt. Hạ Liên
Phòng nhìn ánh mắt phẫn hận của hắn, cười không thể ngừng: "Thế tử nhìn
bản cung như vậy làm cái gì, bản cung chỉ là đang cảm thán, thế tử trước đây cùng Tề thế tử như hình với bóng, nay lại cô đơn chiếc bóng, cho
nên vì thế tử cảm thấy thê lương mà thôi nha... Thế tử, sao ngươi dùng
ánh mắt như vậy nhìn bản cung chứ? Nói như thế nào, bản cung coi như là
trường bối của ngươi nha, quả nhiên là đứa nhỏ bất hiếu."
Nhiếp Mang trong ổ chăn nghe được cũng suýt phun ra một búng máu. Tuy rằng chuyện kia của Kỳ Ngọc Hà cùng Kỳ Hoài Húc hắn không được
chứng kiến nhưng kinh thành xảy ra chuyện trọng đại gì hắn đều nhất
thanh nhị sở, Nhiếp Mang cũng là nam nhân, cho nên hắn hoàn toàn có thể
lý giải tâm tình xấu hổ của Kỳ Ngọc Hà lúc này, sợ là hắn thật sự hận
không thể ăn tươi nuốt sống Hạ Liên Phòng?!
Nha đầu kia thoạt nhìn ôn nhu, một bộ cực dễ nói chuyện, không
nghĩ tới không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng lại là thủ đoạn mềm dẻo
như vậy, chọt thẳng vào nỗi đau trong lòng người khác. Nhiếp Mang không
khỏi cảm thấy có hàn ý dâng lên, đêm nay hắn rơi vào tay Hạ Liên Phòng,
lường trước đối phương nhất quyết sẽ không bỏ qua hắn. Nếu muốn thoát
thân, sợ là rất khó.
Nhìn Kỳ Ngọc Hà trừng lớn mắt, Hạ Liên Phòng cười, nàng đi đến bên
cạnh bàn ngồi xuống, ung dung nhìn Kỳ Ngọc Hà bị Thiên Tuyền một cước đá ngã, chỉ có thể quỳ trên mặt đất nhìn lên nàng, thanh âm vẫn ôn hòa như cũ, phảng phất như gió xuân quất vào mặt, làm người ta có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời: "Thế tử chọn thời điểm như vậy đến hàn xá
làm khách, chắc sẽ không lập tức muốn rời đi. Không bằng... cứ ở thêm
một thời gian đi." Nói xong, dường như nghĩ tới điều gì, mặt lộ vẻ vẻ
khổ sở: "Nhưng Lỗ vương điện hạ thân thể không tốt, nếu biết thế tử mất
tích, sợ là sẽ lo lắng nha! Nói như thế nào, nay bản cung cũng nên xưng
hô hắn một tiếng hoàng huynh, nếu giam cầm thế tử, sợ là sẽ làm mất thể
diện hoàng huynh."
Nàng thở dài, hỏi: "Ngươi nói, giờ nên làm thế nào cho phải đây?"
Ngữ khí thật là trăm ngàn bàn khó xử, Kỳ Ngọc Hà nghe được cắn
nát răng như sắp nứt ra, hận không thể có khí lực đứng lên nhào tới Hạ
Liên Phòng, đem nàng bằm thây vạn mảnh.
Hạ Liên Phòng thật sự không duyên với khác phái, từ đầu tới đuôi, phàm là nam tử cùng nàng chống lại, hoặc là coi trọng mặt nàng, hoặc là muốn mạng của nàng... Nàng cười híp mắt nhìn Kỳ Ngọc Hà cắn răng nghiến lợi, an ủi: "Nhưng mà thế tử cứ việc yên tâm, bản cung sẽ không để cho
Lỗ vương điện hạ cảm thấy khổ sở. Chỉ là... Sợ là tránh không được phải
để thế tử ủy khuất." Nói xong, vỗ vỗ tay, lập tức liền có người tiến vào mang hắn đi ra ngoài. Kỳ Ngọc Hà muốn hét to, muốn la lên, nhưng há
miệng lại một chút thanh âm cũng không phát ra được, cả người phảng phất đều phế đi.
Đợi cho Kỳ Ngọc Hà bị dẫn đi, Hạ Liên Phòng ý bảo Thiên Tuyền vén chăn lên, túm Nhiếp Mang lôi ra.
Tối hôm nay cạm bẫy là thiết kế đặc biệt cho Kỳ Ngọc Hà, không
nghĩ tới kết quả lại là nhất cử lưỡng tiện, thật là giảm đi không ít
chuyện cho nàng. Hạ Liên Phòng cười đánh giá Nhiếp Mang, cho dù là thời
điểm chật vật như vậy hắn cũng vẫn khí độ phi phàm, trên dung mạo tuấn
mỹ không có chút vẻ bối rối nào, vừa so sánh với Kỳ Ngọc Hà bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, quả nhiên là cao thấp lập phán. "Lỗ
thế tử là để làm khách, chẳng lẽ Nhiếp tướng quân cũng vậy?"
Nhiếp Mang cười lạnh nói: "Trong lòng ngươi và ta tự biết rõ, cần gì phải hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ? Chỉ là ngươi hãy nói cho ta biết,
ngươi làm sao lại biết ta muốn tới đây?"
Công lực của hắn thâm hậu, cho nên tuy rằng mê hồn hương rất hữu
hiệu nhưng cũng không thể vây khốn hắn được lâu, hiển nhiên, điểm này Hạ Liên Phòng cũng nghĩ tới, nàng bỗng dưng cười xinh đẹp một cái: "Nhiếp
tướng quân là muốn cùng bản cung nhiều lời vài câu, tranh thủ thời gian
đào thoát sao? Nghe bản cung khuyên, vẫn là đừng đánh cái chủ ý này."
Thiên Tuyền bước lên một bước, nháy mắt đâm xuyên xương tỳ bà của Nhiếp Mang, hắn thét lớn một tiếng, vì đau nên sắc mặt trắng nhợt, trán đổ mồ hôi, cả người phút chốc yếu đuối nằm rạp xuống đất, nhưng dù vậy
hắn cũng không có chút nào dấu hiệu khuất phục.
Hạ Liên Phòng vốn cũng không nghĩ tới người Nhiếp gia sẽ khuất
phục bản thân mình. Nàng biết nhi tử thế gia cao ngạo như vậy dưỡng ra
có bao nhiêu xương cứng, cho nên, nàng quyết sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội xoay người nào. Nhiếp Mang không phải Thượng Quan thị, có thể mặc cho nàng chơi đùa, nam nhân như Nhiếp Mang, chỉ cần có một chút cơ
hội là có thể xoay người hung hăng cắn ngược lại nàng một ngụm, Hạ Liên
Phòng không coi trọng tánh mạng của mình, nhưng nàng có người quan trọng muốn bảo vệ, cho nên, nàng quyết sẽ không để bất kỳ khả năng phát sinh
bất trắc nào.
Bởi vì đau đớn nên trong lúc nhất thời Nhiếp Mang ngay cả nói cũng nói
không nên lời, nụ cười của Hạ Liên Phòng càng thêm nhu nhược như gió
xuân, nàng mím đôi môi anh đào, trêu đùa nói: "Hóa ra Nhiếp tướng quân
lại cảm thấy hứng thú với bản cung như thế? Cũng được, thừa dịp đêm
khuya vắng người, bản cung liền cố mà làm, giải đáp cho Nhiếp tướng
quân."
Bên người
Kỳ Ngọc Hà sớm đã bị nàng cài người, mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn lộ ra
tin tức của nàng để kích thích hắn, Kỳ Ngọc Hà sau khi trải qua sự kiện
kia vẫn luôn nỗi lòng đại loạn, hoàn toàn không thể trở về dáng vẻ phong lưu phóng khoáng trước đây —— thuần phục dưới thân một người đàn ông,
chuyện này đối với Kỳ Ngọc Hà cao ngạo mà nói, là nỗi nhục cả đời đều vô pháp quên được. Chỉ cần kích thích đúng chỗ đúng lúc là Hạ Liên Phòng
có thể đạt được hiệu quả như mình muốn. Kỳ Hoài Húc đã chết, Kỳ Ngọc Hà
cũng tất yếu phải nhanh chóng trừ bỏ. Bằng không Kỳ Hoài Húc chết nhất
định sẽ mang đến cho Kỳ Ngọc Hà tân sinh!
Sau khi xác định Kỳ Ngọc Hà lại nổi tâm tư, Hạ Liên Phòng liền
chuẩn bị tốt cạm bẫy gậy ông đập lưng ông, ai biết không chỉ Kỳ Ngọc Hà
tới, Nhiếp Mang cũng tới rồi!
Đúng là Hạ Liên Phòng không thể nghĩ tới, có thể nói, lần này
thật sự là nàng gặp may mắn rồi. Bởi vì ở trong ấn tượng của nàng, Nhiếp Mang là một nam nhân có lực tự chủ cực kỳ cường đại, hơn nữa cực kỳ tự
phụ, hắn tự phụ không ương ngạnh bốc đồng giống Nhiếp Thương, sự tự phụ
của Nhiếp Mang là đến từ tự tin tuyệt đối với năng lực của chính mình.
Cho nên Hạ Liên Phòng vẫn tin tưởng trên người hắn có một chút khí khái
của cao môn thế gia, chỉ là không nghĩ tới, đối phương cũng muốn làm
loại đầu trộm đuôi cướp kia, nhất định muốn làm một lần tiểu nhân đêm
hôm trộm mò vào phủ công chúa.
Nghe xong Hạ Liên Phòng giải thích, Nhiếp Mang biết vậy chẳng
làm, phải chi hắn sớm 1 ngày hoặc là muộn 1 ngày, đều sẽ không rơi vào
kết cục như vậy! Ai biết nghĩ sai thì hỏng hết, lại là kết quả như thế!
Hạ Liên Phòng cười nói: "Có thể thấy được lão thiên gia đến cùng
cũng đứng ở bên phía bản cung. Có đôi khi, địa lợi nhân hòa, cũng phải
xem thiên thời nha!" Mà nàng vô cùng may mắn lão thiên gia luôn đứng ở
bên phía nàng. Nhìn trong mắt Nhiếp Mang chợt lóe lên vẻ hối hận, Hạ
Liên Phòng nói: "Nhiếp tướng quân cũng không cần lo lắng như thế, dù cho ngươi sớm 1 ngày hoặc là muộn 1 ngày đến, kết quả cũng giống như nhau.
Phủ Bình Nguyên công chúa này của bản cung, không phải dễ xông vào như
vậy." Bởi vì Thanh vương cường liệt yêu cầu, trừ bỏ ai có nhiệm vụ,
những Huyền Y vệ khác đều ẩn giấu ở phủ Bình Nguyên công chúa bảo vệ an
toàn của nàng, Nhiếp Mang tới, mặc dù không có cái bẫy này thì hắn cũng
chớ có nghĩ dễ dàng toàn thân trở ra như vậy.
Kế tiếp, Hạ Liên Phòng cũng không muốn để ý đến Nhiếp Mang nữa,
đợi cho Nhiếp Mang bị dẫn đi, nàng ngồi ở bên cạnh bàn, uống ngụm trà
lài, trên mặt như có điều đăm chiêu.
Thiên Tuyền đi tới nhỏ giọng hỏi: "Công chúa, chúng ta phải xử
trí Nhiếp đại như thế nào? Giết hắn?" Ở trong mắt Thiên Tuyền, phương
pháp tốt nhất chính là giết chết hắn, có như vậy Nhiếp đại mới không còn là tai hoạ ngầm của các nàng. Bằng không chỉ cần Nhiếp đại sống sót một ngày, nàng liền cảm thấy sau lưng nhột nhột.
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Hiện tại không thể giết."
"Vì sao? Nếu giữ lại người này, nhất định là một tai họa."
Hạ Liên Phòng rũ mắt xuống: "Xuyên xương tỳ bà của hắn, đem hắn
cùng Kỳ Ngọc Hà tạm thời giam lại, đợi cho ta quyết định xử trí như thế
nào rồi lại nói tiếp."
Thiên Tuyền lên tiếng trả lời, xoay người rời đi.
Hạ Liên Phòng thâm trầm nhìn chiếc giường kia, không quên phân phó hạ nhân đem cả cái giường đệm chăn đều đổi mới.
Nhiễm phải hương vị khó ngửi, nàng không nguyện ý ngủ tiếp tại trên đó.
Hoa nở hai đóa, mỗi cành một bông, bên này Hạ Liên Phòng trong
lúc vô ý bắt được Nhiếp Mang, bên kia hàn lâm phủ, Hà Liễu Liễu đã thành công chiếm cứ tất cả trái tim Thượng Quan Ngộ. Có lẽ vào giờ khắc này, ở trong lòng Thượng Quan Ngộ, dù tất cả thân nhân thêm vào cùng một chỗ
cũng không sánh bằng phân lượng của Hà Liễu Liễu ở trong mắt hắn.
Nàng ôn nhu, khả ái, thiện giải nhân ý, quan trọng nhất là, hình
như nàng là linh hồn bạn lữ hắn thiếu hụt, mặc kệ hắn đang suy nghĩ cái
gì, nàng đều biết! Thượng Quan Ngộ bị Hà Liễu Liễu mê cho ba hồn bảy
phách đều không có, hắn suốt ngày không nghĩ gì khác, chỉ cùng Hà Liễu
Liễu dính lấy nhau, rõ ràng còn có một thê tử từng thâm thụ hắn yêu
thích, nhưng hắn cũng đã đem nàng ta quên lãng.
Vốn cho là bằng thủ đoạn của mình, làm thế nào cũng có thể đem
Thượng Quan Ngộ nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng Hạ Hồng Trang lại thất sách, nàng không nghĩ tới, lão già Trương viên ngoại cái kia nàng không thể khống chế chặt chẽ được, nhưng mao đầu tiểu tử Thượng Quan Ngộ này
nàng cũng không thể khống chế được! Điều này đối với mị lực của mình mà
nói, là một loại vũ nhục cực lớn!
Nếu không phải nàng không có bất kỳ núi dựa nào, nếu không phải
nàng còn cần dựa vào Thượng Quan gia mới có thể sống sót thì Hạ Hồng
Trang đã sớm trở mặt!
Nhưng nàng nay có thể dựa vào ai đây? Cứ tưởng rằng lấy lòng Từ thị là có thể ở Thượng Quan gia đứng vững gót chân, nhưng Từ thị tuy rằng
thương nàng ta, nhưng lại càng thương Hà Liễu Liễu hơn! Hạ Hồng Trang
hận muốn chết, nàng cảm thấy nữ nhân Hà Liễu Liễu này không biết có lai
lịch gì, lại như là đổ mê dược cho mọi người, tất cả mọi người đều thích nàng ta, tất cả mọi người đều đứng ở phía nàng ta! Mặc dù mình cũng
biểu hiện rất tốt nhưng so sánh với Hà Liễu Liễu lại giống như là thiếu
thứ gì đó! Không chỉ là người Thượng Quan gia, ngay cả bọn hạ nhân đều
cảm thấy Hà Liễu Liễu khí phái hơn chánh thất phu nhân này! Dễ ở chung
hơn! Làm cho người ta tôn kính hơn!
Hạ Hồng Trang không rõ, mình tới cũng có chỗ nào không sánh bằng
Hà Liễu Liễu? Rõ ràng luận dung mạo, Hà Liễu Liễu căn bản là không đủ
xem! Nàng có mĩ mạo như vậy vì sao một trái tim của Thượng Quan Ngộ tất
cả lại ở trên người Hà Liễu Liễu chứ? Mỗi tháng qua đêm ở trong phòng
nàng số lần có thể đếm trên năm đầu ngón tay! Hạ Hồng Trang nhiễm phong
hàn, ho khan không ngừng, bị sốt suýt nữa chết đi, Thượng Quan Ngộ cũng
chỉ qua gặp mặt một lát, nói vài lời an ủi, còn chưa kịp đem nàng ta ôm
vào trong ngực liền thấy nha hoàn bên cạnh Hà Liễu Liễu tới báo tin, nói Liễu phu nhân hắt hơi một cái, Thượng Quan Ngộ liền vội vội vàng vàng
rời đi!
Hạ Hồng Trang rất hận! Vô cùng hận!
Khi nàng vẫn là thứ xuất tiểu thư phủ đại học sĩ thì liền có hai
đích xuất tỷ tỷ đặt ở trên đầu, sau này bị vạch trần thân phận đuổi ra
phủ đại học sĩ, muội muội vẫn không bằng bản thân mình lại đột nhiên
được trôi qua tốt như vậy! Tốt đến mức khiến nàng ghen tị!
Tất cả mọi người đều đạp trên trên đỉnh đầu nàng, thế thì nàng ta phải làm thế nào chứ?!
Nàng chỉ có thể đi tranh! Đi cướp đoạt! Đi không từ thủ đoạn để
được đến thứ bản thân muốn! Bằng không ai đồng tình nàng? Ai sẽ đáng
thương cho nàng? Bọn họ đều chỉ biết cười nhạo nàng! Châm chọc nàng! Xem thường nàng!
Nàng làm như vậy có lỗi gì? Nàng chỉ là muốn cho bản thân mình sóng được tốt hơn, nàng có lỗi gì?!
Sau này nàng cuối cùng thoát hiểm được khỏi thiên lao, thành công làm biểu tiểu thư Hàn lâm phủ, trở thành vị hôn thê của Ngộ biểu ca...
Nhưng ai đến nói cho nàng biết, vì sao lại muốn lòi ra thêm một Hà Liễu
Liễu, mất bao khổ tâm mới lấy được, hết thảy đều vô cùng dễ dàng đoạt đi sạch sẽ?!
Hạ Hồng Trang muốn khóc!
Nhưng nàng không có cách nào. Hà Liễu Liễu căn bản là không đến
gặp nàng, dù nàng muốn bày trò giả vờ đáng thương hãm hại Hà Liễu Liễu
thì cũng không có cơ hội. Thượng Quan Ngộ bảo hộ nàng ta quá tốt, cứ như mình là hồng thủy mãnh thú gì, căn bản ngay cả mặt mũi cũng không để
cho mình thấy.
Ngay khi Hạ Hồng Trang sắp tuyệt vọng, có một tin tức tốt làm cho nàng ta mặt mày hớn hở, niềm vui đầy mặt!
Nàng có thai!
Thượng Quan Tiến vẫn ngóng nhìn nàng hoặc là Hà Liễu Liễu có thể
sinh hạ một nhi nửa nữ cho Thượng Quan Ngộ, bởi vì bản tính Thượng Quan
Ngộ đã định xuống, đời này sợ là cũng khó có tiền đồ, nhưng Thượng Quan
tiến còn ôm hi vọng yếu ớt, đó chính là có một cháu trai trắng mập, sau
đó bản thân mình sẽ tự tay nuôi lớn nó, nói không chừng còn có thể nhìn
đến ngày Tôn nhi trở nên nổi bật! Lúc ban đầu hắn thấy Thượng Quan Ngộ
cùng Hạ Hồng Trang cảm tình thậm đốc, trong lòng còn có chút vui vẻ,
nhưng sau đó Hà Liễu Liễu xuất hiện, Thượng Quan Tiến liền đem hi vọng
ôm tôn tử đặt hết lên người Hà Liễu Liễu. Rất nhiều thuốc bổ quý báu như không cần tiền đưa vào chỗ Hà Liễu Liễu, đối với một cháu dâu khác lại
xa cách. Kết quả hoàn toàn ngoài dự kiến của Thượng Quan Tiến, Hà Liễu
Liễu vẫn được hắn coi trọng thì cái bụng mãi không có tin tức, ngược lại là Hạ Hồng Trang chẳng mấy khi Ngộ nhi đến qua đêm thì lại co trước!
Vì thế địa vị của Hạ Hồng Trang ở Hàn lâm phủ nháy mắt dâng cao,
ngay cả mẹ chống thường ngày nhìn nàng không vừa mắt cũng bắt đầu đối
với nàng có cầu tất ứng, Thượng Quan Ngộ cũng giảm bớt số lần qua đêm
chỗ Hà Liễu Liễu, thường xuyên ở trong sân viện bồi nàng, thỉnh thoảng
lại sờ sờ bụng của nàng, kỳ thật mới không đến hai tháng, bụng còn chưa
lộ ra, có thể nhìn ra cái gì chứ? Thượng Quan Ngộ lại mỗi lần đều dán
vào bụng Hạ Hồng Trang, miệng lẩm bẩm.
Hạ Hồng Trang vẫn là Hạ Hồng Trang thông minh ẩn nhẫn, chỉ là
dưới sự kích thích nwh có như không của Hà Liễu Liễu, cảm xúc trở nên có chút dễ dàng kích động. Cho nên vừa biết bản thân mình mang thai, vừa
được trượng phu cùng bố me chống và với ngoại tổ coi trọng, nàng liền
không khỏi trở nên dương dương tự đắc.
Nửa tháng đầu, Hà Liễu Liễu án binh bất động, giống như Thượng
Quan Ngộ ở chỗ Hạ Hồng Trang căn bản không liên quan gì đến nàng ta. Hạ
Hồng Trang rất cao hứng, cảm thấy bản thân mình đã cướp được một nửa
Thượng Quan Ngộ, vì thế đối đãi Thượng Quan Ngộ càng thêm nhu tình như
nước, nhưng ngày lành của nàng cũng chỉ có nửa tháng này mà thôi, sau
đó, Thượng Quan Ngộ liền trở về trạng thái quá khứ, chỉ là số lần nghỉ
ngơi ở trong sân nàng gia tăng, nhưng nghiêm khắc mà nói, vẫn là Hà Liễu Liễu lấy được nhiều hơn.
Hạ Hồng Trang không thoải mái trong lòng, nhưng nàng không thể
oán giận, cái gì cũng đều không thể nói, chỉ có thể chịu đựng —— tuy
rằng điều này làm cho nàng cảm thấy rất thống khổ. Mà mỗi khi Thượng
Quan Ngộ đến sân viện nàng thì nàng lại đều phải tươi cười đón chào, một chút bất mãn cũng không dám lộ ra, sợ Thượng Quan Ngộ sẽ cảm thấy bản
thân mình quá kiêu căng quá tùy hứng liền đem nửa trái tim còn sót lại
giao hết cho Hà Liễu Liễu.
Cái này thì Hạ Hồng Trang đã lý giải sai rồi. Từ nhỏ đến lớn,
nàng sớm đã thành thói quen giả vờ nhu nhược giả vờ nhỏ yếu giả vờ tri
kỷ, thế cho nên tật xấu này của nàng đến bây giờ vẫn không sửa được. Nam nhân đích xác thích nữ nhân nhu tình như nước, nhưng bọn hắn cũng thích nữ nhân ngẫu nhiên đắn đo phân tấc làm nũng hờn ghen, đùa giỡn tiểu
tính tình. Mà điểm này, đã bị Hạ Hồng Trang hoàn toàn vứt bỏ. Bắt đầu từ một khắc khi nàng ta thay thế Hạ Lục Ý, nàng ta sợ hãi mất đi hết thảy, cho nên bất cứ chuyện gì đều làm vô cùng cẩn thận cẩn thận, sợ chọc
người khác không vui, mất vinh hoa phú quý cướp được tới tay. Cho nên
Thượng Quan Ngộ đối với nàng ta chủ yếu là tôn kính mà không có tình
yêu.
Nên khi Hà
Liễu Liễu lúc nên nũng nịu thì nên làm nũng, lúc nên ôn nhu nên ôn nhu,
ngẫu nhiên còn có thể phồng miệng làm khó hắn xuất hiện thì Thượng Quan
Ngộ triệt để luân hãm! Cho dù hắn sắp nghênh đón đứa con đầu lòng thì
cũng không thể để cho tâm từ hắn chỗ Liễu Liễu chuyển dời. Đứa nhỏ này
hắn rất chờ mong, cũng rất thích, Hạ Hồng Trang hắn rất tôn kính, cũng
thực sự yêu thích, nhưng hết thảy đều so ra kém cảm tình của hắn với Hà
Liễu Liễu!
Hắn có thể mất đi hết thảy, vứt bỏ hết thảy, nhưng duy độc không thể không có Hà Liễu Liễu!
Nhưng mà, vô luận tình cảm của hắn thâm hậu cỡ nào, điên cuồng cỡ nào, Hà Liễu Liễu cũng lại vẫn trước sau như một. Nàng luôn là không
chút để ý như vậy, xinh đẹp hấp dẫn, phảng phất mặc kệ tâm hắn ở trên
người ai nàng đều có thể vui mừng tự tại, cái gì cũng không để ý. Tiêu
sái như vậy ngược lại khiến Thượng Quan Ngộ càng thêm si tình với nàng
ta, luôn muốn cẩn thận lấy lòng, sợ nàng ta một cái mất hứng liền bỏ lại hắn mà đi.
Hắn
cảm thấy phi thường khó có thể tin tưởng, trình độ phù hợp của Hà Liễu
Liễu cùng hắn quả thực làm người ta không thể tin được!
Cho nên, Hạ Hồng Trang so sánh với Hà Liễu Liễu, khó tránh khỏi kém cỏi hơn rất nhiều.
Hà Liễu Liễu sớm liền nói muốn đi vấn an Hạ Hồng Trang, nhưng
Thượng Quan Ngộ lại lo lắng nàng sẽ bởi vì bản thân mình vẫn không có có bầu, khi nhìn đến Hạ Hồng Trang có thai lại cảm thấy bi thương hoặc
tuyệt vọng, cho nên vẫn không đáp ứng, dùng hết lời ngon tiếng ngọt cản
nàng ta lại. Nhưng qua một thời gian, trải qua hắn quan sát, Hà Liễu
Liễu tựa hồ thật sự chỉ là muốn đi xem đứa nhỏ, thuận tiện chúc mừng Hạ
Hồng Trang một chút nên Thượng Quan Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn liền
biết, Liễu Liễu của hắn là nữ tử thuần khiết nhất, thiện lương nhất trên đời, sao nàng có thể có cảm xúc "Ghen tị" như vậy chứ?
Vì thế Hà Liễu Liễu do hắn làm bạn cùng tới thăm Hạ Hồng Trang.
Nhìn tay hai người nắm thật chặt cùng một chỗ, Hạ Hồng Trang sờ
cái bụng đã hơi lộ ra của bản thân mình, hốc mắt nhức nhối. Đây cũng là
trượng phu của nàng! Nay lại ở trước mặt nàng cùng một nữ nhân khác tay
cầm tay! Nàng cảm thấy phi thường bi thương, nước mắt suýt nữa rớt
xuống, may mắn nàng đúng lúc nhịn được.
Gả vào hàn lâm phủ thời gian càng dài, Hạ Hồng Trang phát hiện
bản thân mình lại càng ngày càng không giống bản thân mình. Trước đây
nàng căn bản không phải như vậy, trước đây nàng vừa có khát vọng vừa có
lý tưởng, đổi thành nàng trước đây, đối với một hoàn khố đệ tử ngay cả
công danh cũng không có, đừng nói động tâm, chính là nhìn một cái cũng
không muốn! Nhưng còn bây giờ thì sao? Nàng lại làm thê tử một hoàn khố
như vậy, vì hắn tranh giành cảm tình, ở trong đêm tối âm thầm rơi lệ,
còn mang thai hài tử của hắn!
Tựa hồ ngày tháng càng dài, hùng tâm tráng chí trong quá khứ lại
càng nhạt mỏng, cái nhà này gần như hao hết tất cả tâm thần của nàng,
chẳng lẽ đây chính là cái giá do nàng hại chết muội muội ruột của mình?
Hạ Hồng Trang không thể lý giải, nhưng nàng biết, vô luận chân
tướng thế nào, vô luận tâm cảnh mình thế nào, nàng đều phải hảo hảo sống sót. Mà để nàng được sống sót, nhất định phải lấy lòng người Thượng
Quan gia, bởi vì nàng không có bất kỳ hậu thuẫn nào để chống lại! Cho
nên nàng chỉ có thể đón ý nói hùa, không thể cự tuyệt, càng không thể
phản kháng!
Trên
mặt Hà Liễu Liễu vĩnh viễn đều là tươi cười có chút xấu hổ. Nàng chờ
mong mà hồn nhiên mở to hai mắt nhìn bụng Hạ Hồng Trang, ngạc nhiên nói: "Thật sự phồng lên ... Tỷ tỷ là thật sự đã mang thai đứa nhỏ của phu
quân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT